Khi Giang Trạm và Quý Thu Hàn cùng nhau xuống lầu, người hầu vừa đặt thức ăn lên bàn, Dịch Khiêm cũng đã ở đó.
Tay phải của cậu vẫn bó thạch cao, không tiện cử động, vừa rồi ở nam thính đông người như thế, đương nhiên ăn cơm phải giữ ý, cho nên cậu vẫn chưa ăn no.
Vừa thấy nhà chính có đồ ăn liền đoán anh Quý cũng chưa ăn cơm, cho nên cậu tới ăn chực.
“Anh hai, anh Quý.”
Dịch Khiêm không nghĩ Giang Trạm đã dùng bữa ở nam thính rồi mà giờ vẫn tới, cậu lập tức không dám ngồi xuống nữa.
Dạo này Giang Trạm còn bận việc nên chưa tính sổ chuyện cậu tự tháo dây an toàn trên xe hôm đó.
Mấy ngày nay Dịch Khiêm cũng không dám xuất hiện trước mặt anh mình, cậu cứ thấy Giang Trạm là trốn như chuột trốn mèo.
“Vừa rồi ăn chưa no à? Lại ăn cùng luôn đi.”
Không biết có phải do phản ứng có điều kiện của thân thể không mà giờ chỉ cần Giang Trạm vẫy tay là Dịch Khiêm lại có cảm giác như mình sắp bị ăn đạp đến nơi.
Xương hông lập tức tê rần, mà Dịch Khiêm cũng chẳng đói lắm, giữ mạng quan trọng hơn, cậu ấp úng hai tiếng rồi nhón ít bánh mì nướng, muốn kiếm cớ chuồn lên lầu.
Nhưng còn chưa nhấc chân đã thấy Quý Thu Hàn cùng xuống đã lén lắc đầu với mình.
Chỉ một giây, Giang Trạm đã ngồi vào chủ vị.
“Hoặc ăn hoặc đặt xuống đi, cầm thế còn ra gì.”
“À, anh, thế em ngồi…”
Giờ làm gì còn lựa chọn nào khác.
Dịch Khiêm nhạy bén cảm nhận được tâm trạng anh hai có vẻ không tốt, cho nên cậu vội vàng ngồi xuống cạnh Quý Thu Hàn.
Bữa tối nay là cơm Tây, có bánh mì, tháp cá ngừ vây xanh với trứng cá muối.
Giang Trạm đã ăn nên chỉ múc một bát súp nấm.
Dĩa trong tay Dịch Khiêm càng không dám phát ra âm thanh, thấy Giang Trạm tiện tay cầm tờ báo chính trị bên cạnh lên đọc, cậu mới lén quay sang hỏi nhỏ Quý Thu Hàn:
“Anh Quý… vừa rồi… có chuyện gì vậy?”
Quý Thu Hàn nuốt một miếng gan ngỗng thơm ngon rồi đáp:
“Không có gì.
Anh hai em giận, kéo em ở lại đây chịu cùng thôi.”
“…???”
Khoé miệng Dịch Khiêm không khỏi co rút, suýt nữa đã hộc máu, lòng thầm nói, anh Quý, sao lại kéo em chịu cùng vậy!
May mà Giang Trạm vẫn để hai người yên lành ăn cho xong bữa chứ không nói gì khác.
Chỉ thỉnh thoảng hắn nhìn lên, Quý Thu Hàn vốn đang định buông thìa sẽ lập tức biết điều ăn thêm mấy muỗng súp.
Dịch Khiêm bên cạnh thì càng không cần nói.
Cậu còn đang có món nợ đây, làm sao dám thái độ gì với Giang Trạm.
Cậu biết ngồi trên bàn ăn phải làm gì thì Giang Trạm sẽ hài lòng, đó là dù đói hay không thì đã ngồi vào bàn là phải ăn hết, hơn nữa còn phải ăn vừa từ tốn lại vừa tập trung.
Trong khi ăn, Quý Thu Hàn còn liếc sang, thấy Dịch Khiêm đang tao nhã cắt bít tết.
Trong lòng anh không khỏi cảm thán, một người ôm máy tính, chỉ cần một ly café, bánh mỳ ăn nhanh cùng một quả táo là xong bữa, thế mà sao ở trước mặt Giang Trạm lại ngoan ngoãn như vậy chứ.
Nhưng rất nhanh đã có câu trả lời, chờ khi cơm nước xong xuôi rồi trở lại phòng ngủ, Quý Thu Hàn đã biết ngay.
Là do ăn đòn mà ra cả thôi.
Quý Thu Hàn dựa vào đầu giường, giả vờ bình tĩnh lật một cuốn sách chuyên ngành về tâm lý tội phạm, nhưng ngón tay thon dài chẳng biết đã lật được mấy trang.
Anh thoáng thấy Giang Trạm đang tìm kiếm thứ gì đó trong phòng để đồ sau khi lên lầu… hơn nữa, hắn còn mở cái ngăn kéo mà anh rất quen thuộc.
Thắt lưng của Giang Trạm không được cuộn lại và đặt trong ngăn kéo ngăn nắp như bình thường, mà là để trong một chiếc tủ được thiết kế để mở ra dễ dàng.
Những người hầu sắp xếp chúng ngay ngắn trên các giá gỗ đàn hương theo sở thích của Giang Trạm và phong cách mới của mùa mới.
Rất dễ lấy ra, cũng rất dễ đánh người.
Cho nên chỉ lát sau, khi Giang Trạm cầm một chiếc dây lưng đen nhánh ra, Quý Thu Hàn vốn đang giả vờ bình tĩnh cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa.
Anh giả bộ ho khan hai tiếng, bước xuống giường và xỏ đôi dép lê mềm mại định vào phòng tắm.
“Em đi tắm đã…”
Anh muốn trốn, nhưng đã bị Giang Trạm giữ lại, không nhanh không chậm nói: “Đừng tắm sạch quá, dù sao lát nữa cũng sẽ lại ra mồ hôi.”
Quý Thu Hàn: “……”
Dù là trong quá khứ, khi Giang Trạm muốn dạy cho anh một bài học thì anh cũng không thể trốn nổi, chứ đừng nói là giờ sức khoẻ đang suy giảm.
Bầu không khí vừa quen vừa lạ này khiến những hình ảnh “xa xôi” trong quá khứ giờ lại trở lại như một bộ phim quay chậm trong đầu anh.
Giang Trạm cầm thắt lưng, chỉ vào giá đỡ cao với bình hoa hồng trắng ở bên cạnh:
“Mau lên, anh còn chưa từng nghe nói trước khi đánh người mà còn phải cho người ta thời gian chuẩn bị tinh thần đâu.
Vào tư thế đi rồi chúng ta sẽ nói rõ chuyện hôm nay.”
Thói quen dạy dỗ người khác của Giang Trạm không hề thay đổi chút nào, cứ vào tư thế xong đã rồi nói.
Hơn nữa đứng bám vào giá đỡ này thì không cần quỳ, cũng không sợ sẽ nghiêng người về phía trước tránh được rồi lại phải tăng số lượng.
Đây đã là ưu đãi đặc biệt mà Giang Trạm dành cho Quý Thu Hàn rồi.
“Giang Trạm…”
Nhưng giờ Quý Thu Hàn chẳng muốn nhận cái ưu đãi này chút nào cả.
Đã rất lâu, Giang Trạm không động thủ với anh, cảm giác sợ hãi do đau đớn da thịt này khiến anh cảm thấy… tốt nhất là đừng lặp lại nữa.
Nhưng hiển nhiên, trong khoảng thời gian này, Giang Trạm đã tích đủ lửa giận rồi.
Từ cái lần đám người Phương Bắc đi theo mà anh cứ ăn cơm muộn rồi đau dạ dày đến mức phải uống thuốc, Giang Trạm cũng vẫn lờ đi, quá lắm chỉ nhắc nhở vài câu; chỉ có điều việc hôm nay anh uống thuốc quá liều đã châm ngòi lửa giận của hắn thật rồi.
Có lẽ vì ngại ngùng khi lớn vậy rồi mà còn bị người yêu dạy dỗ như đứa trẻ, hoặc có thể là đang suy nghĩ điều gì khác, nên Quý Thu Hàn cứ rũ mắt đứng im.
Giang Trạm cũng không muốn để anh ngủ quá muộn, cho nên ấn ấn dây lưng vào đùi anh, thúc giục:
“Em yêu, quy định ở đây khác, mà nếu để anh phải kéo em đến thư phòng thì sẽ là quy định khác.
Mười giờ ngủ, ngủ muộn sẽ bị phạt, em chọn đi.”
Giang Trạm nói rất nhẹ nhàng, nhưng nghe cũng đủ biết nếu đến thư phòng thì chắc chắn kết cục sẽ rất thảm thiết, mà đồng hồ trên tường đã chỉ đúng chín giờ rưỡi.
Quý Thu Hàn ở bên Giang Trạm đã lâu, đương nhiên anh hiểu rõ tính tình người yêu.
Anh cũng biết khi nào hắn chỉ doạ nạt và khi nào hắn sẽ thực sự động thủ.
Giờ hắn dùng giọng điệu này thì chỉ cần ba chữ in hoa để mô tả thôi: TRỐN KHÔNG THOÁT.
Bộ não xuất sắc đã không ngừng tính toán, sau đó nhận ra kết cục sẽ chẳng hề thay đổi gì, Quý Thu Hàn đành hít sâu một hơi, đi dép lê chậm chạp cất bước, cuối cùng chống tay lên giá cao.
Chỉ vài bước này thôi mà màu hồng đã từ dưới đường viền cổ áo của bộ đồ ngủ màu đen lan chiếc cổ trắng nõn như ngọc, rồi dần dần đỏ rực đến tận mang tai.
Nhưng còn chưa đến lượt động tác càng đáng xấu hổ hơn.
Ngón tay Quý Thu Hàn vẫn để nguyên ở mép quần ngủ không chịu động đậy.
[email protected] tình là một chuyện, bị Giang Trạm nổi khùng lên lột ra là một chuyện, mà giờ anh phải chủ động cởi [email protected] để chịu đòn lại là một chuyện khác.
“Em chọn gấp đôi…” Quý Thu Hàn mím môi phản kháng trong vô ích.
Có lẽ là sợ Giang Trạm không đồng ý, cho nên suy nghĩ một chút, anh lại nói thêm: “Được không?”
Giọng nói thương lượng mềm nhẹ như cừu non chờ bị làm thịt của Quý Thu Hàn suýt nữa khiến Giang Trạm đánh mất hết nguyên tắc.
Còn gì khiến người ta máu huyết sôi trào hơn người yêu luôn mạnh mẽ kiên quyết trước mặt người ngoài, giờ lại dựa vào chiếc giá cao trong phòng ngủ cầu xin mình mềm lòng, phải không?
“Khụ khụ…” Lần này đến lượt Giang Trạm ho khan hai tiếng, số lượng trừng phạt trong lòng hắn đã càng lúc càng thấp đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...