Giang Sơn Không Yêu, Yêu "Thái Giám"

Tiêu Nghệ Hàn đang tự hỏi, đột nhiên Lâm Lĩnh đẩy cửa ra, nói: “Đại hoàng tử, đến lúc dùng bữa tối rồi, ngài muốn ăn tối trước hay là viết tấu chương trước?”

Tiêu Nghệ Hàn nhìn Lâm Lĩnh một chút, gật đầu, nói: “Được rồi!” Sau đó liền đứng dậy ra khỏi phòng, tới phòng dùng bữa tối.

Tiêu Nghệ Hàn ngồi xuống, lại nhìn cái bàn ăn trống rỗng: “Như thế nào? Sao không có thức ăn? Ngươi muốn ta tới là muốn ta ăn cái bàn này à?” Tiêu Nghệ Hàn nhìn Lâm Lĩnh nói.

Lâm Lĩnh le lưỡi: “Đương nhiên là có thức ăn, bất quá còn chưa tới, không bằng đại hoàng tử uống một ngụm trà trước?”

Tiêu Nghệ Hàn gật đầu: “Được rồi.”

Lâm Lĩnh bưng trà đưa tới trước mặt Tiêu Nghệ Hàn, nói: “Đại hoàng tử xin mời người dùng.”


Tiêu Nghệ Hàn uống một ngụm, thoáng cái liền đem toàn bộ trà trong ly uống hết, sau đó nói: “Đây là trà gì? Uống ngon như vậy?”

Lâm Lĩnh tựa như người có hiểu biết nói: “Trà này hả? vốn là trà cực phẩm của nước ta, gọi là trà linh vương, nghe nói trà này cùng lục trà và trà thơm có điểm giống nhau, bên ngoài của trà linh vương cũng có hình dáng tương tự như hai loại kia, có công dụng rất tốt đối với làn da, cũng tốt cho cơ thể, lục trà ở bên ngoài có hình dáng tốt, còn trà thơm thì lại có mùi đặc trưng, nhưng lại có điểm trội hơn hẳn, chủ yếu là trà chỉ có bên ngoài thì cũng vô dụng, phải có nước tốt, trà và nước là trời sinh một đôi, thiếu một thứ cũng không được, chén trà này là dùng nước đọng lại từ sương sớm cùng nước suối tinh khiết buổi sáng, dùng hai loại này kết hợp lại mà nấu thành nước trà, sau đó lá trà có nổi bọt, trước bỏ đi nước pha trà lần đầu tiên, sau đó cho thêm nước sôi vừa nấu kia vào, đậy nắp chum trà lại, đợi đúng một khắc, thì đã có được chum trà như thế này rồi.” (oa oa chỗ này ta chém mạnh mẽ nha, không biết đúng bao nhiêu phần trăm)

Tiêu nghệ Hàn nâng cằm, nghe Lâm lĩnh nói một tràng dài như thế, vừa cười vừa nói: “Ngươi rốt muốn nói cái gì? Cứ nói ra đi, nói nhiều về trà như vậy, ta nghĩ ngươi cũng không đơn giản chỉ muốn nói về trà Linh Vương như vậy đi?”

Lâm lĩnh quay đầu lại, giả ngu nói: “Không có nha, nô tài đã đem toàn bộ những gì nô tài biết nói cho Đại hoàng tử rồi, Đại hoàng tử không phải hỏi đây là trà gì sao? Nô tài chỉ là trả lời là trà linh Vương thôi, Đại hoàng tử không phải muốn biết cái này sao?”

Tiêu nghệ Hàn chọn mi, nói: “Oh? Toàn bộ trả lời rồi? Ta lúc 8 tuổi gặp ngươi, ngươi nói cho ta biết, ngươi đã đem toàn bộ sách trong ngự thư phòng đều đã thuộc lòng? Ngươi nói cái gì cũng không biết sao? Ngươi đặc biệt bảo ta lại đây uống trà, lại nói về một đống trà như vậy, ngươi còn nói với ta, toàn bộ đều nói cho ta biết rồi? Tiểu Lâm Tử, ngươi cần phải xem lại cách nói của mình, ta không phải kẻ ngu, ngươi nói lừa gạt liền có thể lừa gạt sao?”

Lâm lĩnh cười hì hì nói: “Thật sao? Ta chưa trả lời toàn bộ? Na, vậy… Đại hoàng tử nói một chút thử xem, Tiểu Lâm tử ta rốt cuộc muốn nói gì? Ta như thế nào cũng nghĩ không ra rồi đây?” Lâm lĩnh cũng không sợ Tiêu nghệ Hàn, bởi vì, hắn biết, Tiêu nghệ Hàn rõ ràng biết rõ tâm tư của mình.


Tiêu nghệ Hàn chọn mi, nhìn Lâm lĩnh, nghĩ thầm: “ha hả ~ hắn lá gan không nhỏ, dám cùng ta nói chuyện như vậy. Ha hả ~ được, ta nhân tiện đem toàn bộ tâm tư của ngươi nói ra.

Tiêu nghệ Hàn đứng lên, đi tới trước mặt Lâm lĩnh, nói: “Ngươi không phải muốn nói —— kỳ thật trà quốc bất quá chỉ là cùng thương nhân nước ta giao ước rồi bán lá trà cho chúng ta, nhưng mà thương nhân trà quốc lại làm sai giao ước, nói thương nhân nước ta bán chính là trà của bọn hắn, mặt khác muốn nước ta phải đền bù phí tổn thất cho bọn hắn, nhưng ý của ngươi là, trà đích thật là của bọn họ, nhưng nước chính là nước của chúng ta, trà cùng nước thiếu một thứ cũng không được, cho nên, phụ hoàng mới làm cho chúng ta nghĩ làm sao để giải quyết yêu cầu lần này mà trà quốc đưa ra, như thế nào có thể đem nước cùng trà dung hợp, có phải hay không?” (ta không hiểu lắm)

Lâm lĩnh ngẩng đầu, nở nụ cười, lộ ra má lúm đồng tiền, sau đó ngữ khí nghịch ngợm nói: “Đại hoàng tử rốt cuộc muốn nói cái gì? Trà, nước, làm cho đầu của Tiểu Lâm Tử cũng cháng váng rồi, lần này lại xin mời Đại hoàng tử chỉ giáo rồi ~ ”

Tiêu nghệ Hàn nâng cằm của Lâm Lĩnh lên, làm cho Lâm Lĩnh nhìn vào hai mắt của mình, mặt của Lâm lĩnh đột nhiên ửng đỏ, khuôn mặt ửng hồng dưới ánh trăng chiếu rọi xuống phá lệ xinh đẹp, Tiêu Nghệ Hàn trái tim “Bịch” nhảy lên một chút, trống ngực đập thật lợi hại, hắn kiềm chế trái tim đang đập điên cuồng nơi lồng ngực mình, sau đó trấn định một chút, nói: “Ngươi không phải muốn nói, kỳ thật, nước ta có thể đưa ra điều kiện là cung cấp cho trà quốc nguồn nước, lấy hoàn cảnh hiện giờ của đất nước đó mà thu phục người sao? Kỳ thật, trà quốc có đầy đủ các loại trà, nhưng trong một hai năm gần đây, trà quốc hạn hán liên tục, cho nên thiếu nước nghiêm trọng, chỉ cần nước ta đáp ứng cung cấp nguồn nước cho trà quốc, như vậy đương nhiên có thể dẹp loạn chiến sự hai nước, mà trà quốc vốn sẽ không dễ dàng buông tha cho cơ hội lần này, bọn họ nhất định đưa ra những yêu cầu rất lớn, cho nên, chúng ta trước đó phải đưa ra phương án là đàm phán trước, chỉ có việc đàm phán của hai nước, mới có thể tạo sự tín nhiệm giữa hai bên. Như vậy, Ngọc quốc của ta cùng trà quốc mới có thể làm hai quốc cường đại hơn, cũng như nước cùng lá trà có quan hệ mật thiết với nhau, mặc dù, tác dụng không giống nhau, nhưng mà nhất định phải đi cùng nhau, mới có thể tạo ra được một chén trà thơm ngon, có phải hay không?”

Lâm lĩnh lùi về phía sau, sau đó, lập tức hành lễ, nói: “Đại hoàng tử anh minh, nô tài mới vừa rồi không phải cố ý mạo phạm, xin Đại hoàng tử thứ lỗi.”


Tiêu Nghệ Hàn “Khì khì” một chút bật cười, nói: “Tiểu Lâm tử a Tiểu Lâm tử, ngươi nếu như không phải là một thái giám, thì vốn là một nhân tài, kiến thức của ngươi có khi vượt xa cả ta, bất quá, ta có chuyện không rõ, ngươi như thế nào lại biết về sự tình của trà quốc? Chẳng lẽ… Ngươi ở bên ngoài điện nghe lén?”

Lâm lĩnh lập tức khẩn trương lên, nói: “Không… Không có, nô tài tuyệt đối không có, vốn chỉ nghe nhị hoàng tử lúc rời đi lân cung nói, mà có vẻ như rất quan trọng, nô tài liền ghi tạc vào đầu, mà nô tài giờ mới biết được thái giám không được nghị chính, nhưng mà nô tài chỉ là nghĩ muốn giúp Đại hoàng tử một chút… nô tài cũng không dám có ý nghĩ chính mình sẽ đưa ra đề nghị bất chính nào.”

Tiêu Nghệ Hàn nâng Lâm lĩnh dậy, nói: “Không có việc gì, ta biết ngươi ở trong lòng không nghĩ như vậy, cho nên mới không có mắng ngươi, nếu đổi lại là các hoàng tử khác đã sớm cho ngươi là một thái giám mà dám nghị chính rồi, cũng cho người dùng trượng đem ngươi đánh chết rồi.” Tiêu Nghệ Hàn hù dọa Lâm lĩnh.

Lâm lĩnh đô đô miệng, nói: “Hừ ~ ta mới không tin Đại hoàng tử đem một nô tài trung thành như ta mà dùng trượng đánh chết.”

Tiêu nghệ Hàn chọn mi, nói: “Yêu ~ ngươi cho rằng với ba phần nhan sắc hiện tại, ngươi đã không xem ta là gì rồi? Nói ngươi béo ngươi lại lên giọng rồi? Ngươi tiểu tử này, thật sự là, được rồi, ngươi bảo ta đến ăn cơm, như thế nào? Thức ăn còn không có đến hả?” Tiêu nghệ Hàn xoa bụng, ý bảo đã đói bụng rồi.

Lâm lĩnh lập tức đứng dậy, le lưỡi, nghịch ngợm nói: “Được ~ sẽ tới, ta lập tức đi bưng thức ăn, hắc hắc ~ chờ đã.”

Nhìn Lâm lĩnh rời đi, Tiêu Nghệ Hàn không khỏi lại suy nghĩ, khuôn mặt dưới ánh trăng của Lâm Lĩnh, không thể làm cho người ta có thể quên được, hai tròng mắt tựa như dòng nước, ngay dưới ánh trăng lại càng trong suốt.


Lâm Lĩnh bưng thức ăn tiến vào, Tiêu nghệ Hàn nhìn Lâm lĩnh, hỏi: “Như thế nào, Lân cung của ta lớn như vậy mà chỉ có một mình ngươi phải làm những việc này?”

Lâm lĩnh nói: “Không phải, bọn họ nói —— ha… Không có gì, còn có nhiều thức ăn khác nữa, ta tiếp tục đi bưng.” Lâm lĩnh dường như có cái gì muốn nói, nhưng là lời vừa tới miệng thì cũng không nói tiếp.

Tiêu Nghệ Hàn đưa tay kéo lại Lâm lĩnh, nói: “Bọn họ nói cái gì? Bọn họ khi dễ ngươi có phải hay không ? Ngươi đừng gạt ta.” Tiêu Nghệ Hàn giấu không được sự ân cần của chính mình đối với Lâm lĩnh.

Lâm lĩnh cúi đầu, nói: “Không… Không có gì, bọn họ cái gì cũng chưa từng nói, Đại hoàng tử không nên lo lắng. Ta… Không có việc gì đâu.” Nói xong, muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Tiêu Nghệ Hàn, nhưng mà Tiêu Nghệ Hàn khí lực thật sự quá lớn, Lâm lĩnh ngẩng đầu, dùng khuôn mặt tươi cười sáng lạng với Tiêu Nghệ Hàn, nói: “Thật sự không có gì, Đại hoàng tử không nên vì Tiểu Lâm Tử mà phân tâm, hay là suy nghĩ tới tấu chương đi.” Nói xong, dùng hết khí lực giãy ra khỏi bàn tay của Tiêu Nghệ Hàn, sau đó đi ra ngoài…

Tiêu Nghệ Hàn bữa cơm này ăn cũng không thoải mái, không biết tại sao, hắn chung quy cảm giác được Lâm Lĩnh nếu ở lại nơi đây sau này cũng không được vui sướng, hắn nhất định sẽ bị ủy khuất, nhưng mà Lâm lĩnh cái gì cũng không chịu nói ra, bất quá Tiêu Nghệ Hàn nghĩ tới Lâm lĩnh mới vừa rồi nói câu kia, ngẫm lại chuyện tấu chương quan trọng hơn, chuyện Lâm lĩnh hay là tạm thời gác lại một chút đi.

Cứ như vậy, Tiêu Nghệ Hàn cơm nước xong liền đến thư phòng suy nghĩ tấu chương, không biết qua bao lâu, hắn ngủ thiếp đi, khi hắn tỉnh lại, trên người được khoác áo choàng bằng da, rõ ràng là có người cố ý vì hắn mà đắp lên, hắn đi ra khỏi thư bàn, nhìn thấy Lâm Lĩnh ghé vào trên bàn mà ngủ thiếp đi, hắn cười khổ, tiến lên đem áo choàng vì Lâm Lĩnh mà phủ thêm…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui