Chẳng mấy chốc, trước mười giờ sáng, học trò của THH đã đến.
Y là một bác sĩ trẻ có vẻ ngoài hiền lành, vừa học ở một trường danh tiếng về, chuyên ngành thạc sĩ cũng là điều trị chứng rồi loạn căng thẳng sau sang chấn.
Giang Trạm nhìn bác sĩ bước vào phòng ngủ, Quý Thu Hàn đang ngồi trên ghế sô pha ra hiệu cho hắn, ý bảo "Không sao đâu" rồi mới quay người đến thư phòng.
Giang Trạm ngồi sau bàn làm việc, Dịch Khiêm đứng bên cạnh hắn.
Vừa rồi cậu đã đọc kỹ tài liệu, lúc này cũng không giấu nổi sự kinh ngạc.
Dịch Khiêm kinh ngạc, cậu nhìn chằm chằm những bức ảnh trong hồ sơ được chụp lén bằng thiết bị bí mật.
Ngô Đạt Hải khiêm tốn như chìm trong đoàn người đang cùng nhau quét mộ trên đỉnh núi mưa phùn.
Một trong những gương mặt trong nhóm đó chính là Mr.W đã bị giấu kín bấy lâu nay! Ông ta đã mất tích kể từ khi bị Giang Trạm và Chu Vực đá anh ta khỏi vị trí người đại diện của Tập đoàn VK, và một thanh niên khác đứng bên cạnh ông ta.
Và chàng trai trẻ này lại chính là Ngô Trữ, người mà Phương Bắc nói đã từng theo dõi anh Quý!
Dịch Khiêm không khỏi cau mày.
Ngay từ hai năm trước, cậu đã điều tra sơ bộ về mạng lưới quan hệ của Quý Thu Hàn, sau đó làm theo chỉ dẫn của Giang Trạm, cẩn thận kiểm tra danh tính của từng đồng nghiệp trong tổ 3 của anh Quý.
Có vài người khiến Dịch Khiêm có ấn tượng hơn, ngoài Phương Bân là một đứa trẻ mô côi, thì có lẽ là Ngô Trữ có cha là Cục trưởng quyền lực của Cục tài chính thành phố S.
Nhưng trong hồ sơ của Ngô Đạt Hải, ông ta hoàn toàn không có em trai.
Dịch Khiêm nhớ rằng ông ta chỉ có một người chị gái đã chết vì ung thư vú từ nhiều năm trước.
"Ngô Đạt Hải đã được thăng chức từ một bí thư huyện lên vị trí này.
Ông ta chắc chắn đã trải qua nhiều vòng kiểm tra lý lịch chính trị.
Trong quá trình này, mối quan hệ họ hàng chắc chắn đã bị xóa bỏ một cách có chủ ý."
Nếu không thì không thể có chuyện với tư cách là người đứng đầu thành phố S về quyền lực tài chính, mà em trai ruột lại từng là tổng đại lý rửa tiền ở thị trường ở Châu Á?! Chuyện này thật vớ vẩn!
Giang Trạm chống khuỷu tay lên bàn, cũng cảm thấy hơi đau đầu, không chỉ vì những mối quan hệ phức tạp vô tình dính líu này khiến hắn mơ hồ cảm thấy chúng có liên quan đến những sự kiện gần đây, mà còn vì Ngô Trữ đó.
Hôm đó ở bệnh viện, hắn biết người thanh niên này mang địch ý.
Trên máy tính trước mặt Giang Trạm còn có báo cáo của Cam Lê và Từ Lãng, những người được cử đi điều tra khu vực khai thác của Giang Văn lúc trước.
Trên báo cáo, Mr.W, không, bây giờ là Ngô Đạt Sơn.
Ông ta, Giang Khôn và đoàn người Chakun đang cùng viếng thăm tượng Phật trong chùa ở Chiangmai.
"Mối quan hệ giữa bọn họ hiện tại cơ bản đã được xác nhận.
Sở dĩ Giang Khôn có thể lấy được tiền và nguyên liệu thô để xây dựng nhà máy sản xuất thuốc phiện là vì ông ta đã tìm được Ngô Đạt Sơn làm chỗ dựa.
Mà Ngô Đạt Sơn này đã dựa vào những mối quan hệ của mình khi còn làm đại lý để bước lên thuyền của Chakun cùng với Giang Khôn."
Mặc dù Giang Trạm và Chu Vực hiện là đại lý của khu vực rửa tiền châu Á của Tập đoàn VK, nhưng những gì họ đang điều hành hiện tại chỉ là phần họ nhận được từ trợ lý Qineit của Mr.W vào thời điểm đó, nhiều nhất là 70%.
Còn lại 30% thông tin cốt lõi nhất của khách hàng đều bị Ngô Đạt Sơn bí mật cất giữ trong máy tính mật của ông ta, ngoại trừ ông ta ra thì ngay cả Qineit, người đã đi theo ông ta mười năm cũng không có quyền được biết.
Bây giờ, 30% thông tin đã trở thành con át chủ bài để ông ta xoay chuyển tình thế, dù sao thì m@ túy và rửa tiền vẫn luôn là sự kết hợp tốt nhất, phải không?
Giang Trạm hỏi: “Phía chị cả thì sao?”
"Tất cả các tuyến đường vận chuyển và nhà kho đang được kiểm tra, và hai rương đá quý vận chuyển đến London vẫn đang chờ thông quan.
Cam Lê nói người quản lý phụ trách vận chuyển trong khu vực khai thác đã bị Giang Khôn mua chuộc, và tất cả công nhân của chúng ta đều đã bị thay thế bởi những người lao động nhập cư lậu vào Myanmar, họ không có danh tính và rất khó để tìm ra tất cả.”
"Tuy nhiên, một khi họ có video và thông tin nào đó liên quan đến việc mỏ đá quý của chị cả có dính dáng đến việc vận chuyên m@ túy thì tình hình của chị cả sẽ trở nên rất nguy hiểm"
Giang Trạm trầm giọng nói:
“Bảo Ngụy Khải làm chút chuyện với mấy ca bệnh gần đây đi, cậu ta sẽ biết phải làm gì.
Dù tình huống tồi tệ nhất có xảy ra thì cũng phải đảm bảo sẽ tẩy được hết tội danh cho chị cả.”
“Vâng.” Dịch Khiêm đã hiểu, “Anh Ngụy đã làm từ lần trước lúc anh nói chuyện rồi.
Anh yên tâm, anh Ngụy luôn quan tâm lo lắng đến mọi chuyện của chị cả.”
Sau bữa trưa, chiếc Rolls Royce màu đen đã chờ sẵn trước cửa Giang Trạch.
Từ sau vụ tai nạn, chiếc Bentley mà Giang Trạm thường sử dụng đã không còn xuât hiện trong ga ra dưới tầng hầm.
Dịch Khiêm chỉ huy bốn năm vệ sĩ tiến vào một chiếc đen ở phía sau.
Kể từ sau vụ tai nạn xe hơi, an ninh đã được tăng cường một cách có chủ ý từ mọi khâu.
Quê hương của Quý Thu Hàn nằm ở phía nam của thành phố S.
Đây chỉ là một thị trấn nhỏ, từng trực thuộc thành phố S.
Vài năm trước đã chuyển thành thành phố cấp quận độc lập - thành phố Vọng Sùng.
Mùa đông trời lạnh, nhưng xe cộ vẫn san sát chạy trên đường.
Quý Thu Hàn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cây cối ven đường khô héo, nhưng những hàng đèn ven đường lại được thành phố trang trí đề chuẩn bị cho lễ hội mừng năm mới, khiến không khí Tết càng có vẻ gần hơn.
Có lẽ vì tối qua Giang Trạm nghe anh nhắc tới Quý Hạ, cho nên hắn thậm chí còn không nghĩ đến việc đi kiểm tra cẩn thận, nếu không Giang Trạm sẽ không chỉ dễ dàng phát hiện Quý Hạ hoàn toàn không sinh vào tháng 12, mà hắn sẽ còn biết đã rất nhiều năm, Quý Thu Hàn chưa bao giờ trở về quê hương của mình, thậm chí anh còn chưa bao giờ đặt chân đến thành phố này.
Xe ra khỏi quốc lộ.
Vì có một vài hạn chế trong quá trình phát triển nên thành phố Vọng Sùng trông có hơi tiêu điều.
Ngôi nhà cũ của Quý Thu Hàn là bố anh được nhà máy phân cho, nằm trong một khu đất.
Sau nhiều năm thay đổi do quy hoạch đô thị, năm ngoái đã có một chủ đầu tư khác mua lại khu đất đó để xây dựng một tiểu khu.
Khi họ đến, tòa nhà cũ ban đầu đã bị phá dỡ hết, thiết bị xây dựng quy mô lớn vừa mới đào móng.
Vì chủ đầu tư gặp chút vấn đề về tài chính nên công nhân trên công trường lúc này khá ít.
Dịch Khiêm nhét cho họ vài bao thuốc lá, rồi cả nhóm cùng đội mũ cứng đi vào.
Gạch ngói của khu nhà cũ giờ đã trở thành đống rác thải vừa bị phá dỡ.
Quý Thu Hàn cảm thấy mảnh đất dưới chân thực xa lạ, có lẽ còn do cả cơn đau sau lưng đã khiến anh tỉnh táo một cách kỳ lạ khi đặt chân tới đây.
Bầu trời u ám lạnh lẽo, phía sau có ba bốn vệ sĩ.
Giang Trạm đỡ anh, sợ anh sẽ kích động rồi ngã xuống bãi cát đầy gạch ngói vụn này.
Trước mặt họ là hồ to vừa được đào móng, trong hồ là từng đồng cọc dày đặc xoắn lấy nhau còn chưa đổ bê tông đang hung hăng đâm thẳng lên trời.
Mà dường như Quý Thu Hàn cũng vậy.
Ở vùng đất đen tối nơi anh đã sống lúc nhỏ này, khuôn mặt gầy gò của anh không biểu cảm trong gió lạnh, nhưng lại giống như một cơn sóng to đang bị đ è xuống dưới áp lực của dòng nước ngầm.
Mười sáu năm trước, trong căn hầm tối tăm không thể gọi là nhà ở nơi đây, người cha mê cờ bạc không cho anh đến trường.
Mỗi khi say rượu rồi phát điên, thứ duy nhất giáng xuống anh là những trận đòn nhừ tử.
Điều hạnh phúc nhất đối với anh mỗi ngày là đợi người chị gái duy nhất đi học về, đưa anh ra ngoài trời, dạy anh đọc và viết.
Nhưng tất cả những điều này đã thay đổi.
Mọi chuyện bắt đầu khi Quý Hạ mang thai đứa con của kẻ hi3p [email protected] kia.
Cái hồ khổng lồ trước mặt dường như đã nâng lên và đập vỡ trần nhà của tầng hầm tối tăm năm xưa, và tất cả những ký ức ẩn giấu trong góc chết lân đầu tiên được phơi bày ra dưới ánh sáng mặt trời.
Quý Thu Hàn nhớ đến một bí mật của mình từ rất lâu trước kia.
Sau khi Quý Hạ bị c**ng hi3p và mang thai vào năm đó, người cha không bằng cầm thú của cô không dám lên tiếng.
Nhưng xuất phát từ bản năng làm mẹ, Quý Hạ càng ngày càng luyến tiếc, cuối cùng lựa chọn sinh đứa bé vô tội trong bụng ra.
Nhưng khi còn nhỏ, Quý Thu Hàn căm ghét đứa nhỏ đó.
Vì sự tồn tại của nó mà Quý Hạ đã bị mắc kẹt trong vũng lầy hôi thối này mãi mãi, không có lối thoát.
Thế là chiều hôm đó, anh lặng lẽ trộn thuốc diệt chuột mà người hàng xóm để ở góc cầu thang vào cơm của Quý Hạ, anh cho rằng đứa trẻ trong bụng Quý Hạ nên biến mất như một con chuột ghê tởm.
Nhưng cuối cùng, khi Quý Hạ đang chuẩn bị ăn, anh lại đánh vỡ cái bát đó.
Từ đó chuyện này chôn sâu xuống đất, không ai hay biết.
Cho đến khi Quý Hạ chết và thậm chí không thể tìm thấy xác, bí mật này đã hoàn toàn biến thành tro bụi.
Có lẽ Quý Hạ không bao giờ ngờ rằng người em trai yêu quý của mình lại muốn giúp cô giết đứa trẻ đó.
Nhưng mỗi đêm khi Quý Thu Hàn mất ngủ, điều bí mật này đã biến thành mùi thịt thối cháy khét, không chịu tan đi.
“Mặc vào, thời tiết sắp thay đổi rồi.”
Mãi cho đến khi Giang Trạm mặc áo khoác cho anh, Quý Thu Hàn mới nhận ra, bầu trời đã đồ một cơn mưa phùn u ám.
Hướng Nam ở phía sau giơ ô che cho anh, Quý Thu Hàn gật đầu với Giang Trạm rồi quay người rời khỏi công trường.
Khi mọi thứ bị đốt cháy và san thành bình địa.
Ký ức tan biến, rồi biết đâu một mảnh đắt thanh tịnh sẽ lại mọc lên.
Trên đường trở về, Quý Thu Hàn có hơi mệt mỏi.
Sau khi Giang Trạm kiểm tra vết thương cho anh rồi để anh dựa vào người mình nghỉ ngơi.
Xe vẫn đang trên đường trở về, Quý Thu Hàn biết Giang Trạm đang sợ anh sẽ bị kích động, cho nên vừa đi hết đường này, xe đã rẽ sang một con đường khác rồi đi tiếp hơn 100 km nữa.
Nơi đó giờ đã được chuyển thành trường quay phim điện ảnh và truyền hình.
Chính là cái nơi mà mười sáu năm trước, Quý Thu Hàn đã bị giam cầm trong ba mươi ba ngày tại hiện trường vụ giết người chặt xác của vụ án 23/5 kinh hoàng đó.
Quý Thu Hàn nhìn chiếc xe đi lướt qua tấm biển ghi thông tin đường rẽ.
Khu vực nơi đã xảy ra vụ án giết người gây xôn xao dư luận trong thành phố ấy giờ đã bị san bằng để xây nhà cao tầng, thậm chí còn trở thành khu du lịch.
Chỉ có một số ít người đau lòng, còn hầu hết tất cả mọi người đều dễ quên.
Quý Thu Hàn không nói gì.
Anh nghĩ, anh có thể trở về ngôi nhà cũ, anh có thể thuyết phục bản thân rằng Quý Hạ chỉ rời khỏi đây thôi, nhưng anh sẽ không bao giờ có thể bước vào nơi Quý Hạ đã chết.
Nếu thời gian quay trở lại mười sáu năm trước...
Nếu biết Quý Hạ và đứa bé trong bụng sẽ chết thảm vậy trong tương lai không xa, anh nhất định
sẽ thực hiện lời hứa, trở nên mạnh mẽ, bảo vệ Quý Hạ, để thiên thần nhỏ trong bụng chị ấy bình an lớn lên.
Nhưng Quý Thu Hàn cũng biết, anh đã chẳng còn cơ hội nào nữa.
Hành trình trở về mất gần ba giờ, khi họ trở lại thành phố A thì trời đã xế chiều.
Chiếc xe chạy dọc theo đường Tân Kinh và đi qua tòa nhà của đồn cảnh sát, nơi đội đặc nhiệm làm việc.
Trước cửa đã có vài biểu ngữ màu đen trăng nhìn rất thê thảm, và nhiều người nhà của các nạn nhân đã tập trung tại công đồn cảnh sát đề biểu tình.
"Kẻ sát nhân vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!! Đám cảnh sát bất tài đã trả lại thi thể con gái tôi!!"
"Vợ yêu của tôi đã mất tay mất chân, chưa thể chôn cất!! Chân lý ở đâu?! Hãy trả lại công bằng cho vợ tôi!!"
Quý Thu Hàn hạ kính xe xuống và nhìn cuộc biểu tình ồn ào bên kia đường.
Giang Trạm hỏi: "Tiến độ của vụ án 11/7 thế nào rồi?"
Quý Thu Hàn lắc đầu, "Tay chân của sáu nạn nhân đều bị mất ở các mức độ khác nhau.
Một trong hai nghi phạm bị bắt có vấn đề về tâm thần, kẻ còn lại vẫn không chịu mở miệng, vẫn luôn nói chỉ có Trần Kim Vĩ và Lư Sâm mới biết địa điêm vứt xác.
Mà năng lực phản trinh sát của hai kẻ này rât mạnh, mấy lần hành động nhưng đều để chúng chạy thoát."
Giữa trời đông lạnh giá, người đi đường chở đồ Tết hối hả trên đường, nhiều người còn dừng lại xem.
Trong khi đó, người nhà các nạn nhân vẫn ôm di ảnh người thân gào khóc thảm thiết.
Trong xe rất ấm áp, Giang Trạm nói: "Vụ án quả thực kéo dài quá lâu, khó trách người nhà nạn nhân muốn biểu tình."
“Mỗi năm đều có đến hàng trăm hàng nghìn vụ án như vậy.”
Xe đã chạy xa, Quý Thu Hàn mới quay đầu lại.
"Những tên tội phạm không bị xét xử và trừng phạt thích đáng, chúng có thể vẫn trốn trong một góc nào đó của thành phố, làm việc và sinh sống như bao người bình thường "
"Còn các nạn nhân thậm chí không thể tìm lại được một phần cơ thể của mình.
Nỗi oan ức của họ không có nơi nào để kêu, gia đình họ tan nát.
Có lẽ dù bôn ba nhiều năm, họ cũng vẫn sẽ không thể tìm được sự thật."
Chiếc xe màu đen chạy một mạch trên con phố rộng rãi, mặt trời lặn sau lưng họ dường như được kéo ra từ phía bóng tối, bao phủ trong một lớp ánh sáng đỏ sẫm, ẩm ướt.
Cũng giống như trong thần thoại, các vị thần chờ đợi phán xét trước hoàng hôn.
Quý Thu Hàn chớp chớp đôi mắt khô khốc rồi rũ mi: “Khi em còn học đại học, giáo viên tội phạm học trong tiết đầu tiên đã nói, trong mọi vụ án mà bọn em xử lý sau này, rất có thể sự thật và công bằng đều sẽ đến muộn.”
Không khí bên ngoài như đóng băng, Quý Thu Hàn nói: “Nhưng đồng thời, mỗi một cảnh sát cũng tin chắc rằng sự thật và công bằng có thể đến muộn, nhưng chắc chắn chúng sẽ đến.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...