Trong phòng suite của khách sạn, Giang Trạm ném tài liệu điều tra hướng đi của Chakun cùng gk sang một bên.
Hắn khép hờ áo ngủ lại, đứng ngoài ban công hóng gió, tay cầm điện thoại gọi cho Quý Thu Hàn.
“Ở đâu vậy?”
Quý Thu Hàn che mic lại, ra hiệu cho mấy người Ba Thanh Bình cứ tiếp tục, còn anh thì rời khỏi bàn họp đi ra hành lang nghe điện thoại: “Đang ở trong cục, tất cả mọi người đều đang tăng ca.”
Đã mười một giờ đêm, Giang Trạm hỏi: “Mấy giờ em mới định về?” Hắn nghe thấy tiếng bật lửa kêu lách cách ở đâu bên kia, “Anh thấy em thật sự không muốn đi làm nữa rồi."
Quý Thu Hàn đành phải ném điếu thuốc còn chưa châm vào thùng rác, xoay người dựa vào tường, "Trang web giết người lần trước em nói với anh đã có cập nhật mới, lần này không có mục tiêu cụ thể, chỉ có một bức thư mời."
Quý Thu Hàn nhìn bức tranh in màu trong tay
—— “Đêm mưa cuối cùng, chúng ta sẽ hạ màn.”
Anh nhìn chằm chằm hai chữ “đêm mưa” kia, hoặc có thể là “chúng ta”: "Em luôn cảm thấy có gì đó không ổn, đêm mưa....!tất cả những giấc mơ của em đều ở trong đêm mưa..."
“Chúng ta” là đang nói đến ai? Quý Thu Hàn nhướng mắt nhìn Phương Bân vẫn đang phân tích và thảo luận trong văn phòng.
Giang Trạm ở đầu bên kia điện thoại đang an ủi anh, nói anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi, vụ án 23/5 đã trôi qua từ rât lâu.
Quý Thu Hàn khẽ thở dài, cách đó không xa là một cầu thang tối tăm không ánh sáng, và bóng tối không thể chạm tới đang ngủ yên ở cuối đường kia.
Trong một quán bar ở Chiangmai.
Dịch Khiêm mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ với ngực, tóc lòa xòa trên trán, hoá trang như một tên du côn, khóe miệng lủng lẳng điêu thuốc lá, trên đầu ngón tay tùy ý đung đưa một ly rượu đá rẻ tiền.
Ở địa bàn của Chakun, chẳng nơi nào có thể thám thính được nhiều tin tức hơn mấy nơi kiểu này.
Dịch Khiêm cũng không vô cớ đến đây.
Dãy ghế phía sau cậu sắp mở một bữa tiệc dâm ô ở nơi công cộng, dẫn đầu là hai người anh em cùng cha khác mẹ của Chakun.
"Vụ nổ hôm trước sao lại không gi3t chết được nó? Nó thì có năng lực gì? Chỉ là một tên mãng phu, tại sao lại có thể nuốt hết tài sản mà cha để lại chứ?"
“Tao nghĩ nó chẳng sống được bao lâu nữa đâu.
Nghe nói thế lực mới kia là Hắc Lĩnh Quân đã trà trộn vào đám thuộc hạ của nó, giờ đã nắm rõ được hành tung của Chakun.
Giờ bên ngoài, Chakun vẫn còn oai phong lắm, nhưng thực ra nó sốt ruột muốn giữ mạng lắm rồi.”
“Mày bảo rốt cuộc thì thủ lĩnh của Hắc Lĩnh Quân là ai?”
“Ai biết.
Tao chỉ biết sau khi Chakun chết, tao phải cướp lấy vài người đẹp trong hậu viện của nó mới được.
A Thu đã ở đó nhiều năm thế rồi, không biết đã bị Chakun đ* hỏng chưa.
Tao cũng muốn thử, ha ha.”
Cả đám nam nữ quấn lấy nhau, trông như một đám ma quỷ đang nhảy múa.
Dịch Khiêm cố nén ghê tởm trong lòng, cũng không uống nổi rượu nữa.
Cậu cất bức ảnh Quý Thu Hàn cho mình, đang định huỷ đi thì bỗng va phải một người đàn ông.
Đối phương châm thuốc, Dịch Khiêm tức giận mắng: "Không thấy có người đứng đây à!"
Người đàn ông cúi xuống nhặt tấm ảnh cho Dịch Khiêm, búng tay một cái: "Chàng trai trẻ, đến từ Trung Quốc à?"
Dịch Khiêm giật lại bức ảnh và liếc nhìn người đàn ông trung niên có râu trước mặt.
Trực giác nói cho cậu biết, trong mắt người đàn ông này tràn ngập sự dò xét khó hiểu.
Cậu trông thấy khẩu súng treo trên thắt lưng của người đàn ông, đây là địa bàn của Chakun, và tất cả những kẻ có súng ở đây đều là người của Chakun.
Người đàn ông túm lấy cánh tay đang định rời đi của cậu, nhỏ giọng thì thầm: "Cậu không để ý sao, cậu bị theo dõi rồi.
Hơn nữa Chakun rất đa nghi, lẽ ra cậu không nên tới đây."
Dịch Khiêm nhìn chằm chằm người đàn ông, rồi liếc mấy kẻ đang đứng lắc lư gần phía cầu thang và cửa sau của sàn nhảy, quả nhiên, cậu đã trông thấy vài kẻ khả nghỉ.
Chết tiệt, cậu cứ nghĩ chỉ cần thoát khỏi tai mắt của Chakun trong khách sạn là được.
Người đàn ông gấp tấm ảnh lại, nhét vào túi áo trước ngực Dịch Khiêm rồi ngồi trên quầy bar cầm ly rượu mời cậu.
Dịch Khiêm liếc nhìn người đàn ông, không nói gì, chỉ cầm chiếc mũ rơm trên quầy bar rồi rời đi.
Vừa rồi khi ra ngoài, để tránh tai mắt của Chakun trong khách sạn, cậu đã cố tình cải trang và thậm chí còn không lái xe.
Dịch Khiêm tới gần lấy một chiếc xe đạp công cộng dành cho khách du lịch, quả nhiên, có ba bốn người vừa ra khỏi quán bar đang tiến lại gần cậu.
Cậu nhớ đến lời nhắc nhở của người đàn ông, sẽ không dễ giải thích nếu Chakun biết cậu có tình tránh người của gã để ra ngoài vào thời điểm muộn như vậy, chưa kể đến việc cậu đã chặn vài tên du côn trong quán bar và hỏi một số câu hỏi không nên hỏi.
Cậu cần phải tìm một lý do để giải quyêt vân đề này.
Dọc con phố có khá nhiều các cửa hàng tiện ích và cửa hàng trái cây.
Còn có nhiều người dân địa phương Thái Lan đang đeo giỏ tre bán mận và xoài.
Dịch Khiêm khoá xe đạp cẩn thận.
Cậu lập tức giả bộ vui mừng, vẫy một chiếc xe màu đen đi ngang qua: "Hey! Tôi tìm anh đã lâu rồi đấy!"
Dịch Khiêm mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào, giây tiếp theo, họng súng trong tay cậu đã dí lên eo người đàn ông ngồi trên ghế lái: "Hợp tác một chút, đưa tôi đến..."
Dịch Khiêm đột nhiên nghẹn họng, hai mắt trợn to, "Anh..."
Người đàn ông tóc vàng ngồi trên ghế lái rất quen thuộc, đôi mắt xanh biển lạnh băng của anh ta đang xem màn trình diễn còn chưa kịp bắt đầu của cậu.
“Bạn nhỏ, sao mỗi lần gặp đều thấy cậu đang diễn vậy?”
"Ludwig?! Tại sao anh lại ở đây?" Dịch Khiêm kêu lên, "Không, tại sao ở đâu tôi cũng đụng phải anh vậy?!"
Ludwig khẽ liếc cậu: “Nói chuyện cẩn thận, tôi tới đây gặp một người bạn cũ, có gì mà phải ngạc nhiên.”
Ludwig liếc nhìn từ trên xuống dưới trang phục "kỳ lạ" của Dịch Khiêm, đặc biệt là chiếc mũ rơm gần như có thể cắm một lá cờ du lịch trên đầu.
"Ngược lại là cậu đấy, Giang Trạm cũng nguyện ý thả cậu ra ngoài à? Nói thật nhé, gu thẩm mỹ của cậu còn có rât nhiều chỗ cần được nâng cao."
Dịch Khiêm khịt mũi rồi thắt dây an toàn: "Chịu thôi, đưa tôi về khách sạn Four Seasons."
Ludwig khẽ cười rồi lái xe.
"Bạn nhỏ này, cậu xuống giường rồi mà vẫn thích ra lệnh cho người khác như vậy sao?"
Ký ức lập tức sôi trào như bọt champagne, Dịch Khiêm đột nhiên đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngài Lục, tôi đã giải thích rõ với ngài, chuyện đêm đó hoàn toàn là...!ngoài ý muốn sau khi uống rượu!"
Ludwig đang định nói gì đó, nhưng khi đôi mắt sâu thẳm nhìn vào kính chiếu hậu, đương nhiên y đã
thấy mấy kẻ đang bám đuôi mình.
"Lần này cậu lại vướng vào rắc rối gì?"
Dịch Khiêm tức giận nói: "Chăng lẽ tôi chỉ có gây rắc rồi sao? Gặp anh thì chẳng có gì tốt đẹp cả."
Khi chiếc Rolls-Royce đến trước cửa khách sạn Four Seasons, Ludwig đưa cho Dịch Khiêm một tắm danh thiếp của khách sạn qua cửa số xe: “Tôi chỉ ở Chiangmai đêm nay thôi, ngày mai sẽ xuất phát đến Bangkok.
Đây là khách sạn của tôi, nếu có việc, có thể đến đó tìm tôi.”
Ký ức đêm đó quá sâu, cậu không muốn lại phải trải qua cảm giác ở bên dưới nữa.
Dịch Khiêm đóng cửa xe lại, "Cảm ơn ý tốt của ngài!"
Nhưng cậu vẫn liếc thấy đám chuột chết tiệt theo đuôi kia vẫn đang thập thò.
Dịch Khiêm chớp mắt, trước khi Ludwig kịp phản ứng, cậu đã đặt một nụ hôn còn vương mùi rượu lạnh lên gò má người đàn ông tóc vàng.
Thoạt trông như một chàng trai trẻ đang lén lút hẹn hò.
Dịch Khiêm ngọt ngào vẫy tay với y: "Anh Lục, tối nay em rất vui, tạm biệt."
Mấy tên theo đuôi kia trông thấy cảnh này thì ngây ra như phỗng.
Ngồi trong xe, Ludwig nhìn thanh niên mới ngoài hai mươi này thay đổi sắc mặt chỉ trong vài giây, sau đó biến mất trong lối vào khách sạn mà chẳng thèm quay đầu lại.
Ludwig xoa ngón tay cái lên hơi ấm còn sót lại trên má.
Nhóc hồ ly này, y vẫn cảm thấy dáng vẻ cậu đỏ mắt sắp khóc trông đẹp hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...