Giang Nam Oán Lục

Sáu tháng sau, võ lâm rung chuyển vì sự ra đời của Thiên Điểu Bang. HỌ tấn công Hoàng Thổ Thành ở vùng cực Bắc Thiểm Tây, giết chết Trường Xuân Chân Nhân và Truy Mệnh Đao Sứ. Hướng Thành Chủ vì sinh mạng của gần ngàn thủ hạ đành cùng Hoắc Cừu rút quân chạy về Tây Hạ.
Chỉ một tháng sau, Khuất Gia Trang ở Giang âm bị tập kích lúc nửa đêm, nhà cửa còn nguyên vẹn nhưng hơn trăm người đều biến mất. Nghe nói đêm ấy có đám mây đen sì sà xuố ng và hai khắc sau lại bốc lên. Đám mây ấy phát ra những tiếng ríu rít rất lạ tai "
Thiên Sư Giáo chủ Trương Tỳ Vân vội đến Thiếu Lâm Tự họp mặt với các chưởng môn bạch đạo, bàn bạc cách đối phó. Trương Thiên Sư thở dài nói:
- Lão phu đã đến tận nơi quan sát và phát hiện trên mái ngói có rất nhiều phân chim. Như vậy, hành vi này rõ ràng là của Thiên Điểu Bang"
Minh Tâm Tử - chưởng môn phái VÕ Đang thở dài bảo:
- Thiên Điểu Bang thu phục Hoàng Thổ Thành thì còn có thể hiểu được, vì họ cùng chung lãnh thổ . Nhưng việc thảm sát Khuất Gia Trang quả là quá lạ lùng ! Chẳng lẽ họ có tư thù với họ Khuất "
Hư Trúc Chân nhân - chưởng môn phái Hoa Sơn góp ý:
- Theo bần đạo chỉ có hỏa khí của Liệt Hỏa Giáo ở Nam Lĩnh là chống lại được bầy chim ăn thịt kia. Chẳng có động vật nào không sợ lửa cả"
Pháp Hoa thiền sư khen phải:
- Hay lắm ! Lão nạp sẽ cho người mang thư đến Quảng Tây ngay"
Trương giáo chủ lộ vẻ băn khoăn:
- Giáo chủ Liệt Hỏa Giáo là một người xấu xa, tàn ác, dã tâm lại không nhỏ.
Không chừng lão ta nhân dịp này mà xưng bá đất Trung Nguyên "
Huệ Hà sư thái trấn an:
- Đất nước đang thanh bình, kỷ cương phép nước nghiêm minh, chẳng có bang hội nào dám công khai bức hiếp võ lâm đâu Các phái chúng ta đoàn kết lại thì lo gì nữa?
Lời của bà rất chí lý nên bốn lão nhân kia đều tán thành, vừa mời Liệt Hỏa Giáo, vừa chờ xem động tĩnh của Thiên Điểu Bang! Việc trinh sát tình hình Tây Vực được giao cho Vạn Bác HỒ Tinh ở Lư Lăng"
Giờ đây Văn Gia Bảo đã được xây dựng lại trên nền cũ. Tất cả đều giống như xưa, chỉ có rừng tùng chung quanh là thưa thớt, nham nhở vì đám cháy năm nào"
Nhân số cũng chỉ có mấy chục tiêu sư thân tín. Bọn đao thủ Biến Hình Môn vừa quy phục chưa được uống thuốc giải nên đã chết cả vì Yêu Độc Đan.
Cuộc đào thoát kỳ diệu khỏi biển lửa ấy sẽ được nói đến vào một hồi sau. Giờ đây chúng ta hãy quay lại Trường An để gặp một nhân vật rất thú vị.
* * *
Trưa ngày mười tám tháng ba có một quái nhân lững thững đi vào thành Trường An - qua cửa Tây! Thân hình gã cao gầy nên trông như đang bơi trong bộ y phục rất cổ đã rách nhiều chỗ. Đặc biệt là mái tóc gã vàng chói như rơm, lông mày, lông mi cũng vậy. Hơn thế nữa, da mặt, da cổ, da bàn tay đều có lớp lông tơ vàng mượt. BỘ râu quai nón rậm rì bao kín nửa dưới khuôn mặt cũng có màu vàng.
Gã không búi tóc mà cột túm lại bằng dải lụa đen ở đỉnh đầu. Còn đôi dày dưới chân thì hoàn toàn cũ kỹ với mũi vểnh lên. Nếu gã không có dáng đi oai phong bệ vệ, và thiếu thanh trường kiếm trong tay, thì chắc bọn trẻ con đã xúm lại chọc ghẹo.
Trên vai quái nhân tóc vàng có một tay nải nặng bằng gấm trắng. Chẳng ai đoán ra có gì trong ấy?
Gã ta ghé vào một tiệm bán y phục may sẵn, hỏi mua quần áo ! Chủ tiệm thấy gã nói tiế ng Hán sành sõi, bật cười bảo:
- Không ngờ người Tây Dương lại thông thạo ngôn ngữ Trung Quốc như vậy"
Gã lặng lẽ không biện bạch, lấy thỏi vàng hình vuông ra trả. Nén vàng sáng rực khiến chủ tiệm hoài nghi. Lão xem xét rất kỹ và còn cắn thử nữa. Trên mặt khối vàng có chữ Nhất Dật, như vậy tương đương với hai mươi bốn lượng"
Lão chủ đặt lên cân, quả đúng trọng lượng! Lão hoan hỉ thố lại bằng một xấp tiền giấy Đại Minh Thông Hành Bảo Sao. Vị khách kia bỗng nói:
- Túc hạ có thể cho ta đổi thêm ít tiền giấy nữa không?
Gã móc ra thêm mười Dật nữa. Lão chủ tiệm tự hỏi trong tay nải kia chắc là có hàng trăm thỏi như vậy? Đổi tiền xong, quái nhân đi sang khách điếm đối diện. Viên chưởng quỹ nhìn vẻ xơ xác, kỳ dị của khách với ánh mắt nghi ngại. Quái nhân rút tờ tiền giấy trăm lượng đặt lên mặt quầy, lạnh lùng bảo:
- Một phòng thượng hạng "
Lão ta hoan hỉ cười toe toét:
- Xin mời đại gia lên lầu! à! Tiểu nhân quên không hỏi quý danh?
Gã tóc vàng tra in giọng:
- Mạc Luân ở Đ ông Thăng ! Túc hạ cho dọn ngay cơm lên phòng"
Gã tắm gội rất lâu, nhưng không cạo râu, cạo mặt gì cả. Tuy nhiên, trong bộ y phục mới bằng gấm trắng trông Mạc Luân dễ coi hơn. Nếu gã nhuộm râu tóc thì cũng chẳng khác gì người Hán vì mắt đen tuyền "
Mạc Luân xách cả tay nải đựng vàng và trường kiếm theo. Xuống đến khách sảnh ở lầu dưới, gã nghiêm nghị hỏi lão chưởng quầy:
- Ơø thành Trường An này, nơi nào bán ngựa tốt?
Lão chưởng quầy mau mắn đáp:
- Tiểu nhân có một vị tiểu huynh chuyên nuôi ngựa quý ở cửa Nam thành.
Để tiểu nhân gọi xe ngựa đưa đại gia đến đấy"
Mạc Luân lắc đầu:
- Không cần xem, cứ bảo người ấy đem lại con ngựa tốt nhất là được. Ta muốn có nó vào sáng mai"
Gã rời khách điếm, nhảy lên chiếc xe ngựa gần nhất, điềm đạm nói:
- Hãy đưa ta dạo một vòng quanh Trường An "
Nhưng xe ngựa vừa chạy ngang qua cửa tòa Vị Thủy đại tửu lâu, gã bảo xà ích dừng lại! Mạc Luân đưa ra tờ tiền giấy trị giá đến mười lượng bạc. Gã phu xe nhăn nhó :
- Tiểu nhân làm gì có tiề n để thối lại?
HỌ Mạc lạnh lùng bảo:
- Vậy thì khói thố "
Gã nhét tiề n vào tay tên xà ích rồi bỏ đi Thì ra trước cửa tòa tửu lâu đang có một vị hòa thượng to béo đứng khuất thực. Lão ta mặc bộ tăng bào rách rưới, tay không cầm bình bát mà lại chìa ra một chimc thau đồng móp méo, nứt nẻ.
Lão đứng ngay giữa cửa nên rất trở ngại cho khách ra vào. Bọn tiểu nhị hết lời năn nỉ nhưng lão vẫn không chịu đi.
Bọn chúng xúm lại xô đẩy cũng chẳng hề nhúc nhích. Còn đấm đá chỉ tổ đau tay mà thôi! Hòa thượng cười ha hả bảo:
- Hôm nay bần tăng chưa quyên đủ ba chục lượng, quyết không rời chỗ này "
Lão chưởng quầy đấm ngực kêu trời:
- Quyên giáo kiểu này có khác gì ăn cướp! Chẳng lẽ bổn điếm ngày nào cũng phải bù cho đủ số ba chục lượng hay sao?
Hòa thượng thản nhiên đáp:
- Không đâu! Ngày mai bần tăng sẽ đến tiệm bên kia đường"
Mạc Luân bước đến cất giọng khàn đặc hỏi:
- Đại sư quyên tiền để làm gì? Dẫu bao nhiêu tại hạ cũng có thể cúng dường được "
Hòa thượng to béo giật mình nhìn khách lạ. Lão dò hỏi:
- Thí chủ là người phương nào, mà râu tóc vàng như rơm vậy?
- Tại hạ là người Tây Vực"
HÒ a thượng cười hì hì :
- Bần tăng là VÔ Giới, dám hỏi danh tính thí chủ?
- Tại hạ là Mạc Luân! Hay chúng ta lên lầu làm vài chén rượn rồi đàm đạo?
vô Giới lộ vẻ mừng rỡ nhưng khựng lại ngay:
- Bần tăng không kiêng rượn thịt"
Nhưng còn phải quyên giáo trước đã"
Mạc Luân hỏi ngay:
- Đại sư định xây chùa ư?
VÔ Giới buồn rầu đáp:
- Không phải ! Bẩn tăng định xây một ngôi mộ cho người bạn đã chết"
Mạc Luân chấn động, lặng im một lúc mới nói:
- Đại sư cần bao nhiêu?
VÔ Giới gãi đầu:
- Chắc phải hơn ngàn lượng vì bần tăng sẽ xây chùa cạnh mộ để được gần gũi y"
Mạc Luân chớp mắt, lặng lẽ móc trong tay nải ra một nắm ngọc bỏ vào chiếc thau đồng. Trị giá của nó không dưới ngàn lượng bạc. VÔ Giới giật mình, cầm một viên lên xem thử và hỏi:
- Thí chủ đừng chọc ghẹo bần tăng nhé ! Đây là ngọc hay pha lê vậy?
Mạc Luân nghiêm giọng:
- Toàn là của thật cả! Trong tay nải này còn đến gấp trăm lần như vậy. Đại sư có muốn lấy thêm không?
VÔ Giới xua tay:
- Không cần đâu! Nhưng bần tăng phải đi kiểm tra trước đã. Nếu đúng là ngọc thật bần tăng sẽ rất vui lòng uống với thí chủ một phen.
Lão lật đật bỏ chạy như bị ma đuổi.
Bọn tiểu nhị và lão chưởng quầy ôm bụng cười:
- Không ngờ chỉ vài viên pha lên mà đuổi được lão hòa thượng quỷ quái kia đi"
Mạc Luân không nói gì, bước thẳng vào tửu lâu Gã lên tầng hai ngồi ngay lan can phía Tây ngắm cảnh tịch dương trên rặng Tần Lĩnh. Vừa mới ăn cơm xong nên gã chỉ gọi hai (ra nhắm nhỏ và một vò rượn Lan Sinh lâu năm. Tên tiểu nhị bưng rượn lên cười hì hì nói:
- vò rượn này để đã ba mươi năm, giá là hai chục lượng. Chỉ mong đại gia đừng trả bằng những viên pha lê như lúc nãy"
(Người Trung Hoa đã chế tạo ra thủy tinh từ thời nhà Thương nhưng còn thô sơ thời Đông Hán Vương viết rằng các đạo sĩ đã nung luyện năm loại đá làm thành loại ngọc ngũ sắc. ĐÓ chính là những viên thủy tinh hay pha lê.") Hai khắc sau, VÔ Giới chạy vào hỏi chưởng quỹ:
- Thí chủ tóc vàng đâu rồi?
Lão ta sợ hãi nói:
- Hắn lửa gạt đại sư nên bỏ đi rồi "
VÔ Giới gầm lên:
- Lừa gạt cái mả cha ngươi! ĐÓ là ngọc thật! Hắn đâu, hãy nói mau"
Sợ lão không tin, VÔ Giới rút ra một xấp tiền dầy cộm dí vào mũi:
- Đây là hơn ngàn lượng bạc, lão tin chưa?
Mùi tiền thơm phức đâu lạ lùng gì, lão chưởng quầy choáng váng nói như mơ:
- Ngọc thật ư! Người ấy đang ở trên lầu"

VÔ Giới đẩy lão ra, chạy thẳng lên lầu.
Thấy Mạc Luân, lão bước đến, ngồi đối di ện cười hì hì :
- Thí chủ quả là bậc đại thiện nhân"
Bần tăng xin cảm tạ"
có tiền trong túi, VÔ Giới vững bụng gọi rượn thịt ê hề, lão ăn như rồng cuốn, tưởng chừng nhịn đói đã lâu! Mạc Luân lặng lẽ nhìn hòa thượng ăn uống, đôi mắt đầy vẻ trìu mến, VÔ Giới no căng bụng, vơ chén róc đầy. Hai người uống liền mười chén, ai cũng ngà ngà.
Mạc Luân nhìn ra ngoài, thấy bầy én bay lượn trong ánh hoàng hôn, lòng nao nao cảm xúc buột miệng ngâm:
khuất khúc tân từ tửu nhất bôi, Khứ niên thiên khí cựu đình đài.
Tịch dương Tây Hạ kỷ thời hồi VÔ khả nại Hà hoa lạc khứ.
Tự tằng tương thức Yến qui lai.
Tiểu viên hương kích độc bồi hồi." (Dịch thơ) xong một bài từ nhấp một ly.
Lầu xưa hơi cũ vẫn còn y.
Bóng chiều qua lại miền Tây Hạ Chẳng thể làm sao hoa khỏi rơi én kia quen cũ bay liền cánh Mình ta vườn nhỏ bước bồi hồi." Ngâm xong, Mạc Luân nâng chén uống cạn. VÔ Giới róc thêm chén khác rồi hỏi:
- Phải chăng thí chủ có kỷ niệm buồn ở đất Tây Hạ?
Mạc Luân gật đầu.
- Thí chủ đến Trường An có việc hay đi du sơn ngoạn thủy?
- Tại hạ muốn đi thăm Giang Nam một chuyến "
VÔ Giới mừng rỡ nói:
- Bần tăng cũng có ý định ấy. Hay là chúng ta đồng hành cho vui?
Mạc Luân gật gù:
- Thế thì tốt lắm! Đại sư đi sắm sửa y phục. Rồi đến Vị Thủy đại khách điếm tìm tại hạ"
VÔ Giới cười vang:
- Bần tăng cũng biết nơi ấy người áo rách không vào được "
Lão cao giọng gọi tiểu nhị tính tiền.
Còn ít bạc lẻ lão không cho mà lấy lại và cười bảo gã:
- Mấy đồng này coi như bần tăng quyên của thí chủ vậy "
Tiểu nhị tức muốn hộc máu nhưng không dám phát tác"
Khi hai người khách đi khỏi, chưởng quầy và bọn tiểu nhị xúm lại bàn tán:
- Chắc hai kẻ này quen nhau trước và bày ra trò bố thí ngọc ngà để loè thiên hạ đấy thô "
Chỉ mình gã phu xe là biết người tóc vàng kia rộng rãi. Nhưng gã chẳng bao giờ chịu nói ra. Biết đâu đấy là của cải ăn cướp thì sao?
Sự đời quả nực cười "
* * *
Đêm hôm ấy, có một bóng đen đột nhập vào Tần gia trang ở cửa Đông thành Người này trùm kín toàn thân trong lớp vải đen. Thân pháp của hắn nhanh như ánh sao băng qua bầu trời và phiêu phưởng nhẹ nhàng tựa bóng u linh.
Hắn nhanh chóng lướt khắp khu hậu viện như muốn tìm ai đó. ánh trăng mười tám vằng vặc trên cao không hề làm hắn lo sợ Đến một căn phòng còn sáng đèn, hắn nhìn qua khe cửa, thấy một mỹ nhân đang ngồi nhìn ngọn nến lung linh. Nàng vô cùng xinh đẹp nhưng gương mặt lại đầy vẻ đau khổ. Bỗng nàng thở dài não ruột nước mắt trào ra. Mỹ nhân gạt lệ đứng lên, hai tay đưa ra phía trước, chậm chạp dò dẫm in từng bước đi . Thì ra nàng bị mù"
Người bịt mặt chấn động tâm thần, đứng lặng người một lúc. Dường như đã tìm ra chủ ý, hắn vào các phòng gâ đấy, điểm huyệt toàn bộ những người đang ngủ. Những luồng chỉ kình từ ngón tay gã vượt qua khoảng cách nửa trượng rất dễ dàng. Công phu cách không chỉ lực đạt đến mức này là điều khó mà tin được.
Khi biết chắc rằng tất cả đều ngủ mê man, hắn đẩy cửa phòng nữ lang mù, bước vào và đóng lại. Thính giác của người khiếm thị rất tinh tường, vì vậy nữ lang kia phát giác ra ngay. Nàng ngồi ở mép giường, mỉm cười hỏi nhỏ:
- Tưởng đại thư chưa ngủ sao? Vào đây chơi với tiểu muội"
Hắc y nhân vận công truyền âm, khiến giọng nói văng vẳng như từ cõi mơ hồ nào đấy"
- Doanh muội! Ta là Tuấn Hạc từ cõi âm trở về thăm nàng đây "
Giọng nói quen thuộc, thân thiết kia khiến Doanh Doanh vui mừng khôn xiết, nàng đứng bật dậy lắp bắp:
- Tướng công! CÓ thực là tướng công không?
Hắc y nhân ngâm nga:
"Phủ năng chính đắc tăng nhi liễu, Vũ đả lê hoa thâm bế môn." Đây là hai câu cuối trong bài Tử Gia CÔ Thiên của Tần Quán đời Tống! Nghĩa của nó là :
"vừa lúc chong đèn cài cửa kín, Hoa lê tầm tã trận mưa tuôn." Hai câu này là mật hiệu để phu thê nhận ra nhau. Thuật dịch dung của Biến Hình Môn quá linh diệu nên sau khi cứu được Doanh Doanh khỏi ôn Châu, mỗi lúc gần gũi nàng và ôn Tiểu Băng chàng đều ngâm nga câu đầu và họ đọc câu sau"
Yù thơ trong bài thì khác nhưng đem vào chốn phòng the lại nồng thắm ái ân"
Doanh Doanh bật khóc:
- Tướng công! Dầu chàng có là hồn ma bóng quế thiếp cũng không sợ, hãy đến đây với thi ếp "
Đôi tay nàng quờ quạng vào không khí như muốn tìm Tuến Hạc. Chàng đau đớn nói:
- Ta đã giết t nhạc phụ, còn mặt mũi nào mà kề cận nàng nữa! Lần này gặp nhau cũng là lần cuối cùng"
Doanh Doanh xua tay nức nở:
- Không ! Không ! Tướng công bì bức bách mới phải làm như vậy! Gia phụ đã mế t cả lương tri, bao phen hãm hại phu thê chúng ta, như vậy đâu còn là cha con nữa! Nay thiếp đã mù lòa, khố n khổ thế này cũng là chịu tội thay cho tướng công rồi! Thiếp chưa thể chết theo chàng là còn vì từ mẫu"
Nói đến đây, uất khí công tâm, Doanh Doanh ngã lăn ra đất bất tỉnh. Nhưng Tuấn Hạc đâu thể để nàng rơi xuống đất, chàng lướt đến đỡ, đặt nàng lên giường rồi xoa bóp các huyệt đạo quanh đầu cổ.
Lát sau, Doanh Doanh hồi tỉnh.
Nàng mừng rỡ ngồi lên, đưa tay vuốt ve gương mặt Tuấn Hạc. Thấy hàng râu rậm rạp, nàng mỉm cười bảo:
- Sao tướng công không chịu cạo râu?
Tuấn Hạc giả giọng âm u:
- Ta chết nơi đất lạ, chẳng ai thờ cúng nên làm gì có dao mà cạo?
Doanh Doanh bật thốt:
- Thiếp nghe nói đại ca Văn Tuấn Thu đã về Lư Lăng dựng lại Văn Gia Bảo, sao vong linh chàng không về đấy nương thân?
Tuấn Hạc hoan hỉ phi thường. Suy nghĩ môi lúc rồi nói:
- Nếu nàng không giận ta, sao chẳng về lại Văn Gia Bảo khói hương? Oan hồn của ta sẽ cùng nàng xúm họp "
Vào thời Minh, Thiên Sư Giáo phát triển mạnh nên nhân dân Trung Hoa rất tin vào chuyện ma quỷ! Việc vong hồn chết oan hiện về với người thân được coi là lẽ đương nhiên. Những giai thoại như vậy đã là tiề đề để sau này BỒ Tùng Linh đời Thanh viết tác phẩm Liêu Trai Chí Dị .
Doanh Doanh vui vẻ gật đầu:
- Sáng mai thiếp sẽ thưa lại với mẫu thân rồi cùng bà đến Lư Lăng! Thiếp ở đây cũng chỉ vì được gần gũi phần mộ của chàng mà thô "
Tuấn Hạc cảm động hôn lên má nàng rồi hỏi:
- Vì sao Doanh muội lại lâm vào cảnh tăm tối này?
Doanh Doanh buồn bã nói:
- Tiểu muội bị tiên phụ phế võ công nên rấ yếu ớt. Khi nghe tin tướng công chết trong miệng quái long, tiểu muội ngã lăn ra bất tỉnh, đầu đập mạnh xuống sàn gạch. Lúc tỉnh lại thì đã không còn thấy đường nữa "
Bông nàng thẹn thùng nói:
- Thiếp chỉ tiếc một điều là chưa kịp sinh con nối dõi cho tướng công"
Chàng dịu dàng nói :
- Nếu nàng không sợ ta là ma quỷ, phu thê sẽ lại mặn nồng"
Doanh Doanh ôm chặt lấy chàng thủ thỉ:
- Thiếp đâu dám mong được hưởng niềm hạnh phúc ấy"
Nàng run rẩy cởi áo trượng phu, úp mặt vào da thịt lạnh giá kia, cố tìm lấy chút hương xưa. Lát sau, những động tác vuốt ve quen thuộc đã khicơ thể nàng nóng lên và khát khao dâng hiến.
Bao nhớ nhung dồn cả lại phút giây này, hai người đắm mình trong hoan lạc đến giữa tận canh tư.
Tuấn Hạc bất ngờ điểm huyệt Doanh Doanh, mặc lại y phục cho nàng, sửa sang lại chăn gối rồi trở về khách điếm. VÔ Giới hòa thượng đã đến hồi xẩm tối và ở một phòng khác nên không hề hay biết"
Sáng hôm sau, CỔ lão thái thấy Doanh Doanh dậy trễ, liền đến phòng nàng đánh thức :
- Doanh nhi! Con có khoẻ không, sao lại ngủ trưa hơn mọi ngày?
Doanh Doanh giật mình ngồi dậy, đưa tay sờ mó chung quanh. Nàng bỗng nhớ rằng hồn ma không thể ở lại ban ngày, quay sang CỔ lão thái, hơn hở nói:
- Mẫu thân! Đêm qua anh linh Tuấn Hạc hiện về sum họp với hài nhi. Chàng bảo rằng con phải về ngay Văn Gia Bảo vì hồn chàng cũng sẽ về đấy"
CỔ lão thái tin là thực, buồn bã nói:
- Con là dâu họ Văn thì về đấy là phải đạo ta đến đấy sao tiện?
Doanh Doanh ôm bà cầu khẩn:
- Mâu thân nói tướng công không có lỗi gì trong khi hạ sát phụ thân, sao giờ này lại vì việc ấy mà bỏ rơi hài nhi?
Chẳng phải vì phụ thân mà Anh muội chế t đấy sao? Hài nhi mù lòa, mẫu thân thì già yếu, không nương nhau mà sống thì còn dựa vào ai được nữa?
Nàng bật khóc thảm thiết khiến CỔ lão thái cũng khóc theo. Bà gật đầu nói:
- Thôi được, màu thân sẽ đi cùng Doanh nhi"
Hai mẹ con gọi Tưởng Thiếu Hà sửa soạn hành lý cáo biệt Tần Hải để về Giang Tây. Sau khi CỔ Thiện Hòa chế t, CỔ lão thái giải tán Biế Hình Môn nên chẳng còn ai đi theo cả.
Tưởng Thiếu Hà - tứ đệ tử của Thiên Sư Giáo chủ - là một nữ lang bị á tật.
Nàng khá sinh đẹp và có thân hình gợi cảm. Tưởng Thiếu Hà được Trương giáo chủ thu nhận từ năm mười tuổi và nuôi dưỡng suốt mười lăm năm.
Tích Ngọc Lang Quân là kẻ háo sắc nên thường ức hiếp nàng sư muội tật nguyền. Tử lúc nàng mới lớn, gã đã giở trò bại hoại, sờ mó và chọc ghẹo. Lúc đầu Tưởng Thiếu Hà còn nhẫn nhịn, nhưng sau khi biết rõ lòng dạ gã, nàng nuôi lòng căm hận, phản kháng kịch liệt.
Khi Doanh Doanh bị bắt về để kết hôn với Trương ân Tuấn, Tưởng Thiếu Hà là người chăm sóc nàng nên cảm thông với hoàn cảnh. Sẵn mối thù với Trương ân Tuấn, Tưởng Thiếu Hà liền cưu mang Doanh Doanh, đưa nàng về Trường An.
Doanh Doanh đã cùng nàng kết nghĩa chị em, thề suốt đời không bỏ nhau. Vì vậy Doanh Doanh về Văn Gia Bảo thì nàng cũng đi theo! Nàng hóa trang làm gã đánh xe để tránh mặt Thiên Sư Giáo"
Khi xe song mã ra đến đường quan đạo thì gặp hai ky sĩ. ĐÓ là một lão hòa thượng to béo và một quái nhân râu tóc vàng hoe. VÔ Giới đang oang oang kể tình hình võ lâm cho Mạc Luân biết.
Doanh Doanh nghe tiếng người quen liền bảo CỔ mẫu:
- Mâu thân thử nhìn người kia xem có phải là một hòa thượng mập mạp hay không?

cổ lão thái vén rèm nhìn ra, quay lại nói:
- Đúng vậy! Dường như ta đã gặp lão lâu rô thì phải "
Doanh Doanh mừng rỡ thò đầu ra cửa sổ gọi lớn:
- Đại sư! Tiện nữ là Doanh Doanh đây"
VÔ Giới giật mình, phóng ngựa lại, cười ha hả :
- Không ngờ lại gặp được nữ thí chủ ở đây! Bần tăng tưởng đã về ôn châu rồi chứ? Bần tăng mới trở lại Trung Nguyên chừng mười ngày nay "
Doanh Doanh vui vẻ hỏi:
- Đại sư đồng hành với ai mà có vẻ tương đắc vậy? Tiểu nữ mù nên chẳng thấy gì cả"
VÔ Giới giật bắn mình:
- A Di Đà Phật! Lẽ nào trời già lại tàn nhẫn đến thế sao? Tội nghiệp cho nữ thí chủ! à! Bạn của bần tăng là một gã người Tây Vực tên gọi Mạc Luân"
Doanh Doanh nói tiếp:
- Tiện nữ đang cùng mẫu thân trên đường đến Văn Gia Bảo "
VÔ Giới gật gù:
- Hay lắm! Bần tăng cũng có ý ấy"
Chúng ta cùng đồng hành cho vui "
Đến trưa họ ghé vào một trấn giữa đường để dùng bữa. VÔ Giới đến tận xe chào CỔ lão thái rồi đỡ hai người xuống.
Quán vắng không có người nên bọn tiểu nhị vui mừng đón tiếp. Cả năm người quây quần quanh một bàn lớn, VÔ Giới sang sảng gọi cơm rượn, nghe giọng cũng biết túi lão đầy tiền"
Tưởng Thiếu Hà rất ngạc nhiên và thích thú trước dung mạo của Mạc Luân.
Nàng quên rằng mình giả trai, cầm bàn tay Doanh Doanh viết vào.
- Doanh muội, gã Tây Vực kia rất kỳ lạ mắt gã đen nhưng râu tóc lại vàng hoe"
Doanh Doanh sợ VÔ Giới hiểu lầm liền giới thiệu:
- Tiểu nữ quên không nói, người này chính là Tưởng đại thư, ân nhân của tiểu nữ"
VÔ Giới bật cười:
- Không nói bần tăng cũng đoán ra"
Nam nhân đâu có mông ngực tròn trịa như vậy?
Tưởng Thiếu Hà đỏ mặt lườm lão bằng ánh mắt rất sắc ! VÔ Giới ngượng ngừng chữa thẹn:
- Thực ra thì cũng chẳng cần hóa trang.
Sau khi Văn nhị công tử liều mình ở lăng mộ Tần Thủy Hoàng, Trương giáo chủ đã chính thức ngỏ lời xin lỗi Văn Gia Bảo và bãi bỏ lệnh truy sát Tưởng Thiếu Hà"
Tích Ngọc Lang Quân thì bị quản chế rất chặt chẽ "
Tưởng Thiếu Hà mừng rỡ, lột ngay mặt nạ ra. Nàng ra dấu rằng mang vào rất khó chịu. VÔ Giới cười bảo:
- Không ngờ nữ thí chủ cũng là một giai nhân"
Tưởng Thiếu Hà thẹn thùng nhưng rất sung sướng! Doanh Doanh vô tình nói:
- Tiện nữ cùng Tưởng đại thư kết tình tỷ muội, quyết thờ chung một chồng.
Nào ngờ Văn tướng công lại ngắn số nên duyên phân không thành "
VÔ Giới nhăn mặt:
- Nữ thí chủ có biết Văn thí chú có hai người thiếp ở núi Hoàng Sơn hay không?
Sau khi nghe Văn Gia Bảo bị thiêu hủy, toàn gia thảm tử, Tuấn Hạc đành phải lấy Phương Phương và Mạn Ngọc để có người nối dõi tông đường"
Doanh Doanh không hề ghen tuông mà lại nói:
- Thật là tội nghiệp cho hai chị ấy?
Phải chi chị em được đoàn tụ ở Văn Gia Bảo, cùng thờ phụng tướng công! Nghe nói ôn đại thư đã có mặt ở Lư Lăng từ lâu rồi! Không hiểu Thiền ông có phục hồi được dung mạo cho chị ấy không?
VÔ Giới thở dài:
- Giờ đây, Văn thí chủ đã qua đời, có xinh đẹp như cũng cũng chẳng có ai thưởng thức nữa"
Bỗng lão gãi đầu lẩm bẩm:
- Nếu Tuấn Hạc còn sống chẳng phải đã có đến ba người vợ tật nguyền sao?
Người thì mù, người thì câm, người thì mặt nạm!
Mạc Luân ngồi sát bên nên nghe rất rõ, giả vờ như không để ý, nhìn ra ngoài cửa
quán! CỔ Lão thái buồn rầu nói:
- Lão thân chỉ có mình Doanh nhi, muốn tìm danh y chữa trị đôi mắt cho nó mà không biết chỗ!
VÔ Giới vô đùi cười ha hả:
- Chẳng lẽ lão thí chủ không biết rằng dưới chân ngọn núi Ly Sơn có một bậc đệ nhất thần y hay sao? Tuy lão hơi ham tiền một chút nhưng tài y đạo đáng xưng quốc thủ "
CỔ lão thái bối rối:
- Lão thân đã đem gia sản ra chia cho các đệ tử Biến Hình Môn để họ có vốn mưu sinh, nếu vị thần y kia đòi nhiều quá chắc không kham nổi! Hay là để về Lư Lăng cầu cứu Văn đại công tử xem sao?
VÔ Giới giãi đầu, liếc gã tóc vàng rô nói:
- Chiều qua bần tăng mới quyên được hơn ngàn lượng bạc, chắc cũng không đến nỗi thiếu thốn"
Mạc Luân cất tiếng khàn khàn:
- Lão thái yên tâm, vãn bối đem theo mấy vạn lượng vàng, xin được góp một tay để giúp tiểu thư chữa trị "
VÔ Giới chụp lấy ngay:
- Phải lắm, phải lắm! Mạc thí chủ đây có quá nhiều vàng, xài đến suốt đời cũng không hết được, mong lão thí chủ đừng từ chối?
CỔ lão thái ngượng giọng nói:
- Chúng ta chỉ là những kẻ sơ giao, lão thân không dám lạm dụng lòng tốt của túc hạ"
VÔ Giới xua tay:
- Cứ đến gặp lão Thiên Kim Hồi Xuân Thủ Tống Kỳ rồi sẽ tính sau"
Lão gọi tiểu nhị tính tiền rồi dẫn đường cho xe song mã đến Ly Sơn cách đấy vài dặm. Trên đường đi, Doanh Doanh không dằn được tính hiếu kỳ liền hỏi VÔ Giới:
- Đại sư! Vì sao thần y họ Tống kia lại có danh hiệu Thiên Kim Hồi Xuân Thủ?
VÔ Giới cười khanh khách:
- Lão ta mê vàng hơn bất cứ thứ gì trên đời lại thường rêu rao rằng ai có ngàn lượng vàng ròng đem đến, lão sẽ trả lại tuổi xuân cho họ"
Chỉ vào khắc sau đoàn người đã đến nhà của Tống đại phu. Ngay cả cái tên Lão gọi tiểu nhị tính tiền rồi dẫn đường cho xe song mã đến Ly Sơn cách đấy vài dặm. Trên đường đi, Doanh Doanh không dằn được tính hiếu kỳ liền hỏi VÔ Giới:
- Đại sư! Vì sao thần y họ Tống kia lại có danh hiệu Thiên Kim Hồi Xuân Thủ?
VÔ Giới cười khanh khách:
- Lão ta mê vàng hơn bất cứ thứ gì trên đời lại thường rêu rao rằng ai có ngàn lượng vàng ròng đem đến, lão sẽ trả lại tuổi xuân cho họ"
Chỉ vào khắc sau đoàn người đã đến nhà của Tống đại phu. Ngay cả cái tên cũng sặc mùi vàng. Thiên Kim Sơn Trang.
Tống lão xem vàng như tính mạng nên rất bủn xỉn, keo kiệt. Vì thế , cơ ngơi của lão xập xệ cũ kỹ, chẳng hề xứng với cái tên ngàn lượng vàng" chút nào cả! Với tình trạng này dẫu có bán mười lượng cũng chẳng có ai mua "
Giới hắc đạo Thiểm Tây cũng có ý dòm ngó tài sản của Tống thần y nhưng không dám mò vào nhà lão. Ngoài tài chữa bệnh, Tống Kỳ còn là một đao thủ bản lãnh cao cường. Mười gã đệ tử trong sơn trang cũng thuộc hàng cao thủ nhị lưu! HỌ theo học võ và học luôn cả nghề thuốc"
Thấy khách đến, một thiếu nữ chạy ra đón tiếp:
- Mời chư vị vào trong, gia sư đang rảnh rỗi.
VÔ Giới cười khà khà:
- Té ra Tống lão đang ế khách"
CÓ tiếng già nua vọng ra:
- Hòa thượng chết tiệt kia! Lão phu dâ u ế khách cũng chẳng bao giờ chịu chữa không công cho lão lần nữa đâu"
VÔ Giới cười vang:
- Tống thí chủ yên tâm! Lần này bần tăng dẫn mối hời đến cho lão đây"
Một lão nhân thấp bé bước ra, thấy có lách thực, hoan hỉ nói:
- Xin mời ! Xin mời "
Năm người theo lão bước vào phòng khách. Nơi đây cũng chỉ có một bàn tròn dành cho khách ngồi đợi và một chiếc bàn nhỏ để lão chẩn mạch, khám bệnh.
Tống lão cao giọng:
- Xuân nhi ! Pha trà đãi khách "
Thực ra, khách có ngồi đến mỏi lưng cũng chẳng bao giờ có ai bưng trà lên cả"
Suốt đời Tống Kỳ chỉ lấy của người chứ không cho, dù chỉ là một chung trà.
VÔ Giới quá hiểu bạn già nên cười mát:
- Thôi ! Thôi ! Hà tất phải bày vẻ cho tốn kém, bần tăng có mang theo bầu rượn ngon rồi"

Tống Kỳ thản nhiên đáp:
- Thế thì lão phu xin đi ngay vào việc.
Dám hỏi ai trong chư vị là người bệnh.
Mạc Luân trầm giọng:
- Nhị vị tiểu thư đây một người bị mù, một người bị câm! Túc hạ xem thử có trị được không?
Tống thần y cười khẩy:
- Lão phu đã ra tay thì không có bệnh gì không khỏi cả"
Mạc Luân lặng thinh không nói thêm.
Tống Kỳ vạch mắt Doanh Doanh ra xem và hỏi han đủ điều. Cuối cùng lão mỉm cười:
- Bệnh này không khó, chỉ trong ba tháng là hồi phục như xưa"
Doanh Doanh mừng đến sa nước mắt, ôm lấy vai CỔ lão thái. VÔ Giới thúc giục :
- Tống thí chủ xem giùm cái lưỡi của cô nương đây "
Tống thần y vội lấy đôi đũa bạc lật lưỡi Tưởng Thiếu Hà mà xem xét. Lão trần in ngâm bảo:
- Tiểu thư đây bị dị tật bẩm sinh, lưỡi dày gấp đôi người thường. Tuy chỉ cần giải phẫu là xong, nhưng dược vật cầm máu rất quý hiế in nên giá cả còn cao hơn đôi mắt kia"
Mạc Luân bình thản nói:
- Túc hạ cứ nói "
Thần Y liếc nhìn đối tượng rồi vuốt râu tính toán, lão e hèm rồi bảo:
- Đôi mắt năm ngàn lượng bạc ngân. Aù tật tám ngàn lượng"
CỔ mẫu giật mình:
- Trời ơi! Sao cao quá vậy?
Tưởng Thiếu Hà ú ớ xua tay, ra dấu rằng mình không cần chữa trị ! Mạc Luân lạng lùng nói:
- Tổng cộng chưa đến ngàn lượng vàng, tại hạ sẽ đưa trước năm trăm lượng, khi họ khỏi bệnh sẽ đưa đủ"
Gã lấy trong tay nải ra hai mươi mốt khối vàng. Hai mươi mốt Dật bằng năm trăm lẻ bốn lượng! Những thỏi vàng óng ánh xếp ngay ngắn trên bàn khiến Tống đại phu hoa cả mắt. Lão thần in hối tiếc trong lòng là mình quá ngu dại, không biết nói giá cao hơn"
VÔ Giới không cười được nữa, lão cười nhạt bảo Tống Kỳ:
- Bần tăng với thí chủ là chỗ quen biết nên xin cảnh cáo trước rằng số vàng này rất khó nuốt. Nếu không chữa khỏi đúng như giao ước, bần tăng chẳng tha cho thí chủ đâu "
Thiên Kim Hồi Xuân Thủ chưa bao giờ nghe hòa thượng nói với giọng lạnh lẽo như vậy nên ngượng ngừng biện bạch:
- Lão phu cũng biết mình lấy giá cao hơn người khác, nhưng việc chữa trị nhất định sẽ thành công. Lão phu đâu dám hủy hoại thanh danh của mình.
Mạc Luân lấy ra thêm ba mươi Dật vàng nữa, trao cho CỔ lão thái:
- SỐ vàng này, mong bá mẫu nhận lấy và ở lại đây trông nom hai tiểu thư. Khi họ đã lành bệnh thì trả đủ cho Tống thần y Vãn bối phải đi ngay không thể chờ được CỔ mẫu cảm kích đến sa lệ, định sụp xuống lạy tạ. Mạc Luân không dám nhận vội nhảy ra cửa. Không phải gã đứng lên chạy đi mà là vẫn ngồi yên, và mang cả chiếc ghế dựa bay vèo đi. Thân pháp quỷ khốc thần sâu khiến Tống thần y xanh mặt, còn VÔ Giới thì sững sờ.
Tưởng Thiếu Hà đỡ Doanh Doanh cùng quỳ xuống vái tạ với theo. Mạc Luân giơ tay vẫy chào rồi nhảy lên lưng ngựa. VÔ Giới vội hét toáng lên:
- Này Mạc thí chủ, sao không chờ bần tăng với?
Nhưng Mạc Luân lại bất ngờ trở lại, nói ngay:
- Tống thần y! Toàn sơn trang này đã bị vây chặt rồi! Túc hạ có thù oán với ai không?
Tống Kỳ trợn mắt:
- Lão phu chẳng gây hiềm khích với ai cả"
Nhưng từ ngoài cửa có hai người khách lạ bước vào. ĐÓ là hai lão nhân tuổi lục tuần mặc võ phục trắng, vạt áo thêu đầu chim ưng bằng chỉ đen. Đậu trên vai họ là hai con chim nhỏ lông xám điểm đen, mỏ dài nhọn. Hai người ấy chậm rãi bước vào. Chỉ còn cách hơn trượng họ dừng lại và một người cất giọng âm trầm:
- Tống thần y ! Nay đã đến thời hạn phúc đáp Thiên Điểu Bang, lão đã quên rồi sao?
Tống Kỳ căm hận quát:
- Thiên Điểu Bang là cái thá gì mà dám đòi lão phu bỏ cơ nghiệp chốn này về quy phục? Tống mỗ muốn xem bọn người có được bản lãnh gì?
Tống Kỳ ỷ có VÔ Giới hòa thượng và gã tóc vàng võ nghệ cao cường nên mới dám nói cứng như vậy! Bọn đệ tử của lão sau nhà xách đao chạy lên. Một gã đưa bảo đao cho lão rồi thì thầm in:
- Bẩm sư phụ, trên đầu sơn trang có cả ngàn con chim nhỏ đang bay lượn"
Mạc Luân ngước nhìn lên nóc nhà, thấy lợp mái ngói dày nên cũng yên tâm.
Gã nói nhỏ :
- chư vị hãy ở yên trong này, đóng kín tất cả các cửa lại, tại hạ sẽ cùng đại sư ra ngoài tiêu diệt bọn kia"
VÔ Giới gật đầy chụp lấy cây gài cửa dài nửa trượng hăm hở nói :
- Tống thí chủ còn chờ gì nữa?
Mạc Luân nói thầm:
- Để tại hạ ra trước, nhị vị theo sau"
Dứt lời, thân hình gã như cơn gió lướt đi Thanh trường kiếm trong tay hóa thành trái cầu xanh biếc chụp vào hai lão già áo trắng. HỌ đã đề phòng nên vung kiếm liên thủ chống đỡ. Nhưng chiêu kiếm mãnh liệt như cơn bão, không cách gì ngăn lại được. Hai thanh kiếm gãy lìa và chủ nhân của chúng cũng gào lên thảm thuế mỗi người bốn khúc dọc ngang bằng bặng chính xác như đồ tể chia thịt.
VÔ Giới và Tống Kỳ trợn mắt nhìn nhau, riêng mình trước chiêu kiếm khủng khiếp kia. Bỗng có tiếng còi tre thúc giục, bầy chim trên không lao xuống ba mục tiêu dưới đất.
Bọn VÔ Giới múa tít vũ khí bao phủ toàn thân, giết chết rất nhiều. Máu của chim bám đầy đầu tóc và y phục của họ.
Nhưng đàn chim quá đông và không biết sợ chết là gì, cứ theo tiếng còi tre mà lao xuố ng tấn công.
Mạc Luân quát lên:
- Phải tiêu diệt bọn điều khiển thì điểu trận sẽ tan"
Ba người lao thẳng ra ngoài tìm bọn bang đồ Thiên Điểu Bang. Chúng chỉ có gần hai mươi tên võ công trung bình nên bị giết rất nhanh. Không còn tiế ng còi tre thúc giục, bâ y chim bay đi mất dạng.
Tống Kỳ vui mừng gọi vang:
- Mở của ra, chúng ta đại thắng rồi "
Bọn đệ tử của lão mở cửa chạy ra, sững sờ nhìn ba thân hình đầy máu và ngàn xác chim vương vãi khắp nơi. VÔ Giới cười bảo:
- Các ngươi mau dọn dẹp sạch, phi tang hai chục xác người này đi. Chim để tính sau cũng được"
Tống thần y vòng tay nói:
- Nếu hôm nay không có nhị vị, lão phu cũng khó mà toàn mạng được! ơn này xin ghi lòng tạc dạ"
VÔ Giới cười kháy:
- Lão tưởng Thiên Điểu Bang sẽ bỏ qua vụ này hay sao? Bần tăng dám cược rằng lão không sống hết tháng này đâu! Mạng của lão còn lo chưa xong vậy hãy trả lại vàng cho bọn bần tăng"
Tống Kỳ buồn rầu nói:
- Đại sư không nói lão phu cũng chẳng dám nhận điều trị cho ai nữa cả! Chắc phải bán nơi này trốn đi phương khác thôi"
Mạc Luân dịu giọng:
- Đi đâu cũng vậy thôi! Chi bằng Tống túc hạ theo đại sư đây đến Văn Gia Bảo ở Lư Lăng. Trước là có chỗ ẩn cư, sau tiện việc điều trị cho hai tiểu thư đây. HỌ là thê thiếp của Văn nhị công tử, tại hạ tin rằng Văn bảo chủ sẽ rất hoan hỉ được đón tiếp bậc thần y như túc hạ! Tại hạ xin đưa thêm năm trăm lượng để túc hạ yên tâm định cư nơi đất mới "
VÔ Giới khen phải:
- Mạc thí chủ liệu việc rất chu toàn! Ơø Văn Gia Bảo còn có bạn già của lão là vạn Bác HỒ Tinh Cù Sở Hòa, còn gì phải phân vân?
Tống Kỳ không còn đường nào khác, chấp nhận đi Giang Tây:
- Lão phu xin tuân mệnh! Còn tiề bạc chẳng dám lấy thêm! Cái mạng này cũng là do nhị vị ban cho"
VÔ Giới vô vai lão cười cợt:
- Tống lão chỉ mắc nợ Mạc thí chủ đấy thôi Phần bần tăng coi như trả nợ lần trị thương năm ngoái.
Chỉ hai khắc sau, thầy trò Tống Kỳ đã thu xể p xong hành lý lên hai chim c xe ngựa, theo bọn chàng đi về hướng Nam Dương. Được vài dặm, Doanh Doanh vén rèm hỏi vọng ra:
- Vì sao Mạc đại ca lại tốt với chị em tiểu muội như vậy?
Tuấn Hạc bối rối nói bửa:
- Mười bảy năm trước, tại hạ được Công Tôn tiền bối tặng bí kíp võ công nên có thể tự xem là sư huynh của Văn nhị công tử"
Doanh Doanh là người trung hậu liền tin ngay. Nàng mừng rỡ nói:
- Không ngờ tiểu muội lại được gặp sư huynh! Nếu tướng công còn số ng chắc sẽ rất vui mừng "
VÔ Giới bán tín bán nghi vì nếu quả có điều ấy thì chắc chắn Cuồn Kiếm sẽ ghi lại trong di thư! Hòa thượng tìm cách dò hỏi:
- Bần tăng đoán rằng thí chủ chưa đến bốn mươi, vì sao có một thân công lực hơn hoa giáp như vậy?
Nhờ bộ râu rậm rạp và lớp lông mặt vàng nên trông Tuấn Hạc già đi rất nhiều.
Chàng yên tâm bịa chuyện:
- Phía Bắc vùng đất hoàng thổ có một loại kỳ trân là con tứ túc địa long. Tại hạ may mắn ăn được ba con nên công lực cao hơn tuổi tác"
Điều này chàng đọc được trong y kinh nên Tống thần y tán thành ngay:
- Mạc các hạ quả là đầy phúc phận.
Lão phu chỉ muố tìm một con mà cũng chẳng ra! Ba con tương ứng với sáu mươi năm công lực. Như vậy, bản lĩnh của các hạ có thể ngạo thị võ lâm được rồi"
Tử lúc đấy trở đi, Doanh Doanh gọi chàng là sư huynh! Điều này khiến chàng nhớ đến Huệ Vân. Cái tên Mạc Luân chính là tên của người con gái bạc mệnh kia - bỏ đi chữ ái"
Sáu ngày sau, đoàn người đi đến chân núi Đồng Bách - nơi phát nguyên của sông Hoài. VÔ Giới chỉ lên sườn núi nói:
- Núi này là trọng địa của Thần Đao Đường Phích Lịch Đao HỒ Vạn Chúc, người đã lên tranh tài ở đại hội Hoa Sơn - là ái tử của Thần Đao Đường HỒ Tuyên.
HỒ lão là người trượng nghĩa và hào sảng, đã từng quen biết với bần tăng! Trời đã xế chiều, hay là chúng ta ghé vào quấy nhiễu lã một đêm?
Tống thần y cũng nói:
- Phải lắm, Lão phu và HỒ Tuyên là bạn thâm giao nhưng đã lâu không gặp.
Chuyến này đi Giang Tây chắc chắc chẳng còn cơ hội tương phùng, lão phu cũng muốn từ biệt lão ta"
Mạc Luân điềm đạm nói:
- Nhị vị tính sao cũng được "
Đoàn người ngựa liền rẽ sang tả, đi về hướng đông núi Đồng Bách, Chỉ hơn dặm đã nhìn thấy một cơ ngơi đồ sộ nằm trên sườn núi - ở độ cao chừng ba mươi trượng Thần Đao Đường đã khổ công đào dắp nên đường sơn đạo rộng rãi và thoải mái, xe ngựa có thể chạy vòng lên đến tận nơi. Ngay đầu sơn đạo - dưới chân núi - có một cổng lớn bằng đá, treo chiêu bài Thần Đao Đường . . . Khác với thường ngày, giờ đây canh cổng có hai toán đao thủ canh gác cẩn mật, VÔ Giới oang oang hỏi:
- Chẳng hay có biếc có gì mà Thần Đao Đường đằng đằng sát khí thế kia?
Nhận ra người quen, một gã đệ tử đáp lời:
- Kính thỉnh đại sư cùng chư vị thượng sơn rồi sẽ rõ "
Ba chiếc xe ngựa qua cổng, lọc cọc đi lên đến tận bình đài phía trên. Thần Đao Đường chủ HỒ Tuyên ra tận cửa sảnh đón chào. Lão cười ha hả:
- Hay thực ! Hay thực ! Không ngờ đến lúc sắp chết lại được gặp hai bạn già"
VÔ Giới nhăn mặt:
- Sao lại mất cả uy phong thế kia? CÓ bần tăng ở đây lẽ nào lại sợ thiếu người đọc kinh siêu độ?
Tống thần y cũng nói:
- Cứ yên tâm đánh đấm, bị thương tích đã có lão phu"
sự có mặt của hai tay quái kiệt này đã khi HỒ Tuyên vững tâm hơn. Lão vui vẻ mời khách vào sảnh. Tống Kỳ giới thiệu phe mình với chủ nhà rồi bảo:
- Cường địch là bọn nào mà HỒ Lão đệ có vẻ lo lắng thế kia?
HỒ lão cười nhạt:
- Ngoài Thiên Điểu Bang ra còn ai có thể dọa được lão phu! Ngày mốt sứ giả của bọn chúng sẽ đến nhận lời quy phục của Thần Đao Đường. Nếu phản chúng sẽ không còn một viên ngói lành. TỐ ng Kỳ thở dài:
- Té ra HỒ lão đệ cũng lâm vào hoàn cảnh của lão phu"

HỒ Tuyên giật mình:
- Vậy là Tống huynh cũng bị uy hiếp và phải đào tẩu trước khi chúng đến?
VÔ Giới cười khẩy:
- HỒ thí chủ đoán đúng chỉ có một nửa"
Thiên Điểu Bang đã đến Ly Sơn cách nay sáu ngày và chết sạch không còn một mống "
CỔ lão thái mệt mỏi xin phép lui trước.
HỒ đường chủ vội sai tỳ nữ đưa các gia nhân và bọn đệ tử của Thần y vào hậu viện! Lão phếkhởi hỏi:
- Thế diễn biến cuộc chiến thế nào?
VÔ Giới liền hăng hái kể lại tất cả! Khi nghe nói Mạc Luân chỉ dùng một chiêu kiếm mà chặt hai gã sứ giả Thiên Điểu Bang thành tám mảnh. HỒ Tuyên nhìn gã tóc vàng bằng cặp mắt ngưỡng mộ và đầy nghi hoặc"
Tuấn Hạc cảm thấy mình xa lạ nên xin phép vào tắm gội. Chở chàng đi khỏi, HỒ Tuyên mới lộ vẻ nghi ngờ:
- Chắc võ công bọn sứ giả cũng tầm thường nên họ Mạc mới dễ đắc thủ như vậy?
Tống thần y xua tay hỏi lại:
- VÕ công của lão đệ so với Lã Lương Bát Quỷ thì thế nào HỒ Tuyên lưỡng lự đáp :
- Tiểu đệ tự tin có thể thủ hòa với một trong tám người ấy"
Tống Kỳ mỉm cười :
- Hai sứ giả kia chính là lão Tứ và Lão tam trong Lã Lương Bát Quỷ"
HỒ Tuyên há hốc miệng:
- Chẳng lẽ võ công của Mạc Luân cao cường đến thế sao?
VÔ Giới trầm giọng:
- Thú thực rằng chính bần tăng cũng không tin rằng mình có thể sống sót dưới chiêu kiếm ấy"
HỒ Tuyên không tim lắm nhưng cũng nói:
- sáng mai các cao thủ Hoa Sơn, VÕ Đang, Thiếu Lâm sẽ đến trợ chiến. Nay có thêm Mạc Luân võ công cao siêu đến vậy lão phu rất yên lòng.
Tống Kỳ lắc đầu:
- Thực ra đàn chim kia mới là khó đối phó. Chúng đông đến hàng vạn con lại không biết sợ chết và rất khát máu"
Thần Đao đường chủ đắc ý:
- Tiểu đệ có người bằng hữu mở xưởng pháo ở Lạc Dương. Tết vừa rồi lão bán ế đến cả ngàn phong, tiểu đệ đã mua về đây Chim nào không sợ tiếng nổ chứ?
* * *
Khu hậu viện của Thần Đao Đường rất rộng rãi, nhiều phòng ốc, mỗi người được ở riêng một phòng. Tối đến, Mạc Luân đến phòng VÔ Giới nói với lão:
- Tại hạ linh cảm lần này Thiên Điểu Bang sẽ kéo đến rất đông. Thất bại ở Ly Sơn làm họ tức giận. Nếu để CỔ lão thái và hai cô nương kia ở lại sẽ rất nguy hiểm. Sáng mai, tại hạ hộ tống họ đi đến Nam Dương rồi sẽ quay lại"
VÔ Giới cau mày suy nghĩ rồi thở dài :
- Thí chủ lo xa như vậy cũng phải ! Nếu họ có mệnh hệ gì thì bâ tăng biết ăn nói làm sao khi gặp Tuấn Hạc ở chốn suối vàng?
Sáng hôm sau, Mạc Luân và VÔ Giới lên đại sảnh tìm HỒ Tuyên thì thấy cao thủ ba phái Hoa Sơn, VÕ Đang và Thiếu Lâm đã có mặt. Cả Phích Lịch Đao HỒ Vạn Chúc đi Lạc Dương lấy pháo cũng đã trở về Mỗi phái cử đến mười cao thủ đời thứ hai võ công cao cường. Dẫn đầu lực lượng ba phái là Hư Nhân đạo trưởng (Hoa Sơn), Bạch Ngọc Tử (Võ Đang) và Pháp Dũng đại sư (Thiếu Lâm tự).
Ba người vừa kể trên đã tham gia đại hội Hoa Sơn năm trước. HỌ là đại biểu kiệt xuất của phe bạch đạo nên không khỏi có đôi chút cao ngạo. Vì vậy khi nghe VÔ Giới hòa thượng báo rằng Mạc Luân sẽ đưa ba nữ nhân đi khỏi nơi này, Bạch Ngọc Tử cười nhạt:
- Gã ấy ở lại cũng vô ích, muốn đi thì cứ việc"
HỒ đường chủ vốn không tin lời VÔ Giới và Tống thần y nên cũng giả lả nói:
- Đã có cao thủ của ba phái, Mạc các hạ không cần quay trở lại. Lão phu xin cảm tạ hảo ý ấy"
Mạc Luân lặng lẽ gật đầu. VÔ Giới tức đến lộn ruột, cười như điên khùng:
- Phải lắm! Đã có các bậc đại anh hùng như chư vị thì bần tăng cũng yên lòng xin phép cáo lui"
Lão đùng đùng bước ra, theo đoàn xe ngựa xuống núi. Đương nhiên Tống thần y cũng phải chạy theo, vì tài sản ký cóp bao năm để cả trên xe! HỒ Vạn Chúc thấy phụ thân bối rối liền an ủi:
- VÕ công của VÔ Giới hòa thượng chỉ hơn hài nhi chút đỉnh, không có cũng chẳng sao "
HỒ đường chủ bực bội nói:
- Chúc nhi quả là hồ đồ. VÔ Giới chỉ dùng hai bàn tay không mà đã đả bại ngươi. Nếu lão có vũ khí thì đến ta cũng không địch lại. ĐỒ đệ của Tây Phật mà ngươi tưởng đồ bỏ sao?
Nhưng dầu sao cũng đã lỡ, lão cố gượng cười chiêu đãi cao thủ ba phái"
Phần VÔ Giới, tuy nổi giận bỏ đi nhưng lòng vẫ lo lắng cho Thần Đao Đường.
Lão càu nhàu:
- Thật là một lũ hồ đồ, mới học được vài chiêu đã coi người bằng nửa con mắt, lần này chắc HỒ thí chủ nguy mất "
Mạc Luân bỗng nói:
- Đại sư hãy nhìn lên đám mây trên kia xem. Hình như cặp chim ưng kia là trinh sát tiền tiêu của Thiên Điểu Bang? CÓ lẽ họ không chờ đến sáng mà sẽ tập kích đêm nay?
VÔ Giới và Tống Kỳ ngửa cổ thật lâu mới thấy. Tống thần y tắc lưỡi:
- Nhãn lực của Mạc túc hạ quả là đáng sợ"
vô Giới vội quay lại bảo gã đao thủ gác công:
- Thí chủ lên báo với HỒ lão rằng: Đại sư bảo phải đề phòng Thiên Điểu Bang đánh trộm lúc nửa đêm"
Gã kia vội vã đi ngay"
Đoàn xa mã tiế p tục ra đường quan đạo đi về hướng Nam Dương. Xế chiều, họ đến trấn Hoài Tây, nằm cạnh sông Hoài, cách núi đồng bách gần trăm dặm.
Trấn này nằm trên trục lộ chính và cạnh bờ sông nên rất sầm uất - nhà cửa, lâu quán đều to lớn, khang trang ! Nếu sang sông giờ này thì cũng chẳng đi được bao nhiêu dặm nữa, vì vậy, VÔ Giới quyết định nghỉ lại Hoài Tây"
Ba nữ nhân đều tán thành ý kiến này vì họ đã quá ngứa ngáy vì cát bụi. Tắm gội ăn uống xong, Mạc Luân cười bảo:
- Tại hạ biết đại sư đang rất muốn trở lại Đồng Bách Sơn để bảo vệ Thần Đao Đường vậy chúng ta sẽ cùng đi! Phiền Tống thần y ở lại với các nữ nhân"
VÔ Giới khoan khoái vỗ vai Mạc Luân:
- Trừ Văn nhị công tử ra, thí chủ là người biết rõ gan ruột của bâ n tăng"
Doanh Doanh bỗng nói:
- Mong đại sư và sư huynh bảo trọng "
Tưởng Thiếu Hà không nói được nên chỉ nhìn họ Mạc bằng cặp mắt quan hoài và lo lắng! CỔ lão thái buồn rầu nói:
- Hạc nhi võ công cái thế mà còn phải vắn số, mong Mạc hiền diệt cẩn trọng! Lỡ có bề gì lại gây khổ cho thê tử! Cảnh góa bụa trong lúc xuân thời còn đáng sợ hơn cái chết.
Doanh Doanh mỉm cười:
- Tiểu muội quên không hỏi thăm gia cảnh của sư huynh?
Mạc Luân vui vẻ đáp:
- Tại hạ có đến sáu vị phu nhân, còn con cái thì chưa"
VÔ Giới thúc giục:
- Mạc thí chủ nhanh chân giùm cho.
Bần tăng còn phải ghé lò rèn mua một cây thuế côn.
Hai người rời khách điếm đi ngược về hướng Tây. Mua côn sắt xong, họ phi nước đại, cố đến núi Đồng Bách càng sớm càng hay! Đường đi tối tăm nên cước trình lúc nhanh lúc chậm - tùy theo từng đoạn đường quan đạo. Mạc Luân nhãn lực tinh tường, luôn báo trước những chướng ngại trên đường nên tránh được cảnh ngã ngựa.
VÔ Giới thấy đôi mắt họ Mạc ban ngày luôn nheo lại - híp híp như hai sợi chỉ - giờ thì mở lớn nên thắc mắc:
- Dường như đôi mắt của thí chủ không quen với ánh sáng dương quang?
- Đúng vậy! Tại hạ luyện võ ở một nơi tối đen như mực nên ban ngày không thể mở lớn được! Giống như loài chim cú vậy"
VÔ Giới nghi hoặc:
- Thí chủ luyện loại võ công gì mà phải ở chốn âm u như vậy! Bần tăng biết rất rõ là Thuế t Thạch Thần Công của Cuồng Kiếm đâu cần điều kiện ấy?
- Tại hạ không luyện Thiết Thạch Thần Công mà là Huyền Băng Chân Khí "
VÔ Giới kinh ngạc bảo:
- Gia sư từng nói Huyền Băng lão nhân đã chết từ thời Tống Thái TỔ và tuyệt học của ông ấy đã thết truyền, sao thí chủ lại học được?
- Tại hạ may mắn tìm được quyển bí phổ Huyền Băng Mật Lục "
Hai người đến núi Đồng Bách vào đầu canh tư, kinh hãi nhận ra sưởi núi sáng rực vì lửa chói. Tiếng pháo nổ vang trời không át được âm thanh cao vút của tiếng còi sắt nào đó. Vì vậy, đàn chim đen đủi, hung dữ kia vẫn lao xuống tấn công những người ở dưới. Mỗi lần chúng bốc lên xà xuống là lại vang lên tiếng gào thảm khốc"
Nhưng không phải chỉ có đàn chim mà còn hàng trăm bang chúng của Thiên Điểu Bang tràn ngập khắp nơi. Chúng được sự hỗ trợ của đàn chim nên chiếm được thế thượng phong. Mạc Luân lẩm bẩm:
- Lạ thực! Vì sao lũ chim kia biết phân biệt ai là bạn, ai là thù mà tấn công nhỉ?
Hay là do bọn Thiên Điểu Bang toàn mắc áo trắng?
VÔ Giới bác ngay:
- Chắc không phải đâu! Trong phe Thần Đao Đường cũng có người mặc bạch y sao vẫn bị lũ chim vây đánh? Việc ấy tính sau, chúng ta phải nhập cuộc ngay mới được, tình hình có vẻ đã nguy cấp lắm rồi"
Quả thật lúc này cha con Thần Đao Đường chủ và các cao thủ ba phái đều đã thọ thương. Đối thủ của họ là sáu lão già sử dụng trường kiếm. HỌ chính là bát quỷ ở Lữ Lương Sơn - Sơn Tây"
vô Giới quát vang:
- HỒ lão yên tâm, bọn ta đã đến đây"
HỒ Tuyên phấn khởi múa tít bảo đao đẩy lùi đối thủ của mình. Nhưng người lên trước lại là Mạc Luân.Thanh bảo kiếm trong tay gã tạo thành màn kiế m quang xang biếc quanh người, nghiền nát lũ chim và những tên áo trắng cản đường.
Vừa đến nơi, gã gầm vang như sấm, lao vào đối thủ của Pháp Dũng Đại Sư. Lão ta đã đề phòng nên bỏ Pháp Dũng, nhảy đến đón chiêu - kiếm quang rực rỡ và rít lên ghê rợn. Nhưng lão chợt biế sắc vì nhận ra chiêu kiế m kia quá mãnh liệt và ảo diệu. Hàng trăm kiếm ảnh hình chim c lá đảo lộn khiến lão hoa cả mắt! Và rồi, lão nghe ngực mình đau đớn khủng khiếp ngã ngửa ra chết không kịp trối"
VÔ Giới hòa thượng chạy đến nói lớn:
- Chư vị mau đi tiếp ứng cho các đệ tử, để bọn này cho bần tăng và Mạc thí chủ"
Bọn HỒ Tuyên mừng rỡ, tung mình rời đấu trường, điểm huyệt chỉ huyết rồi tản ra. Năm lão nhân còn lại trong Lã Lương Bát Quỷ liền xông đến vây chặt VÔ Giới và Mạc Luân. Hòa thượng vung côn sắt đối phó với hai lão để ba lão kia cho họ Mạc. VÔ Giới hiển lộng thần oai xông lên. Cây thiết côn nặng sáu chục ân đánh bạt hai thanh trường kiếm, khiến đối phương khiếp sợ, không dám so sức lực với lão mà chỉ dùng kiếm chiêu quỷ dị để đố phó .
Bên này, Mạc Luân bị khích động bởi cái chết của bọn đệ tử Thần Đao Đường nên quyết không nương tay. Gần trăm thủ hạ của họ HỒ cùng ba phái bạch đạo đã nằm xuống và thân thể bị xé nát bởi lũ chim khát máu"
Mạc Luân liền hô vang, xuất chiêu NỘ Phát Xung Quan. Ba lão quỷ Lã Lương Sơn vội hợp kiếm chống đỡ. Một ở chính diện còn hai tấn công tả hữu của gã tóc vàng. Ba lão này có võ công cao cường nhất trong Lã Lương Bát Quỷ, phép liên thủ vô cùng lợi hại, nên không sợ gì Mạc Luân cả. Nhưng họ Mạc như chẳng nghĩ gì đến thân mình vẫn lao thẳng đến.
Bốn người nhập lại làm một. Nhị Quỷ và Ngũ Quỷ dội ra còn Nhấtt Quỷ đứt làm hai đoạn. Vừa đắc thủ, Mạc Luân đã lộn ngược trở lại. Bủa lưới kiếm xuống đầu Nhị Quỷ. Thân kiếm rung động liên tục phát ra những tiếng ngân ảo não"
Nhị lão biế t mình khó thoát chế t, nghiến răng đổi mạng, đưa ngực phải hứng lấy mũi kiếm của đối phương và âm thầm đâm vào bụng Mạc Luân. Nhưng tả thủ của gã quái nhân tóc vàng đã thản nhiên chụp lấy lưỡi kiếm của lão, kẹp cứng như kềm sắt.
Ngũ Quỷ lợi dụng cơ hội này đánh vào sau lưng họ Mạc, chiêu kiếm rất bất ngờ và nhanh như thiểm điện. Không ngờ, Mạc Luân phản ứng thần tốc, mang cả thân hình nhị lão quay ngược lại. Mũi kiếm của Ngũ Quỷ cắm vào ngực nhị ca của mình. Lão chưa kịp rút kiếm ra thì tả thủ Mạc Luân đã vỗ mạnh một đạo chưởng kình vũ bão. Ngũ Quỷ gào lên thảm thiết, văng xa hơn trượng, đứt hơi vì lô ng ngực đã dập nát.
Bên này, VÔ Giới hòa thượng thấy Mạc Luân giết liền ba cao thủ, hứng chí lao vào Lục Quỷ. Thất Quỷ vội đánh vào hậu tâm lão để giải vây. Nào ngờ, VÔ Giới biến hóa vô song, phóng thiết côn vào ngực Lục Quỷ rồi bất ngờ quay ngoắt lại, song thủ giáng mạnh mọt đạo chưởng phong Bài Sơn Đảo Hải. Thất Quỷ dội ngược ra sau, lãnh nguyên một mũi kiếm của Mạc Luân.
Lục Quỷ tránh được cây côn sắt của VÔ Giới, thấy thất đệ chết thảm vội tung mình đào tẩu. Lát sau, tiếng còi im bặt và đàn chim cũng rút đi. Đám tàn quân Thiên Điểu Bang chỉ còn mấy tên thoát chết. Thần Đao Đường chủ mừng rỡ gọi vang:
- VÔ Giới đại sư"
Nhưng lão và Mạc Luân đã đi khỏi từ lúc nào không rõ. Bạch Ngọc Tử thờ dài:
- Không có hai người ấy thì giờ này chúng ta chỉ còn là những thây ma. Bần đạo thực là dáng xấu hổ"
Hư Nhân đạo trưởng cũng nói:
- Bần đạo cho rằng võ công của Mạc Luân còn cao cường hơn cả Văn nhị công tử ngày xưa. Trong cuộc chiến với tà ma, lông thể thiếu người ấy được "
Pháp Dũng đại sư nghiêm giọng:
- Theo thiển ý của bần tăng, HỒ thí chủ nên đưa Thần Đao Đường đến Tung Sơn hợp lực với các phái. Thiên Điểu Bang đã lộ rõ dã tâm bá chủ, chúng ta phải đoàn kết lại mới mong chống nổi.
HỒ Tuyên biết hòa thượng vì tể nhị nên nói như thế. Vì thực ra Thần Đao Đường bắt buộc phải cuốn gói đi ngay nếu còn muố sinh tồn. Thất bại trận này, Thiên Điểu Bang chắc chắn sẽ kéo đại quân đến! HỒ lão bèn ra lệnh cho đệ tử chôn cất các tử thi và thu xếp hành lý lên đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui