Giang Sơn Hứa Nhĩ

Khi sắc trời sáng choang, cũng là lúc đoàn tàu thuyền của Đại Diễn lục tục chạy về bến cảng, trận chiến này bọn họ đại thắng, không những đánh chìm gần như toàn bộ tàu thuyền của bên phe đối phương, còn bắt sống gần ngàn người tù binh, trong đó bao gồm cả vị thượng quan cao nhất gã Brand kia, về phe mình thì số người thương vong còn chưa tới hai trăm, có thể nói lần này quả là hoàn toàn thắng lợi.

Chúc Vân Cảnh từ nãy đến giờ vẫn một mực ở bên cạnh Chúc Vân Tuyên đứng chờ ở bến tàu. Hạ Hoài Linh nghiêm nghị đi xuống thuyền, bẩm báo cùng Chúc Vân Tuyên: “Thần đã phái người ở vùng biển này tìm kiếm gần hai canh giờ, vẫn chưa nhìn thấy Tiêu tướng quân…. Trong những thi thể được vớt lên cũng không có hắn.”

Sống không thấy người, chết không gặp xác, lúc đó trên biển gió to sóng mạnh, nếu xét trường hợp thi thể Lương Trinh trôi dạt theo sóng biển thì xem ra vô cùng có khả năng. Hạ Hoài Linh còn chưa kịp nói ra câu này ra khỏi miệng, hắn suy nghĩ một chút, lại quyết định nuốt trở vào bụng, bởi mặc dù hắn không nói, nhưng Chúc Vân Tuyên cũng đủ hiểu.

Trong lòng Chúc Vân Tuyên thoáng chốc hụt hẫng. Hắn thất thần dõi tầm mắt không có tiêu cự nhìn ra mặt biển phun trào sóng lớn phía trước, qua hồi lâu sau, mới bình tĩnh lại mấp máy hàng mi khàn giọng hạ lệnh: “Tiếp tục phái người tìm kiếm.”

Khi quay lại phủ nguyên soái xử lý xong những chuyện trên đảo còn sót lại cũng đã vào đêm, Chúc Vân Tuyên đi ra hậu viện, Yến nhi lúc này đang ở trong sân chơi cùng Minh nhi. Nhóc con rốt cuộc cũng gặp lại cha sau một ngày trời, bèn lập tức vội vàng chạy tới vui vẻ cất tiếng gọi: “Cha ơi, vừa nãy con mới bắt được một chú bướm, để con cho cha xem.”

Chú bướm kia được Yến nhi bỏ vào trong một cái lọ, màu sắc đôi cánh của chú vô cùng lộng lẫy xinh đẹp, đang cố gắng tung bay muốn tránh thoát ra ngoài. Nhóc con nhận lấy cái lọ từ tay tiểu tư, sau đó lễ phép bưng bằng hai tay đến trước mặt Chúc Vân Tuyên: “Có đẹp không ạ?”

Chúc Vân Tuyên ngồi xổm xuống, hắn không nhìn chú bướm trong bình, mà chỉ chăm chăm nhìn đứa con trai ngây thơ đang cong mắt cười trước mặt mình, hệt như muốn tìm kiếm chút bóng dáng mơ hồ của ai kia từ gương mặt của con, ngay lúc này, bộ dạng tỏ ra mạnh mẽ kiềm chế suốt một ngày trời cũng tan vỡ, hắn chỉ biết ôm con vào lòng thật chặt.

Chiếc lọ thủy tinh ở trong tay Yến nhi bất ngờ rơi xuống đất, chú bướm vùng vẫy hồi lâu kia rốt cuộc cũng giành lấy tự do, bèn xoay quanh một vòng trước mặt hai người rồi nhanh chóng bay mất. Yến nhi ngơ ngác nhìn, nhỏ giọng nói: “Bướm bay mất rồi, để con bắt lại con khác cho cha nha, cha đừng có đau lòng mà…”

Nhóc con cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhóc chỉ mơ hồ cảm nhận được dường như tâm trạng của cha đang rất xấu, cho nên muốn dùng mấy cách trẻ con của mình an ủi cha. Chúc Vân Tuyên lên tiếng, trong thanh âm có chút nghẹn ngào: “Bé con ngoan.”

Chúc Vân Cảnh đứng ở phía sau chứng kiến, bản thân hắn một bụng đầy câu từ khuyên lơn nhưng vẫn không biết nên mở miệng làm sao, chỉ im lặng một lúc, sau đó mới tiến lên trước nhè nhẹ vỗ vai Chúc Vân Tuyên nhắc nhở: “Chúng ta trước tiên dùng bữa tối đi, bọn nhỏ chắc cũng đói bụng rồi.”

Chúc Vân Tuyên ngồi lên bàn ăn thất thần không động đũa, hắn chỉ ôm Yến nhi ngồi lên đùi đút từng muỗng cho con trai ăn, còn chính mình thì không ăn một miếng nào. Chúc Vân Cảnh dùng ánh mắt ra hiệu Cao An đang đứng phía sau Chúc Vân Tuyên, Cao An bèn tiến lên trước một bước gắp thức ăn cho bệ hạ rồi thấp giọng khuyên hắn: “Bệ hạ, long thể quan trọng, ngài ăn một chút đi.”

Chúc Vân Tuyên thoáng cau mày, một lúc sau bất giác giãn ra, không nói gì, vẫn tiếp tục cúi đầu đút cơm cho Yến nhi ăn.

Yến nhi chợt cầm lấy muỗng nhỏ của mình múc một ít canh trứng đưa đến miệng hắn: “Cha cũng ăn đi.”

Chúc Vân Tuyên hơi run, khóe miệng nhợt nhạt bất ngờ khẽ cong lên sờ đầu nhóc con: “Bảo bối ngoan.”


Sau khi dùng xong bữa tối, Chúc Vân Tuyên để cho Chúc Vân Cảnh dẫn Yến nhi đi: “Đệ còn có việc phải xử lý, sáng mai phải dậy sớm, huynh cứ dẫn Yến nhi đi ngủ đi.”

Chúc Vân Cảnh không đồng tình nhíu mày: “Cả đêm qua đệ còn chưa chợp mắt, chẳng lẽ đệ định tiếp tục chịu đựng sao?”

“Đệ không sao…”

Chúc Vân Cảnh nhét Yến nhi về lại trong ngực hắn, đồng thời khe khẽ vỗ lưng nhóc con: “Ngủ với cha con đi.”

Yến nhi ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy cổ Chúc Vân Tuyên, bé con còn trưng cặp mắt ngơ ngác sáng long lanh nhìn hắn, khiến lòng Chúc Vân Tuyên cũng mềm ra, hai tay dang rộng ôm chặt lấy con.

Chúc Vân Cảnh khẽ thở dài: “Ta biết đệ đang đau khổ, nhưng cho dù có ra sao cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, coi như vì Yến nhi cũng được.”

Chúc Vân Tuyên không nói gì, chỉ ôm Yến nhi về phòng.

Vào đêm, Yến nhi hết sức ngoan ngoãn nằm trong lòng Chúc Vân Tuyên, bé con không ầm ĩ như ngày thường, chỉ nhỏ giọng hỏi hắn: “Cha, tại sao cha không vui vậy ạ?”

Chúc Vân Tuyên hôn lên trán bé con một cái, vành mắt hơi ửng đỏ: “Cha nào có không vui đâu.”

“Cha gạt con.” Yến nhi nói chắc như đinh đóng cột: “Cha đang không vui.”

Sau khi ngẫm nghĩ một chút, nhóc con lại hỏi Chúc Vân Tuyên: “Phụ thân đâu rồi ạ? Sao phụ thân còn chưa về?”

Chúc Vân Tuyên bị câu nói kia khiến cho tâm trí ngây ngẩn ra mất một lúc, đoạn khàn giọng nỉ non: “Phụ thân con sẽ về, nhất định sẽ trở về.”

Chớp mắt cái đã ba ngày trôi qua, tin tức về Lương Trinh vẫn hoàn toàn không có gì, người bên đảo Trảo Oa phái ngưới tới đưa ra hiệp nghị đàm phán hòa bình, bọn họ yêu cầu thả những tù binh ra, kết cục là bị triều đình Đại Diễn từ chối, chỉ chấp nhận đầu hàng không đàm phán hòa bình. Về phần những hải tặc được bắt giữ nên tra khảo cũng đã tra khảo hết, thế nhưng vẫn không thể hỏi ra vị trí cụ thể hòn đảo ẩn thân của bọn chúng, có điều sau khi trải qua trận chiến lần này, thì phần lớn hải tặc dường như đã bị toàn quân tiêu diệt, còn một số ít thì đã nhân cơ hội trong thời khắc hỗn loạn mà trốn thoát, tính ra chỉ khoảng duy nhất một chiếc thuyền, hơn nữa trên đảo bọn họ bây giờ chỉ còn sót lại một ít người già trẻ em, thuyền cũng mất, e là chỉ trong khoảng thời gian nữa thì cả đám người sống trên kia sẽ bỏ mạng vì bị giam cầm ngay trên đảo, thành thử ra bọn họ đã không còn có chút uy hiếp nào đối với biên cảnh Đại Diễn.

“Theo như lời khai của bọn hải tặc kia, thì những tên lính quèn quả thực cũng không biết bản thân mình ra vào đảo như thế nào, còn mấy tên địa vị cao chút thì nói qua loa là vào đúng canh giờ thuận theo gió hướng về cửa biển, cộng thêm chỉ có những thời điểm đặc biệt bọn họ mới có thể theo thủy triều ra vào trên đảo, giống hết như những gì chúng ta từng đoán, còn về tình hình cụ thể thì bọn họ không nói rõ ràng, dường như người biết được chỉ có một số rất ít, đáng tiếc là, bọn họ một là đã chết, bằng không thì chạy trốn thành công.


Hạ Hoài Linh trầm giọng bẩm báo những chuyện vừa tra hỏi ra được, Chúc Vân Tuyên ngồi ở một bên mất tập trung nghe. Hạ Hoài Linh nói xong chợt dừng lại đợi một lát, thấy Chúc Vân Tuyên vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, quan chức nội các đứng một bên lúc này mới gằng giọng ho một tiếng, nhắc nhở hắn: “Bệ hạ..”

Chúc Vân Tuyên hoàn hồn, gật gật đầu, rồi lên tiếng dặn dò Hạ Hoài Linh: “Tiếp tục tra hỏi… Chuyện tìm kiếm trên biển cũng không cần dừng.”

Hạ Hoài Linh bất đắc dĩ đáp lại: “Thần tuân chỉ.”

Một vị quan chức trong đó chợt lên tiếng do dự hỏi: “Bệ hạ, bây giờ hải chiến đã kết thúc, chỉ còn dư lại chút việc, ngài chỉ cần giao cho thủy sư Mân Việt đi làm là được rồi, ngài ngự giá rời kinh sắp bốn tháng trời, ngài nghĩ xem chúng ta có nên khởi hành trở về hay không?”

Ánh mắt Chúc Vân Tuyên chợt trầm ngâm, lặng im hết một lúc, sau đó mới trầm giọng hạ lệnh: “Mau truyền tất cả triều thần đến đây, còn có một chuyện hiện tại trẫm muốn nói cùng các người.”

Lần này bên nội các cùng đám quan chức theo hắn đến phía nam không ít người, vừa nghe hoàng đế lên tiếng truyền, bọn họ nhanh chóng đi đến có mặt đông đủ. Chúc Vân Tuyên chậm rãi đảo ánh mắt nhìn qua mọi người bĩnh tĩnh nói: “Từ lúc trẫm đăng cơ đến nay đã được sáu năm, lúc trước các ngươi giục trẫm lập hậu. sợ giang sơn không người nối nghiệp, bây giờ trẫm đã có người thừa kế, sau khi hồi kinh trẫm sẽ đến thái miếu bái thiên địa chính thức sắc phong thái tử.”

Vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên im thin thít, một giây sau lại bắt đầu sôi sùng sục lên, chúng thần châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai nấu đều tỏ vẻ nghi ngờ không thôi.

Có người thử lên tiếng thăm dò hỏi Chúc Vân Tuyên: “Không biết hiện tại tiểu điện hạ đang ở đâu?”

Chúc Vân Tuyên lên tiếng lệnh cho Cao An: “Truyền thái tử.”

“Cho truyền thái tử!” Cao An cao giọng lặp lại.

Yến nhi được ma ma dắt tay đi tới trước cửa, bé con ngộp trong ánh mắt dõi theo chăm chăm của mọi người tự mình bước qua cánh cửa dường như cao hơn phân nửa thân thể, sau khi bước qua xong liền chập chững đi từng chút một về chỗ Chúc Vân Tuyên.

Bước chân của Yến nhi vừa nhỏ vừa chậm, nhóc vừa đi vừa tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, khi đụng phải những ánh mắt soi mói đánh giá của mọi người, tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng cũng ngoan ngoan lễ phép mỉm cười lại, sau đó tiếp tục bước từng bước đi tới trước mặt Chúc Vân Tuyên cất tiếng gọi: “Cha!”

Chúc Vân Tuyên ôm Yến nhi ngồi lên đùi, nhóc con ngửa đầu hỏi hắn: “Cha, sao ở đây có nhiều bá bá như vậy ạ?”


Chúc Vân Tuyên sờ sờ mặt con trai: “Bé con ngoan.”

Một đám triều thần nhìn dung mạo hai người một lớn một nhỏ giống y như đúc bèn lấy làm vừa kinh vừa sợ, đồng thời cũng bối rối không thôi. Bọn họ nhớ đứa bé này rõ ràng là con trai của Định Quốc công, khoảng thời gian đi tuần phía nam này vẫn luôn ở bên cạnh bệ hạ, nay sao lại biến thành con trai bệ hạ?!

Tuy rằng bọn họ đều kinh ngạc khi lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé này, nhưng cái bí mật về vị thái tử bị phế tức là phu nhân Định Quốc công cải tử hồi sinh đã trở thành chuyện người người đều biết, con trai của hắn có dung mạo giống bệ hạ tính ra cũng không có gì lạ, thế nhưng…

Hạ Hoài Linh dường như sớm biết sẽ có những phỏng đoán lung tung, cho nên trước khi thông báo đã cáo lui ra ngoài, vào lúc này người khác xem như muốn hỏi hắn cũng hỏi không được.

Vẫn là chưởng quản nghi chế của lễ bộ thượng thư không quên chức trách của chính mình, gã nhắm mắt ra khỏi hàng hỏi Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ, không biết mẹ đẻ của tiểu điện hạ là…”

Chúc Vân Tuyên nắm tay Yến nhi lạnh lùng đáp: “Nó là con trai của trẫm, đồng thời cũng là con trai của trẫm và Tiêu tướng quân!”

Sao?!!

Hiện tại có ai mà chẳng biết vị Tiêu tướng quân bất ngờ xuất hiện kia, đối phương nằm vùng trong đám cường đạo, chẳng may trong lúc hải chiến lập đại công lại rơi xuống biển mất tích, đến nay vẫn không có tin tức. Ngoài ra, hắn còn là con trai của tổng tướng quân Tiêu Quân Bạc năm đó phụng mệnh tiên đế ra biển diệt cướp, vốn tưởng rằng đã sớm gieo mình trong biển, hóa ra là dẫn một đám người sống ở Nam Dương gần ba chục năm trời nhẫn nhịn chịu khổ, song trong bóng tối vẫn ngầm lan truyền tin tức đến triều đình, trong khoảng thời gian đã trở thành người được dân chúng đầu đường cuối ngõ lên tiếng ca ngợi. Vốn định đang đợi sau khi hải chiến kết thúc triều đình sẽ luận công ban thưởng cho bọn họ cùng thủy sư Mân Việt, đáng tiếc là vị tướng quân kia, sợ là đã dữ nhiều lành ít.

Hiện tại bệ hạ lại nói, hai người bọn họ người thực ra còn có một quan hệ khác, thậm chí còn lòi ra hoàng tử đã được ba, bốn tuổi?

Trên trán lễ bộ thượng thư giờ đây cũng ướt đẫm mồ hôi: “Nhưng mà mấy năm qua Tiêu tướng quân vẫn luôn ở Nam Dương…”

“Hắn từng vì một ít nguyên nhân phải dùng tên giả ở kinh thành, ba năm trước mới đến Nam Dương, đứa con trai này đúng là của trẫm cùng hắn.”

Ngự sử cả gan tiếp tục truy hỏi: “Đã như vậy, vì sao lúc trước bệ hạ không nói ra? Thế tại sao điện hạ lại được nuôi dưỡng ở phủ Định Quốc công, còn lấy thân phận con trai Định Quốc công nữa?”

Có lẽ là do giọng điệu của đối phương có hơi kích động, khiến cho Yến nhi có chút sợ hãi co lại rúc vào lòng Chúc Vân Tuyên, bé con còn nhỏ giọng thầm thì: “Bá bá này thật hung, Yến nhi không thích bá bá.”

Một đám triều thần: “…”

Ngự sử: “…”

Chúc Vân Tuyên lạnh lùng liếc đối phương một lúc rồi lạnh lùng nói: “Thái tử đẻ non, thân thể yếu, sau khi đầy tháng liền bị đưa đi Nam Cương trị liệu, việc để phủ Định Quốc công nuôi dưỡng là do hoàng tự cao tăng bói quẻ cho, hai đứa con trai nhà Định Quốc công đều có phúc, chỉ cần thái tử kết nghĩa huynh đệ với hai đứa bé này liền có thể hưởng chút phúc khí, vì muốn cho thái tử cải mệnh, đành chỉ có nước chờ sau khi nó qua ba tuổi dứt hết nguồn bệnh, trẫm mới có thể nhận lại con mình.”


Đáp án này khiến cho vị ngự sử vốn vẫn còn bất mãn kia phải ngậm miệng chào thua, ngay cả mấy cái cớ bói quẻ cải mệnh bệ hạ cũng đem ra, vậy thì gã còn có thể nói được cái gì, nay hoàng đế đã hạ quyết tâm nhận con, thì mấy sự nghi hoặc không đâu này cũng chỉ chọc giận hắn mà thôi

Lễ bộ thượng thư tiếp tục dò hỏi Chúc Vân Tuyên: “Nếu người sinh ra điện hạ chính là Tiêu tướng quân, vậy danh phận….”

Chúc Vân Tuyên rũ mắt, trầm giọng nói: “Đợi đến hắn trở về, lập tức tổ chức đại điển lập hậu.”

Chúng thần: “…..”

Được thồi, sắc phong hoàng hậu thì sắc phong vậy. Dẫu vậy, bọn họ cũng chỉ dám suy nghĩ trong lòng, chứ không dám nói thẳng ra trước mặt Chúc Vân Tuyên.

Lễ bộ thượng thư như còn muốn hỏi gì đó, Chúc Vân Tuyên bỗng nhiên nhíu nhíu mày lên tiếng trước: “Trẫm mới là người sinh thái tử ra.”

Một đám triều thần vừa nghe xong liền sửng sốt không thôi, song Chúc Vân Tuyên vẫn không chút lúng túng, vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Thái tử là do trẫm tự mình sinh, nó được sinh ra từ trong bụng trẫm.”

Vì sao chúng ta lại không biết chút gì chuyện… lúc nào bệ hạ mang thai sinh ra một thái tử tưng bừng nhảy nhót đi ra vậy chứ?

Lần này mấy vị đại thần nội các cũng bắt đầu khuyên hắn: “Bệ hạ, mặc dù thái tử là do ngài tự mình sinh, thế nhưng vẫn nên nói với người ngoài là do Tiêu tướng quân sinh thì tốt hơn.”

“Đúng vậy, bệ hạ, ngài là thiên tử, thân thể đáng giá ngàn vàng, sao có thể vì người nam nhân khác vất vả mang thai, chuyện này nếu như đồn ra ngoài, chẳng phải…”

“Không cần.” Chúc Vân Tuyên ngắt lời bọn họ: “Ý trẫm đã quyết, cứ theo đó mà làm, việc này các ngươi chỉ cần biết thôi là được, tất cả lui xuống đi.”

“Bệ hạ!”

Giọng điệu Chúc Vân Tuyên càng trở nên lạnh lùng hơn: “Trẫm đã nói xong, ý cũng quyết, đừng khiến cho trẫm phải nói lại lần thứ ba.”

Trong bóng tối, Lương Trinh chậm rãi mở mắt ra, trên đỉnh đầu hắn truyền đến tiếng vang mở boong tàu. Hắn đã nằm trên đống cỏ trong khoang tàu này mấy ngày nay, vết thương trên cánh tay bị nước biển ngấm qua vẫn còn mơ hồ đau rát. Vào lúc này, chợt có người cầm đèn lồng đi xuống, nhưng đối phương không phải là người lúc trước đưa cơm cho hắn.

Lương Trinh ngồi dậy, khẽ nheo mắt lại cảnh giác nhìn đối phương.

Người đến mặt không thay đổi lạnh giọng nhắc nhở hắn: “Mau đi thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui