Giang Hỏa Dục Châm Sơn


Bộ não mạnh mẽ và hoàn hảo của Quý Thu Hàn lúc này đang chạy với tốc độ chưa từng thấy.
Anh đã ngầm đánh dấu một chữ thập màu đỏ vào địa điểm thư phòng kia rồi.

Ưm một tiếng, đ@u lưỡi ướt át của anh đụng vào phía trên nướu răng, th ở dốc một hơi, như thể đang tính toán xem mình có thể chịu được bao nhiêu dây lưng vậy.
“Em uống thuốc quá liều bao lâu rồi?”
“Nửa tháng gần nhất…, hai mươi ngày trước…”
Quý Thu Hàn thành thật trả lời, Giang Trạm có thể kiểm chứng những câu hỏi này rất dễ dàng.

Anh phải cung cấp số liệu càng chính xác càng tốt, để Giang Trạm thấy được thành ý của mình.
“Bốp” một tiếng, cơn đau như thiêu đốt đột nhiên bùng phát trên cái mông phải đầy vết đỏ, Quý Thu Hàn đau đớn r3n rỉ, giọng điệu vừa giận vừa tủi thân: “Em không lừa anh…!”
Giang Trạm không nói gì, ánh mắt hắn dừng trên bắp đùi đang khẽ run rẩy của Quý Thu Hàn, gần đây anh gầy quá, sức khoẻ cũng kém đi.

Giang Trạm thoáng nhìn đồng hồ trên tường, cuối cùng thì hắn cũng vẫn đau lòng anh.
“Anh chỉ muốn nghe lý do.” Giang Trạm tăng tốc.
“Có phải là do em nhận thấy tình trạng của mình đang trở nên tồi tệ hơn? Hay là do vụ án 11/7 mà em đang điều tra đã khiến em cảm thấy bị k1ch thích trở lại và cần tăng liều lượng thuốc để kiểm soát sự phát triển của tình trạng này?”
Quý Thu Hàn không thể không thừa nhận, trực giác của Giang Trạm thật chuẩn xác, nhưng bây giờ, bất kể là anh thừa nhận lý do nào trong hai lý do mà Giang Trạm đưa ra, thì sau này, việc anh bước ra khỏi Giang trạch sẽ “vô cùng khó khăn”.
Không… không thể để chuyện đó xảy ra được.
Trang web giết người sắp được khôi phục, khu vực ẩn náu của Trần Kim Vĩ và Lư Sâm đang liên tục bị thu hẹp, công tác truy bắt sắp được triển khai.

Anh nhất định phải đích thân tìm hiểu xem có thực sự có mối liên hệ nào của vụ án 23/5 đằng sau vụ án 11/7 hay không, liệu anh có thể tìm ra chân tướng sau lớp sương mù nhiều năm che phủ kia không.
Tất cả điều này khiến anh ấy phải trở lại đơn vị.
“Bởi vì…”
Quý Thu Hàn cố tình dừng lại hai giây, mặc dù anh biết rằng mỗi lần tạm dừng bây giờ dường như chỉ là lý do bịa đặt để trì hoãn, và liên tục thách thức kiên nhẫn của Giang Trạm.
“Chỉ là…” anh rũ hàng mi đẫm mồ hôi, bắt đầu “lựa lời” trong đống lý do mà anh đã nghĩ trong bữa ăn.
“Gần đây em thường xuyên nằm mơ… những giấc mơ đó khiến em không ngủ yên được… Em chỉ muốn… ưm…!!”
Tiếng r3n rỉ đau đớn trong miệng Quý Thu Hàn đột nhiên vang lên!
Dây lưng không nương tay quật xuống, cặp đùi thon thả của anh đột nhiên siết chặt lại, cặp mông sưng đỏ tím tái hiển nhiên không thể chịu đựng thêm một vết thương nghiêm trọng nào nữa.

“Anh không bàn nguyên nhân kết quả với em.”
Một câu trả lời có lệ như vậy thực sự khiến khuôn mặt Giang Trạm tối sầm lại ngay lập tức, hắn luôn tin vào chân lý “Nếu còn chưa thành thật thì tức là đánh vẫn còn quá nhẹ”.
Giang Trạm buông tay và lùi lại, tay phải của hắn nghiêng về phía sau:
Tuy nhiên, Quý Thu Hàn đã tìm đúng thời cơ, anh quay lại lần nữa với đôi mắt sợ hãi, muốn bổ sung một câu trả lời “thật”: “Không… Giang Trạm, đừng đánh… anh nghe em nói, là bởi vì…”
“Im miệng.”
Một tiếng mắng mỏ nghiêm khắc vang lên, mang theo tiếng dây lưng xé gió, khi chạm vào nơi sưng tấy kia, lại lập tức gây ra chấn động.
“Anh nói rồi, mỗi lần em chỉ có một cơ hội trả lời thôi, giờ thì đếm số đi!”
Hai tay Quý Thu Hàn nắm chặt chiếc giá bằng gỗ hoa lê đã ướt đẫm mồ hôi, đến mức suýt nữa anh không bám được.
Anh sẽ không bao giờ tưởng tượng được, bản thân mình là người quanh năm nhiều lần phá vỡ phòng thủ tâm lý của các nghi phạm hình sự trong những cuộc thẩm vấn, vậy mà tối nay lại phải giành hai giờ và dùng hết sức mình để nghĩ cách phản thẩm vấn!
“Một…!”
“Bốn…!!”
Mồ hôi khiến tóc anh ướt nhẹp.

Quý Thu Hàn nghiến răng đếm số, anh hiểu, Giang Trạm chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng câu trả lời của anh ở vòng đầu tiên như vậy.
Bản chất của một cuộc thẩm vấn…
Đó là một trận chiến tâm lý tấn công và phòng thủ, liên tục phá vỡ bản năng tự bảo vệ của nghi phạm.
“Chỉ có dần dần gi3t chết lý trí mới có thể tiến gần hơn đến sự thật.”
Quý Thu Hàn thầm đọc câu nói được ghi trên trang tiêu đề trong sổ ghi chép thẩm vấn của anh, và anh biết Giang Trạm, người có thủ đoạn cường thế sẽ càng hiểu rõ sự thật này hơn cả anh.
Tính tình của Giang Trạm sẽ khiến hắn càng tin vào câu nói kia hơn, cho nên anh nhất định phải vượt qua được vòng này.
Cơn đau dữ dội phía sau ập đến, não Quý Thu Hàn không ngừng tiêu hao tế bào và năng lượng giữa việc thực hiện chiến lược và chịu đựng nó.

Hai người họ đều biết việc che giấu sự phát triển của bệnh tình sẽ là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa trong tình cảnh có vẻ “yếu đuối” của anh.
Tuy nhiên, mọi thứ luôn xảy ra ngoài ý muốn…
Anh thực sự đã đánh giá thấp kỹ năng đánh người của Giang Trạm rồi.
Thắt lưng dùng bảy phần lực quất không thương tiếc vào phần đỉnh mông bị thương nặng nhất kia.


Vừa rồi Giang Trạm vẫn luôn đánh vào nơi này, lần này đầu gối Quý Thu Hàn đột nhiên gập xuống, toàn thân không khỏi run lên!
“Sáu…!!!”
Anh khẽ gào lên, nhưng Giang Trạm không cho anh cơ hội hoãn lại.

Hắn vung tay trái, sau đó tàn nhẫn dồn thêm lực vào cánh tay đang giơ lên.
“Á á!!! … Bảy!!”
Roi đều quật vào cùng một vị trí, Quý Thu Hàn bị đánh một lúc lâu, cảm giác như mình không thở nổi, cổ và mặt đều đỏ bừng.
“Tám, a!!!” Ngay sau đó lại thêm một roi nữa, lại bị tàn nhẫn quật vào đúng vị trí cũ, một lần nữa đ è xuống vết thương đang sưng lên kia.
Đùi anh không khỏi co rút, ba roi này khiến mắt Quý Thu Hàn rưng rưng nước, trông đáng thương vô cùng.
“… Không… Giang Trạm… em sai rồi… đừng, đừng đánh ở cùng một nơi như vậy…!”
Giọng anh run lên, Giang Trạm ngừng lại.
Có vẻ như hắn muốn nương tay, hơi cúi người nhìn vết thương của Quý Thu Hàn, chân lùi lại một bước trên thảm, bàn tay không cầm thắt lưng chậm rãi kéo phần áo sơ mi lỏng lẻo xuống.
“Anh có cho em nói cái khác không? Thật đúng là không biết quy củ.”
Một câu “không biết quy củ” của Giang Trạm suýt nữa đã khiến Quý Thu Hàn loạng choạng ngã xuống.
Qua làn nước mắt s1nh lý mơ hồ, anh thấy Giang Trạm một lần nữa đứng lên.

Ánh mắt đáng sợ tiếp tục tìm chỗ đánh khiến dù Quý Thu Hàn đã quyết tâm phải “chiến thắng” đêm nay cũng thấy sợ hãi!
Mẹ nó! Nếu không phải lúc trước bị cái vẻ ngoài hoàn mỹ lại ra vẻ người yêu tốt của Giang Trạm mê hoặc thì anh cũng sẽ không rơi vào kết cục vừa thảm vừa đau vừa mất mặt như hôm nay!
Vì mấy thứ chết tiệt đó…!
Kịch bản phản thẩm vấn cái gì chứ!! Trước lần “tra tấn bức cung” này, nó hoàn toàn vô dụng rồi.
Quý Thu Hàn cảm thấy lý do anh đã chuẩn bị cũng không thể kéo dài đến vòng thứ hai nữa, hay nói thẳng ra là anh không thể chịu nổi thủ đoạn của Giang Trạm nữa!
Bộ não bình tĩnh và hoàn hảo của anh lúc này đã bị virus đau đớn không thể chịu nổi nuốt chửng, còn vang lên những tiếng vô nghĩa không thể giải mã được.
Ngay khi Giang Trạm chuẩn bị đánh xuống roi thứ mười, Quý Thu Hàn đột nhiên chạy trốn.

Bất chấp vết thương, anh nhanh chóng kéo quần ngủ lên rồi chạy ra phía sau giá gỗ.
Giang Trạm: “….”
“Em làm cái gì thế hả?”

Nhìn động tác nhanh nhẹn của Quý Thu Hàn, vẻ mặt Giang Trạm vô cùng phức tạp, không biết là đang giận hay đang nghi ngờ, liệu có phải mình đánh nhẹ quá không mà anh vẫn chạy được như vậy.
Hắn giơ tay uy hiếp: “Anh có nói đánh xong rồi chưa? Quay lại đây!!”
Làn da mỏng manh nơi đuôi mắt Quý Thu Hàn đỏ bừng vì đau đớn đến mức rơi nước mắt, anh còn chưa nghĩ ra phải làm sao, nhưng chợt cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.
Xui thay là lúc này rèm cửa sau lưng anh đã tối sầm lại, đèn trong vườn đã bị người hầu tắt hết, Giang trạch luôn đúng giờ tắt đèn vào mười giờ tối.
Giang Trạm cười lạnh một tiếng.
“Anh nghĩ em muốn đến thư phòng, phải không? Đi theo anh!”
Nói là nói vậy, nhưng Giang Trạm cũng không trông chờ Quý Thu Hàn sẽ tự mình bước đến.

Hắn giơ tay muốn túm lấy anh, nhưng đời nào Quý Thu Hàn lại để hắn bắt được! Anh lùi lại, nhưng lúc nãy vừa bước vào, Giang Trạm đã khoá cửa phòng ngủ, hơn nữa bộ dạng hiện tại mà chạy đi thì mất mặt lắm!
Nhưng chạy tới những chỗ khác thì cũng chỉ phí công vô ích, Quý Thu Hàn nhìn thoáng một vòng rồi chạy vào phòng tắm.
“…Quý Thu Hàn!! Đánh em chưa đủ đúng không, còn dám chạy trốn à?!”
Nghiến răng nghiến lợi, Giang Trạm tức muốn nổ phổi, đưa tay ra nhưng còn chưa túm được cổ áo của người yêu đang định bỏ chạy, vừa mới đuổi theo được hai bước đã nghe thấy tiếng Quý Thu Hàn bấm “click” một tiếng, nhanh chóng khoá cửa phòng tắm lại.
Cách một cánh cửa.
Quý Thu Hàn cảm thấy mình điên thật rồi.
Anh lo lắng thở hổn hển, lưng áo ngủ ướt đẫm mồ hôi áp sát vào cửa, vừa mới đi mấy bước đã đụng tới vết thương, cặp mông sưng tấy nóng bỏng dưới lớp quần ngủ đau đến mức anh không dám động vào dù chỉ một ngón tay.
“Quý Thu Hàn, nếu như em ngoan ngoãn đến thư phòng nằm sấp xuống, anh sẽ không lấy roi mây quất em.

Nếu để anh vào bắt được em…”
Ngoài cửa, âm thanh đe dọa của Giang Trạm khiến Quý Thu Hàn thậm chí không dám dựa vào cửa, cổ họng anh cuộn lên, do dự một lúc lâu, cuối cùng vắt ra hai từ:
“… Không đi.”
“Hả? Nói lại lần nữa?”
Cơn đau phía sau nhói lên từng hồi, Quý Thu Hàn bất chấp tất cả, mặt đỏ bừng hét về phía cửa:
“… Em nói không đi!!!”
Tiếng gào này khiến Giang Trạm ngoài cửa giật mình, lửa giận nghẹn trong ngực, nhưng dáng vẻ vừa bướng bỉnh vừa sợ hãi của người yêu lại khiến hắn không biết phải mắng thế nào, chỉ thấy buồn cười.
“Em ra đây đã.”
Giang Trạm bị chọc giận mà cũng thấy cạn lời: “Em mấy tuổi rồi hả? Bị đánh đòn còn trốn vào nhà vệ sinh, có biết ngượng không thế?”
Tuy Quý Thu Hàn cũng thấy ngượng thật, nhưng giờ đã quá 10 giờ rồi, anh vẫn cảm thấy đứng cách cánh cửa nói chuyện thì an toàn hơn.
“Uống thuốc là vì…”
“… Em muốn về nhà một chuyến.”
Quý Thu Hàn nói: “… Sắp đến sinh nhật Quý Hạ rồi, cho nên em mới liên tục mơ thấy những giấc mơ đó, mơ thấy Quý Hạ, mơ thấy nhà cũ lúc trước… Năm nào cũng như vậy… em muốn về nhà xem xem, nhưng em sợ mình sẽ không chịu được…”
Bầu không khí an tĩnh lại, giọng nói của Quý Thu Hàn cũng thấp xuống.
Giang Trạm ngoài cửa im lặng vài giây rồi hỏi:

“Vì sao muốn về mà không nói với anh?”
Ngón tay Quý Thu Hàn khẽ động, bàn tay che đuôi mắt lại, nói ra lý do đã nghĩ sẵn trong đầu.
“… Em sợ anh không đồng ý cho em ra ngoài, anh biết đấy…, bây giờ em căn bản không vượt qua được bài kiểm tra tâm lý của giáo sư Tống, ông ấy sẽ không kiến nghị anh cho em ra ngoài đâu…”
“Báo cáo kiểm tra mỗi một hạng mục đều không đáp ứng được yêu cầu của anh, số liệu lần nào bác sĩ gửi cho anh cũng giống nhau.

Cho dù em nói cho anh biết…, vậy anh sẽ để em ra ngoài sao?”
Khi Giang Trạm đứng ngoài nghe thấy Quý Thu Hàn như suy sụp thở dài một tiếng, hắn đột nhiên nhớ ra một việc:
——Ngoại trừ vài ngày trước ra vào bệnh viện, Quý Thu Hàn đã hơn ba tháng không ra khỏi Giang trạch.
Nói đến báo cáo phân tích chỉ số do bác sĩ gửi đến, trong đó rất nhiều điều khoản ép Quý Thu Hàn phải ở yên trong Giang trạch dưỡng bệnh.

Hắn luôn bận tối mắt, Quý Thu Hàn cũng không hề nói gì, điều này Giang Trạm đột nhiên cảm thấy có vẻ hơi tàn nhẫn.
“Được rồi… anh có nói không đạt chỉ tiêu thì không được ra ngoài sao? Em ra đây đi.”
Giọng điệu của Giang Trạm đã bình tĩnh lại, Quý Thu Hàn biết tới đây là gần như hắn đã cho qua rồi, nhưng vừa bị Giang Trạm đánh đau, Quý Thu Hàn đã do dự khá lâu mới mở cửa.
Đứng ngoài cửa, Giang Trạm nhìn Quý Thu Hàn mở cửa ra, mái tóc đen đẫm mồ hôi rũ xuống, cơn giận như muốn bùng nổ vừa rồi của hắn cũng gần như tan biến.
Giang Trạm thở dài, ném dây lưng trong tay lên bàn trà.
“Em đó, lúc nên nghe lời thì không nghe, lúc không nên nghe thì sao lại thành thật ngoan ngoãn như vậy hả? Anh không cho em ra ngoài thì em sẽ không ra luôn sao?”
Giang Trạm bế Quý Thu Hàn lên, Quý Thu Hàn cũng mệt mỏi, mỗi bước đi bây giờ như một cực hình đối với anh, tốt nhất là nên tiết kiệm chút sức lực.
“Thế anh cho rút hết Phương Bắc, Hướng Nam và đội canh gác bên ngoài đi, vậy là em có thể ra ngoài rồi.”
Giang Trạm cũng biết mình canh giữ quá chặt.

Hắn nhẹ nhàng đặt Quý Thu Hàn lên giường, Quý Thu Hàn đau tới mức kêu lên một tiếng.

Giang Trạm tới đầu giường tìm thuốc, rồi mới biết hắn không để thuốc trong phòng ngủ, dù sao hắn cũng rất ít khi động thủ với Quý Thu Hàn.
“Nằm đây nhé, anh đi lấy thuốc, trước khi anh về không được tắm đâu đấy.”
Nói xong, Giang Trạm giơ tay vén mái tóc người yêu rồi hôn lên trán anh, “Ngoan, chuyện này mình nói sau nhé.”
Quý Thu Hàn nhắm mắt lại, biết lần này đã qua rồi.

Chờ Giang Trạm ra ngoài đóng cửa lại, anh mới nằm trên giường thở phào một hơi.
Tên của Quý Hạ là hạ trong lập hạ, cũng vào tiết lập hạ…
Sao có thể sinh ra vào mùa đông được…
Gió: tôi đến chịu anh rồi đấy cảnh sát Quý ạ =)))))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui