Ở Lĩnh Khê ngày thứ hai tình cờ là một ngày họp chợ kéo dài năm ngày ở đây
Khuôn viên rộng vài trăm mét vuông được ngăn cách bởi mấy lối đi với những mặt bàn bê tông cao đến thắt lưng, các tiểu thương lớn nhỏ chen chúc nhau, hết sức nhiệt tình lôi kéo người qua đường, ra sức giới thiệu tiêu thụ hàng hóa.
Có người gánh gùi, phụ nữ xách giỏ, trẻ con luồn lách như con cá chạch, mọi người chen chen chúc chúc hễ gặp người quen là phải trò chuyện vài vòng khiến cho lối đi vốn đã không rộng lắm thì lại càng chật hẹp hơn.
Giang Nguyên và Phùng Sướng không có hứng thú gì mấy với khung cảnh sôi động ở nhà nên họ chậm rãi dạo quanh khu chợ.
Những người tập trung quanh chợ đều là những người bản địa Lĩnh Khê, một tấm da rắn nhỏ trên mặt đất được dùng như một gian hàng, chứa đầy rau và trái cây được hái đến từ đất nông nghiệp của họ đã được rửa vào sáng sớm.
Rau củ quả tươi ngon tự nhiên với các hình dạng khác nhau, cả hai đều không có kinh nghiệm nên lựa chọn lung tung mấy thứ.
Mặt trời từ từ thăng lên, Giang Nguyên mang theo Phùng Sướng từ đường nhỏ đi vòng ra ngoài.
Trên con đường nhỏ có một đoạn dài rất hẹp, hai người phải đi một trước một sau.
Phùng Sướng vẫn luôn cầm quả mận xanh to bằng nắm tay nghịch nghịch, bỗng nhiên ném về phía trước, Giang Nguyên giơ tay bắt được gọn gàng.
Phùng Sướng vỗ tay khen:
– Siêu quá!
– Em ám toán anh à?
Giang Nguyên vẫn không hề quay đầu lại, vừa đi vừa tung vừa hứng quả mận, chơi rất vui vẻ.
– Làm sao em nỡ chứ.
Con đường đổi sang rộng một chút, Phùng Sướng đến gần.
– Chỗ nào có nước không anh?
– Sao vậy?
Phùng Sướng giơ tay anh lên.
– Giờ muốn ăn luôn á?
– Lúc nãy bà bán hàng quảng cáo nó ngon lắm, em muốn xem có phải đúng là ngon hay không.
Giang Nguyên kéo Phùng Sướng vòng qua mấy khóm trúc thấp bé, theo sườn núi đi xuống dưới một đoạn, tiếng suối nước róc rách càng lúc càng gần, giữa những tán cây xanh tươi, một dòng suối trong vắt rộng vài mét bỗng hiện ra.
Con suối này cũng không quá sâu, vì độ dốc thoai thoải, dòng chảy không nhanh lắm, yên tĩnh lặng lẽ, cùng với những viên sỏi sẫm màu dưới đáy nước càng làm tăng thêm chút mát mẻ của mùa hè.
Giang Nguyên rửa sạch quả mận, đưa đến trước mặt Phùng Sướng.
Phùng Sướng lại không cắn lấy mà đẩy trở về.
– Anh ăn trước đi.
– Phùng Sướng, có phải em sợ chua không?
Giọng Giang Nguyên mang theo ý cười.
Phùng Sướng cũng không phủ nhận.
– Hình như nó chưa chín mấy.
Khi còn nhỏ, cô từng bị Phùng Nhất Đường lừa ăn một quả mận xanh to bằng quả nhãn, lúc cắn vào thì vị chua tê tái hết cả người, ê hết cả răng lợi nửa ngày cũng không hết, từ đó trở đi cô rất có tâm lý bài xích với những loại quả có sắc xanh đậm.
Vữa nãy chủ quán ra sức khen như thế, cô cũng chẳng dao động chút nào, mua nó chẳng qua là muốn bà bán hàng im lặng mà thôi.
Cô bán tín bán nghi nhìn Giang Nguyên cắn quả mận xanh, quan sát phản ứng của anh.
– Ngọt lắm.
Thấy Phùng Sướng không tin, Giang Nguyên cúi đầu ấn môi lên môi cô.
Là ngọt.
Nhưng trên môi anh cũng không có bao nhiêu chất lỏng, Phùng Sướng hôn càng sâu hơn để xác nhận lần nữa.
Rừng cây che lấp, tiếng hót líu lo vang lên và ánh nắng lọc qua những chiếc lá xếp tầng lọt qua rải lên hai người họ.
Khi thấy mọi thứ sắp lệch đi khỏi mục đích ban đầu của nó, Giang Nguyên hơi ngửa người ra sau để tách ra khỏi cô.
– Được rồi em.
Phùng Sướng không chịu:
– Nơi này sẽ có người tới không anh?
– Em muốn làm gì?
– Em không muốn làm gì cả.
Giang Nguyên mang cô đi đến bên dòng suối, hướng sang bên cạnh, trong trạm kiểm soát được tạo thành bởi bờ suối và những tảng đá, có một dòng suối cạn, trong vắt, có một quả dưa hấu to tròn chìm trong nước.
Phùng Sướng nhìn nhìn về phía thượng nguồn của con suối,
– Sao tự nhiên lại có dâu hấu ở đây vậy?
Giang Nguyên buồn cười:
– Đương nhiên là có người đặt ở đây rồi.
Em cho rằng nó từ trên trời rơi xuống à?
Phùng Sướng ngồi xổm xuống,
– Đặt ở đây để làm gì thế ạ?
– Để làm mát.
– Giang Nguyên cũng ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô thò vào trong dòng nước.
Phùng Sướng nghịch nghịch dòng nước, nước từ khe núi chảy ra lạnh như băng, giống như là một chiếc tủ lạnh thiên nhiên.
Bất chợt cô khép năm ngón tay lại, đập mạnh vào mặt nước, màn nước vỡ tung bắn thẳng vào người Giang Nguyên, cô nhanh chóng đứng dậy chuồn đi.
Giang Nguyên căn bản không tránh, thậm chí mặc kệ nước bắn tới anh túm lấy cô đang chuẩn bị chạy trốn, bế bổng cô lên, cọ cọ gương mặt đầy nước vào cổ cô.
Phùng Sướng bị cọ đến ướt dầm dề, mất nhiều hơn được, đành phải câu lấy cổ anh, vừa cười nắc nẻ vừa xin tha.
– Cho em xin, Giang Nguyên, em sai rồi em sai rồi.
Giang Nguyên giả bộ muốn ném cô vào trong dòng suối.
– Em đúng là thiếu đòn mà, tốt nhất là ném em cho cá ăn thôi.
Ném cho cá ăn đương nhiên là không rồi.
Hai người trêu chọc nhau người đuổi người chạy, chốc lát sau thì tới nhà.
Ngay sát cửa sổ của phòng làm việc trên tầng hai của Giang Nguyên có một chiếc bàn dài bằng gỗ gụ.
Anh với Phùng Sướng mỗi người chiếm một đầu của chiếc bàn dài, cả hai đều tập trung vào bài tập về nhà trên màn hình..
Ánh nắng rực rỡ như là có hẹn với chiếc đồng hồ treo trên tường, xoay non nửa vòng vòng quanh nóc nhà.
Phùng Sướng đã xem xong một phần kế hoạch cuối cùng, khép laptop lại, đứng lên đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu, Giang Nguyên nghe thấy tiếng gõ cửa, nghiêng người nhìn về phía cửa.
– Chuyện gì vậy em?
Phùng Sướng dựa vào cạnh cửa, tay giấu phía sau giơ lên, giữa ngón tay kẹp mấy sản phẩm bằng nhựa xòe ra như cánh quạt.
Giang Nguyên ngả người ra sau, không có ý đứng dậy.
– Không được.
Lĩnh Khê không bằng Thiên Duyệt, rèm của phòng ngủ vừa nhẹ lại vừa mỏng, hiệu quả che chắn ánh sáng không bằng.
Làm việc xấu trong cái nóng cháy chói lọi như vậy, anh sợ rằng cảnh tượng sẽ trở nên khó quản lý.
– Buổi tối đi.
Giang Nguyên không nhìn cô nữa, tập trung sự chú ý của mình vào tài liệu chưa đọc xong.
Phùng Sướng đóng cửa lại, đi thẳng tới, kéo tầm rèm cửa sổ của phòng làm việc lại, sau đó đi tới ngồi lên người anh.
– Giả bộ cái gì.
– Ngón tay trỏ của Phùng Sướng lướt nhẹ trên mặt anh.
Giang Nguyên bóp eo cô, thần sắc nhìn rất là chính trực:
– Ban ngày ban mặt làm chuyện này không hay lắm đâu.
– Trước kia làm cũng không ít rồi mà.
– Trời tối nhanh lắm.
– Giang Nguyên hôn cằm Phùng Sướng, dỗ dành cô xuống dưới.
– Buổi chiều làm vừa vặn.
– Phùng Sướng đi theo nụ hôn của anh, – Buổi tối quá tĩnh lặng, em sợ em kêu hai tiếng, ngay cả ông hai cũng nghe được í.
Hơn nữa, thư phòng tối như này, có khác gì buổi tối đâu.
Nụ hôn của Giang Nguyên cuối cùng không thể dừng lại được:
– Chỉ một lần thôi nhé.
Nói một lần đúng là chỉ một lần.
Dù sao một lần xong còn chưa đã thèm, thông thường đối với Phùng Sướng chính là như vậy.
Giang Nguyên từ trong buồng tắm đi ra, Phùng Sướng đang đứng ở trên ban công, đang thu quần áo một cách gượng gạo.
Anh từ phía sau ôm cô, nắm chặt sào phơi quần áo trong tay cô, nâng lên một chút, móc quần áo ngoan ngoãn rơi xuống.
Phùng Sướng gỡ quần áo xuống, Giang Nguyên cúi xuống ngửi ngửi.
– Thơm quá.
– Thơm thật á? – Phùng Sướng cũng đặt lên chóp mũi ngửi ngửi.
– Thơm mà.
Giang Nguyên vùi cằm vào cổ cô, đôi tay thì siết chặt eo cô, bao cả người cô ở trong ngực.
– Sướng Bảo.
– Anh hỏi cô, – Ai đặt cho em cái tên Sướng Bảo vậy.
– Đương nhiên là người yêu em rồi.
– Sướng Bảo.
– Anh lại gọi cô lần nữa.
Phùng Sướng có qua có lại ngay:
– Nguyên Bảo.
Vừa dứt lời, cả hai đều im lặng trong giây lát, Phong Sướng không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Giang Nguyên cũng cười, vừa cười vừa hôn cô:
– Gọi linh tinh gì đấy.
Thời gian một tuần chớp mắt đã chỉ còn lại ngày cuối cùng.
Đêm trước khi đi, Linh Khê đổ một trận mưa.
Phùng Sướng ngồi quỳ dưới hành lang, nhìn màn mưa tinh mịn như sợi tơ.
Giang Nguyên phủ tấm chăn mỏng lên người cô.
Phùng Sướng với tay ra, Giang Nguyên liền bế cả cô lẫn chăn lên, đặt lên trên giường.
– Ngày mai phải về rồi.
Phùng Sướng quấn chăn, đè lên trên người Giang Nguyên.
Giang Nguyên dựa vào đầu giường, một tay ôm lấy cô, một tay xoa tóc cô,
– Không nỡ đi à?
– Có chút chút.
Phùng Sướng và Giang Nguyên đã ở bên nhau sắp được hai năm rồi, nhưng cả hai chưa từng ở bên nhau như bóng với hình trong thời gian dài như này cả.
Buổi tối hai người không làm gì cả, sáng hôm sau thức dậy rất sớm, đi theo ông ngoại Giang tập thể dục buổi sáng ở sân, một lúc thì cầm vòi hoa sem tưới hoa và cây xanh trong sân, sau đó còn đi dạo bên đồng ruộng và bên dòng suối.
Giang Nguyên không muốn làm chuyện thân mật vào ban ngày, nhưng đã làm rồi một lần, những lần sau không ít lần ban ngày ban mặt toàn làm ở thư phòng.
Ông ngoại Giang cùng với ông hai Giang không biết đã đi đâu, chưa từng lên tầng hai.
Chỉ khi đến chạng vạng, mặt trời sắp khuất núi thì mới cao giọng ở dưới tầng gọi Giang Nguyên, bảo anh đi cho cá ăn.
Hai ông cụ vẫn thế cứ ăn xong là cãi nhau, vừa tranh cãi vừa kể những câu chuyện thời trẻ của mình.
– Sang năm lại về nữa nhé. – Giang Nguyên lưu luyến ngón tay trong mái tóc dài của cô, – Về sau năm nào cũng sẽ đưa em về.
Phùng Sướng nói:
– Em muốn nghe anh hát.
Giang Nguyên giả ngu:
– Ông ngủ rồi, ngày mai nhé.
– Em muốn nghe anh hát.
– Không hát.
– Hát đi mà.
– Phùng Sướng dịch lên trên một chút, hôn lên cằm anh, – Giang Nguyên ngoan, em ngủ không được, em không hát thì em sẽ làm chuyện khác.
Giang Nguyên cười:
– Sướng Bảo, em vừa đe dọa vừa dụ dỗ anh đấy à.
– Cái này gọi là tiên lễ hậu binh.
– Được rồi, nằm ngoan đi.
Giang Nguyên ôm cô, hát một bài tiếng Anh kinh điển từ hơn bốn mươi năm trước.
“You’re just too good to be true…”
Giọng của anh trầm thấp, chậm rãi, nghe là một kiểu dịu dàng khác với bản gốc,
“I need you, baby…To warm a lonely night…”
Trên đường trở về Nhạn thành, ở trên xe, Phùng Sướng đã đổi đĩa hát và đặt chế độ lặp đi lặp lại liên tục bài tiếng Anh kia.
Giang Nguyên mắt nhìn thẳng, đến khi nghe đến lần thứ bảy thì cuối cùng không chịu được nữa, xấu hổ nói:
– Phùng Sướng, em đủ rồi đó.
– Chưa đủ.
– Phùng Sướng trượt giao diện, tỏ vẻ không hài lòng, – Tối hôm qua sao em lại quên không ghi âm lại nhỉ.
Giang Nguyên nói:
– Em đừng mơ được nghe lại lần hai.
“I love you baby…”
Phùng Sướng cố tình bật nhạc, nhìn Giang Nguyên đầy trìu mến:
“Trust in me when I say…”
Khóe miệng Giang Nguyên nhướng lên,
– Em chờ đó cho anh.
Sau khi về đến Nhạn thành, cả hai vẫn chưa gấp gáp về nhà, Phùng Sướng nói muốn ăn bánh kem làm lý do muốn cùng Giang Nguyên đến Thiên Duyệt.
Trong khi chờ đợi bánh, điện thoại của Phùng Sướng đặt trên mặt bàn rung lên, một tin nhắn hiện lên.
Phùng Sướng nhìn thoáng qua, nét mặt chợt biến đổi lớn, Giang Nguyên đứng ở chỗ quầy, chớp mắt một cái đã không thấy cô đâu, chỉ nhìn được bóng dáng vội vã của Phùng Sướng.
Anh đuổi theo ra, đã không thấy bóng dáng Phùng Sướng đâu nữa.
Anh gọi điện thoại cho cô, bên kia báo bận nói rõ đối phương đang có cuộc trò chuyện điện thoại.
Không biết là qua bao lâu, Phùng Sướng gửi một tin nhắn đến: Có việc gấp, đợi em về rồi nói sau.
Hết chương 35.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...