Giang Nam Hận

Tịnh Vi mỉm cười phối hợp hí hoáy gần nửa canh giờ, mắt nàng liếc thoáng về phía hắn, tuy bề ngoài giữ nụ cười
nhưng nàng biết chắc hắn đang dằn lòng. Những người hầu bên cạnh đều
lanh lợi, thường xuyên theo Đại thiếu giao tiếp nên rất nhạy bén. Người
hầu đứng gần bọn họ nhất nói với các phóng viên: “Qúy vị đã cực nhọc
rồi, Đốc quân mời quý vị qua đại sảnh dùng trà, xem kịch!”

Ai cũng thu được nhiều chiến lợi phẩm,
nên nhanh chóng cất máy ảnh và dụng cụ theo người hầu ra ngoài. Ngay lập tức, trong sảnh chỉ còn thưa thớt vài người. Diêu phu nhân cười nói:
“Đại thiếu, lần này nhiệm vụ đưa tân nương về phòng giao cho ngài.” Dứt
lời bà ta liền xoay gót, ra đến cửa bỗng dừng lại quay người nhìn Tịnh
Vi cười cười.

Tịnh Vi bị bà ta cười đến bối rối. Thường ngày tâm trạng nàng ít xáo trộn khác hẳn với hôm nay, hơn nữa bên cạnh
là người chồng tản ra hơi thở cường thế khiến nàng luôn thấp thỏm. Nàng
xem đi xét lại, chắc mẩm hôm đó ở quán trà là hắn cố ý nhìn nàng. Có lẽ
như thương nhân chọn một món hàng, nếu hắn không ưng mắt con gái lớn của Giang gia thì… sẽ có nhiều nơi khác bị chọn. Trước khi nàng đến vốn đã
biết hoàn cảnh của mình, giờ giáp mặt càng thêm phần sáng tỏ.

Hách Liên Tĩnh Phong chiếu ánh mắt sắc
bén nhìn nàng chăm chú, biểu hiện của nàng khiến hắn kinh ngạc. Dựa vào
cái cách nàng nhìn hắn thì biết nàng đã nhận ra hắn, nhưng lại vờ như
chưa từng quen. Hôm đó hắn theo xe đưa sính lễ tới Giang Nam, ngoài bí
mật quân sự cần dấu kín, không thể phủ nhận hắn muốn trước ngày cưới đi
nhìn người vợ tương lai. Được cha chấp thuận, nếu hắn không vừa lòng với con gái lớn của Giang tư lệnh… thì có thể chọn người con khác của ông
ta. Thật ra, hắn bất lực trong chuyện này, từ nhỏ đã biết vợ mình không
thể do mình lựa chọn, cũng biết hôn nhân của hắn là sự giao dịch. Tuy
vậy, hôm đó gặp nàng ở quán trà, dù đã nhìn qua ảnh nhưng hiện thực vẫn
sống động hơn. Nàng không phải là cô gái quá quyến rũ, cũng chẳng phải
thiếu nữ quá dịu dàng. Nàng có thứ gì đó khiến người ta khó quên, tựa
như hoa mai nhìn kiều diễm tinh khôi nhưng khó nắm bắt. Hắn hài lòng với vẻ bề của nàng, hơn nữa nàng là con gái duy nhất của vợ cả Giang tư
lệnh, nếu lấy về cũng đỡ bớt phiền toái.

Giờ nàng đứng bên cạnh, hắn hạ mắt liền
có thể thấy ngay chiếc cổ thanh tú trắng ngần lấp ló. Cả người hắn bỗng
nóng lên, nhưng hắn vẫn thong thả nói: “Tôi đưa em về phòng!”

Đây là lần đầy tiên nàng nghe tiếng hắn,
giọng hắn trầm ấm vang bên tai. Nàng khẽ giật mình ngước lên, chỉ là cái liếc thoáng qua lại khiến hắn bắt gặp con ngươi đen láy trong vắt hệt
viên kim cương đen. Hắn từ nhỏ đã ảnh hưởng nền giáo dục phương Tây, lập tức chẳng kiêng dè gì nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng bước ra cửa. Hắn cảm thấy bàn tay nàng mềm như không xương, lành lạnh như một viên ngọc
hạng nhất. Hắn nhẹ nhàng nắm chặt như không muốn nó rơi xuống.

Từ Tây sảnh đến lầu Tiểu Dương nơi hắn
đang ở chỉ mất thời gian uống hết chén trà, vậy mà chẳng hiểu tại sao
hắn lại đi thật chậm. Nhóm người hầu cách bọn họ nửa thước, nối gót theo sau.

Tịnh Vi cũng chầm chậm bước theo, chỉ
thấy hắn xuyên qua viện này vòng tới một con hành lang, lại đến mấy
khoảng sân rồi đứng trước lầu Tiểu Dương. Nàng nhớ mang máng hình như
Diêu phu nhân đưa nàng từ nơi đây ra ngoài. Vì lúc đi tới đại sảnh quá

vội vàng, nàng không được ngắm nghía, giờ nhìn kĩ, trước lầu là một vườn hoa kiểu phương Tây, trong mùa đông hơi tĩnh lặng nhưng có nhiều chủng
loại cây. Nếu đến mùa xuân, hoa lá đâm chồi nẩy lộc càng thêm rực rỡ,
bên cạnh vườn hoa còn trồng nhiều tùng bách um tùm xanh biếc.

Trong nhà khắp nơi đều gắn chữ Hỉ vẻ hân
hoan. Tầng trệt là đại sảnh thảm trải thật dày, sofa kiểu Âu, và vài
gian phòng. Nàng chưa kịp nhìn, hắn đã đưa nàng lên lầu, trên lầu cũng
có vài căn phòng, phòng của họ nằm ở phía Đông. Nhóm người hầu rất ý
nhị, tự động rút lui. Bàn trong phòng bày vài món ăn, chè long nhãn, đậu phộng, hạt sen, còn có rất nhiều bánh trái thơm ngon cùng bình rượu.

Hách Liên Tĩnh Phong nhìn thấy, mỉm cười
nói: “Không biết sao người giúp việc lại sửa soạn nửa tây nửa ta như
thế? Thực ra căn phong này là sự pha trộn giữa hai phong cách Tây –
Trung.” Ý hắn nói căn phòng trang trí kiểu Tây mà trên bàn thì bày kiểu
Trung, nhìn kĩ thật buồn cười.

Hắn dìu nàng ngồi xuống ghế, gắp vài miếng bánh đưa đến trước mặt nàng: “Bận bịu cả nửa ngày rồi, em ăn một chút gì đi.”

Tịnh Vi nghe hắn nhắc mới phát hiện mình thật đói bụng, liền đem mẫu bánh nhỏ hắn gắp dùm bỏ vào miệng. Mùi vị
thơm ngon khiến nàng ăn liên tục mấy miếng nữa. Vừa ngẩng đầu thì thấy
hắn đang nhìn mình đăm đăm, Tịnh Vi đỏ mặt nói nhỏ: “Sao anh không ăn?”

Hắn nhìn nàng, đáp: “Tôi không đói!” Vừa
dứt lời thì thấy người hầu đứng lấp ló ngoài cửa, hắn chưa lên tiếng,
Hách Liên Tĩnh Phong đã hỏi: “Có việc gì?”

Người nọ chào theo kiểu nhà binh, không bước vào mà đứng luôn ngoài cửa trả lời: “Đốc quân cho người mời Đại thiếu!”

Hách Liên Tĩnh Phong khoát tay, nói:
“Biết rồi, tôi sẽ qua ngay!” Liền đứng dậy cất bước, chưa tới cửa thì
xoay người lại: “Em ăn nhiều một chút…” Chưa nói xong đã đi khỏi.

Màn đêm đậm dần, trong phòng chỉ còn lại
nàng và Hỉ Thước, càng thêm tĩnh lặng. Kỳ thật, trước kia ở Giang phủ
cũng chỉ có Hỉ Thước và nàng. Nhưng khác hẳn bây giờ, đừng nói đến cả
phòng đều dán chữ hỉ, chỉ nghĩ đến tối nay sẽ xảy ra chuyện gì thì lòng
nàng đã kinh hoàng. Chẳng biết nàng hoang mang bao lâu, trong sân truyền tới tiếng bước chân… Không lâu sau, tiếng một người hầu ngoài cửa cất
lên: “Thiếu phu nhân, Đại thiếu say rượu rồi.”

Tịnh Vi lên tiếng trả lời, hai người hầu
liền dìu hắn vào đặt lên giường. Họ nhanh chóng cáo lui, vừa đi khỏi cửa đã nháy mắt vài cái với Hỉ Thước. Hỉ Thước có dốt cũng không thể lưu
lại, nói: “Tiểu thư, em ra ngoài trước, có gì thì chị gọi em!”

Tịnh Vi nhìn hắn nằm bất động trên
giường, mặt đỏ gay, hô hấp sâu, như say mà như ngủ. Tay chân nàng luống
cuống không biết phải làm sao, đứng một hồi mới kéo chăn đắp lên người
hắn, lại thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi… Nàng liền vào nhà tắm lấy khăn
nóng giúp hắn lau sạch.


Chỉ chốc lát đã lau xong, nàng hết việc
làm thì đâm ra hoang mang. Liếc bộ sofa trong góc lại nhìn vào chiếc
giường, lưỡng lự không biết nên nằm ngủ ở đâu. Giữa lúc phân vân bỗng có người từ đằng sau ôm ngang, nàng sợ tới mức muốn hét thành tiếng, cả
người đảo lộn bị người đó kéo lên giường. Người ấy trở mình đặt nàng bên dưới… Hơi thở ấm áp kèm theo hương rượu tỏa trên mặt nàng, vừa êm ái
vừa nhồn nhột. Toàn thân nàng mềm nhũn, chỉ nhận ra cảm giác này quá xa
lạ. Nàng muốn đẩy hắn, hắn lại dùng hai tay chế ngự phản kháng của nàng
rồi ấn nụ hôn xuống…

Rốt cuộc nàng đã hiểu, một người đàn ông
có thể làm một cô gái đau đớn ra sao và ngọt ngào như thế nào. Nàng vô
cùng mệt mỏi nhưng vừa tinh mơ liền tỉnh giấc, chẳng biết do chưa quen
hay vì gió bên ngoài, trong phòng mở lò sưởi, không khí rất khoan khoái. Xuyên qua mấy tấm màn mỏng, bài trí trong phòng có chút mờ ảo, nàng
quay đầu thấy hắn vẫn đang ngủ say, đôi mắt giãn thư thái… Mặt nàng bỗng đỏ ửng, tuy đã thành vợ chồng nhưng vẫn chưa được tự nhiên. Nàng dứt
khoát đứng dậy, đi vào nhà tắm. Khi nàng đi ra, Hách Liên Tĩnh Phong vẫn chưa tỉnh. Nàng mới tắm xong, tóc còn ướt, những giọt nước chảy xuống
từ lọn tóc. Bình thường ở nhà nàng dùng máy để sấy, nơi này chắc cũng có nhưng bây giờ chưa biết cất chỗ nào, đành ngồi xuống sofa dùng khăn lau kĩ.

Bình minh dần tỏ, ánh sáng xuyên qua mành loang lổ chiếu vào. Hắn vẫn chưa thức, nàng không biết quy củ của phủ
Đốc quân ra sao nhưng dựa theo tập tục Giang Nam thì ngày hôm sau tân
nương phải tới dâng trà cho cha mẹ chồng.

Đang lo lắng thì nghe tiếng bước chân
truyền tới, có giọng nói ngoài cửa vang lên: “Đại thiếu, thiếu phu nhân, hãy chuẩn bị sớm một chút.”

Tịnh Vi lên tiếng trả lời, quay đầu lại
đã thấy hắn tỉnh và đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt dường như sâu không thấy đáy. Tự dưng mặt nàng đỏ ửng, nhìn mũi chân nói: “Anh dậy đi!”

Hắn im lặng vào nhà tắm, chỉ nghe tiếng
xột xoạt vang lên. Nơi này vốn là phòng ngủ của hắn, đồ đạc chỗ nào hắn
rành nhất. Chốc lát hắn đi ra, trên tay cầm theo máy sấy tóc, chẳng nói
chẳng rằng đưa cho nàng.

Trong đại sảnh đông nghịt người, ngồi
chính giữa là Hách Liên Khiếu hùng bá một phương, hàng lông mày khí
phách. Điều khiến Tịnh Vi ấn tượng nhất là tóc của ông, như dựng thẳng
lên. Nàng và Hách Liên Tĩnh Phong quỳ xuống, được người hầu đem trà đưa
tới, hai tay hắn cầm lấy cất tiếng: “Mời cha dùng trà.” Rồi đem chén trà dâng Hách Liên Khiếu.

Hách Liên Khiếu tươi cười đón lấy uống
một ngụm, người hầu bên cạnh vội đỡ lấy rồi truyền tiếp cho người hầu
phía sau. Tịnh Vy cũng làm y theo, hạ mí mắt nói: “Mời cha dùng trà!”

Hách Liên Khiếu khẽ gật đầu, nhận lấy
uống một ngụm, trên mặt cười đầy nếp nhăn: “Đây là quà cha tặng ngày gặp mặt, con hãy nhận lấy!” Vừa dứt lời thì đưa vật gì đó, Tịnh Vi chưa
nhìn rõ đã thấy tiếng hít thở…

Hóa ra đây là vòng trang sức bằng ngọc, ở giữa chạm trổ tinh tế, vừa tầm nhưng tinh xảo đặc sắc. Hóa ra đây là

vòng ngọc gia truyền của Hách Liên gia, dĩ nhiên Tịnh Vinh mù tịt chỉ
mỉm cười tiếp nhận rồi nói cảm ơn.

Vì mẹ của Hách Liên Tĩnh Phong qua đời
sớm, nên theo trình tự mời vợ hai của Hách Liên Khiếu dâng trà. Tịnh Vi
theo chân Hách Liên Tĩnh Phong, thấy hắn cầm chén trà từ tay người hầu,
không quỳ mà chỉ gọi một tiếng: “Nhị di nương!” Tịnh Vi khó hiểu nhưng
giả ngơ.

Nhị di thái không tiếp, quay đầu nhìn
Hách Liên Khiếu, vẻ mặt đanh lại, Tịnh Vi thấy bầu không khí có phần
ngượng ngập. Sau đó nghe Hách Liên Khiếu nói: “Mau uống trà đi, tay con
dâu mỏi rồi.” Ngữ khí chẳng nghe ra là trách cứ hay tức giận, chỉ như
thường. Nhị di thái lúc này mới nhận, cầm một bao đỏ từ nha đầu đằng sau đưa cho Tịnh Vi.

Tịnh Vi vội vàng cảm ơn! Rồi cứ thứ tự
lần lượt từng người một. Hách Liên Khiếu có rất nhiều vợ: Tứ di thái,
Lục di thái, Thất di thái, Bát di thái, mỗi người mỗi vẻ, đặc biệt Bát
di thái chỉ lớn hơn nàng chừng một hai tuổi. Cuối cùng cũng đã dâng trà
xong, nàng theo Hách Liên Tĩnh Phong qua lầu phía Tây, ở đó có nhóm anh
chị em kêu réo. Người thứ nhất là một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám
tuổi, môi hồng răng trắng, mặc chiếc áo gấm màu xanh cực kì xinh xắn. Cô nàng cất giọng nói thanh thoát: “Chào chị dâu.”

Tịnh Vi biết Hách Liên Tĩnh Phong còn một em gái ruột tên Hách Liên Tĩnh Kỳ, xem ra là người này. Nàng mỉm cười
trả lời, Hỉ Thước đứng phía sau liền đưa một bao đỏ, nàng cầm lấy nhét
vào tay cô em chồng. Tiếp theo thay phiên nhau từng người một, tuy nhiên nàng vẫn ấn tượng nhất với hai đứa con trai của Nhị di thái, tuổi tác
ngang ngửa Hách Liên Tĩnh Phong, một người thấp béo, một người cao gầy
và rất tuấn tú. Xét theo ánh mắt của hai người nhìn nàng, cũng đoán biết họ chẳng thân thiết gì với Hách Liên Tĩnh Phong.

Buổi sáng trôi qua, sau khi dùng bữa
trưa, lúc đang uống trà thì Hách Liên đốc quân bị người kéo đi đánh bài, xem kịch. Ông vừa rời khỏi, người trong đại sảnh cũng tản dần.

Chẳng biết tân hôn của người khác ra sao, với nàng rất thoải mái. Quy tắc trong phủ dần quen thuộc, buổi sáng trừ Đốc quân, Hách Liên Tĩnh Phong và mấy người con trai (hoạt động trong
quân đội) của Nhị di thái, Tứ di thái phải có việc ra ngoài, thì các di
thái thái và các tiểu thư đều dậy trễ.

Hách Liên Tĩnh Phong sai nha đầu Hương
Lan và thím Vương phụ giúp nàng. Họ là người sống trong phủ lâu năm, đối với mọi việc đều am tường, nên Tịnh Vi không hiểu chỗ nào, liền hỏi
ngay rất tiện.

Nếu muốn hỏi một hai tháng nay nàng đã
thu hoạch được gì? Thì đó là mối quan hệ với em chồng – Hách Liên Tĩnh
Kỳ. Nàng ở mãi trong phòng cũng cô đơn, bỗng một ngày nhớ tới em gái của Hách Liên Tĩnh Phong, liền kêu Hương Lan mời qua.

Ban đầu cô nàng cũng mất tự nhiên, vẻ
nhút nhát. Sau đó mới biết Hách Liên đại phu nhân qua đời khi Hách Liên
Tĩnh Phong còn đang du học, cô nàng chỉ mới bảy – tám tuổi, Đốc quân ít
quan tâm, trong nhà có nhiều vợ, vì thế tính cách cô nàng hướng nội.
Thân phận của nàng cũng giống Hách Liên Tĩnh Kỳ nên rất đồng cảm. Cô
nàng xinh xắn, ngoan ngoãn lại thường xuyên tiếp xúc nên yêu thương như
em ruột.

Ngày nào Tĩnh Kỳ cũng chạy tới đây. Hôm
nay cũng vậy, chị dâu em chồng hai người đang ngồi phòng khách uống cà
phê, thì nha đầu Xuân Mai của Nhị di thái đến mời qua bên bà ta đánh mạt chược. Bất kể ra sao thì bà ta vẫn là trưởng bối, Tịnh Vi vội thay quần áo kéo Tĩnh Kỳ theo Xuân Mai qua đó.


Nơi đánh bài là chỗ của Tứ di nương, đốt
gỗ đàn hương thơm ngát dễ chịu. Nhị di thái, Tứ di thái và Lục di thái
đã gầy sòng. Độ ấm trong – ngoài chênh lệnh nên Tịnh Vi bước vào phòng,
Hỉ Thước đã cởi chiếc áo lông chồn nàng mặc cầm trên tay. Nhị di thái
tinh mắt, liếc sơ đã biết là hàng đắt tiền liền móc méo: “Màu lông áo
này rất đẹp, chắc đắt lắm đây.”

Lục di thái hùa theo: “Mua ở đâu vậy?”

Tịnh Vi mỉm cười, đáp: “Màu sắc cũng tàm
tạm, đồ của các di nương toàn đắt hơn của con.” Đối với những thứ này,
xưa giờ nàng không quan tâm, Hỉ Thước đưa cái nào thì nàng mặc cái nấy.
Tuy nhiên nàng rút kinh nghiệm, sau này sẽ dặn Hỉ Thước nếu có đi gặp
các di thái thái thì vẫn lựa đồ thường thôi.

Nhị di thái không để nàng đánh trống lảng: “Cái này là da lông chồn, chắc ít có bên miền Nam.”

Tịnh Vi trả lời: “Đúng là Nhị di nương tinh mắt, cái này không phải con mang đến từ Giang Nam, của Đại thiếu mua.”

Nhị di thái nhếch nhếch khóe môi: “Sao Đại thiếu lại là người hoang phí thế kia…” Tiếng nói ngân cao.

Tịnh Vi nhạy cảm hiểu ngay, im lặng mỉm cười. Tứ di thái vội xen vào giải vây: “Mọi người ngồi đi, mau mở bàn.”

Tịnh Vi không biết đánh bài, từ khi vào
phủ Đốc quân chẳng có việc gì làm, ban đầu các di thái thái sai người
đến gọi nàng, nàng cũng luôn từ chối. Sáng sớm tinh mơ vì thiếu tay
chơi, Tứ di thái kéo tới coi như học tiêu khiển, mãi đến chạng vạng, các di thái thái vẫn không bỏ qua… Nàng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nghĩ sắp
đến giờ phải về, vừa ngẩng đầu đã thấy Hương Lan vào cửa. Nàng ta chào
hỏi mọi người, rồi hướng phía nàng nói: “Thiếu phu nhân, Đại thiếu về
rồi, đang hỏi chị ở đâu?”

Vừa xong ván bài, Tứ di thái cười: “Nghỉ
chơi thôi! Người ta còn tân hôn đấy, chúng ta cứ giữ cô ấy coi chừng Đại thiếu lấy mạng.”

Tịnh Vi mắc cỡ khi bị bà ta trêu, rửa tay xong nhanh chóng về phòng. Tới cửa quả nhiên thấy nhiều người hầu đang
đứng đợi, các nàng đi vào liền đồng thanh hô: “Chào thiếu phu nhân, Thất tiểu thư.”

Tịnh Vi khẽ gật đầu xem như trả lời. Vào
trong, thấy tổng thị vệ Khổng Gia Chung đang đứng gần nơi Hách Liên Tĩnh Phong ngồi trên sofa, dường như có chuyện cần báo cáo. Khổng Gia Chung
nhìn nàng đi vào, y liền hạ giọng: “Chào thiếu phu nhân, Thất tiểu thư.” Sau đó cáo lui ra ngoài.

Tâm trạng hắn hình như rất tốt, khóe miệng hàm chứa nụ cười, hỏi: “Tĩnh Kỳ cũng tới à?”

Tĩnh Kỳ chạy tới, kêu một tiếng: “Anh cả.”

Hắn cầm một chiếc hộp trên bàn đưa cho cô nàng: “Mở ra xem có thích không?”

Hai mắt Tĩnh Kỳ lóe sáng, vui sướng mở
gói quà. Nhìn vào, hóa ra là một hộp son môi nhập khẩu. Cô nàng vô cùng
vui vẻ, nói: “Cảm ơn anh cả!”

Hắn cười quay lại phía Tịnh Vi, nói: “Em muốn mở một hộp?”

Tịnh Vi đến gần, trên bàn còn rất nhiều quà, chẳng biết nên lấy cái nào. Nàng ngước lên nhìn hắn nghi ngờ, hỏi: “Cái nào ạ?”

Nụ cười của hắn lan rộng, đáp: “Tất cả đều là của em!” Lòng nàng trào xúc động, trái tim như đi hoang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận