Giang Sơn Chiến Đồ

Trương Huyễn lập tức ngây ngẩn cả người, hắn ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Tân Vũ, cũng ngạc nhiên như vậy còn có muội muội của Tân Vũ, nàng là người thứ năm rót rượu, lại phát hiện trong chén của Trương Huyễn ít hơn rất nhiều so với người khác. Nàng nhấp nháy mắt, khó hiểu nhìn sang tỷ tỷ, lại cười hì hì giúp Trương Huyễn rót đầy rượu.

Năm người con gái rót đầy rượu xong, lại cùng nhau thi lễ với khách nhân, khuôn mặt xinh đẹp che kín ửng đỏ, đều lui xuống, trong đại trướng lại khôi phục náo nhiệt.

Sài Thiệu dùng một tay kéo Trương Huyễn một chút, thấp giọng cười hỏi:

- Vừa rồi sao nàng kia lại không rót rượu cho ngươi?

Trương Huyễn sờ sờ mũi, cười khổ nói:

- Phỏng chừng nàng ấy còn tại giận ta, ta làm cho con Long Tích Côn nàng muốn bắt chạy mất.

- Vậy liền thử người thứ hai một chút!

Sài Thiệu che miệng cười nói:

- Người thứ hai rõ ràng có ý với ngươi…

Trương Huyễn ho khan một tiếng thật mạnh, cắt đứt lời Sài Thiệu…, hắn quay đầu cao giọng hỏi Đồ Lặc:

- Xin hỏi đại tù trưởng, người Đột Quyết tổn thất thảm trọng, có thể trả thù Câu Luân Bộ hay không?

Đây cũng là vấn đề mọi người quan tâm, tất cả đều nhìn về phía Đồ Lặc. Sắc mặt Đồ Lặc trở nên hơi âm trầm, ông ta lạnh lùng nói:

- Đây là việc thường xuyên phát sinh, hàng năm vì tranh đấu thuế dê, chúng ta ít nhất phải đánh với người Đột Quyết một trận. Thảo nguyên chính là như vậy, vì bãi cỏ, vì nguồn nước, vì nữ nhân, vì dê bò, chiến tranh là chuyện bình thường, bỏ mình là vinh quang, hai trong năm nữ nhi của ta đã trở thành quả phụ.

Trương Huyễn còn muốn thăm dò một chút về chuyện vũ khí, hắn thấy ánh mắt của Lý Tĩnh đang nhìn mình, liền cười không nói nhiều lời nữa, nâng chén rượu lên kính Đồ Lặc một chén.

Phong tục của người Thiết Lặc và người Đột Quyết giống nhau, yến hội cử hành vì khách quý sẽ kéo dài hai ngày hai đêm, nhưng cũng không có nghĩa từng giây từng phút đều ngồi bên tiệc rượu. Ngoại trừ hai lần đại tiệc vào giữa trưa và buổi tối, lời gian còn lại đều nhàn nhã trôi qua.

Doanh trướng của Trương Huyễn rộng khoảng chừng nửa mẫu, do hai bộ phận trong ngoài tạo thành, bên trong là trướng ngủ, bên ngoài là nơi sinh hoạt thường ngày, bày đầy các loại vật phẩm đắt tiền. Tỷ như dụng cụ bằng vàng bạc đến từ Túc Đặc và thảm đến từ Ba Tư, còn có đồ sứ và hàng thêu Thục đến từ Trung Nguyên, khiến cho đại trướng tuy rộng rãi, lại không lộ vẻ trống trải.

Trương Huyễn ngồi trước bàn nhỏ cẩn thận xem xét thiết thương hôm nay sử dụng lần đầu tiên, cán thiết thương này dài một trượng hai thước, đường nét lưu loát, mũi thương bén nhọn, sức nặng năm mươi cân đối với hắn mà nói thì rất nhẹ. Đây chính là hiệu quả hắn đạt được sau khi đột phá tụ lực, rõ ràng lực lượng tăng lên không ít.

Lúc này, ngoài trướng vải bỗng nhiên truyền tới một thanh âm trầm thấp:

- Trương công tử, ta có thể vào không?


Thanh âm rất xa lạ, cũng là người Hán, Trương Huyễn lập tức nói:

- Mời vào!

Màn trướng được vén lên, một bóng người hùng tráng xuất hiện trước cửa đại trướng. Chỉ thấy mặt y có râu quai nón, khí thế uy mãnh, hóa ra là Trương Trọng Kiên. Hôm nay sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Trương Huyễn chỉ được Sài Thiệu giới thiệu và chào hỏi qua với y, nhưng không có nói chuyện.

Trương Huyễn vội vàng đứng lên, chắp tay cười nói:

- Hóa ra là Trọng Kiên đại ca, Trương Huyễn thất lễ.

Trương Trọng Kiên cũng thi lễ lại với hắn, khẽ cười nói:

- Chúc mừng công tử đột phá!

- Là Tự Xương nói cho đại ca?

- Không! Ta nhìn ra được.

Trương Trọng Kiên nhìn chăm chú vào mắt của hắn nói:

- Ánh mắt của ngươi so với lần trước sáng ngời hơn rất nhiều, đây chính là dấu hiệu trọng yếu nhất khi đột phá tụ lực.

- Mời Trương đại ca ngồi!

Trương Huyễn vẫn mang lòng cảm kích đối với Trương Trọng Kiên, nếu không phải y đưa cho mình Thanh Thạch Kinh, hắn làm sao có thể ở hai mươi tuổi quay đầu tố tạo gân cốt một lần nữa. Trương Huyễn vội vàng thu dọn bát trên bàn, mời Trương Trọng Kiên ngồi xuống.

Trương Trọng Kiên lại lắc lắc đầu:

- Ra ngoài trướng, ta muốn thử tiến bộ của ngươi một lần!

Trương Huyễn cười nói:

- Ta cầu còn không được!

Hắn tùy tay nhặt một thanh đao cùn bên cạnh, đây là trọng đao nặng mười lăm cân, không biết Trình Giảo Kim lấy ở nơi nào đưa cho hắn.


- Mời!

Trương Trọng Kiên bước nhanh đi ra cửa trướng, Trương Trọng Kiên rút ra song kích từ trên chiến mã, cười nói:

- Đến đây đi! Giống như lần trước, dùng lực lượng toàn thân đánh xuống.

Trương Huyễn chậm rãi lắc vai, khiến cho lực lượng của mình tụ đầy trong nháy mắt. Hắn hét lớn một tiếng, nhảy lên thật cao, trọng đao trong tay như cuồng lôi bổ tới Trương Trọng Kiên, sóng khí đập vào mặt khiến hô hấp của Trương Trọng Kiên cứng lại, y cũng hô to một tiếng:

- Đến thật tốt!

Song kích đánh ra mãnh liệt ngăn trở.

'Đ...A...N...G...G!' một tiếng nổ chói tai, Trương Huyễn chỉ cảm thấy một cỗ lực dời non lấp biển phản chấn lại, hắn bị chấn lùi lại năm sáu bước, hai tay run lên từng đợt, hổ khẩu đau nhức, nhưng lúc này đao không rời tay.

Trương Trọng Kiên cũng bị lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn Trương Huyễn, gật gật đầu, cất song kích trở lại chiến mã, khoát tay chặn lại:

- Vậy là đủ rồi, xin mời!

Trương Huyễn vẫn nhận thấy được chênh lệch giữa bọn họ, trong lòng hắn không khỏi một trận uể oải, xoay người trở về đại trướng. Hai người ngồi xuống trước bàn, Trương Trọng Kiên vô cùng cảm khái nói:

- Ta thật không nghĩ rằng hiền đệ lại có thể thành công.

- Trọng Kiên đại ca cảm thấy ta không có khả năng thành công sao?

Trương Trọng Kiên gật gật đầu:

- Đem Thanh Thạch Kinh cho ngươi cũng không dùng được, nhất định phải đến vùng đất cực hàn khổ luyện hơn hai tháng mới có thể đột phá. Mười năm trước ta đến vùng đất lạnh giá gần Bắc Hải luyện một mùa đông, mới đạt được lần đầu tiên đột phá, hơn nữa còn dùng mười con Tử Trùng Ngọc Dũng, nhưng ta chỉ đưa cho ngươi hai con, làm sao ngươi có thể thành công?

Trương Trọng Kiên bụng đầy nghi ngờ nhìn chăm chú vào Trương Huyễn. Buổi sáng khi y mới gặp Trương Huyễn, thật sự làm cho y khiếp sợ vạn phần, y nằm mơ cũng không nghĩ rằng Trương Huyễn lại thành công.

Trương Huyễn cười cười nói:

- Đây là công lao của Lý Tĩnh.

Trương Huyễn liền đem chuyện Lý Tĩnh chỉ điểm cho mình giảm bớt phân lượng như thế nào, lại bảo mình đến đáy sông Hoàn Thủy để luyện tập mới đạt được đột phá, tỉ mỉ kể lại cho Trương Trọng Kiên.


Trong mắt Trương Trọng Kiên càng thêm kinh ngạc, sư phụ y là Tử Dương Chân Nhân dùng vài chục năm thời gian thử đi thử lại mới hoàn thành được Thanh Thạch Kinh. Thậm chí coi như là sư phụ cũng không nghĩ ra có thể dùng phương pháp giảm thuốc để đạt được thành công. Làm như vậy cần nắm giữ được công hiệu và liều lượng của mỗi loại thuốc, cần có lý giải sâu sắc đối với Thanh Thạch Kinh và dược lý mới được, nhưng không ngờ Lý Tĩnh lại làm được.

Y xúc động thở dài nói:

- Không nghĩ tới thiên hạ vẫn còn có người cao minh như thế, có thể khám phá được bí mật của Thanh Thạch Kinh, ta rất muốn kết giao người này.

Trong lòng Trương Huyễn dâng lên một ý niệm cổ quái, chẳng lẽ giao tình của Cầu Nhiêm Khách và Lý Tĩnh là do mình giới thiệu nên mới bắt đầu hay sao?

Nhưng lúc này Trương Huyễn chẳng quan tâm tìm hiểu loại việc nhỏ nhặt này, trong lòng hắn có quá nhiều nghi vấn cần cầu Trương Trọng Kiên giải đáp, hắn vội vàng hỏi:

- Ta chỉ là đột phá lần đầu tiên, vậy sau này còn có thể lại đột phá sao?

- Đương nhiên có thể!

Trương Trọng Kiên cười nói:

- Trên Thanh Thạch Kinh có bốn bức luyện công đồ, cũng chính là nhiều nhất có thể đột phá bốn lần, nhưng có thể đột phá mấy lần thì mỗi người mỗi khác, ta chỉ đột phá ba lượt, đây là cực hạn của ta. Người có thể đột phá bốn lần tụ lực thuật, theo ta được biết trong thiên hạ chỉ có ba người.

- Sử Vạn Tuế là một người sao?

- Ông ta là người thứ nhất, kỳ thật cũng là sư thúc của ta, đáng tiếc là ông ấy hàm oan mà chết. Người thứ hai là Vũ Văn Thành Đô, hắn là đồ đệ của Ngư Câu La, bản thân Ngư Câu La cũng không đột phá quá ba lượt, nhưng ông ta lại thu được một đồ đệ giỏi.

Lúc này, tâm niệm Trương Huyễn vừa động, hỏi dò:

- Người thứ ba là Lý Huyền Bá sao?

Trương Trọng Kiên kinh ngạc mà cười nói:

- Làm sao ngươi biết?

- Ta là nghe Lý Thần Thông nói qua, cháu họ ông ta luyện võ ở chỗ Tử Dương Chân Nhân.

- Y không có khả năng biết, sư phụ ta luôn luôn bí mật bồi dưỡng Huyền Bá. Thành tựu của Huyền Bá ngoại trừ một số ít người hiểu rõ sự tình, người ngoài không có khả năng biết được.

Trong lòng Trương Trọng Kiên nghi hoặc, làm sao Trương Huyễn biết được? Chẳng lẽ thật sự là chính Huyền Bá để lộ bí mật với người nhà?

- Lý Thần Thông chỉ nói là cháu họ y luyện võ có thành tựu rất lớn, cho nên ta chỉ là tùy tiện đoán, huynh trưởng không cần kinh ngạc.

Trương Huyễn nói lỡ miệng, vội vàng mập mờ che dấu, Trương Trọng Kiên ngẫm nghĩ một chút, có lẽ thật sự là Trương Huyễn vô tình đoán trúng, y liền không hề truy vấn, lại nói với Trương Huyễn:

- Mấu chốt của Thanh Thạch Kinh là đột phá lần đầu tiên, chỉ cần đột phá lần đầu tiên, mấy lần sau sẽ dễ dàng hơn. Đương nhiên, tư chất không tốt, ngay cả lần đầu tiên cũng không thể đột phá, người bình thường căn bản không chịu nổi kỳ nhiệt dày vò trong cơ thể, nhẹ thì cả đời tàn phế, nặng thì chết, ngươi có thể thành công lần đầu tiên, vậy ít nhất cũng có thể đột phá một lần nữa.


- Bình thường khi nào thì đến? Ý ta là lần thứ hai.

- Rất nhanh, hơn nữa sẽ đến trong lúc vô tình, nhưng ta tin rằng ngươi sẽ không vui sướng điên cuồng như lần đầu tiên đột phá đâu.

- Vì sao?

Trương Huyễn không hiểu hỏi.

- Không thể giải thích được, có lẽ là một loại cảnh giới! Một người thành công nhiều lần, sẽ trở nên chết lặng, thứ khắc cốt ghi tâm nhất, vĩnh viễn là lần đầu tiên thành công.

Trương Huyễn gật gật đầu, hắn hoàn toàn có thể lý giải giải thích của Trương Trọng Kiên. Lúc này, hắn lại nghĩ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi:

- Còn có Tử Trùng Ngọc Dũng, ta có thể tìm ở nơi nào?

Trương Trọng Kiên khẽ mỉm cười:

- Đó là một vấn đề lớn! Nó là mấu chốt của Thanh Thạch Kinh, kỳ thật Tử Trùng Ngọc Dũng là do sư phụ ta đặt tên, ngươi mua ở Đột Quyết, nhất định phải nói là mua Băng Tra Tử Trùng, bọn họ cũng không biết Tử Trùng Ngọc Dũng là gì đâu.

Trương Trọng Kiên lấy một cái bình thủy tinh nhỏ từ trong lòng, đưa cho Trương Huyễn:

- Đây là ta mua được từ trong nhà một người Đột Quyết, đáng tiếc chỉ có hai con, ta không cần, tặng cho ngươi vậy! Còn lại chỉ có thể do chính ngươi đi tìm.

Trương Huyễn vội vàng nhận lấy bình nhỏ:

- Đa tạ huynh trưởng ưu ái!

Hắn nâng cái bình lên cao, nhìn chăm chú vào nước dịch màu tím trong bình, trong lòng có chút tiếc nuối, đáng tiếc chỉ có hai con.

Trương Trọng Kiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, trầm giọng nói:

- Ngươi chỉ dùng hai con tử trùng liền có thể đột phá, bởi vậy có thể thấy được tư chất của ngươi cao, cố gắng luyện thật tốt, tin rằng ngươi có thể vượt qua ta.

Trương Trọng Kiên đứng lên cười nói:

- Ta đi làm quen với Lý Tĩnh một chút, xem y có thể giúp ta cởi bỏ một ít nghi vấn trong lòng hay không. Mặt khác, nếu chúng ta đã có duyên, ta sẽ lại tặng cho ngươi một kiện bảo bối.

Y lấy một quyển trục từ trong lòng ra đặt lên bàn, cười ha hả, xoay người đi nhanh ra khỏi doanh trướng.

Trương Huyễn nhặt quyển trục màu vàng lên, chậm rãi mở ra, chỉ thấy trên đó viết một hàng chữ lớn, “Kích Pháp Thập Tam Tuyệt”, mặt sau là mười ba phúc đồ, bên cạnh tràn ngập chú giải chi chít.

Trong lòng Trương Huyễn dâng lên một loại tư vị khó có thể nói hết, một loại cảm động không nói ra được, sống mũi cay cay, hắn không khỏi cúi đầu thở dài, cái gì gọi là khẳng khái nhân nghĩa, hôm nay hắn rốt cục cảm nhận được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui