Trong đại trướng, Trương Huyễn giảng giải kế hoạch của mình với Lý Thần Thông và Sài Thiệu. Lý Thần Thông cũng không có phản ứng gì khác, nhưng Sài Thiệu lại bối rối. Trương Huyễn lại muốn đi Bắc Hải, lần này đi ít nhất phải mất hai mươi ngày, vậy chính sự của bọn họ phải làm sao bây giờ?
Nếu để Trương Huyễn một mình bắc thượng thì cũng thế mà thôi, hắn vừa đi, Trình Giảo Kim và Uất Trì Cung khẳng định cũng sẽ cùng hắn bắc thượng, thực lực của bọn họ sẽ giảm đi một mảng lớn, nhiệm vụ của hội chủ và nhạc phụ nhắn nhủ hoàn thành như thế nào?
- Trương công tử, có thể suy nghĩ thêm một chút hay không, hoặc là đợi vài ngày nữa, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, đơn giản là mọi người cùng nhau bắc thượng.
Sài Thiệu chờ mong nhìn Trương Huyễn.
Trương Huyễn cười cười, không trả lời đề nghị khẩn thiết của Sài Thiệu. Nói thì đơn giản, sau khi hoàn thành nhiệm vụ bồi mình đi, nhưng một chút manh mối của nhiệm vụ cũng không thấy, nhóm vũ khí kia ở nơi nào?
Hơn nữa cho dù tìm được vũ khí, chẳng lẽ bọn họ còn phải áp tải số lượng vũ khí khổng lồ đi lên phía bắc hơn một ngàn dặm cùng mình sao? Hiển nhiên là hứa hẹn không thực tế.
Đối với cá nhân Trương Huyễn mà nói, tìm được Tử Trùng Ngọc Dũng so với tìm được mấy chục vạn kiện vũ khí trọng yếu hơn nhiều, hắn suy nghĩ một chút nói:
- Như vậy đi! Một mình ta bắc thượng, để Trình Giảo Kim và Uất Trì Cung ở lại giúp đỡ các ngươi, thế nào?
Lúc này, Lý Thần Thông nãy giờ vẫn không hé răng chậm rãi nói:
- Ta hoàn toàn có thể lý giải tâm tình nóng lòng muốn bắc thượng của Trương công tử, cũng toàn lực ủng hộ. Một mình Trương công tử bắc thượng vẫn tương đối nguy hiểm, ta cảm thấy mang theo Trình Giảo Kim và Uất Trì Cung sẽ an toàn hơn một chút.
Sài Thiệu đang muốn nói chuyện, Lý Thần Thông khoát tay chặn y lại, cười nói:
- Chắc là tra được tung tích vũ khí cũng không phải dễ dàng như vậy, nếu bị bộ lạc Bạt Dã Cổ âm thầm dấu kín, bọn họ cũng không có khả năng giao cho chúng ta. Ta cảm thấy đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, rất có thể sau khi công tử bắc thượng trở về, chúng ta vẫn không thu hoạch được gì.
Lý Thần Thông nói những lời này là có căn cứ, Trương Trọng Kiên đã có hai lần có ân cứu mạng Đồ Lặc, Đồ Lặc cũng không chịu thổ lộ tung tích vũ khí, hoặc là Đồ Lặc căn bản không biết tình huống vũ khí, hoặc là số vũ khí đó còn quan trọng hơn tính mạng của ông ta. Ngay cả Trương Trọng Kiên cũng không làm nên chuyện gì, nếu bọn họ muốn tìm được vũ khí thì đúng là nói dễ hơn làm.
Trương Huyễn yên lặng gật đầu, dọc theo đường đi ấn tượng của hắn với Lý Thần Thông cũng không sâu. Phần lớn thời gian Lý Thần Thông đều sẽ duy trì trầm mặc, không tùy tiện phát biểu quan điểm của mình, khiến cho bọn họ có phần xem nhẹ Lý Thần Thông. Nhưng không nghĩ tới trong thời khắc mấu chốt, đầu óc của Lý Thần Thông lại tỉnh táo như thế, nhìn một chiếc lá có thể biết cả mùa thu, Lý Thần Thông là một người có thể quyết đoán trong những thời điểm trọng yếu.
Sài Thiệu bất đắc dĩ, chỉ đành ngầm thở dài. Nhị thúc đã nói hết, y cố tranh thủ cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi.
Đúng lúc này, màn trướng bị vén lên, chỉ thấy A Tô uống say vọt vào, tay cầm một con dao găm sắc bén, chỉ vào Trương Huyễn mắng to:
- Ta có điểm nào kém hơn Tân Vũ, ngươi lại coi trọng nó, ngươi đúng là khốn khiếp vô lương tâm, người Hán các ngươi không có ai tốt cả.
Nàng giống như nổi điên xông lên, dùng dao găm hung hăng đâm tới Trương Huyễn:
- Giết chết tên khốn khiếp vô lương tâm nhà ngươi!
Lý Thần Thông và Sài Thiệu ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra? Trương Huyễn lại bỗng đứng lên, đẩy ra nàng, căm tức nói:
- Ta và ngươi có quan hệ gì? Ta căn bản không thích ngươi, ngươi lại chạy tới càn quấy, đây là đạo đãi khách của người Bạt Dã Cổ các ngươi sao?
- Trương công tử nói rất hay!
Bên ngoài lại tiến vào một gã nam tử dáng người khôi ngô, cũng là phụ thân của A Tô, đại tù trưởng Đồ Lặc. Ông ta tiến lên kéo tóc con gái, cả giận nói:
- Ngươi giống như con dê mẹ động dục, chạy tới quấy rầy khách quý của ta, mất hết mặt mũi của ta, cút ra ngoài cho ta!
Ông ta dùng sức vung, ném A Tô văng ra khỏi đại trướng. A Tô quỳ rạp trên mặt đất khóc lớn, Đồ Lặc lại không thương tiếc nàng chút nào, níu lấy tóc của nàng kéo về phía đại trướng.
Lý Thần Thông lắc đầu:
- Nữ tử thảo nguyên mặc dù cực kỳ hào sảng, nhưng khi uống say cũng rất đáng sợ, động một chút lại giết người.
Sài Thiệu trầm ngâm một chút hỏi:
- Công tử chuẩn bị khi nào thì đi?
- Sáng mai ta liền xuất phát, đêm nay ta còn muốn thu thập một chút hành lý.
Lý Thần Thông và Sài Thiệu cáo từ rời đi, Trương Huyễn khoanh tay ra khỏi đại trướng, hắn nghe trộm được đằng xa có tiếng khóc, không khỏi tâm phiền ý loạn một trận. Bao nhiêu khó khăn hắn đều đã suy nghĩ đến, duy chỉ có không nghĩ đến giằng co với nữ nhân.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Trương Huyễn và Uất Trì Cung, Trình Giảo Kim thu thập xong hành trang, mỗi người mang hai con ngựa đi lên phía bắc, tốc độ của họ sẽ nhanh hơn. Hàng hóa của họ đã được Đồ Lặc mua với giá gấp đôi, tính cả mười lăm đầu lạc đà cũng bán được hai ngàn lượng vàng, phương diện này hiển nhiên là có thành phần báo ân.
Tuy nhiên, cho dù là có phần báo ân, lợi nhuận trong phương diện này cũng rất dọa người. Nếu bọn họ lại mang một nhóm hàng hóa quay về Trung Nguyên, lợi nhuận thu được sẽ càng thêm lớn. Khó trách có nhiều thương nhân thà rằng gặp nguy hiểm đến tính mạng cũng muốn bắc thượng Đột Quyết để buôn bán.
- Tối hôm qua ngủ có ngon không?
Tân Vũ cũng mang theo mấy thớt ngựa tiến đến hội hợp cùng bọn họ, nàng cười hì hì hỏi Trương Huyễn.
- Nhị tỷ cô thế nào rồi?
Trương Huyễn thấp giọng hỏi. Mặc dù việc giằng co với A Tô khiến hắn phiền chán, nhưng hắn cũng không hi vọng nàng gặp chuyện không may.
- Tỷ ấy không có việc gì. Tỷ ấy luôn luôn như vậy, thích uống rượu, uống say sẽ gây rối, sau khi tỉnh rượu lại rất tốt.
Tân Vũ nghịch ngợm cười nói:
- Nói không chừng tỷ ấy sẽ xin lỗi ngươi.
Trương Huyễn đối với việc nàng ta có đến xin lỗi mình hay không cũng không quan tâm, mấu chốt là nàng ta đừng làm phiền mình là được rồi. Tuy nhiên, hắn cảm thấy trình độ tiếng Hán của Tân Vũ tiến bộ rất nhanh, trong thời gian hai ngày ngắn ngủi nàng đã nói chuyện lưu loát hơn rất nhiều.
- Chúng ta đi!
Trương Huyễn quất vào mông ngựa, phóng ngựa về hướng tây bắc, ba người còn lại theo sau hắn, bốn người mười ngựa giống như một trận cuồng phong chạy về phía bắc…
Trong đại trướng, A Tô ngồi trước gương chậm rãi chải tóc, ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia âm u, khuôn mặt xinh đẹp cũng có chút méo mó. Tối hôm qua là lần đại tiệc lửa trại đầu tiên nàng tham gia sau khi kết thúc thủ tiết, kết quả không khống chế nổi mình, uống đến say mèm.
Lúc chưa xuất giá nàng là công chúa của bộ tộc Bạt Dã Cổ, là thiên nga đẹp nhất Câu Luân Hồ, không biết có bao nhiêu dũng sĩ say mê nàng, cũng dưỡng thành tính cách kiêu ngạo tự phụ của nàng.
Sau khi trượng phu bỏ mình, nàng đã chịu một năm tịch mịch cô độc, thẳng đến khuya ngày hôm trước mới được giải phóng.
Ở sâu trong nội tâm nàng cũng khát vọng có được một nam nhân nàng thích đến cùng nàng sau khi nàng kết thúc thủ tiết. Nàng coi trọng Trương Huyễn, tuổi trẻ oai hùng, dáng người cao lớn, lại không khổng lồ như gấu chó, bừng bừng tràn đầy sức sống, khiến cho tim nàng đập thình thịch.
Đáng tiếc chẳng những Trương Huyễn không tiếp nhận tình cảm của nàng, lại cùng ở một chỗ với muội muội Tân Vũ của nàng. Nha đầu giống như con vịt đen xấu xí kia không ngờ lại đoạt đi nam nhân mình thích, lòng tự trọng của A Tô bị thương tổn rất lớn.
Lúc này nàng đã tỉnh rượu, nhưng trong nội tâm nàng không hề áy náy với Trương Huyễn, ngược lại, khi nàng nghe nói Trương Huyễn đi cùng muội muội đi đến hồ lớn phía bắc, trong nội tâm nàng càng thêm căm hận. Nàng tuyệt sẽ không bỏ qua nam nhân đã làm thương tổn đến tự tôn của nàng.
Lúc này, màn trướng được vén lên, một người phụ nữ đen gầy đi vào đại trướng, A Tô vội vàng quỳ xuống thi lễ:
- A Tô bái kiến Tiên La.
Tiên La có nghĩa là nữ tế ti. Người phụ nữ trung niên đen gầy này là nữ tế ti của Câu Luân Bộ, có uy vọng cực cao đối với mục dân. Tiên La ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, ánh mắt yêu thương nhìn chăm chú vào nàng:
- Con là con thiên nga đẹp nhất Bạt Dã Cổ, tù trưởng sao có thể đối đãi thô bạo với con như vậy?
Ủy khuất trong lòng A Tô lại xông lên đầu, nàng ngã gục vào lồng ngực Tiên La khóc rống lên, Tiên La vuốt ve bờ vai của nàng, dịu dàng nói:
- Nữ nhân quan trọng nhất là phải có tài sản của mình, nữ nhân không có chồng càng cần hơn nữa. Sau khi Bách Ninh chết, tài sản của y bị huynh đệ và phụ thân lấy đi, ngươi lại hai bàn tay trắng, chỉ có thể trông cậy vào một người đàn ông khác thương hại, như vậy là không được.
- Phụ thân không chịu cho ta của hồi môn, ta làm sao bây giờ?
Tiên La cười nói:
- Có một người nam nhân tìm ta, y nguyện ý xuất một vạn con dê.
- Y…Y muốn thân thể của ta sao?
Tiền vốn duy nhất của A Tô chính là thân thể động lòng người của nàng.
- Không phải! Y chỉ muốn biết một bí mật, ngay trong trướng vải của phụ thân con, con có thể lấy được.
Tiên La nói nhỏ vào tai nàng vài câu, A Tô cả kinh:
- Nhưng…Phụ thân sẽ đánh chết ta.
- Bát đại tù trưởng của Bạt Dã Cổ đều biết việc này, ai có thể nói bí mật này là từ Câu Luân Bộ truyền ra? Càng không nghĩ tới là ngươi nói ra, hơn nữa một vạn con dê là ta cho ngươi, ta dùng ý chí của Trường Sinh Thiên tặng cho ngươi, phụ thân ngươi sẽ không hoài nghi. A Tô, mẹ con các ngươi vĩnh viễn không có tài sản, vĩnh viễn sẽ bị người ức hiếp.
A Tô nghĩ đến việc tối hôm qua chịu nhục, hết thảy đều vì nàng không có tài sản, không có tôn nghiêm, nàng rốt cuộc cắn răng một cái, khẽ gật đầu.
Hồ lớn trong lời người Bạt Dã Cổ, chính là Bắc Hải được ghi lại trong điển tịch của người Hán, ngày nay là hồ Baikal, cách Câu Luân Hồ ước chừng 1500 dặm. Bọn họ không chỉ phải đi qua núi cao khe sâu dã thú hoành hành, còn phải vượt qua đại thảo nguyên mờ mịt và rừng rậm nguyên thủy vô bờ, không dừng nghỉ đêm đi gấp thì sau mười ngày có thể đến.
Ở thời kì triều Tùy hùng mạnh, quý tộc trong các bộ lạc trên thảo nguyên đều coi trọng việc thông hôn tiến hành Hán văn hóa giáo dục. Đồ Lặc cũng không ngoại lệ, ông ta chuyên môn mời các nho sinh Hán tộc, dạy tiếng Hán cho mấy đứa con của ông ta, khiến cho mỗi đứa con của ông ta đều có thể nói một ít tiếng Hán.
Tân Vũ học tiếng Hán rất khá, tuy nhiên bởi vì thời gian dài không nói, nàng có chút lạ lẫm. Nhưng cùng bọn Trương Huyễn đi lên phương bắc, nàng dần dần nhớ lại tiếng Hán đã học. Mười ngày sau, nàng đã có thể dùng tốc độ nói nhanh trao đổi với ba người như thường.
Buổi chiều ngày nọ, bọn họ xuyên qua một mảnh rừng rậm dài mấy trăm dặm, trong rừng rậm nguyên thủy rậm rạp chủ yếu là cây lá kim, cây tùng hình thể rất lớn, mỗi cây đều cao tới hơn mười trượng, không biết đã sinh trưởng qua mấy ngàn năm, ngước lên cũng không thể nhìn thấy ngọn cây.
Trong rừng rậm có vẻ vô cùng âm u, thỉnh thoảng xuất hiện từng mảnh đất trống, bọn họ chỉ có thể dựa vào ánh sao ngẫu nhiên lộ ra để phân biệt phương hướng, nhưng hơi vô ý liền sẽ bị lạc đường.
Hoặc là dựa vào kinh nghiệm của người đi trước ở trong rừng rậm nguyên thủy, mục dân sinh hoạt tại vùng này sẽ lưu lại ký hiệu trên đại thụ, Tân Vũ đã đi theo huynh trưởng đến đây hai lần, nhớ mang máng những ký hiệu này.
- Tân Vũ cô nương, cô đừng luôn dạy tiểu tử kia bắn tên, cũng dạy lão Trình ta một chút đi!
Có cô bé Tân Vũ này đồng hành, lặn lội đường xa cũng không hề buồn tẻ, hơn nữa Trình Giảo Kim cực kỳ nhiệt tình với Tân Vũ. Không có việc gì liền kiếm cớ đến gần nàng bắt chuyện, Tân Vũ đối với việc này hết sức phiền lòng, chỉ là tận lực duy trì lễ phép. Ngược lại, nàng lại rất thích Uất Trì Cung trầm mặc suốt dọc đường.
- Hôm trước ta đã nói, cho ngươi luyện kéo cung ba trăm lần, nhưng ngươi ngay cả ba mươi lần cũng không kiên trì được, không có nghị lực, ta sẽ không dạy cho ngươi.
- Vậy ngươi dạy ta cưỡi ngựa đi! Lão Trình muốn luyện thuật cưỡi ngựa một chút.
Tân Vũ không thèm nhìn hắn, phóng ngựa đuổi theo Trương Huyễn, Trình Giảo Kim tức giận thấp giọng mắng:
- Không phải chê bộ dạng lão Trình ta xấu sao?
- Ta nói ngươi yên tĩnh một chút đi!
Uất Trì Cung bên cạnh không nhịn được nói:
- Tiểu cô nương thích Trương công tử, ngươi không nhìn ra được sao? Còn càng muốn đi quấy rầy người ta.
Trình Giảo Kim hung hăng trừng mắt nhìn y, căm giận nói:
- Không phải bởi vì đi đường nhàm chán sao? Tìm nàng trò chuyện có quan hệ gì, ai giống con gấu đen nhà ngươi, ngoại trừ ngủ chính là ăn!
Uất Trì Cung liếc mắt một cái, không để ý đến y nữa. Mặc dù da mặt Trình Giảo Kim dày, nhưng y hơi sợ Trương Huyễn, cũng không dám đuổi theo quấy rầy bọn họ, chỉ đành buồn bực thả chậm ngựa đang phóng nhanh, chậm rãi đi cùng Uất Trì Cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...