Giang Chu vốn đang định gọi cho bọn Chân Hải Triều, đột nhiên thấy Giang Trạm gọi mình.
Cậu xách hành lý bước tới bậc thềm trước xe: “Anh, anh gọi em ạ?”
Giang Trạm hỏi: “Đến chỗ chị cả trước à?”
Giang Chu lắc đầu: “Lần này không tới chỗ chị cả trước, lát nữa em bay đi Boston luôn.
Chị cả nói việc học quan trọng, chị ấy còn bận rộn ở tuần lễ thời trang, một thời gian nữa sẽ tới thăm em.”
Giang Trạm gật đầu, lại nhìn hành lý của cậu nhiều như vậy: “Lát đi thế nào?”
Giang Chu vươn tay cố giữ lấy hộp đàn sắp trượt ra khỏi ngực mình: “Bạn bè ở nhóm nhạc sẽ chờ em, lát họ tiễn em ra sân bay.”
Có lẽ vì từ nhỏ đã không thân thiết nên Giang Trạm nói hai câu rồi cũng thấy chẳng còn gì phải dặn dò nữa.
Hắn không nhìn cậu nữa, chỉ bảo: “Được rồi, nhớ báo bình an cho chị cả đấy.”
Xe chuẩn bị khởi động, Giang Chu do dự một chút, rồi đột nhiên ngăn Giang Trạm lại: “À, anh ơi…”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Giang Chu vẫn giơ tay và cẩn thận tháo chiếc đồng hồ độc đáo và đắt tiền trên cổ tay xuống:
“Anh, em nghe chị cả nói đồng hồ này là quà sinh nhật mà mẹ đã tặng anh, quá quý giá… em sợ mình đeo rồi không cẩn thận lại làm hỏng mất, hơn nữa, nhất định nó rất quan trọng với anh, em còn nhỏ, cứ mua bừa một chiếc là được, chiếc này vẫn nên trả lại anh thôi.”
Giang Chu lưu luyến nhìn chiếc đồng hồ, dù sao thì dù trước hay sau bảy tuổi, tình yêu của mẹ với cậu mà nói vẫn là một thứ gì đó quá mức xa xỉ.
Nhưng cậu bé vẫn trịnh trọng đưa chiếc đồng hồ cho Giang Trạm qua cửa kính ô tô.
Ánh mắt Giang Trạm dừng trên chiếc đồng hồ trên tay cậu bé.
Tia nắng xanh thẳm.
Khi người phụ nữ ấy ra vẻ bí ẩn đưa cho hắn, còn nói chúc mừng sinh nhật con trai, đây là đồng hồ phiên bản giới hạn mà mẹ quẹt thẻ của bố con đấy, có đẹp không? Khi đó hắn đã nói xấu chết đi được, trông như đồng hồ cho con gái vậy.
Trong nhất thời, Giang Trạm không nói gì cả.
Nếu giờ có người hầu lâu năm của Giang trạch trông thấy dáng vẻ hơi cau mày này của Giang Trạm, có lẽ người ấy sẽ rất hãi hùng.
Bởi vì bất kể lý do là gì, việc Chu thiếu nhắc đến phu nhân trước mặt thiếu gia thực sự là một lựa chọn không sáng suốt.
Phu nhân có ba người con, quan hệ giữa thiếu gia và phu nhân là thân thiết nhất.
Gia chủ đời trước – Giang Viêm – trời sinh tính cách lạnh lùng tàn nhẫn.
Ông ta ghét những đứa trẻ ồn ào, nếu không phải vì Cố Mạn Mạn thích thằng nhóc kia, chắc ông ta sẽ khiến trong mắt người phụ nữ ấy chỉ có mình.
Khi Giang Vãn lớn hơn chút thì thường xuyên bị đưa tới nhà ông ngoại với đủ các kiểu lý do khác nhau, sự ra đời của đứa con trai út Giang Chu lại càng là chuyện ngoài ý muốn, ông ta thậm chí còn không thèm nhìn đến.
Nhưng Giang Trạm thì khác.
Vì đáp ứng mối quan hệ với Giang Đình nên Giang Viêm “không thể không” tự mình dạy dỗ con trai lớn.
Đây là điều vô cùng may mắn với Giang Trạm, vì hắn có thể lớn lên từng năm từng năm một trước mặt Cố Mạn Mạn, từ lúc mới chỉ bập bẹ đến khi trở thành một thiếu niên.
Nhưng cũng phải trả giá cho may mắn này.
Có lẽ trong mắt Giang Viêm, từ khi Giang Trạm sinh ra, hắn chỉ là người thừa kế tương lai của Giang gia mà ông ta đã hứa với phụ thân mình.
Ông ta không muốn để vợ mình phải trải qua nguy hiểm khi sinh con nữa, cho nên Giang Trạm chỉ có thể là “tác phẩm” ưu tú nhất, thích hợp nhất.
Ông ta tuyệt đối không cho phép hắn thất bại.
Nhiều lần, vết thương mới đóng vảy của cậu bé Giang Trạm lại vỡ ra, máu chảy từ mắt cá chân dọc theo chiếc quần tập màu đen xuống, nhưng cậu bé vẫn bị cha mình ném vào sân tập, đối mặt với bảy tám người cao lớn mà tất cả các chiêu thức của họ đều sẽ nhằm vào những yếu điểm.
Nếu cậu bé không thể đứng vững thì sẽ thua càng thảm hại hơn.
Vì chuyện của con trai, Cố Mạn Mạn đã nhiều lần cãi nhau với chồng mình.
Nhưng người chồng xưa nay vẫn luôn yêu thương và làm mọi thứ theo ý bà, lại chỉ có chuyện này là không.
Trước khi chồng mình nổi giận, bà sẽ luôn nói một câu “Bé Trạm, lại đây nhặt đào cho mẹ nào!” Bà vừa gọi thì thường Giang Viêm đang chờ để trừng phạt Giang Trạm sẽ đá cậu bé rồi lạnh lùng bảo cút ra đó đi.
Bà sẽ đưa con trai ra sau núi để lén lười biếng trốn đợt huấn luyện, sẽ lén vào rửa sạch miệng vết thương cho Giang Trạm khi hắn bị nhốt dưới tầng hầm, sẽ ôm lấy hắn đang vô cùng đau đớn rồi cầu xin một mũi thuốc giảm đau ở một buổi đêm nào đó.
Nếu nói trong mười bảy năm trưởng thành của Giang Trạm, chỉ có những cơn ác mộng vô tận do cha hắn mang đến cùng những vết máu không bao giờ phai nhạt, thì tình yêu của Cố Mạn Mạn chính là ánh sáng duy nhất của hắn.
Cho nên cuộc đọ súng vào đêm giao thừa năm đó.
Khi hắn bất ngờ thấy cha mình rời khỏi giường bệnh rồi rút súng, và với tốc độ phản ứng đã được tôi luyện của mình, hắn hoàn toàn có thể ngăn chặn được.
Nhưng trong một phần mười giây đó.
Giang Trạm còn chưa đến hai mươi tuổi kế vị rồi tàn sát toàn bộ những kẻ tham gia lên kế hoạch cho vụ nổ súng, dù trong đó có ai họ Giang thì cũng phải chôn cùng mẹ hắn.
Chỉ có một người, và Giang Trạm biết cậu không có lỗi, nhưng khi mẹ hắn đột ngột qua đời và cha hắn ngã xuống chỉ trong một đêm, hắn đã không khống chế được bản thân nổi sát tâm.
Hắn đã hoàn hảo thừa kế tài năng của cha mình, nhưng cũng thừa kế cả tính cách lạnh lùng độc đoán từ trong xương của ông ta, nhưng hắn cũng đã đồng ý với mẹ.
Cho nên, hắn đã để Giang Chu đi.
Sau khi biết chuyện, Giang Vãn đã cãi nhau to với Giang Trạm một trận.
“Vết thương do đạn bắn của tiểu Chu có nguy cơ nhiễm trùng bất cứ lúc nào…! Nó là em ruột của em! Sao em nỡ ném một đứa trẻ như vậy sang Anh quốc cơ chứ?! Giờ em lập tức cử người đưa nó về đi!”
Giang Trạm trước nay chưa hề làm gì trái ý chị mình, nhưng chiều hôm đó, hắn chỉ lạnh lùng bảo mình đã nhắc Nguỵ Khải liên hệ với bệnh viện ở London, Giang Chu sẽ được chăm sóc và sẽ không sao.
Giang Vãn ra lệnh cho thuộc hạ của mình lập tức phải đón Giang Chu về.
Nhưng trong vòng một tháng rung chuyển từ khi vị Thái tử kia kế vị, thanh niên đó đã dùng thủ đoạn thiết huyết của mình để chứng minh cho mọi người thấy, hắn chính là một phiên bản khác của Giang Viêm.
Cả căn nhà đứng đầy người, nhưng Giang Trạm không nói, không một kẻ nào dám hành động.
Giang Vãn vô cùng tức giận, giơ tay tát vào mặt Giang Trạm.
“Giờ đến chị nói em cũng không nghe có phải không?! Chị mặc kệ, giờ em phải đi ngay lập tức…!” Giang Vãn túm tay Giang Trạm kéo đi, nhưng không ngờ đi đến cầu thang lại bị mất trọng tâm.
Khi Giang Trạm vô thức đỡ cô thì tia nắng màu xanh trên mặt đồng hồ cũng bị đập vào cầu thang gỗ đỏ.
Cánh tay hắn vẫn còn đeo băng tang từ tang lễ của mẹ mình, và đó cũng là lần duy nhất Giang Trạm nói chuyện với Giang Vãn bằng giọng điệu lạnh băng:
“Nếu chị không nỡ thì đi theo nó luôn đi.”
Hắn quay người đi xuống lầu, chỉ để lại Giang Vãn đang hét lớn phía sau: “Em tưởng chị không dám sao?! Giang Trạm, quay lại đây!! Em không nhớ mình đã hứa gì với mẹ sao? Em làm vậy không sợ mẹ sẽ trách em sao?!”
Khi đó, Giang Trạm không quay đầu, thậm chí hắn dẫn theo thủ hạ còn chẳng thèm dừng lại, đi thẳng lên chiếc ô tô màu đen đã chờ sẵn.
Mùa đông đã tới, nhiệt độ buổi sáng lạnh buốt.
Giang Chu quấn chặt áo khoác, cậu cầm đồng hồ chờ một lúc, rồi ngập ngừng gọi người trong xe hình như thất thần.
“Anh…?”
Giang Trạm tỉnh lại từ ký ức.
“Cho em thì em đeo đi, nói nhảm nhiều thế làm gì.”
Vẻ mặt Giang Trạm có nét bực bội cùng lảng tránh khó hiểu, hắn dứt khoát duỗi tay ra đẩy đồng hồ lại cho Giang Chu: “Đeo vào đi, nếu em dám làm mất hoặc làm hỏng, anh sẽ ném em tới tận Siberia luôn, nghe không?!”
“Ò!” Giang Chu vô thức nhận lại đồng hồ, rồi lại hơi ngơ ngác, “Anh…, anh có nhà cả ở Siberia cơ à?”
Nghi hoặc không đâu của Giang Chu làm Dịch Khiêm ngồi ghế trước không nhịn được cười, cậu đã đoán được ý Giang Trạm: Chắc ai đó đang hối hận chuyện cũ với em trai út của mình đây mà.
Ít nhất anh hai vẫn… thật sự sợ mẹ trách cứ.
Giang Trạm liếc về phía trước, Dịch Khiêm nhanh chóng nắm chặt tay và đặt lên môi giả vờ ho:
“Khụ… tiểu Chu, em mau cất đi, đây chính là pháp bảo hộ thân mà anh hai tự mình đưa đó, chỉ cần em đeo nó…”
Dịch Khiêm biết quà của phu nhân chính là món thượng phương bảo kiếm mà Giang Trạm chắc chắn không dám động vào.
Dịch Khiêm chống tay lên miệng, nói nhỏ: “Dù sao này em có chọc thủng trời, anh hai cũng không dám động tới một ngón tay em đâu, chứ đừng nói là chuyện cỏn con như vào đồn cảnh sát…”
“Nói lắm thế! Lái xe.” Giang Trạm đen mặt mắng.
“Đi học thì nhớ chăm chỉ, đừng để chị cả phải lo lắng.”
Giang Chu còn chưa phản ứng lại những lời anh Khiêm nói, “Ò…! Em biết rồi anh.”
Dịch Khiêm nháy mắt với Giang Chu, nói đi đường cẩn thận, rồi chiếc Bentley màu đen nổ máy lái đi.
Giang Chu cẩn thận đeo đồng hồ lại, cậu đột nhiên quên mất hôm qua chị cả đã dặn dò qua điện thoại, bảo cậu nói về chuyên ngành mình muốn học với anh hai một tiếng…
Tuy dường như Giang Trạm chẳng hề quan tâm…
Nhưng khoảng thời gian này, có lẽ anh hai đã nói chuyện với cậu nhiều hơn cả mười năm qua cộng lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...