Giang Sơn Mĩ Sắc FULL


Phía trước Đại hải tự, đất đai sớm đã bị máu nhuộm đỏ, bùn đất cũng đã bị thi thể che lấp, tiếng đao thương đâm chặt vào da thịt người không dứt bên tai, làm cho người ta tay chân như nhũn ra.

Nhưng ca dao kia như là càng hát càng vang, như cũng bị không gian phía trước làm ảnh hưởng, nghe thôi mà đã thấy phi thường thê lương.

Tề quận nhiều người mẹ nhớ con, ngày ngày khóc thương đứt ruột đứt gan, vợ con ở nhà không ai nuôi, lệ mịt mờ…
Bài ca dao ca truyền tới núi xa, thanh âm lại vọng trở về, khi quay về lại càng lớn hơn.

Binh sĩ ngoài biên cương khó quay về, lòng lo lắng, đường thì dài, lúc này không đi, còn lúc nào đi…
Thanh âm mênh mênh mông mông, nhất thời, bốn phương tám hướng đều như có tiếng ca dao cứ văng vẳng không dứt bên tai, hình như thật sự từ hướng Tề quận truyền đến.

Tuy ánh mặt trời chiếu khắp, nhưng máu tươi phun vẩy khắp nơi, làm cho ngay cả ban ngày cũng có cảm giác thê lương.

Có một số binh sĩ bất giác thả lỏng đao thương trong tay, đưa mắt nhìn bốn phía, không biết trong đám dân chúng này có người thân của mình hay không.

Xem cách ăn mặc của bọn họ, không khác gì dân chúng Tề quận, nghe khẩu âm của bọn họ, cũng là khẩu âm phụ cận Tề quân, điều này làm cho tất cả các binh sĩ đang sốt ruột nhớ nhà, không tránh khỏi hoang mang.

Tại sao dân chúng của Tề quận lại đến đây, chẳng lẽ nhà cửa đã không còn?
Bọn họ vốn là tín nhiệm Trương tướng quân, tin tưởng sau khi thắng trận bọn họ nhất định có thể quay quê nhà, bọn họ nhập ngũ đi theo Trương tướng quân, dù sao suy nghĩ vì đất nước cũng rất ít, mà chủ yếu là vì bảo vệ gia viên.

Binh sĩ ở đây đều là người Tề quận, vì thế họ rất gắn bó với nơi này, đối với Trương Tu Đà cũng hết sức tôn kính.

Bởi vì không có Trương Tu Đà, thì cũng không có sự an bình của Tề quận, mà nếu như nhà không còn nữa, bọn họ đi theo Trương tướng quân làm cái gì nữa?
Trương Tu Đà trên ngựa cầm cung, trong lòng rung động, hắn biết lòng quân đã loạn, khó mà giành chiến thắng.

Hắn có võ công tuyệt đỉnh, ít gặp địch thủ, trận pháp của hắn vô địch, lấy ít thắng nhiều.

Nhưng hắn không phải thần, hắn cũng là người, hắn hiển nhiên cũng có những điểm yếu riêng, hắn có thể giết đạo phỉ, nhưng không thể trừ tận gốc đạo phỉ.

Hắn có thể khuyên nhủ Thánh thượng, nhưng không có cách nào túc trực được mãi bên người.

Hắn có thể dẫn theo binh sĩ đánh Đông dẹp Bắc, bảo vệ Đại Tùy bình an, nhưng hắn lại không nắm được an nguy của Tề quận, là căn bản của binh sĩ.

Cảm giác của hắn bây giờ giống như cây không có gốc rễ, không nguồn nước, đã như vậy, hắn sao có thể giành chiến thắng?
Chương Lệnh Khả chết oan, Trương Tu Đà trong lòng biết rõ điều này, ý chỉ này có thể không phải do Thánh thượng ban phát, nhưng Thánh thượng nếu biết Tiêu Bố Y đang ở Tương Dương làm loạn, vẫn sẽ cử hắn đi, hắn có thể không đi sao?
Giết Chương Lệnh Khả, chỉ là đểổn định quân tâm.

Nhưng thật không ngờ kế sách của Lý Mật lại hiểm độc như thế, lại dung chính bách tính của Tề quận để đánh vào tinh thần của binh sĩ, chiêu này nếu là bình thường, chắc chắn sẽ vô dụng, nhưng mới gặp thánh chỉ, lại có bài ca này, các binh sĩ ở ngoài chinh chiến lâu ngày, sao mà không nao lòng, ổn định cho được.

Bát phong doanh mạnh là ở kỷ luật nghiêm minh, nằm ở binh sĩ thiết huyết chấp hành quân lệnh.

Trương Tu Đà liếc nhìn qua thì đã biết, Bát phong doanh bây giờ đã không còn là Bát phong doanh ban đầu nữa.

Vương Bá Đương trong loạn trận tưởng đã chết rồi, thật không ngờ trường đâm tới ít đi nhiều chậm đi nhiều, không tránh khỏi tnh thần đại chấn, cao giọng hô to: “Đi theo ta”.

Đơn đao của hắn đã sớm mẻ hết, liền lăn xuống đất nhặt một thanh trường đao lên.

Trước tiên hướng ra phía ngoài giết ra, bất luận như thế nào, hắn cũng không muốn ở trong Bát phong doanh giây phút nào nữa, vốn tưởng rằng trở ngại trùng trùng, thật không ngờ cùng mọi người hợp lực xông ra, lại thoát được trận doanh của Tùy quân.

Vương Bá Đương tìm được đường sống trong chỗ chết, đây là điều mà hắn không bao giờ nghĩ tới, hắn đã dùng đủ mọi cách công phá Bát phong doanh mà không thoát ra ngoài được, vậy mà hiện nay lại dễ dàng thoát khỏi vòng vây như vậy.

Tiếng hát của bài ca dao ấy cứ vang lên từ bốn phương tám hướng không dứt, Lý Mật vung tay lên, các đạo phỉ Ngõa Cương ùa lên, bởi vì cho dù là quân Ngõa Cương cũng đã nhìn ra, Bát phong doanh hiện tại đã tám mặt thấu phong, đã không còn là bức tường thép như trước nữa.

Trương Tu Đà thở dài, vung trường cung trong tay lên nói: “Đi theo ta”.

Bát phong doanh mặc dù không còn như trước nữa, nhưng Trương Tu Đà vẫn là Trương Tu Đà, Trương Tu Đà đánh khắp thiên hạ, chưa gặp được địch thủ, cho dù Tiêu Bố Y võ công đột nhiên tăng mạnh, cũng là may mắn mà chạy trốn được, Lý Mật võ công cao tuyệt, cũng là không dám đối địch chính diện!
Lần này Trương Tu Đà cũng không phải là tọa trấn chủ soái, mà là một ngựa đi trước, hai Chưởng kỳ quan cũng bám sát bên người, cờ xí tung bay, binh sĩ đằng sau nhìn theo đó mà bước theo, Đan Hùng Tín đang từ phía trước dũng mãnh chính diện công tới, nhìn thấy Trương Tu Đà đến, sắc mặt lại biến, cũng không dám nghênh đón mà giục ngựa vọt sang một bên.

Có đạo phỉ không có chú ý tới đương gia đang hoảng sợ,vẫn cứ tiến lên phía trước.

Trương Tu Đà cũng không nói những lời vô ích, lắp tên dài, xẹt một tiếng như điện bắn ra.

Đạo phỉ quân đông, một mũi tên đã bắn chết ba người, mà thế tới vẫn không hết, mang theo máu cắm lên một thân cây ở xa, rung rung không dứt.

Các đạo phỉ kinh hãi, xôn xao tản ra, Trương Tu Đà có lẽ không thể thắng, nhưng Trương Tu Đà vẫn không có người nào có dũng khí ngăn đón!
Trương Tu Đà giục ngựa đi trước, dễ dàng thoát ra khỏi trùng vây của địch, nhưng đi không xa, quay đầu nhìn lại, vội ghìm ngựa, sắc mặt khẽ biến, những nếp nhăn sầu khổ lại hằn lên.

Hắn rất tín nhiệm ba tướng thủ hạ, lần lại phân binh ra, vốn tưởng rằng sẽ bao vây được tứ phía, chỉ cần bủa lưới một lần là có thể bắt được hết cả Ngõa Cương, thật không ngờ lại không có người nào đi tới, trong lúc này có thể nói tim hắn như bị đao cắt, nhưng hắn vẫn còn mang theo năm nghìn binh lực.

Mặc dù chiến đấu với đạo phỉ đã nhiều trận, nhưng tổn thất cũng không phải là nhều, quá nửa là vẫn bình yên vô sự, hắn lĩnh quân đi trước, xông ra khỏi trùng vây, hắn chỉ muốn bảo vệ tính mạng của binh sĩ Tề quân, nhưng thật không ngờ đi theo hắn xông ra chỉ có mấy trăm người, đây là điều mà trước kia hắn chưa bao giờ tưởng tượng được!
Cờ xí vừa ra, binh sĩ liền đi theo, đây vốn là một trong những phương pháp chỉ huy quân lính trên chiến trường, có thể thấy được vẻ xấu hổ trên mặt Chưởng kỳ quan, Trương Tu Đà có thể nào nhẫn tâm trách cứ?
Đạo phỉ đều nhìn thấy Trương Tu Đà như thàn đã rời đi, sự sợ hãi dần dần giảm đi, bắt đầu ùa lên, càng tụ càng nhiều, bắt đầu bao vây chém giết quan binh Đại Tùy, Bát phong doanh đã phá, quan binh Đại Tùy đã không thể liên kết thành một khối vững chắc nữa, như một nắm cát rời, khổ sở chống đỡ.


Trương Tu Đà cau mày lại, giục ngựa quay về, bắn một mũi tên mở đường, một tiếng xẹt vang lên, vài tên đạo phỉ ngã xuống đất, nhưng cho dù thần cung của hắn có lợi hại, thì có thể giết bao nhiêu đạo phỉ?
Hắn vốn dẫn ra mấy trăm binh sĩ, nhưng khi quay về lại đơn thương độc mã, tại khắp núi đều là đạo phỉ, hắn như một con thuyền ở giữa biển rộng mịt mờ, trong cô đơn có chứa sự tịch mịch.

Trong bọn đạo phỉ có người nhìn thấy hắn thân cô thế cô, đột nhiên hô: “Giết… Trương… Tu Đà, có trăm lượng vàng!”
Mọi người nhìn thấy Trương Tu Đà thần sắc âm u, binh sĩ bên người hầu như không có, cảm giác được Trương Tu Đà cũng không hơn gì người bình thường, cả bọn ào ào tiến lên, cùng hò hét, trong phút chốc tiếng hò hét vang lên đến tận trời cao, trường thương đoản đao, nạo câu sáo tác đều nhắm về phía Trương Tu Đà mà đánh tới.

Trương Tu Đà với tay lấy thương, quét ngang ngăn cản, hơn mười binh khí bay lên giữa không trung.

Hắn lại chấn động trường thương, bên người tung ra vô số điểm hàn quang, đợi được giục ngựa đi lên phía trước, những đạo phỉ bên cạnh hắn đều ôm lấy cổ họng mà ngã xuống đất.

Thì ra Trương Tu Đà nhìn như chỉ khẽ vung tay, nhưng lực đạo lớn vô cùng, như núi vậy, các đạo phỉ không thể chống đỡ được, hắn mặc dù thiện nghệ dùng cung tên, nhưng võ công cái thế, trường thương vừa xuất, tặc phỉ đến cơ hội chống đỡ cũng không có, đều trúng thương tại cổ họng.

Các tặc binh như nước thủy triều ồạt tiến lên, nhưng cũng như nước thủy triều nhanh chóng lui về phía sau, cảnh tượng có một không hai trên đời này, chưa từng có ai gặp qua thương pháp quỷ thần khó lường này.

Mọi người tuy đã từng nghe nói Trương Tu Đà dũng mãnh vô địch, nhưng chỉ có người nào rơi vào hoàn cảnh như thế này mới cảm nhận hết được, mới biết nói hắn đáng sợ như thế nào.

Cuối cùng thì đã rõ ràng, tại sao người này có năng lực đối kháng với cả vạn tặc binh, thật sự người thường không thể so sánh.

Tặc binh tiền phương bỗng nhiên tản ra, Trương Tu Đà giục ngựa tiến lên, xông thẳng tới phía trước Tùy binh, nhìn thấy vô số Tùy binh nằm xuống, nơi này đã thành Tu La địa ngục, máu nhuộm khắp nơi, thi thể đầy đất, nhưng phần nhiều là cắn răng chém giết, đao thương hướng tới đối phương mà nói chuyện.

Đạo phỉ cũng đã giết đỏcả mắt rồi, đã không để ý tới tính mạng của mình nữa, cũng không để ý tới việc có hay không người nối dõi sau này và vây công Tùy binh, chỉ tận tình phát tiết sự oán độc.

Binh sĩ hận tặc binh, tặc binh cũng hận binh sĩ, cứ tuần hoàn qua lại, chưa từng có lúc nào ngừng.

Trương Tu Đà nhìn thấy trường mâu của một binh sĩ đã bị gãy, vẫn nắm thân mâu liều mạng chém giết, lớn tiếng kêu lên: “Ta phải đi về, ta phải đi về! Ta phải đi về…”
Âm thanh nghe thảm thiết, binh sĩ hai mắt tuyệt vọng, cả người đều là máu, trên người bị thương không biết bao nhiêu chỗ, thần sắc đã có vẻ điên cuồng, nhưng lại còn rất trẻ, Trương Tu Đà nhận ra đúng là quan binh đã hỏi ngày đó.

Trên mặt đất thi thể chất đống, ngựa không đi được, Trương Tu Đà phi thân nhảy lên, trường mâu quét ra, đảo phỉ vây công binh sĩ đã đứt gân gãy xương mà bay ra, mắt thấy đã không thể sống.

Các đạo phỉ đang liều mạng vây công, nhìn thấy đồng bọn bay ra, đều là kinh hãi, có hai người đã giết người đến đỏ cả hai mắt, một thương một đao tiến công, còn chưa tới trước người thì đã thương gãy đao gãy, hai người xoay người ngã quỵ, đều ôm cổ họng, máu tươi phun ra.

Trương Tu Đà xuất thương giết người, cũng không cần tới chiêu thứ hai!
Các đạo phỉ tuy hung hãn, nhưng nhìn thấy nhân vật như thế cũng cuống quít thụt lùi, mặt lộ vẻ sợ hãi, bên cạnh Trương Tu Đà trong nháy mắt đã không còn một ai, một khoảng trống rỗng.

Trương Tu Đà đưa tay đặt lên vai người binh sĩ kia, binh sĩ lại huy mâu đánh tới, bốp một tiếng, trúng ngay giữa đầu vai Trương Tu Đà.

Các đạo phỉ đều ngạc nhiên, binh sĩ chợt bừng tỉnh, đột nhiên lên tiếng khóc ròng nói: “Trương… tướng quân… Tôi muốn về nhà… Tôi… vẫn…”
Trương Tu Đà sắc mặt vốn sầu khổ, nhưng vẫn mỉm cười, gật đầu nói: “Yên tâm, ta nhất định cho người cơ hội về nhà, đi theo ta”.

Binh sĩ nghe được câu nói đó của Trương Tu Đà, trong lòng rồi đột nhiên dâng lên một luồng dũng khí, trong tuyệt vọng có hy vọng, chuyện mà Trương tướng quân đáp ứng bọn họ, chưa từng thất hứa!
Trương Tu Đà đi trước, ngược lại hướng tới các Tùy binh đang bị vây ở sâu trong trận doanh, binh sĩ được cứu tuy sợ, nhưng vẫn bám sát theo.

Hai binh sĩ dựa lưng vào nhau để chiến đấu, ngăn cản sự tấn công của bọn đạo phỉ, một người cánh tay đã bị đứt, tay trái hay đao chống cự, còn người kia thì hô to, “Đệ đệ… kiên trì trụ… chúng ta có thể đi ra ngoài…”
Phốc phốc hai tiếng, người vừa hô lớn đột nhiên cảm giác thấy lưng cứng ngắc, lớn tiếng kêu lên: “Đệ đệ…”
Người phía sau dần dần tụt xuống, binh sĩ hô lớn đột nhiên xoay người lại, nhìn thấy huynh đệ của mình thân đã trúng hai thương, hai mắt trợn tròn, khóe miệng tràn đầy máu, bất chấp đao thương đang đâm tới mà gọi lớn: “Đệ đệ, đệ không thể chết được, đệ đã đáp ứng với ta…”
Đao thương tới thân, nhưng binh sĩ hoàn toàn không để ý, chỉ ôm đệ đệ khóc lớn, đột nhiên đao thương bay đi, đạo phỉở bên cạnh đều ngã xuống đất, máu tươi từ trong cổ họng phun ra, không thể tin vào mắt mình.

Binh sĩ chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt Trương Tu Đà dàn dụa nước mắt, hét lớn lên: “Trương tướng quân, đệ đệ ta đã chết… người đã đáp ứng với chúng ta…”
Hắn như điên cuồng, nhảy tới chụp lấy Trương Tu Đà lại, Trương Tu Đà trầm giọng nói: “Hắn đã chết, ngươi còn chưa có chết, trong nhà ngươi vẫn còn có người để mà trông mong đợi chờ, đi theo ta, ta dẫn các ngươi về nhà!”
Câu nói này như có ma lực, sự điên cuồng của binh sĩ đều mất hết, bỗng nhiên đứng lên, dựng đệ đệ đã chết của mình dậy, đi theo phía sau Trương Tu Đà, Trương Tu Đà cho dù võ công cực cao, nhìn về bốn phương nơi xa, thấy còn có vô số Tùy binh còn đang tự mình chiến đấu, hận không có thuật phân thân.

Nghĩ đến hành động mới vừa rồi của binh sĩ, Trương Tu Đà trong lòng chợt động, lớn tiếng quát: “Binh sĩ Tề quận, ai muốn về nhà thì lại đây”.

Hắn quát lớn đến hết cả hơi thở, thanh âm kích động, đã ngăn chặn áp đảo được tiếng người hát ca dao từ bốn phía vọng lại.

Núi xa vang vọng trở lại tiếng quát, quanh quẩn quanh Đại Hải tự không dứt.

Các đạo phỉ giả dạng dân chúng cũng trầm mặc xuống, trong nháy mắt Tùy binh như thức tỉnh, như nổi điên lên ra sức hướng tới phía Trương Tu Đà mà đánh qua.

Bọn họ mới vừa rồi chỉ là tác chiến theo bản năng, còn lần này đã có niềm tin chống đỡ, đạo phỉ chỉ cảm thấy lực lượng của đối thủ đột nhiên lớn vô cùng, liên tục lui về phía sau.

Vô số binh sĩ như trăm sông đổ vào biển, trong nháy mắt tập trung xung quanh Trương Tu Đà.

Trên tay còn cầm đao thương sứt mẻ.

máu nhuộm đầy áo, ai cũng chật vật không chịu nổi, quăng mũ cởi giáp.

Nhưng mọi người khi nhìn thấy Trương Tu Đà, trên mặt lại tràn đầy vẻ phấn chấn.

Thủ hạ Vương Bá Đương còn lại hơn trăm đao phủ thủ, thấy khí thế của Tùy binh thoáng cái đã không thể chống đỡ nổi, muốn dẫn người vây lại, nhưng Lý Mật phất tay ngăn lại, lắc đầu không nói.

Tùy quân tề tụ, nhưng vẫn còn trong vòng vây của đạo phỉ, nhưng đạo phỉ khi nhìn thấy Tùy binh thế lớn, cũng do dự không tiến lên.


Trương Tu Đà ngóng nhìn phương xa, chỉ ngón tay nói: “Trường mâu tiến tới, gặp Phật giết phật, gặp ma giết ma! Binh sĩ Tề quận, hãy tỏ rõ bản sắc nam nhi đi nào, ngẩng cao đầu đi ra ngoài!”
Tiếng nói vừa dứt, trường mâu trong tay như điện lóe lên xuyên ra, một lúc lâu mới tắt, đã sớm tới vòng vây của đạo phỉ.

Hắn có thể một mâu đâm chết mấy người, trường mâu lướt qua, kiến cũng không sót.

Các đạo phỉ nhìn thấy trường mâu quét qua, mặt như vừa có cơn gió lạnh thổi tới, vội la hét tránh né tạo thành một lối đi.

Đan Hùng Tín đã mấy lần xông tới, mấy lần thối lui, xa xa thấy Trương Tu Đà một mình chống chọi với cơn sóng dữ, mà vẫn uy phong lẫm liệt.

Trong lòng khâm phục.

Chậm rãi xuống ngựa, dẫn ngựa dạt sang một bên.

Tùy binh tinh thần phấn chấn, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi vòng bao vây của đạo phỉ, cũng không ai dám ngăn cản.

Trương Tu Đà đoạn hậu, đi cuối cùng, Tùy binh đi ra khỏi vòng vây, tinh thần phấn chấn, trên mặt Trương Tu Đ không còn có nét sầu khổ nữa, mỉm cười chỉ vào ngọn núi phía trước, “Từ đây đi ra, đến Quản Châu, qua kênh đào, men Hoàng Hà đi xuống, nhà không xa nữa, các ngươi đi đi”.

Các Tùy binh kinh hãi, “Tướng quân, vậy còn người?”
Trương Tu Đà lãnh đạm nói: “Ta còn có người phải cứu…”
Chậm rãi xoay người, Trương Tu Đà trong tay không cầm bất cứ một thứ gì quay lại phía bọn đạo phỉ.

Đạo phỉ tản ra bây giờ lại tràn lên, trong nháy mắt các binh sĩ đã không nhìn thấy bóng dáng Trương Tu Đà đâu cả, các Tùy binh kêu lên bi thiết: “Tướng quân…”
Trương Tu Đà nghe được Tùy quân hô to tướng quân, trên mặt nở nụ cười, nhưng trong mắt lại như chứa lệ, hít sâu một hơi, Trương Tu Đà chậm rãi đi vào giữa bọn đạo phỉ, giống như nhàn nhã đi tản bộ.

Vương Bá Đương tuy là sợ hãi, nhưng đã được hơn trăm vệ sĩ che trở bảo vệ, Lý Mật, Địch Nhượng, Vương Đức Nhân, Mạnh Nhượng, Bành Hiếu Tài tất cả đều ở đây, người của Ngõa Cương đứng ở phía sau, mắt nhìn chằm chằm.

Ở đây đều là đạo tặc hiệu lệnh một phương, nhưng đối mặt với một người như Trương Tu Đà, đương nhiên là không có kẻ nào dám xông lên trước.

Mọi người chạy trốn tới Đại Hải tự, rốt cuộc cũng không trốn được, lần này nhìn thấy Trương Tu Đà đơn thương độc mã như vậy, khó tránh trong lòng phấn chấn.

Nhưng thấy hắn bễ nghễ cười ngạo, trong lòng đều lo sợ, không dám nhìn thẳng, chỉ nghĩ nơi này cao thủ nhiều như mây, đạo phỉ đông như kiến, Trương Tu Đà võ công cao tới đâu cũng có thể làm được gì? Tuy nghĩ như thế, nhưng dưới cái uy đó, trong lòng vẫn cảm thấy lạnh giá, có mấy người đã nhẹ bước lui về phía sau.

Duy chỉ có Lý Mật bất động !
Trương Tu Đà liếc nhìn Lý Mật một cái, cũng không nói lời nào, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn một Tùy binh đã chết, Tùy binh mặc dù đã chết, nhưng hai mắt trợn tròn, Trương Tu Đà đưa tay vuốt mắt, lẩm bẩm: “Ta xin lỗi các ngươi, ta thật hổ thẹn…”
Bàn tay vừa vuốt qua, binh sĩ đã nhắm mắt lại, nhưng khóe mắt lại có giọt lệ chảy ra, Trương Tu Đà như đứng dậy cũng có chút khó khăn, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người một binh sĩ.

Binh sĩ mở hai mắt, có chút khó hiểu, hắn mới vừa rồi cầm thuẫn chống cự, nhưng bị lực lượng xung phong chấn động mà ngất đi, lúc này tỉnh lại, không biết làm sao.

“Tướng quân…”
Trương Tu Đà mỉm cười nói: “Về nhà đi”.

Hắn đưa tay kéo binh sĩ, nhẹ giọng nói: “Chúng ta muốn một con ngựa”.

Hắn vừa nói dứt lời, phía sau có tiếng vó ngựa vang lên, một người dẫn ngựa dẫm lên thi thể đi tới, trầm giọng nói: “Trương tướng quân, Đan Hùng Tín tự phụ xưng anh hùng, hôm nay mới biết là kẻ vô năng.

Con ngựa này là do Hùng Tín cưỡi, nếu tướng quân muốn, mời tướng quân cưỡi đi”.

Đan Hùng Tín dẫn ngựa đến, ưỡn ngực ngẩng đầu, tuy biết Trương Tu Đà ra tay, thì hẳn phải chết là điều không phải nghi ngờ, nhưng là hắn hoàn toàn không sợ hãi.

Đạo phỉ có nơi im lặng, có nơi xôn xao, Trương Tu Đà quay đầu nhìn, thấy Đan Hùng Tín cách mình cũng không xa, hai tròng mắt lấp lánh, mỉm cười nói: “Đã nghe danh trong Ngõa Cương ngũ hổ Từ Thế Tích là người có tài trí nhất, Đan Hùng Tín là người nhân nghĩa nhất, hôm nay mới thấy tận mắt, quả nhiên danh bất hư truyền”.

Đan Hùng Tín biết những hành động ngày hôm nay tất có phiền toái về sau, nhưng lúc này vẻ mặt hắn vẫn rất thoải mái, trầm giọng nói: “Hùng Tín nhận được câu nói này của tướng quân, đời này đã không có gì đáng tiếc!”
Trương Tu Đà gật đầu, đỡ binh sĩ lên ngựa, vỗ nhẹ vào mông ngựa, trầm giọng nói: “Đi đi, đừng quay trở lại”.

Binh lính lập tức quay đầu lại, cao giọng nói: “Tướng quân, tướng quân không đi cùng chúng tôi sao?”
Các đạo phỉ tránh đường cho binh sĩ đi ra, cũng không cản lại.

Trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến, nếu một ngày nào đó mình cũng rơi vào tình trạng như thế, liệu có vị tướng quân nào tới cứu mình như vậy không?
“Trương Tu Đà, ngươi hôm nay không có lấy một người bạn bên cạnh, cô thân độc mã, ta kính ngươi là anh hùng, giang sơn Đại Tùy đã muốn đổ, ngươi độc mộc khó chống, chi bằng đến với Ngõa Cương?” Lý Mật rốt cuộc cũng lên tiếng.

Trương Tu Đà cười rộ lên, trong mắt có vẻ giễu cợt giống như Lý Mật, “Bồ Sơn Công quả có đại tài, chi bằng đến với Đại Tùy, ta sẽ tiến cử ngươi với Thánh thượng, đề cử ngươi làm tướng quân có được không?”
Lý Mật sắc mặt không thay đổi, sớm biết rằng đáp án sẽ như thế, Trương Tu Đà lại cười nói: “Có khi chính như thế, thoạt nhìn rất đẹp, nhưng ngươi và ta đều khinh thường sử dụng, có đúng hay không?”
Hắn vừa nói dứt lời, đã nhanh như chim ưng bắt mồi, lao thẳng tới Lý Mật!
Vương Bá Đương kinh hãi, thật không ngờ Trương Tu Đà thân hãm trùng vây, lại vẫn có thể ra tay, vội quát lớn: “Ngăn Trương Tu Đà lại!”
Trương Tu Đà vọt người lên, thân pháp như điện, thoạt nhìn không thấy chút gì là mệt mỏi do chinh chiến.

Vệ sĩ tuy là đông đảo, nhưng bị hắn nhảy một cái đã vọt qua, ánh đao lấp lánh, đều chém vào không trung.

Hắn điểm chân lên đầu các đao phủ thủ, đã bỏ qua các vệ sĩ ở phía sau, tới trước mặt đám người Ngõa Cương.


Đao phủ thủ kinh hãi, xoay người chém lại, nhưng vẫn chém vào khoảng không.

Trương Tu Đà tuy già nua, nhưng vẫn như thương ưng, mọi người không thể ngăn được.

Bọn Ngõa Cương ầm ầm la lên, nhưng không người nào tiến lên, tản ra bốn phía.

Đám người Vương Đức Nhân, Mạnh Nhượng sợ tới mức tè cả ra quần, vội lăn đi.

Địch Nhượng cũng như thế, hắn ở gần Lý Mật, thấy Trương Tu Đà vọt tới, chân đã mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, không còn sức lực để chạy trốn, chỉ có thể kêu lên: “Người đâu, tướng quân tha mạng…”
Một đạo gió mạnh thổi đến, Trương Tu Đà đã xẹt qua Địch Nhượng, trực tiếp hướng Lý Mật mà đuổi theo.

Lý Mật lui nhanh, hắn thân pháp nhanh nhẹn, nhưng cũng không đánh lại được Trương Tu Đà, bất đắc dĩ di chuyển quanh các đạo phỉ, Trương Tu Đà bám chặt không tha, trực tiếp đuổi theo, Vương Bá Đương hô to, dẫn theo các đao phủ thủ đuổi tới.

Cục diện cực kỳ hỗn loạn, tặc phỉ hô to gọi nhỏ, giống như đụng phải thiên binh vạn mã vậy, Trương Tu Đà một thân một mình, đã truy đuổi Lý Mật chật vật không chịu nổi, chỉ có thể đưa tay ra bắt lấy đạo phỉ, che ở trước người mình.

Chỉ có thể trì hoãn chốc lát, Trương Tu Đà lắc mình qua, đạo phỉ đã ngã xuống đất, không biết sống chết ra sao.

Các đạo phỉ kinh hãi, chỉ muốn bảo toàn tánh mạng, vừa trốn Trương Tu Đà, lại tránh Lý Mật, khổ không nói nổi, gần vạn đạo phỉ loạn cả lên, trốn đông né tây, hoàn toàn không nghĩ tới việc chống cự.

Địch Nhượng ngã lộn nhào, bị người giẫm lên hai cước, được một người đỡ dậy, thấy Đan Hùng Tín, nước mắt liền trào ra, nói: “Hùng Tín cứu ta!”
Lý Mật mồ hôi đầy trán, đã tới trước một cây đại thụ, đột nhiên quát lên một tiếng, thò tay bắt lấy hai tên đạo phỉ ném qua, Trương Tu Đà đưa tay phất ra, muốn xuất chưởng công tới, đột nhiên trong lòng rùng mình.

Hai tặc đạo vốn trang phục không khác gì người thường, nhưng khi bị nén bay lên không trung, đột nhiên một người rút bảo kiếm ra đâm, một người ánh đao lóe sáng, lại là võ công cực kỳ cao minh.

Lý Mật sau khi ném hai người cũng không chạy trốn, mà quát trầm một tiếng, thân pháp cực nhanh, bỗng nhiên vọt về phía Trương Tu Đà.

Hắn tung một quyền thẳng vào ngực Trương Tu Đà, uy mãnh vô cùng, hoàn toàn trái ngược với vẻ nhu nhược vừa rồi.

Trên cây cành lá chợt động, ánh đao lóe sáng lên giống như ánh nắng, một người trên cây nhảy ra, đánh vào đầu Trương Tu Đà, thoáng qua, Trương Tu Đà đã bốn phía thụ địch!
Trương Tu Đà gặp mạnh càng mạnh, gầm lên một tiếng, râu tóc đều dựng ngược, tiến tới trước mặt Lý Mật, xuất ra một trưởng.

Lý Mật nhìn thấy Trương Tu Đà đến, đột nhiên lạnh người, hắn trăm tính vạn tính, tính chuẩn chiêu này đánh ra nhất định sẽ làm cho Trương Tu Đà bị thương, thật không ngờ Trương Tu Đà cũng không tránh né, xuất chiêu lưỡng bại câu thương, thật sự không giống cách làm của cao thủ.

Thềm kêu không ổn, biết Trương Tu Đà đã không hề để ý đến tính mạng của mình, đã biết như thế thuần túy là chịu chết, Lý Mật lại không biến chiêu, chỉ gia tăng thêm kình lực, đánh thẳng vào ngực Trương Tu Đà.

Trương Tu Đà một chưởng vẫn cấp bách vỗ vào ngực Lý Mật, Lý Mật bay ngược ra ngoài, sau khi rơi xuống đất, thổ huyết không dậy nổi, Trương Tu Đà ngực vang lên răng rắc, hõm sâu xuống, nhưng hắn vẫn ngưng lại trong không trung, không chịu lùi, tay trái phất ra, ánh đao sắc bén trong không trung nhất thời hóa thành hai đoạn, đâm ngược trởvề, xuyên thấu bụng của thích khách.

Chỉ là đao kiếm đâm tới cũng không né kịp, một chém trúng vai, một đâm vào eo.

Trương Tu Đà quát giận một tiếng, đao kiếm đều gãy, hai đạo phỉ cũng bay ra ngoài, té ngã ra trên đất.

Một người cánh tay coi như đã gãy, không thể giơ lên, người kia thì thổ huyết không thôi, nhưng vẫn mạnh mẽ đứng thẳng sống lưng.

Trương Tu Đà hạ xuống mặt đất, lảo đảo một cái, phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn luôn luôn trầm như núi, lần này bản thân bị trọng thương, thoạt nhìn gió cũng có thể thổi ngã.

Năm người ra chiêu cực kỳ tàn khốc, thoáng qua đã tách ra, đều là bị thương khá nghiêm trọng.

Đoạn đao gãy chém trên vai Trương Tu Đà, đoạn kiếm gãy xuyên thấu dưới eo, ngực lõm xuống, nếu là người bình thường thì đã sớm bị mất mạng, nhưng Trương Tu Đà vẫn đứng nguyên tại đó, lạnh lùng nhìn Lý Mật.

Đao kiếm có lẽ không đủ để mất mạng, nhưng quyền này của Lý Mật thật sự khó mà ngăn cản, làm cho Trương Tu Đà chịu trọng thương, nhưng xem bộ dáng của Lý Mật, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng sẽ chết.

Các đạo phỉ do dự, nhưng vẫn không dám tiến lên, nhìn thấy Trương Tu Đà mặc dù bị thương, nhưng bộ dạng vẫn như một hùng sư nổi giận.

Đôi măt Lý Mật khẽ động đậy, đột nhiên hét lớn: “Trương Tu Đà đã trọng thương, không thể ra tay được nữa, giết chết kẻnổi tiếng trong thiên hạ này đi!”
Một người đột nhiên từ bên cạnh nhảy ra, rút trường thương đâm tới, chính là Bành Hiếu Tài.

Hắn hiển nhiên nhìn thấy lợi thế, biết giết chết Trương Tu Đà chắc chắn sẽ rạng danh thiên hạ, nói không chừng còn có thể lên làm trại chủ.

Thật không ngờ Trương Tu Đà chỉ cần thò tay ra, đã nắm lấy trường thương.

Bành Hiếu Tài sợ hãi lạnh người, đầu đang nóng lên bỗng nhiên trở nên lạnh như băng, cũng không cố đoạt lại thương, trở người lăn ra sau, Trương Tu Đà khẽ quát một tiếng, đao gãy ở trên vai bay lên, tay chụp lấy chém ra.

Đoản đao mang theo máu cấp bách chém tới, một cái đầu người thật lớn bay lên, Bành Hiếu Tài đã chết!
Máu tươi phun thành vũng, mọi người sợ hãi lui ra phía sau, Vương Bá Đương thở hồng hộc mà đuổi tới, nhưng phía sau lại không có một bóng người, đao phủ thủ nhìn thấy Trương Tu Đà bị thương mà vẫn như một con sư tử, sớm quên cái phần thưởng hai trăm lượng vàng kia rồi, sư tử bị thương rất khát máu, không ai có thể địch lại.

Trương Tu Đà trong tay nắm trường mâu, chậm rãi tiến lên từng bước, từ từ chậm dãi mà vững chắc, trên người cùng khóe miệng đều đang chảy máu, nhưng hắn hoàn toàn không để ý.

Nhưng Lý Mật thì không thể đứng dậy, còn đang hộc máu, dường như lục phủ ngũ tạng đang đứt ra từng đoạn, Vương Bá Đương che phía trước người Lý Mật, hô to nói: “Tiên sinh mau đi”.

Gần vạn tặc binh đều bị Trương Tu Đà làm cho sợ phát khiếp, lại không có người dám tiến lên cứu, Lý Mật khó nhọc cười nói: “Trương Tu Đà, ngươi không thể giết ta”.

“Ồ?” Trương Tu Đà nhìn Lý Mật, “Cho ta một lý do!”
“Ngươi quay đầu lại phía sau nhìn thử xem” Lý Mật cười một cách quỷ dị.

Trương Tu Đà chậm rãi quay đầu lại, thấy Tần Thúc Bảo đang bị trói tay ra sau, Phòng Huyền Tảo đang kề một thanh đao lên cổ Tần Thúc Bảo, thần sắc lạnh lùng.

Tần Thúc Bảo cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, Lý Mật lại nói: “Giết ta, Tần Thúc Bảo sẽ phải chết”.

“Thả Tần Thúc Bảo, ta không giết ngươi” Trương Tu Đà nhẹ giọng nói.

Lý Mật đương nhiên không chút do dự, “Tốt, thả Tần Thúc Bảo, ta tin lời hứa của Trương tướng quân đáng giá nghàn vàng”.


Phòng Huyền Tảo nghe theo lời phân phó, sai người áp giải Tần Thúc Bảo qua, Tần Thúc Bảo xấu hổ, không thể ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Thúc Bảo đã phụ lòng tướng quân, tội đáng chết vạn lần”.

Trương Tu Đà giơ tay cởi trói cho Tần Thúc Bảo, một lúc lâu mới xong, cũng không nói gì, chậm rãi quay người đối mặt Lý Mật, lạnh lùng nói “Vẫn chưa được biết đại danh của ba vị cao thủ này?”
Hai tên đạo phỉ một tay lớn đùi dài, một lưng hùm vai gấu, nhìn thấy Trương Tu Đà già mà vẫn kiên cường, không khỏi có ý khâm phục, người tay lớn đùi dtài rầm giọng nói: “Tại hạ Võ Ấp Tô Định Phương…”
Hắn muốn nói rồi lại thôi, những lời hùng hồn không thể ra khỏi miệng, trên mặt có vẻ áy náy, còn người lưng hùm vai gấu kia chậm rãi nói: “Tại hạ Thanh Hà Lưu Hắc Thát, đã nghe Trương tướng quân là thiên hạ đệ nhất cao thủ, quả nhiên danh bất hư truyền”.

Tráng hán sử đao ngã ra đất nói: “Thái Kiến Đức, vô danh tiểu tốt”.

Khóe miệng Trương Tu Đà đầy máu, thở dài nói: “Thì ra Đậu Kiến Đức sớm đã cùng Ngõa Cương lén lui tới, nực cười là lão phu không hề hay biết.

Hôm nay các ngươi ở đây, đúng lúc buông một mẻ lưới bắt hết…”
Tô Định Phương, Lưu Hắc Thát kinh hãi, hai người bị Trương Tu Đà đánh bay, hiện miễn cưỡng đứng lên, uể oải muốn chết, làm gì nghĩ đến có lực mà ra tay, Lý Mật run giọng nói: “Trương Tu Đà, ngươi không giữ lời?”
Trương Tu Đà từng bước tiến lên phía trước, cười nói: “Không cần thủ tín với các ngươi” Hắn chỉ là bước một bước, đã không tiến lên nữa, Lý Mật trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ vui mừng, lại thoáng ngạc nhiên.

Trương Tu Đà chờ một lúc lâu, lúc này mới trầm giọng hỏi: “Thúc Bảo, tại sao không đâm?”
Một lưỡi đao sắc bén chỉ cách hông của Trương Tu Đà có mấy tấc, khác ở chỗ lại nằm trong tuy Tần Thúc Bảo!
Đại Hải tự đã sớm yên tĩnh, đạo phỉ đã tản ra tứ phía ở xa xa, mặc cho mấy người chém giết, cũng không tiến lên.

Địch Nhượng đã sớm trốn ở xa xa, thầm nghĩ Lý Mật chết hay sống không liên quan đến mình, bảo toàn tánh mạng bản thân mới là quan trọng nhất.

Trương Tu Đà giống như mãnh hổ xuống núi, trong vạn người đuổi giết Lý Mật, hùng phong quả thực làm cho mọi người kinh hãi, tất cả mọi người đều nghĩ tới tránh né trước tiên, lại đã sớm quên, lúc này chỉ cần cùng ùa lên, Trương Tu Đà hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Trương Tu Đà tiến lên muốn giết Lý Mật, Tần Thúc Bảo rút lưỡi dao sắc bén muốn đâm tới, đối tượng ám sát lại là Trương tướng quân mà hắn vẫn kính ngưỡng!
Cả bọn Ngõa Cương đều là kinh ngạc, Lý Mật mừng rỡ, đám người Lưu Hắc Thát, Tô Định Phương ngạc nhiên.

Nhưng lưỡi dao sắc bén chỉ mới chạm tới Trương Tu Đà đã dừng lại, cũng không phải là Trương Tu Đà dùng võ công để làm nó dừng lại, mà là Tần Thúc Bảo vẫn chưa đâm tới.

Mồ hôi ở trán Tần Thúc Bảo chảy xuống ròng ròng, nghe Trương Tu Đà hỏi, những gân xanh trên tay nổi cuồn cuộn lên, lưỡi dao sắc bén như dừng lại trong không trung, không chút động đậy.

Trương Tu Đà chậm rãi xoay người lại, nhẹ giọng nói: “Ta vẫn nghĩ mình sẽ chết như thế nào, nhưng lại chưa từng có nghĩ sẽ chết trong tay Thúc Bảo ngươi”.

Tần Thúc Bảo tay cầm lưỡi dao sắc bén, quỳ xuống, cúi đầu, hai hàm răng cắn chặt, không nói được lời nào.

“Nhưng nếu chết ở trên tay ngươi cũng tốt” Trương Tu Đà lại nở nụ cười.

Hắn từ tiến vào vòng vây của loạn quân tặc binh, cười cũng nhiều hơn, nhưng vẻ sầu khổ trên mặt hắn cũng càng ngày càng đậm, nhưng khi gặp khốn cảnh, những nếp nhăn đó lại đang dần giãn ra.

Sắc mặt Lý Mật âm tình bất định, không còn chút sức lực nào, chưởng này của Trương Tu Đà thật sự quá nặng, có chủ tâm muốn lấy tính mạng của hắn.

Nếu không phải hắn chăm chỉ luyện tập, võ công cái thế, thì đã sớm cướp đi mạng sống của hắn, nhưng lúc này uể oải không chịu nổi, những đầu ngón tay cũng không buồn nhúc nhích, thầm kêu không ổn.

Thầm nghĩ phía trước có Trương Tu Đà, sau có Địch Nhượng Địch Hoằng, bản thân nguy ngập, mình ngàn tính vạn tính, nhưng rất có thể là làm cho người khác hưởng!
“Trương Tu Đà cho dù chết, cũng không thể chết trong lũ chuột nhắt này” Trương Tu Đà chỉ vào thi thể Bành Hiếu Tài nói: “Lũ chuột nhắt thừa dịp người khác gặp nguy này, lão phu nếu chết trong tay bọn chúng, chẳng phải là chuyện nực cười sao?”
Trên mặt Tần Thúc Bảo tràn đầy vẻ thống khổ, cảm thấy mỗi câu của Trương Tu Đà đều là mắng ở trong lòng hắn, cũng không nói nhiều, tự trở cổ tay đâm thẳng vào ngực mình!
Một bàn tay đã đặt lên tay hắn, thô giáp như vỏ cây , Tần Thúc Bảo cảm thấy bàn tay đó như kềm sắt giữ chặt cánh tay hắn, hai mắt như lửa, ngẩng đầu kêu lên: “Trương tướng quân, ta đã phụ người, lại còn định ám sát người, kẻ tiểu nhân hèn hạ như ta, lẽ nào muốn được tự vẫn cũng không được, lẽ nào ngài nhất định phải tự tay lấy mạng của ta? Thúc Bảo bất nhân bất trung, đối với tướng quân lại bất nghĩa, sau khi chết cũng không được yên!”
Trương Tu Đà đoạt lấy dao của hắn, khẽ cười nói: “Ta biết, ngươi nhất định phải có nỗi khổ khó nói, có phải không?”
Tần Thúc Bảo trầm mặc một lúc lâu, quả quyết lắc đầu nói: “Không có!”
Trương Tu Đà hơi ngạc nhiên, sắc mặt trắng bệch, hắn tuy là người sắt, nhưng hôm nay vẫn cảm thấy không đúng, mục đích là xông vào trong đạo phỉ giết Lý Mật, trực giác vẫn cảm thấy ba tướng quân đã thất thủ, nhìn thấy Tần Thúc Bảo bị bắt, trong lòng cũng nghi hoặc, đợi đến một khắc khi Tần Thúc Bảo cầm dao đâm tới, hắn đã sớm phát hiện, một khắc này lòng đau như đao cắt, nhưng không thể trốn tránh.

Nhìn thấy Tần Thúc Bảo cuối cùngcũng không có đâm, sự chua xót hơi chút hòa hoãn, hắn cùng ba thủ hạ chinh chiến nhiều năm, vào sinh ra tử, sớm đã xem bọn họ như con của mình, bất luận Tần Thúc Bảo có lí do gì, hắn cũng quyết định tha thứ, nhưng hắn không ngờ Tần Thúc Bảo lại không nói ra lý do.

Lý Mật lạnh lùng nói từ xa: “Trương Tu Đà, ngươi nghịch thiên, bạn bè xa cách, thân là tay sai triều đình, giết người vô số, làm cho không biết bao nhiêu người trong thiên hạ chửi rủa, chỉ vì lý do này, đã đủ để Tần Thúc Bảo làm phản ngươi!”
Tần Thúc Bảo bỗng nhiên ngẩng đầu, “Tướng quân, không phải như thế, là mẫu thân của ta…”
Hắn muốn nói lại thôi, Trương Tu Đà chợt hiểu, quay đầu nhìn về phía Lý Mật nói: “Bồ Sơn Công, thủ đoạn của ngươi thật tốt, thì ra ngươi đã sớm xếp đặt để đối phó với ta, đã sớm ngàn dặm xa xôi đi bắt mẫu thân Thúc Bảo để uy hiếp, bức Tần Thúc Bảo không thể không làm phản?”
Nói tới đây bỗng nhiên hắn cười rộ lên, trong lòng tràn đầy thê lương, bất luận như thế nào, đây cũng xem như một lí do tốt.

Lý Mật hừ lạnh một tiếng, sắc mặt biến đổi, Tô Định Phương và Lưu Hắc Thát nhìn thấy Tần Thúc Bảo hành thích, trong lòng vốn nghĩ hắn là kẻ tiểu nhân hèn hạ, thầm nghĩ Tần Thúc Bảo thân là phó tướng của Trương Tu Đà, lại đi ám sát tướng quân, thật sự là người quá tệ, nghe nói Lý Mật lấy mẫu thân của Tần Thúc Bảo mà uy hiếp, lúc này mới chợt hiểu, lại cảm thấy trong lòng áy náy, có chút bất mãn với Lý Mật.

Trương Tu Đà hào khí không thay đổi, hai người đã sớm hiểu được, chỉ biết hắn võ công rất cao, cho dù bốn người có hợp lực lại cũng không địch nổi, lúc này mới bình tĩnh tìm kế đánh lén, chỉ là thầm nghĩ mọi người bình thường tự xưng hiệp nghĩa, hôm nay đánh lén đã rất là xấu hổ, hiện tại ngay cả chuyện bắt mẫu thân của người ta ra uy hiếp cũng làm, thật sự thấy thẹn với lương tâm.

“Có thể không chỉ có một mình mẹ Thúc Bảo, có lẽ người nhà của Giảo Kim cũng đã bị ngươi tính kế, nếu không tại sao hắn không đến?” Trương Tu Đà có chút mất mác, đưa mắt nhìn bốn phía, nhưng thủy chung vẫn không thấy bóng dáng Trình Giảo Kim.

Hắn tới đây chỉ cần một lời giải thích, bất luận ra sao, cũng đã chuẩn bị tinh thần không trách bất cứ một ai trong ba người, nhưng trong lòng, vẫn muốn gặp mặt ba người bọn họ một lần.

Lý Mật mặt trầm như nước, Tần Thúc Bảo quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt khốn khổ không chịu nổi.

Nơi khóe mắt của Trương Tu Đà rốt cuộc ngấn lệ, lẩm bẩm nói: “Nhưng Sĩ Tín từ nhỏ đã không có cha mẹ, sao hắn lại phản ta?”
Tần Thúc Bảo lắc đầu, “Thúc Bảo thật sự không biết”.

Lý Mật trên mặt hiện lên vẻ cổ quái, cũng không lên tiếng.

Trương Tu Đà biết Tần Thúc Bảo lúc này cũng không cần lừa mình, than nhẹ một tiếng: “Thật ra đến bây giờ, biết hay không cũng đã không quan trọng, ta binh bại như thế, có mặt mũi nào gặp lại Thiên tử, hỏi vài câu, bất quá chỉ để cầu an tâm mà thôi”.

Tần Thúc Bảo hoảng sợ ngẩng đầu, vội vàng nói: “Tướng quân không thể tâm tro ý lạnh, Thúc Bảo biết mình đã sai, bất nhân bất nghĩa, bất trung… Hôm nay quá nửa là bất hiếu, một bước đi sai của Thúc Bảo, thiên cổ ghi hận, chỉ cầu tướng quân cho Thúc Bảo một cơ hội, chúng ta tổ chức lại, ai thắng ai bại cũng còn chưa biết?”
Trương Tu Đà cười rộ lên: “Thúc Bảo, cái này cũng không phải là ngươi sai, không có ngươi cũng là như thế.

Ngươi nhớ, ta và ngươi đã từng nói, Sở Bá Vương tự vận ở Ô Giang giang, chẳng phải là hành sự quá nóng nảy sao? Nếu qua được Giang Đông, lại phất cờ trở lại, thắng bại vẫn còn chưa biết?”
Tần Thúc Bảo mồ hôi lạnh toát ra, đã không nói được gì, Trương Tu Đà nhẹ giọng nói: “Nhưng ngươi hôm nay mới biết được tại sao Bá Vương ngày đó không chịu qua Giang Đông,” hắn không nhìn Tần Thúc Bảo, chỉ nhìn xác của Tùy quân quanh Đại Hải tự, trên mặt tràn đầy vẻ thê lương, “Những binh sĩ Tề quận này đã từng cùng ta vào sinh ra tử, chỉ cầu bảo toàn gia viên, Trương Tu Đà ta vô năng vô lực, tâm lực tiều tụy, trên thẹn với Thiên tử, dưới phụ binh sĩ, phất cờ trở lại thì có tác dụng gì? Nếu có thể lấy tính mạng đổi lấy… Ài… Sở Bá Vương còn có O Chuy mã Ngu Cơ để nhớ, đáng tiếc…”
Hắn còn chưa dứt lời, hai tay dùng sức, lưỡi mâu sắc bén đã đâm xuyên về, nhằm vào vị trí trái tim ở ngực, Tần Thúc Bảo chỉ nghe thấy phốc phốc hai tiếng, ngẩng đầu nhìn lại, tầm thần như mất đi, thất thanh kêu lớn: “Tướng quân…”
Máu tươi bắn ra bốn phía, Trương Tu Đà bất động, sớm đã tuyệt khí, nhưng hai mắt vẫn mở nhìn về phương xa, trên mặt vẫn sầu khổ, nhưng ở khóe miệng lại nở một nụ cười chế giễu.

Vì chính mình, vì thế nhân, hoặc vì cái gọi là thiên hạ này!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận