Thất Phân chui vào chăn, lẩm bẩm: “Ai cho phép cậu vào phòng tôi thế?”
Cảm giác chăn dần bị lật từ trên đầu xuống, “Là tôi.”
Nghe giọng nói lạnh lẽo, Thất Phân thở phào nhẹ nhõm, lật hẳn chăn ra, “Lịch Viễn Châu tại sao ở nhà tôi?”
“Bây giờ mười giờ rồi.”
“À.” Thất Phân chỉ ló đầu ra, đã tỉnh táo hơn, nhìn anh mặc lại bộ vest xanh đậm, giống lần gặp đầu tiên, “Sao vẫn chưa đi?”
“Nhanh dậy đi, anh ấy đang đợi cô dạy.” Lễ mở cửa đi ra, Thất Phân nghe lờ mờ cuộc trò chuyện của hai người, giọng Lễ rất lạnh nhưng rất lịch sự.
Thất Phân ngáp dài một cái.
Đêm qua, không nên nói là sáng nay 3 giờ mới ngủ.
Lễ quay lại ngồi trước giường cô, giống như cô tối hôm đó, thở nhẹ nhàng, Thất Phân nghe rõ mồn một, tim đập thình thịch.
Sau một lúc lâu, Thất Phân thận trọng lật người qua.
Phòng tối om.
Đêm nay ngay cả mặt trăng cũng biết lánh mặt.
Tay Thất Phân mò mẫm mép chăn, rồi từ từ di chuyển theo hơi thở của Lễ.
Lạnh lẽo, xương rất cứng.
Nhẹ nhàng thăm dò, rồi xác định hình dạng.
Ngón út anh.
Cô tiếp tục sờ soạng, cảm giác lạnh buốt đột nhiên biến mất.
Thất Phân vội nhắm mắt lại, nín hơi thở.
Đợi cảm giác hoảng hốt lắng xuống, Thất Phân lại hành động.
Cả đêm, cô tấn công, anh rút lui, qua lại, Thất Phân không sờ được cả một bàn tay đầy đủ.
“Xin lỗi, ngủ quá giờ.”
Lịch Viễn Châu đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt là một ly nước, “Không sao, hôm nay cũng nên cho Thất Phân nghỉ, sắp Tết rồi.”
Thất Phân ngồi như quý cô trên ghế sofa, “Sao đột nhiên đến nhà tôi thế?”
“Anh họ cô xuống mua đồ, mời tôi lên.”
“Ừ.”
Vừa lúc Lễ đi ra từ phòng, “Qua ăn sáng đi, bạn cùng lớp còn mang sữa chua cho em nữa, anh đã cảm ơn cậu ấy rồi.”
“Lịch Viễn Châu cảm ơn cậu, vì hôm nay anh họ tôi sắp đi rồi, nên tôi phải đi tiễn anh ấy, có thể...” Thất phân nói khéo rằng không thể chiêu đãi cậu ấy.
“Anh cùng đi với em nhé, anh vừa tới bằng xe hơi.”
“Không cần đâu.” Lễ đưa Thất phân một đôi đũa, “Để em tiễn anh là được rồi, khỏi làm phiền cậu ấy.”
Lịch Viễn Châu cười he he, “Vậy thì không làm phiền nữa, Thất Phân việc học sau tết có thể còn phải nhờ cậu.”
“Được.”
Thất phân định đứng lên tiễn thì bị Lễ ấn xuống, “Em ăn đi, anh ra.”
“Bạn học Lịch bye.”
“Bạn học Thất phân bye.”
Bữa sáng hôm đó, Thất phân ăn cả tiếng đồng hồ.
Lễ ngồi đối diện chờ cô.
“Không phải anh mời cậu ấy lên à?” Thất phân lau miệng.
“Ừm.”
“Sao lại đuổi cậu ấy đi nữa?”
Lễ dọn dẹp đĩa, “Cậu ấy tự đi.”
“Để tôi tự dọn.” Thất phân cũng đứng lên dọn, “Sau này tôi cũng phải quen dọn đĩa một mình thôi.”
“Từ ngày mai bắt đầu quen là được rồi.”
Chiều Thất phân đi toilet ra thì không thấy Lễ đâu nữa.
Trên bàn có để tiền.
Anh nghèo rớt mồng tơi mà còn để tiền cho cô, thật sự là nói là làm.
Cô chụp ảnh, đăng trạng thái: Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi nhiều thế, có vẻ không buồn lắm.
Tối 30 Tết, cô nghe điện thoại của mẹ, giải thích chuyện nhà có người đàn ông, rồi chúc nhau năm mới vui vẻ.
Cô cũng nhận được rất nhiều lời chúc năm mới, có nhóm, có riêng, có tin nhắn, có tin nhắn Wechat, có điện thoại.
Thất Phân trả lời vài cái gửi lại đơn giản bốn chữ “Chúc mừng năm mới“.
Mọi kênh truyền hình đều phát chương trình giao lưu đón xuân.
Thất phân ôm laptop xem Thế Giới Động Vật, giọng điệu của giáo sư Triệu Trung Tường cô rất thích.
Dưới đất vứt lung tung ba gói khoai tây chiên đã ăn hết, càng ngày càng thích ăn khoai tây chiên.
Lúc 00:00, Lịch Viễn Châu gọi điện thoại, “Bạn học Thất Phân, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.” Thất phân đáp lại lờ đờ.
“Ngoài kia đốt pháo hoa rồi, muốn ra xem không? Đẹp lắm.
Toi đang ở dưới nhà cậu.” Giọng Lịch Viễn Châu tràn đầy mong đợi.
Thất Phân đồng ý.
Mặc áo lông dài, cầm rác xuống nhà.
Lịch Viễn Châu vẫy tay, chạy lại cầm theo một ly sữa chua.Vừa mở miệng là một làn khói trắng.
Hai người cùng đi trong tiếng pháo hoa nổ vang đến hồ trung tâm, xung quanh hồ tròn được bao vây vài vòng người.
Pháo hoa được bắn ngay ở đây, pháo hoa nhiều màu sắc, nổ liên tục trên bầu trời, tiếng reo hò vang khắp nơi.
Thất phân ôm ly sữa chua ấm, đứng trong đám đông, bỗng nhớ lại ngày Lễ đi, cô không uống sữa chua, để Lễ uống hết.
Có vẻ anh cũng rất thích uống sữa chua.
“Đẹp không?” Lịch Viễn Châu nói vào tai cô.
Thất Phân tránh đi chút, mới ngẩng mặt nhìn pháo hoa, “Rất đẹp.”
Lịch Viễn Châu mất hồn nhìn cô, trong mắt cô là pháo hoa, trong mắt anh là cô.
Trong lòng cô, tất cả là Lễ.
Trên đường về điện thoại trong túi Thất Phân rung lên, chắc lại là lời chúc năm mới nữa, nghĩ vậy nhưng vẫn muốn xem ai gửi.
Đó là một tin nhắn, từ số lạ.
“Chúc mừng năm mới“.
- Lễ
Nhìn thôi đã bật cười.
“Chuyện gì vui thế?”
Thất Phân cất điện thoại, “Không có gì, chỉ nhớ đến một câu chuyện cười thôi.”
“Có thể chia sẻ để tôi nghe được không?”
“Bạn học Lịch, bạn tò mò quá đấy, đó là một câu chuyện cười bằng giọng nói, giọng của nhân vật rất buồn cười thôi.”
Thất Phân vui vẻ hiếm thấy, khiến Lịch Viễn Châu chưa từng thấy.
Tháng ba ôn hòa.
Thất Phân bắt đầu học kỳ mới.
Diệp Vãn Tiêu kéo cô, bắt đầu mắng nhiếc sếp cũ.
Cuối cùng cô hỏi: “Anh chàng đẹp trai nhà cậu đâu rồi?”
“Đi rồi.”
Diệp Vãn Tiêu tức giận giũ tay cô ra, “Cái gì? Người đẹp trai thế mà cậu để đi mất, sao không nói sớm cho tớ giữ lại! Lần trước ăn xong còn hẹn gặp lại mà, ôi chàng trai đẹp!” Cô ấy nằm dài ra giường.
Thất Phân lấy một quyển sách ôn thi ra đọc.
Cô vào được vòng phỏng vấn, còn Diệp Vãn Tiêu thì không.
“Lễ đi đâu rồi?
Thất Phân mắt không rời sách, “Không biết.”
“Có tiếc không? Đừng giả bộ, tớ thấy cậu thích anh ấy mà, bình thường không bao giờ quan tâm đến việc ăn uống của người khác mà lại lo cho một anh chàng ăn cơm.”
“Không vào được vòng phỏng vấn, cậu có tiếc không?” Thất Phân hỏi lại.
Diệp Vãn Tiêu nhìn cô đe dọa, “Cấm nhắc!”
“Tớ cũng thế, cấm nhắc!”
Cấm nhắc tới bất cứ điều gì liên quan đến anh ấy.
Không vào được vòng phỏng vấn vẫn còn cơ hội thi lại, Thất Phân thì không có cơ hội nào.
Thất Phân đã qua vòng phỏng vấn.
Trong thời gian rảnh rỗi, chuyện đó lại xảy ra.
Cô không cần lo không tìm được việc làm tốt, không phải chạy đôn chạy đáo giữa các hội chợ tuyển dụng của các trường, chỉ cần nằm thoải mái trên giường nhà hay ký túc xá.
Tất nhiên vẫn còn một nhiệm vụ nữa, đó là giúp Lịch Viễn Châu luyện nói tiếng Anh.
Lịch Viễn Châu gửi tin nhắn chúc mừng ngay khi có kết quả: “Chúc mừng bạn học Thất Phân đậu cao học.
Tôi đang đợi cậu ở quảng trường trường.”
“A lô? Tôi...”
Thất Phân đành phải dậy rửa mặt đánh răng, trang điểm.
“Không muốn đi thì đừng đi là được rồi.” Diệp Vãn Tiêu gặm bánh mì thịt, xem phim.
“Đã hứa với anh ấy rồi.”
“Này, lúc hẹn hò với tớ mà bỏ lỡ có ít lần đâu?” Diệp Vãn Tiêu chê cười câu nói của cô.
Thất Phân lắc ngón tay, “Đó là Thất Phân ngày xưa, Thất Phân bây giờ rất coi trọng lời hứa.”
“Về giúp tớ mua đồ ăn với, mực khô gì đó, ớt vừa thôi.”
“Biết rồi.” Thất Phân cầm túi đi ra ngoài.
Sân trường tụ tập rất nhiều người, còn có tiếng thử micro nữa, Thất Phân tưởng là cuộc thi hát nhảy gì đó, tò mò đi xem, chụp hình cho Diệp Vãn Tiêu bảo cô ấy tham gia biết đâu sẽ thành danh thì tốt biết mấy.
Diệp Vãn Tiêu rất thích hát nhảy, do sự tình cờ mà học chuyên ngành lễ tân mà cô không hề thích nhưng thành tích lại không tốt, không thể chuyển ngành được, sau đó thi cao học cũng không đỗ.
Thất Phân cầm điện thoại luồn vào trong, thì bị một lực đẩy thẳng ra vị trí ở giữa.
“Thất Phân, tôi là Lịch Viễn Châu.” Tiếng loa rất lớn, có thể nghe thấy cách xa cả cây số.
Thất Phân mơ hồ đoán được anh định làm gì, khán giả bên dưới đều cười ngượng ngùng, không biết ngượng cái gì.
“Lịch Viễn Châu, đừng tự tiện làm những chuyện liên quan đến tôi mà không hỏi ý kiến tôi, cậu...”
“Thất Phân, tôi thích cậu rất lâu rồi, mỗi lần đều phải cố gắng không tiến lại gần cậu, tôi luôn thận trọng.” Lịch Viễn Châu ôm một bó hồng, “Thất Phân, làm bạn gái của tôi nhé, tôi thích cậu.”
Mọi người bên dưới reo lên đồng ý đi, đồng ý đi.
Thất Phân đứng tại chỗ nhìn Lịch Viễn Châu đầy mong đợi cảm thấy hơi tức giận, cũng hơi khó xử, cô sẽ không đồng ý, nhưng cũng không muốn làm anh ta mất mặt trước đám đông.
“Lịch Viễn Châu, tôi...”
Đám đông lại reo hò, cổ tay Thất Phân bị nắm lấy bởi bàn tay lạnh buốt, giọng nói lạnh lẽo cũng vang lên, “Cảm ơn tình cảm của anh dành cho Thất Phân nhưng đừng ép cô ấy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...