"Nguyệt nhi, ta đã nói với nàng rồi, nàng đã là người của ta, liền nên ở Tô Châu đi! Không cần quay về Từ gia trang nữa, ta sẽ cùng đại ca ta nói chuyện." Từ Thanh Vân lần này bình tĩnh ôn nhu nói.
"Nhưng mà mẫu thân của ta......" Thu Nguyệt có chút do dự.
"Ta sẽ phái người đưa Lâm đại nương đến Tô Châu, nàng không cần lo lắng. Nhưng mà không biết Lưu đại nương có chịu ở lại hay không?"
"Hả?" Thu Nguyệt nghe lời nói của hắn xong, dùng đôi mắt linh động nhìn hắn.
"Nguyệt nhi, ta luôn luôn nghĩ, không biết có nên nói chuyện này với nàng hay không......" Từ Thanh Vân rót cho mình một ly trà.
"Chuyện gì vậy?" Thu Nguyệt quan tâm nhìn hắn.
Từ Thanh Vân do dự một chút, vẫn cứ nói, "Là có liên quan tới thân thế của nàng."
"Thân thế của ta?"
"Đúng!" Từ Thanh Vân gật đầu.
"Ta không phải là con gái của mẹ ta sao? Mẹ ta chính là Từ gia trang Lâm đại nương !" Thu Nguyệt có chút không hiểu.
Từ Thanh Vân lắc đầu, "Nguyệt nhi, nàng có nhớ hay không ở Gia Hưng từng bị thích khách trong cung hạ độc không?"
"Nhớ rõ! Khi đó ta ngửi túi hương gì đó, liền mê man, sau khi tỉnh lại liền...... liền......" Thu Nguyệt nhớ tới buổi tối tình cảm mảnh liệt mơ hồ kia. Những ấn ký màu hồng trên thân nàng còn chưa có biến mất nha!
"Này có gì liên quan?" Nàng đỏ mặt, cố gắng giữ tĩnh táo.
Từ Thanh Vân yêu thích nhìn gò má trắng hồng phấn nộn của nàng, động một chút là đỏ lên.
Mặt Thu Nguyệt đỏ lên thật đáng yêu! Nhớ...quá...... (#AP: nhớ giề…)
"Khụ!" Từ Thanh Vân cũng cố gắng giữ tĩnh táo.
"Đương nhiên là có quan hệ. Lúc ấy ta cảm thấy rất kỳ quái, vì sao người trong cung lại hạ thủ với nàng? Nàng là nô tì ở Từ gia trang, cũng mới mười mấy tuổi, không thể đắc tội với người nào, ta nghĩ việc này có chút kỳ quặc." Từ Thanh Vân uống một ngụm nước trà cho nhuận giọng, tiếp tục nói, "Liền phái nguời đến kinh thành điều tra nghe ngóng. Kết quả lại phát hiện......" Hắn liếc mắt nhìn Thu Nguyệt.
"Ngươi đã phát hiện cái gì?" Thu Nguyệt có chút nóng lòng.
"Phát hiện nàng thật ra không phải con gái của Lâm đại nương !"
"Cái gì?" khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nguyêt phút chốc trắng xanh, vẻ kinh ngạc tràn đầy trên khuôn mặt tái nhợt.
"Nguyệt nhi, nàng có khỏe không?" Từ Thanh Vân nhìn phản ứng của Thu Nguyệt, do dự không biết có nên nói tiếp hay không.
"Tại sao lại như vậy chứ? Thanh Vân, vì sao ta không phải con gái mẹ ta sinh ra?" khóe mắt Thu Nguyệt đong đầy nước mắt, nàng tuy nghĩ mình phải cố gắng giữ tĩnh táo, nhưng có thể nhìn ra sự thật đối với nàng là một đả kích rất lớn.
"Nguyệt nhi, cha ruột của nàng từng là Hộ Bộ Thượng Thư trong triều, cho nên nàng hẳn là thiên kim của phủ Thượng Thư, mà không phải con gái của nữ đầu bếp ở Từ gia trang."
"Vậy... Ta vì sao lại ở Từ gia trang? Thế cha của ta đang ở đâu?" Thu Nguyệt sốt ruột đứng lên.
"Nguyệt nhi, nàng đừng vội, ngồi xuống, uống một ngụm trà, ta sẽ nói toàn bộ cho nàng." Từ Thanh Vân trấn an nàng.
Thu Nguyệt nghe lời ngồi xuống.
"Cha của nàng gọi là Hồng Lâm, là Hộ bộ Thượng thư mười mấy năm trước. Lúc ấy hoàng đế Vạn Lịch phái thái giám đến các nơi khai thác mỏ bắt đầu thu thuế, dân chúng cực kỳ hoang mang, có nơi dân chúng vì vậy mà vùng lên đấu tranh. Cha ngươi trời sanh tính tình ngay thẳng, dâng tấu can gián mới ngăn cản được, lại bị hoạn quan gièm pha đơm đặt, chọc giận hoàng đế, rơi vào cảnh tịch biên gia sản, chu di cửu tộc."
"A......" nước mắt Thu Nguyệt rơi xuống.
"Lúc ấy bà vú liều chết ôm ngươi trốn thoát, sau lại có truy binh đuổi theo, vội vàng giao nàng cho Lâm đại nương. Sau đó bà vú bị giết, nàng được Lâm đại nương ôm về Từ gia trang, lấy danh nghĩa là con gái đại nương, lớn lên ở Từ gia trang. Không nghĩ tới trong cung lũ hoạn quan không biết nhận được tin tức từ đâu, biết nàng là huyết mạch sót lại của phủ Thượng Thư ngày đó, liền phái thích khách, muốn đẩy nàng vào chỗ chết, cho nên mới có chuyện hạ độc lần trước." Từ Thanh Vân một hơi nói xong hết mọi chuyện.
"Có người muốn giết ta? Ta đây......"
Thu Nguyệt sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nghe Từ Thanh Vân nói đến cuối cùng, sắc mặt lại trở nên ảm đạm.
"Yên tâm, sự tình ta đã giải quyết xong, không có người nào dám động vào nàng, bảo bối Nguyệt nhi." Từ Thanh Vân nhẹ nhàng nắm lấy tay của Thu Nguyệt.
"Giải quyết? Đây là chuyện trong cung !" khuôn mặt Thu Nguyệt tràn ngập đau khổ.
"Nhưng ta là nhị trang chủ của thiên hạ đệ nhất đại trang, việc nhỏ ấy không làm khó được ta." Từ Thanh Vân cười cười."Nhưng thật ra lại làm khổ bạn xấu Âu Dương Liệt của ta...... Ha ha!" Hắn gọi Âu Dương liệt đi đến kinh thành một chuyến, tâm tình hình như rất tốt.
"Vậy......" Thu Nguyệt không biết có nên tin tưởng Từ Thanh Vân không, hắn luôn là một dáng vẻ nhàn nhã, luôn già mà không đứng đắn cùng nàng nô đùa.
"Nguyệt nhi, không cần lo lắng, có ta ở đây, không có chuyện gì." Từ Thanh Vân thấy Thu Nguyệt vẫn mặt co mày cáu, lại tăng mạnh giọng điệu.
"Tại sao hoàng thượng muốn thái giám đi ra ngoài khai thác mỏ, thu thuế?" Thu Nguyệt thật sự không thể lý giải, vì việc này mà làm nàng nhà tan của nát.
"Bởi vì có loại người dù đã là hoàng đế sống trong vinh hoa phú quý, vẫn có lòng tham không đáy. Trừ bỏ khai thác mỏ thu thuế ra, hoàng đế Vạn Lịch thậm chí bởi vì tiếc tiền phát lương bổng cho quan viên, gặp thiếu cũng không bổ sung, tạo ra đại loạn, có nơi nhiều năm không có quan viên thống trị, tiếng kêu than của dân chúng dậy khắp trời đất đấy." Từ Thanh Vân giống như kể chuyện bình thường của người khác, cũng không them để ý Vạn Lịch cũng chính là hoàng thượng.
"Thanh Vân, ngươi nói lời này, không sợ......" Nói đương kim Thánh Thượng như thế là vô cùng phạm thượng !
"Ta không sợ, bởi vì ta có Nguyệt nhi yêu quý ở bên cạnh ta!" Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt, trên mặt tràn đầy thoả mãn.
"Ngươi nói chuyện đứng đắn chút đi!" Thu Nguyệt đẩy hắn.
"Yên tâm, đương kim Thánh Thượng tính tình tham lam, mà Từ gia trang lại là thiên hạ đệ nhất trang, cá giúp nước, nước giúp cá, lão hoàng đế mới lười cùng ta so đo loại chuyện nhỏ nhặt này!" Từ Thanh Vân ôm Thu Nguyệt, hôn lên má phấn của nàng.
"Ai! Ngươi luôn như vậy...... A! Không cần sờ loạn...... Thanh Vân, Âu Dương công tử còn chờ tại Mê Lâu a!" Thu Nguyệt vừa ngăn cản ma trảo tấn công của Từ Thanh Vân, vừa nhắc nhở hắn Âu Dương Liệt còn đang chờ hắn !
"Ừm...... Còn có chút thời gian, thân mật một chút cũng được......" khuôn mặt tuấn tú của Từ Thanh Vân áp sát vào khuôn mặt mỹ lệ, hôn lên cánh môi đỏ bừng mềm mại.
Tựa vào lồng ngực mình nhớ thương nhiều ngày qua, biết hắn mấy ngày nay đã vì mình mà vất vả, nàng cũng chiều theo ý hắn. Hai người môi lưỡi triền miên, thân hình kề sát, hơi thở dần dần trở nên hỗn loạn, nóng bỏng, Từ Thanh Vân tựa mỹ nhân lên vách tường, một bàn tay cởi vạt áo của Thu Nguyệt ra, bàn tay khác theo vạt áo đã mở tiến vào dò xét thân hình ấm áp.
"A ——" Thu Nguyệt mẫn cảm thở gấp.
Tay Từ Thanh Vân nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, một tay lại trườn ra sau vuốt ve cặp mông trắng như tuyết, cuối cùng, tay còn lại cũng chuyển về mông nàng, hai tay dùng sức xoa bóp khe ở giữa.
Hắn nâng mông tròn nhẵn mịn hướng về phía mình, nơi riêng tư nữ tính đối diện với vật nam tính dâng trào nóng như lửa. Thu Nguyệt hiểu ý hắn, mặt đỏ hồng.
"Ngươi...... Ngươi không cần như vậy! Ban ngày ban mặt......" Thu Nguyệt đẩy hắn ra.
Nam nhân ôm chặt hơn nữa, ngón tay thon dài trượt vào nơi nữ tính riêng tư, ở xoa nắn trước miệng hoa huy*t
"A ——" Thu Nguyệt không nhịn được mà ngửa đầu ra sau, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng khẽ nhếch, thở gấp.
"Nàng thật mẫn cảm......" Từ Thanh Vân nói nhỏ bên tai nàng, có khi còn thổi hơi nóng vào trong, khiến cho thân thể mềm mại lại run rẩy.
Ngón tay của hắn lại không buông tha tiểu huyệt một chút nào, đút vào, rút ra. Từ tiểu huyệt chảy ra dịch lỏng, rất nhanh thấm ướt cặp đùi tuyết trắng, Từ Thanh Vân rút tay dính đầy dịch ra, lại từ trước bụi hoa thăm dò trong hoa huy*t.
"A......" Thu Nguyệt không kìm được lắc đầu thở dốc, vẻ mặt kiều mỵ.
Quần áo che giấu động tác của Từ Thanh Vân, khi ngón tay thon dài của hắn ở nơi riêng tư nữ tính trước sau tàn sát bừa bãi thì bên ngoài cũng không nhìn ra. Dục hỏa đốt người hắn cởi quần lót ra, nóng lòng phóng thích phân thân nóng bỏng của mình, rong ruổi trong hoa huy*t
Cốc cốc! Ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa.
"Công tử, Âu Dương công tử đang giục." Là âm thanh của Sùng Ân.
"Chết tiệt!" Từ Thanh Vân khẽ nguyền rủa một tiếng.
"Nói cho hắn biết, ta đến ngay." Từ Thanh Vân nghiến răng nghiến lợi, từng giọt mồ hôi từ khuôn mặt tuấn tú nhỏ xuống.
"Âu Dương công tử còn mời Thu Nguyệt cô nương cùng tới." Sùng Ân còn nói.
"Đã biết! Lui ra đi!" Từ Thanh Vân cơ hồ dùng hết hơi sức toàn thân khắc chế dục hỏa.
Thật là! Người này lần nào cũng phải phá hư chuyện tốt của hắn, thật là một bằng hữu xấu không hơn không kém!
Từ Thanh Vân không thể không dừng tay, nhưng Thu Nguyệt trong lòng hắn đã bị trêu chọc đến toàn thân đều đỏ hồng, thẹn thùng không thôi, toàn bộ thân thể tựa vào vách tường không ngừng thở gấp, nơi riêng tư tình triều cũng tràn ra càng không thể vãn hồi, cánh hoa thậm chí còn hưng phấn run nhè nhẹ.
"Nguyệt nhi, chúng ta đến Mê Lâu đi! Tên kia đã đợi rất lâu rồi."
Từ Thanh Vân vừa sửa sang quần áo, vừa khép vạt áo Thu Nguyệt lại.
"Có thể...... Nhưng mà ta......" Thu Nguyệt khó thú nhận mình đã xuân tình nhộn nhạo.
"Nha đầu ngốc, không cần lo lắng, có quần áo che, nhìn không ra đâu." Từ Thanh Vân nở nụ cười ma mị.
"Ngươi...... Thật là xấu!" khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nguyệt như bị hoả thêu nóng bỏng.
"Đi thôi!" Từ Thanh Vân giúp nàng ra ngoài.
Nơi riêng tư của Thu Nguyệt tràn ngập dịch thể trong suốt, trong hoa huy*t còn hơi co rút, cùng Từ Thanh Vân ra khỏi Hồng Phúc cư, hai gò má đỏ hồng làm cho người sáng suốt nhìn qua cũng biết chuyện gì vừa xảy ra.
Dọc theo đường đi, Từ Thanh Vân còn ác ý véo nhẹ mông nàng, làm cho nơi riêng tư chảy ra chất lỏng trong suốt không ngừng, làm cả người Thu Nguyệt đều rung động, suýt chút nữa đã không đến Mê Lâu !
Không cần phải nói, bữa trưa cùng Âu Dương Liệt cũng chỉ diễn ra qua loa rồi chấm dứt, mà vị Âu Dương công tử kia đã quá quen thuộc với tình huống kiểu này.
Ngày ấy sau bữa trưa, ở Hồng Phúc cư diễn ra tiết mục tình cảm vô cùng mãnh liệt, tiếng nam nữ hoan ái quyến rũ vang lên làm bất cứ ai nghe được đều phải ngượng ngùng.
End chương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...