Giang Sơn Mĩ Sắc FULL


Gió núi vù vù, ánh lửa bập bùng làm cho bóng của mọi người mơ hồ bất định, cũng giống như tâm trạng của Từ Thế Tích.

Từ Thế Tích từ lâu được biết đến đại danh của Bồ Sơn Công chỉ tiếc là chưa được gặp mặt, nhưng không ngờ rằng vừa gặp mặt đã bị hắn hãm hại đến nỗi không còn lối thoát.

Mọi chuyện xem như đã phơi bày rõ ràng, Lý Mật hy sinh một Từ Thế Tích hắn, để đổi lấy lòng tin của Địch Nhượng.

Trước mắt xem ra, Địch Nhượng không những rất tin tưởng Lí Mật mà còn cảm kích sát đất, cho dù bị Lý Mật bán thì y cũng hoàn lại tiền cho hắn.

Vai diễn này của Lý Mật vào sơn trại với ý đồ thâm độc.

Từ Thế Tích nghĩ lại thủ đoạn của hắn mà lạnh người.

Hắn tuy hiểu rõ, cũng biết rõ bản thân không bán đứng Ngõa Cương, càng có ý đồ cứu thoát Địch Nhượng, nhưng ngoại trừ hắn ra không một ai tin hắn.

“Từ Thế Tích, ngươi không còn gì để nói nữa sao?” Địch Hoằng cười lạnh nói: “Loại người như ngươi, bán bạn cầu vinh, hãm hại mấy ngàn tính mạng của Ngõa Cương, nếu không giết chết người thì thực sự không có thiên lý”.

Một trận gió núi thổi đến lạnh lẽo, Địch Hoằng cảm thấy sau lưng phát lạnh, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Thế Tích.

Hắn nhất quyết cho rằng Từ Thế Tích bán đứng Ngõa Cương, lý do thì chỉ mình hắn là rõ ràng nhất.

Từ Thế Tích thật lâu sau mới thở dài nói: “Thế Tích nếu có một chút lòng bán đứng Ngõa Cương, thì trời tru đất diệt, Hùng Tín, ngươi cũng không tin ta sao?”
Lúc này bản thân hắn không thể tự giải oan, nhưng tỉnh táo ngẫm lại, an nguy bản thân thực không cần, chỉ muốn cảnh cáo Địch Nhượng chớ để bị Lý Mật lừa gạt.

Nhưng hắn hiện tại trong lòng của mọi người ở Ngõa Cương, đã sớm là kẻ bất nhân bất nghĩa, bán bạn cầu vinh, chỉ còn có thể hi vọng Đan Hùng Tín tỉnh táo không bị Lý Mật che mắt.

Đan Hùng Tín chỉ ho không đáp, Địch Hoằng cười lạnh nói: “Từ Thế Tích, ngươi còn muốn tìm người chống lưng hay sao? Đáng tiếc cho ngươi, ngay cả người trọng nghĩa như Đan đại ca đối với ngươi cũng tâm tro ý lạnh, không muốn nói nửa câu với ngươi”.

Từ Thế Tích thở dài một tiếng: “Trại chủ, ta chỉ có thể nói rằng, những gì mọi người tận mắt chứng kiến, cũng chưa chắc là sự thật…”
“Chúng ta tự mắt thấy không phải là sự thật, chẳng lẽ những lời ngươi nói mới là sự thật sao?” Địch Hoằng không để cho Từ Thế Tích giải thích.

Từ Thế Tích không để ý tới Địch Hoằng, tiếp tục nói: “Lý Mật tâm địa khó lường, cũng không phải là bạn tốt với trại chủ, Thế Tích lời cũng đã tận, nghe hay không nghe tùy trại chủ quyết định”.

Nói xong, y quay người toan bước đi cũng cảm thấy không thẹn với lòng.

Địch Hoằng nhảy đến trước mặt Từ Thế Tích quát: “Từ Thế Tích, ngươi châm ngòi ly gián, làm hại đến Ngõa Cương, chẳng lẽ muốn cứ như vậy mà đi?”
Từ Thế Tích sắc mặt âm trầm, tay đặt lên chuôi đao, liếc nhìn Lý Mật nói: “Bằng vào Địch Hoằng ngươi, chỉ sợ không ngăn được Từ Thế Tích ta”.

Hắn quan sát tình thế, biết mọi người của Ngõa Cương ở đây đều có thương tích, nếu có thể ngăn cản được hắn thì chỉ có thế là Lý Mật và Thái Kiến Đức.

Nghe nói Lý Mật văn võ song toàn, chỉ là một khi hắn mời Thái Kiến Đức tới cứu người của Ngõa Cương, nói vậy cũng dưới Thái Kiến Đức.

Hắn chỉ suy đoán theo lẽ thường, cái nhìn cũng giống như Vân Lang tướng lúc trước truy bắt Lý Mật, làm sao nghĩ đến Lý Mật lại là một tuyệt thế cao thủ thâm tàng bất lộ.

Từ Thế Tích tuy có vẻ xem thường Lý Mật nhưng vẫn suy nghĩ chu đáo, nghĩ lại người dụ mình ra khỏi miếu thân hình khác với Lý Mật và Thái Kiến Đức.

Nói vậy vẫn còn có một người am thầm mai phục nên trong lòng vẫn đề phòng.

Hắn biết Địch Nhượng chỉ cần mở miệng, thì hắn thật sự là cửu tử nhất sinh, nhưng hắn không thẹn với lòng cũng tuyệt không cam tâm đưa cổ chịu chém.

Địch Hoằng nhìn thấy dáng vẻ bễ nghễ bốn phương của Từ Thế Tích, sợ hãi lùi mấy bước quát: “Ta không ngăn được ngươi, lẽnào Thái tráng sĩ cũng không thể cản bước ngươi?”
Lý Mật ho nhẹ đáp trả: “Tại hạ là khách, mặc dù võ công cũng tầm thường, nhưng cũng biết gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.

Nhưng ở đây đều do Địch đương gia làm chủ, Lý Mật, Kiến Đức tất nghe theo phân phó”.

Ánh mắt của mọi người hướng về phía Địch Nhượng, thấy sắc mặt của hắn dưới ánh lửa sáng tối bất định, Vương Đương Nhân nhẹ giọng nói: “Trại chủ, đáng cắt đứt mà không cắt đứt tất sẽ loạn, mong trại chủ chớ có lòng dạ đàn bà”.

Địch Nhượng thở dài một tiếng, khoát tay nói: “Thế Tích, ngươi đi đi, về sau ta và ngươi không thiếu gì của nhau”.


Mọi người ngạc nhiên, Từ Thế Tích tuy mắng Địch Nhượng hồ đồ, nhưng trong lòng vẫn rất cảm kích, biết Địch Nhượng đối với mình vẫn không đành lòng xuống tay, sải bước rời đi.

Lý Mật trong mắt hiện lên vẻ cổ quái, nhẹ giọng nói: “Địch đương gia quả nhiên là người có lòng nhân hậu”.

Từ Thế Tích sải bước rời đi, nhưng vẫn sợ có người âm thầm xuống tay, cho đến khi chạy được vài canh giờ mà vẫn không thấy ai chặn đường, lúc này mới thở phào một hơi.

Hắn chạy quanh trong rừng, khi tới chân núi, phát hiện phía trước trống trải, sáng sủa hơn nhiều, nhìn ra xa xa là nước sông lấp lánh ánh bạc, trong lòng chợt ngạc nhiên thì ra trời đã sáng, hắn bất tri bất giác đã quay về lại tới bờ Thông Tế cừ.

Nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, Từ Thế Tích như vừa tỉnh cơn mê, than nhẹ một tiếng lẩm bẩm : “Ngõa Cương xong rồi".

Nghĩ lại, Từ Thế Tích trong lòng cười khổ, thầm nghĩ Ngõa Cương đã xong rồi, có thể nói trại chủ sẽ không còn là Địch Nhượng.

Với tâm cơ cùng thủ đoạn của Lý Mật, Địch Nhượng làm sao là đối thủ của hắn.

Hôm nay Lý Mật phải hạ mình đi cứu trợ Địch Nhượng, bất quá là coi trọng căn cơ của Ngõa Cương cùng uy tín của Địch Nhượng, ý đồ ngư ông đắc lợi.

Doanh trại của Ngõa Cương mặc dù bị Tiêu Bố Y đánh phá, nhưng Ngõa Cương còn, Địch Nhượng còn, muốn tìm người thì có gì khó? Chỉ là có Lý Mật tính kế, Ngõa Cương nhất định ngày càng mạnh, lúc đó một núi không thế có hai hổ, Địch Nhượng tất gặp nguy.

Nhưng kế hoạch này Từ Thế Tích trong khi bôn ba một đêm đã suy nghĩ rành mạch, nhưng hiện nói ra thì ai tin?
Suy nghĩ lại, không khỏi thất vọng.

Tối qua Đan Hùng Tín cho dù không nói lời nào, hắn chưa chắc đã không nhận ra tình thế hiện tại, Đan Hùng Tín lựa chọn im lặng có phải bởi vì thất vọng về Địch Nhượng?
“Mượn gió bẻ măng, ngư ông đắc lợi” Từ Thế Tích đứng bên dòng nước, thì thào tự nói, bỗng nhiên cắn răng nói: “Ta cũng đã tận tình tận nghĩa, nhưng chuyện không theo ý mười đã hết tám chín, quả sao nhiều được?”
Chợt nhìn thấy một chiếc thuyền đang xuôi dòng, Từ Thế Tích phất tay, thuyền phu cập bờ hỏi: “Khách quan muốn đi đâu?”
Từ Thế Tích nhảy lên thuyền, thở dài nói: “Đi Lương quận”.

“Cũng may là người đi Lương quận, chứ nếu đi xa hơn nữa thì sợ rằng cũng không thể ngồi thuyền của ta” Thuyền phu nói một câu.

Từ Gia khó hiểu hỏi: “Thì ra thuyền gia không đi đường xa sao?”
Thuyền gia đáp: “Không phải ta không đi, mà lệnh quan ban ra không cho.

Thuyền rồng của Thánh thượng đang Nam hạ, các thuyền khác không thể đến gần, mấy ngày trước mới xuất phát Nam hạ từ đây.

Vì thuyền rồng đi chậm, còn thuyền nhỏ thì lại chạy nhanh, nếu bắt kịp chỉ sợ sẽ bị đốt thuyền”.

Từ Thế Tích thuận miệng nói: “Đi đến đâu hay đến đó” trong lòng lại nghĩ, không biết Tiêu Bố Y có biết Dương Quảng đang Nam hạ hay không, nếu biết thì tại sao lại cho mình áp giải Địch Nhượng đi Đông Đô, chẳng lẽ biết mình sẽ thả Địch Nhượng, nên cấp cho mình thuận dòng một nhân tình? Nhưng Tiêu Bố Y cho dù ngàn tính vạn tính, thì cũng không thể đoán Lý Mật nửa đường ra tay, cũng là chuyện không thể tránh được.

Thuyền gia nói là thật tình, chiếc thuyền từ Huỳnh Trạch xuôi dòng Nam hạ, qua Huỳnh Dương, Tuấn Nghi, đến Ung Khâu thì bị buộc phải quay về hướng Bắc, đơn giản là vì thuyền rồng của Thánh Thượng đang ở trong phạm vi mười dặm, những thuyền không liên quan không được đến gần.

Từ Thế Tích đành phải xuống thuyền đi đến Lương quận, hai bên bờ dày đặc binh lính kiểm tra nghiêm ngặt.

Từ Thế Tích không muốn nhiều chuyện nên đi đường tắt tới Lương quận, tránh đi không ít phiền toái.

Sau khi tới Lương quận, Từ Thế Tích quyết định đi tìm Tiêu Bố Y nói cho rõ tất cả trước sau.

Tiêu Bố Y có thể không phải là kiêu hùng, nhưng hắn tuyệt đối là bằng hữu, hắn cho mình áp giải Địch Nhượng bất luận là hắn thả hay làm mất người, thì cũng phải cho hắn một công đạo.

Tiêu Bố Y hiện tại là Thảo bộ đại sứ bốn quận Lương, Tiếu, Hạ Bi, Bành Thành, hiện nay thanh danh hiển hách, Từ Thế Tích cũng không lo sẽ không tìm thấy hắn.

Vào đến thành Lương quận, cảm giác không đề phòng như ở hai bên bờ Thông Tế cừ.

Nói vậy, Dương Quảng cũng không xuống thuyền, chỉ cho quan viên các nơi tiến đến tham kiến.

Từ Thế Tích vào một tửu lâu, gọi rượu và thức ăn, tự rót tự uống.

Trong này tam giáo cửu lưu, người nào cũng có, là nơi tốt nhất để tìm hiểu tin tức.


Mấy ngày trên thuyền, Từ Thế Tích đối với Ngõa Cương sớm đã tâm tro ý lạnh, cho dù thế nào chỉ cần Lý Mật còn đó thì hắn tuyệt đối sẽ không quay về Ngõa Cương.

Không thể phủ nhận, nếu Lý Mật nắm lấy Ngõa Cương tuyệt đối là mạnh hơn Địch Nhượng nhiều, nhưng hắn lại không thích.

“Ngươi nghe tin gì chưa, gần đây trong triều lại xuất hiện một vị Tiêu Tướng quân?” Một người ở bàn bên cạnh nói.

“Tướng quân trong triều rất nhiều, ta đâu biết nhiều”.

Từ Thế Tích liếc qua bàn bên cạnh, phát hiện bàn bên cạnh có hai người khách một béo, một gầy đang uống rượu, không khỏi lưu ý.

Thầm nghĩ Tiêu Bố Y quả thật là dị số của Đại Tùy, chỉ trong một thời gian ngắn mà thanh danh hiển hách, cho dù tửu khách ở Lương quận cũng đàm luận.

Bất quá đối với hắn cũng không phải là chuyện tốt, công cao hơn chủ vốn là tối kỵ của Hoàng gia, ở vị trí đó nếu gặp chuyện thì so với bất kỳ kẻ nào cũng nặng hơn.

Phía sau có tiếng bước chân nhẹ, một trận gió nhẹ xẹt qua bên người Từ Thế Tích, hắn ngước mắt phát hiện một nữ nhân mặc đồ đen đi qua, quay lưng mà ngồi xuống.

Nữ nhân này mặc áo khoác, đầu đội nón che mạng, hầu như che kín hết cả bản thân.

Tửu bảo đi tới tiếp đón, nữ nhân thấp giọng nói: “Một chén cơm”.

Từ Thế Tích chú ý tới dưới áo choàng của nàng ta hình như có trường kiếm, nhưng cũng không lấy làm lạ.

Thời buổi loạn lạc này, người mang đao kiếm bên người cũng không thiếu.

Nữ tử đơn độc hành tẩu mang theo cũng không có gì lạ, chỉ là tới tửu lâu để ăn cơm cũng là chuyện hiếm thấy.

“Ngươi kiến thức kém quá, tướng quân triều đình không ít, nhưng có thể cùng Tiêu tướng quân so kè thì thực sự không nhiều lắm, hiện tại có thể bằng vai với Tiêu tướng quân nhắm chừng chỉ có Trương Tu Đà Đại tướng quân” Vị khách mập mạp bàn bên cạnh nói đến nước miếng bay.

Người gầy hơn khó hiểu hỏi lại: “Trương Tu Đà tướng quân thì ta có biết, hắn là Chinh thảo đại sứ mười hai quận Hà Nam, Tiêu tướng quân này có năng lực gì mà có thể cùng Trương tướng quân so kè thực lực?”
Người mập đắc ý nói: “Thế là ngươi không biết rồi, Tiêu tướng quân tên là Tiêu Bố Y, họ Tiêu vốn là họ lớn của tiền triều, Hoàng hậu cũng họ này.

Nghe nói hắn là cháu của Hoàng hậu, tự nhiên chính là vương tôn quý tộc.

Lúc nhỏ hắn ở Mao Sơn tông tập đạo, văn võ song toàn, dụng binh như thần.

Sau khi ở tại Mao Sơn tông học thành tài được Thánh thượng trọng dụng, lúc ở Đông Đô đã làm cho các lão quỷ mắt xanh tóc vàng kính sợ như người trời.

Sau đó Thánh thượng gặp nạn, bốn mươi vạn quân Đột Quyết tấn công vây Nhạn Môn, quân tướng đã bó tay không còn biện pháp, Tiêu tướng quân đã đem đậu hóa thành Thiên binh Thiên tướng đánh lui quân Đột Quyết”.

Từ Thế Tích nghe xong chuyện, không biết lời của tên mập kia nói có mấy phần đúng, nhưng khi nghe tới việc rải đậu thành binh, ngụm rượu thiếu chút nữa là phun ra ngoài.

Biết những người thường này không biết rõ chân tướng, nhưng lại không biết động não suy nghĩ, chỉ biết đem hy vọng ký thác lên trên người thần tiên hư vô.

Mao Sơn tông Từ Thế Tích thật ra cũng biết, đó là một đạo giáo lớn phía bắc, Tông chủ tên là Vương Viễn Trí, nghe nói rất có kiến thức, lúc trước Tiên Đế cùng đương kim Thánh thượng cũng đã từng triệu kiến.

Dương Quảng mấy năm trước cũng từng bái Vương Viễn Trí làm thầy, bất quá nghe nói sau này Vương Viễn Trí rời Đông Đô đi truyền đạo, cũng khó gặp như tiên nhân vậy.

Người gầy cũng tấm tắc: “Vậy Tiêu tướng quân này chẳng phải là thần tiên sao?”
“Tuy không phải thần tiên, nhưng cũng không kém bao nhiêu” Tên mập đắc ý nói.

“Tiêu tướng quân cho dù là thần tiên, ngươi đắc ý cái gì?” Người ốm bĩu môi nói.

Người mập cười lạnh nói: “Lẽ nào ngươi không biết ta cũng họ Tiêu sao? Tính kỹ ra thì ta cùng Tiêu đại nhân cũng có chút qua lại, coi như là con cháu.

Hôm qua đại quân Tiêu tướng quân tới Lương quận, quá bận rộn nên ta không tiện quấy rầy, đợi vài ngày nữa ta sẽ đến bái phỏng”.


Người gầy đột nhiên vội vàng kính rượu nói: “Vậy Tiêu huynh nếu được gặp Tiêu tướng quân, vinh hoa phú quý cũng là trong tầm tay, lúc đó mong không quên giao tình những lúc nghèo hèn”.

“Đương nhiên rồi” Người mập thở dài đáp: “Con người của ta xưa nay luôn trọng nghĩa khí.

Ai dà.

Hôm nay lại quên mang theo tiền rượu”.

Người ốm cười nói: “Rượu và thức ăn hôm nay tự nhiên là tính cho tiểu đệ”.

Người mập khoát khoát tay gọi tửu bảo: “Một khi đã như vậy, tiểu nhị, đem thêm hai bát nữa”.

TừThế Tích ở một bên nghe tên mập này lừa gạt, cũng rất có tiềm chất Tiêu Bố Y, nói không chừng là thực sự có qua lại với Tiêu Bố Y, tiếp đó nghe trương gia trường, lý gia đoản tào lao gì đó cũng không có ý nghĩa gì.

Bất quá có thể khẳng định một điểm là Tiêu Bố Y đích xác đến Lương quận, Dương Quảng cũng đã đến phụ cận, chẳng lẽ hắn đã đến kiến giá? Từ Thế Tích nghĩ vậy than nhẹ một tiếng, thầm nghĩ Tiêu Bố Y này thực khó có thể nắm bắt.

Ánh mắt chuyển qua, phát hiện nữ tử phía trước cũng chưa động đến cơm, giống như cũng đang nghe cái gì đó, không khỏi lắc đầu.

Đang muốn cúi đầu uống rượu tiếp, đột nhiên nghe dưới tửu lâu náo loạn, có tiếng nữ nhân hô trời gọi đất.

Từ Thế Tích nhìn xuống thăm dò, phát hiện có một nữ nhân tóc tai bù xù đang quỳ gối trước cửa, kêu cái gì đó, cũng nghe không rõ.

Tửu khách cách vách nhìn ra xem, lắc đầu nói: "Cô nương Tôn gia bị đoạt, la như vậy có ích lợi gì, cũng không thể trở lại".

"Đúng vậy, Thánh thượng mỗi lần Nam tuần, những người này đều lấy cớ Thánh thượng tuyển tú…"
"Đừng có nói chuyện quốc sự.

Đừng có nói chuyện quốc sự" Người mập lắc đầu nói, người gầy thấy Từ Thế Tích nhìn qua cũng sợ gây chuyện, liền im lặng không nói chuyện.

Từ Thế Tích nhíu mày, vừa định đi qua hỏi thì dưới ngã tư đường đã có tiếng đồng la, cả ngã tư đường đều yên tĩnh lại.

Mọi người đều tập trung nhìn ra đường, chỉ thấy đối diện có hai người ngựa đang đi đến, binh sĩ phía trước giơ biển tránh né, hai đội binh sĩ đi trước mở đường, hai thớt ngựa phía sau cứ thế mà đi.

Từ Thế Tích chỉ nhìn qua đã biết chuyện hôm nay quá nửa là không tới phiên mình nhúng tay vào, xem quan phục người bên trái, nên là Thái Thú Lương quận, người bên tay trái giáp trụ tại thân, vốn khí vũ hiên ngang, ngồi trên lưng ngựa vẻ mặt tươi cười, rõ ràng chính là Tiêu Bố Y.

Từ ThếTích lấy góc độ bàng quan mà xem, không thể không thừa nhận Tiêu Bố Y này cực kỳ phức tạp.

Vũ khí lợi hại nhất của hắn cũng không phải là võ công, mà là thái độ làm cho người ta không khởi nổi địch ý.

Hắn dương dương tự đắc ngồi trên lưng ngựa, Từ Thế Tích nếu không quen biết, quá nửa sẽ nghĩ đến đây bất quá chỉ là hoàn khố đệ tử, không có bản lãnh gì nhưng sau khi nhìn thấy thủ đoạn của hắn, mới phát hiện đây là một loại phương pháp để hắn mê hoặc đối phương mà thôi.

Tiêu Bố Y người ở trên ngựa, tuy nụ cười đầy mặt nhưng tràn đầy tâm sự, không biết Từ Thế Tích rốt cuộc có thả Địch Nhượng hay không.

Địch Nhượng không quan hệ mấy, giết hay không giết cũng chẳng sao, hắn một trận chiến uy danh đã lập, sớm tạo được uy tín, trước mắt chính là Thái Thú Lương quận Dương Uông đối với hắn cũng phải tất cung tất kính, nếu lấy tính mạng của Địch Nhượng đổi lấy sự cảm kích của Từ Thế Tích, hắn cũng cảm thấy có thể thử một lần.

Hắn dẫn binh Nam hạ, thực rất nhanh đến Lương quận, Dương Quảng vẫn đang ở trên đường phía sau hắn.

Đến Lương quận ở mấy ngày, cùng Dương Uông tạo quan hệ, hôm nay Thánh thượng tiếp kiến, Dương Uông vì nịnh hắn nên đích thân dẫn vệ binh mở đường cho hắn, hộ tống hắn ra khỏi thành đi tới chỗ của Dương Quảng.

Dương Uông biết hiện tại Tiêu Bố Y như mặt trời giữa trưa, rốt cuộc về sau sẽ đến mức nào thì không người nào biết, dọc theo đường đi cũng hết sức nịnh hót, nghĩ sau khi Tiêu Bố Y quay lại buổi tối sẽ phải khoản đãi như thế nào thì đối diện đã ồn ào la hét, một nữ tử chạy ra vừa khóc vừa hô: "Thái Thú đại nhân, oan uổng quá".

Vệ binh trường thương đâm ra, bức nữ nhân nọ không cho tiến lên, Dương Uông cau mày, thầm nghĩ hôm nay Tiêu Bố Y thân là Thảo phỉ đại sứ bốn quận, nếu đấm cho mình một quyển, thì cái ghế Thái Thú của mình mà còn ngồi ổn thì đó là ông trời không có mắt.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y mỉm cười nhìn mình, Dương Uông sắc mặt trầm xuống quát: "Đều lui ra, Lương quận này nào có oan tình gì?"
Vệ binh lui ra, nữ tử chạy tới quỳ xuống, dập đầu lia lịa, Dương Uông cảm giác ánh mắt của Tiêu Bố Y như châm, nên phải làm ra vẻ mặt ôn hòa nói: "Phụ nhân tạm thời đứng dậy, có oan tình gì, bổn Thái Thú làm chủ cho ngươi".

Nữ tử mừng rỡ nói: "Thái Thú, dân phụ chỉ có một người con gái sống nương tựa lẫn nhau.

Mấy ngày trước đây bị Lưu Quận thừa cướp đi, mong Thái Thú hoàn lại con gái cho dân phụ”.

Dương Uông ho khan một tiếng: "Thật có chuyện này sao? Ngươi tạm thời quay về, chờ ta tra rõ chuyện này, nhất định cho ngươi một công đạo.

Tiêu tướng quân, thời gian gặp Thánh thượng cũng đã đến rồi, để ta đưa tướng quân ra khỏi thành trước".

Tiêu Bố Y thật ra cũng không vội: "Không sao, nếu Thánh thượng biết chúng ta vì dân làm chủ, cũng sẽ không trách phạt".


Dương Uông thầm nghĩ việc này đã cho qua không được, quát lệnh cho binh sĩ đi tìm Lưu Quận thừa đến.

Chừng thời gian một chén trà nhỏ sau, Lưu Quận thừa đã thở hồng hộc chạy tới, sau khi nghe ngọn nguồn khom người thi lễ nói: "Hồi đại nhân, dân nữ này đã có chủ tâm nói dối làm khó, Thánh thượng Nam hạ tuyển tú, con gái Tôn gia này cũng đã dâng lên cho Thánh thượng".

Dương Uông nghe đến đó có chút khó xử, Tiêu Bố Y mắt lạnh bàng quan, sớm đã nhìn thấy Lưu Quận thừa con ngươi chuyển loạn, quá nửa là trong lòng có quỷ, lập tức khẽ cười nói: "Nếu là tuyển tú nữdâng lên cho Thánh thượng, chúng ta đích xác không thể quản", Lưu Quận thừa trong mắt mới lộ ra vẻ đắc ý.

Tiêu Bố Y đã trầm giọng quát: "Nhưng nếu có người nhân việc tuyển tú, mà cướp đoạt dân nữ, lại đổ lên trên người Thánh thượng, phá hỏng sự anh minh của Thánh thượng, vậy chính là tội chém đầu!"
Lưu Quận thừa trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi gần chết, Tiêu Bố Y lại lạnh lùng nói: "Hay cho một Quận thừa, dám giả công làm việc tư, con gái Tôn gia rốt cuộc giấu ở nơi nào? Ngươi hiện tại nói ra, ta tha cho ngươi không chết!"
Hắn vung tay lên, thân vệ bên người đã tiến lên đè Lưu Quận thừa xuống, trường đao đã đểở trên cổ hắn, Tiêu Bố Y lãnh đạm nói: "Ta đếm tới ba, nếu còn không nói ra con gái Tôn gia thực sựở đâu, ta sẽ đem đầu của ngươi chặt bỏ xuống".

Lưu Quận thừa đổ mồ hôi đầm đìa, cúi người dập đầu, run giọng nói: "Tiêu tướng quân tha mạng, tiểu nhân biết tội, con gái Tôn gia đang giấu ở trong nhà của ta".

Tiêu Bố Y cười cười, khoát tay nói: "Buông hắn ra, chuyện còn lại xử lý như thế nào, phải xem Dương đại nhân phân phó".

Dương Uông sắc mặt tái xanh, phất tay nói: "Đem hắn giam vào tử lao, dẫn vị phụ nhân này đi Lưu gia tìm con gái".

Lưu Quận thừa cầu xin nói: "Tiêu tướng quân, người nói qua sẽ tha cho tính mạng của ta, sao lại phản lời?"
Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: "Ta nói là tha cho tính mạng của ngươi, nhưng Dương đại nhân muốn xử trí ngươi, thì có quan hệ gì tới ta?"
Các binh sĩ áp giải Lưu Quận thừa rời đi, Tôn đại tẩu ngàn ân vạn tạ đi theo binh sĩ rời đi, Từ Thế Tích trên tửu lâu trong lòng cảm khái, việc này nếu là hắn đến xử lý, ngày đêm tra hỏi, mấy ngày cũng không chưa chắc đã có kết quả, Tiêu Bố Y hai câu ba lời đã xong án, sức phán đoán thực làm cho người ta cảm khái.

Thủ hạ làm sai, Dương Uông cũng không khỏi bịảnh hưởng, cười gượng nói: "Cũng may đại nhân thấy rõ trước sau, hạ quan làm việc bất lợi, có thủ hạ như vậy, cũng là lỗi của hạ quan".

Tiêu Bố Y khẽ thở dài: "Dương đại nhân nói quá lời rồi, lấy sự anh minh của Thánh thượng cũng không thể chuyện gì cũng tự thân nắm hết, huống chi là Dương đại nhân?"
Dương Uông cảm thấy Tiêu Bố Y nói hình như có thâm ý lại có chút mơ hồ, chỉ có thể nói: "Tiêu tướng quân nói rất đúng".

Chuyện Tôn đại tẩu xem ra chỉ khúc mắc tầm thường, thực không có làm chậm trễ gì đến thời gian của Tiêu Bố Y.

Hai người mới thúc ngựa đi chưa được vài bước, đột nhiên nhìn thấy phía trước dân chúng xôn xao, một chiến xe lớn chất đầy những bó củi không biết vì sao mà chạy tới, trên đuôi của con trâu kéo xe bốc lửa, thiêu đến phát cuồng đang nhanh chóng vọt về phía này!
Trên xe không có ai, các binh sĩ lớn tiếng quát ngừng, súc sinh phát cuồng làm sao mà hiểu được tiếng la hét của binh sĩ.

Con trâu điên cuồng đi tới, giây lát đã đụng vào một tên binh sĩ dẫm nát dưới chân, các binh sĩ bảo mệnh quan trọng hơn đều vọt sang một bên.

Tiêu Bố Y nhíu mày, nhưng động cũng không thèm động, Nguyệt Quang hí khẽ, móng gõ nhẹ xuống đất, không có chủ nhân phân phó, vẫn chỉ đứng nhìn con trâu tiến đến.

Ngựa của Dương Uông thì không có định lực này, hí dài mà dậy, Dương Uông quát lớn: "Bảo hộ Tiêu đại nhân!"
Nhưng thế đến của con trâu cực mạnh, các binh cũng không kịp ngăn đón, thoáng cái đã đến phía trước ngựa của Tiêu, Dương hai người.

Từ Thế Tích trên tửu lâu trông thấy, nhịn không được đứng lên, thầm nghĩ Tiêu Bố Y quá xem thường, không trốn không tránh thì ứng đối như thế nào?
Đột nhiên có một người giục ngựa từ phía sau Tiêu Bố Y vọt ra, quát lớn một tiếng, mã sóc đâm thẳng vào ngực của con trâu điên.

Con trâu điên kêu thảm một tiếng còn muốn xông tới trước, người nọ lập tức hai tay dùng sức hất tung ra ngoài, trong không trung máu tươi tung tóe, con trâu điên bay lên không, đã bị người nọ hất bay lên không, chỉ là ngựa dưới thân hắn hí dài chịu không nộ sức nặng là quỵ bốn vó xuống, té ngã ra trên đất bụi bay mù mịt.

Người nọ bỏ ngựa nhảy xuống đất, hai chân còn chưa đứng vững đã quát lên một tiếng, đã đem con trâu điên quẳng sang một bên.

Các binh sĩ đều kinh hãi, thầm nghĩ con trâu kéo xe này phát cuồng lực xông tới chỉ sợ phải tới ngàn cân, người này lấy mã sóc chặn trâu, thật như thần nhân vậy!
Người cầm sóc lao ra chính là Bùi Hành Quảng, hắn một đường đi theo Tiêu Bố Y, bảo hộở bên người Tiêu Bố Y, nhìn thấy Tiêu Bố Y gặp nạn, lập tức xông tới trước.

Chỉ là mã sóc của hắn còn chưa kịp rút ra, đã thấy ở dưới xe trâu thoát ra hai người, một đao một kiếm, một nam một nữ, nhất tề nhằm hướng Tiêu Bố Y mà phóng tới, lớn tiếng quát: "Cẩu quan nhận lấy cái chết".

Bùi Hành Quảng trở tay rút đao, ra sức hướng tới nam tử cầm đao mà bổ tới, lớn tiếng quát: "Tiêu đại nhân cẩn thận".

Nam tử chấn động, nhìn thấy Bùi Hành Quảng một tay cầm sóc, mà vẫn còn dư lực rút đao, cũng không nhằm giết Tiêu Bố Y nữa mà cuống quít chống đỡ, nữ nhân mũi chân điểm xuống đất, lăng không vọt lên một kiếm mạnh mẽ nhằm ngực Tiêu Bố Y mà đâm tới.

Tiêu Bố Y khi nghe được cẩu quan nhận lấy cái chết, cơ hồ nghĩ là bọn họ muốn hành thích Dương Uông, chỉ là tìm sai đối tượng, bởi vì mình mới là người thanh chánh liêm minh vì dân giải oan, sao lại có quan hệ gì tới cẩu quan? Mà nói đến hai người tới hành thích mặt cũng lạ, cũng không có quen biết gì với hắn.

Trong tích tắc khi suy nghĩ, trường kiếm đã đến trước ngực, Tiêu Bố Y còn có thể hướng tới thích khách cười cười, đưa tay rút đao!
Nữ tử nhìn thấy Tiêu Bố Y nụ cười không giảm, cảm thấy ngạc nhiên, trên tay càng thêm sức, hận không thể một kiếm đâm xuyên suốt Tiêu Bố Y, đột nhiên trước mắt hàn quang chợt lóe, nghe xẹt một tiếng trên tay chợt nhẹ đi vài phần.

Nữ tử kinh hãi, phát hiện trường kiếm đã bị gãy thành hai nửa, Tiêu Bố Y trên tay đang cầm đao, hàn khí bức người.

Tiêu Bố Y trở tay chặt gãy trường kiếm của đối phương, lại huy động hai cái, bảo kiếm của nữ tử lại bị chặt cụt đi vài phần nữa, chỉ còn chuôi kiếm nơi tay, biết không địch lại gấp rút hét lên một tiếng ở trong không trung lắc mình hạ xuống một bên.

Nhưng thích khách chân mới hạ xuống trên mặt đất, bốn phía hàn quang chớp động, ít nhất có bảy thanh trường đao đã đặt ở trên cổ của nàng ta, nữ tử cũng không sợ hãi, quay đầu nhìn về phía đồng bạn, chỉ thấy Bùi Hành Quảng đã sớm bắt lấy thích khách kia, không khỏi lộ vẻsầu thảm.

Tiêu Bố Y kỳ quái hỏi: "Người đến là ai, sao lại hành thích?"
Nữ nhân cắn răng oán hận nói: "Cẩu quan, bổn cô nương đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, con gái Ngõa Cương Địch Nhượng, Địch Vô Song là ta!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận