Giang Lạp (Sống Lại)

Tại Thẩm phủ.

Hay tin Tần Thiếu Vân đã khôi phục lại ý thức, Thẩm Thiếu Hạo do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đến gặp gã. Đầu tiên hắn ta biểu đạt sự quan tâm cùng cảm tạ, sau đó hắn cho người hầu lui ra hết rồi mới nói ý đồ chân chính mà mình đến đây.

“Không nói đến chuyện của anh em nhà họ Lý ra?” Tần Thiếu Vân ho khan vài tiếng, bởi do phủ tạng bị thương nghiêm trọng mà sắc mặt tái nhợt. Nay thấy Thẩm Thiếu Hạo cầu xin cho kẻ địch mà tức giận, gã trầm giọng quát lên: “Thiếu chủ, ngươi có biết mình đang nói gì không?!”

Vậy mà lại đi cho phép bình dân cả gan khiêu khích tôn nghiêm của đại quý tộc Thẩm gia!

Tần Thiếu Vân tuy cũng xuất thân bình dân nhưng gã đã làm việc cho gia tộc Thẩm gia từ lâu, vì thế rất tự giác mà vô cùng ủng hộ quyền lợi cho quý tộc.

Thẩm Thiếu Hạo thẹn đỏ cả mặt, nhưng vẫn nói rằng: “Tần tiên sinh, chỉ riêng lần này, hi vọng ngươi hãy nể tình ta…”

Tần Thiếu Vân vỗ cột giường, mắng to: “Lão nô thấy ngươi quả thật là đã bị cái tên hồ ly Lý Khinh Chu kia mê hoặc tâm cốt rồi! Ngươi vì hắn lưu luyến mãi tại nơi này, qua loa việc hôn sự với Đỗ gia. Gia chủ gọi ngươi ngươi cũng không về,  ta đã sớm biết có chuyện này mà! Hiện tại vậy mà ngươi lại còn muốn bao che cho hắn, ngươi gây chuyện nhiều như thế, hẳn là không biết nhân gia đang muốn lấy mạng ngươi!”

Sắc mặt của Thẩm Thiếu Hạo không dễ nhìn lắm, hắn ta kiêu căng tự mãn, nếu Tần Thiếu Vân không phải cánh tay đắc lực của cha hắn thì há có thể hắn khoan nhượng để đối phương răn dạy như thế? Còn mắng Khinh Chu đệ đệ là hồ ly tinh nữa, lão già này!

Khẽ cắn răng nuốt cơn tức giận xuống, Thẩm Thiếu Hạo lúc này chỉ còn cách mềm giọng, vừa biện giải vừa khẩn cầu: “Tần tiên sinh, Lý Khinh Chu đến cuối vẫn buông tha tính mạng ta, có thể thấy hắn cũng không muốn thương tổn gì đến ta, xin Tần tiên sinh đừng-…”

“Hồ đồ!” Tần Thiếu Vân tức đến suýt chút nữa bạt tai vị thiếu gia này cho hắn tỉnh óc, mặt mày gã tái mét mà quát: “Hắn không muốn thương tổn đến ngươi? Sao ta nghe nói bởi do Quế đại nhân đến kịp lúc mới cứu được mạng của ngươi! Thiếu chủ, ta đây cho ngươi biết, việc này ta nhất định sẽ bẩm báo lại với lão gia, ngươi chớ nhiều lời! Ta thấy chỉ khi nào Lý Khinh Chu chết thì ngươi mới có thể tỉnh táo lại! Ngươi đừng quên rằng thân phận của ngươi là con trai trưởng của Thẩm gia. Thông gia, kế thừa gia nghiệp, nâng cao lợi ích của gia tộc mới đúng là trách nhiệm của ngươi!”

“Nhưng Tần tiên sinh à… nếu để cha ta biết được, ông ấy nhất định sẽ không tha cho Lý Khinh Chu…”

“Thiếu chủ! Lý Khinh Chu mê hoặc lòng người như vậy, ngươi còn muốn tha cho hắn? Ngươi thật sự đã quá hồ đồ rồi! Ngươi làm vậy sẽ khiến gia tộc cảm thấy hổ thẹn, vậy lão gia sao có thể nhân nhượng cho ngươi? Chớ quên người trẻ tuổi trong gia tộc không phải chỉ mỗi ngươi là nam nhân!”

Thẩm Thiếu Hạo hơi thay đổi sắc mặt.

Tần Thiếu Vân quá đáng lắm rồi! Huyền Vương thì sao, bất quá cũng chỉ là kẻ nô bộc mà thôi, vậy mà còn dám đối với con trai trưởng Thẩm Thiếu Hạo hắn đây quơ tay múa chân! Đáng giận!

Thấy sắc mắt của Thẩm Thiếu Hạo biến đổi, Tần Thiếu Vân cũng giật mình tự thấy mình đã nói quá rồi. Tuy hắn là Huyền Vương, tâm phúc của nhà họ Thẩm nhưng đến cùng vẫn chỉ là người ngoài. Đã vượt quá giới hạn vọng ngôn với người thừa kế Thẩm gia.

Tần Thiếu Vân thở dài, ho khan đứt quãng một lúc rồi mới dựa vào mạn giường, khoác tay một cái: “Thiếu chủ, lão nô mong mỏi một điều, không cầu gì khác, chỉ hy vọng ngươi có thể tỉnh ngộ, Thôi quên đi, lão nô mệt mỏi, xin thiếu chủ dời bước đi.”

Thẩm Thiếu Hạo trầm mặt, hắn chú trọng nhất là lễ tiết, lúc này bởi do bị làm mất mặt, một câu khách sáo cũng không nói đã trực tiếp phất tay áo rời khỏi.

Tần Thiếu Vân nhìn bóng lưng nổi giận của hắn, cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài.

Tần Thiếu Vân nghỉ ngơi một lát thì nghe báo Quế Thần Tuyết sang đây thăm gã.

Bệnh nặng chưa lành lại bị Thẩm Thiếu Hạo kích thích đến, lúc này gã đã kiệt sức, khí tức yếu đi rất nhiều. Nhưng nghĩ đến phải lôi vị thiếu chủ kia quay lại con đường chính, việc này tuyệt đối không thể kéo dài, vì vậy gã gắng gượng đứng dậy đi gặp Quế Thần Tuyết.


Quế Thần Tuyết cũng coi như nửa quý tộc, hơn nữa hắn ra là người chính trực vô tư, nói vậy thì nhất định sẽ chấp pháp thủ kỷ, giữ gìn lợi ích của quý tộc. Việc này giao cho Quế Thần Tuyết xử lí là thích hợp nhất.

“Quế đại nhân.” Tần Thiếu Vân nói.

Quế Thần Tuyết gật đầu ra hiệu Tần thiếu Vân không cần đa lễ.

Hai người ngồi hai bên bàn trà đối diện nhau.

“Tần tiên sinh, bản quan theo ý của bệ hạ, đến đây hỏi đôi chút chuyện lên quan đến việc tập kích của Thẩm công tử.”

Thanh âm của Quế Thần Tuyết thanh lãnh, khuôn mặt cương nghị, Tần Thiếu Vân vừa thấy đã rất có hảo cảm.

Tần Thiếu Vân hớn hở nói: “Việc này đang cần đại nhân đưa tay tương trợ! Không dối gạt gì đại nhân, chủ mưu tất cả đều là của anh em nhà họ Lý, hai người Lý Thích Phong và Lý Khinh Chu.”

“Lý Khinh Chu à… Không biết Thẩm công tử có ân oán gì với anh em họ vậy?”

“Nói ra thì thật xấu hổ, chỉ là… công tử nhà ta bị Lý Khinh Chu mê hoặc tâm hồn, muốn giữ lấy hắn nên mới nảy sinh ra cớ sự thế! Công tử nhà ta xưa nay đều lấy đại cuộc là trọng, không biết Lý Khinh Chu này dùng mê hồn thuật gì mà có thể khiến hắn hồ đồ đến vậy!”

Quế Thần Tuyết hơi nheo mắt lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Tần Thiếu Vân trịnh trọng nói: “Quế đại nhân, Lý Khinh Chu mê hoặc lòng người, khiêu khích tôn nghiêm hoàng gia, tuyệt không thể lưu! Nếu như chuyện này ổn thỏa, lão gia ta nhất định sẽ rất tạ ơn sâu sắc. Quế đại nhân có thể hiểu được không?”

Quế Thần Tuyết chậm rãi gật đầu, đáy mắt né qua một vệt sáng lạnh lẽo: “Tần tiên sinh cứ yên tâm, tại hạ biết nên làm như thế nào.”

Tần Thiếu Vân vui mừng đập tay một cái: “Tốt! Vậy thì đa tạ Quế đại nhân.”

“Vậy bản quan đi trước, Tần tiên sinh hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.” Quế Thần Tuyết đứng dậy cáo từ.

Tần Thiếu Vân cũng đứng dậy đưa tiễn: “Đại nhân đi thong thả.”

Nhưng vừa đi được vài bước, Quế Thần Tuyết như nhớ đến cái gì đó, dừng lại, quay đầu hỏi Tần Thiếu Vân: “Tần tiên sinh, anh em nhà họ Lý đều là Huyền Vương, không phải gia đình bình thường, việc này rất trọng đại, nếu muốn trị tội họ để bách tính tâm phục thì nhất định phải có bằng chứng phạm án, không biết Tần tiên sinh có không.”

“Chứng cứ?” Tần Thiếu Vân cúi đầu ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nói: “Ta nhớ ra rồi! Ma nhân Trảm Ngọc mà trước Chu thái thú một mực truy xét được Lý Khinh Chu che chở, Bạch thần y có thể làm chứng!”

Vừa dứt lời, Quế Thần Tuyết đột nhiên mở to hai mắt, hướng ra cửa quát: “Thẩm công tử, ngươi trốn ở chỗ này làm gì?”

Tần Thiếu Vân sững sờ, phản ứng đầu tiên của gã là Thẩm Thiếu Hạo u mê không tỉnh, đang nghĩ trăm phương ngàn kế để giải vây cho Lý Khinh Chu.


Tần Thiếu Vân quay đầu lại: “Thiếu chủ, ngươi –! “

Âm thanh im bặt đi.

Gã cúi đầu thì thấy một mũi đạo nhô ra dưới ngực mình, máu tươi dọc theo mũi đao, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Một thanh loan đao đâm xuyên ngực gã, lưỡi đao lạnh thấu xương, trong chớp mắt đã phong tỏa kinh mạch. Gã thậm chí còn chưa kịp hét thảm đã ngã ầm xuống đất, tắt thở hoàn toàn.

Quế Thần Tuyết “roẹt” một tiếng, rút loan đao của mình ra.

Nhìn máu nhiễm đỏ bên trên, mặt hắn ta không chút thay đổi lấy khăn trải bàn bên cạnh thong thả lau đi.

Khuôn mặt dưới mặt nạ không có chút chập trùng, giống như mỗi lần hắn ta giết tội nhân vậy.

Hắn ta đi theo tín ngưỡng của hắn, thực hiện trách nhiệm của mình. Hắn ta vừa không hổ thẹn, lại càng không hoảng hốt. Nếu đã đưa ra lựa chọn thì chỉ có thể tiếp tục đi tới. Sinh cũng được, chết cũng thôi. Tán dương cũng tốt, phỉ nhổ cũng đành. Lần này hắn ta chỉ muốn làm theo ý muốn, dựa vào tâm ý của mình mà làm, không có bất kỳ người nào có thể dao động ý chí của hắn ta.

Niềm tin bảo vệ Giang Lạp đã thay thế vị trí luật pháp trong lòng hắn ta. Hắn đồng ý trở thành loại người không ai ủng hộ, thậm chí đáng thương cô độc suốt đời.

“Thẩm công tử, đi ra đi.” Quế Thần Tuyết xoay người đối diện với người mới tới.

Thẩm Thiếu Hạo trốn ở cửa sau chậm rãi đi ra.

Thì ra lời vừa nãy của Quế Thần Tuyết cũng không hoàn toàn gạt Tần Thiếu Vân, Thẩm Thiếu Hạo quả thật trốn ở đằng sau, Thẩm Thiếu Hạo lo lắng Tần Thiếu Vân sẽ nói vài chuyện không nên nói với Quế Thần Tuyết nên tới trước để có thể cứu vãn.

Ngay khi Tần Thiếu Vân nói tới Trảm Ngọc, cả tâm hắn như muốn hơ trên đống lửa, hận không thể một kiếm làm thịt tên Tần Thiếu Vân này!

Không nên quên, người bao che ma nhân Thẩm Thiếu Hạo hắn cũng có phần, Tần Thiếu Vân đây là muốn hại chết hắn à!

Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, bây giờ nhìn thi thể Tần Thiếu Vân dần lạnh lẽo cứng ngắc, hai mắt trợn trừng, Thẩm Thiếu Hạo không có thở phào nhẹ nhõm mà trái lại hết sức phức tạp.

“Như công tử nhìn thấy, Quế mỗ đã giết trưởng lão rồi.” Quế Thần Tuyết lạnh nhạt nói, “Công tử dự định làm gì?”

Quả thực không hề sợ hãi!

Thẩm Thiếu Hạo cau mày nói: “Quế đại nhân, tại sao ngươi làm chuyện này?”


Đáy lòng hắn hơi sợ, Quế Thần Tuyết này sẽ không giết luôn cả hắn đấy chứ?

Lúc trước Biệt Phong Khởi muốn giết Thẩm Thiếu Hạo, hắn thà chết chứ không chịu khuất phục là bởi vì biết Khinh Chu đệ đệ đang ở bên cạnh nhìn nên không muốn mất mặt trước mặt người yêu. Nhưng bây giờ vô duyên vô cớ chết ở trong tay Quế Thần Tuyết thì quá oan uổng rồi!

Quế Thần Tuyết nói: “Công tử muốn bao che người kia, ta cũng không đành lòng thương tổn hắn.”

“Cái gì?” Lần này Thẩm Thiếu Hạo thật sự chấn kinh rồi, “Ngươi không đành lòng thương tổn – Lý Khinh Chu?”

Quế Thần Tuyết gật đầu: “Đúng, ta nhất kiến chung tình với hắn.”

Vẻ mặt Thẩm Thiếu Hạo chấn động tới mức không biết dùng từ gì để hình dung.

“Ta sẽ đi nha môn tự thú.” Quế Thần Tuyết nói, “Vào Thẩm phủ hại người, cùng với sát hại Tần Thiếu Vân đều là ta, không có đồng bọn.”

Thẩm Thiếu Hạo kinh ngạc: “Ngươi điên rồi! Ngươi biết rõ hậu quả mà.”

Quế Thần Tuyết đáp: “Việc này nhất định phải có người gánh vác. Huống hồ Tần Thiếu Vân xác thực chính là ta giết.”

Thẩm Thiếu Hạo trầm mặc. Chẳng trách Quế Thần Tuyết không che giấu chút nào, nguyên lai đã sớm dự định nhận tội.

Bình dân tổn thương quý tộc là tử tội, thế nhưng Quế Thần Tuyết là mệnh quan triều đình, là vì biểu hiện kiệt xuất mà được hoàng đình trao tặng thân phận quý tộc. Quý tộc tổn thương quý tộc, giết chết bình dân (Tần Thiếu Vân là thân phận bình dân), vậy thì không cần lấy mạng mà tước chức, phạt tiền.

Tại sao có thể vì Lý Khinh Chu làm tới mức này? Chẳng lẽ nhất kiến chung tình là có thật? Điều này quá hoang đường rồi!

Thẩm Thiếu Hạo đột nhiên nhớ tới bức tranh chân dung treo trên phòng của Quế Thần Tuyết.

Nghe nói Quế Thần Tuyết vô cùng yêu con trai của tiền thái thú là Giang Lạp, vì đối phương mà một đêm tóc bạc trắng, hắn xem tám chín phần mười là bởi vì tướng mạo Lý Khinh Chu giống với Giang Lạp quá cố nên Quế Thần Tuyết mới có thể nhẹ dạ. Không nghĩ tới Quế Thần Tuyết này nhìn qua lãnh khốc mà cũng là người giàu cảm xúc.

Quế Thần Tuyết này ngay cả chuyện xấu hổ như nhảy lên xe ngựa xé quần áo cũng làm được, hắn còn hoài nghi Quế Thần Tuyết gì mà giương đông kích tây chứ, thực sự là suy nghĩ nhiều quá.

Nghiêm túc mà nói, Quế Thần Tuyết cũng chỉ là một người bình thường, có thất tình lục dục, cũng sẽ khốn khổ vì tình. Hắn ta thậm chí còn đáng thương hơn hắn, bởi vì người hắn thương chí ít còn sống, mà Quế Thần Tuyết chỉ có thể tìm kiếm thế thân, thấy vật nhớ người, không phải sao?

Quế Thần Tuyết không biết Thẩm Thiếu Hạo đang thương hại hắn, tiếp tục nói: “Nếu Thẩm công tử đồng ý cùng ta bảo vệ Lý Khinh Chu thì coi như ta nợ công tử một phần ân tình. Nếu công tử vì Tần Thiếu Vân báo thù thì đối đầu với Thẩm gia không chỉ có hai vị Lý gia mà còn có ta Quế Thần Tuyết. Thẩm công tử có thể cân nhắc rồi ra quyết định.”

Trên mặt Thẩm Thiếu Hạo hiện lên một tia nghiêm nghị.

Trước tình huống này, Lý Thích Phong đã là cấp trung Huyền Vương. Đối với Thẩm gia mà  nói, Lý Thích Phong là uy hiếp không nhỏ nhưng vẫn có thể chống đối. Bởi vì nói cho cùng Lý Thích Phong chỉ là tiêu sư, người bình thường không quyền không thế.

Nhưng có thêm Quế Thần Tuyết vậy thì không giống như trước.

Quế Thần Tuyết nắm giữ thực quyền, tín đồ đông đảo, hắn ta đại biểu một thế lực khổng lồ lại phức tạp, Thẩm Thiếu Hạo hắn không cần thiết phải đối nghịch với vị đại phật như thế.

Ân tình của Quế Thần Tuyết lại càng có sức hấp dẫn to lớn. Nếu như có hắn ta giúp đỡ thì Thẩm gia chắc hẳn sẽ như hổ mọc thêm cánh.


Huống chi, hắn cũng không muốn thương tổn Lý Khinh Chu.

Bất quá xem ý tứ của Quế Thần Tuyết chính là muốn hắn lui về không cạnh tranh nữa, không được đánh chủ ý lên Lý Khinh Chu. Vậy thì có chút… Càng đáng hận chính là Lý Khinh Chu cũng không thích hắn! Nếu càng dây dưa chỉ sợ chỉ thành cừu nhân!

Quế Thần Tuyết không thúc giục, tùy ý Thẩm Thiếu Hạo cố gắng cân nhắc được mất. Quế Thần Tuyết đưa ra lựa chọn, nếu Thẩm Thiếu Hạo không chấp nhận kiến nghị của hắn ta thì ngay chỗ này giết luôn Thẩm Thiếu Hạo. Dù sao kiếm cũng rút ra rồi, hắn ta không để ý con đường này phải đạp lên bao nhiêu hài cốt, gánh vác bao nhiêu tội nghiệt nữa.

Thẩm Thiếu Hạo rốt cục vẫn gật đầu, trầm giọng nói: “Được, ta đáp ứng ngươi.”

Hắn không biết mình vừa tránh được một kiếp.

“Rất tốt.” Quế Thần Tuyết tra kiếm vào vỏ.

***

Toàn bộ thành Ngân Nhạn đều oanh động!

Nhảy vào Thẩm phủ đâm bị thương con trai trưởng Thẩm gia, hung thủ sát hại Tần Thiếu Vân lại là Quế Thần Tuyết!

Đây chẳng phải là vừa ăn cướp vừa la làng sao!

Vị này là người chính trực cương nghị, chấp pháp thủ kỹ, lấy luật pháp làm chính đạo, lấy càn quét tội ác làm nhiệm vụ, sao có thể làm ra chuyện như vậy! Thật khiến người ta trợn mắt rớt cằm, rít gào kinh dị!

Nhưng cho dù mọi người không tin, hay không muốn tin nhưng Quế Thần Tuyết chủ động tự chú, thuật lại quá trình phạm án còn có chính con trai trưởng Thẩm Gia chứng thực khiến không người nào có thể phản bác. Đây thực sự tổn thương vô số tâm khuê các tiểu thư.

Tin tức này bị Chu thái thú dùng bồ câu đưa tin về kinh thành càng tạo nên cơn sóng thần chấn động. Trong khoảng thời gian này, khắp nơi trong thành Ngân Nhạn đều bàn luận việc ấy.

Thẩm gia tạm thời còn chưa lên tiếng. Có mấy vị quận chúa, công chúa mê đắm khuôn mặt đẹp đẽ của Quế Thần Tuyết mỗi ngày đều khóc lóc quấn quýt lấy thái hậu và thái phi, nguyện lấy hoàng kim ngàn lượng, mênh mang ruộng đồng đi chuộc tội cho Quế Thần Tuyết, thậm chí còn muốn liều mình gánh tội thay.

Quế Thần Tuyết đã bị bắt giữ vào ngục chờ đợi xử lý. Việc này đã không phải là chuyện mà một thái thú có thể làm chủ. Quế Thần Tuyết là mệnh quan triều đình, số mệnh của hắn bây giờ chỉ có một người có thể phán quyết.

Giang Lạp cùng Biệt Phong Khởi tự nhiên cũng nghe nói chuyện này.

Để Biệt Phong Khởi cảm thấy kỳ quái chính Giang Lạp thật giống như đã sớm đoán được cục diện. Nghe nói Quế Thần Tuyết hiện giờ ở đại lao thành Ngân Nhạn biểu hiện rất bình thản cũng không làm khiến Giang Lạp có một tia dao động.

Trong phòng khách điếm, Biệt Phong Khởi hỏi Giang Lạp: “Việc này cũng là chủ ý của ngươi?”

Giang Lạp lật qua một trang sách, hờ hững đáp: “Nhị công tử đánh giá cao tại hạ rồi. Việc này há lại không quan trọng mà tại hạ có thể làm chủ.”

“Có thật không, ngươi không gạt ta?”

Biệt nhị công tử lòng đầy nghi ngờ như trời xanh giăng đầy mây mù…

Tác giả có lời muốn nói: Bộ này sắp kết thúc rồi đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui