Rất nhanh, ngày đại hôn cùng Trà Quốc cũng tới, Tiêu Nghệ Hàn tự mình thân chinh tiễn Vân Hinh ra đến cửa thành, Vân Hinh hôm nay giống như một đại nhân, ngồi ở bên trong kiệu, an phận một chút thanh âm nhỏ cũng không có.
Khi trời vừa tối, Tiêu Nghệ Hàn liền về tới Điện Dưỡng Tâm, y cuối cùng cũng giải quyết sxong cái chuyện lớn này, trong lòng không khỏi có chút dương dương tự đắc, cảm giác xem ra cũng không tồi.
Lâm Lĩnh đương nhiên cũng thực cao hứng thay Tiêu Nghệ Hàn, nhưng mà bọn họ ai cũng không nghĩ tới, Vân Hinh xuất giá còn chưa tới nửa tháng, Trà Quốc đã hạ chiến thư?
“Cái gì? Này… là cái gì?” Tiêu Nghệ Hàn cầm tấu chương nói về tình hình quân cơ, đột nhiên rống lớn một tiếng.
“Sao… Làm sao vậy?” Lâm Lĩnh bị một tiếng rống của Tiêu Nghệ Hàn làm cho giật mình thiếu chút nữa đánh đổ cả chum trà vừa đem lên cho y.
“Chính ngươi xem đi.” Tiêu Nghệ Hàn đem tấu chương ném qua cho Lâm Lĩnh.
Lâm Lĩnh tiếp được rồi tấu chương, nhìn vào, đột nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Nghệ Hàn, hỏi: “Này… Khởi binh? Chúng ta không phải đã hòa hảo rồi sao? Còn có cái lý do gì mà khởi binh?”
“Ta nào biết lý do là gì chứ, bọn họ nói là muốn khởi binh, chính là, vấn đề hiện tại, ai, lão cáo già Lưu Huân kia không chịu giúp cho Trẫm, hắn…” Tiêu Nghệ Hàn nghĩ đến việc đã nhiều năm như vậy rồi mà trong lòng Lưu Huân vẫn thủy chung không chịu cởi bỏ khúc mắc.
“Ha, không bằng, tái cầu cùng hòa một lần.” Lâm Lĩnh cảm giác được chính mình cũng không nên quản chuyện này, nói đến chính mình cũng chỉ là một phi tử mà thôi, mặc dù là nam phi, nhưng mà chính sự đối với hắn mà nói vốn là không nên nhúng tay vào.
“Tái cầu hòa? Tìm ai? Ai chịu đi? Trong triều, nếu tìm đến cái bọn cáo già kia thì họ nhất định sẽ nói “Thần tuổi già”, cũng sẽ không chịu được đường xa như thế, mong Hoàng Thượng thông cảm, ta nếu thật sự không đồng ý thì sẽ biến thành một tên hôn quân, hơn nữa, binh quyền của Trà Quốc hiện tại đều nằm trong tay của Trà Lí Hàn, mà Vân Hinh lại là thê tử của hắn, thật sự là… ai… hiện tại nếu có đi cầu hòa, chính là phải cầu hòa cùng Trà Lí Hàn, ai có thể làm cho hắn chuyển tâm chứ.”. Tiêu Nghệ Hàn nhíu mi, hắn cái gì cũng đều nghĩ đến rồi, lại sơ sót bỏ qua Lâm Lĩnh, không sai, nếu như phái Lâm Lĩnh đi sứ ở Trà Quốc, hắn nói đến chuyện thân tình, dùng lý lẽ mà khuyên bảo Trà Lí Hàn, có lẽ sẽ khiến cho Trà Lí Hàn thu binh.
“Này… Nghệ Hàn, ngươi đừng suy nghĩ nhiều mà tổn hại đến đầu óc, ta nghĩ hay là cùng hai vị Thừa tướng thương lượng một chút rồi hãy đưa ra quyết định, dù sao bây giờ cũng chỉ mới hạ chiến thư mà thôi.” Lâm Lĩnh trấn an Tiêu Nghệ Hàn, hắn biết trong lòng Tiêu Nghệ Hàn đang vạn phần lo lắng. Nhưng mà bây giờ Lâm Lĩnh cũng không có cách nào khác.
Ngày tiếp theo, Tiêu Nghệ Hàn vào triều, Điện Dưỡng Tâm như trước chỉ còn lại một mình Lâm Lĩnh, hơn nữa còn mấy người tì nữ cùng thái giám.
Liễu Nhất Linh lần này lại đến đây.
“An Quốc phu nhân đến, Di Lâm không thể từ xa tiếp đón.” Lâm Lĩnh nhìn thấy Liễu Nhất Linh liền lập tức đứng dậy, chắp tay hành lễ.
“Làm sao, làm sao, Di Phi lại nói cái gì vậy, ha hả, ngài nha, chỉ cần ngài bưng cho ta chén trà để uống, ta như vậy là thỏa mãn rồi.” Đúng vậy, hiện tại trong mắt Liễu Nhất Linh, hắn là con của chính mình, nhiều năm qua như vậy, ngày đêm đều muốn gặp mặt hắn một lần, hôm nay gặp được, uống được chén trà do chính đứa con của mình bưng tới, tự nhiên trong lòng cảm động đến khóc không ra lời.
“Ách, được vậy hôm nay ta sẽ hầu hạ phu nhân một ngày, ha hả!” Lâm Lĩnh cũng hiểu được là Liễu Nhất Linh muốn thân thiết hơn, cho nên, hắn đối với nàng cũng không cảm thấy bài xích.
“Ha hả, tốt lắm, tốt lắm, ta cũng chỉ là muốn đùa một chút mà thôi, Di Phi đừng có nghĩ là thật, ha hả, ta hôm nay đến đây là có việc muốn cùng Di Phi nói.” Liễu Nhất Linh bày ra một bộ dáng thần bí hơn nữa dáng vẻ còn có chút khẩn trương.
“Chuyện gì? Sao lại khẩn trương như vậy?” Lâm Lĩnh nghi hoặc nhìn Liễu Nhất Linh, cảm thấy được như thế nào mỗi lần Liễu Nhất Linh đến đây bộ dáng đều thần bí như vậy.
“Ha hả, chỉ là muốn nói về chuyện Trà Quốc đưa thư khiêu chiến cho Hoàng Thượng.” Liễu Nhất Linh chọn mi, dường như cái gì nàng cũng đều biết.
“Ách, phu nhân như thế nào lại biết chuyện chiến thư…” Lâm Lĩnh cảm thấy có chút kỳ quái, Liễu Nhất Linh làm sao lại biết được chuyện này.
“Oh, cái này là ta có nghe người khác nói qua, ha hả, ta chỉ là muốn đề cập một ý kiến nho nhỏ của mình cho ngươi mà thôi, Di Phi ngươi nghe một chút, nếu không được thì cứ xem như là ta chưa từng nói.” Liễu Nhất Linh biểu hiện rất khinh xảo, cảm giác không giống như đến thảo luận cái quốc gia đại sự nào.
“Oh, nếu ngài đã nói như vậy, ha hả, vậy nghe một chút cũng không sao.” Lâm Lĩnh nhấp một ngụm trà, nhìn Liễu Nhất Linh, dù sao bây giờ hắn cũng rất nhàn hạ, nghe một chút cũng được.
“Được, ta nghĩ, Di Phi, không bằng lần này ngươi chính mình đi sứ đi.” Liễu Nhất Linh cười ha hả, cảm giác chỉ giống như đang nói đùa.
“Cái… Cái gì?” Lâm Lĩnh căn bản cũng không có hiễu rõ ý tứ của Liễu Nhất Linh.
“Oh, là ta không giải thích rõ ràng, ý của ta là, Di Phi ngươi có thể cầu xin để đi Trà Quốc làm sứ thần, ngươi có nghĩ đến lần trước khi Trà Lí Hàn đến nước ta, hắn đã chỉ đích danh muốn cho ngươi đi Trà Quốc sao? Lần này, ngươi có thể tự chính mình đi sứ với danh phận là một sứ thần. Thứ nhất, Trà Lí Hàn đối với ngươi có cảm tình; thứ hai, ngươi nghĩ nếu như lần này thành công thì vị trí phi tử kia của ngươi có thể ngồi lâu một chút. Thứ ba, cũng có thể tạo nên uy nghiêm của mình đối với người khác, nói không chừng, ngươi làm như vậy, ngược lại làm cho trọng thần trong triều đối với ngươi thêm phần kính trọng.” Liễu Nhất Linh nói xong liền cầm lấy chén trà uống một ngụm, sau đó nhìn Lâm Lĩnh, nàng biết, Lâm Lĩnh hiện tại đã có chút do dự, và nàng cũng không thể để cho hắn do dự lâu được.
“Ngươi nha, đừng do dự nữa, đây chính là một tên trúng ba nhạn, có cái gì không tốt chứ? Huống chi ngươi mỗi ngày đều ở trong cung, cũng rất là nhàn rỗi, ngươi cũng không muốn nhìn thấy Hoàng Thượng cả ngày ưu sầu đi? Cho nên, việc đi làm sứ thần là tốt nhất.” Liễu Nhất Linh lại nói thêm một câu, làm cho Lâm Lĩnh tin tưởng hơn.
Nàng lại lập tức thức thời mà cười, nói: “Tốt lắm tốt lắm, ta cũng chỉ nói giỡn như vậy. Ta nha, bây giờ phải trở về rồi, Hoàng Thượng sẽ lập tức trở lại, ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ đi.” Liễu Nhất Linh vừa dứt lời liền đứng dậy chỉnh trang lại y phục, nhìn bộ dáng do dự của Lâm Lĩnh, nàng ăn một nửa viên thuốc an thần.
Liễu Nhất Linh rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, Lâm Lĩnh liền lâm vào suy tư, hắn cảm thấy những điều Liễu Nhất Linh vừa nói không phải là không có đạo lý, nghĩ muốn chính mình thử xem, cũng vì Tiêu Nghệ Hàn mà giải đi bớt lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...