Bùi Hành Quảng ngồi ngay ngắn trong đại trại, vẻ mặt bình tĩnh, tâm tình phức tạp.
Hắn mấy ngày nay xung phong hãm trận, trong thiên quân vạn mã cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y đi vào doanh trướng, Bùi Hành Quảng chậm rãi đứng lên, "Tiêu tướng quân, người đã đến rồi? Phía Vô Thượng vương rốt cuộc thế nào?"
Tiêu Bố Y trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ mặt rất kỳ quái, nhẹ giọng nói: "Hành Quảng, ngươi một đường vất vả nhưng chúng ta còn phải xuất phát.
Còn về Vô Thượng vương, chỉ sợ cũng quản không được nhiều".
Bùi Hành Quảng nhíu mày nói: "Đi nơi nào?"
Tiêu Bố Y quan sát vẻ mặt hắn, trầm giọng nói: "Không biết, nhưng có thể đi Hà Bắc".
Bùi Hành Quảng cười nói: "Tiêu tướng quân người có hồ đồ hay không, người còn không biết, làm sao ta có thể mệnh lệnh binh sĩ? Ta thấy người đã mệt, người đâu, đem trà".
Một binh sĩ nghe theo phân phó, rất nhanh đưa trà lên, Bùi Hành Quảng rót đầy hai chén trò, một chén đưa cho Tiêu Bố Y, bản thân cũng cầm một chén lên nói: "Tiêu tướng quân, mưa to gió lớn, uống chén trà đểấm người đi".
Tiêu Bố Y nhìn nước trà, đưa tay cầm lấy, Bùi Hành Quảng ho nhẹ một tiếng, phân phó binh sĩ: "Ngươi lui ra, ta có quân tình thương lượng cùng Tiêu tướng quân".
Binh sĩ theo lệnh đều rời khỏi doanh trướng, Tiêu Bố Y bưng nước trà, nhíu mày nói: "Không biết Bùi tướng quân có quân tình gì bẩm cáo?"
Bùi Hành Quảng nhìn thấy Tiêu Bố Y muốn uống nước trà, nhẹ nhàng khoát nhẹ tay, Tiêu Bố Y trong mắt rốt cuộc lộ ra điểm ấm áp, hắn biết mình đi chuyến này không phải là công không.
Một chén trà thì không là gì, nhưng hắn biết, chén trà này sau khi uống xong.
Hắn cùng Bùi Hành Quảng từ nay về sau chính là ân đoạn nghĩa tuyệt, thế như nước với lửa.
Ống tay áo che khuất, nhẹ nhàng dùng nước trà viết mấy chữ lên trên bàn, Tiêu Bố Y cười nói: " Thời tiết như thế này, uống chút nước trà cũng là chuyện thích thú.
Còn không biết Bùi tướng quân hưởng thụ như thế, lá trà này đã chuẩn bị từ nơi nào thế?"
Bùi Hành Quảng mỉm cười nhấc bình trà, lại rót đầy chén: "Dương đại nhân tặng, ta chỉ lưu lại một chút mỗi đêm uống để tỉnh táo" Hắn đặt bình trà xuống, tay chấm nước trà, lại viết nhanh lên bàn mấy chữ, lớn tiếng nói: "Tiêu tướng quân, ta không đồng ý đi Hà Bắc".
Tiêu Bố Y thanh âm lạnh lùng nói: "Ngươi là Đại tướng quân, hay ta là Đại tướng quân?"
Trong khi hắn nói chuyện, cũng viết ba chữ, thanh thủy độ.
Ba chữ này là hắn ước định cùng Bùi Hành Quảng nếu phân tán, thì đó là nơi gặp nhau.
Thanh thủy độ là phía tây Quy Sơn, là một cảng ở Hoài Thủy.
Bùi Hành Quảng vung tay lên, xóa sạch những vết nước ở trên bàn, đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: "Đương nhiên người là Đại tướng quân nhưng ta dù sao cũng là Phó tướng cũng có quyền có tiếng nói, hiện nay tinh binh Vệ phủ đa số người Hà Đông đi theo Đại tướng quân đến Hạ Bi, Hồng Trạch hồ là nghe theo hoàng mệnh không thể không theo.
Nhưng bọn họ đều ở tại Hà Đông, hôm nay đông chinh nam phạt, đánh lâu không về cũng đã mệt mỏi.
Người dẫn binh đi Hà Bắc, có thánh chỉ hay không?"
Tiêu Bố Y nhìn Bùi Hành Quảng nói: "Ta chính là thánh chỉ".
Bùi Hành Quảng thở dài nói: "Đại tướng quân, người thật sự đánh giá quá cao năng lực của bản thân, người cũng biết chỉ bằng vào những lời này của người, nếu truyền đi ra ngoài chính là tội danh tạo phản? Không có thánh chỉ, đừng nói tới binh sĩ, ta cũng không thể đi theo người được".
Tiêu Bố Y cả giận nói: "Ngươi quên là ai đã đưa ngươi đến bước của ngày hôm nay, ngươi chẳng lẽ muốn phản bội ta?"
Bùi Hành Quảng cười lạnh nói: "Ta không có quên ơn của Tiêu tướng quân, nhưng người dù sao cũng là binh tướng Đại Tùy, ăn bổng lộc của vua, vì vua phân ưu.
Cùng Tiêu tướng quân bình phản trừ nghịch thì có thể, nhưng làm sao có thể cùng người đi trên con đường phản nghịch?"
Tiêu Bố Y vỗ án mà dậy, lạnh giọng nói: "Ngươi có tin ta sẽ giết ngươi hay không...!Ai ui!"
Hắn đột nhiên đưa tay vịn lên trên bàn mà rên rỉ, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, đưa tay chỉ vào Bùi Hành Quảng nói: "Ngươi, ngươi hạ độc trong trà".
Bùi Hành Quảng lên tiếng cười dài, đưa tay hất chén trà nói: "Tiêu Bố Y, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, ngươi hãy nhận mệnh đi!"
Ầm một tiếng, lều lớn đã bị đạp tung, tiếng bước chân dồn dập hỗn tạp truyền đến, trong giây lát bốn phía doanh trướng đã trong ngoài ba tầng binh sĩ vây kín, binh sĩ bên ngoài một tay cầm trường thương, một tay cầm đuốc, trong tiếng lách tách hừng hực chiếu xung quanh doanh trướng sáng như ban ngày!
Tầng trong cùng là đao phủ thủ, khảm đao trong tay lập lòe dưới ánh đuốc, dừng ở trên khuôn mặt đầy thống khổ của Tiêu Bố Y.
Đao phủ thủ rất lạ lẫm, đều mặc đồ đen, sắc mặt hờ hững nhìn Tiêu Bố Y, những người này đều không phải là thủ hạ của Bùi Hành Quảng, có lẽ là triều đình đặc ý phái đến bắn hắn, có hai người sẽ đám đông mà ra, chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Bố Y.
Một người sắc mặt gầy gò, đúng là phụ thân Bùi Hành Quảng - Bùi Nhân Cơ, một người khác sắc mặt như đáy nồi, lại là Yển Sư Thủ bị Bàng Ngọc.
Tiêu Bố Y thầm nhíu mày, thầm nghĩ Dương Quảng vì bắt hắn, thực không sợ dư lực, Bùi Nhân Cơ cùng Bàng Ngọc một trấn Hổ Lao, một trấn Yển Sư, đều là binh gia trọng địa, Dương Quảng lại cho hai người cùng Trương Tu Đà xuất mã bắt hắn, thật sự là ngu không thể tưởng được.
Nhưng Dương Quảng hiện tại đương nhiên không thể suy nghĩ theo lẽ thường được.
Nguyên nhân Bùi Nhân Cơ tới đây rất đơn giản, đương nhiên là để lấy tình phụ tử làm cho Bùi Hành Quảng rời Tiêu Bố Y, làm tan rã những người xung quanh Tiêu Bố Y mà không đổ giọt máu.
Còn Bàng Ngọc vì sao đến đây, Tiêu Bố Y cũng rất là kỳ quái, giây lát nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Bàng Ngọc, vẻ mặt bất đắc dĩ của Bùi Nhân Cơ, Tiêu Bố Y cũng có chút hiểu được, thầm nghĩ quá nửa là Dương Quảng sợ Bùi Nhân Cơ nói phục không được con trai hoặc là cùng con trai chạy mất nên lúc này mới phái Bàng Ngọc đi tới giám thị.
Bùi Hành Quảng ở trong doanh trại chờ hắn, cùng hắn diễn trò cũng không khó lý giải, dù sao hắn cho dù muốn cùng Tiêu Bố Y mưu phản, cũng không thể liên lụy đến tính mạng của cha, diễn trò thì cũng phải diễn cho trót.
Tiêu Bố Y trong giây lát đã suy nghĩ rõ tiền nhân hậu quả, lại nghĩ sau khi cứu Chu Mộ Nho ra, cùng Bùi Hành Quảng, Tôn Thiếu Phương chạy trốn là quan trọng nhất.
Sau khi bị nước cuốn trôi trong cung điện dưới lòng đất, Tiêu Đại tướng quân đã trở thành cá lọt lưới, Trương Tu Đà so với Tiêu Bố Y còn muốn vội hơn.
Hiện tại ai cũng không biết Trương Tu Đà cùng La Sĩ Tín lọt tới nơi nào, bị trì hoãn ra sao nhưng nói không chừng Trương Tu Đà cũng đang tới nơi này.
"Tiêu tướng quân, đã lâu không gặp" Bàng Ngọc dương dương đắc ý nói.
Tiêu Bố Y cong lưng ôm bụng, "Ngươi, các ngươi… muốn làm cái gì, muốn, muốn… phản sao?"
Hắn nói cũng không rõ nữa, Bàng Ngọc trong lòng đại định, lại càng đắc ý, thầm nghĩ cái gì Trương Tu Đà, Bùi Nhân Cơ tính là cái rắm gì, lão tử hôm nay xuất kỳ kế, chỉ dùng một chén trà độc nho nhỏ đã bắt được Tiêu Bố Y thanh danh hiển hách.
Võ công vô dụng, thế lực vô dụng, đầu óc mới là hữu dụng nhất! Bàng Ngọc trong lòng thầm nghĩ, lần này công lao của mình là đứng đầu, Tiêu Bố Y nếu bắt được, vị trí Hữu kiêu vệ Đại tướng quân nói không chừng sẽ rơi ở trên đầu mình.
"Ta sợ muốn phản chính là Tiêu tướng quân người?" Bàng Ngọc than nhẹ một tiếng, ra vẻ tiếc hận: "Nghĩ đến Tiêu tướng quân thanh danh hiển hách, thiện giả nhân giả nghĩa thu lấy lòng người, Thánh Thượng lấy chuyện bắt người mà lo lắng, nhưng Trương tướng quân xuất mã, không đạo lý nào mà không đắc thủ.
Đại quân ngươi thống lĩnh hiện nay tại Hạ Bi, phỏng chừng sớm đã bị Dương đại nhân khuyên phục thụ hàng, hiện tại tâm phúc của ngươi đã bị Bùi tướng quân cũng vây bắt, tinh binh dưới tay không ai dám mưu nghịch, đều trung với Đại Tùy.
Trương tướng quân không tốn một binh một tốt đã làm tan rã lần mưu nghịch này, Tiêu tướng quân, ngươi khổ tâm lập kế đã lâu, hôm nay lại rơi xuống còn hai bàn tay trắng, không biết là tư vị gì?"
Tiêu Bố Y sắc mặt biến đổi, run giọng nói: "Thì… thì ra các ngươi… đã sớm tính kế ta".
Bàng Ngọc cười nói: "Trời gây nghiệt, còn xét đúng sai.
Tự tác nghiệt, không thể sống tốt.
Tiêu Bố Y, uy phong của ngươi cũng đã đến điểm cuối rồi.
Bùi tướng quân, còn không đem phản nghịch bắt đi!"
Bùi Hành Quảng tiến lên một bước, Tiêu Bố Y đột nhiên đứng dậy, Bùi Hành Quảng cuống quít lui về phía sau, cho dù các đao phủ thủ cùng binh sĩ đều nhịn không được mà lui về phía sau, Tiêu Bố Y uy danh hiển hách, bọn họ sớm đã nghe thấy.
Bàng Ngọc cũng nhịn không được lui ra phía sau một bước, phát hiện Tiêu Bố Y lại đau ôm bụng cúi gập người xuống, cười lạnh nói: "Toàn là lũ vô dụng, ta đã cho uống độc dược, cho dù đại la thần tiên xuống đều đau đến chịu không nổi.
Tiêu Bố Y đã trúng độc thì làm sao mà cử động được?"
Để chứng minh sự quả cảm của mình, Bàng Ngọc đi về phía trước hai bước, đột nhiên giật mình mở to hai mắt, bởi vì hắn nhìn thấy đại la thần tiên bay đến thật!
Tiêu Bố Y dùng hết khí lực toàn thân vọt tới, dừng ở bên cạnh Bàng Ngọc, gác đao lên cổ hắn mà thống khổ nói: "Bàng, Bàng tướng quân…"
"Tiêu, Tiêu Đại tướng quân, có… có chuyện gì phân phó?" Bàng Ngọc như bị lây bệnh đau bụng, cảm nhận được ánh đao lành lạnh, thiếu chút nữa đã quỳ xuống.
Tiêu Bố Y phóng tới cực nhanh, làm cho Bàng Ngọc suy nghĩ tránh né trong đầu cũng không có.
Nói đến hắn đang dương dương đắc ý, làm sao nghĩ đến Tiêu Bố Y mới vừa rồi còn không thể động, mà động lên thì so với lão hổ còn muốn hung mãnh hơn.
Hắn nghe qua Tiêu Bố Y lợi hại, nhưng cũng chỉ trong phạm vị nghe nói mà thôi.
Giữa nghe nói so với tự thân lâm vào là khác nhau một trời một vực.
Các binh sĩ nhìn nhau, tiến lên cũng không dám, không nghĩ tới Bàng tướng quân uy phong lẫm lẫm chỉ trong một chiêu đã rơi vào tay Tiêu Bố Y.
Binh sĩ ở đây không phải thuộc Bàng Ngọc thống quản, chính là do Bùi Hành Quảng chỉ huy, Bùi Hành Quảng không phát lệnh, Bàng Ngọc bị bắt, các binh sĩ quần long vô thủ, mờ mịt thất thố.
"Ta… huynh đệ… Chu… Chu…" Tiêu Bố Y lập cập nói.
"Mau đưa Chu Mộ Nho tới đây" Bàng Ngọc nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Tiêu Bố Y cũng thế hắn thống khổ cuống quít giúp hắn nói ra.
Khi Chu Mộ Nho đi ra, mặt mày bầm dập, bị trói chặt, nhìn thấy Tiêu Bố Y ở đây không khỏi kinh hãi: "Tiêu lão Đại, Bùi Hành Quảng không phải là thứ đáng tin, lão tử của hắn đến đây, hắn đã phản bội người…"
Đột nhiên nhìn thấy Bùi Hành Quảng trong ánh lửa cách đó không xa, Chu Mộ Nho thực không úy kỵ mà mở miệng mắng, tràn đầy khinh thường.
Bùi Hành Quảng đột nhiên cười lạnh: "Tiêu Bố Y phạm thượng tác loạn, hôm nay lại bắt giữ mệnh quan triều đình, mọi người cứ tràn lên mà bắt hắn, Bàng tướng quân, ngươi vì nước quên thân, ta nhất định sẽ bẩm cáo triều đình".
"Khoan đã, Bùi Hành Quảng" Bàng Ngọc lên tiếng hét lớn: "Ngươi nếu dám phái người tiến lên, ta nhất định bẩm cáo Thánh thượng! Ta có thánh chỉ, ngươi dám mượn cơ hội mà giết ta?"
Tiêu Bố Y trên gương mặt thống khổ lộ ra nụ cười, "Bàng… tướng quân… thức thời… là…"
"Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt" Bàng Ngọc vì bảo mệnh, cuống quít nói tiếp, suy nghĩ lại có chút không đúng.
Thả Tiêu Bố Y thì có tội, nhưng nếu cùng hắn đối kháng, lập tức mình sẽ mất mạng, tiểu tử này hiện tại đã trắng tay, cũng không ngại giết thêm một mạng người là mình.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, bảo mệnh quan trọng hơn nên cũng bất chấp quá nhiều: "Tiêu tướng quân, ta cũng chỉ là phụng chỉ làm việc, cũng không phải là cố tình làm khó người”.
Tiêu Bố Y vẫn thực đau đớn: "Bảo… bảo bọn họ… nhanh… nhanh…"
"Mau tránh ra cho ta" Bàng Ngọc quát lớn.
Đao phủ thủ nhanh chóng tránh ra, bởi vì đều là tinh binh do Bàng Ngọc dẫn đến, nghe lệnh của hắn nhưng trường thương thủ vẫn bao vây, bởi vì là thủ hạ của Bùi Hành Quảng.
Bùi Hành Quảng vẫn do dự, Bàng Ngọc cũng đã nhìn về phía Bùi Nhân Cơ nói: "Bùi Nhân Cơ, mau bảo con của ngươi dẫn binh tránh ra bằng không ta sẽở trước mặt Thánh Thượng cho ngươi một quyền".
Bùi Nhân Cơ đi vào đây vẫn không nói gì, thấy thế thở dài nói: "Tiêu Bố Y, hôm nay thiên la địa võng ngươi làm sao có thể chạy trốn khỏi đây, mau buông Bàng tướng quân ra rồi hãy nói nếu như bằng không…"
Hắn lời còn chưa dứt, tay Tiêu Bố Y đã phát run, tại nên một vết cắt nhỏ trên cổ Bàng Ngọc.
Vết thương tuy không lớn, máu tươi cũng đã chảy xuống, giây lát đã nhiễm đỏ cổ Bàng Ngọc.
Bàng Ngọc hai chân như nhũn ra, giận dữ nói: "Bùi Nhân Cơ, ta có thánh chỉ tại thân, ngươi có nghe lời ta nói không?!"
Bùi Nhân Cơ ánh mắt chuyển sang Bùi Hành Quảng, nhíu mày nói: "Hành Quảng…"
Bùi Hành Quảng âm trầm nghiêm mặt, phất tay nói: "Toàn bộ lui ra".
Trường thương thủ vọt sang hai bên, làm ra một con đường.
Bùi Hành Quảng cũng tiếp mã sóc nơi tay, lạnh giọng nói: "Tiêu Bố Y, ngươi còn không thả Bàng tướng quân ra?"
Chu Mộ Nho sớm đã được mở trói, đi theo bên cạnh Tiêu Bố Y, giận mắng: "Bùi Hành Quảng, ngươi có còn là con người sao? Tiêu lão Đại đối với ngươi như thế, ngươi thực là lòng lang dạ sói".
Tiêu Bố Y diễn thì phải diễn cho trót, hướng tới Bàng Ngọc hỏi: "Giải dược đâu?"
Bàng Ngọc cũng rất thật thà: "Trong lòng của ta".
Tiêu Bố Y lấy ra cái bình sức, Bàng Ngọc nói cho Tiêu Bố Y cách dùng.
Tiêu Bố Y vốn không có trúng độc, chỉ là trong khi lấy bình sứ, thuận tiện lấy thánh chỉ ra, chỉ liếc mắt xem, rồi cười lạnh quẳng xuống chân Bùi Nhân Cơ.
Bùi Nhân Cơ nhặt thánh chỉ lên, sắc mặt cũng âm tình bất định.
Bàng Ngọc âm thầm kêu khổ, nhưng lại không thể làm gì được.
Hắn đích xác là có mật chỉ, nhưng cũng không phải là nhằm vào Tiêu Bố Y.
Trên Thánh chỉ chỉ nói nếu Bùi Hành Quảng không nghe khuyên bảo, Bùi Nhân Cơ nếu có hai lòng, Bàng Ngọc có thể giết chết không cần hỏi.
Dương Quảng nghi tâm rất lớn, chẳng những muốn giết Tiêu Bố Y mà những ai có qua lại với phản nghịch cũng thà giết lầm chứ không bỏ sót.
Tiêu Bố Y cùng Chu Mộ Nho một trái một phải dẫn theo Bàng Ngọc rời doanh trại, Bùi Hành Quảng cũng phất tay dẫn thân binh bám sát theo.
Bùi Nhân Cơ hiện ở trong quân là lớn nhất, liền quát: "Đều đi bảo vệ yếu đạo".
Các binh sĩ mờ mịt thất thố, cũng không biết làm sao cho phải, loạn lên mà theo đuôi Bùi Hành Quảng.
Tiêu Bố Y lúc bắt đầu thì đi rất chậm, sau khi rời khỏi doanh trướng thì đột nhiên nhanh gấp mấy lần, dẫn theo Bàng Ngọc nhập vào trong bóng đêm.
Bùi Hành Quảng vung tay lên, thấp gọng quát: "Đuổi theo".
Thân pháp của hắn cũng cực nhanh, bên người đi theo mười mấy thân binh, cũng lắc mình vọt vào trong bóng đêm.
Bàng Ngọc nhìn thấy Tiêu Bố Y chạy nhanh như gió, kéo hắn bước như bay, nội tâm cũng thầm nghĩ Tiêu Bố Y không phải bị trúng độc, sao lại còn dũng mãnh như thế, chẳng lẽ mới vừa rồi chẳng qua chỉ là giả bộ?
Nghĩ vậy Bàng Ngọc thầm lạnh người, nhìn cây cối hai bên bay ngược lại càng hoảng sợ, gượng cười nói: "Tiêu tướng quân, ta biết người đại nhân đại lượng, đại nhân không chấp nhất tiểu nhân…"
Thanh âm đuổi theo dần dần đi xa, Tiêu Bố Y một đường chạy về phía nam đã vào vùng núi, phía trước là một mảng rừng rậm, hắn biết qua nơi này là có lối nhỏ đi tới miệng cốc, sau đó là tới Hoài Hà.
Rốt cuộc dừng bước lại, Tiêu Bố Y ánh mắt lành lạnh, Bàng Ngọc cười bồi nói: "Tiêu tướng quân, tiểu nhân nhất thời quỷ mê tâm hồn, mạo phạm tướng quân.
Ta vọng tưởng đi bắt Tiêu tướng quân, thật sự là không biết tự lượng sức mình, bất quá tiểu nhân vẫn chỉ là nghe theo Trương tướng quân phân phó…"
Tiêu Bố Y ánh mắt chớp động, cũng không nói nhiều, đảo chuôi đao đánh ởsau đầu Bàng Ngọc một cái, Bàng Ngọc mềm nhũn ra mà ngã xuống.
"Tiêu lão Đại, Bàng Ngọc tuy lòng dạ khó lường, nhưng cũng không phải là quá xấu" Chu Mộ Nho vẫn phẫn nộ nói: "Làm cho ta thống hận chính là Bùi Hành Quảng, hắn do một tay Tiêu lão Đại đề bạt lên, nhưng hắn lại vong ân phụ nghĩa.
Ta có lòng tốt đến báo tin, hắn nhìn thấy cha hắn cùng Bàng Ngọc tới, đã ra lệnh binh sĩ đem ta bắt lại.
Nếu không phải Bàng Ngọc muốn dùng ta để áp chế ngươi, hắn nói không chừng đã muốn giết ta".
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Đại họa trước mắt, dạnh biểu hiện gì cũng không có gì là lạ.
Bất quá Mộ Nho này, có đôi khi những gì mà ngươi nhìn thấy cũng không phải là chân tướng".
Chu Mộ Nho đang ngạc nhiên, trong bóng đêm đã thoát ra mười mấy người, người cầm đầu đúng là Bùi Hành Quảng, phía sau hắn đi theo hơn mười tên binh sĩ, mang đao cầm thương.
Chu Mộ Nho đại hận: “Bùi Hành Quảng, ngươi đi tìm cái chết sao?"
Bùi Hành Quảng cười cười, nhìn Tiêu Bố Y nói: "Tiêu tướng quân, người vẫn chờ ta?"
Tiêu Bố Y gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ta một khi đã đến tìm ngươi, đương nhiên là sẽ chờ ngươi".
Bùi Hành Quảng trong lòng cảm động, biết Tiêu Bố Y lần này biết rõ là có bẫy, nhưng vẫn muốn tới, đối với hắn có thể xem như cực kỳ coi trọng, nhìn sang Chu Mộ Nho, Bùi Hành Quảng áy náy nói: "Mộ Nho, mới vừa rồi ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi, ta độc mộc khó chèo chống, muốn đợi Tiêu tướng quân, lại bận tâm tới gia phụ, còn phải mê hoặc Bàng Ngọc, chỉ có thể để cho ngươi chịu chút ủy khuất".
Chu Mộ Nho giật mình hiểu ra, tiến lên đánh một quyền vào ngực Bùi Hành Quảng: "Hay cho tiểu tử, ngươi ngay cả ta cũng lừa gạt".
"Nếu ngay cả ngươi cũng lừa không được, thì làm sao có thể lừa qua được Bàng Ngọc cùng gia phụ?" Bùi Hành Quảng khi nói đến gia phụ, thần sắc có chút ảm đạm, giây lát phấn chấn tinh thần, "Tiêu tướng quân, những người này đều là huynh đệ sinh tử thân tín của ta, tuyệt đối giữ được.
Đáng tiếc ta dẫn binh hai ngàn, có thể đi theo người chỉ có những người này thôi".
Tiêu Bố Y lại cười nói: "Ngươi và ta cùng ở đây, lo chi không còn ai đến, có được tất có mất cũng là lẽ thường.
Ngươi nói như thế nào cũng còn dẫn theo được mười mấy người, ta thống lĩnh hai vạn binh mã, lại chỉ dẫn ra được một người".
Bùi Hành Quảng cười khổ, ánh mắt cũng dừng ở trên người Bàng Ngọc: "Tiêu tướng quân, người này xử trí thế nào?"
"Ta lưu hắn lại ở đây, là chờ ngươi đến xử trí" Tiêu Bố Y khẽ cười nói.
Bùi Hành Quảng gật đầu, không chút do dự xuất sóc, một sóc đã đâm xuyên Bàng Ngọc nhấc lên rồi ném sang một bên.
Hắn lực lớn vô cùng, Bàng Ngọc người to lớn như vậy cũng bị hắn đâm xuyên quẳng ra xa mấy trượng, trong không trung máu tươi đầm đìa, khi rơi xuống đất thì đã trực tiếp mất mạng, thậm chí không có thống khổ gì.
"Người này lưu không được, lưu lại đối với gia phụ không có lợi" Bùi Hành Quảng cười khổ nói.
Tiêu Bố Y thầm gật đầu, thầm nghĩ Bùi Hành Quảng lo lắng chu đáo, có dũng có mưu, hôm nay đi cùng mình, ngày sau tuyệt đối tính là cánh tay phải.
Bùi Hành Quảng giết Bàng Ngọc, một mặt là lo lắng Bàng Ngọc về sau có thể đem họa đổ lên đầu Bùi Nhân Cơ, trảm trừhậu hoạn, một mặt khác cũng là thể hiện tấm lòng với Tiêu Bố Y.
Hắn giết mệnh quan triều đình, tự nhiên về sau sẽ cùng một đường với Tiêu Bố Y.
"Tiêu tướng quân, hiện tại làm thế nào?" Bùi Hành Quảng hỏi.
Tiêu Bố Y đưa tay chỉ: "Chúng ta xuyên qua khu rừng này, chạy ra khỏi Quy Sơn rồi mới mưu định tiếp, Trương Tu Đà còn ở phụ cận chúng ta tuyệt đối không thể xem nhẹ".
Mọi người không hề trì hoãn, theo Tiêu Bố Y, Bùi Hành Quảng dẫn đường hướng tới cánh rừng mà chạy.
Tiêu Bố Y ánh mắt sắc bén, tuy nhìn về phía trước, nhưng tai vẫn nghe tám hướng, đột nhiên tâm sinh cảnh giác, hét lớn một tiếng, đưa tay đẩy mạnh Bùi Hành Quảng ra!
Băng một tiếng vang lên, lại xẹt một tiếng, một tiễn từ trong rừng đột nhiên bắn ra, xẹt qua chỗ hắn vừa đứng, bắn tới trên người của một binh sĩ phía sau Bùi Hành Quảng.
Binh sĩ kêu lên một tiếng đau đớn, tuy dang chạy, lại bị mũi tên nhọn bắn mang theo mà lui về phía sau.
Mũi tên xuyên qua ngực hắn, giây lát đã bắn qua cơ thể hai tên binh sĩ nữa, sau khi xuyên qua thì trúng ngực người thứ ba.
Mũi tên mang theo một vết máu, giữa không trung tràn đầy vẻ đẹp quỷ dị, sau khi xuyên qua người thứ ba thì bay vào trong bóng đêm, dư thế vẫn chưa hết.
Mọi người kinh sợ đứng tại chỗ, Bùi Hành Quảng sắc mặt cũng đại biến.
Loại tiễn pháp kinh thiên này cho dù là hắn dũng mãnh vô địch cũng cảm thấy kinh ngạc sợ hãi lạnh người.
Tuy không biết người đến là người nào, Bùi Hành Quảng cũng đã đoán được đối thủ là ai, Tiêu Bố Y cũng thở dài một hơi: "Trương tướng quân, một khi đã đến đây, sao lại tránh né mà không ra gặp?"
Áp thấp thanh âm, Tiêu Bố Y ngưng trọng nói: "Hành Quảng, trong chốc lát nữa ngươi dẫn Mộ Nho chạy trốn, ta đánh lạc hướng bọn họ".
Bùi Hành Quảng nắm chặt nắm tay, một tiếng cũng không nói ra, Trương Tu Đà tuy mạnh nhưng hắn cũng không sợ.
Đối với hắn mà nói, cả ngày trên chiến trường sống trên lưỡi đao, mệnh chỉ có một cái, biết liều mạng mới có thể còn mạng sống, giống như Bàng Ngọc cầu xin như vậy thì cũng chỉ có bỏ mạng.
Một khi đã tránh không khỏi, hắn quyết định cùng Tiêu Bố Y sóng vai đối địch không ngờ Tiêu Bố Y lại bảo hắn đi trước, thật đúng là khó có thể lựa chọn.
Rừng rậm âm u, trong bóng đêm như có quái thú ẩn nấp, mọi người nhìn thấy ba đồng bạn đều bị một mũi tên bắn chết, đều là toát mồ hôi lạnh.
Trong rừng rậm như u linh đi ra một lão giả, mặt mày sầu khổ, khuôn mặt già nua, rõ ràng chính là Trương Tu Đà.
Hắn tay cầm trường cung, lưng đeo túi tên, tuy đối mặt với nhiều người, nhưng vẫn như đá núi, chặt chẽ ngăn chận đường đi của mọi người.
Bên cạnh Trương Tu Đà có một người, tay cầm trường thương, mũi thẳng miệng vuông, khí vũ hiên ngang đương nhiên chính là La Sĩ Tín.
"Tiêu Bố Y, ngươi thật sự trốn rất nhanh, giảo hoạt ra ngoài dự kiến của ta" Trương Tu Đà thở dài nói, "Chỉ là đến bây giờ, ta rốt cuộc đã tin tưởng rằng, ngươi tuyệt đối là Thiên cơ mà Thái Bình đạo nể trọng, bằng không nước lớn ập tới ngươi làm sao có thể dễ dàng đào thoát.
Thái Bình đạo nếu không phải âm thầm trợ giúp ngươi thì ngươi đã sớm chết ở mê cung".
Tiêu Bố Y chậm rãi rút trường đao ra, ánh đao như nước: "Trương tướng quân, ngươi tin hay không đó là chuyện của ngươi, cũng không có gì quan trọng.
Tiêu Bố Y đã đến nước này, đã không có đường quay đầu lại.
Chỉ là ta muốn nói với ngươi một câu, Tiêu Bố Y hôm nay mưu phản, thật sựlà do Trương tướng quân ban tặng, Đại Tùy có đổ, cũng không phải là thiên mệnh, mà là bởi vì con người.
Ta không tin Thiên cơ, không tin số mệnh, ta tin chính là đôi nắm tay của mình, trong tay có đao, còn có các huynh đệ của ta.
Hôm nay Tiêu Bố Y không chết, Trương tướng quân sớm muộn cũng sẽ hối hận về tất cả những gì mình làm hôm nay".
Trương Tu Đà trên mặt sầu khổ càng đậm, La Sĩ Tín lớn tiếng nói: "Tiêu Bố Y, các huynh đệ tin ngươi, nhưng mấy huynh đệ này giây lát nữa đều sẽ vì ngươi mà bỏ mạng!"
Chu Mộ Nho lớn tiếng nói: "Có bỏ mạng cũng là cam tâm tình nguyện!"
Trương Tu Đà cũng nhìn về phía Bùi Hành Quảng nói: "Bùi Hành Quảng, ngươi giết mệnh quan triều đình, hiện tại vẫn còn đường quay đầu lại.
Bắt lấy Tiêu Bố Y, mọi chuyện cũ ta sẽ bỏ qua".
Bùi Hành Quảng bật cười: "Ngươi sai rồi, ta thật ra cũng gặp xem Trương tướng quân nổi danh thiên hạ ra sao".
"Phải không?" Trương Tu Đà thản nhiên nói: "Vậy ngươi cứ tới đây đi".
Bùi Hành Quảng đang muốn tiến lên, Tiêu Bố Y đã trầm giọng quát: "Còn không mau đi!"
Bùi Hành Quảng cũng không do dự, đột nhiên ra tay một tay chụp lấy tay Chu Mộ Nho, tà tà phóng đi, thấp giọng quát: "Chạy nhanh".
Mười mấy người kia cũng bám sát theo, Tiêu Bố Y cũng đột nhiên xoay người, đã chạy về hướng ngược lại.
Trương Tu Đà dậm chân, thầm nghĩ Tiêu Bố Y có thể co có thể duỗi, chạy trốn là nhất lưu, nếu hôm nay buông tha thật sự là hậu hoạn vô cùng nên cũng không đuổi giết Bùi Hành Quảng mà như một làn khói đuổi theo Tiêu Bố Y.
Bùi Hành Quảng xa xa chạy trốn, quay đầu nhìn qua, thì buông Chu Mộ Nho xuống.
Chu Mộ Nho hận hận dậm chân muốn đuổi theo, lại bị Bùi Hành Quảng giữ chặt lại.
"Buông ra, ta không có huynh đệ chết nhát như ngươi" Chu Mộ Nho giãy dụa nói.
Bùi Hành Quảng thở dài nói: "Mộ Nho, ngươi nếu giúp Tiêu tướng quân, hiện tại chính là nghĩ biện pháp chạy trốn là quan trọng nhất, đừng chết vô ích, lãng phí sự cố gắng của Tiêu tướng quân.
Nếu chết đi thì quá đơn giản, nhưng hiện tại cần chính là sống sót!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...