Giang Sơn Chiến Đồ

Trương Huyễn bố trí ổn thoả quân đội, liền lập tức đi tới Yến vương Phủ. Hắn ở Lạc Dương không có người quen nào cả, người quen biết chỉ có một nhóm thị vệ của Yến Vương Phủ. Trương Huyễn vừa mới đi đến trước cửa chính Yến Vương Phủ, vừa hay gặp được ngay trước mặt Thiên Ngưu Trực trưởng Hàn Tân. Hàn Tân là cháu ngoại của Hàn Cầm Hổ, là người hào sảng trượng nghĩa, ở Thiên Tự Các tửu quán cùng với Trương Huyễn đánh nhau, hai người kết được mối giao tình.

Hai người bất ngờ gặp lại, cười lớn ôm nhau một cái. Hàn Tân cho một quyền vào hõm vai Trương Huyễn cười nói:

- Quả nhiên lại thăng quan rồi, làm người ta hâm mộ quá!

- Cái gì mà thăng quan, cả ngày đi khắp nơi đánh giặc, xách cái đầu qua từng ngày. Nào có được thú tiêu dao qua ngày ở Yến Vương Phủ, đừng nhắc nữa!

Trương Huyễn đánh giá gã một chút, lại cười nói:

- Hình như Hàn huynh cũng lên chức nha!

- Ha hả! Chính là thay thế cái vị trí kia của ngươi rồi, Thái tử Thiên ngưu, tuyên Huệ Uý. May mắn chúng ta ở Thiên Tự Các tửu quán chiến với Vũ Văn Thái Bảo, Yến Vương mới đề cao ta, không chỉ là ta, tất cả huynh đệ tham dự đánh nhau đêm đó đều được thăng lên một cấp.

Hai người nói đến Thiên Tự Các tửu quán, lại cùng nhau không kìm nổi cười ha hả.

- Tự Xương đâu, huynh ấy ở đây không?

Trương Huyễn tuy rằng giao tình không tệ với Hàn Tân, nhưng xa xa không đến được mức thành thật với nhau. Trương Huyễn muốn nghe một chút tình hình trong triều đình. Vẫn là phải tìm Sài Thiệu.

Hàn Tân gãi đầu:

- Lão đệ tới không khéo, Tự Xương hôm qua mới xin nghỉ phép một tháng, nói là về nhà thăm viếng ông nội. Đệ tìm huynh ấy có chuyện gì không?

- Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi một câu.

Trong lòng Trương Huyễn có chút thất vọng, Sài Thiệu không ở đây, hắn cũng nhất thời không tìm được người hỏi tình hình rồi. Lúc này, Trương Huyễn chợt nhớ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi:

- Phòng kí túc xá của ta còn trống không?

- Vẫn còn, Yến Vương điện hạ đặc biệt giữ lại cho đệ đó, không cho phép người khác chuyển vào.

Trương Huyễn nhớ tới một món vật phẩm cất giấu trong căn phòng đó, hắn nhất định phải lấy nó đi, hắn cười nói:

- Ta đi xem thử!


Hàn Tân dẫn hắn vào Yến Vương Phủ, đi thẳng đến tiểu viện hắn từng ở, cửa dùng khoá bằng sắt lớn khoá lại:

- Ta đi tìm chìa khoá!

Hàn Tân xoay người chạy ra ngoài.

- Không cần!

Trương Huyễn cười cười gọi gã lại, tiện tay nắm chặt khoá sắt. Chỉ nghe 'Rắc!' một tiếng, không ngờ hắn trực tiếp bẻ gãy khoá sắt rồi. Hàn Tân nhìn thấy líu lưỡi một hồi, điều này cần phải có khí lực cỡ nào?

Bộ dạng căn phòng vẫn duy trì như trước khi hắn rời đi, trên giường đệm chăn được gấp gọn gàng chỉnh tề, giấy tờ bàn sắp xếp thứ tự, trong góc phòng một cái gương lớn để vật phẩm riêng của hắn. Chỉ có điều mặt bàn bị phủ một tầng tro bụi mỏng manh.

Hàn Tân biết ý cười nói:

- Ta còn có chút việc phải đi trước một bước, lão đệ có cái gì cần giúp đỡ, cứ việc tới tìm ta.

- Yến Vương điện hạ có ở đây không?

Hàn Tân lắc đầu:

- Sau khi có chuyện kia, điện hạ rất ít ở vương phủ rồi. Đa số thời gian đều ở trong hoàng cung. Sau khi từ Trác quận về ta còn chưa nhìn thấy ngài ấy.

- Đa tạ Hàn huynh!

Hàn Tân chắp tay, bước nhanh rời đi. Trương Huyễn đóng cửa lại, chậm rãi đi đến trước hòm lớn. Hắn mở hòm ra, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo và một cái hộp ngọc dẹt.

Trương Huyễn mở hộp ngọc ra, bên trong là một cây ngọc trâm do thợ khéo tay làm. Khiến cho Trương Huyễn lại nghĩ ngay đến Tiểu Hoàng Cô cổ quái tinh nghịch kia, không biết nàng bây giờ còn nhớ mình hay không? Còn có đi dạo phố nữa hay không?

Hắn cười lắc đầu, nhét hộp ngọc vào trong túi da. Hắn lại kéo hòm gỗ ra. Hắn rút ra dao găm nạy mấy khối ngọc thạch lên, từ dưới đất đào ra một cái hộp sắt sơ sơ có chút rỉ sét. Mở hộp sắt ra, bên trong là linh kiện súng lục bao bọc tầng tầng trong lớp gấm vóc màu hoàng kim, còn có hai viên đạn.

Trương Huyễn nhìn súng lục và viên đạn kinh ngạc đờ ra. Hắn đến Đại Tuỳ suốt một năm rồi, hắn gần như hoàn toàn sát nhập vào thời đại này. Thiếu chút nữa đã quên hắn đã từng là người sinh sống ở một thế giới khác. Có lẽ chỉ có khẩu súng lực này mới có thể khiến cho hắn nghĩ được bản thân của trước đây.

Thật lâu sau, Trương Huyễn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thật cẩn thận thu súng lục và viên đạn vào trong lòng ngực. Đây sẽ là vật kỷ niệm trân quý nhất của hắn.

Trương Huyễn rời khỏi phòng, đi tới cửa. Hắn nhìn qua lần cuối căn phòng mình đã từng sống qua này, xoay người liền không để lại chút lưu luyến bước nhanh rời đi.


***

Gần cửa sổ lầu ba Thiên Tự Các tửu lầu ở bên cạnh tây thị Lạc Dương, Trương Huyễn một thân một mình ngồi ở trước bàn, ánh mắt nhìn chăm chú vào hàng quán phố xá tây thị phồn hoa náo nhiệt xa xa.

Lúc này đã là thời khắc hoàng hôn, mặt trời lặn chiếu lên kinh thành đế quốc Đại Tuỳ một tầng màu vàng ánh kim. Lúc này ánh sáng chói lọi lần cuối cùng trước khi bóng đêm buông xuống.

Lai Hộ Nhi bị bắt bỏ tù không thể nghi ngờ bao phủ một tầng bóng ma thật dày lên việc khen thưởng chiến thắng diễn ra sắp tới. Trương Huyễn cũng biết Dương Quảng cũng không phải ý nghĩ lúc nhất thời. Ông ta bắt giữ Lai Hộ Nhi có dụng ý sâu dày của ông ta. Có lẽ là muốn mượn Lai Hộ Nhi cảnh cáo nhiều người bụng dạ khó lường. Có lẽ cũng dính đến tranh đoạt quyền lực trong điều chỉnh quân đội. Cũng có lẽ là Lai Hộ Nhi công cao lấn chủ rồi.

Nhưng bất kể như thế nào, Dương Quảng không nên bỏ qua cảm nhận của tướng sĩ cấp thấp, cũng không nên xâm hại lợi ích cấp thiết của tướng sĩ cấp thấp, lại càng không nên tuỳ ý để loại cơ cấu quan liêu đó của Binh bộ đến tuỳ ý phán xét tướng sĩ vì nước đổ máu hăng hái chiến đấu.

Mặc kệ triều đình sẽ mây gió rung chuyển như thế nào, mấu chốt là Trương Huyễn hắn nên làm chút gì đó, hơn là ngồi chờ kẻ khác đến quyết định vận mệnh của hắn, cần phải chủ động tranh thủ lợi ích thuộc về chính mình.

Trương Huyễn uống cạn rượu trong chén, đứng dậy đi xuống lầu. Trương Huyễn hắn quyết không thể để cho kẻ khác đến quyết định vận mệnh người xung quanh mình.

***

Tu Nghiệp Phường ở Lạc Dương có một toà nhà lớn chiếm đất gần năm mươi mẫu. Nơi này chính là nhà của Lại bộ Thượng thư Bùi Củ.

Sau khi Nội sử lệnh Ngưu Hoằng qua đời, tướng quốc Đại Tuỳ trên danh nghĩa chỉ có một mình Tô Uy. Nhưng trên thực tế, trọng thần có được quyền lực tướng quốc vẫn còn không ít, tỷ như bọn Ngu Thế Cơ, Bùi Củ, Bùi Uẩn, Tiêu Vũ, Phàn Tử Cái, Vệ Huyền, vân vân… Thậm chí bao gồm Vũ Văn Thuật cũng từng có chút quyền lực tướng quốc.

Cho nên nhiều khi, tất cả mọi người đều tuỳ ý xưng hô Bùi Củ làm Bùi tướng quốc. Nhưng ở trong xưng hô chính thức quan phương, lại chỉ có thể gọi ông ta là Bùi thượng thư.

Màn đêm đã lặng yên buông xuống, đèn lồng màu hồng lớn trước cửa lớn Bùi Phủ đốt sáng lên, vài tên tên gia nhân đang chuyển giá vũ khí và thẻ xuống ngựa đặt ở cửa chính vào bên trong phủ.

Lúc này, quản gia đang chỉ huy gia nhân bỗng nhiên thấy cách đó không xa vài tên quân nhân đang đứng. Cầm đầu là một tướng lĩnh trẻ tuổi thân thể cao lớn, đang đánh giá tỉ mỉ cửa chính Bùi phủ.

Quản gia vội vàng đi đến trước, chắp tay thi lễ nói:

- Vị tướng quân này có chuyện gì không?

Tướng lĩnh trẻ tuổi chính là Trương Huyễn, dọc đường hắn hỏi thăm mới tìm được phủ đệ của Bùi Củ, Trương Huyễn đáp lễ với quản gia hỏi:

- Xin hỏi… Nơi này là nhà của Bùi thượng thư phải không?


- Đúng vậy!

Quản gia đánh giá hắn một chút, thấy hắn tướng mạo oai hùng đoan chính, cử chỉ hữu lễ, không khỏi có mấy phần hảo cảm, liền cười nói:

- Tướng quân muốn tìm lão gia nhà tôi sao?

Trương Huyễn gật đầu, lấy ra danh thiếp Bùi Củ đã từng cho hắn, đưa cho quản gia nói:

- Tại hạ Trương Huyễn, Bùi thượng thư quen biết tôi.

Quản gia thấy đối phương không ngờ có danh thiếp của lão gia, lập tức nhìn với cặp mắt khác đối với hắn. Vội vàng nói:

- Xin tướng quân chờ một chút. Ta đây phải đi bẩm báo lão gia!

Quản gia xoay người bước nhanh đi vào trong phủ. Trương Huyễn nhìn quản gia vào cửa phủ, trong lòng của hắn ít nhiều có chút cảm giác không đành lòng. Hắn không tìm được Yến Vương, chỉ có thể tìm trọng thần khác giúp đỡ, hắn vốn định tìm Ngư Câu La, nhưng Ngư Câu La và Thổ Vạn Tự đều dẫn quân xuất chinh, không ở kinh thành.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có thể tìm Bùi Củ. Dù sao cũng là Bùi Củ dẫn hắn đến doanh của Kiêu Quả Quân. Bùi Củ có trách nhiệm về mặt đạo nghĩa đối với mình.

Không bao lâu, quản gia từ bên trong phủ chạy ra, phía sau còn đi theo một người trẻ tuổi. Quản gia chỉ Trương Huyễn, nam tử trẻ tuổi vội vàng đến trước khom người thi lễ nói:

- Là Trương tướng quân sao?

- Chính là tôi, xin hỏi công tử là…

- Tại hạ Bùi Tín, tổ phụ của tôi mời Trương tướng quân vào phủ một chuyến.

Hoá ra là cháu của Bùi Củ, Trương Huyễn thấy gã là người điềm đạm biết lễ, liền gật đầu:

- Vậy xin phiền Bùi công tử rồi!

- Trương tướng quân mời!

Trương Huyễn dặn binh lính mấy câu, liền đi theo Bùi Tín đi vào cửa chính Bùi phủ, đi thẳng đến ngoại thư phòng của Bùi Củ. Ngoại thư phòng là nơi Bùi Củ tiếp đãi trọng thần triều đình và thân tín của mình, bình thường không dễ dàng tiếp đãi người ngoài. Ông ta để cho Trương Huyễn đến ngoại thư phòng, trên thực tế là một lời gợi ý, tỏ vẻ ông ta sẵn lòng cùng Trương Huyễn phát triển quan hệ sâu dày.

Đây chính là muốn nhìn ánh mắt tất cả mọi mặt trọng thần quan cao, bởi vì việc hạ ngục của Lai Hộ Nhi, tướng sĩ Cao Câu Ly của y dẫn dắt tạm thời thành người không còn chủ tướng, nhưng cũng đồng thời thành đối tượng các phương tranh đoạt trong bóng tối. Dù sao mấy vạn tiền quân này của Lai Hộ Nhi suất lĩnh là quân tinh nhuệ của Đại Tuỳ, ngay cả Bùi Củ quan văn như thế này cũng theo đó động tâm.

Ai cũng hy vọng xây dựng thế lực của bản thân, loại thế lực này đã không chỉ là quyền sở hữu hoặc là quyền nhân sự. Hôm nay trong sự hỗn loạn mới nhú, cũng bao gồm quân quyền, đối với Bùi Củ mang gánh nặng lợi ích gia tộc cũng không ngoại lệ.

- Trương tướng quân xin mời! Tổ phụ ta sẽ đến ngay.


Bùi Tín mời Trương Huyễn vào phòng, lại dặn dò thị nữ dâng trà. Ngoại thư phòng của Bùi Củ sắp đặt vô cùng thanh nhã, vách tường quét trắng như tuyết, treo mấy bức tranh sơn thuỷ chấm phá, dưới cửa đặt một chiếc giường ngồi rộng rãi, chính giữa là một cái bàn nhỏ bằng gỗ hoa lê, bên cạnh có hai ngọn đèn đồng thau đặt dưới đất, ánh nến sáng ngời. Ngoại trừ những thứ đó, còn có một cái tủ sách và một lư hương.

Trương Huyễn đang đánh giá ngoại thư phòng, chỉ nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Vừa quay đầu, chỉ thấy Bùi Củ mặc một bộ thường phục cười ha hả đi vào.

- Trương tướng quân, đã lâu không gặp!

So với lần trước gặp lại ở Trác quận, sắc khí Bùi Củ tốt hơn rất nhiều, tinh thần cũng không tệ. Trương Huyễn vội vàng lên trước khom mình thi lễ:

- Tham kiếm Bùi thượng thư!

- Đừng khách khí, Trương tướng quân mời ngồi!

Bùi Củ cười tủm tỉm mời Trương Huyễn ngồi xuống, ông ta cũng ngồi xuống. Tôn tử Bùi Tín không dám ngồi xuống, khoanh tay đứng ở bên cạnh ông nội, Bùi Củ lại hỏi:

- Tướng quân trở về lúc nào?

- Buổi chiều mới đến Lạc Dương, trước mắt quân đội đóng quân ở Tây Nội Doanh.

- Ô! Dọc dường thuận lợi chứ! Hà Bắc bên kia loạn phỉ tung hoành ngang ngược. Lần này ngay cả Thánh thượng cũng tận mắt nhìn thấy một đội loạn phỉ.

Trương Huyễn cười khổ một tiếng nói:

- Quả thật rất hung hăng ngang ngược. Ty chức khi trở về, ở huyện Thanh Hà nổ ra một trận ác chiến cùng với quân đội Trương Kim Xưng, phá vây giết ra ngoài.

- Còn có việc này sao?

Bùi Củ ngạc nhiên:

- Loạn phỉ bất ngờ dám đánh lén quân đội chính quy, đã đến mức này rồi sao?

- Ty chức bắt vài tên tù binh, theo bọn chúng nói, là trong triều có quan lớn muốn hại ta, cho nên mới mượn đao giết người.

Bùi Củ là bậc lão làng cỡ nào, lập tức nghe ra điều Trương Huyễn chỉ, tất nhiên là Vũ Văn Thuật. Kỳ thật Bùi Củ cũng cực kỳ không hài lòng với Vũ Văn Thuật.

Thôi Quân Túc là người của Bùi Củ, lần này Thôi Quân Túc làm Giám quân Ngự sử chuẩn bị báo cáo đối với tác chiến của Cao Câu Ly. Nhưng vẫn còn chưa có báo lên trên, Vũ Văn Thuật đã giành trước buộc tội Lai Hộ Nhi. Vốn nên là việc của Giám quân, lại biến thành công lao của Vũ Văn Thuật.

Cứ như vậy, vốn Vũ Văn Thuận và chiến dịch Cao Câu Ly không có quan hệ lại ngang nhiên cắm vào một bước, như thể là do ông ta đến chỉ đạo trận chiến này, đoạt đi công lao của Lai Hộ Nhi. Loại cách làm này không chỉ đê tiện, còn xâm phạm ích lợi rất nhiều người, bao gồm Bùi Củ.

Lông mày Bùi Củ nhẹ nhàng nhướn lên, đanh giọng hỏi:

- Tướng quân có chứng cớ gì không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận