Tất cả mọi người đều kinh hãi!
Cái gì? Bọn họ nghe không lầm chứ? Quế đại nhân vậy mà có thể nói đến mức đó!
Quế Thần Tuyết cũng không để ý đến ai khác, chỉ một mực nhìn Giang Lạp, tiếp tục nói: “Ngày ấy chỉ do không kìm được tâm mình, Quế mỗ đã lấy quyền mưu tư, trên xe ngựa mạo phạm công tử, thậm chí còn ép ngươi lưu lại mấy ngày trong thành Ngân Nhạn chỉ để thỏa một mảng tâm. Nay nhớ lại quả thật rất xấu hổ.”
“Ta vào Thẩm phủ đâm Thẩm công tử bị thương cũng bởi do nghe công tử và hắn hứa thành tri kỉ, tình như thủ túc nên lòng sinh ganh ghét, tức giận kiềm không được mới làm ra tội ác tày trời.”
“Quế mỗ mạo muội mượn danh nghĩa người khác mời công tử đến đây, tự biết đường đột thất lễ, nhưng ta vì vậy mà đã bất chấp mọi thứ. Nay công tử đồng ý bỏ qua hiềm khích xưa để đến đây gặp mặt kẻ tội nhân này là đã rất khoan dung cho ta, khiến ta càng sinh hổ thẹn.”
“Lời Quế mỗ nói tuy là cuồng vọng nhưng nó xuất phát từ tận tâm khảm, không một chút hư tình. Chỉ mong công tử xót thương kẻ tù tội này để khi sau nhớ đến ta ắt sẽ nhớ đến những điều đẹp đẽ, lãng quên cái u tối, để ta trong lòng ngươi vẫn mãi là dáng hình của thiếu niên khi mới quen. Sau hôm nay, núi sông không đổi thay, lang quân mạnh khỏe, lòng ta đã rất thỏa mãn rồi.”
Mọi người đã sợ ngây cả người.
Chẳng ngờ người lạnh như hàn băng, nhìn như thất tình lục dục là Quế đại nhân đây sẽ có ngày nói ra những lời kinh chấn như thế! Điên rồi, quả thật điên lắm rồi, quá mức lớn mật!
Chờ chút, thiếu niên mới quen? Hai ngươi này chẳng lẽ có một đoạn chuyện cũ nào đó? Chẳng phải bảo Quế đại nhân thích con trai trưởng Giang Gia – Giang Lạp sao? Không lẽ Giang Lạp chỉ là thế thân, còn vị Lý Khinh Chu trước mặt này mới thật sự là người Quế đại nhân yêu?
Biệt Phong Khởi nghẹn một hơi uất trong lòng, tức đến tái mặt!
Tên họ Quế lại ngay trước mặt y thông báo như thế với vợ y, chán sống rồi phải không? Cái đám thị vệ triều đình này hẳn là đến bảo vệ hắn ta không bị y chém chết đúng không!!!
Ngay cả Giang Lạp cũng kinh ngạc, Quế Thần Tuyết trước mặt rất nhiều người nói như thế, hắn ta không biết làm vậy sẽ mất đi bao nhiêu sự kính yêu của các công chúa, quận chúa hay sao? Tổn thương tâm của các nàng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến con đường thăng quan tiến tước sau này của hắn ta.
Đột nhiên Giang Lạp thấy một chiếc xe ngựa xa hoa ngay phía sau đám người.
Thẩm Thiếu Hạo?
Quế Thần Tuyết một mình gánh chịu ác danh này chắc chắc đã có thương lượng qua với Thẩm Thiếu Hạo.
Chẳng lẽ Quế Thần Tuyết muốn dựa vào lực ảnh hưởng này mà tạo áp lực cho Thẩm Thiếu Hạo phải ra mặt bảo vệ hắn ta?
Thẩm Thiếu hạo cũng không ngờ trước khi đi, Quế Thần Tuyết còn đột nhiên làm thế, cái này là muốn thông báo toàn thiên hạ, Quế Thần Tuyết hắn ta theo đuổi Lý Khinh Chu, chỉ cần một ngày hắn ta còn tại thì đừng hòng kẻ nào đánh chủ ý lên Lý Khinh Chu có đúng không? Cô cô hắn ta còn muốn lôi kéo Quế Thần Tuyết làm việc cho người, chắc chắn sẽ ban sắc lệnh nghiêm cấm mình theo đuổi Lý Khinh Chu. Quế Thần Tuyết, cái tên chết tiệt này!!!
Sắc mặt của Thẩm Thiếu Hạo nham hiểm cực kì, trong lòng đang mắng Quế Thần Tuyết té tát.
Mà bây giờ không có ai rảnh rỗi quan tâm Biệt Phong Khởi hay Thẩm Thiếu Hạo trong lòng có suy nghĩ gì, ánh mắt mọi người đều tập trung hết vào Giang Lạp.
Đối mặt với tình nghĩa sâu đậm này của Quế đại nhân, Lý nhị công tử sẽ đáp lại thế nào, đây là vấn đề mà tất cả họ đều muốn biết nhất.
Đường đường là một ám vệ xuất sắc, nay lại vì nhất kiến chung tình, bí quá hóa liều gây một vụ náo động, đụng vào quý tộc, sát hại Huyền Vương. Phần ân tình này Lý nhị công tử hẳn cũng nên có chút biểu hiện chứ nhỉ?
Có thể nào Lý nhị công tử bởi do cảm động mà ngay tại đây kết thành một mối nhân duyên, sau đó theo Quế đại nhân đến hoàng cung chịu chung hoạn nạn? Khoan hãy nói đã, Quế đại nhân là một vị trượng phu tuyệt diễm kinh tài, ai có thể làm ngơ trước khuôn mặt đẹp đẽ này chứ?
Trong lòng mọi người dồn dập nhiều suy đoán, nếu hữu tình thành thân thuộc, bọn họ vẫn rất vui tai vui mắt.
Thậm chí còn có nữ tử nhẹ dạ thầm nguyện cầu, hi vọng Giang Lạp sẽ không phụ lòng một tuyệt thế mỹ nam tử là Quế Thần Tuyết, khiến cho chuyện này sẽ thành một giai thoại.
Trong xe ngựa, Thẩm Thiếu Hạo mỉm cười liên tục.
Hắn ta biết Giang Lạp đã có người mình thích, nói cách khác, chẳng mấy chốc Quế Thần Tuyết sẽ cùng hắn cá mè một lứa.
Lần trước hắn ta còn canh cánh trong lòng việc mình mất mặt trên tình trường, nay Quế Thần Tuyết bị cự tuyệt trước rất nhiều người, hẳn là càng xấu hổ, càng khiến lòng người hả hể? Thấy Quế Thần Tuyết còn xui xẻo hơn cả hắn ta, tâm lý ngay chốc đã thăng bằng, ha ha ha!
Thị vệ bên cạnh ân cần hỏi: “Thiếu gia có điều chi phân phó thuộc hạ không?” Người đột nhiên cười như thế làm thuộc hạ rất sợ đó…
Thẩm Thiếu Hạo không ngờ lại bướng, nói: “Chả cần làm gì hết, cứ xem diễn đi.”
Mà Biệt Phong Khởi thấy vẻ mặt của mọi người, thầm chửi té tát ở trong lòng.
Mấy ngươi sao không nhìn rõ tình hình đi, y và tiểu thư sinh mới thật sự là một đôi! Không thể bởi vì tướng mạo của Quế Thần Tuyết mà miễn cưỡng xem như không thấy hành động lưu manh lần trước của hắn ta! Phải hiểu y đây nếu bỏ xuống râu mép, chải chuốt tóc tai thì dung mạo có thể so bì với Phan An đó!
Biệt nhị công tử cũng không có nói ngoa, bản thân y tuấn tú phong lưu, không như Quế Thần Tuyết kiêu ngạo lãnh khốc, lông mày bay xéo nhập với tóc mai, mắt hẹp dài khiêu kên, khóe miệng như cười như không, tướng mạo kiệt ngạo gần như tà mị. Ấn tượng lần đầu gặp là vừa hư hỏng, vừa hoang dã lại vừa đường hoàng.
Biệt Phong Khởi nhìn về phía Giang Lạp: Ngươi nói đi, chọn hắn hay là ta!
Giang Lạp hấp háy mắt.
Nếu như không phải đang trước mặt nhiều người, hắn thật muốn chọc Biệt nhị công tử một chút, tên tiểu tử này lúc nào cũng không quên ghen mà. Nhưng để đề phòng y trực tiếp đông tay động chân với Quế Thần Tuyết ngay tại đây, hắn vẫn nên đừng bắt nạt y.
Chuyện mà tất cả mọi người quan tâm nhất hiện giờ là Lý nhị công tử có thể rất cảm động mà tiếp nhận Quế đại nhân không?
Đang lúc mọi người chờ đợi, Giang Lạp chậm rãi nở nụ cười.
Hắn chắp tay nói: “Đa tạ Quế đại nhân ưu ái, chỉ là tại hạ đã thành thân từ lâu, đành phụ lòng ngài.”
“… Cái gì? Lý nhị công tử đã thành thân?” Mọi người kinh hô.
“Lý nhị công tử này chỉ vừa nhược quán mà đã kết hôn rồi!”
“Thật đáng tiếc, hoàn quân minh châu song lệ thuỳ, hận bất tương phùng vị giá thì!” Các thiếu nữ đa tình thở dài.
(*) Hai hàng nước mắt đem hoàn ngọc
Hận lúc còn son chẳng gặp chàng.
(Trích Chinh Phụ Ngâm – Trương Tích
Biệt Phong Khởi nghe lời cảm khái đáng tiếc này mà thấy bất bình, không có lầm chứ? Y và tiểu thư sinh đã thành thân từ lâu, bọn họ mới là một đôi thật sự, dù Quế Thần Tuyết nói có dễ nghe cũng không được chen chân vào mối quan hệ này, đây là phá hủy hạnh phúc gia đình người khác đó! Mấy người này sao có thể vô đạo đức như thế!!!
Biệt nhị công tử ăn không hết bồ hòn, vì thế quả quyết nhảy bật lên, oán hận!
“Đáng tiếc cái quái gì! Ông đây nói cho mà biết, công tử nhà chúng ta và phu nhân tình cảm cực kì tốt, đã định thông gia từ nhỏ, là thanh mai trúc mã đó có biết không! Bọn họ đều môn đăng hộ đối, ông trời tác hợp, tình còn vững chắc hơn sắc đá, sâu hơn biển cả. Đậm sâu đến thế thì dù cho là mười Quế Thần Tuyết có hủy cũng chẳng hề tiêu tan!”
Giang Lạp ngạc nhiên nhìn Biệt Phong Khởi một chút, Biệt nhị công tử vậy mà còn biết nhiều thành ngữ đến thế, hiếm thấy, thật sự hiếm thấy, xem ra là bị bức ép rồi.
Mọi người vừa nghe Biệt Phong Khởi nói thế, thanh âm cảm thán đúng là dần ít đi.
Quế Thần Tuyết nhàn nhạt liếc Biệt Phong Khởi một cái: “Ta không để ý.”
“Còn ta thì quan tâm!” Biệt Phong Khởi đè lại bội kiếm, hai người đối diện nhau cách một khoảng, từ trong mắt đối phương thấy được sự địch ý và kiêng ky.
Giang Lạp đương nhiên không thể tùy Biệt nhị công tử hờn dỗi.
Giang Lạp xúc động nói: “Quế đại nhân, phu thê tại hạ đi lên từ cám bã nghèo nàn, một đường giúp đỡ lẫn nhau, tình thâm nghĩa trọng. Tuy rằng Quế đại nhân ngọc khiết tùng trinh, Côn Sơn phiến ngọc, nhưng tâm người kia lại rất vụng về, sao ta có thể nỡ? Thề non hẹn biển, đồng cam cộng khổ, không dám quên đi dù một khắc. Ta và y sánh đôi đời đời kiếp kiếp bên nhau, nguyện mong chỉ có thế. Những lời đại nhân nói hôm nay, tại hạ chỉ hi vọng không rơi vào tai người ấy để khiến y vô cớ thương tâm. Nếu đại nhân thật sự yêu mến quý trọng thì xin ngài đừng khiến tại hạ trở thành tội nhân.”
Lời này rất rõ ràng, phu thê họ đã thề non hẹn biển, ngươi sao có thể mạnh mẽ giết ngay giữa đường, chẳng là còn muốn đỗ tan sao?
Người trong cuộc đã nói như thế, hơn nữa một chút tật xấu cũng không có, quả thật Lý nhị công tử này có thể được xưng là một người trượng phu tốt. Chẳng lẽ bọn họ còn xúi giục hắn vứt bỏ cám bã để đuổi theo lợi lộc sao? Cái này không được đâu.
Mọi người châu đầu ghé tai.
“Phu thê nghèo nàn một đường nâng đỡ hứa hẹn, chẳng trách tình cảm thâm sâu đến mức này, sao có thể dễ dàng phớt lờ được đây.”
“Một nhân vật như Quế đại nhân mà Lý nhị công tử vẫn kiên trì giữ vững nguyên tắc, chống lại sự huyễn hoặc, đây mới thật sự là quân tử.”
“Ta đột nhiên cảm giác thấy Quế đại nhân có chút đáng ghét…”
Có nhiều nữ tử lên tiếng ủng hộ Giang Lạp: “Quý phu nhân hẳn là một người vợ hiền khiến Lý nhị công tử nhất quyết không thay lòng.”
Biệt Phong Khởi đứng trong vòng bàn luận, nghe đến mở cờ trong bụng.
Giang Lạp lại một lần nữa thông báo trước mặt tình địch, nhìn ánh mắt kia của Quế Thần Tuyết, y biết hắn ta hiểu người vụng về trong lời Giang Lạp nói là y. Hơn nữa cái ánh nhìn ai oán đố kỵ kia khiến y có cảm giác báo được thù, tìm về tôn nghiêm của chính cung, hận không thể xé toang mặt giả đầy ria mép lượn mấy vòng trên quảng trường, vừa chạy vừa la lớn: “Ông đây chính là người cùng hắn ăn cám bã đó, cho các ngươi hâm mộ chết đi, ha ha ha!”
“Ta hiểu.” Quế Thần Tuyết gật gù, ánh sáng nơi đáy mắt đã tối sầm: “Là ta đường đột, thế nhưng tâm ý của ta đối với công tử vẫn không mảy may đổi thay. Chỉ hi vọng sau này công tử vui sướng an khang là ta đã hài lòng rồi. Nếu Lý phu nhân dám to gan phụ lòng ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho y!” Vừa nói xong, hắn ta lạnh lùng nhìn Biệt Phong Khởi đang đứng cạnh Giang Lạp.
Biệt Phong Khởi tuyệt đối không thể tiếp nhận cái khiêu khích này của tình địch, cho dù là “Tình địch quá thời hạn” đi chăng nữa.
Biệt Phong Khởi liên tục cười lạnh: “Yên tâm, công tử nhà ta và phu nhân vững chắc như sắc đá, nhất định sẽ đi đến bạc đầu, tuyệt đối không phải chuyện Quế đại nhân cần lo.”
Quế Thần Tuyết mặt không đổi nhìn Biệt Phong Khởi, bỗng nhiên bên cạnh nói gì đó với thị vệ hoàng cung rồi những kẻ đó đi đến mở còng trên tay hắn ta.
Quế Thần Tuyết vừa xoay cổ tay răng rắc, vừa nhìn Giang Lạp.
“Quế mỗ muốn luận bàn một chút với vị huynh đệ đánh xe này, không biết có được không?” Quế Thần Tuyết ánh mắt âm trầm tràn ngập địch ý nhìn Biệt Phong Khởi: “Để ta xem một chút, các hạ có đủ tư cách đánh xe cho công tử hay không.”
Mọi người sợ ngây người.
Cái quỷ gì vậy? Một Huyền Vương luận bàn với phu xe ngựa á? Luận bàn về kĩ thuật đánh xe hay gì?
Lẽ nào Quế đại nhân ghen ghét với Thẩm Thiếu Hạo xong rồi qua phu xe ngựa của Lý nhị công tử? Đây là thù riêng giận chó đánh mèo sao? Quế đại nhân đang làm cái gì đây trời.
Mặc dù có lời đồn Quế Thần Tuyết ngay cửa thành bị phu xe này đạp cho một đạp nhưng mà ai thèm tin? Có thể tiếp cận được Huyền Vương thì ít nhất cũng là Huyền Vương, sao có thể chỉ bằng một kẻ phu xe ngựa bình dân? Đây chẳng phải là đùa giỡn hay sao!
Lẽ nào Quế đại nhân muốn bác bỏ lời đồn, lấy lại hình tượng?
Biệt Phong Khởi nheo mắt lại, tốt lắm, y còn đang lo không có cơ hội đánh cái tên tiểu tử dám bắt nạt tiểu thư sinh một trận!
Y muốn chứng minh cho tiểu thư sinh thấy y so với Quế Thần Tuyết còn tốt hơn gấp ngàn lần, vạn lần!
Bất quá hình như là nhớ tới cái gì đó, Biệt Phong Khởi lại ai oán nhìn về phía Giang Lạp.
Ngươi sẽ không nỡ? Sẽ ngăn cản ta lại chứ?
Giang Lạp không chỉ không ngăn lại mà còn cười lên, hắn biết Biệt Phong Khởi đã muốn đánh trận này từ lâu, chuyện tình của hắn và Quế Thần Tuyết đã khiến tiểu tử này uất ức rồi. Y thương tiếc cho hắn, vì vậy rất ghét Quế Thần Tuyết, đồng thời đã tự suy diễn nhiều thứ, lúc nào cũng sống trong dầu sôi lửa bỏng. Hôm nay không ngại cứ cho y phát tiết hết đi, thắng thua không quan trọng.
Giang Lạp gật đầu một chút, không tiếng động mà thì thầm, đi đi.
Biệt Phong Khởi như đạt được thánh chỉ, y không có đem anh hùng thiên hạ đặt vào mặt, chỉ muốn được sự cho phép của Giang Lạp mà sử dụng mười phần sức lực, không gì, làm gì cũng cảm thấy lẽ thẳng khí hùng.
Mọi người ở đây nghị luận sôi nổi, Biệt Phong Khởi quả đoán bước lên một bước, bày ra tư thế: «Đến đây, đánh cho người kêu gào!» để ngươi sau này không còn xuất hiện trước mặt tiểu thư sinh nhà ta nữa.
“Xe phu này rất hung dữ…” Tất cả mọi người đều chung một tiếng lòng nghĩ thầm.
“Hừ!” Quế Thần Tuyết hừ lạnh, dưới chân giẫm một cái, cả người như mũi tên rời cung đâm tới Biệt Phong Khởi.
Lòng bàn tay hắn ngưng tự huyền lực trào dâng, nhanh như tốc độ tia chớp, vô tình xé toạc không khí khiến người ngoài cảm thấy xung quanh buốt lạnh thấu xương, gió mãnh phả vào mặt, sợ đến rút lui mấy bước.
Cơ mà có chút không sợ chết, chưa bao giờ thấy Quế đại nhân ra tay không lưu tình như thế, tất cả đều dồn dập nhón chân ló đầu xem kết cục của Biệt Phong Khởi sẽ thế nào.
Giờ khắc này Quế Thần Tuyết không nghĩ đến vấn đề bách tính mà là thân phận Biệt Phong Khởi, kẻ đã cướp đi Giang Lạp của hắn!
Mặc dù là hắn gieo gió gặt bão, thế nhưng đối với người này hắn lại há có thể không có oán hận!
Nếu y ngay cả một đòn cũng đỡ không nổi thì sao xứng với Giang Lạp, để hắn yên tâm giao Giang Lạp cho y! Hôm nay hắn nhất định sẽ thử độ sâu cạn của y, hắn hi vọng Nhị công tử này danh xứng với thực, để hắn được an tâm.
Biệt Phong Khởi vừa nhìn thấy điệu bộ này của Quế Thần Tuyết thì đã biết đối phương đâylà đang rất quyết tâm, một chưởng này ít nhất sử dụng năm, sáu phần lực, e là chỉ thăm dò mà thôi, sau đó khẳng định sẽ lại có chiêu thức hung ác hơn, bất quá cũng rất đúng lúc.
Biệt Phong Khởi không khách khí, y phải hả giận cho Giang Lạp, đánh tên họ Quế này một trận thật tàn nhẫn, để hắn phải hối hận vì đã gây thương tổn cho Giang Lạp!
Biệt Phong Khởi giao hai tay trước ngực, huyền khí thâm hậu súc tích, đột nhiên phóng về phía trước va chạm chính diện với Quế Thần Tuyết, cứng đối cùng cứng.
Cả hai đều nhìn thấy sự đố kỵ ghét cay ghét đắng trong mắt đối phương, tình địch gặp nhau đỏ cả mắt.
Giang Lạp và Biệt Phong Khởi đứng một chỗ chờ người, được một khoảng không bảo vệ kín kẽ, hắn nhìn Quế Thần Tuyết và Biệt Phong Khởi, một người là quá khứ, còn một người là tương lai của hắn, hắn hi vọng Biệt Phong Khởi thắng.
Huyền lực đối huyền lực làm khí lưu nổ tung, chấn động đến mức gạch đá dưới chân “ầm ầm” nứt nẻ như mạng nhện lan xa mười mấy dặm. Xung quanh cột cờ đều bị bẻ gãy, cát đá tường cao bị hất lên rồi rơi xuống. Những người ở gần thì bị một lực gió cuốn ra phía sau đoàn người khiến ai cũng kinh hoàng ồ lên.
Động tĩnh lớn như thế khiến những thị vệ hoàng cung tự nhận kiến thức rộng rãi đều trợn mắt ngoác mồm.
Người phu xe này quả nhiên là Huyền Vương! Trong lòng mọi người kinh hô, nói không chừng một cước kia là thật đó!
Hai Huyền Vương trung cấp vậy mà đều còn trẻ như thế, tiền độ không thể đo lường.
Những người có mắt nảy sinh chủ ý, đều lặng lẽ bảo hộ phía sau Giang Lạp.
Hai Huyền Vương, một vị thần thái khuynh đảo không tiếc phạm phải tội ác ngập trời, một vị không để ý tôn nghiêm của Huyền Vương mà cúi thân mình đánh xe ngựa cho hắn. Lý nhị công tử này rốt cuộc có lai lịch gì mà lại có thể khiến cả hai Huyền Vương người người ngước nhìn lại đánh nhau vì hắn?
Càng không lộ vẻ gì thì càng cao thâm khó lường!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...