Phùng Sướng ngoài việc tháp tùng Phùng Nhất Đường trong các chuyến công tác và tham dự các cuộc họp mà do đích thân Phùng Nhất Đường điểm danh cô ngồi dự thính ra, về cơ bản cô chỉ vòng đi vòng lại quanh quẩn ở công ty, rất ít khi đi làm việc thực tế.
Dương Thành Phong cười cười hỏi cô:
– Sướng Sướng à, ngày nào cháu cũng xem, thế có học được gì không?
Phùng Sướng lắc đầu,
– Không chú ạ.
Cháu chả khác gì kẻ mù ngồi xem.
– Bố cháu không chỉ dạy cháu à?
Phùng Sướng thở dài:
– Bố cháu không rảnh ạ.
– Hài.
– Dương Thành Phong rất tán đồng, an ủi, – Bố cháu làm vậy là không đúng rồi.
Cơ hội học tập tốt như thế sao có thể lãng phí được.
Sướng Sướng chúng ta về sau còn phải mang gánh nặng trách nhiệm nữa.
Giờ mà không có gắng tranh thủ học tập sao mà được?
Phùng Sướng nói:
– Chú Dương ơi hay chú chỉ dạy cháu ạ?
– Không thành vấn đề!
Dương Thành Phong sảng khoái đáp ứng, quay qua gọi Liêu Thần tiến vào
– Thế này nhé, cháu đi theo Liêu Thần học cách đọc hợp đồng trước.
Sau đó chúng ta lại tiếp tục cái khác.
Cứ từ từ.
– Vâng ạ.
Vừa ra khỏi văn phòng, sắc mặt Phùng Sướng đã lạnh xuống.
Cô hỏi Liêu Thần:
– Hợp đồng đâu?
Liêu Thần sờ sờ mũi:
– Thật sự muốn xem à?
Giám đốc Dương không biết chứ anh ta biết, lúc Phùng Sướng mới học tiểu học vừa biết mặt chữ, tổng giám đốc Phùng đã ném hợp đồng cho cô đọc chơi rồi.
– Vì sao không xem chứ?
Phùng Sướng nhướng khóe miệng lên, ngồi trước bàn làm việc,
– Hiếm khi chủ động để em xem, đương nhiên là em phải xem cho kỹ rồi.
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho chiếc két sắt,
– Đi lấy đi.
Lấy những hợp đồng mà ông ấy đã ký trong vòng ba tháng trở lại đây cho em.
Cả một ngày chăm chú xem hợp đồng, đầu óc Phùng Sướng bắt đầu choáng váng rồi.
Liêu Thần bưng cà phê tới cho cô, Phùng Sướng vừa thấy liền cười, cô ném đồ trong tay xuống:
– Sao thế, muốn em phải tăng ca với anh hả?
Liêu Thần nói:
– Thế thì không phải, là sợ em mệt thôi.
– Mệt thật.
– Phùng Sướng đứng dậy, xoa xoa cổ, – Nhưng mà anh uống đi, em đi đây.
Phùng Sướng lên xe gọi cuộc điện thoại cho Phùng Nhất Đường.
Phùng Sướng thời gian trước đi công tác ở thành phố kế bên, buổi chiều nay mới quay về Tĩnh Đường Loan.
Ông ngồi khoanh chân trên sân thượng tầng hai, thong thả trò chuyện với con gái yêu.
Có tiếng mở cổng sắt đằng xa.
– Tới rồi à?
– Vâng ạ.
– Ừ.
– Ông đứng lên đi xuống tầng,- Bô bảo mẹ Từ chuẩn bị cơm luôn.
Hơn 10 giờ tối, Phùng Sướng đi một chuyến đến phố Kim Ngân.
Cô dựa vào bức tường nơi hẻm nhỏ gửi tin nhắn cho Giang Nguyên.
Rất nhanh Giang Nguyên đi ra, anh kéo cô đến góc tường.
Hai người trong bóng tối hôn nhau.
Họ đã mấy đêm chỉ có vài cuộc gặp gỡ ngắn ngủi không liên tục, Giang Nguyên đã học được cách đúng mực, không còn hôn sâu đến mức không thể khống chế được như mọi lần nữa.
Trong những nụ hôn dày đặc của Giang Nguyên, Phùng Sướng dần dần bình yên trở lại.
Những lúc tâm tình của cô không tốt, lúc mệt mỏi, khi nhìn thấy Giang Nguyên, Giang Nguyên vĩnh viễn đĩnh đạc vững chãi như tùng bách, vĩnh viễn chuyên chú, như làn gió mát thoảng trên mặt cô.
Nhưng mà những nụ hôn dù có trong sáng thuần khiết thế nào khi mà cọ xát quá lâu thì cũng sẽ không thể khống chế nổi nữa, Giang Nguyên trấn định tinh thần, tách người trong lòng ra.
Phùng Sướng kề tai anh thì thầm:
– Không đủ…
Giang Nguyên không chút dao động, anh đã bị lừa nhiều lần rồi.
Bàn tay có ý đồ gây rối của Phùng Sướng bị anh nắm chặt, anh kéo cô đi đến đầu khác của hẻm nhỏ.
Lúc đi qua hồ nước nhỏ, Phùng Sướng dừng lại.
– Đây là nơi mà chúng ta lần đầu gặp nhau và yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Theo sự hiểu biết của Giang Nguyên thì cảnh tượng lần đầu tiên gặp Phùng Sướng của anh không hề vui vẻ chút nào.
Khi ấy hành vi của Phùng Sướng thể hiện rõ ràng là một cô gái ngang tàng không lý lẽ.
Nhưng mà cô gái ngang tàng không lý lẽ kia lại không cho rằng như vậy, đầu tiên cô khách quan thừa nhận:
– À, nói chính xác hơn là, là em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Lại sờ sờ mái tóc ngắn của anh,
– Vẻ đẹp trai của anh là một lợi thế, cho nên đã lấy mất trái tim của em đi.
Đầu tóc của Giang Nguyên là vùng cấm, chưa bao giờ cho phép người khác chạm vào, tay Phùng Sướng vừa chạm vào đã bị anh bắt lấy, đang muốn xoa trở lại thì lại nghe cô nói thêm một câu như vậy, anh cảm thấy buồn cười, lỗ tai lại phát ngứa.
Cuối cùng chỉ nhéo nhéo tay cô:
– Đừng nghịch.
– Ò, suýt nữa thì em quên.
– Phùng Sướng nói, – Người nào đó ấy, chỉ khi ở trên giường mới bằng lòng cho người ta sờ đầu thôi.
Cô đột nhiên đan hai tay vào nhau, nhảy chân lên vò tóc anh loạn một trận.
– Em cứ sờ đấy.
– Phùng Sướng cười thành tiếng, – Muốn sờ thế nào thì sờ.
Giang Nguyên bị hành động bất ngờ của cô mà không kịp tránh né, cả người như bị điện giật run rẩy lên, anh luống cuống ấn cô vào tường,
– Phùng Sướng, em ba ngày không bị đánh thì leo lên nóc nhà lật ngói rồi đúng không hửm?
Phùng Sướng vẫn còn cười sung sướng, Giang Nguyên nâng cao lên rồi nhẹ nhàng buông xuống, xoa loạn tóc cô một lúc để trả thù.
Phùng Sướng để mặc anh vò tóc mình xong, cô lắc lắc đầu, đánh bay mớ tóc lộn xộn trên khuôn mặt mình.
Đêm nay, ánh trăng chiếu vào tường, giống như mặt nước dịu dàng êm dịu phủ lên khuôn mặt có chút lộn xộn của Phùng Sướng, cô nhìn anh, hai mắt mang theo ý cười còn trong trẻ và dịu dàng hơn cả ánh trắng.
Giang Nguyên chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, ánh mắt anh lưu luyến rất lâu trên gương mặt cô.
Phùng Sướng khẽ khàng hỏi:
– Giờ đã đủ cho anh vừa gặp đã yêu rồi chưa?
Bị nhìn chăm chú lâu như thế, cô biết ý nghĩa của ánh mắt đó là cái gì.
Giang Nguyên nói:
– Muộn rồi.
Anh đã được lấp đầy rồi, và không còn đường để anh quay lại để yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên nữa.
Không biết Phùng Sướng nghe có hiểu không, cô cười hỏi anh:
– Giang Nguyên, có phải bây giờ anh rất hối hận không, có phải rất không hiểu nổi, vì sao lại thích em hay không?
– Đúng vậy.
– Giang Nguyên cúi xuống hôn cô, – Sao anh lại thích em đến vậy cơ chứ.
Lại hôn tiếp nữa, bụng một đằng miệng nói một nẻo, – Em có gì để anh thích em đây.
*
Vào đầu năm học mới, Giang Nguyên thuê một căn hộ ngay gần trường.
Bởi vì chương trình học gia tăng, hai người bận rộn hơn trước rất nhiều.
Thiên Duyệt, nơi cách trường tầm nửa giờ thì nay đã không đủ thuận tiện cho hai người nữa.
Giang Nguyên dường như luôn tràn đầy năng lượng mỗi ngày, dậy sớm, tham gia lớp học, chơi bóng, làm thí nghiệm và còn tham gia các lớp học chuyên môn của cô mỗi khi rảnh rỗi.
Ý định ban đầu của anh là đi cùng cô, nhưng mà chỉ ngồi đó mà không có gì để làm, anh chỉ chuyên tâm nghe giảng cùng cô.
Phùng Sướng cũng rất chuyên tâm nghe giang, chỉ thi thoảng mới vô thức nắm tay anh và nghịch nó ở dưới mặt bàn.
Các giáo sư chịu trách nhiệm giảng dạy bậc đại học tại Khoa Tài chính của Nhạn Đại đều là những người có chất lượng xuất sắc và có lý lịch vàng.
Trên tay người nào cũng nắm vô số vụ việc đời thực, chúng đặc biệt dùng để diễn giải những lý thuyết quanh co, dài dòng và khó hiểu trong sách.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Giang Nguyên đã đọc hết sách chuyên môn của cô mỗi khi đến lớp học, thậm chí cũng không bỏ sót bài tập về nhà.
Nhạn Thành lại thêm một trận tuyết mùa đông nữa.
Giang Nguyên kéo Phùng Sướng vào phòng thí nghiệm xem tiến triển mới nhất.
Được giáo sư Lương Vĩnh ngầm cho phép, việc ra vào phòng thí nghiệm của Phùng Sướng từ lâu đã không bị cản trở.
Lúc đầu cô còn tò mò về việc Giang Nguyên dành nhiều thời gian để làm gì, Giang Nguyên cũng không để ý lắm, chỉ nói đại khái, thấy cô nghe nghiêm túc, anh lại thấy ngạc nhiên:
– Em không thấy buồn tẻ à?
Phùng Sướng đáp:
– Không hề ạ.
Cô thích nhìn dáng vẻ chăm chú tập trung của Giang Nguyên.
– Sau đó thì sao, – Phùng Sướng hỏi, – Điều gì xảy ra sau khi axit lactic được vận chuyển ạ?
Giang Nguyên ôm cô hôn một cái rồi mới giải thích tiếp.
Giang Nguyên không biết là do định kiến ”bạn gái” của mình sai, hay là vì bạn gái của anh là một người có một không hai.
Phùng Sướng chưa bao giờ tức giận vì việc bận học và nghiên cứu của anh, cũng chưa bao giờ can thiệp vào bất kỳ công việc nào của anh.
Thỉnh thoảng cô có than phiền về việc thiếu thời gian bên nhau, là vì chính cô còn bận hơn cả anh.
Bạn gái của anh rất thông minh, nghe một hiểu mười, chỉ nghe anh giải thích là đã rất nhanh có thể suy luận từ trường hợp này sang trường hợp khác, hiểu được tất cả các loại cấu trúc vi mô kỳ lạ trong bản vẽ của mình.
Điều duy nhất không như ý chính là sinh hoạt của Giang Nguyên đều đặn, dù có bận đến mấy thì vẫn theo quy luật, Phùng Sướng thì khác, cô thường xuyên bị Phùng Nhất Đường đưa đi khắp nơi trên thế giới, rất hiếm khi được gặp nhau.
Trước một ngày Tiểu Niên, trong một nhà rượu ở Kim Nguyên, Kim Lang đã nhờ ai đó chụp một bức ảnh đa camera 360 độ về việc mình say rượu vào đêm muộn và gửi cho Phùng Sướng.
Ngay tức thì Phúng Sướng gọi điện thoại tới.
Kim Lang đếm vài giây, làm tốt tâm lý mới nhận nghe.
– Cậu đang ở đâu?
Kim Lang báo địa chỉ, lắp bắp nói:
– Sướng Sướng, cậu định tới á?
– Thế tớ không tới nhé?
– Đừng đừng đừng ——
– Quấy rầy cậu muốn say rượu thì sao đây?
– Không quấy rầy chút nào hết á.
Phùng Sướng cười:
– Cúp đây.
– Này…tốt nhất là dẫn Giang Nguyên cùng tới nhá.
– Vì sao? – Phùng Sướng hứng thú, – Tìm Giang Nguyên làm gì?
– Cậu cứ tới trước đi đã.
Hết chương 32.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...