Triệu Vô Ngôn nói như vậy rõ ràng là câu dẫn, hơn nữa nàng đôi mắt đẹp gợn sóng, sợ là nam nhân thiên hạ không mấy ai chống đỡ được.
“Cô nương thỉnh tự trọng!” Âu Dương Liệt dùng lực kéo lại vạt áo, không cho Triệu Vô Ngôn đụng chạm.
“Ngươi thật không cần sao? Ta không đẹp bằng Thải Tần sao?” Triệu Vô Ngôn còn dạo qua một vòng, làm cho Âu Dương Liệt thấy rõ ràng dáng người nàng uyển chuyển xinh xắn.
“Triệu cô nương, thê tử ta kiếp này chỉ có Thải Tần, nếu không có việc gì, thỉnh hồi Gia Vân hiên, không tiễn!” Âu Dương Liệt không thèm liếc mắt Triệu Vô Ngôn một cái, đi về Vi Đức cư.
“Ha! Ha! Xem ra Thải Tần thật sự gả ột nâm nhân tốt. Hảo, Âu Dương Liệt ngươi là một chân hán tử, ta Triệu Vô Ngôn hôm nay sẽ giúp ngươi một việc.” Triệu Vô Ngôn cười nhìn bóng dáng Âu Dương Liệt.
Âu Dương Liệt nghe tiếng ngừng lại, cũng không xoay người, “Ta không có cần hỗ trợ!” Nói xong, lại tiếp tục đi hướng Vi Đức cư.
“Không có sao? Ta là đại phu nha! Thân thể Thải Tần –”
Âu Dương Liệt phút chốc quay đầu, nắm chặt hai vai Triệu Vô Ngôn, vẻ mặt kích động nói: “Ngươi biết chuyện gì? Thải Tần nàng…… Nàng……” Hắn thống khổ nhắm mắt lại.
Triệu Vô Ngôn vỗ vỗ hai tay hắn, “Ta biết. Đến Gia Vân hiên nói đi, ta là đại phu đấy!”
“Ngươi y phục trên người ẩm ướt vẫn là thay ra đi, miễn cho nhiễm phong hàn. Ngươi không cần lo lắng ta câu dẫn ngươi, vừa rồi ta chỉ là muốn thử ngươi có thật tình với Thải Tần không thôi.” Triệu Vô Ngôn ôn nhu nói.
Âu Dương Liệt nghe vậy, lập tức vận công toàn thân, chỉ thấy sương trắng không ngừng từ trên người hắn thoát ra, trong khoảnh khắc, y phục ẩm ướt đã trở lại ban đầu.
Triệu Vô Ngôn cười cười, “Võ công ngươi tốt lắm, khí lực cường kiện, có thể thấy được ngươi thật là yêu Thải Tần, mới có thể ra ngoài dội nước. Ngươi cũng vất vả, ngồi đi!”
Âu Dương Liệt nhìn nàng một cái, trong mắt lộ vẻ nghi vấn, bất quá vẫn là theo lời ngồi xuống.
Triệu Vô Ngôn rót hai chén trà, một ly để lên phía trước Âu Dương Liệt, “Liệt huynh, ta đi thẳng vào vấn đề. Ngươi cùng Thải Tần trong khuê phòng việc có vấn đề gì?” Nàng một bộ khẩu khí đại phu.
Âu Dương Liệt nhìn Triệu Vô Ngôn liếc mắt một cái, cảm thấy chần chờ rốt cuộc muốn hay không cùng nàng nói việc khuê phòng……
“Liệt huynh, ngươi với ta tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng ngươi cũng nghe Thải Tần nói ta nhiều năm trước cứu nàng một mạng. Ta là đại phu, không phải thám thính riêng tư người khác như tam cô lục bà(= bà tám ), ngươi có thể yên tâm, chuyện tối nay tuyệt không lộ ra ngoài. Nếu ngươi muốn tiếp tục cùng Thải Tần sống cuộc sống vợ chồng hữu danh vô thực, ta cũng tùy ngươi. Ta không miễn cưỡng.
Triệu Vô Ngôn một đôi con ngươi trong suốt nhìn thẳng Âu Dương Liệt. Đó là một nam nhân cố dằn thống khổ a! “Ngươi biết chúng ta hữu danh vô thật? Là Tần nhi……” Âu Dương Liệt có điểm kinh ngạc.
“Không phải, vì ta là đại phu, nhiều năm đã cứu nàng, thoáng biết trạng huống thân thể của nàng.”
“Ngươi biết…… Ngươi biết nàng…… Tần nhi nàng……” Âu Dương Liệt cảm xúc kích động, tựa hồ áp lực thống khổ đã lâu lập tức bộc phát ra, kích động ngay cả nói cũng không rõ ràng lắm.
“Ta biết, ngươi chậm rãi nói, nói ra ta mới có thể giúp ngươi. Hiện tại ta là đại phu, coi như ngươi là cùng đại phu nói chuyện đi.” Triệu Vô Ngôn không nhanh không chậm nói.
“Thải Tần…… Thải Tần nàng…… Nàng không thể cùng ta hoan ái.”
Âu Dương Liệt hít sâu một hơi, dùng ngữ khí có vẻ bình tĩnh nói ra chuyện trong lòng.
“Mỗi lần giao hoan nàng đều có vẻ cực thống khổ, ta bởi vậy không dám gặp mặt nàng.” Gương mặt tuấn tú của hắn vừa đau vừa lo lắng.
“Ân…… Chuyện ta lo lắng rốt cục đã xảy ra.”
“Ngươi…… Ngươi biết nguyên nhân Thải Tần phản ứng như vậy? Mau nói cho ta biết!” Âu Dương Liệt vốn chính là cái tính nôn nóng.
“Không cần cấp. Ta hỏi ngươi trước, Thải Tần đêm động phòng có lạc hồng không?”
Âu Dương Liệt lắc đầu.
“Vậy ngươi còn muốn nàng sao?”
“Ta lúc trước là thực để ý, nhưng xa nàng hai tháng, ta biết ta là yêu nàng, ta không thể không có nàng. Mặc kệ nàng trước đây thế nào, ta vẫn muốn nàng.”
“Vậy ngươi cho rằng nàng chưa lấy chồng đã có nam nhân sao? Chỉ vì đêm hoa chúc không có lạc hồng.”
“Ta…… Ta không rõ ràng lắm. Nhưng biểu hiện của nàng, ta tin tưởng ta là người đầu tiên đối với nàng. Nhưng chuyện lạc hồng……”
“Liệt huynh, mỗi khuê nữ không cần thiết phải có lạc hồng. Mỗi nữ nhân có thể trạng khác nhau, có ngươi có lạc hồng, có người sẽ không, cũng không thể dựa vào lạc hồng mà nhận định nàng có là xử nữ hay không, như vậy đối với phái nữ rất không công bằng.”
“Nhưng quan niệm bình thường là như thế này.”
“Đó là quan niệm bình thường của ngu phu ngu phụ, ta đây là quan niệm đại phu. Mỗi người diện mạo bộ dạng không giống nhau, tự nhiên thân thể cũng không giống nhau. Cũng là ngươi thà rằng tin tưởng quan niệm dân gian, mà không để ý lời của đại phu ta?”
Âu Dương Liệt nhìn nàng một cái, gật gật đầu. Triệu Vô Ngôn trong lời nói rất thuyết phục.
“Một ít nữ tử bởi vì tuổi tác phát triển, hoặc bởi vì trải qua vận động kịch liệt, khiến cho các nàng đêm động phòng không có lạc hồng, này cũng không đại biểu các nàng không phải xử nữ. Thải Tần chính là một ví dụ.”
“Thải Tần là vì tuổi lớn?” Âu Dương Liệt tri thức y học hấp thu rất nhanh.
Triệu Vô Ngôn lắc đầu, “Thải Tần là vì tác động mạnh mẽ từ bên ngoài.”
Âu Dương Liệt khó hiểu nhìn nàng.
Triệu Vô Ngôn nhấp một ngụm trà, “Liệt huynh, ngươi hẳn là nhìn thấy sẹo trên người Thải Tần đi! Ngươi có biết nó là như thế nào có sao?”
“Ta không hỏi nàng. Nhưng xác nhận thương tích kia, miệng vết thương rất thâm, ta sợ gợi lên nỗi đau của nàng, cũng không có hỏi.”
Triệu Vô Ngôn thật sâu nhìn Âu Dương Liệt liếc mắt một cái, cười cười. “Thải Tần cuối cùng khổ tẫn cam lai, gả ột người thật tình yêu nàng, nguyện ý che chở nàng.”
Nàng lại nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Đó là Thải Tần chính mình đâm.”
“Cái gì?” Âu Dương Liệt kinh hãi, đứng bật dậy.
Nhìn đến phản ứng Âu Dương Liệt, Triệu Vô Ngôn cười khổ, “Nàng thật sự cái gì cũng chưa nói với ngươi”. Y tính tình như vậy cũng khó trách nàng.
“Liệt huynh, ngươi cũng biết chuyện Thải Tần dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đi! Nàng tám tuổi liền phẫn nam trang đến giấy hán làm học đồ, làm quen toàn bộ quá trình kinh thương. Mười ba tuổi, nàng muốn tự thiết lập địa vị xã hội cho mình, lại khổ nỗi không có tiền; Thật vất vả có mấy người trước làm thuộc hạ của cha nàng, muốn cho nàng một mình đảm đương kiếm tiền, nhưng bạc vẫn là kém một ít, lúc ấy có một Tôn Hâm con phú thương ham sắc đẹp Thải Tần.”
Triệu Vô Ngôn cười yếu ớt một chút, “Thải Tần lúc mười ba tuổi liền nhìn ra được làmột đại mỹ nhân, vẻ đẹp chim sa cá lặn!”
“Tên hỗn đản này! Ta giết hắn!” Nghe được có người muốn khi dễ Tần nhi của hắn, Âu Dương Liệt cuồng rống đứng lên, đi thẳng ra cửa.
“Đừng nóng vội, hãy nghe ta nói. Thải Tần cùng Tôn Hâm hẹn một thời gian cụ thể tại khách điếm bàn chuyện. Thải Tần là người cẩn thận, cũng biết thế gian lòng người hiểm ác, nàng chọn nơi có người đến người đi, Tôn Hâm cũng không dám tác quái. Không nghĩ tới……”
Âu Dương Liệt trong mắt toát ra hỏa diễm giết người, nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt hai đấm, một bộ muốn chém người.
“Không nghĩ tới Tôn Hâm kia cư nhiên hạ mê dược trong nước trà của Thải Tần, muốn Thải Tần hôn mê, sau đó làm ô uế thân thể nàng. Thải Tần tính cảnh giác cao, khi nàng cảm thấy buồn ngủ, kinh hãi thấy chính mình bị hạ dược, tình huống bất đắc dĩ, nàng đành rút ra tiểu đao mang bên người –”
“Đâm Tôn Hâm?” Âu Dương Liệt cướp lời.
“Không! Đâm chính mình, làm cho chính mình bảo trì thanh tỉnh, tông cửa xông ra, hướng ra phía ngoài tìm xe ngựa của nàng. Tôn Hâm tên dâm tặc hạ lượng mê dược thật nhiều, Thải Tần vì làm cho chính mình không hôn mê, liều mình mãnh liệt đâm bả vai chính mình, cuối cùng nàng lại đâm lên đùi, chỉ vì không muốn mình tới phía trước xe ngựa mà té xỉu.
“Thải Tần dựa vào ý chí, thúc xe ngựa chạy ra khỏi khách điếm, nhưng tiếp theo nàng liền hôn mê. Con ngựa vì gia phó Tôn Hâm đuổi theo bị kinh hách, liền lao vào khe suối, Thải Tần bởi vậy bị ném đến hòn đá trên nương, một thân toàn máu, sau lại là ta trùng hợp trên đường đi qua nơi này, mới cứu nàng.
“Trải qua ba ngày ba đêm, thật vất vả mới cứu được mệnh của nàng. Ta từng nói cho nàng, nàng bởi vì bị va chạm kịch liệt, tương lai đêm hoa chúc khả năng không có lạc hồng, muốn nàng nói cho trượng phu tình hình thực tế, khi tất yếu, ta có thể thay nàng làm chứng. Không nghĩ tới Thải Tần cá tính tình quật cường, cái gì cũng chưa nói.”
Âu Dương Liệt nghe xong, trên mặt biểu tình vừa giận lại phẫn vừa vui lại không đành lòng. Hắn chưa từng nghĩ tới một nữ nhân có thể có loại gan dạ sáng suốt cùng nghị lực này. Sau này hắn nhất định sẽ hảo hảo che chở nàng, không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ nàng.
Đó là Tần nhi của hắn a! Độc nhất vô nhị!
Triệu Vô Ngôn nhìn Âu Dương Liệt đứng dậy, nàng mày liễu nhíu lại, “Liệt huynh?”
“Ta muốn đi giết tiện tặc Tôn Hâm kia!” Âu Dương Liệt rống lên.
Triệu Vô Ngôn nở nụ cười, “Nhỏ giọng chút, nếu không người ta còn tưởng rằng Gia Vân có chuyện gì. Kia tôn gia đã sớm bị Thải Tần chỉnh đến suy sụp. Lấy tài lực trước mắt Tô gia cùng tiểu Tần nhi mưu ma chước quỷ, tôn gia còn có thể sống sao?”
Âu Dương Liệt suy nghĩ một chút. Xác thực, Tô Thải Tần của hắn rất thủ đoạn, nếu đắc tội nàng, nàng tuyệt không tha. Chỉ là hắn muốn vì Tô Thải Tần làm chút gì đó. Nhất là sau khi biết chân tướng, đau lòng thay thê tử, hắn rất muốn vì nàng xả giận.
Triệu Vô Ngôn nhìn ra suy nghĩ của hắn, “Liệt huynh, ngươi chỉ cần hảo hảo yêu thương Thải Tần, đó là chuyện tốt nhất huynh nên làm.”
Âu Dương Liệt xoay người ngồi xuống, hắn biết Triệu Vô Ngôn còn chưa nói xong.
“Liệt huynh, ngươi nói Thải Tần mỗi lần hoan ái đều thống khổ,đem tình huống nói cho ta nghe.”
Âu Dương Liệt giật mình. Muốn hắn nói? Ông trời! Đừng nói Vô Ngôn là nữ tử, cho dù nàng là đại phu, thần y, hắn…… Hắn cũng nói không nên lời a!
Triệu Vô Ngôn chờ. Nếu hắn thật sự yêu Tô Thải Tần yêu đến thấu xương, hắn sẽ nói, bởi vì hắn không muốn nương tử thống khổ cả đời. Hắn có thể cả đời không chạm vào nàng, nhưng hắn biết nàng sẽ bởi vậy mà tự trách không thôi, cả đời bởi vì không thể cho hắn hoan ái cùng sinh con nối dõi mà thống khổ.
“Ách…… Chính là……” Âu Dương Liệt lần đầu tiên mặt đỏ từ khi chui trong bụng mẹ ra, lần đầu tiên nói chuyện không được tự nhiên như thế, lần đầu tiên cúi đầu không dám nhìn người khác. Cuối cùng, hắn rốt cục vẻ mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng, hai mắt nhìn chằm chằm mặt bàn nói trạng huống hắn cùng với Tô Thải Tần trên giường.
Triệu Vô Ngôn nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc, trầm tư hồi lâu, thời gian lâu đến Âu Dương Liệt sắc mặt khôi phục bình thường, có thể ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, nàng vẫn còn đang cúi đầu trầm tư. Cuối cùng Âu Dương Liệt nhịn không được, Triệu Vô Ngôn này rốt cuộc có thể hay không giải quyết vấn đề của hắn a?
“Triệu…… Triệu cô nương?”
“Liệt huynh, ngươi nói lúc mới bắt đầu, Thải Tần cũng không kháng cự thống khổ, là đến cuối cùng ái ân mới có vẻ cực kỳ thống khổ mà giãy dụa?”
“Đúng vậy.” Âu Dương Liệt gật gật đầu. Hắn vốn tưởng rằng Triệu Vô Ngôn nghe xong trần thuật của hắn sẽ cười, nhưng hắn suy nghĩ nhiều quá. Đại phu chính là đại phu, chỉ cần có bệnh, bất luận nói cái gì, đại phu cũng không cười.
“Liệt huynh, cái này khả năng không phải bệnh thượng tật thân thể, mà là tâm bệnh.” Triệu Vô Ngôn lo lắng nói.
“Tâm bệnh?”
“Ân. Thải Tần khả năng năm đó bởi vì bị Tôn Hâm ý đồ nhúng chàm nàng,khiến sâu trong tiềm thức nàng không tín nhiệm nam nhân nữa. Huống chi phụ thân nàng qua đời từ nhỏ, nam nhân không thể mang cho nàng cảm giác an toàn, thế cho nên khi cùng nam tử hoan ái, ở sâu trong nội tâm sẽ sợ hãi , thời điểm cuối cùng sẽ bộc phát, này cũng chính là nguyên nhân nàng vừa mới bắt đầu có thể chấp nhận, nhưng cuối cùng ái ân lại thống khổ giãy dụa. Bởi vì khi ý loạn tình mê, đúng là thời điểm mọi người dục vọng nội tâm hoặc sợ hãi trắng trợn bày ra.”
Âu Dương Liệt vừa nghe, sắc mặt trắng bệch. “Kia…… Có phương pháp trị liệu nàng sao?”
Triệu Vô Ngôn lắc đầu, “Tâm bệnh là vô dược khả y, ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông.”
“Ngươi là nói tìm Tôn Hâm kia?” Âu Dương Liệt bất khả tư nghị trừng mắt Triệu Vô Ngôn.
“Không phải.” Triệu Vô Ngôn liếc hắn một cái, “Thải Tần tâm bệnh là đến từ nam nhân, tự nhiên cũng muốn nam nhân đến giải quyết.”
Âu Dương Liệt bộ dáng nghi hoặc. Nam nhân? Chẳng lẽ tìm nam nhân khác đến cùng Thải Tần tiếp xúc sao? Không thể, tuyệt đối không thể, hắn không muốn bất luận kẻ nào chạm vào Tần nhi của hắn!
“Không cần hiểu sai. Liệt huynh, ý tứ của ta là nói, chỉ cần chân chính yêu nàng, quan tâm nàng, lâu ngày, nàng nội tâm sợ hãi sẽ hết, Thải Tần là có thể cùng ngươi sống cuộc sống vợ chồng bình thường.”
“Ta không đủ yêu nàng sao? Ta –”
“Liệt huynh, không phải ta hắt nước lạnh vào ngươi. Thải Tần phát sinh việc này là bảy năm trước, mà ngươi cùng nàng ở chung bất quá mới nửa năm, cho dù Thải Tần biết ngươi là yêu nàng, nhưng bảy năm cũng không phải là một đoạn thời gian ngắn, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng lập tức đem bảy năm ác mộng dọn dẹp ra khỏi đầu, ngươi phải có kiên nhẫn.”
“Ý tứ là nói ta chờ nàng cảm nhận ta?”
“Có lẽ sẽ lâu!” Triệu Vô Ngôn thành thực nói. “Thải Tần là nữ tử kiên nghị thế gian hiếm thấy, nàng một tay xây dựng sản nghiệp Tô gia, áp lực trong đầu nhiều năm qua đã tích tụ không ít, nàng không thể toàn tâm thả lỏng chính mình, chắc chắn điểm này ngươi rất rõ ràng. Cho nên trừ bỏ Tôn Hâm, còn rất nhiều áp lực nàng phải vượt qua, tất cả đều cần thời gian.”
“Ta cho dù dùng hết cả cuộc đời, cũng muốn làm cho nội tâm sợ hãi của nàng biến mất vô tung, làm cho Thải Tần có cuộc sống hạnh phúc.” Âu Dương Liệt Kiên định hướng Triệu Vô Ngôn gật gật đầu.
“Thật không uổng ta đi xa chuyến này.” Triệu Vô Ngôn cười tiễn Âu Dương Liệt ra khỏi Gia Vân hiên.
Đêm đã qua thật lâu……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...