Tiêu Lạc theo Trình Tranh vào trong nhà, anh nói đồ đạc của cô đã được dọn tới rồi, người giúp việc vừa mới sắp xếp chúng lại để trong phòng ngủ.
Cô ậm ừ cho xong chuyện rồi chạy như bay lên phòng, quả đúng là tất cả đồ của cô đều ở đây.
Tiêu Lạc đặt sách vở để trên bàn, quay sang mở tủ đồ lấy quần áo đi tắm.
May mắn thay lúc nãy cô còn tìm nhanh cách biện hộ cho bản thân mình, giữ lại được một người giúp việc ở lại, nhưng người này lại là dì Trương.
không biết cô có thể hòa thuận sống ở đây được bao lâu nữa.
Nếu người khác không làm gì cô thì cô cũng chẳng quan tâm họ có ý nghĩ như thế nào.
Sau khi tắm gội xong, Tiêu Lạc ngồi ngay vào bàn học.
Bộ bàn ghế này chắc là sáng nay vừa chuyển tới đây, tối qua căn phòng này vẫn còn rất trống, không có một thứ gì ngoài chiếc giường và tủ đồ, hôm nay đến cả tủ đồ và ga giường đều được thay mới, thêm luôn một vài món đồ trang trí phòng.
Tiêu Lạc mở sách vở ra làm bài tập, vì chiều nay lớp cô có tiết học bù nên giáo viên cho nhiều bài tập hơn hẳn, mà đấy thì cũng không quá nặng đối với cô, thứ cô quan tâm nhất lúc này vẫn là bài thuyết trình thông tin của cô được giáo viên giao cho trong tuần phải nộp, cô muốn tới thư viện mượn sách nhưng không thành, kết quả bây giờ đến một chữ cũng không có lấy trong đầu, biết tìm tài liệu ở đâu cho tốt đây?
Một giọng nói từ bên ngoài truyền đến, dì Trương đứng trước cửa phòng gọi cô xuống ăn cơm tối, vẫn là cái chất giọng khinh người y như tối hôm qua, cô đứng dậy khỏi ghế, đi mở cửa, sống hơn mười chín năm cuộc đời cô chưa từng thấy người dì giúp việc nào lại khinh người quá đáng như vậy, cô có làm sai chuyện gì ảnh hưởng đến dì Trương này à? Lần đầu gặp mặt như kiểu dì ấy có mối thù truyền kiếp với cô không bằng.
Dì Trương bước xuống sau Tiêu Lạc vài bước, cô cảm thấy mình đang bị người ở đằng sau nhìn chằm chằm, mặc dù rất khó chịu nhưng cô vẫn chẳng biểu lộ rõ ra bên ngoài, kìm nén lại cảm xúc, đến khi nhìn thấy bóng dáng của Trình Tranh từ phòng khách hướng đi vào trong bếp, cô liền chạy nhanh xuống cầu thang đi thẳng đến chỗ Trình Tranh, mặc cho dì Trương ở sau lên tiếng dặn không được phép chạy trên cầu thang đi lại.
Trình Tranh quay đầu, dáng người thanh mảnh của Tiêu Lạc hiện lên trước mắt, cô cười tươi nhìn anh, anh không hiểu nụ cười ấy của cô thể hiện cái gì, lấy lòng ư?
Trên thực tế, cô cũng chẳng biết mình cười vì lí do gì, chắc là khó chịu quá, bèn nở một nụ cười để giải tỏa đi một phần khó chịu nào đó.
" Tại sao anh lại muốn giữ dì Trương lại? dì ấy tuổi cao rồi cần phải có thời gian nghỉ ngơi chứ! " ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy bóng dáng của dì Trương đã khuất tầm mắt, cô nghiêng đầu, tò mò hỏi Trình Tranh.
" Em có ý kiến? " Trình Tranh lạnh giọng, đưa mắt nhìn cô
" Đương nhiên là không rồi, ý của anh như thế nào thì đều đúng hết! Ai dám trái lại chứ! "
" Ăn nói cẩn thận! "
" Tôi nói thế nào anh còn muốn quản? " Tiêu Lạc buông đũa, không muốn ăn thêm nữa, ngồi đối diện với Trình Tranh, chờ đợi câu trả lời.
Đợi một lúc sau, vẫn không nhận được câu trả lời nào cả, cô bĩu môi, định đứng dậy đi lên phòng thì
" Dì ấy làm gì em? " Trình Tranh cũng buông đũa, đứng dậy kéo tay cô lại.
Lần này anh không dùng nhiều lực, tay bị anh nắm lấy cũng chẳng cảm thấy đau đớn gì.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, rồi lại nhìn thấy đằng sau lưng anh có người nên không biểu hiện rõ quá cảm xúc của mình, nhưng anh lại hiểu ý của cô, anh kéo cô lên phòng làm việc của mình.
" Lần sau đừng chạy lung tung trên cầu thang, nếu tôi còn nhìn thấy một lần nữa thì tôi chặt chân em! " Trình Tranh bước lên cầu thang, cảnh cáo cô.
Tiêu Lạc gật đầu, nói biết rồi.
" Nói đi! Dì ấy làm gì em? " Anh kéo cô vào phòng làm việc, đóng cửa lại, rồi mới nhẹ nhàng buông tay thả Tiêu Lạc ra.
Trình Tranh ngồi vào bàn làm việc, còn cô thì lôi một chiếc ghế gần đấy, đến cạnh anh ngồi.
" Sao anh biết dì ấy làm gì tôi? " Tiêu Lạc ngẩng đầu dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Trình Tranh.
Cảm giác không chân thực hiện lên trong đôi mắt long lanh ấy khiến anh không tự chủ mà đưa tay xoa đều cô.
" Trả lời tôi! Đừng hỏi thừa! "
"...!Ừm, để tôi xem nào.
Dì ấy chả làm gì tôi cả, nhưng cả tôi và dì ấy chưa từng gặp nhau, tại sao dì lại nhìn tôi với ánh mắt khác người như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi? " Tiêu Lạc vẫn luôn thắc mắc từ tối hôm qua đến giờ, cô đâu có gây oán gì với bà ấy, cũng không có hống hách ra oai với ai đâu nhỉ?
" Người khác tốt tính thì anh không giữ lại, rốt cuộc thì anh thích dì ấy ở điểm nào chứ? "
" Ai nói với em là tôi thích dì ấy ở lại? " Trình Tranh rút tay về, đặt trên bàn làm việc, trầm tư nhìn cô, suy nghĩ.
" Thế anh cho dì ấy ở lại làm cái quái gì? "
" Dì ấy được việc hơn những người khác"
Tiêu Lạc ồ lên một tiếng, suy nghĩ thoáng một chút, đúng là dì Trương có nhiều kinh nghiệm, làm được nhiều việc hơn những người khác, lúc nãy trong lúc ăn tối, cô nhìn thấy mọi việc trong tầm mắt đều do dì Trương làm hết.
" Nhưng tôi đâu thể ngày nào cũng chạm mặt dì ấy được, lỡ có ngày anh đi làm về muộn thì chắc gì lúc đấy anh vẫn còn nhìn thấy cơ thể tôi không có vết thương nào! "
Tiêu Lạc vừa dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng bật cười ngay phía bên cạnh, cô liếc nhìn anh, không ngờ thế mà anh lại cười.
" Nếu như tôi còn chưa chặt chân em thì người khác chẳng có quyền gì chạm vào em "
Trình Tranh nói với cô, cô buột miệng ừ một câu, xong không nói thêm gì.
Lần đầu tiên cô thấy anh bật cười, cảm thấy Trình Tranh cười lên trông rất đẹp, cô cũng thấy mình đã xiêu lòng trước anh, nhưng cô lại nghĩ rất đơn giản, biện hộ cho bản thân rằng đó chỉ là nhất thời, hiện tại thì ít nhiều cũng xiêu lòng một chút nhưng sau đó cũng chẳng còn cảm xúc gì, chẳng gây lại ấn tượng với cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...