Giang Sơn Chiến Đồ

Tiêu Vũ thở dài một tiếng trong lòng, kỳ thật nội tâm lão cũng hiểu được chuyện Lý Uyên khó xử, ông ta sợ bị Hoàng thượng hoài nghi có dã tâm nên mới noi theo gương cổ nhân giả bộ tham tiền tham rượu để hủy hoại danh dự, sao phải khổ như thế chứ?

- Vi thần cũng không có chuyện gì khác, thần xin cáo lui.

- Đi đi.

Tiêu Vũ thi lễ chậm rãi lui ra.

Lúc này Dương Quảng lại đọc lại một chút cáo trạng của người dân Thái Nguyên, từ từ lâm vào trầm tư.

Dương Quảng và Lý Uyên thật ra là anh em con dì, mẫu thân hai người là chị em ruột, Lý Uyên lớn hơn Dương Quảng mấy tuổi, từ nhỏ hai người đã học cùng nhau.

Dương Quảng là người thông minh vô cùng, những sách gì đã đọc qua thì không quên được, tính cách lại hướng ngoại còn Lý Uyên là người chất phác, thật thà, tính cách nội tâm, hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Nhưng Dương Quảng vẫn không thích Lý Uyên, cứ cho ông ta là ngụy quân tử, chỉ biết mua danh chuộc tiếng, là người háo sắc nhưng giả vờ không gần nữ sắc, rõ ràng thích uống rượu nhưng lại làm ra vẻ không biết uống.

Khiến triều thần ai cũng khen Lý Uyên là người rộng lượng, nhân hậu nhưng Dương Quảng thì hoài nghi, cho nên khi ở Thái Nguyên dần dần Lý Uyên biểu hiện điều khác trước khiến Dương Quảng cũng không thấy là lạ. Ông ta nghĩ rằng đó là bản tính của Lý Uyên, chỉ có điều khi có quyền lực thì mới biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Nói cho cùng, trong lòng Dương Quảng khinh thường Lý Uyên, có ông nội là anh hùng Lý Hổ. Một tên vô dụng như thế, không ngờ trong quý tộc Quan Lũng lại không có lấy một nhân tài.

Dương Quảng suy nghĩ thật lâu, lại lấy từ rương ra một gấm thư, chậm rãi trải gấm thư trên bàn, bên trong là lời tiên tri lưu truyền ở Lạc Dương.


"Đào lý tử, đắc thiên hạ, hoàng hậu nhiễu Dương Châu, uyển chuyển hoa viên lý. Vật lãng ngữ, thùy đạo hứa?"

Mặc dù Chương Cừu Thái Dực không thừa nhận lời tiên tri này và tử vi dị tướng có liên quan, nhưng Dương Quảng vẫn cảm thấy giữa hai việc này ít nhiều có quan hệ.

Những lời tiên tri này xuất hiện không phải lần đầu tiên, từ ba mươi năm trước phụ hoàng ông ta đã nằm mộng thấy cây lý nở hoa, lũ lụt vây thành, trong cung xuất hiện đào lý tử, lúc đó thời đại hoàng kim nên không để ý đến nhưng hiện tại thiên hạ bất ổn, lại xuất hiện lời tiên tri này thật không thể khiến Dương Quảng không cảnh giác được.

Lời tiên tri có ý rất đơn giản, chính là Lý thị thay thế Dương thị, thời gian bắt đầu khi ông ta đi tuần Dương Châu.

Mấy ngày nay Dương Quảng đọc đi đọc lại lời này, trong thiên hạ có bốn đại gia tộc Lý thị nổi danh, một là sĩ tộc Hà Đông Triệu Quận Lý thị, một là sĩ tộc Hà Tây Lũng Tây Lý thị, Tây Ngụy có hai gia tộc nổi bật là gia tộc Lý Bật và gia tộc Lý Hổ.

Dương Quảng dùng phương pháp loại trừ để phân biệt, Triệu Quận Lý thị yếu đuối thì có thừa vũ lực thì không có, có thể loại trừ, gia tộc Lý Bật thì không được thịnh vượng, chỉ có người nối dõi là Lý Mật đã bỏ đi Ngõa Cương làm cướp, loạn phỉ thì sao có thể có được thiên hạ? Dương Quảng lại loại bỏ gia tộc Lý Bật ra.

Hiện tại trước mắt chỉ còn hai tên, một là Lý Uyên đóng giữ Thái Nguyên, người còn lại là Hữu Kiêu Vệ Đại Tướng quân Lý Hồn, tên hai người này đều có hàm ý là nước, ứng nghiệm với giấc mơ của phụ hoàng ông ta ba mươi năm trước, có nước vây quanh thành. Dương Quảng gần như có thể khẳng định một trong hai người đó đúng như lời tiên tri đã nói.

Một người là quý tộc Quan Lũng, một người là sĩ tộc lớn nhất Lũng Tây, hai gia tộc đều có vũ lực lớn mạnh, mặt khác Lý Hồn có cháu trai là Tương tác giám Lý Mẫn, tên mụ là Hồng Nhi, điều này càng đúng với giấc mơ nước vây thành ba mươi năm trước của phụ hoàng ông ta, rốt cuộc lời tiên tri là chỉ ai?

Lúc này thái giám ngoài cửa bẩm báo:

- Bệ hạ, Đường quốc công đã đến, đang ở ngoài điện đợi gặp.

- Cho gọi ông ta vào.

Một lát sau Lý Uyên vội vàng đi vào ngự thư phòng quỳ phục xuống thỉnh tội:

- Vi thần phụ thánh ân, tội đáng chết vạn lần.

Mặc dù Lý Uyên đã thay trang phục mới nhưng khi lão vào vẫn mang theo mùi rượu nồng nặc khiến Dương Quảng nhíu mày không thích. Ông ta nhìn ra được sắc mặt Lý Uyên tái nhợt, rượu dường như chưa tan hết, hiển nhiên đây là do cố ép tỉnh rượu, điều này khiến Dương Quảng rất không hài lòng.

- Xoạt.

Dương Quảng mang đơn kiện ném trước mặt Lý Uyên, lạnh lùng nói:

- Ngươi giải thích cho trẫm một chút, vì sao nông dân lại đến kinh thành cáo trạng?


Sau một lúc, Lý Uyên mới ấp a ấp úng nói:

- Bệ hạ, vi thần cũng không chiếm đất không, chỉ mua thấp hơn giá thị trường một chút thôi, tuy hành vi của thần không đúng nhưng bọn họ vì chuyện này mà gửi cáo trạng lên kinh thì thật chuyện bé xé ra to rồi, vi thần hoài nghi có người âm thầm sai khiến, mấy năm nay vi thần cũng đắc tội với không ít người.

- Đừng trốn tránh trách nhiệm, ngươi ở Thái Nguyên làm gì trẫm hiểu rất rõ.

Dương Quảng tức giận trừng mắt nói:

- Chẳng lẽ bổng lộc trẫm cấp cho ngươi không đủ nuôi gia đình sao? Chẳng lẽ tổ tiên đã để lại cho ngươi quá ít đất sao?

Mặt Lý Uyên xấu hổ cúi đầu nói:

- Vi thần biết tội.

- Hừ, trẫm hỏi ngươi vì sao lại làm ra chuyện ăn hối lộ trái pháp luật này, ngươi mà không nói rõ lý do đừng trách trẫm không niệm tình mẫu hậu đó.

Lý Uyên thở dài nói:

- Bệ hạ, tổ tiên tuy để lại không ít đất nhưng chia ra ba đời, của cải cũng có không bao nhiêu, thân phụ vi thần chết sớm cũng không để lại nhiều đất, vi thần chỉ có ba mươi khoảnh, cũng chỉ có thể để lại cho đứa con cả, nhưng thần có đến năm đứa con trai, cho nên thần cũng muốn để lại cho bốn đứa chúng nó một ít gia sản. Tuổi thần đã gần năm mươi rồi, con đường làm quan cũng không còn bao nhiêu năm nữa, cho nên thần.... thần nóng lòng thực hiện.

- Cho nên ngươi liền ép mua nhiều cửa hiệu, nhiều đất đai, nghe nói ngươi cũng nhận hối lộ. Đường đường là quan phụ mẫu lại không thương yêu dân chúng, lại tranh đoạt lợi lộc của dân chúng, ngươi thật khiến trẫm vui quá.

Lý Uyên rơi lệ nói:

- Thần phụ thánh ân, thần..... thần biết tội.


Trong lòng Dương Quảng cười lạnh, vì đứa con mới mưu đoạt gia sản. Từ nhỏ ông ta đã biết Lý Uyên là ai, đồ dối trá, bên ngoài thì tỏ vẻ trung hậu nhưng bên trong gian tà, chỉ có điều đến năm mươi tuổi Lý Uyên mới lộ ra bản chất, thật khó cho lão.

Dương Quảng vỗ thật mạnh xuống bàn nói:

- Xử phạt ngươi thế nào trẫm sẽ tự xem xét, nhưng hiện tại ngươi phải xử lý tốt chuyện này, mau trả lại đất, cái gì cần bồi thường thì bồi thường, nếu trẫm nghe nói ngươi lại ăn hối lộ trái pháp luật thì đừng trách trẫm không niệm tình thân, chém đứt đầu ngươi.

Lý Uyên sợ tới mức cả người run rẩy, dập đầu khóc không ra tiếng:

- Vi thần nhất định thay đổi triệt để, tuyệt không làm việc thất đức này nữa.

Dương Quảng thật sự không chịu được mùi rượu từ người Lý Uyên tỏa ra, liền khoát tay:

- Lui ra.

Lý Uyên dập đầu vài cái chậm rãi lui xuống, Dương Quảng chán ghét lắc đầu:

- Người tham tiền lại thích rượu, yếu đuối vô dụng sao có thể tranh đoạt thiên hạ với mình chứ?

Dương Quảng lại lấy bút gạch tên Lý Uyên ra, lời tiên tri chỉ còn lại một tên, Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân Lý Hồn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận