Phùng Sướng đội mũ ngư dân và đeo kính râm, ngồi trên ghế mát dưới mái hiên, đã đợi gần hai tiếng đồng hồ.
Cô ngồi nghiêng nghiêng, nhìn ra phía cửa viện, vừa hay nhìn thấy Giang Nguyên cùng Túc Văn Tây đang sóng vai đi vào, cô đứng lên.
Túc Văn Tây cau mày, bước nhanh đi đến Phùng Sướng:
– Cậu lại tới đây làm gì? Cậu vẫn muốn làm phiền anh ấy à?
Phùng Sướng lại đi lướt qua cô ta:
– Chào buổi chiều, Giang Nguyên.
Thành thực mà nói Giang Nguyên cũng không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, trong đầu anh xuất hiện mấy câu nói linh tinh luôn treo bên miệng của Phùng Sướng như “ngày nào cũng muốn gặp anh”, thậm chí còn có cảm giác “ngày hôm nay đột nhập” là điều vô cùng đương nhiên.
Nhưng mà Túc Văn Tây đứng một bên nhìn, vẻ mặt anh lại trở nên bình thản hơn bao giờ hết, giọng nói cũng lạnh hơn so nhiều với trước kia:
– Cậu tới làm gì?
Phùng Sướng nói:
– Lạnh lùng như vậy à?
Giang Nguyên tỏ vẻ khó chịu:
– Cậu có gì thì nói đi.
Cô tìm anh nào có chuyện gì hay ho đứng đắn đâu, Giang Nguyên đã đoán được cô muốn nói gì rồi.
Nhưng mà lần này đã đoán sai.
Phùng Sướng nói:
– Lần trước em để quên mũ lưỡi trai ở nhà anh, màu trắng, để trên bàn của anh.
Cô nói rõ ràng như thế, Giang Nguyên đã nhớ ra rồi.
Lúc ấy anh tiện tay ném chiếc mũ vào trong phòng để đồ, cô vẫn luôn không quay lại lấy, anh liền quên béng nó mất.
Giang Nguyên cứ tưởng rằng cô vô tâm, hiện tại xem ra, lấy cớ này 80% là cố tình để lại rồi.
Trong lòng anh thấy nực cười, nhưng lại lười vạch trần cô.
Anh bảo Phùng Sướng đứng chờ, cùng Túc Văn Tây đi vào trong nhà.
Những cuốn sách mà Túc Văn Tây muốn mượn nằm xen kẽ với những chồng sách giáo khoa được xếp ngay ngắn trong phòng để đồ, Giang Nguyên chỉ vào chỗ đó rồi để cô ta tự mình tìm kiếm.
Anh cầm mũ lưỡi trai đi ra ngoài, đưa cho Phùng Sướng.
Phùng Sướng cởi mũ ngư dân xuống, dùng ngón tay vuốt nhẹ mái tóc đen, quấn hai lọn tóc trên tay.
Giang Nguyên không biết cô đã đợi bao lâu, nhưng trên trán cô đã phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Anh dời ánh mắt đi, lại lần nữa hạ lệnh đuổi khách.
– Cậu còn việc gì nữa không?
Phùng Sướng nhìn thoáng vào bên trong:
– Hai người vừa đi hẹn hò về à?
Cô hỏi chuyện này với giọng điệu giễu cợt, giống như mọi lần nói chuyện với anh trước đây, đều nhẹ tênh.
– Liên quan gì đến cậu.
– Giang Nguyên không phủ nhận.
– Đúng là thế thật.
– Phùng Sướng giọng bình thản, nhìn quanh, – Giang Nguyên, viện tử nhà anh cũng quá nắng đi.
Không mời em vào nhà à?
Giang Nguyên không đủ kiên nhẫn để đấu với cô, anh nói thẳng tuột:
– Cậu đi được rồi đấy.
Phùng Sướng nhìn anh, thở dài:
– Giang Nguyên, sao anh lại khó theo đuổi như vậy?
Giang Nguyên bị cô làm cho nghẹn mất hai giây.
Anh trả lời:
– Vậy cậu đừng lãng phí thời gian nữa.
Phùng Sướng nói:
– Em muốn theo đuổi được anh, chút khổ này đáng là gì.
– Tùy cậu.
Bỏ lại hai chữ này, Giang Nguyên không để ý tới cô nữa.
Túc Văn Tây dựa vào cửa, dần dần hiểu bài hát nào đang được hát.
Cô ta không thể tin nổi đồng thời cũng thấy vui sướng khi người khác gặp họa, làm sao sẽ bỏ qua cơ hội tốt này chứ.
Đợi Giang Nguyên đi vào nhà rồi, cô ta đi đến trước mặt Phùng Sướng.
– Cậu muốn theo đuổi Giang Nguyên? – Túc Văn Tây không kìm nổi bật cười lên.
– Cậu coi thế giới này chỉ quay quanh cậu thôi à? Mặt trời mọc đằng tây Giang Nguyên mới thích cậu đó.
Vừa rồi cậu không nhìn thấy à? Anh ấy không muốn nói chuyện với cậu.
Phùng Sướng nhìn Túc Văn Tây, rất muốn nghe xem cô ta còn muốn nói gì nữa.
Điều này ở trong mắt Túc Văn Tây chính là biểu hiện bị hạ nhục, cô ta rất sung sướng, tiếp tục cười nói:
– Hay là cậu cho rằng cứ bám dính lấy người ta là có tác dụng? Bớt nằm mơ đi, bớt đọc truyện nghìn lẻ một đêm đi.
Người theo đuổi anh ấy nhiều lắm, cậu chẳng phải người đầu tiên, càng không phải là người đặc biệt.
– Thật à.
– Đương nhiên.
– Túc Văn Tây còn chưa thỏa mãn, trả lại những lời mà Phùng Sướng đã đâm mình lúc trước, – Bốn chữ “mơ mộng hão huyền” giờ dành cho cậu đấy.
– À đúng rồi, ai đó đi thì nhớ mà cầm cả đồ của mình đi nữa nhé, đừng có để quên nữa đấy rồi lần sau lại tới lấy.
Thủ đoạn này chỉ làm phiền người khác, còn bị người khác coi thường nữa, cậu nói xem có đúng không?
Túc Văn Tây cảm thấy rất thú vị.
Rõ ràng là cô ta đã lấy được sách, nhưng cô ta lại không muốn cứ thế đi về nhà chút nào.
Trong ánh nhìn chăm chú của Phùng Sướng, cô ta cố tình lui lại vào nhà Giang Nguyên, cười khiêu khích với cô, đóng cửa thật mạnh.
Giang Nguyên nghe tiếng động, từ trong đi ra, anh ta trông thấy Túc Văn Tây đang cười đến gập người, cau mày nói:
– Em còn chưa đi về à?
Túc Văn Tây cười đến sung sướng thỏa mãn, cô ta nói:
– Giang Nguyên, em vừa mượn anh trút giận một chút.
Nhìn thấy biểu cảm của Giang Nguyên nhìn mình, Túc Văn Tây ngừng cười, đặt một ngón tay ở bên tai:
– Chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu.
Vừa mới dứt lời, một hòn đá to đập vào cửa sổ ngay cạnh cửa lớn, “choang” một tiếng to, cửa kính vỡ choang, kính bắn đầy đất.
Túc Văn Tây giật nảy mình hoảng sợ, tức thì nhảy về hướng ngược lại.
Tiếng động lắng xuống, Túc Văn Tây vẫn chưa hoàn hồn lại nhìn kính vỡ khắp mặt đất, lại nhìn khung cửa sổ trống trơn chỉ còn trơ cái khung, cơn tức giận xông lên tận đỉnh đầu, cô ta kéo mạnh cửa ra:
– Cậu điên rồi à!
Phùng Sướng đứng tại chỗ, thong thả ung dung phủi vết bẩn trên tay, hiên ngang bỏ đi.
– Báo cảnh sát đi! – Túc Văn Tây giận giữ, – Còn pháp luật không đây.
Giang Nguyên khoanh tay dựa vào tường, nhìn cô ta, không nói năng gì.
– Em xin lỗi.
– Túc Văn Tây hạ giọng, cô ta không ngờ Phùng Sướng lại không kiêng nể gì, nhưng nếu cô ta không khơi mào, nhà Giang Nguyên cũng sẽ không bị tai bay vạ gió này.
Cô ta đang muốn ngồi xuống thu dọn kính vỡ, lại nghe Giang Nguyên nói:
– Đứng yên đấy.
Túc Văn Tây xấu hổ.
Giang Nguyên nói tiếp:
– Được rồi, em đi về đi.
Túc Văn Tây lại nói xin lỗi lần nữa, cúi gằm xuống đi về.
Phòng của Giang Nguyên nằm ở mặt bên kia, phải đi qua mới thấy được, cửa sổ bị vỡ chính là cái cách xa nhất trong ba cái, có thể thấy được Phùng Sướng vẫn còn lý trí.
Khi Giang Nguyên đi găng tay vào định dọn dẹp kính thủy tinh vỡ dưới đất thì có hai người đàn ông trung niên mặc quần áo bảo hộ lao động cầm thước cuộn đi đến gõ cửa.
Sau vài câu chào hỏi, bọn họ mời Giang Nguyên đứng sang một bên, nhanh nhẹn xử lý mảnh thủy tinh vỡ dưới đất, lại đo kích cỡ khung cửa sổ, gọi điện cho ai đó và đặt một cái mới.
Mấy người trao đổi đồng thời xử lý mọi việc rất nhanh gọn, trước khi đi còn cười cười với Giang Nguyên.
Giang Nguyên bị bắt trải qua một buổi kịch chiều phát sinh từ sự việc chẳng đâu vào đâu, trong lòng lại không hề tức giận, trực giác của anh cho thấy việc Phùng Sướng ném vỡ cửa sổ kia, cơn giận của cô không chỉ chĩa về mỗi Túc Văn Tây.
Anh thậm chí còn thấy buồn cười một cách ngớ ngẩn, không ngờ rằng trên đời còn có một người vừa gây chuyện xong lại vừa đi tu sửa như thế.
***
Phùng Nhất Đường mang theo Phùng Sướng vừa tới Hải thành, Lý Nhuận Dương đón tiếp hai người ở Linh Tuyền Sơn Trang.
Bữa tiệc ngồi mười mấy người, phần lớn đều là nhân vật máu mặt có tiền có quyền trong giới thương nhân.
Mấy năm trước Phùng Nhất Đường đi đâu cũng mang Phùng Sướng đi theo, bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều đã gặp cô mấy lần, lần gặp mặt này thấy cô đã trổ mã duyên dáng yêu kiều hơn so với trước đây rất nhiều.
Phùng Sướng đương nhiên không nhớ ai cả, cô ngồi giữa Lý Nhuận Dương cùng Phùng Nhất Đường, thoải mái chào hỏi các chú các bác một vòng.
Mọi người trêu đùa vài câu, Lý Nhuận Dương lấy Phùng Nhất Đường ra trêu chọc:
– Tên này vốn dĩ có tiếng là lưu manh, ấy thế mà tự dưng lại có cô con gái bảo bối đáng yêu không thể tả, mọi người nói xem có tức hay không?
Một ông chú mập mạp đeo kính ngồi bên cạnh tiếp lời:
– Chẳng phải à, rõ ràng là khi đó thề thốt hứa hẹn với nhau cùng chúng ta cả đời làm người đàn ông độc thân phong lưu, kết quả là không gặp có thời gian thôi đã ôm con gái ra khoe khoang với chúng ta rồi.
Có người bào chữa thay cho Phùng Nhất Đường:
– Này ông Vương mập, ông nói vậy là không đúng rồi, lão Phùng chỉ nói làm người đàn ông độc thân, chứ chưa hề nói không thể có con gái.
Người ta hiện tại nói mình là kim cương Vương lão ngũ, cũng chẳng vấn đề gì sất.
Người tên Vương mập rên rỉ tỏ vẻ không chịu:
– Ờ! Thế mà ông cũng tính được!
Phùng Nhất Đường cười cười:
– Các ông lại không phải không có, một đám các ông giả bộ ghen tị cái gì!
Vương mập nói:
– Bọn tôi là có, nhưng có ai động tĩnh lớn như ông không, khi ấy chiều chuộng…
Ông ta nói được một nửa biết mình lỡ lời, mặt không đổi sắc chuyển đề tài,
– Nhắc đến mới nhớ, này ông Lý, ông thua rồi nhé, nhà ông chẳng có áo bông nhỏ đấy!
Lý Nhuận Dương cười lên:
– Sao mà không có được? Phùng Sướng còn không phải là con gái của tôi à, đúng không Sướng Sướng?
Phùng Sướng cười:
– Phải ạ, bố nuôi.
Nhuận Dương hỏi:
– Ngày mai bố con tụ họp với đám bọn chú, con có tới không?
Phùng Sướng lắc đầu:
– Con không đi đâu.
Ngày mai để tự đi con đi dạo quanh đây ạ.
Lý Nhuận Dương nói:
– Một mình đi thì có gì vui, trời xa đất lạ.
Vừa hay con trai bố nuôi vừa trở về, ngày nào cũng rảnh phát chán, bố nuôi bảo nó đưa con đi thăm thú.
Vương mập buồn cười:
– Ông Lý, cậu ấm nhà ông lúc cấp hai đã bị ông bắt ép ra nước ngoài học, vừa mới trở về, bản thân còn chẳng rành mà bảo nó dẫn đường á?
Ông ta tự đề cử mình,
– Con trai tôi thì khác nhé, lớn lên tại đây, chỗ nào cũng biết hết.
Lý Nhuận Dương trợn mắt:
– Ông đừng có chen vào chọc ngoáy được không!
Mọi người đều bật cười, Vương mập nói:
– Ai bảo ông lòng Tư Mã Chiêu quá rõ cơ, còn không cho phép tôi cạnh tranh một chút.
Phùng Nhất Đường lên tiếng:
– Toàn bộ cút hết! Một đám đừng có mơ đẹp nhé.
Hết chương 8.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...