Giang Sơn Mĩ Sắc FULL


Lý Uyên bị vây vào thế tiến thối lưỡng nan, nhìn đám thủ hạ cúi đầu ủ rũ, trong lòng nhiều ít cũng có chút uể oải.

Cái thời tiết lương ương này đã hại khổ hắn, mọi người ai cũng không ngờ tới kết quả này.

Nhưng hiện tại hắn biết, tên đã lên cung, không thể không phát, hắn đã không có đường rút lui.

Tinh binh trên tay hắn được xưng ba vạn, nhưng đại đa số nhân thủ là tạm thời chiêu mộ, vốn dự định trong quá trình hành quân thì tiếp tục chiêu mộ tân binh, nhưng hiện tại đã không thể đẩy mạnh, quân tâm đã hơi có tan rã, đều nói muốn rút lui quay về Thái Nguyên, chỉ sợ thật sự là binh bại như núi.

Đều nói một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, nếu xuất binh lần nữa thì tinh thần đã suy, có thể nói là thắng bại cũng khó mà liệu.

Duy nhất làm cho Lý Uyên an tâm chính là, hắn mặc dù không có chiếm cứ thiên thời, nhưng địa lợi nhân hòa vẫn có.

Lý Quỹ, Lưu Vũ Chu, Tiết Cử đều có tâm hùng bá Quan Lũng, đối với Thái Nguyên của hắn tạo thành thế giáp công.

Nhưng trong mắt Lý Uyên, ba người này đều thiếu hùng tâm tranh bá thiên hạ, chỉ lo tự bảo vệ phía mình, lúc này còn chưa có ý nghĩ mưu đồ Quan Trung trong đầu, chỉ cần hắn có thể kiên trì lấy Quan Trung, lấy tứ tắc mưu đồthiên hạ, thì cũng rất có tương lai.

Đừng nhìn Tiêu Bố Y, Lý Mật hiện tại thế lực kiêu ngạo, nhưng tranh đoạt thiên hạ cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, hơn nữa Chu, Tần, Hán, Tùy đều từ nơi đó mà hưng, Lý Uyên hắn bắt chước tiền nhân, thiên hạnói chừng có thể rơi vào tay hắn.

Lý Uyên đã hơn năm mươi tuổi, vẫn luôn uất ức mà sống, ở trong mắt quần thần Dương Quảng, bất quá chỉ là kẻ tửu sắc, nhưng trong lòng luôn có khát vọng, tất cả kế hoạch đã suy nghĩ ưor trong lòng từ lâu lắm rồi, lần này nhìn như là bất đắc dĩ khởi binh, nhưng tại Thái nguyên dù sao cũng đã ẩn nhẫn nhiều năm, trong lòng tính toán cũng không dưới mười năm.

"Hôm nay tinh thần sa sút, trận mưa này không biết khi nào mới có thể dừng.

Nếu theo suy nghĩ của ta, không bằng quay vềThái Nguyên rồi hãy tính".

"Tuyệt đối không thể, tinh thần sa sút nếu còn quay về, quá nửa sẽ hội không được quân.

Chúng ta khổ cực tạo thế đã lâu, một khi tan hết thật sự đáng tiếc".

"Nhưng hôm nay tiến không được, thối cũng không xong, Kiến Thành không biết có diệu sách gì?"
"Cái này… tất cả nghe theo Đại tướng quân phân phó".

Lý Uyên nhìn xuống phía dưới, thấy nói quay về Thái Nguyên chính là Bùi Tịch, nói không thể quay về là con lớn của mình Lý Kiến Thành.

Lý Uyên âm thầm gật đầu, thầm nghĩ Kiến Thành Thế Dân đều là nghé mới sinh, hôm nay chính là cần nhuệ khí của bọn họ.

Bùi Tịch lão thành cẩn trọng, nói phải trở về Thái Nguyên là cái nhìn của đại đa số người lớn tuổi.

Lần này xuất binh, quả thực là dẫn theo không ít trưởng giả, Lý Uyên đương nhiên không muốn vô công mà về, nhưng cũng biết muốn thuyết phục bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Mọi người khởi nghĩa, nằm ở đồng lòng, nếu có phân chia, thì đó là điềm báo trước của bại loạn.

Bùi Tịch nhìn phía Lý Uyên nói: "Không biết Đại tướng quân có cái nhìn thế nào?"
Lý Uyên ho nhẹ một tiếng, đang do dự thì trướng chủ soái có binh sĩ tiến vào, lớn tiếng nói: "Khởi bẩm Đại tướng quân, Thái Nguyên có quân tình khẩn cấp".

Quần thần trong trướng chủ soái trên mặt đều thất sắc, thầm nghĩ Thái Nguyên là chỗ căn bản, nếu thất thủ, mọi người xem như là chết không có chỗ chôn.

Lý Uyên đưa tay tiếp nhận văn thư, đưa mắt nhìn qua liền hừ lạnh một tiếng, đem văn thư ném xuống đất, vừa lúc rơi ở dưới chân Bùi Tịch.

Bùi Tịch nhặt lên xem, thất thanh nói: "Thì ra có tin đồn Lưu Vũ Chu muốn liên hợp với người Đột Quyết tập kích Thái Nguyên!"
Hắn lời vừa nói ra, mọi người trong trướng đều cực kỳ hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau.

Đường Kiệm đi tới nói: "Đại tướng quân, Thái Nguyên là chỗ căn bản của chúng ta, hơn nữa gia quyến của nghĩa quân đều ở tại Thái Nguyên, nếu thất thủ, chúng ta không còn chỗ về, chết không có chỗ chôn.

Không bằng tạm thời quay về, không biết ý của Đại tướng quân như thế nào?"
"Không được!" Lý Kiến Thành tuy khiêm khiêm quân tử, nhưng lúc này cũng không chút nào nhân nhượng, nhìn văn thư nói: "Văn thư chỉ nói là lời đồn đãi mà thôi, đồn đãi sao có thể cho là thật, Nguyên Cát lần này thật ra là đường đột rồi".

Lý Thế Dân tiếp nhận văn thư lên xem, cau mày nói: "Đại ca, là thư của Đậu Đản, cũng không có khoa trương như Bùi Trưởng sử nói.

Đậu Đản cũng không có quá mức khẩn trương, trên thư chỉ là xin ý kiến của Đại tướng quân mà thôi, phỏng chừng là Nguyên Cát chuyện nhỏ xé ra cho to".


Thì ra Lý Uyên nam hạ mưu đồ Quan Trung, nhưng lại không yên lòng căn cơ Thái Nguyên, hắn đương nhiên cũng không thể đem nơi này giao vào tay người khác, cho nên đem trọng địa Thái Nguyên giao cho Lý Nguyên Cát tọa trấn.

Hắn nạp thiếp không ít, nhưng thật ra có lực có thể sử dụng thì chỉ có vợ cả Đậu thị đã vì hắn sinh mấy người con.

Nhưng cho dù như thế, Lý Nguyên Cát tuổi vẫn có chút nhỏ, khó kham nổi trọng trách trấn thủ Thái Nguyên, cho nên hắn lệnh Đậu Đản, Vũ Văn Hâm phụ trợ lý Nguyên Cát, hơn nữa còn có tộc nhân Lý thị, lúc này mới an tâm nam hạ.

Đậu Đản cưới con gái của hắn, cũng xem như là con rể gần, hơn nữa còn có một ít tộc nhân, lúc này mới có thể bảo đảm Thái Nguyên không lo.

Cho nên người chính thức quyết sách tại Thái Nguyên hiện tại cũng không phải là Lý Nguyên Cát, Lý Kiến Thành cùng Lý Thế Dân lại đem vấn đề đổ lên trên người Lý Nguyên Cát, là không muốn quần thần đem vấn đề xem quá mức nghiêm trọng.

Bùi Tịch lại lắc đầu nói: "Căn cứ theo quân tình, Tống Lão Sinh, Khuất Đột Thông đều trấn thủ nơi hiểm yếu, chúng ta muốn đánh hạ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hơn nữa Lý Mật mặc dù cùng chúng ta kết minh, nhưng lúc nào cũng có thể qua Lạc Dương tấn công chúng ta, người Đột Quyết là kẻ tham lợi vong nghĩa, lại càng tin không được.

Nếu như bị Lưu Vũ Chu cùng người Đột Quyết chiếm Thái Nguyên, ta chỉ sợ mọi người thật sự không chốn dung thân.

Không bằng tạm thời quay về cứu viện Thái Nguyên, rồi mới tính chuyện khởi nghĩa, không biết ý của Đại tướng quân như thế nào".

Bùi Tịch một phen nói ra, quần thần đều im lặng, rất nhiều người cũng gật đầu, đám người Đường Kiệm, Ân Khai Sơn, Ôn Đại Hữu đều phụ họa theo, đám người Lưu Hoằng Cơ, Đoạn Chí Huyền, Lưu Chánh Hội thì không tán thành.

Lý Uyên âm thầm cau mày, nhẹ giọng nói: "Chuyện này tạm thời để đó, ngày mai quyết định".

"Đại tướng quân, cứu binh như cứu hỏa, việc này không chờ được" Đường Kiệm vội vàng nói.

"Hôm nay đã tối rồi, trời còn đang mưa to, hành quân không ổn, ngày mai mới phái binh quay về" Lý Uyên sau khi nói xong câu này, phất tay áo rời trướng trung quân.

Cả đám lão thần tử đưa mắt nhìn nhau, theo sát sau đó, hiển nhiên là muốn xác định chuyện quay về.

Lý Thế Dân cùng Lý Kiến Thành nhìn nhau, thối lui vào một góc bàn tính riêng.

Màn đêm đã phủ xuống, mưa lớn giàn giụa, ông trời như bị tủng một lỗ vậy, không ngừng đổ nước mưa xuống.

Trong trướng của Lý Uyên đèn sáng rõ, nửa đêm vẫn chưa ngủ, các thần tử đều cực lực khuyên bảo Lý Uyên quay về.

Lý Uyên tuy trong lòng không vui, nhưng những người này đều là trung thần của hắn, tuy không thể đảm nhiệm trọng trách, nhưng muốn thuyết phục bọn họ, tuyệt đối là chuyện phi thường khó khăn.

Nghe Đường Kiệm lại đem chuyện phân tích một lần nữa, các lão thần tử đều gật đầu, Lý Uyên chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Được, nếu ngày mai mưa to…"
Hắn lời còn chưa dứt, có binh sĩ vọt vào bẩm báo, "Đại tướng quân, Đôn Hoàng Công cầu kiến".

Đôn Hoàng Công đương nhiên chính là Lý Thế Dân, các lão thần nhìn nhau, rồi đều nhìn về phía Lý Uyên, người nào cũng đều biết Lý Thế Dân tới làm cái gì!
Lý Uyên nhìn thấy sắc mặt của quần thần, ho khan khoát tay nói: "Nói là ta đã ngủ rồi, không gặp".

Các lão thần đều thư thái, đối với Lý Uyên thiện giải nhân tâm đều cảm kích trong lòng, binh sĩ vội vàng đi ra ngoài thông báo cho Lý Thế Dân, chỉ chốc lát đã vòng trở về, Lý Uyên không vui hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"
Binh sĩ khó xử nói: "Đôn Hoàng Công quỳ gối trên mặt đất khóc rống lên, chỉ cầu gặp Đại tướng quân một lần".

Lý Uyên cả giận nói: "Không gặp!"
Binh sĩ chỉ có thể lần nữa đi ra ngoài, bên ngoài trướng sấm chớp ầm ầm, phát sáng cả bầu trời.

Các lão thần kinh tâm động phách, ngay sau đó mưa lớn rơi xuống, ầm ầm đánh vào trên doanh trướng, trong tiếng mưa rơi có tiếng gào khóc thê lương, các lão thần hai mặt nhìn nhau.

Lý Uyên vẫn không lay động, chỉ nói: "Vậy theo ý của Đường đại nhân, chúng ta có nên…"
Binh sĩ lại chạy vào, "Đại tướng quân, Đôn Hoàng Công ở ngoài trướng đã bị ướt hết, chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy…" Binh sĩ muốn nói lại thôi, Đường Kiệm rốt cuộc nói: "Đại tướng quân… mưa to như thế, Đôn Hoàng Công ở bên ngoài, chỉ sợ đối với thân thể có tổn hại".

"Không cần để ý tới đứa ngỗ nghịch này!" Lý Uyên cả giận nói, "Đường đại nhân, người cứ nói tiếp".

Nghe được tiếng kêu khóc vang lên bên ngoài, Đường Kiệm làm sao mà nói tiếp được? Chỉ chốc lát bên ngoài ồn ào một mảng, lại có binh sĩ vọt vào bẩm báo, "Đại tướng quân, Đôn Hoàng Công đã rút đao ra, nói muốn tự vẫn!"
Lý Uyên còn chưa nói gì, các đại thần đều nhảy dựng lên, như ong vỡ tổ lao ra, chỉ chốc lát đã đem Lý Thế Dân tiến vào.

Lý Thế Dân như từ trong nước mò ra, nước mưa nước mắt rơi xuống từng giọt, khi nhìn thấy Lý Uyên, quỳ rạp xuống đất thất thanh khóc rống lên nói: "Hài tử bất hiếu" Hắn trong khi nói chuyện, lại muốn kề đao lên trên cổ, Đoạn Chí Huyền vội nắm chặt lấy cổ tay của hắn, các đại thần cũng cản lại, Lý Uyên tức giận nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Lý Thế Dân nước mắt nước mưa từ trên gương mặt chảy xuôi xuống, bi phẫn nói: "Hài nhi chỉ vì phụ thân mà buồn, vì nghĩa quân mà buồn, vì thiên hạ mà buồn.

Hài nhi muốn lấy cái chết chỉ để muốn cho mọi người rõ ràng, hài nhi không có bất cứ tư tâm gì, nếu như có thể lấy cái chết mà cứu lại nghĩa quân, thì chết có là gì?"
Mọi người đều biến sắc, Đường Kiệm vội vàng hỏi, "Đôn Hoàng Công sao lại nói như thế?"
Lý Thế Dân buồn bã nói: "Chúng ta vốn là hưng đại nghĩa, cứu vớt dân chúng khỏi cơn nước lửa, tiến vào lấy Tây Kinh, hiệu lệnh thiên hạ.

Nhưng hiện tại bất quá chỉ gặp phải tiểu tặc, mà đã không thể chờ đợi được đã muốn trở về bảo vệ thành, hành động như thế làm sao có đảm lược hiệu lệnh thiên hạ, chẳng phải làm cho nghĩa sĩ đi theo trong lòng lạnh lẽo? Hơn nữa quay về cố thủ Thái Nguyên thì có thể thế nào, làm vậy thì có khác gì Lưu Vũ Chu, cũng không phải làm cho người trong thiên hạ chế nhạo, cũng xem như là tiểu tặc sao? Chúng ta cử binh vì đại nghĩa, tiến tới là thắng, lùi là bại.

Hôm nay nếu lùi, lòng dân mất hết, diệt vong có thể nói là tới trong tầm tay, nói như vậy, cho dù bảo vệ được thành Thái Nguyên thì có thể làm cái gì? Càng huống chi, Lưu Vũ Chu tấn công Thái Nguyên bất quá chỉ là một lời đồn đãi!"
Các lão thần hai mặt nhìn nhau, Đường Kiệm nhìn thấy Lý Thế Dân lại muốn động đao, vội vàng đè lại nói: "Đôn Hoàng Công chớ có sốt ruột, chúng ta đều là vì Đường công mà suy nghĩ, có việc gì thì cứ từ từ mà nói là được rồi".

Lý Uyên lại lạnh giọng hỏi: "Tống Lão Sinh, Khuất Đột Thông trấn giữ chỗ hiểm yếu, chúng ta tiến thối không được thì làm sao bây giờ?"
Lý Thế Dân nghiêm nghị nói: "Khuất Đột Thông già nua vô năng, chỉ biết trấn thủ Hà Đông, bỏ qua Hổ Khẩu, Long Môn, có lẽ thành Hà Đông tường cao có hạ, nhưng chúng ta cờ nghĩa kỳ giơ cao, chỉ cần công phá Hoắc Ấp, chắc chắn vô số nghĩa quân đi theo, đến lúc đó chúng ta phân binh hai đường, vây khốn Hà Đông, qua Hoàng Hà, cường công bình nguyên Vị Hà, thì sợ chi Khuất Đột Thông? Tống Lão Sinh xuất thân thấp hèn, ngông cuồng táo bạo, chỉ cần dụ hắn xuất chiến, đánh một trận là bắt được.

Cha nói hai người trấn giữ hiểm yếu này, theo ý của con, cũng đều dễ dàng giải quyết".

Quần thần đều động tâm, Lý Uyên lại cười lạnh nói: "Vậy Lý Mật nếu từ phía tây tiến vào, chúng ta nên ứng đối như thế nào?"
Lý Thế Dân nghiêm mặt nói: "Lý Mật ánh mắt nông cạn, chỉ lo Đông Đô, càng huống chi không nỡ rời kho lúa Lạc Khẩu, Lê Dương, cũng không có mưu đồ cao xa!"
Đường Kiệm gật đầu, "Đôn Hoàng Công nói cũng có đạo lý".

"Nhưng Lưu Vũ Chu nếu liên hợp với quân Đột Quyết nam hạ tấn công Thái Nguyên thì sao?" Lý Uyên lại hỏi.

"Điểm đầu tiên là Đột Quyết cùng chúng ta cũng giao hảo, tiếp theo chính là nghe nói Thủy Tất Khả Hãn của Đột Quyết đã lập trọng thệ, sinh thời sẽ không đưa đại quân nam hạ.

Đã như vậy, cho dù có chút quân Đột Quyết không nghe Thủy Tất Khả Hãn hiệu lệnh đến công, chúng ta có gì phải sợ? Quan trọng hơn là, Đột Quyết cùng Lưu Vũ Chu cũng là mạo hợp thần ly.

Hắn muốn mưu đồ Thái Nguyên, chẳng lẽ cũng không lo lắng Mã Ấp bị quân Đột Quyết để ý tới? Càng huống chi Thái Nguyên thành cao tường dày, chúng ta cũng có đại quân trấn giữ, chỉ cần không ngu ngốc, thủ vững mấy tháng cũng tuyệt không thành vấn đề, nếu thật sự tấn công mà nói, chúng ta lúc đó mới quay về cũng không muộn, nếu chỉ vì một lời đồn đãi đã khiến cho chúng ta quay trở về, chẳng phải để cho người trong thiên hạ nhạo báng sao?"
Lý Uyên hừ lạnh một tiếng, "Lời của trẻ con, không biết trời cao đất rộng".

Bùi Tịch trái nhìn một chút, phải nhìn một chút, rốt cuộc cười bồi nói: "Thật ra Thế Dân nói cũng rất có đạo lý, chuyện quay về Thái Nguyên, ta cảm thấy hẳn là nên bàn bạc kỹ hơn" Mới vừa rồi tất cả mọi người hận không thể lập tức quay về Thái Nguyên, chỉ lobức bách Lý Uyên.

Nghe được Lý Thế Dân phân tích đạo lý rõ ràng, thê thê thảm thảm, thì cũng bắt đầu do dự.

Lý Kiến Thành không biết từ khi nào đã chui vào trong trướng, trầm giọng nói: "Theo ta thấy, việc này cũng có phương pháp trung dung".

"Là phương pháp ra sao?" Mọi người đều hỏi.

"Giờ phút này quay về đích xác là thời cơ không đúng, không bằng chúng ta ở lại đây chờ nửa tháng nữa, để xem biến hóa như thế nào?" Lý Kiến Thành cẩn thận nói.

Mọi người nhìn thấy Lý Thế Dân còn mang theo đao, chỉ có thể gật đầu, "Lũng Quốc Công nói rất có đạo lý" Lý Uyên than nhẹ nói: "Ài… đã như vậy, thì nghe theo chủ ý của mọi người, đóng quân ở đây nửa tháng nữa quan sát tình huống biến hóa.

Thôi muộn rồi, đều trở về an giấc đi".

Đợi khi quần thần lui ra, chỉ còn lại có cha con Lý Uyên, Lý Thế Dân đột nhiên hắt xì, Lý Uyên vội vàng phân phó hạ nhân chuẩn bị quần áo sạch, khẽ thở dài: "Thế Dân, ủy khuất cho con rồi, con quả thật không có làm cho ta thất vọng".

Lý Thế Dân vuốt vuốt mũi, nở nụ cười nói: "Cha, chúng ta là người làm đại sự, điểm ủy khuất ấy thì có là gì.

Bất quá nhờ có cha phân tích thấu triệt, đại ca chỉ vẽ tốt, nếu không thật sự khó có thể thuyết phục bọn họ".

Lý Uyên đưa tay vỗ vỗ vai Thế Dân, cảm khái nói: "Thế Dân, con nói không sai, có những chỗ con nói rất tốt".

"Nghĩ đến đến tiểu tử vô tri như con mà còn phân tích đạo lý rõ ràng, nếu đã cho bọn họ một bậc thang để xuống, bọn họ làm sao mà không biết thức thời" Lý Thế Dân mỉm cười nói.

Lý Uyên khẽ thở dài: "Vào lúc nguy cơ chân chính, vi phụ có thể tín nhiệm cũng chỉ có hai người các con.

Cũng may các con không có làm cho cha thất vọng, nếu không lần này quay về, chỉ sợ bước tiếp theo của chúng ta chính là vực thẳm".


"Đúng rồi, phụ thân, còn có chuyện muốn đi bẩm rõ với cha" Lý Kiến Thành đột nhiên nói, "Thải Ngọc dưới sự trợ giúp của Trường Tôn Thuận Đức, đã đem gia quyến ở Đông Đô dời đi quá nửa, tam nương, tứ nương đều đã tới Thái Nguyên, con đã phái người tiếp ứng".

Lý Uyên thở phào một hơi, "Vậy Thải Ngọc Sài Thiệu khi nào quay về?"
Lý Kiến Thành mỉm cười nói: "Nói vậy cũng phải vài ngày, phụ thân không cần quá mức lo lắng".

Lý Uyên thở dài, lẩm bẩm nói: "Vậy là tốt rồi…"
***
Tiêu Bố Y ở tại Đông Đô dưỡng thương mấy ngày, đã khỏe lên bảy tám phần.

Hắn nhìn như bị thương khá nặng, nhưng Sử Đại Nại còn đang miễn cưỡng đứng dậy, thì hắn đã có thể hành động tự nhiên.

Nhớ tới Cầu Nhiêm Khách lúc đầu khi truyền thụ Dịch Cân kinh cho hắn, đã nhắc tới một câu nói của Lão Tử, thiên hạ mạc nhu nhược vu thủy, nhi công kiên cường giả mạc chi năng thắng, kỳ vô dĩ dịch chi (Trên đời chẳng có gì mềm yếu bằng nước.

Để công phá cái cứng mạnh thì chẳng gì hơn nước.

Đó là vì không có cái gì thay thế nó được), Tiêu Bố Y cũng đã lĩnh ngộ một ít đạo lý lấy yếu thắng mạnh.

Sử Đại Nại một thân ngạnh công, cùng Phù Bình Cư lấy cứng chọi cứng, bị thương khá nặng.

Hắn lấy Dịch Cân kinh sửa gân đổi huyết, tuy lúc ấy bị thương nặng, nhưng cuối cùng vẫn kịp thời dịch chuyển đi quá nửa lực đạo của Phù Bình Cư, cho nên tốc độ phục hồi rất nhanh.

Khi nghĩ đến Cầu Nhiêm Khách, Tiêu Bố Y khóe miệng cười khổ, thầm nghĩ loại công phu như Phù Bình Cư, sợ rằng chỉ có Cầu Nhiêm Khách mới có thể khắc chế.

Ở trong đình viện hoạt động gân cốt, nữ tử áo đen xa xa trông thấy, thở phào một hơi.

Tiêu Bố Y biết mấy ngày mà mình bị thương, nữ tử áo đen vẫn đề phòng Phù Bình Cư đến ám toán, cho nên ngày đêm phòng bị, nhìn như lạnh lùng, nhưng vẫn không rời hắn.

Nữ tử áo đen tuy không nói, nhưng Tiêu Bố Y vẫn cảm kích trong lòng, mới muốn tiến lên nói vài câu, Hoàng xá nhân vội vã chạy tới hỏi: "Tiêu huynh đệ, đã khỏe chưa?"
Tiêu Bố Y trọng thương, triều thần mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, đều đến thăm viếng.

Bất quá đa số đều tới tặng lễ vật, thăm hỏi bình an rồi đi, cũng không dám quấy nhiễu Tiêu Bố Y nghỉ ngơi.

Hoàng Phó Giang cùng hắn quen thuộc, mấy ngày nay đương nhiên không thể không đến.

Nhìn thấy Hoàng Phó Giang bộ dáng muốn nói lại thôi, Tiêu Bố Y cười nói: "Đã đỡ nhiều rồi, chẳng những có thể bước đi, tiến cung cũng không thành vấn đề".

Hoàng Phó Giang mừng rỡ nói: "Việt Vương đối với thân thể của Tiêu huynh đệ có chút lo lắng, lúc này mới cho ngu huynh đến thăm, huynh đệ có cần nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa không?"
Hắn quan tâm không cần nói cũng biết, Tiêu Bố Y trong lòng cảm động, nhưng lại nghĩ tới cái gì, "Chẳng lẽ là trong triều lại xảy ra đại sự gì?"
Hoàng Xá Nhân lộ ra vẻ cười khổ, nhưng lại đưa ngón tay cái lên nói: "Huynh đệ thông minh như thế, vừa đoán đã trúng.

Ta nói ra, huynh đệ cũng đừng nói cho người khác" Biết Tiêu Bố Y kín miệng, Hoàng Xá nhân áp tháp thanh âm nói: "Mới có tin tức truyền đến, Bùi Nhân Cơ ở Hổ Lao đã dâng thành đầu phục Ngõa Cương!"
Tiêu Bố Y cho dù trấn định, sắc mặt cũng khẽ biến, "Huynh nói cái gì? Bùi Nhân Cơ quy thuận Ngõa Cương, cái này…" Hắn vốn muốn nói điều này sao có thể, nhưng nghĩ lại thì cũng rất có khả năng.

Lá chắn sườn đông Đông Đô nằm ở ba thành lướn Hổ Lao, Yển Sư, Kim Dong, nhưng Ngõa Cương sớm phá được Huỳnh Dương, Hổ Lao, Yển Sư đều trở thành cô thành, ỷ vào thành cao tường dày mới có thể duy trì lâu như vậy, nhưng viện binh chậm chạp không tới, Bùi Nhân Cơ không thấy được hy vọng, sao có thể không hàng? Chỉ là tin tức này nhiều ít có chút đột ngột, cũng làm rối loạn kế hoạch ban đầu của hắn.

"Việt Vương triệu ta tiến cung là vì chuyện này?"
Hoàng Xá nhân gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Cũng không hoàn toàn như vậy, thật ra lần này là Vương mẫu Tiểu Lưu Lương Đễ nhắc tới người, trùng hợp ta cũng đang ở bên cạnh, bọn họ luôn nghĩ tới thương thế của người, nhưng lại không tiện đến đây.

Ta lúc này mới đề nghị đến đây.

Người đã khỏe đương nhiên là tốt rồi, về phần tiến cung hay không, là do tự bản thân quyết định".

Tiêu Bố Y chỉ chốc lát đã ra quyết định, "Được, ta cùng huynh vào cung".

Hoàng Xá nhân mừng rỡ, hiển nhiên cảm thấy rất có mặt mũi.

Hai người còn chưa ra khỏi đình viện, nữ tử áo đen đã đi tới, "Ngươi đi đâu?"
Nàng nói lạnh nhạt, Tiêu Bố Y lơ đểnh, nhẹ giọng nói: "Vào cung".

"Ta đi cùng ngươi" Nữ tử áo đen nói.

Tiêu Bố Y biết trong cung cũng không yên ổn, ít nhất Phù Bình Cư kia đã biến mất ở ngay trong nội thành, đến bây giờ vẫn không biết ở nơi nào.

Nghĩ đến thân thủ xuất quỷ nhập thần của người nọ, Tiêu Bố Y trong lòng cũng sợ hãi, gật đầu nói: "Vậy… làm phiền".

Hoàng Xá nhân cũng không ngăn cản, ba người trực tiếp vào hoàng thành.

Thủ thành môn cảm thấy nữ tử áo đen che mặt rất quái dị, nhưng thấy đi cùng Tiêu tướng quân đến đây, đều cung kính thi lễ, không dám hỏi, Hoàng xá nhân lần này lại dẫn hai người đi Trình Tường điện.


Long Quang điện là nơi Việt Vương ở cùng hàng ngày triều chính, Trình Tường điện là chỗ Vương mẫu ở.

Hoàng Xá nhân tiến vào thông truyền, chỉ chốc lát đã đi ra đón hai người tiến vào điện.

Trình Tường điện quy mô so với Long Quang điện nhỏ hơn một ít, khắp nơi trang trí những vật may mắn.

Việt Vương, Tiểu Lưu Lương Đễ đều cao cao tại thượng, Lô Sở, Trương Trấn Chu đang ngồi ở dưới, không thấy Hoàng Phủ Vô Dật, Tiêu Bố Y cảm thấy đại điện cũng rộng rãi hơn rất nhiều.

Đám người Nguyên Văn Đô, Đoạn Đạt không ở chỗ này, chắc là Việt Vương rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, rất nhiều chuyện, cùng mọi người giải quyết căn bản là không được vấn đề, phải thật tình mượn sức vài người thì mới là vương đạo.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y tiến lên, Việt Vương sớm đã đứng dậy đón chào, nhẹ giọng hỏi, "Tiêu tướng quân thương thế ra sao rồi?"
"Đã không có gì đáng ngại, làm phiền Việt Vương quan tâm" Tiêu Bố Y cũng không thất lễ.

Việt Vương thấy mẫu thân liếc mắt một cái, liền tới kéo tay Tiêu Bố Y nói: "Tiêu tướng quân xin mời ngồi" Tiêu Bố Y nhìn thấy bên trên Lô Sở còn có một chỗ ngồi, trước đây quá nửa là Hoàng Phủ Vô Dật lưu lại, thời khắc này hiển nhiên là chuẩn bị cho hắn.

Liếc nhìn Lô Sở một cái, Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Vi thần có tài đức gì, mà có dũng khí ngồi ở vị trí này".

Lô Sở lại lắc đầu nói: "Tiêu tướng quân chớ có từ chối, chỉ nói công lao bình định lần này, đã là Tiêu tướng quân đứng đầu".

"Nếu không có Lô, Trương hai vị đại nhân ra sức tương trợ, ta cũng không làm gì được Hoàng Phủ Vô Dật" Tiêu Bố Y nhẹ giọng nói: "Càng huống chi nếu không có Bùi tiểu thư, cũng không có thể vạch trần quỷ kế ly miêu hoán chúa này".

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, không biết Tiêu Bố Y nói cái gì ly miêu hoán chúa là chỉ điển cố gì, cũng cảm thấy hắn ví dụ dường như khá quái dị.

Lô Sở nhẹ giọng nói: "Bùi tiểu thư đích xác lao khổ công cao, bất quá nàng… đã rời Đông Đô".

Tiêu Bố Y ngạc nhiên, "Bùi tiểu thư đã rời Đông Đô?" Nhìn thấy Lô Sở gật đầu, Tiêu Bố Y trong lòng không khỏi cảm thấy buồn vô cớ.

Chuyến tới Đông Đô này, Bùi Minh Thúy có thể nói là đóng vai trò quan trọng, Bùi Minh Thúy tuy đối với chuyến tới Đông Đô này của hắn không nghe không hỏi, nhưng Tiêu Bố Y lại biết nàng đã vì mình mà làm rất nhiều chuyện.

Nếu không có nàng, Hồi Lạc Thường còn phải khổ chiến, nếu không có nàng, kế ly miêu hoán chúa của Hoàng Phủ Vô Dật cơ hồ đã thành công, nếu không có nàng, có thể nói sẽ không có Tiêu Bố Y hôm nay!
Năng lực dĩ nhiên quan trọng, phấn đấu dĩ nhiên quan trọng, nhưng Tiêu Bố Y không thể không thừa nhận, kỳ ngộ còn quan trọng hơn! Bùi Minh Thúy lơ đãng vài chữ, Đông Đô thỉnh chỉ, nhưng lại khai sáng một truyền kỳ trong cuộc đời Tiêu Bố Y hắn!
Có thể nói đây là hai người kỳ lạ nhất của Đại Tùy, nhưng lại vĩnh viễn giống như hai đường song song, không thể giao lại với nhau.

Bùi Minh Thúy có sự tinh tế cùng tâm trí người thường khó có thể với tới, lần này xô đổ kế dẫn xà xuất động của Hoàng Phủ Vô Dật là nàng cùng Tiêu Bố Y một tay bố trí.

Đương nhiên Phù Bình Cư bỗng nhiên xuất hiện là chuyện hai người cùng không ngờ tới, hai người cho dù khôn khéo, nhưng dù sao cũng không thể mọi chuyện đều biết trước như thần tiên.

Vốn Bùi Minh Thúy đã an bài sát thủẢnh tử minh ở đây, nhưng cuối cùng cũng không có ra mặt, chắc bởi vì nhận thấy Phù Bình Cư võ công quá cao, biết chặn không được, lúc này mới không có ra tay.

Tiêu Bố Y vẫn dưỡng thương, vốn tưởng rằng sau khi khỏe lại thì tìm Bùi Minh Thúy nghiên cứu chi tiết của sát thủ, nào nghĩ đến nàng lại đã đi mà không từ giã.

Điều này hình như không phải phong cách của nàng, nhưng Tiêu Bố Y cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy điều này hết sức phù hợp với cách làm việc của Bùi Minh Thúy.

Bùi Minh Thúy như mây mù như cơn mưa, làm cho người ta cân nhắc không ra.

Nàng rốt cuộc tại sao khuyên mình đến Đông Đô, điều này làm cho Tiêu Bố Y lại càng khó có thể giải thích.

Nhưng vô luận như thế nào, chuyến đi tới Đông Đô lần này đối với hắn mà nói đóng vai trò rất quan trọng.

"Bùi tiểu thư không có nói với Tiêu tướng quân chuyện rời đi sao?" Lô Sở hơi kinh ngạc hỏi.

Tiêu BốY lắc đầu, rốt cuộc vẫn ngồi ở cao vị.

Nữ tử áo đen đã sớm lựa một vị trí không ai để ý mà ngồi xuống, nàng theo Tiêu Bố Y tiến vào điện, như hình với bóng, vốn không hợp quy củ.

Nhưng vô luận Việt Vương hay là Lô Sở, đều làm như không thấy, cứ như nàng đúng là một cái bóng vậy, điều này đương nhiên cũng là bởi vì bọn họ muốn tỏ sự tôn trọng đối với Tiêu Bố Y.

Lô Sở nhẹ giọng nói: "Bất quá Bùi tiểu thư trước khi đi, cũng đã đề cập tới tướng quân với chúng tôi".

Tiêu Bố Y tò mò hỏi, "Bùi tiểu thư nói cái gì?"
"Nàng nói tướng quân công lao hiển hách, theo lý nên trọng thưởng.

Nàng còn nói…" Lô Sở do dự, nhìn về phía Việt Vương, Việt Vương lại trầm giọng nói: "Nàng nói nếu muốn bảo về toàn bộ tính mạng trong thành Đông Đô, thì phải dựa vào Tiêu tướng quân" Việt Vương khi nói những lời này, lời mang hai nghĩa.

Tiêu Bố Y lộ ra nụ cười, "Vậy Bùi tiểu thư thật sự quá đề cao thần rồi".

Việt Vương lại liếc nhìn mẫu thân một cái, nhẹ giọng nói: "Tiêu tướng quân công lao to lớn, trước cự Ngõa Cương, sau bình nội loạn, Bổn vương cố ý gia phong Tiêu tướng quân làm Lương Quốc Công, tổng quản bách quan, tùy thời tiêu diệt Ngõa Cương, không biết ý của Tiêu tướng quân như thế nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận