Giang Sơn Không Yêu, Yêu "Thái Giám"

“Ta…” Lâm Lĩnh nhìn ánh mắt nóng rực của Tiêu Nghệ Hàn, không biết nên nói cái gì, mặt đỏ bừng …

“Đừng… Đừng…” Môi Lâm Lĩnh một lần nữa bị Tiệu Nghệ Hàn hôn xuống, khuôn mặt của hắn đều đỏ bừng lên.

Qua một hồi lâu Tiêu Nghệ Hàn mới chịu buông Lâm Lĩnh ra, nhìn hắn, Lâm Lĩnh giờ phút này đang nằm trong lòng của chính mình, an tĩnh như một con búp bê xinh đẹp, đẹp quá, thật đẹp…

“Lâm Lĩnh ngươi có biết ta bắt đầu chú ý ngươi từ lúc nào không?” Tiêu Nghệ Hàn làm cho Lâm Lĩnh nhìn vào hai mắt của mình, hỏi hắn.

“Ách… Nô… Không biết.” Lâm Lĩnh không biết lúc này chính mình ở trước mặt Tiêu Nghệ Hàn nên xưng hô như thế nào, mỗi lần như thế, hắn đã ấp úng không biết bao nhiêu lần.

“Chính là lần đầu tiên gặp ngươi, khi đó ta rất thích ngươi, một người ngây thơ, lớn gan, cũng không vì thân phận của ta mà xa cách ta, từ lúc đó ta rất thích ngươi, nhưng mà, ở Lân cung, khi lần đầu gặp lại ngươi, ta cảm giác được lúc đó ngươi đã trở nên thành thục, trên người của ngươi tỏa ra mị lực rất hấp dẫn người khác, có lẽ đó là mùi hương của ngươi, vốn rất đặc biệt, ít nhất, theo ta nghĩ là như vậy…” Tiêu Nghệ Hàn gắt gao ôm Lâm Lĩnh.

“Hoàng thượng…” Lâm Lĩnh đột nhiên cắt lời Y, Tiêu Nghệ Hàn có chút trách cứ mà nhìn hắn, Làm cho Lâm Lĩnh nhanh chóng thu hồi cái xưng hồ kia: “Nghệ Hàn, ta không biết lúc nào bắt đầu thích ngươi, từ khi còn bé, lần đầu tiên ngươi nói muốn thành thân với ta, ta không biết khi đó là cái cảm giác gì… Nhưng mà…” Lâm Lĩnh vừa muốn nói ra cảm giác của bản thân, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của tiểu thái giám.


“Hoàng… Hoàng thượng… Thái hậu phái người tới nói, muốn gọi ngài cùng Lâm Lĩnh đến từ Ninh cung một chuyến.” Tiểu thái giám có chút cà lăm, có thể là bị hù dọa không ít.

“Biết rồi, ngươi đi ra ngoài nói với hắn, đợi lát nữa Trẫm sẽ đi.” Tiêu Nghệ Hàn nhíu mày, đại khái cũng đoán ra hai ba phần rồi.

“Tuân mệnh.” Tiểu thái giám đáp lại.

Tiêu Nghệ Hàn ôm Lâm Lĩnh đi ra ngoài, giúp hắn mặc xong quần áo, Lâm Lĩnh tự chính mình đứng lên, hắn đang sợ hãi sao? Có lẽ là vậy đi…

“Đừng sợ, không có gì đâu, mẫu hậu không phải là người không nói lý lẽ, nàng sẽ hiểu được chuyện tình cảm của chúng ta mà.” Tiêu Nghệ Hàn cho Lâm Lĩnh một ánh mắt trấn an.

“Ách… Vâng, Tiểu Lâm tử đã rõ.” Lâm Lĩnh cuối cùng lựa chọn ở trước mặt Y gọi chính mình là “Tiểu Lâm tử”.


“Được, chúng ta cùng đi đi.” Tiêu Nghệ Hàn nắm lấy tay Lâm Lĩnh nói.

“Được!” Lâm Lĩnh cũng nắm chặt lấy tay của Tiêu Nghệ Hàn.

Đi tới cửa Từ Ninh Cung, bọn họ đều trao cho đối phương một ánh mắt kiên định của chính mình.

Nhưng mà mọi chuyện lại không dễ dàng giống như bọn họ đã tính toán.

“Thái hậu nói muốn cho một mình Lâm Lĩnh đi vào, mời Hoàng Thượng ở bên ngoài đợi một chút.” Một lão thái giám đi ra, đối với Tiêu Nghệ Hàn cùng Lâm Lĩnh nói.

“Này…” Tiêu Nghệ Hàn nhíu mày.


“Không sao đâu, ta đi vào là tốt rồi.” Lâm Lĩnh mĩm cười với Tiêu Nghệ Hàn một chút, làm cho Y yên tâm.

Sau đó, hắn một mình đi vào Từ Ninh Cung.

Lâm Lĩnh đi vào, Liễu Linh Hân ngồi ở trên ghế nhìn hắn, nàng cũng không hề có tức giận, chỉ là hiền lành nhìn Lâm Lĩnh, nói: “Đừng sợ, đến, ngồi bên cạnh ai gia.” Liễu Linh Hân vỗ vỗ vị trí bên người.

Lâm Lĩnh được miễn lễ, sau đó liền ngồi vào bên cạnh Liễu Linh Hân, hắn cảm thấy thái hậu rất thân thiết, cảm giác giống như mẫu thân của mình vậy.

“Thật sự rất giống, ngươi có biết chính mình giống ai không?” Liễu Linh Hân vẫn luôn như vậy hòa ái, nàng hiền lành nhìn Lâm Lĩnh.

“Ách… Nô tài có nghe tiên hoàng nói, nô tài lớn lên giống như một người nữ tử, nhưng mà không biết giống ai.” Lâm Lĩnh cảm thấy không sợ hãi lắm, cảm giác giống như là thân nhân nói chuyện với nhau.

“Đúng vậy, ngươi dường như rất giống với tỷ tỷ, lông mi, hai tròng mắt, cái mũi, miệng, thậm chí ngay cả hình dáng khuôn mặt này làm cho ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền tưởng rằng đã nhìn thấy người tỷ tỷ đã chết của ta vậy. Ta cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới, trên đời lại có hai người nhìn giống nhau như vậy, không biết có phải là do trời cao an bài, hay là chỉ là một trò vui đùa hết sức đáng buồn cười, tiên hoàng hắn vốn không thương ta, có thể nói, đối với tất cả phi tử, hắn chỉ có cảm tình chứ không có tình yêu, hắn đời này chỉ yêu có một mình tỷ tỷ của ta mà thôi. Chỉ duy nhất một người đó.” Ánh mắt của Liễu Linh Hân không hề mang theo oán hận, chỉ có một tia thất vọng trong đó mà thôi.

“Ta yêu tiên hoàng, rất yêu, rất yêu, yêu đến chính ta cũng bắt đầu mê muội, ta tự thôi miên chính mình, ta tự nói chính mình, ta là tỷ tỷ của ta, đáng tiếc, cho dù như vậy, ta vẫn không thể chiếm được trái tim của hắn.” Trong ánh mắt của Liễu Linh Hân mang theo u buồn cùng cô tịch.


“Kỳ thật, ngươi rất hạnh phúc, ta cũng không phản đối chuyện ngươi cùng hoàng đế, ít nhất, ngươi có thể hạnh phúc. Nhưng mà vấn đề hiện tại chính là, hắn là hoàng đế, nếu như hắn không phải, hắn có thể cùng với ngươi cùng một chỗ, mặc kệ ánh mắt của người khác, các ngươi có thể ẩn cư, các ngươi có thể cùng nhau trải qua cuộc sống của mình. Nhưng mà hắn lại là vua của một nước, hắn có trách nhiệm phải gánh chịu cái quốc gia này, hắn không thể bỏ mặc con dần, hắn không thể đi yêu một người nam tử… Thậm chí, nếu không tính đến chuyện hắn yêu thương một người nam tử, nhưng hắn không thể không để ý đến hương khói của Hoàng gia, hắn có rất nhiều việc phải làm, cho nên hắn càng không thể chỉ lo cho cảm thụ của một mình ngươi mà quên rằng bên người hắn còn có rất nhiều người yêu thương hắn, ta, Hoàng Hậu, còn có hàng ngàn, hàng vạn con dân yêu quý hắn. Ngươi có thể hiểu được điều này, có phải hay không?” Liễu Linh Hân cuối cùng cũng vào chuyện chính, đây mới là mục đích mà nàng tìm Lâm Lĩnh đến nói chuyện, nàng sẽ không giống như Hoàng Hậu lỗ mãng, lỗ mãng mà đi đánh Lâm Lĩnh, cái đó chỉ khiến cho mọi chuyện rối ren hơn mà thôi, biện pháp tốt nhất là cùng Lâm Lĩnh nói chuyện, nàng tin tưởng Lâm Lĩnh, bởi vì nàng biết Lâm Lĩnh là một người thông tình đạt lý.

“Ta đã rõ rồi thái hậu, ta đều hiểu rõ ý tứ của ngài, ta biết sự tồn tại của chính mình vốn là một sai lầm. Tiểu Lâm Tử cũng đã từng nghĩ tới việc tránh né tình cảm của Hoàng Thượng, nghĩ tới hết thảy mọi biện pháp, có thể tránh cho sự tình như hôm nay phát sinh, ta cũng từng nghĩ tới, nếu như ta không có ở trong hoàng cung này, có thể mọi chuyện đều sẽ không phát sinh, nhưng mà tối hôm qua, khi Hoàng Thượng nói yêu ta, ta biết chính mình cũng rất thương hắn, ta không biết kiềm nén như thế nào nữa, ta không có cách nào khống chế chính mình, ta nghĩ muốn cùng Hoàng thượng cùng một chỗ. Nhưng mà ta lại lo lắng thật nhiều, thẳng đến khi thái hậu nói những lời kia, giúp cho ta rõ ràng được mọi chuyện, chính mình đã hoàn toàn sai lầm rồi. Sai là do chính ta không thể tự kiềm nén tình cảm của chính mình, sai là do ta quá cố chấp, sai chính là do ta không nên xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng một lần nữa. Như vậy, xin thái hậu, hãy cứ nói ta là một người xấu, sau đó làm cho Lâm Lĩnh biến mất, từ nay về sau đều không thể xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng, cho dù là như vậy, Lâm Lĩnh cũng không oán thái hậu, Lâm Lĩnh vốn cam tâm tình nguyện.” Lâm Lĩnh quỳ trên mặt đất, hắn hiện tại đang bức ép, đang uy hiếp sao? Không ai biết giờ phút này suy nghĩ của hắn hoàn toàn rối loạn, hắn cực kì mâu thuẫn, hắn không muốn làm cho Hoàng Thượng cùng thái hậu mẫu tử phải bất hòa với nhau, nhưng mà chính mình lại không muốn rời xa Tiêu Nghệ Hàn

“Ngươi muốn như vậy không phải làm khó ai gia sao?” Liễu Linh Hân chối từ, nàng không muốn cùng Tiêu Nghệ Hàn nháo đến không thể vãn hồi.

“Vậy… Xin thái hậu chỉ giáo cho nô tài nên làm như thế nào?”

“Này… Ai gia có ý này, ngươi có thể cho Hoàng thượng cùng hoàng hậu viên phòng đi? Một lần, chỉ một lần, chỉ cần hoàng hậu có hỉ, sinh ra nam Tôn, ta cam đoan chuyện Hoàng thượng yêu thương người nào ta cũng không trông nom nữa, với sức thuyết phục của ngươi, ta tin là nhất định có thể” Liễu Linh Hân nhìn Lâm Lĩnh, hy vọng hắn có thể đáp ứng yêu cầu duy nhất của chính mình.

“Ta… Này…” Trong lòng Lâm Lĩnh có chút rối loạn, hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, hắn yêu Tiêu Nghệ Hàn, nếu như hắn làm cho Tiêu Nghệ Hàn cùng người khác cùng một chỗ, hắn nhất định sẽ rất khổ sở, nhưng mà Tiêu Nghệ Hàn là một Hoàng đế, đây là hiện thực không thể xóa bỏ, như vậy, nên đáp ứng sao?

“Ta… sẽ hết sức…” Lâm Lĩnh chịu đựng đau lòng, yếu ớt mà đáp ứng yêu cầu của thái, chỉ một lần, chỉ cần Hoàng Hậu hoài thai là được rồi, chỉ cần như vậy là tốt rồi. Chỉ cần như thế mà thôi, Lâm Lĩnh nghĩ thầm…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui