Giang Nam Lão


Thẩm Chính từng hỏi Thẩm Sách: "Cậu có từng nghĩ, e rằng một đời này mới là giả?"
Nếu như một đời này chẳng qua là một giấc mộng hóa bướm(*), là huyễn tưởng, bởi vì hắn quá mức bi thương thống khổ mà tự tạo ra giấc mộng này.

Sau khi mặt trời mọc, từ trong mộng tỉnh lại, phát hiện nằm trong lòng vẫn là Chiêu Chiêu lạnh như băng.

.

.

.

.

.
(*) có một câu chuyện về người tên Trang Chu một ngày nào đó nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn mà không hề ý thức được mình là Chu, sau khi tỉnh dậy lại ngạc nhiên phát hiện mình là Chu.

Không biết mình nằm mộng hóa bướm hay bướm nằm mộng hóa Chu.
Một đoạn đường cuối của giấc mộng đẹp kia hẳn là Giang Nam, cố hương của hắn và cô.
***
Đầu hạ chẳng mấy chốc đã lại tới.
Tựa như chim nhạn bay về phương nam, bốn mùa tự thiên cổ chưa từng thay đổi, loài vật vẫn như vậy, chỉ có triều đại và con người là đổi khác.
Sau Tết bác cả đột ngột rời khỏi trần thế, Thẩm Sách và Thẩm Chính giữ đạo hiếu ba tháng.

Tế tổ vào đầu hạ, Thẩm Chính sẽ lần đầu đại diện hậu nhân của Thẩm gia tham dự, cũng là lần cuối cùng lộ diện với thân phận này, sau đó sẽ quy y cửa Phật.
Quan hệ dây dưa phức tạp, thay đổi ở chi trưởng của Thẩm gia càng lớn.
Bởi vậy, cô và Thẩm Sách dự tính sau lễ tế tổ sẽ công khai quan hệ.
Trước lễ tế tổ, cô về nhà ở Trier bảo vệ luận án, hoàn thành việc học, lấy học vị.
Thầy giáo hướng dẫn đề xuất cô học cho xong tiến sĩ, cô nghĩ một thời gian, uyển chuyển từ chối, chờ sau này có cơ hội lại tính.

Mẹ cô bây giờ phải chạy qua chạy lại hai bên Thẩm gia, trọng tâm là phía biểu ngoại công, bên chú Thẩm thì hỗ trợ.

Cô nghĩ bản thân muốn có tư cách tiến vào tầng quản lý trung tâm ít nhất cũng phải rèn luyện mười đến mười lăm năm, khi đó quay lại học có lẽ cũng không kịp nữa.
Cô thu dọn đồ đạc ở Trier, đóng gói rồi ký gửi về nhà cũ ở Thai Châu.
Tiếp theo đây, công việc của Thẩm Sách sẽ đặt trọng tâm ở Giang Nam, là sự nghiệp của chính hắn hay là hoạt động từ ngân sách của Thẩm gia đều sẽ không có ai quản.

Chiêu Chiêu bên này tiến vào tập đoàn tài chính của Thẩm gia, hạng mục khai phá đầu tiên cũng là ở Giang Nam, đoán chừng sẽ phải ở đó mấy năm.
Ngày hôm đó về đến nhà cũ đã là chiều tối.
Cô đưa hành lý cho người của biểu ngoại công, hỏi anh ta có những ai tới rồi, người đó trả lời, những người cần có mặt đều đến cả rồi.
"Anh tôi thì sao?"
"Ở căn nhà phía trước, nói tiểu thư đến thì trực tiếp qua đó."
Cô sờ cằm, đi trên một con đường nhỏ về phía căn nhà nhỏ đầu tiên, hai bên là rừng trúc xanh rì.
Bên trong căn nhà nhỏ đầu tiên, ở giữa đặt một tấm bình phong chia không gian thành hai phòng trà, bên ngoài dùng để tiếp khách, đằng sau bình phong có mấy người là con cháu Thẩm thị giống như cô.

Chiêu Chiêu nhận ra mấy khuôn mặt quen thuộc, gật đầu chào hỏi, bọn họ cũng đều nhớ cô.

Trong đám trẻ mười năm trước Chiêu Chiêu là nổi bật nhất, ai cũng ấn tượng sâu sắc.
Cô chào hỏi từng người một, đang trò chuyện vui vẻ thì có một cậu thiếu niên mặc áo phông trắng quần bò xanh nhạt đi vào.

Nhìn qua khoảng tầm mười bốn mười lăm, có lẽ mới tốt nghiệp cấp hai thôi.
Cô nhận ra đây là đứa cháu trai bốn tuổi bên ngoại lúc trước từng cùng xem đèn đua ngựa, bèn chắp tay sau hông, mỉm cười đi về phía cậu ấy: "Để dì đoán thử con cái nhà ai đây nào?"
Cậu thiếu niên gật đầu: "Không cần đoán, tôi biết chị là ai."
Cô bật cười: "Lúc đó con cũng chỉ cao từng này thôi nhỉ?"
Nhìn tuổi thì có lẽ cô không đoán sai.
Cậu thiếu niên không trả lời.
Có hai cô gái trẻ đi vào, theo sau là mấy người đàn ông đẩy theo mấy chiếc vali lớn: "Thẩm công đã nói rồi, chúng ta không cần đến khách sạn, có thể trực tiếp ở lại đây."

Chiêu Chiêu giật mình, hóa ra là khách của Thẩm gia.

Cô cười tỏ ý xin lỗi với cậu ấy, rời khỏi căn nhà nhỏ đầu tiên.
Thiếu niên vẫn còn đứng đó nhìn theo bóng lưng cô.

Vừa rồi đôi mắt của cô tựa như dòng nước suối trong vắt chảy qua, gột rửa toàn bộ cát đá bụi bẩn, dưới ánh nắng dịu nhẹ chan hòa của mùa hạ chậm rãi chảy, còn ánh lên từng chùm sáng lấp lánh.

Cánh môi màu đào.

.

.

.

.

.

vậy mà trên đời này lại có một người con gái sở hữu đôi môi khiến người ta nhìn một cái là có thể tưởng tượng ra sự mềm mại tột cùng.

Sự xinh đẹp của cô khiến thiếu niên bất giác dừng lại hô hấp từ cái nhìn đầu tiên, chuyện gì cũng muốn gạt sang một bên, chỉ mong có thể nhìn cô thêm một chút nữa.
Người đã đi từ lâu, đôi môi màu đào vẫn còn vương vấn mãi trong ký ức.
Thiếu niên có thể khẳng định, đây là cô gái mà gia đình mình đã dùng hết mọi biện pháp vẫn không thể cưới về, Thẩm Chiêu Chiêu.
Chiêu Chiêu men theo hành lang thật dài dưới lớp ngói xanh đi vào căn nhà nhỏ thứ hai.
Sau lưng cô, thiếu niên vừa gặp đã đuổi kịp, phía trước là người của Thẩm gia dẫn đường, có lẽ cũng đi cùng hướng với cô.

Chiêu Chiêu quay đầu thấy cậu ấy cứ nhìn chằm chằm mình, bèn cười một cái.
Bên trong sảnh chính, ngoài Thẩm công còn có một người trung niên tóc mai điểm hoa râm đang ngồi.
Thẩm Sách ngồi ở ghế đầu tiên hàng bên phải.

Người ngoài rất khó nhận ra tâm trạng vui buồn của hắn, bởi vì trừ với những người lớn tuổi, bộ dạng của hắn lúc nào cũng nào cũng là kiểu khiến người khác không dám lại gần.

Nhưng Chiêu Chiêu lại nhìn ra tâm trạng của hắn bây giờ không được vui vẻ cho lắm.
Cô gọi một tiếng "biểu ngoại công", đến bên cạnh Thẩm Sách ngồi xuống, thuận tiện đá hắn một cái.
Thẩm Sách liếc qua, ánh mắt dịu đi hai phần.
Hai phút sau, đáp án đã có.
Khiến Thẩm Sách không vui hóa ra là người đàn ông trung niên và cậu thiếu niên này, nói chính xác thì ngọn nguồn là từ một câu chuyện "hôn ước".
Khi trước Chiêu Chiêu có hôn ước với gia đình này, sau khi bị người con cả từ hôn thì đổi sang con thứ, nhưng bởi vì Chiêu Chiêu lại yêu cầu từ hôn nên chuyện liên hôn hai nhà tạm bỏ ngỏ tại đó.

Thế nhưng vị trước mặt này lại chưa muốn từ bỏ, ở giữa hòa giải.

Hai nhà Thẩm gia, một nhà thích phô trương thanh thế nhưng người ngoài khó xen vào một chân, một nhà thì giấu mình kỹ đến nỗi cái đuôi cũng không túm được.

Thân phận của Thẩm Sách từ trước đến giờ luôn được giấu rất kín, lại có thêm gia phong không ép buộc chuyện tình cảm, không tồn tại mấy thứ như hôn ước cha mẹ sắp đặt cho con, muốn kết thân đúng là chuyện trên trời.

Chỉ có Thẩm Chiêu Chiêu thân phận đặc biệt, liên quan đến cả hai nhà, thật sự là một ứng cử viên không tìm được đâu tốt hơn.
Hai gia đình đều có địa vị không tầm thường, giai đoạn kết thân trưởng bối với Thẩm công coi như dễ dàng, kết quả lại thành thế này ông ta thật sự không cam lòng.

Thậm chí còn đưa ra đề xuất, đám con cháu trong nhà tùy cho Chiêu Chiêu lựa chọn.
Thẩm công khi đó bị sự kiên trì của ông ta làm cho nhất thời không biết phải làm thế nào.
Chiêu Chiêu viết email thứ hai, muốn tham khảo phương pháp giải quyết với cậu con cả.
Anh ta mang theo áy náy phản hồi lại, nhận lỗi do bản thân đã không giải quyết tốt chuyện từ hôn, phương thức xử lý có vấn đề, anh ta đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm.

Sau đó đề nghị đưa hôn ước trở lại ban đầu, chờ có cơ hội sẽ lại từ hôn một cách dứt khoát.


Phía Chiêu Chiêu hoàn toàn không cần bận tâm một mối hôn ước giả, cứ sống cuộc sống của mình thôi.
Người đó quả nhiên nói được làm được, thời điểm thanh minh lấy lý do đã gặp được một cô gái mình cực kỳ thích, một lần nữa hủy hôn.
Hai lần đều là đối phương chủ động hủy hôn, hoàn toàn đuối lý, chuyện hôn ước cũng không có ai nhắc lại nữa.
Chiêu Chiêu cảm kích anh ta, trong thư phản hồi tiện thể đề cập đến một hạng mục nghiên cứu lớn cấp quốc gia đang ở trạng thái dự trù.

Cô chủ động đứng giữa làm trung gian, hoàn thành vòng đầu tư đầu tiên cho Thẩm gia ở Macao.

Một là thay lời cám ơn, hai cũng là thúc đẩy cho loại công trình ích nước lợi dân này.
Đương nhiên, hai vị khách trước mặt không hề biết được chi tiết trong đó.
Lần này đến còn mang theo rất nhiều đồ cổ muốn góp vào hoạt động quyên tặng của Thẩm gia, thay lời tạ lỗi.
Chiêu Chiêu nghe được múc đích đến đây của đối phương thì trong lòng không khỏi mừng thầm: lần từ hôn này đúng là hời to rồi.
Cô liếc sang Thẩm Sách.

.

.

.

.

.

sắc mặt thật sự khó coi.
So với hắn thì Chiêu Chiêu thản nhiên hơn nhiều, dù sao với cô đàn ông trên đời này chỉ có thể chia ra làm hai loại: Thẩm Sách và người ngoài.

Ngoại trừ hắn ai trong mắt cô cũng chỉ là người qua đường mà thôi, là một sự tồn tại có cũng không được không có cũng chẳng sao.
Thậm chí còn cười rất tươi: Anh làm gì mà mặt đen sì sì thế, tự nhiên được tặng quà không vui sao?
Người đàn ông trung niên kia sai người đưa tặng lễ vào trong, hiện tại trên tường đang chiếu tư liệu giới thiệu sơ qua các món đồ cổ này.
"Tôi đã gặp mẹ cậu hai lần," ông ta bắt chuyện với Thẩm Sách, "Không ngờ cậu lại là con trai của Thiệu Tiểu Oản."
Thẩm Sách không đáp, nhấp một ngụm trà.
Mẹ của Thẩm Sách tái giá rất sớm, hắn ra nước ngoài du học, cực kỳ ít khi lộ diện, ai cũng không thể liên tưởng tới quan hệ mẹ con của hai người.

Còn có nhiều lời bàn tán nói Thẩm Sách không phải do mẹ mình sinh ra, Thiệu Tiểu Oản chỉ có vai trò người mẹ trên giấy tờ, mà cũng vì đứa con riêng là hắn nên hai người mới ly hôn.

Cha mẹ vì bảo vệ hắn, mặc kệ cho tin đồn lan rộng.

Là con trai duy nhất của Thẩm Hàn Trung đã phải gặp rất nhiều nguy hiểm rồi, nếu còn để người ta chắc chắn hắn là con trai duy nhất của Thiệu Tiểu Oản nữa, e rằng cuộc sống của hắn sẽ chỉ càng có thêm nhiều sóng gió.
Tin đồn này càng lúc càng lan rộng, người đàn ông kia vốn đã có mấy phần tin, hôm nay nhìn thấy Thẩm Sách, thấp thoáng từ trên người hắn thấy được sự phóng khoáng "ai cũng không ép buộc được" rất riêng của Thiệu Tiểu Oản, mới tỉnh ngộ tin đồn chỉ là giả.

Mẹ con hai người họ quả thật rất giống nhau.
"Không ngờ còn trẻ như vậy lại có hứng thú với lịch sử." Đối phương thấy Thẩm Sách không đáp, ngại ngùng quay lại nói chuyện với Thẩm công.
"Thằng bé học nhân loại học.

.

.

.

.

." Thẩm công quay sang xác nhận với Thẩm Sách, "Chắc là cũng liên quan đến cả lịch sử?"

"Chủ yếu là về nhân loại học chính trị, nhân loại học tôn giáo.

Đều sẽ có liên quan đến lịch sử," Thẩm Sách đáp Thẩm công, "Nhân loại học liên quan đến rất nhiều ngành học, nó và xã hội học, lịch sử, triết học khó phân ra rạch ròi.

Học lên thạc sĩ thì tính là học vị triết học."
Nói đến đây, Chiêu Chiêu nhớ đến trước đám cưới của mẹ, tự đoán hắn là học vị học sĩ.

Sau này mới biết là đánh giá thấp hắn rồi, năm ấy hắn học xong thạc sĩ còn đang chuẩn bị học lên tiến sĩ, đáng tiếc sau này vì bệnh tật quấn thân nên mới cứ trì hoãn mãi.
Hình chiếu trên tường chuyển sang phần chính, món thứ nhất cô vừa nhìn lập tức nhận ra."Đồ liệm?" Chiêu Chiêu hỏi.
"Đúng," cậu thiếu niên ngồi cạnh ba mình tiếp lời, "Thứ này là một ngàn năm trước Thẩm gia tặng cho tổ tiên của nhà chúng tôi, ngày hôm nay xem như vật về chủ cũ."
"Thứ này không phải dùng khi chôn cất sao?" Chiêu Chiêu ngạc nhiên nhìn sang hai vị ngồi đối diện, muốn lấy ra thì phải đào mộ rồi.
Cậu thiếu niên kia hơi nhếch môi, cười nói: "Chị nghĩ chúng tôi dám đào mộ của tổ tiên lên sao?" Cậu ta đã được ba nói qua, hiện tại tự tin đứng dậy đi đến trước màn chiếu giới thiệu lai lịch món đồ cổ này: "Bộ ngọc y này không phải lấy ra từ quan tài, thậm chí nó chưa từng được sử dụng.

Tổ tiên nhà chúng tôi có một vị Tiểu Nam Thần Vương đóng quân ở Trường An, theo dã sử là phản thần, bị Hoàng Đế ban chết, không có mộ địa."
Chiêu Chiêu liên tưởng tới vị chủ nhân của thanh đao ở Thẩm gia.
Thiếu niên tiếp tục nói: "Ngài ấy có một vị túc địch đóng giữ bên kia bờ sông.

Sau khi chết lại được chính vị túc địch này đưa về Trường An.

Hai món đồ sau đó được đưa đến Lạc Dương, một món là đồ liệm này -------"
"Đồ liệm dệt bằng sợi vàng, đính thêm ngọc, chính là quy cách chôn cất cao quý nhất," Thẩm Sách thản nhiên tiếp lời, "Vị túc địch này dùng món đồ mai táng quý nhất tặng cho lão đối thủ.

Món đồ thứ hai được trực tiếp đưa đến đô thành Lạc Dương, là chiến thư.

Nếu lão đối thủ chết rồi, Bắc cảnh không còn ai có thể ngăn cản hắn, trong chiến thư viết, trong vòng mười năm hắn sẽ thống nhất Bắc cảnh."
Thiếu niên cực kỳ ngạc nhiên, cậu ta biết là vì tổ tiên nhà mình có ghi chép lại, thật không ngờ Thẩm Sách lại càng có vẻ hiểu biết hơn.
"Thẩm gia cũng có tài liệu ghi lại sao?" Thiếu niên hỏi.
Thẩm Sách không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Chúng tôi còn có tài liệu ghi chép về vị Giang Lâm Vương giết vua kia đấy." Thiếu niên hào hứng nói.
"Giết vua?" Chiêu Chiêu ngạc nhiên, lại quay sang nhìn Thẩm Sách nhỏ giọng hỏi, "Sao không thấy anh kể với em chuyện này?"
"Có gì đâu mà kể." Hắn thấp giọng đáp.
"Quá.

.

.

.

.

.

ngầu luôn!" Cô nhẹ giọng nói, nhưng vẫn không giấu được phấn khích.
Thẩm Sách cười.
Thiếu niên cũng rất có hứng thú với vị tướng quân này: "Không biết Thẩm gia có đồ vật gì của vị Giang Lâm Vương đó không? Hoặc là tài liệu ghi lại?"
Thẩm Sách hỏi cậu ta: "Cậu muốn biết cái gì?"
"Là ý kiến cá nhân thôi, ngài ta rất giống Đường Huyền Tông, nửa cuộc đời được người người ca tụng ngợi khen, về sau lại bị phụ nữ làm cho lú lẫn," thiếu niên đánh giá, "Ngài ta nắm trong tay đội quân hùng mạnh, rõ ràng có thể xưng bá thiên hạ, thế nhưng lại vì muội muội mà giết vua, toàn bộ tích lũy nửa đời cứ thế tan thành tro bụi."
"Nên?" Thẩm Sách giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, "Nếu là cậu thì cậu sẽ làm thế nào?"
"Người cũng đã chết rồi, ngài ta nên buông tay, nhân cơ hội đoạt lấy Hoàng vị, thống nhất Bắc thượng."
"Ý nghĩa ở đâu?" Thẩm Sách hỏi.
"Đấng nam nhi phải có hoài bão."
Thẩm Sách thở nhẹ một hơi, hỏi lại: "Ý nghĩa ở đâu?"
"Muội muội của ngài ta đã chết rồi, cứ mãi cố chấp chuyện đó thì có ý nghĩa gì?" Thiếu niên hỏi ngược.
"Không cần ý nghĩa, những gì hắn cần làm cho dân chúng đều đã làm rồi.

Một người bảo hộ cho Nam cảnh hơn mười năm, đến quyền tự do được chết chẳng lẽ cũng không có? Ai có thể phán xét hắn? Văn thần dùng miệng lưỡi hãm hại hắn? Võ tướng dùng thủ đoạn âm mưu đoạt quyền? Hay là hậu thế tay cầm một cuốn thư chỉ điểm giang sơn?" Hắn cười, "Chẳng ai trên đời này có tư cách."
".

.

.

.


.

.

Nhưng Nam cảnh cần ngài ta."
Thẩm Sách bình tĩnh trả lời: "Hắn không quan trọng đến vậy, không có hắn thì có người khác.

Sau khi hắn chết, vương triều Nam Bắc lại thay đổi thêm vài lần, sau này được nhà Tùy thống nhất, chào đón một đại Đường thịnh thế.

Không có hắn, mặt trời vẫn đều đặn mọc rồi lại lặn, thiên hạ phân chia rồi lại hợp nhất, hắn thì là cái gì? Chỉ là phù du mà thôi."
Hắn ngừng lại rồi lại nói: "Nhưng đối với muội muội mà nói, hắn chính là tất cả.

Hoàng Đế bắt muội muội hắn làm con tin, vọng tưởng thu hồi binh quyền, còn muốn ép hắn tự sát.

Muội muội của hắn nhìn thấu quỷ kế đó, mới nhanh hơn một bước.

.

.

.

.

.

tự sát mà chết."
Hắn bảo hộ cho vạn dân hơn mười năm, hắn vừa đi, vạn dân quay lưng mắng nhiếc hắn không tiếc rẻ hắn cũng chẳng oán.
Thế nhưng hắn lại không bảo vệ được một Chiêu Chiêu dùng mạng mình để bảo vệ ngược lại hắn, nỗi áy náy này dù trải qua ngàn năm cũng vĩnh viễn không thể tiêu tan.
Muội muội chịu đau đớn đến tận lúc chết, mỗi một hơi thở lúc cuối đời đều là xa xỉ.
Hắn không nói nữa, chuyển tầm mắt về màn chiếu trên vách tường: "Tiếp theo là gì?"
Màn chiếu chuyển tiếp, hình ảnh khiến người ta không thể dời mắt hiện lên.

Một đôi guốc gỗ có niên đại lâu đời, chỉ còn lại thân guốc bị bào mòn nghiêm trọng nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn ra được nguyên gốc có bao nhiêu đẹp đẽ tinh xảo, bên trên đục ba lỗ, nhìn qua là biết của một cô gái.
Mắt cô sáng lên.
Thẩm Sách ngồi bên cạnh lên tiếng: "Con gái thời Hán xuất giá.

.

.

.

.

." Chợt dừng lại.
Nửa câu sau là: Của hồi môn đều có vật này, thân giày được vẽ sơn trang trí, sau đó tết một dải lụa ngũ sắc.
Chiêu Chiêu rất thích hỉ sự, mỗi lần có tỷ muội trong tộc xuất giá đều đòi tự tay làm một đôi tặng cho người đó.

Vẽ xong thì phơi ở hành lang, lại mua một dải lụa đắt nhất tỉ mỉ tết vào.

Hắn trêu nàng, hỏi nàng sau này xuất giá cũng muốn tự làm hay sao? Những lúc đó nàng đều lặng thinh không đáp.
Nhiều lúc bị hắn hỏi dai quá, nàng sẽ tức giận trừng lại: Người đó khẳng định không bằng ca ca, có gì vui mà vẽ?
***
88: Lúc dịch chương này có đọc lại chương 18, thấy mọi người bình luận mới biết đã có người đoán được thân phận của cậu con cả có hôn ước với Chiêu Chiêu (nói thiệt lúc đó Bát cũng chẳng để ý đâu, vẫn nghĩ người qua đường giáp ất thôi :>), rồi thấy có bạn nói người CST đính hôn là ĐGN mà, nên Bát có đi đọc lại bộ đó, tiếc cái thời gian dư dả không đủ nên lết đến hôm nay mới đọc được đến c12.

(Truyện Bát dịch 2 năm sau mọi người hỏi còn hem nhớ, nên đừng hỏi vì sao Bát phải như 1 tờ giấy trắng đi đọc lại huhu)
Sau đó về cơ bản Bát đang get được là như thế này, nếu có sai sót thì mọi người cứ cmt chỉnh sửa hì hì.

Theo Bát CST đính hôn rồi bị ĐGN từ hôn là từ trước khi TN xuất hiện, lúc TN được đưa về ĐGN đã cưới cậu em trai rồi mà, ngoài ra thì CST có một câu em trai của chú ruột 14 tuổi, khá khớp với cậu thiếu niên xuất hiện trong chương này.

Và ít nhất thì trong 12 chương Bát đọc lại chi tiết "hôn ước hiện tại" trước khi đính hôn với TN chỉ giống như điểm xuyết thôi, hoàn toàn không có rõ là ai.
Tóm lại còn nhiều cái vẫn còn hơi lẫn lộn mà tại Bát đọc lướt rồi quên không ghi chú lại, giờ muốn ghi ra thì quên mất tiêu...!Có lẽ vì lúc đó Nhị Bảo cũng không định lấy chi tiết này cho bộ sau nên nhiều mốc thời gian và người liên quan đến cái "hôn ước" giờ khớp với bộ này hơi cấn...! Chắc vẫn không nên đào quá sâu, sơ sơ là được rồi :>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui