Giang Sơn Mĩ Sắc FULL


"Thiên hạ hiện tại thế nào?"
Dương Quảng khi tỉnh lại, thuận miệng hỏi.

Hắn hôm nay không biết chuyện ngày mai, nhưng tựa hồ cũng không biết chuyện hôm qua.

Hắn không biết chém bao nhiêu người, tốn hao bao nhiêu tiền tài, cho bao nhiêu người kéo thuyền, tiêu diệt bao nhiêu đạo phỉ, rốt cuộc đã tới được Dương Châu.

Giết người, tiền tài, huyết lệ, chinh chiến cũng không trong phạm vi hắn quan tâm, hắn làm việc chỉ cầu đạt được một mục đích.

Nhưng hắn hiện tại thấy, Dương Châu tựa hồ không tốt như trong tưởng tượng.

Cảnh sắc trong tưởng tượng, luôn mông lung, tuyệt vời, nhiều hơn so với nhưng gì chứng kiến trong hiện thực.

Khi hắn rời giường, cảm giác được tâm tình phiền muộn không chịu nổi, nhưng rốt cuộc là phiền cái gì, hắn cũng không biết.

Bên người đang ngủ một nữ nhân, dung mạo như hoa, đây là người tối hôm qua từng cùng hắn điên long đảo phượng, nhưng hắn nhớ không nổi nàng ra tên là gì, mà cũng không muốn biết.

Nữ nhân đưa tới mỗi tối đối với hắn mà nói, hoàn toàn là một người xa lạ, giải quyết không được sự ưu sầu của hắn hôm nay, hắn coi trọng người phụ nữ này, bất quá là bởi vì nàng nói chuyện khẩu âm hơi giống Trần Tuyên Hoa, nhưng Trần Tuyên Hoa chỉ có một mà thôi!
Không, Dương Quảng nghĩ tới đây, trong lòng lại đau nhói, lắc mạnh đầu, Trần Tuyên Hoa tuy chỉ có một, nhưng nàng vĩnh viễn có thểở cùng với trẫm, nàng bất quá chỉ xa cách một thời gian ngắn mà thôi.

"Thiên hạ hiện tại thế nào rồi?" Dương Quảng lại hỏi, nghe thấy không có ai trả lời, nhiều ít có chút tức giận, nhìn về một tỳ nữở xa xa nói: "Trẫm hỏi ngươi, ngươi có nghe không?"
Tỳ nữ có chút thanh tú, nghe được sợ hãi nói: "Thánh thượng, thần không biết".

"Ngươi sao lại không biết? Ngươi nói, thiên hạ hiện nay ra sao rồi?" Dương Quảng hung tợn nói, trong lòng rất tức giận, đồ vô dụng này, cái gì cũng không biết, đối với mình cũng không tất cung tất kính như trước đây.

Tỳ nữ ngược lại trấn tĩnh lại, thấp giọng nói: "Thánh thượng, cha mẹ thần, huynh đệ tỷ muội, thân thích đều bị loạn phỉ giết chết, thần thủy chung vẫn ở trong cung, chưa bao giờ đi ra ngoài, làm sao biết chuyện thiên hạ hôm nay?"
Dương Quảng lạnh lùng nhìn nàng ta, phát hiện tỳ nữ hình như cũng đang lạnh lùng nhìn hắn, sự tức giận trong lòng không ngừng bành trướng.

Một cung nhân lo lắng từ ngoài cung đi tới, cung kính nói: "Thánh thượng…"
"Chuyện gì?" Dương Quảng quát lớn.

Cung nhân nơm nớp lo sợ, "Ngu Thị lang cầu kiến".

"Không gặp" Dương Quảng cả giận nói, hắn bực tức cũng không hiểu tại sao, nhìn thấy cung nhân rời đi, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, "Cho hắn vào" nhìn thấy cung nhân bàng hoàng khó hiểu, Dương Quảng cả giận nói: "Ngươi không nghe Trẫm nói cái gì sao?"
Cung nhân vội vàng đi ra ngoài, đột nhiên té nhào, vội vã van xin nói: "Thánh thượng thứ tội, Thánh thượng thứ tội" rồi bò ra ngoài.

Thực ra bởi vì mấy ngày nay cung nhân hơi tí phạm lỗi, hoặc bởi vì một câu nói một cử chỉ không vừa lòng mà bị giết cũng không phải là ít.

Dương Quảng nhìn thấy cung nhân té ngã, đột nhiên bật cười ha hả, bất quá trong cung chỉ có mình hắn cười, không khỏi có chút đơn điệu nhàm chán.

Nhưng hắn vẫn cứ cười, cười ra nước mắt, cười tê tâm liệt phế, cười đến cuối cùng chẳng khác gì sói tru.

Ngôi vị Thiên tử, cao cao tại thượng, luôn luôn đều là trang nghiêm, nhưng hắn giờ phút này bộ dáng phóng đãng, như tỉnh như say, cung nữ cung nhân cũng nhìn không quen bộ dáng này.

Dương Quảng không biết cười bao lâu, rốt cuộc có chút mệt mỏi, nhìn thấy nữ nhân trên giường đang hoảng sợ nhìn mình, đột nhiên tức giận nói: "Cút, cút ngay cho trẫm".

Nữ nhân khoác vội áo ngủ hoảng hốt rời đi, xuân quang tràn đầy thê lương, Dương Quảng lại quát: "Các ngươi cũng cút ngay cho trẫm, các ngươi cho dù cũng rời khỏi Trẫm, có thể làm gì Trẫm? Trẫm là thiên cổ nhất đế, Trẫm là thiên cổ nhất đế… Trẫm làm không được thiên cổ nhất đế, thì còn có gì để làm nữa?"
Tất cả mọi người đều hoảng sợ chạy ra ngoài, Dương Quảng cô đơn, đột nhiên trong lòng sinh sự sợ hãi, hét lớn: "Người đâu, mau tới đây! Người đâu…" Có người ngoài cửa lập lò một lúc lâu, nghe được Dương Quảng hô to, thì lo lắng mà tiến vào.

Dương Quảng nhìn thấy Ngu Thế Cơ, ở trần nhảy xuống giường, ôm chầm lấy Ngu Thế Cơ, "Ngu ái khanh, giang sơn của Trẫm thế nào rồi?"
Ngu Thế Cơ môi nhúc nhích hai cái, lại cười nói: "Ổn như bàn thạch".


"Vậy đạo phỉ thì sao?" Dương Quảng vội vàng hỏi: "Trẫm hai ngày trước phê duyệt tấu chương, khắp nơi đều là tin tức các quận cáo bại cầu cứu, đạo phỉ này sao lại càng bắt càng nhiều? Nhanh cho Tiêu Bố Y đến đây, Trẫm muốn dựa vào hắn mà bình định!"
Ngu Thế Cơ một khắc này vẻ mặt so với khóc còn muốn khó coi hơn, Dương Quảng cả giận nói: "Hắn có dũng khí không đến sao? Hắn chẳng lẽ cũng muốn phản Trẫm?!"
"Thánh thượng…" Ngu Thế Cơ không thể không giải thích, "Người chẳng lẽ quên, Tiêu Bố Y là thiên cơ, là tai họa động đến giang sơn Đại Tùy, lại bởi vì trở ngại đến Trần phu nhân hoàn dương, Thánh thượng đã hạ chỉ đem Tiêu tướng quân diệt trừ!"
Dương Quảng buông lỏng ra hai tay, vô lực ngồi xuống, lẩm bẩm nói: "Tiêu Bố Y đã chết?"
Hắn mới vừa rồi bị lâm vào cực độ cuồng nhiệt, nhưng khi nghe được tin Tiêu Bố Y đã chết, nhiều ít cũng đã có chút thanh tỉnh.

"Ngươi tìm Trẫm làm gì? Hiện tại đạo phỉ các quận huyền đã xảy ra chuyện gì?"
"Hồi Thánh thượng, đạo phỉ này thật ra đều là quân trộm gà cắp chó, các quận huyền đang tăng lực bao vây tiêu diệt, rất nhanh có thể hoàn toàn tiêu diệt, Thánh thượng thật sự không cần đểở trong lòng".

"Vậy tấu chương của bọn họ là thổi phồng, lừa gạt Trẫm sao?" Dương Quảng cau mày nói.

Ngu Thế Cơ do dự, "Lão thần cũng không quá rõ ràng, bất quá thần nghĩ rất nhiều người cũng thích tham công nói dối, có thể là muốn cho Thánh thượng phong thưởng nhiều hơn".

Dương Quảng thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: "Thì ra là như vậy, bọn họ chỉ cần có lực tiêu diệt đạo phỉ, lo chi Trẫm không phong thưởng.

Đạo phỉ bình xong, Tuyên Hoa cũng sẽ trở lại bên cạnh Trẫm, tất cả rất nhanh sẽ khôi phục lại bình thường.

Được rồi, Ngu ái khanh, ngươi tìm Trẫm có chuyện gì?"
Ngu Thế Cơ do dự, "Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là Trương tướng quân dẫn binh đuổi Chu Sán, Dương Thái phó đi đánh Đỗ Phục Uy, hai vị đại nhân tất sẽ toàn thắng, hiện hai vị tướng quân đều đã đi lên phía bắc…"
"Bọn họ đều đi lên phía bắc tiêu diệt đạo phỉ, vậy ai sẽ bảo vệ Trẫm?" Dương Quảng bất mãn hỏi.

Ngu Thế Cơ mỉm cười nói: "Thánh thượng điểm ấy cũng không cần lo lắng, Giang Đô còn có Vương Quận thừa tọa trấn, binh tinh lương đủ.

Thánh thượng nhất định sẽ kê cao gối không lo".

"Vương Thế Sung?" Dương Quảng suy nghĩ, khóe miệng đột nhiên mỉm cười, "Hắn gần đây làm cái gì vậy?"
"Gần đây lại có một kẻ tên là Cách Khiêm làm loạn, tự xưng Yến tặc, Vương Quận thừa còn đang ở bên ngoài đợi, xin Thánh thượng cho biết, có xuất binh tấn công hay không?"
Cách Khiêm không tính là nổi danh, vốn khởi nghĩa tại quận Hà Gian, ở gần Đậu Kiến Đức, bất quá bị Dương Nghĩa Thần tấn công một lần, hội không được quân.

Hắn một đường nam hạ, chuyển chiến Đông hải, Bành Thành một vùng.

Bất quá hôm nay Đỗ Phục Uy, Ngõa Cương trước sau bị đánh, đạo tặc tán loạn cũng chạy tới chỗ hắn khá nhiều, coi như là trong núi không có cọp, khỉ được gọi là Đại vương.

Nhưng con khỉ này thanh thế dần dần lớn, từ từ thường lui tới tại các quân lân cận Giang Đô.

Căn cứ theo tin tức của Ngu Thế Cơ, Cách Khiêm lần này ít nhất cũng tụ được hơn mười vạn, tự xưng Yến vương, nhưng hắn mới nói đạo phỉ giảm bớt, đối với số lượng tặc binh cũng không dám kể ra, về phần Yến vương đương nhiên là dùng Yến tặc để thay thế, tránh làm cho Dương Quảng không thích.

Dương Quảng đối với Cách Khiêm cũng không thèm để ý, mấy năm nay đạo phỉ thật sự nhiều vô số, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, "Cho Vương Thế Sung đến đây kiến giá".

Ngu Thế Cơ ứng tiếng, khom người lui ra.

Mới ra khỏi nội cung, Bùi Uẩn đã đón, gấp giọng hỏi, "Ngu đại nhân, Thánh thượng đối với chuyện Huỳnh Dương có cái nhìn thế nào, ứng đối như thế nào?"
Ngu Thế Cơ lắc đầu, "Ta còn chưa nói gì".

Bùi Uẩn kinh ngạc, "Địch Nhượng, Lý Mật phá Kim Đê quan, liên tục phá các quận huyện Huỳnh Dương, Đông Đô cũng chịu sự uy hiếp của bọn họ, đại sự bực này, ngươi lại không có nói với Thánh thượng?”
Ngu Thế Cơ mày cau lại, "Thánh thượng đang không vui…"
"Ngươi nói lời này còn thể thống gì?" Bùi Uẩn bất mãn nói: "Ngu Thị lang, đây là đại sự quốc gia, phải do Thánh thượng làm chủ, ngươi một câu không vui sẽ không bẩm báo, vậy đem giang sơn của Thánh thượng đểở chỗ nào?"
Ngu Thế Cơ hừ lạnh một tiếng, "Bùi đại nhân trung trinh báo quốc, vì sao phải bảo ta ta đi bẩm báo việc này?"
Bùi Uẩn hồi lâu không nói, sắc mặt âm trầm.


Bùi Minh Thúy rời đi, Tiêu Bố Y bị đuổi giết, Trần Tuyên Hoa chết, một loạt sự kiện này làm cho Bùi Uẩn Bùi phiệt trong lòng Dương Quảng phân lượng đã giảm rất nhiều, Bùi Uẩn vẫn hiểu rõ chuyện tự bảo vệ bản thân, lúc này mới bảo Ngu Thế Cơ đứng đầu gió.

Hắn đương nhiên biết, hôm nay Thánh thượng không thích nghe chuyện đạo phỉ làm loạn, nên cũng không dám mở lời.

Ngu Thế Cơ nhìn thấy Bùi Uẩn âm trầm, mắt chợt xoay chuyển, thở dài nói, "Bùi đại nhân, thật ra ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi, Thánh thượng hôm nay rời giường tâm tình rất không tốt, nói năng kích động, lão phu cũng không dám đem chuyện Ngõa Cương ra nói.

Bất quá ta nghĩ mấy năm nay đã sớm thành tục lệ, Trương tướng quân đã chủ động bắc thượng diệt phỉ, lấy khả năng của Trương tướng quân, đánh đuổi Ngõa Cương quần đạo, đoạt lại Kim Đê quan cũng dễ dàng, đã như vậy, quần thần chúng ta cũng không nên làm cho Thánh thượng lo lắng, đợi Trương tướng quân đoạt lại Kim Đê quan, coi như tất cả chưa hề phát sinh qua là được".

Bùi Uẩn trầm mặc một lúc, "Ngu đại nhân nói cũng có lý, như vậy y theo Ngu đại nhân nói đi".

Khi Vương Thế Sung nhìn thấy Dương Quảng, cũng sợ hãi giật mình.

Dương Quảng hai mắt vô thần, thần sắc hoảng hốt, so với mấy ngày trước hoàn toàn khác nhau.

Dương Quảng tới Dương Châu, Vương Thế Sung tuy âm thầm kêu khổ, nhưng xuất ra tuyệt chiêu vỗ mông ngựa toàn thân, Dương Quảng hiện tại nội thần tín nhiệm nhất là Ngu Thế Cơ, hai ngoại thần tín nhiệm nhất, một người là Trương Tu Đà, còn người kia chính là Vương Thế Sung.

Nhìn thấy Vương Thế Sung vừa tới đã ôm chân mình mà hôn không ngừng, Dương Quảng khẽ cười rộ lên, nhiều ít cũng một lần nữa khôi phục lại cảm giác cao cao tại thượng, "Thế Sung, ngươi nói muốn ra ngoài tiễu phỉ?"
Vương Thế Sung nghe Dương Quảng xưng hô, có chút được ưu ái mà sợ, trước đây nhiều nhất là được gọi một tiếng ái khanh, đã chứng tỏ Dương Quảng tâm tình không tệ, hôm nay lại gọi hai chữ Thế Sung, sự ưu ái gia tăng không cần phải nghĩ, "Thánh thượng, đạo phỉ giảo hoạt, Đỗ Phục Uy tới lui không ngớt, Dương đại nhân cùng thần liên thủ, chỉ có thể đánh đuổi, chứ không thể tiêu diệt, thật sự làm cho vi thần lo lắng.

Hôm nay thế lực Cách Khiêm tới lui tại phụ cận Giang Đô, vi thần sợ kinh nhiễu đến Thánh thượng, lúc này mới chủ động xin dẫn binh tác chiến".

Dương Quảng cau mày nói: "Đạo phỉ này tới lui vô thường rốt cuộc là vì sao?"
Vương Thế Sung vốn phi thường xảo trá, vỗ mông ngựa không biết xấu hổ, nghe vừa hỏi cũng sửng sốt một hồi lâu, "Cái này, hồi Thánh thượng, trên đời này luôn luôn có kẻ vọng tưởng không làm mà hưởng, chỉ muốn làm giặc, hơn nữa ngu dân chịu sự cổ động, tin quỷ tin phật, cho nên đám phản loạn này luôn không ngừng hồi phục".

"Lưu Nguyên Tiến là do ngươi giết sao?" Dương Quảng đột nhiên hỏi.

"Hồi Thánh thượng, đích xác là vi thần giết chết" Vương Thế Sung ở bên cạnh Dương Quảng càng lúc càng cảm thấy bất an, nhưng hắn vẫn bảo trì nụ cười, bảo trì sự tôn kính, hắn phát hiện mình càng ngày càng hông rõ tâm tư của Dương Quảng, suy nghĩ của Dương Quảng thay đổi rất nhiều, hắn tại sao lại nhắc tới Lưu Nguyên Tiến?
"Giết rất tốt, giết cực kỳ tốt.

Trẫm nghe nói ngươi lúc đầu ngoại trừ giết Lưu Nguyên Tiến ra, còn giết ba vạn binh tướng thủ hạ của hắn?" Dương Quảng lại hỏi.

Vương Thế Sung thoáng do dự nói: "Cũng hơn ba vạn…"
Dương Quảng nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ sảng khoái tàn khốc, lẩm bẩm nói: "Giết rất tốt, giết cực kỳ tốt, Trẫm rất thích!" Hắn sau khi nói xong những lời này, lại lần nữa trầm mặc, lâm vào trạng thái suy tư, Vương Thế Sung không dám nhiều lời, nhưng tâm loạn như ma, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển.

Lưu Nguyên Tiến cái tên này đối với Vương Thế Sung mà nói, nhiều ít cũng đã có chút xa xôi, nhưng cũng không xa lạ!
Đại nghiệp năm thứ chín, Dương Huyền Cảm phản loạn, binh động Đông Đô, thiên hạ người dựng cờ vô số.

Phụ cận Giang Đô thì có Dư Hàng Lưu Nguyên Tiến, Côn Sơn Chu Tiếp, Thường Thục Quản Sùng là mạnh nhất.

Lưu Nguyên Tiến tự phong làm thiên tử, chiếm lĩnh Ngô quận.

Lúc đầu Đại tướng quân Thổ Vạn Tự, Ngư Câu La chinh thảo ba người này, trấn áp đến đại nghiệp năm thứ chín, cơ bản là nắm trong tay cục diện, nhưng hai tướng thấy binh sĩ uể oải, thỉnh cầu nghỉ ngơi một thời gian, thật không ngờ trong triều có người thấy hai tướng xuân phong đắc ý, xem không vừa mắt, đã góp lời thấy hai người không có lòng thần phục.

Dương Quảng giận dữ đem hai người tước chức làm dân.

lệnh cho Vương Thế Sung tiến công Lưu Nguyên Tiến ở Ngô quận, tại Hoài Nam chiêu mộ mấy vạn tinh binh do Vương Thế Sung chỉ huy.

Vương Thế Sung ẩn nhẫn nhiều năm, biết cơ hội rốt cuộc đã tới, tuyệt đối không chịu dễ dàng bỏ qua thời cơ, huy quân nam hạ, nhanh chóng báo cáo thắng lợi.


Tướng lãnh binh không ít, mà tướng vỗ mông ngựa cũng rất nhiều, nhưng Đại Tùy thành công cũng chỉ có một mình Vương Thế Sung!
Vương Thế Sung phá được Ngô quận, tự tay giết chết Lưu Nguyên Tiến, đem đầu của hắn phong kín dâng lên cho Dương Quảng, nhưng lại lo lắng phỉ đạo còn thừa không trừ, bản thân khó tránh dẫm vào vết xe đổ của hai tướng, cho nên tại Thông Huyền tự trước kim phật dâng hương lập lời thề, ước định người nào hàng sẽ không giết, như vậy càng làm cho quần đạo tụ tập đến hơn ba vạn, nhưng sau đó Vương Thế Sung trở mặt vô tình, đem tất cả những người đầu hàng giết sạch, nghe nói từ đó chỗ này u linh trải rộng, không người nào dám đi ngang qua, đạo phỉ cũng sợ hãi mà tản đi.

Vương Thế Sung cũng bằng một trận đánh này mà được Dương Quảng coi trọng, từ đó lên như diều gặp gió.

Mà Thổ Vạn Tự lại vì nguyên nhân bình tặc bất lợi mà bị bãi miễn, u buồn mà chết.

Ngư Câu La cũng bởi vì chuyện này mà bị Dương Quảng lòng nghi ngờ, mắt lại sinh trọng đồng (hai con ngươi), cái này cũng là dị tượng khác người, cho nên cuối cùng bị Dương Quảng nghi ngờ, tìm cớ trảm tại Đông Đô.

Ba tướng đều tận tâm bình định đạo phỉ, nhưng kết cuộc cuối cùng lại khác nhau, mấu chốt chính là ở chỗ Vương ThếSung lòng dạ độc ác, mặt dày vô sỉ, không biết hai chữ liêm sỉ, giỏi về lĩnh hội tâm tư của Dương Quảng, mới vừa nói giết hơn ba vạn, là bởi vì Vương Thế Sung biết Dương Quảng đối với bạo dân thống hận, không sợ nói giết nhiều.

Nhưng tính toán là như thế, Vương Thế Sung cũng không hiểu được Dương Quảng tại sao lại nhắc lại chuyện xưa, khó tránh khỏi trong lòng lo sợ.

"Ngươi tin phật sao?" Dương Quảng đột nhiên hỏi.

Vương Thế Sung nghiền ngẫm không ra, lưng chảy mồ hôi lạnh, chỉ có thể hàm hồ nói: "Chuyện thần linh này, tín thì có, không tin thì không…"
"Trẫm thì tin…" Dương Quảng một khắc này vẻ mặt có chút cổ quái, thậm chí có thể nói là quỷ dị, cho dù Vương Thế Sung nhìn thấy cũng không nhịn được mà lạnh người.

Nội điện tĩnh lặng, giống như có u linh tràn ngập bên trong, Dương Quảng sau khi nói xong, thần sắc như lạc vào mê võng.

Vương Thế Sung cân nhắc không ra dụng ý của Dương Quảng, chỉ có thể trầm mặc, hắn rõ ràng nhiều lời tất sai sót, nhất là trước mặt người như Dương Quảng, nói sai một câu hắn cũng ghi tạc trong lòng, cũng có thể làm cho vạn kiếp bất phục.

"Nếu không có thần linh, thì sao có thể làm cho Tuyên Hoa lần nữa hoàn dương?" Dương Quảng lẩm bẩm nói: "Thế Sung, ngươi gặp qua Vô Thượng vương chưa?"
Vương Thế Sung sắc mặt khẽ biến, lắc đầu nói: "Hồi Thánh thượng, lúc đầu Vô Thượng vương bị Tiêu… bị Trương tướng quân cùng Dương đại nhân kích bại, mãi cho đến Hoài Nam, khi đó thần từng hiệp trợ xuất binh tiêu diệt Vô Thượng vương, bất quá hắn phi thường giảo hoạt, lại sử dụng kế Kim thiền thoát xác…"
"Nghe nói Vô Thượng vương có một tấm gương đồng, chung quy hành quân vẫn thích mang theo?" Dương Quảng đột nhiên nói một câu, nhưng không có nhìn về phía Vương Thế Sung.

Vương Thế Sung mồ hôi lạnh túa ra, kinh hãi lo sợ nói: "Hồi Thánh thượng, lúc Vô Thượng vương hành quân, đích xác thích mang theo một bình phong gương đồng lớn đặt ở trong trướng, lần đó vi thần tiễu phỉ, trong lúc vô ý nhặt được, vốn nghĩ có nên hiến cho Thánh thượng hay không, nhưng lại lo là vật của đạo phỉ, không dám lỗ mãng, nên lâu nay vẫn đặt ở nhà thần".

Dương Quảng không có chú ý tới sự khác thường của Vương Thế Sung, lại hứng thú nói, "Bình phong gương đồng, thật có vật ấy?"
Vương Thế Sung sắc mặt khó coi, nhưng lại vẫn cố gượng cười nói: "Đích xác là có loại đồ vật này, nhưng vi thần cũng không rõ, tại sao Vô Thượng vương hành quân lại muốn mang theo vật này".

"Nhanh mang tới cho trẫm" Dương Quảng hưng phấn nói.

Vương Thế Sung đứng dậy nói: "Thần tuân chỉ, lập tức đi lấy".

Hắn luôn tất cung tất kính, chuyện mà Dương Quảng phân phó tuyệt đối sẽ tự thân mà làm, thoạt nhìn là trung thành tận tâm, nhưng cái chính là làm cho Dương Quảng hài lòng.

Đợi khi Vương Thế Sung quay về đầu đầy mồ hôi xin gặp, Dương Quảng vẫn còn đang chờ, tràn đầy chờ mong.

Vương Thế Sung lộ vẻ trung tâm, tự mình cùng cung nhân khiêng gương, cẩn thận nâng đỡ.

Dương Quảng đi tới trước tấm bình phong gương đồng, phát hiện gương đồng xếp đặt hết sức xảo diệu, vừa nhìn bất quá chỉ là một tấm gương đồng lớn mà thôi, nhưng bình phong lại có thể xếp lại, gương cũng như thế.

Bình phong sau khi xếp lại, hai người có thể nâng lên, nhưng khi mở ra, các chỗ nối tiếp xúc với nhau không một kẽ hở, trên gương đồng cũng nhìn không ra nếp xếp.

Như vậy bình phong gương đồng bung ra thoạt nhìn tuy rất lớn, nhưng mang theo cũng không tính là quá kềnh càng.

Dương Quảng chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng gõ gõ gương đồng, cảm thấy bình phong hết sức cứng rắn, giống như đồng mà không phải đồng, cũng không để ý tới chất liệu, mà rời xa hai bước, nhìn Dương Quảng trong gương đồng kia, thần sắc có chút mê ly.

Gương đồng sáng ngời không thua gì gương đồng được đánh bóng trong cung, nhưng độ rõ ràng thì lại có chút không bằng gương đồng trong cung.

Chuyện này vốn có chút làm cho người ta kinh ngạc, bất quá Dương Quảng cũng không có để ý, hắn thậm chí còn rất hài lòng!
Một khắc nhìn vào bình phong gương đồng nọ, hắn đã thích gương đồng này, thậm chí có chút như say như dại, bởi vì gương đồng chiếu người mặc dù không tính là rõ ràng, nhưng Dương Quảng trong gương đồng đã quên hết những nếp nhăn của mình, quên hết tóc bạc vì nhiều năm lo âu, cũng quên đi ánh mắt bàng hoàng của mình.

Hắn chứng kiến chỉ có bản thân hăng hái những năm nam hạ bình trần, ngọc thụ lâm phong!
Hắn từ trong gương lại tìm về những cảm giác mà đã lâu không có tìm được, hắn chỉ si ngốc đứng ở đó, không xúc động nữa, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp.

Loại tươi cười này, hắn đã mấy chục năm không có!

Vương Thế Sung vào một khắc khi Dương Quảng đứng thẳng ở trước gương đồng, cũng không dám đứng ở sau lưng Dương Quảng, chỉ đứng ở xa xa cúi đầu, khóe miệng cùng cơ thể co quắp, biểu hiện nhiều ít có chút bất an.

Dương Quảng đứng bao lâu, hắn cũng đứng theo bấy lâu, nói không nói nhiều một câu.

Dương Quảng là người có thể nhẫn nại, vì ngôi vị hoàng đế, hắn đã nhẫn nại hai mươi năm.

Vương Thế Sung cũng là người có thể nhẫn nại.

Hắn tự nhận bản thân là một tạp chủng, tuy cười nói với Tiêu Bố Y thân phận của mình, nhưng nội tâm lại chảy máu, hắn có thể tự giễu, nhưng người khác thì không được.

Lưu Nguyên Tiến mắng hắn là tạp chủng, hắn đã tự tay cắt chết Lưu Nguyên Tiến, Lưu Nguyên Tiến đến khi chết, trừ đầu là còn nguyên, toàn thân trên dưới đã không còn một miếng da!
"Gương thật là tốt" Dương Quảng đột nhiên thở dài.

Vương Thế Sung nổi cả da gà, chỉ cảm thấy sau lưng có gió lạnh, không nhịn được ngẩng đầu nhìn qua gương, trong mắt chợt hoa lên, chỉ cảm thấy Dương Quảng trong gương hóa thân thành ngàn vạn lần, không khỏi ngạc nhiên.

Dương Quảng cũng không quay đầu lại, thấp giọng nói: "Thế Sung, ngươi hiến gương này rất tốt, có muốn thưởng gì không? Ừm, để Trẫm ngẫm lại, ngươi hiện tại là Quận thủ Giang Đô, Trẫm sẽ phong ngươi làm Thông Thủ Giang Đô, ngươi dẫn binh đi giết Cách Khiêm, không nên mềm lòng, giết càng nhiều càng tốt!"
Vương Thế Sung cười khổ cũng không nổi, không nghĩ tới hắn chinh chiến nhiều năm, không bởi vì quân công mà thăng lên, bất quá lại bởi vì một tấm gương lại được thăng quan, nhưng cũng khom người thi lễ, "Tạ ơn Thánh thượng, vi thần cáo lui".

Dương Quảng chỉ là ừm một tiếng, phất tay, cũng không quay đầu lại, Vương Thế Sung cung kính thụt lùi ra khỏi cung, không nhịn được lại ngẩng đầu nhìn Dương Quảng, phát hiện hắn vẫn đang nhìn gương, si ngốc ngơ ngác, giống như u linh vậy.

Vương Thế Sung ra khỏi cung, cả người mồ hôi đầm đìa, cuộc nói chuyện này thật sự so với chém giết còn làm cho hắn cố hết sức hơn, trực tiếp quay về Quận thủ phủ, Vương Thế Sung cau mày không nói, Vương Biện cũng bước tới gần nói, "Nghĩa phụ, là Thánh thượng trách cứ người sao?"
Vương Thế Sung lắc đầu, "Không có, ngược lại, Thánh thượng thăng chức quan cho ta, ta hiện tại đã là Giang Đô Thông Thủ".

Vương Biện mừng rỡ nói: "Vậy chúc mừng nghĩa phụ, bất quá, nghĩa phụ hiện tại Giang Đô cũng đã sớm một tay che trời, Quận thủ Thông thủ này thật ra cũng không có gì khác nhau lớn".

Vương Thế Sung gật đầu cười khổ nói: "Mặc kệ nói như thế nào, thăng quan chung quy so với hạ chức vẫn tốt hơn, đúng rồi, Thánh thượng sao lại biết bình phong gương đồng của Vô Thượng?"
Hắn thì lẩm bẩm, Vương Biện lại oán hận nói: "Hài nhi thiên tân vạn khổđi đánh Vô Thượng vương, lấy được bình phong, thật không ngờ lại bị cẩu hoàng đế lấy mất".

Vương Thế Sung sắc mặt khẽ biến, thấp giọng quát nói: "Biện nhi, không được vô lễ, phải biết rằng nói nhiều tất sơ hở.

Ngươi nếu vào ngày khác nói bậy một lời trước mặt người khác, đối với Thánh thượng bất kính, chết cũng không chỉ một mình ngươi".

Vương Biện xấu hổ nói: "Đa tạ nghĩa phụ nhắc nhở, hài nhi không dám nữa.

Nghĩa phụ, đều nói phía sau bình phong gương đồng của Vô Thượng vương ẩn chứa thiên cơ, có thể theo đó mà tìm ra chân mệnh thiên tử, nhưng chúng ta những ngày qua cũng không có phát hiện ra huyền bí gì.

Hôm nay gương đã tới tay Thánh thượng, muốn lấy lại cũng không phải là chuyện dễ dàng".

Vương Thế Sung khổ não nói: "Biện nhi, ngươi đối với ta trung thành, nhưng chúng ta đều là kém một chút, lúc đầu bảo tàng ngay tại Dương Châu, lại bị Tiêu Bố Y vô thanh vô tức lấy đi, hôm nay gương có thể dò ra chân mệnh thiên tử lại lọt vào tay Thánh thượng, mắt thấy ta ở tại Giang Đô thế lớn, Thánh thượng lại tới nơi này, chẳng lẽ ta thật sự cả đời là thần tử của người khác, không thể xoay người?"
"Nghĩa phụ lời ấy sai rồi, cổ ngữ có câu, thiên hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt (trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt), nghĩa phụ kinh qua nhiều đau khổ, nói không chừng cũng là lão Thiên khảo nghiệm đối với người".

Vương Thế Sung tinh thần rung lên, "Biện nhi lời tuy là thật, chỉ là Thánh thượng hôm nay tới Dương Châu, khó tránh khỏi làm cho ta bó tay bó chân, sau này làm việc phải bình tĩnh cẩn thận, ngàn vạn lần không thể để cho người ta bắt được chỗ sai.

Hôm nay bình loạn là hàng đầu, các chuyện khác chỉ có thể từ từ, Biện nhi, ngươi gọi Huyền Ứng, huyền Thứ đến đây, cùng bàn kế bình phỉ!"
Trong khi Vương Thế Sung khổ não, thì Tiêu Bố Y cũng vậy.

Bên người hắn ngồi là những người thân tín, cũng xem như cùng hắn vào sinh ra tử, trừ Từ Thế Tích dẫn binh ở bên ngoài giám thị nhất cử nhất động Tương Dương ra, những người còn lại đều ở bên cạnh hắn.

Lấy Tương Dương thuận lợi ngoài dự liệu của Tiêu Bố Y, lấy Tương Dương cũng có thể nói là làm cho Tiêu Bố Y lên một tầng cao mới, nhưng Tiêu Bố Y vẫn không dám có chút buông lỏng, lúc này mà kiêu ngạo tự mãn, rất có thể trận tiếp theo sẽ thua sạch sẽ.

Trước đây coi như là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, nhưng ở trên dù sao cũng có một thiên vương lão tử, thời khắc nào cũng căng thẳng, chỉ sợ lời có gì sơ sót, thời khắc này hắn là lớn nhất, bỗng nhiên tiếp nhận Tương Dương, cũng không biết nên làm cái gì.

Rốt cuộc cũng cảm nhận được sự khó xử của Dương Quảng, hắn quản lý bất quá chỉ là một Tương Dương, Dương Quảng đối mặt với cả thiên hạ, khó khăn không thể so sánh.

Trước mắt các bằng hữu thân tín cũng nhìn nhau, cùng một bệnh với Tiêu Bố Y, muốn đánh thì có thể, còn muốn cho ý kiến thì xin mời người khác cao minh hơn!
Thân vệở ngoài cửa vội vã chạy vào bẩm báo: "Tiêu tướng quân, Ngụy Chinh cầu kiến".

Tiêu Bố Y nghe vậy mừng rỡ, vội đứng lên nói: "Mau mời vào!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui