Giang Sơn Chiến Đồ

Tân Vũ liếc mắt đánh giá hắn một cái:

- Ngươi có chuyện gì à?

- Ta có đồ tốt, có lẽ cô cần dùng.

Trương Huyễn lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ nhỏ, đưa cho Tân Vũ:

- Đây là gan cá đầu hổ.

- Ngươi nói là cái gì?

Tân Vũ chần chờ tiếp nhận bình sứ, nàng không thể tin vào tai mình.

- Là gan cá đầu hổ, mấy ngày trước ta bắt được một con, tặng cho cô!

- A!

Tân Vũ vui mừng đến muốn phát điên, nàng hét lên một tiếng, xoay người chạy vào lều trại, nhưng vừa chạy được hai bước, lại quay lại ôm lấy Trương Huyễn, hôn thật mạnh lên môi hắn một chút, lúc này mới như con chim én xông về lều lớn:

- A Mạt, người được cứu rồi!

Tuy rằng không hiểu Tân Vũ cuối cùng nói cái gì, nhưng Trương Huyễn nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, còn chưa có cô gái trẻ tuổi nào gần gũi hắn, cái loại ấm áp, mềm mại, cảm giác giống như luồng điện chạy xuyên qua tim hắn.

Trương Huyễn chậm rãi đi đến trướng cửa, xốc màn trướng lên một nửa, bên trong ánh sáng rực rỡ, được bố trí vô cùng phú quý hoa lệ. Một phụ nhân ba mươi mấy tuổi nằm trong đệm chăn, gương mặt gầy đến đáng sợ, giống như bộ xương khô, không có một tia huyết sắc, thoạt nhìn không còn sống được bao lâu.

Tân Vũ quỳ gối bên cạnh phụ nhân, cẩn thận mở cái chai ra cho nàng xem, trên mặt phụ nhân lộ ra nụ cười, yêu thương vuốt ve tóc con gái.

Quả nhiên là như vậy, mẫu thân của Tân Vũ sinh bệnh nặng, phải dùng gan Long Tích Côn mới cứu được nàng, cho nên dù biết Long Tích Côn là thần hồ không thể xâm phạm trong bộ lạc, Tân Vũ cũng không chú ý hết thảy ra sông tìm bắt giết Long Tích Côn, vừa lúc gặp được mình.

Lúc này, phụ nhân nhìn thấy Trương Huyễn, vẫy vẫy tay với hắn. Trương Huyễn đi vào lều lớn, ngồi xuống trước mặt phụ nhân, hắn lấy một đoạn gân cá từ trong lòng ra nói:

- Đây là gân cá, nếu cần, ta cũng đưa cho các ngươi.


- Cái này không cần, có gan cá là được.

Tân Vũ cảm kích liếc nhìn Trương Huyễn một cái, nàng bỗng nhiên thấy vết son môi trên mặt hắn, nhớ tới vừa rồi mình thất thố, trên mặt không khỏi hiện lên một mảnh ửng đỏ.

- Được rồi! Ta đi trước, đợi lát nữa lại làm cho cha cô sai ngươi đến tìm ta.

Tân Vũ nghe hiểu lời của hắn, gật gật đầu:

- Ta tiễn ngươi ra ngoài.

Trương Huyễn cáo biệt phụ nhân, đứng dậy đi ra khỏi lều lớn. Tân Vũ đi ra trước lều lớn, nàng rốt cục thấp giọng nói:

- Thật sự rất cảm ơn ngươi!

- Không cần khách khí!

Trương Huyễn khẽ mỉm cười, xoay người bước nhanh rời đi, Tân Vũ nhìn bóng dáng bóng dáng của hắn, nghĩ đến mẫu thân đã được cứu, mắt nàng đỏ lên, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt.

Lửa trại trong doanh địa vẫn ca múa vang trời như trước, tiếng cười vang vọng khắp thảo nguyên, dười như không ai chú ý tới Trương Huyễn rời đi. Trương Huyễn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh đống lửa, rót cho mình một chén rượu sữa ngựa, một hơi uống vào nửa bát, mới làm cho tâm tình rối loạn của mình bình thường trở lại.

- Ngươi đi đâu vậy, dũng sĩ của ta!

Dường như A Tô đã uống quá nhiều rượu, khuôn mặt đỏ bừng, cả người tản ra mùi rượu. Nàng ngồi bên cạnh Trương Huyễn, bắt lấy tay hắn đặt lên bộ ngực cao ngất của mình, cười nói:

- Cảm giác được không, tim của ta đập rất nhanh, đã lâu không có vui vẻ như thế này.

Vừa rồi dáng người đầy đặn của A Tô từng làm cho Trương Huyễn hơi động tâm, nhưng bây giờ người nàng đầy mùi rượu lại khiến một chút thiện cảm vừa xuất hiện biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, hắn không thích nữ nhân của mình phóng túng quá mức.

Trương Huyễn rút tay về, thản nhiên cười nói:

- Trước kia các ngươi không tổ chức yến hội sao?

- Đương nhiên là có, nhưng không có duyên với ta. Đêm qua phụ thân ta tuyên bố ta kết thúc thủ tiết, đại tỷ còn phải một tháng nữa mới chấm dứt.

Trong lòng Trương Huyễn kỳ quái, dường như nàng cũng không bi thương vì trượng phu qua đời, mà là vì quy củ nào đó, khiến nàng không thể không nhẫn nại thủ tiết.

Dường như A Tô hiểu được tâm tư của hắn, lườm hắn một cái:

- Ngươi cho rằng nữ nhân Bạt Dã Cổ chúng ta cũng giống như nữ tử người Hán? Chồng ta chết trận là vinh quang của y, nhưng cuộc sống của ta vẫn còn tiếp tục, ta còn phải tìm phụ thân cho đứa con, nếu không về sau ai nuôi sống mẹ con chúng ta.

Trương Huyễn có thể hiểu được hoàn cảnh sống trên thảo nguyên rất tàn khốc, nếu nàng không thực tế một chút, mẹ con họ về sau liền không sống được, đây cũng là hoàn cảnh sống quyết định phong tục.

Trương Huyễn giơ bát rượu lên cười nói:

- Vậy chúc ngươi tìm được một trượng phu vừa ý!

A Tô cười quyến rũ, quơ cánh tay của hắn làm nũng nói:

- Đêm nay không nói chuyện này, chúng ta cùng nhau khiêu vũ đi.

Trương Huyễn thật sự hơi ăn không tiêu sự nhiệt tình của nàng, vội vàng xua tay:

- Ta sẽ không, ngươi đi đi!

Lúc này, A Tô đột nhiên nhìn thấy vết son môi trên mặt Trương Huyễn, dưới ánh lửa chiếu rọi cực kỳ rõ ràng. Nàng ngây ngốc một chút, phẫn nộ bỏ tay hắn ra, đứng dậy rời khỏi Trương Huyễn.

Trương Huyễn dường như hiểu được cái gì, hắn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau hai má một chút. Mu bàn tay có son môi đỏ tươi, hắn không khỏi cười khổ lắc đầu.


- Ngươi cự tuyệt nhị tỷ ta cầu ái?

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.

Trương Huyễn vừa quay đầu lại, chỉ thấy Tân Vũ chẳng biết lúc nào đã hiện ra sau lưng hắn. Nàng đã thay một thân quần áo màu trắng, dáng người cực kỳ xinh đẹp cao gầy, nàng chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới, cười hỏi:

- Vì sao ngươi không khiêu vũ cùng tỷ ấy?

- Cô vừa nói gì?

Trương Huyễn che trán, kinh ngạc hỏi.

- Ngươi không cảm thấy tim tỷ ấy đập nhanh phải không?

Tân Vũ quỳ gối bên cạnh hắn, như cười như không nhìn hắn:

- Nếu ngươi đồng ý tiếp tỷ ấy khiêu vũ, đêm nay ngươi đã có diễm phúc rồi.

Trương Huyễn cười khổ một tiếng:

- Tiếng Hán của cô trở nên rất lưu loát rồi.

- Có lẽ vậy! Ở những phương diện này, ngôn ngữ của nữ nhân đều khá lưu loát.

Trương Huyễn cảm thấy không có ý nghĩa, không ngờ nhị tỷ của nàng lại nhìn trúng mình, vốn không quen biết, hắn cũng không có loại ý nghĩ này, càng không muốn tùy ý trêu chọc diễm phúc gì.

Trương Huyễn đứng lên:

- Cô đi khiêu vũ đi! Ta muốn đi hít thở không khí.

Hắn xoay người đi về phía đại trướng của mình, trong lòng có linh cảm, vừa quay đầu lại đã thấy Tân Vũ cùng đi phía sau mình:

- Sao vậy?

Trương Huyễn cười hỏi.

- Không có gì, ta cũng muốn đi một chút.

Tân Vũ cùng hắn chậm rãi đi tới thảo nguyên, vô tình bọn họ đã cách xa lửa trại.


- Ngươi là thương nhân sao?

Tân Vũ cười hỏi.

- Không phải!

- Vậy ngươi đến thảo nguyên làm cái gì?

Tân Vũ chắp tay sau lưng tò mò hỏi.

- Ta đến tìm một loại thuốc.

Trong lòng Trương Huyễn vừa động, có lẽ bọn họ biết Tử Trùng Ngọc Dũng, liền vội vàng hỏi:

- Ngươi có biết Băng Tra Tử Trùng không?

Hắn nói chậm lại một chút:

- Băng Tra Tử Trùng!

- Đương nhiên biết, năm kia ta còn cùng ca ca đi băng địa hái nó, nó sẽ hóa thành nước.

Trương Huyễn mừng rỡ, không ngờ ở trong lúc vô ý chiếm được tin tức Tử Trùng Ngọc Dũng, trong lòng của hắn khẩn trương hỏi han:

- Nơi này của các ngươi còn nữa không?

Tân Vũ lắc đầu:

- Hái rất ít, đều bán cho người Khiết Đan rồi.

Tân Vũ thấy vẻ mặt thất vọng của Trương Huyễn, liền cười hì hì nói:

- Nếu ngươi không sợ xa, ta có thể dẫn ngươi đi hái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui