Giang Sơn Chiến Đồ

Mới có hơn hai tháng ngắn ngủi không đến huyện thành, nhân khẩu Kế huyện không ngờ giảm đi một nửa, đường lớn ngõ nhỏ trong huyện thành trở nên có chút trống trải, vốn dĩ từng đám ăn mày nơi nào cũng có thể thấy cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

Bởi vì hơn nửa quân đội tham gia chiến tranh Bình Nhưỡng là đội quân tinh nhuệ Lai Hộ Nhi điều động từ các quân, sau khi chiến tranh kết thúc, những đội quân này đều phải trở về nơi ở trước đây, công lao của bọn họ sẽ do Lai Hộ Nhi tập hợp tất cả cho Binh bộ.

Trương Huyễn là đến từ Kiêu Quả quân, nơi hắn ở trước đây ở Kế huyện, chiến tranh kết thúc, hắn tất nhiên cũng phải trở về Kế huyện.

Nhưng điều khiến Trương Huyễn không thể ngờ được là, đại quân Kiêu Quả trú đóng ở Kế huyện đã rút về Lạc Dương từ nửa tháng trước, quân doanh trú đónglúc đầu cũng không còn sót lại chút gì, nhưng Quân nha Kiêu Quả quân ở lại tạm thời Kế huyện, chuyên phụ trách tiếp đãi quân đội rút về từ Liêu Đông.

Quân nha lâm thời của Kiêu Quả quân đặt ở bên cạnh cửa bắc Kế huyện, vào thành liền có thể nhìn thấy.

Lúc này đã là buổi chiều, bọn họ thúc ngựa tiến vào huyện thành, nhìn một cái là thấy quân nha, thuê dùng một ngôi nhà của một gia đình giàu có, trên nóc nhà cắm quân kỳ Kiêu Quả quân, lại chỉ thấy mấy tên quan viên đã khóa xong cửa chính, đang nói nói cười cười chuẩn bị rời đi, Trương Huyễn sốt ruột, hét từ xa:

- Xin chờ chút!

Hắn thúc ngựa chạy lên trước, chặn đường mấy tên quan viên:

- Các vị xin đợi một lát!

Trương Huyễn vì thời gian gia nhập Kiêu Quả quân khá ngắn, thời gian ở trong Kiêu Quả quân cũng không dài, những quan viên này đều không biết hắn, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau hỏi:

- Ngươi là ai?

Trương Huyễn ôm quyền nói:

- Tại hạ Trương Huyễn, vốn là Võ dũng lang tướng Kiêu Quả quân, vừa từ Liêu Đông trở về, binh lính đều đang đợi ở ngoài thành, hy vọng các vị có thể sắp xếp doanh trại một chút.

Mấy tên quan viên tuy chưa từng gặp Trương Huyễn nhưng cái tên Trương Huyễn này lại đã từng nghe, có thể nói như sấm bên tai, là người Vũ Văn Đại tướng quân oán hận nhất. Những quan viên này sợ Vũ Văn Thuật truy cứu trách nhiệm, nào dám sắp xếp cho Trương Huyễn.

Quan viên cầm đầu cười gượng hai tiếng nói:

- Hóa ra là Trương tướng quân, nghe danh đã lâu, nhưng hiện tại doanh trại ở gần Kế huyện rất bí, quả thực không có doanh trại trống nữa. Hay là chúng ta cung cấp một ít lều trại, Trương tướng quân xem.

Trong lòng Trương Huyễn thực sự không thoải mái lắm, bọn họ trăm cay vạn đắng chạy từ Liêu Đông trở về, đến doanh trại đều không có, binh lính mỏi mệt không chịu nổi, lại còn phải tự mình hạ trại, những quan viên này cũng không tránh khỏi có chút khinh người quá đáng.

Trong lòng hắn bất giác cảm thẩy tức giận, đúng vào lúc này, phía xa có người gọi hắn:


- Trương tướng quân!

Trương Huyễn vừa quay đầu lại, chỉ thấy một tên quan viên đang thở hồng hộc chạy tới. Trương Huyễn lập tức nhận ra y, là Thương Tào Tham quân Thôi Lễ của mình từ trước.

Trương Huyễn trước đây có hai tham quân, một là Binh tào tham quân Lưu Lăng, một là Thương tào tham quân Thôi Lễ, nhưng hai người đều không theo hắn đến Liêu Đông. Lưu Lăng là người Lạc Dương, vì mẫu thân qua đời, về nhà chịu tang, còn Thôi Lễ không muốn đi Liêu Đông chịu chết. Y ở trên quan trường Trác quận có tình cảm khác, liền ở lại Trác quận.

Chốc lát sau, Thôi Lễ chạy đến trước, chắp tay cười nói với mọi người:

- Các vị xin mời! Trương tướng quân để ta sắp xếp.

Các quan viên ước gì vứt bỏ được Trương Huyễn, lần lượt thi lễ với Thôi Lễ, cười bước đi. Thôi Lễ nhìn bọn họ đi xa, bèn cười nói:

- Doanh trại của tướng quân tôi đã chuẩn bị xong rồi, ở thành bắc, tôi sẽ dẫn tướng quân đi luôn.

- Xin hãy chờ chút!

Trương Huyễn ngăn y lại, cười nói:

- Ý tốt của Thôi tham quân ta rất cảm kích, nhưng Thôi tham quân phải nói cho ta biết, là ai bố trí doanh trại cho ta?

Thôi Lễ áy náy nói:

- Là ta vội vàng quá, quên mất nói với Tướng quân. Là Quách Đô đốc bố trí, sớm đã sắp xếp xong cho tướng quân rồi.

Hóa ra là Quách Huyến. Trương Huyễn lúc này mới chợt hiểu, nhưng Quách Huyến sao lại nghĩ đến việc sắp xếp doanh trại cho mình, lẽ nào ông ta muốn thu nạp mình dưới trướng của ông ra sao?

Rất có khả năng, lúc hắn rời Liêu Đông Lai Hộ Nhi đã nói với ông ta. Nhóm quân đội bọn họ chỉ là đội ngũ tạm thời quay về, sau khi triều đình luận công ban thưởng, bọn họ lại có bố trí khác, đến lúc rất nhiều đại tướng đều sẽ tranh cướp bọn họ. Quách Huyến này hẳn là cũng nghe thấy tin tức rồi.

Hơn nữa Trương Huyễn còn biết một nguyên nhân quan trong, một nửa quân đội trong tay hắn vốn chính là cung binh thuộc về Quách Huyến, Quách Huyến đương nhiên hy vọng bọn họ có thể trở về.

Trương Huyễn cũng không hề chán ghét Quách Huyến, ít nhất còn tốt hơn so với đám quan viên Kiêu Quả quân thái độ lạnh lùng lúc nãy, có thể sớm sắp xếp doanh trại cho bọn hắn, dựa vào điểm này, ân tình này hắn cũng đành phải nhận.

Trương Huyễn hỏi địa điểm doanh trại, bèn để mấy tên binh lính đi theo đi thông báo trước cho thủ hạ vào ở quân doanh, rồi hắn mới cười nói với Thôi Lễ:

- Khiến Thôi tham quân phải vất vả rồi, chúng ta đi xem xem đi!


- Đừng khách sáo, mời Trương tướng quân đi theo tôi.

Tuy Thôi Lễ trước đây đã từng là thủ hạ của Trương Huyễn nhưng y hiện giờ là Ký thất tham quân của Quách Huyến, cũng chính là thư ký cơ yếu, địa vị trong phủ Đô đốc khá cao, thái độ đối với Trương Huyễn của y đương nhiên không cung kính giống như trước đây mà rất khách sáo.

- Tướng quân cũng không cần tức giận mấy viên quan đó, bọn họ đều rất tốt đối với các đội quân khác trở về từ Liêu Đông, vì nguyên nhân Vũ Văn Đại tướng quân cho nên bọn họ không thể nhiệt tình với tướng quân, xin tướng quân cũng hiểu cho nỗi khổ của bọn họ.

Trương Huyễn thản nhiên nói:

- Nỗi khổ của bọn họ không liên quan đến ta, ta cũng không muốn phí công này.

Thôi Lễ va vào một cái đinh mềm, y cười ngượng ngùng. Lúc này y lại nhớ tới một việc, vội nói:

- La Phó Đô đốc ngày hôm qua đi quận Bắc Bình, lúc sắp đi để lại một bức thư, nhờ Quách Đô đốc giao cho tướng quân, thư ở trong phòng tôi, lát nữa tôi sẽ đưa đến cho tướng quân.

Trương Huyễn hơi kỳ quái, La Nghệ lại gửi thư cho mình, hơn nữa lại đế Quách Huyến giao cho mình, đây là chuyện gì?

Suy nghĩ Trương Huyễn vừa chuyển liền hiểu rõ, đây hẳn là dính dáng đến việc tranh đấu gay gắt giữa La Nghệ và Quách Huyến, tuy thư viết cho mình nhưng nội dung lại là để cho Quách Huyến xem.

Trương Huyễn không có chút hứng thú nào với thư của La Nghệ, nhưng hắn lại rất quan tâm tình hình La Nghệ, nếu La Nghệ đã không ở U Châu, vậy thì La Thành có nhà hay không? Hắn cười cười bèn hỏi:

- La công tử có ở Kế huyện không?

- Mấy ngày trước y và mẫu thân vội đến Tương Dương rồi, nghe nói cha của La Phó Đô đốc bệnh nặng.

- Hóa ra là vậy!

Trong lòng Trương Huyễn hơi có chút tiếc nuối, gật gật đầu nói:

- Chỉ mong La lão gia có thể bình an vô sự.

- Quách Đô đốc cũng hy vọng lão tướng quân có thể bình an vô sự.

Trương Huyễn liếc nhìn cái người rất tự nhiên gọi Quách Đô đốc này một cái, cười cười, không nói gì thêm nữa.


Lúc này, Thôi Lễ lại thở dài một cái nói:

- Nghe nói khoa cử phải làm trước, tôi lại không có chuẩn bị, cũng không biết năm nay có hy vọng hay không, nhưng mong ông trời phù hộ, để tôi có thể thi đỗ.

- Thôi tham quân muốn tham gia khoa cử sao?

- Đúng vậy! Tôi đã rớt liên tiếp ba năm rồi, nếu lần này lại không đậu nữa, tôi sẽ không còn chút địa vị nào trong gia tộc nữa, Trương tứng quân không hiểu tầm quan trọng của khoa cử đối với những người học trò giống như tôi đâu.

- Ta đương nhiên có thể hiểu, chúc Thôi tham quân năm nay đậu cao!

- Đa tạ Tướng quân nói tốt.

Không bao lâu sau hai người liền đến quân doanh, quân doanh cách nơi thủ hạ Trương Huyễn nghỉ ngơi không đến hai trăm bước. Một nghìn sáu trăm binh lính đã tiến vào ở quân doanh trước một bước, trong quân doanh huyên náo cười nói, đặc biệt náo nhiệt.

Quân doanh là kết cấu ngói, xây dựng cải tạo vô cùng chắc chắn. Rộng mấy trăm mẫu, có một sân huấn luyện rất lớn, bốn phía có tường bao vây, tổng cộng có hai mươi hàng gồm hơn năm trăm căn phòng, nhà kho, chuồng ngựa, phòng quân giới vân vân đủ thứ.

Trong quân doanh ánh mặt trời sáng lóa. Ấm áp mà khô ráo, quả thực là một khu quân doanh rất tốt, nghe nói là thân binh U Châu Đô đốc Nguyên Hoằng Tự trú đóng, sau khi Nguyên Hoằng Tự bị điều đi, khu quân doanh này vẫn để trống, cho đến hôm nay bọn người Trương Huyễn đến ở.

Phòng của Trương Huyễn ở hàng cuối cùng, có một cái sân riêng, hai bên sân là phòng phụ tá và thư phòng, chính giữa là quan phòng của hắn, Thôi Lễ vội về lấy thư cho Trương Huyễn. Trương Huyễn đi vào sân của mình, trong sân mấy binh sĩ đang giúp hắn dọn dẹp đồ đạc, hắn không có phụ tá, phòng phụ tá liền trở thành nơi để đồ tạm thời.

Trương Huyễn nhìn hai tên lính vác hòm sách vào phòng phụ tá, vội ngăn lại:

- Hòm sách đừng để ở đấy, để ở trong phòng ngủ của ta đi.

Hai tên lính gãi đầu, vẻ mặt có chút kỳ quái, Trương Huyễn ngẩn ra:

- Làm sao vậy?

Một tên lính bước lên trước nói nhỏ với hắn mấy câu. Trương Huyễn ngẩn người, hắn xoay người đi về phòng mình. Trong phòng ngủ của hắn lại có phụ nữ, thật là ghê gớm đây.

Phòng ngủ khép hờ. Bên trong truyền đến âm thanh sột soạt, dường như đang chỉnh sửa y phục, tim Trương Huyễn bỗng dưng nhảy lên thình thịch, vừa bắt đầu hắn tưởng rằng Thôi Lễ cố tình sắp xếp một người như vậy ở trong phòng hắn.

Điều này khiến hắn vô cùng tức giận, ở đây là quân doanh, trong quân doanh sao có thể xuất hiện... Nhưng vừa nghĩ lại lại cảm thấy không thể, Thôi Lễ dù sao cũng là con nhà thế gia, còn chưa có tục tằn như vậy.

Những phụ nữ có liên quan đến hắn không nhiều, lẽ nào là Tân Vũ, hay là Lư Thanh? Phòng chừng Lư Thanh là không có khả năng lắm, con gái nhà thế gia làm sao có thể tự tiện chạy đến phòng ngủ của hắn, thế thì khả năng là Tân Vũ lớn nhất, cô nương đó trước giờ luôn làm theo ý mình, lẽ nào mẹ nàng khỏi bệnh rồi sao?

Binh lính cũng nói rồi, người phụ nữ trong phòng không già lắm, là một cô nương trẻ tuổi.

Trong lòng Trương Huyễn tràn đầy chờ mong, hắn hít một hơi thật sâu, bước lên mở cửa phòng.

Căn phòng rất rộng rãi, nhưng không có bài trí gì, có vẻ trống trải, chỉ có một chiếc giường lớn có treo màn trướng, chỉ thấy một người thiếu nữ đang ngồi chồm hỗm trên giường thu dọn quần áo, trong miệng còn hát tiểu khúc, nàng mặc một chiếc váy tay lỡ, đầu chải hai búi tóc, nhìn từ đằng sau, dáng vẻ có chút uyển chuyển, làn da trắng nõn, rõ ràng không phải là Tân Vũ.


Trong lòng Trương Huyễn cực kỳ thất vọng, ho mạnh một tiếng, thiếu nữ bị dọa nhảy dựng lên như con thỏ, vừa quay đầu, thấy Trương Huyễn đi vào, nàng liền vội vàng lui sang một bên, bối rối cúi đầu.

- Tại sao lại là cô?

Trương Huyễn nhận ra thiếu nữ này, là một trong bốn tiểu nha hoàn bên cạnh La Thành, cũng đã từng hầu hạ mình hơn nửa tháng, tên là A Viên.

- Cô đến đây làm gì!

Trương Huyễn chau mày, có chút không vui hỏi.

A Viên vốn không muốn đến hầu hạ Trương Huyễn, lúc này nàng nghe ra ý ghét bỏ trong giọng Trương Huyễn, trong lòng càng thêm tủi thân, cái miệng nhỏ bĩu một cái, nước mắt liền rơi xuống như mưa. Nàng quỳ hao gối xuống đất, ủy khuất đến mức dường như muốn khóc thành tiếng.

Trương Huyễn thấy nàng khóc, cũng cảm thấy giọng điệu của mình có chút quá khô khan, trong lòng không tránh khỏi chút áy náy, lúc trước tiểu nha đầu này hầu hạ mình rất tốt, mình quả thực không nên lạnh lùng với nàng như vậy.

Trương Huyễn bước lên trước mặt nàng cười nói:

- Sao lại khóc rồi?

A Viên nghe ngữ khí của hắn trở nên ôn hòa, trong lòng càng thêm tủi thân, thút tha thút thít nói:

- Người ta vốn không muốn đến, bị ép đến, nếu công tử không thích, ta ta sẽ trở về!

Trương Huyễn nhẹ nhàng kéo nàng một cái, muốn để nàng đứng dạy, tiểu nha đầu lại lắc lắc người, không chịu đứng lên. Trương Huyễn bỗng nhiên kinh ngạc nói:

- Mau đứng lên, bên chân cô có một con rết lớn kìa!

A Viên sợ tới mức thét lên một tiếng, nhảy lên, hoảng hốt nhìn trái nhìn phải, lại không có rết, lại thấy Trương Huyễn không nhịn được muốn cười, nàng biết mình bị lừa, trong lòng vừa tức vừa buồn, liền gục vào tường khóc lớn lên.

Trương Huyễn không nhịn được nhéo nhéo búi tóc của nàng, đây là một việc hắn thích làm nhất lúc ở trong phủ La Thành, cười tủm tỉm nói:

- Ta không phải không thích, có thể lại gặp Tiểu A Viên trước đây, ta đương nhiên rất vui.

- Thế vừa rồi sao công tử trừng mắt với người ta.

A Viên dừng khóc, thút thít hỏi.

- Vừa rồi ta tưởng trong phòng là một người con gái khác, kết quả phát hiện không phải, cho nên trong lòng có chút thất vọng.

- Ngài tưởng là ai?

Tính tò mò của A Viên nổi lên, mắt phiếm đỏ không kìm được hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận