Lão Cốc quỳ trên hai gót chân, mặt nhìn vào vách thư phòng. Suốt một ngày qua, lão chẳng khác nào một pho tượng bất động trong tư thế quỳ, còn Tùng Vĩ thì ngồi bó chân dựa vào vách. Mỗi lần Tùng Vĩ nhìn lão Cốc thì tim lại quặn nhói. Muốn tìm một lời nào đó để nói với lão Cốc, nhưng cổ họng cứ như có khối than hồng chẹn ngang, chẳng sao thốt được thành lời.
Vết thương phong độc ngay huyệt Bách hội vẫn còn rỉ máu, hình như chẳng có cách nào cầm máu được. Nếu như lão Cốc không có nội lực thâm hậu có lẽ đã bị Kim trùng sát hại rồi.
Buông một tiếng thở dài. Tùng Vĩ lê lại bên Cốc Thừa Tự. Y gượng gọi lão :
- Cốc tiền bối!
Lão Cốc vẫn dõi mắt nhìn vào vách thư phòng không đáp lời Tùng Vĩ. Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nói tiếp :
- Cốc tiền bối! Tùng Vĩ rất ân hận đã thua trí yêu nữ kia, chỉ vì...
Cốc Thừa Tự bất ngờ nhìn lại Tùng Vĩ.
Lời vừa thốt ra như bị Tùng Vĩ nuốt vào khi chạm vào ánh mắt của Cốc Thừa Tự. Lão ôn nhu nói :
- Tùng Vĩ! Lão phu không trách ngươi đâu, có trách là trách lão phu đây. Thật là quá bất ngờ, lão phu lại chạm mặt với Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.
Tùng Vĩ bắt chước lão ngồi trên hai gối. Y nhìn lão Cốc, ôn nhu nói :
- Tùng Vĩ cũng đáng trách. Vì nghĩ đến mạng sống của mình mà bất kể đến người khác, nhất là Cốc tiền bối.
Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nhìn xuống nói tiếp :
- Phải chi Mỹ Ảnh Âm Sát là Nhĩ Lan thì mọi chuyện không đến nỗi này. Không ngờ ả lại là Dĩ Tuyết Ngọc và chẳng còn chút nhân tính mới nhẫn tâm hạ độc trùng vào tiền bối.
Cốc Thừa Tự gượng cười, nhìn Tùng Vĩ ôn nhu đáp lời :
- Tuyết Ngọc đúng ra cũng không nỡ hạ Kim trùng vào lão phu đâu. Ả làm như vậy vì không thể chống lại ý muốn của sư phụ là Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược. Âu đây cũng là số phận của lão phu. Gieo quả thì phải gánh thôi, không trách ả hay trách Tùng Vĩ được.
- Nhưng Tùng Vĩ tức lắm. Ngọc Diện Tu La đã có Ngọc Chỉ thần châu, còn không lấy độc trùng ra cho tiền bối chứ. Cư như mụ rất hận tiền bối vậy.
Lão Cốc gật đầu :
- Đúng như Tùng Vĩ nói, có lẽ người mà Chu Mạc Nhược hận nhất chính là lão phu.
Tùng Vĩ sửa lại thế ngồi. Y ngồi bệt xuống sàn gạch :
- Cốc tiền bối! Tiền bối đã làm gì để cho mụ hận tiền bối như vậy?
- Lão gieo thì phải gặt.
Đôi thần nhãn của Cốc Thừa Tự như thể chìm vào cõi hư vô hoang tưởng nào đó. Hay lão đang hồi tưởng lại nhưng quãng ngày đã qua của mình.
Cốc Thừa Tự nhìn Tùng Vĩ.
- Lão phu đã gạt tình nên gieo vào tâm Chu Mạc Nhược chữ hận. Hận thù làm nàng thề sẽ trục Kim trùng vào nội thể của lão phu. Những tưởng đâu hai mươi năm, nàng sẽ chóng quên đi cuộc tình sớm chớm rồi lại tắt đó, không ngờ Chu Mạc Nhược nhớ và thực hiện lời nguyền của nàng.
Tùng Vĩ nheo mày :
- Hận vì tình.... Đâu có ai vị tình mà hận dữ vậy chứ?
Buông một tiếng thở dài, Cốc Thừa Tự nói :
- Đối với những mỹ nữ đẹp như Chu Mạc Nhược thì chỉ có chữ tình mới gieo vào nàng cái hận thâm sâu như vậy.
Lão khẽ lắc đầu nhìn vào vách thư phòng.
- Tùng Vĩ! Hồi đó, sau khi buôn tẩu giang hồ, lão phu đã gặp Chu Mạc Nhược. Lúc bấy giờ nàng là một thiếu nữ vừa qua tuổi đôi mươi với những ước mơ thật ngộ nghĩnh.
Tùng Vĩ tò mò hỏi :
- Chính sự ngộ nghĩnh, ngây ngô của Chu Mạc Nhược mà tiền bối đã yêu nàng?
Buông một tiếng thở dài, Cốc Thừa Tự nói :
- Yêu thì lão không yêu, người lão yêu là Lưu Lan Chi. Lão phu lúc đó là một trang nam tử háo thắng. Trong lúc Chu Mạc Nhược có biết bao trang nam tử hảo hán để mắt đến nàng thì lão phu lại muốn chinh phục trái tim nàng.
Cốc Thừa Tự cúi đầu nhìn xuống :
- Lão những tưởng đâu đó chi là một cuộc tình thoáng qua, nhưng thật không ngờ lão đã gieo tình vào tâm thức nàng. Mạc Nhược đã thề trục Kim trùng vào nội thể ta, bao nhiêu năm Mạc Nhược đã thực hiện lời nguyền của mình.
Tùng Vĩ lắc đầu, thở dài :
- Tình yêu cũng khiến cho người ta phải mù quáng.
Tùng Vĩ bặm môi suy nghĩ nói :
- Cốc tiền bối! Vậy Kim trùng có thể được Ngọc Diện Tu La lấy ra không?
Lão Cốc thở dài :
- Xem như lão phu đã chết rồi. Ta chỉ tiếc một điều là không bao giờ còn gặp mặt được Nhĩ Lan.
Tùng Vĩ lắc đầu :
- Cốc tiền bối đừng bi quan như vậy. Nếu Ngọc Diện Tu La có thể chỉ Tuyết Ngọc cấy Kim trùng vào nội thể của tiền bối tất có cách lấy con Kim trùng đó ra chứ. Tùng Vĩ sẽ có cách buộc Ngọc Diện Tu La lấy con độc vật gớm ghiếc kia ra khỏi nội thể lão tiền bối.
Lão Cốc gật đầu :
- Lão phu biết mà. Kim trùng là linh vật truyền thuyết. Một khi nó đã xâm nhập vào ai rồi thì người đó sẽ chết, cho dù có là thần tiên cũng không tránh được cái chết, thậm chí rất đau đớn. Chình vì vậy mà Ngọc Diện Tu La mới truyền cấy Kim trùng vào nội thể của lão phu. Âu đây cũng là số phận.
Lão buông một tiếng thở dài :
- Lão phu tự biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa. Lão cầm cự được, chưa chết là do nội lực tu vi bản thân mà thôi. Lão không muốn chết, bởi kỳ vọng gặp được Nhĩ Lan.
Nghe lão nói, mặt Tùng Vĩ sa sầm. Y cảm thấy lòng dạ mình quá xúc động, bồi hồi.
Tùng Vĩ gượng nói :
- Tiền bối! Giờ Tùng Vĩ phải làm gì để chuộc lại lỗi của mình?
Lão Cốc gượng cười :
- Tùng Vĩ...
Tùng Vĩ ôm quyền nói :
- Có Tùng Vĩ.
Lão Cốc chợt nắm tay Tùng Vĩ :
- Ý nguyện của lão phu là gặp được Nhĩ Lan rồi chết cũng không hối tiếc. Cuộc sống hôm nay lão phu cũng chán ngán lắm rồi. Nhưng nay ước vọng đó của lão phu cũng không thành. May mắn lão lại gặp được Tùng Vĩ.
- Gặp được Tùng Vĩ. Tùng Vĩ hại tiền bối mà thôi.
Cốc Thừa Tự lắc đầu :
- Tùng Vĩ đâu có hại gì lão phu. Lão phu đã suy nghĩ rồi, suy nghĩ rất nhiều. Đằng nào thì lão cũng chết bởi Kim trùng nên lão quyết định truyền lại nội lực cho Tùng Vĩ. Lão chỉ cầu xin Tùng Vĩ bằng mọi giá đưa thi hài của lão Cốc về Tô Châu chôn bên mộ nương tử Lưu Lan Chi.
Tùng Vĩ xúc động nói :
- Tiền bối!
Cốc Thừa Tự khoát tay ngăn không cho y nói, rồi nói tiếp :
- Sống không trọn tình, lão phu muốn chết được nằm bên Lưu Lan Chi.
Xem như đó là duyên phận của lão phu với Tùng Vĩ. Thứ hai, nếu có thể sau này Tùng Vĩ có gặp được Nhĩ Lan. Có thể đưa Nhĩ Lan đến chỗ ta và nương tử. Là oan hồn vất vưởng đi nữa, tâm tưởng của lão và nương tử cũng muốn thấy chân diện Nhĩ Lan.
Nghe Cốc Thừa Tự nói mà lệ bất giác trào ra khóe mắt Tùng Vĩ. Chùi hai dòng lệ, Tùng Vĩ nói :
- Tiền bối! Tùng Vĩ sẽ cố tìm Nhĩ Lan.
Lão mỉm cười :
- Lão phu mãn nguyện vô cùng khi nghe được câu nói này của Tùng Vĩ.
Tùng Vĩ quỳ xuống :
- Để chứng minh cho lời nói của vãn bối, Tùng Vĩ xin được bái Cốc tiền bối làm sư tôn.
Lão lắc đầu, đỡ lấy Tùng Vĩ :
- Không, không. Một thời gian lão Cốc là sư đồ của Tùng Vĩ, nay Tùng Vĩ lại bái ngược trở lại lão Cốc, chuyện này đúng là chuyện con kiến bò quanh miệng chén. Chỉ cần Tùng Vĩ hứa với lão phu làm những gì lão chưa làm được là đủ lắm rồi.
- Tùng Vĩ hứa. Quân tử bất hý ngôn, đây là chuyện đáng phải làm, vì nó là đạo lý của một con người.
- Lão phu mãn nguyện lắm.
Lão nói dứt câu, bất thình lình giật mạnh vai Tùng Vĩ để y quay lưng lại. Tùng Vĩ chưa biết lão định làm gì thì cảm nhận được hai luồng khí lưu âm ấm dồn vào cơ thể mình. Hai luồng khí dương kia tợ hai dòng thác cuộn chảy trong nội thể, rửa sạch tất cả những tạp chất trong người Tùng Vĩ.
Thời khắc chầm chậm trôi qua, Tùng Vĩ cảm nhận thần sắc mình như có sự thay đổi thần kỳ. Chàng có cảm giác như người đã dơ bẩn lâu năm, nay lại được gột rửa sạch sẽ, khoan khoái kỳ lạ cho đến khi chìm vào cõi vô thức, chẳng còn nhớ gì biết gì...
Thời khắc trôi qua chẳng biết bao lâu khi Tùng Vĩ lấy lại thần thức thì điều đầu tiên chàng cảm nhận được là Cốc Thừa Tự quay mặt vào vách thư phòng trong tư thế quỳ trên hai gót chân giống như một kẻ tội lỗi đang thành kính sám hối những gì mình đã làm.
Tùng Vĩ nói :
- Cốc tiền bối!
Lão vẫn ngồi im bất động.
Tùng Vĩ lê lại bên lão Cốc :
- Tiền bối!
Khi Tùng Vĩ nhận ra nơi đại huyệt Bách hội của Cốc Thừa Tự không còn rướm máu nữa mới lắng nghe tiếng tim lão. Tiếng tim lão cũng không còn.
Đến lúc này, Tùng Vĩ mới quan sát kỹ và biết lão đã chết rồi.
Tùng Vĩ ghịt vai Cốc Thừa Tự :
- Tiền bối! Cốc Thừa Tự tiền bối...
Mặc cho Tùng Vĩ lay gọi, ghịt vai, lão vẫn cứ như một pho tượng.
Tùng Vĩ chồm lên, vỗ vào cánh cửa thư phòng.
Rầm... Rầm... Rầm...
Vừa vỗ mạnh vào cánh cửa, Tùng Vĩ vừa quát lớn :
- Có ai đó không? Có ai đó không?
Cửa thư phòng dịch mở, Dĩ Tuyết Ngọc bước vào. Chạm mặt với nàng, Tùng Vĩ đanh mắt nhìn. Y ngập ngừng nói :
- Nàng mau báo cho Chu Mạc Nhược biết, lão Cốc đã viên tịch rồi.
Trong khi Tùng Vĩ lo lắng thì Tuyết Ngọc điềm tĩnh. Nàng bước đến bên lão Cốc, đưa tay bắt mạch rồi nhìn Tùng Vĩ, từ tốn nói :
- Lão quỷ đã đoạn mạch mà chết.
Tùng Vĩ cáu gắt nói :
- Cốc tiền bối chết mà nàng dửng dưng như vậy ư?
Lời còn đọng trên miệng Tùng Vĩ thì Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược bước vào. Nhìn Tùng Vĩ, Chu Mạc Nhược nhạt nhẽo nói :
- Ngươi chẳng có gì phải bấn loạn như vậy cả. Nếu như lão không đoạn mạch mà chết thì cũng phải nhận lấy một cái chết khác mà thôi. Cái chết kia còn đau đớn hơn cả đoạn mạch mà chết nữa.
Chu Mạc Nhược hừ nhạt một tiếng bước lại bên Cốc Thừa Tự. Nhìn lại Cốc Thừa Tự, Chu Mạc Nhược buông một câu lạnh lùng :
- Hẳn ngươi không ngờ mình lại có ngày nhận kiếp họa như thế này.
Hai cánh môi Mạc Nhược trề ra rồi nói tiếp :
- Ngươi không nên trách bổn nương, nên trách ngươi thì đúng hơn.
Mạc Nhược chắp tay sau lưng, quay lại nhìn Tùng Vĩ :
- Hẳn trước khi chết, lão quỷ có nói gì với công tử chứ?
Tùng Vĩ đanh giọng nói :
- Nói rất nhiều, và nói nhiều nhất về nương nương. Không ngờ trên đời này lại có một người hận thù sâu đậm như Chu nương nương đây. Sự hận thù của nương nương khiến Tùng Vĩ phải bái phục.
Hừ nhạt một tiếng, Chu Mạc Nhược nói :
- Hắn gieo quả nào thì phải gặt quả nấy. Bổn nương nghĩ tất cả nam nhân trên cõi đời này đều đáng gặt quả như Cốc Thừa Tự.
Tùng Vĩ sa sầm mặt.
- Cốc Thừa Tự gieo tình cho nương nương khiến cho nương nương hận lão, còn những nam nhân khác có ai gieo tình cho nương nương đâu mà nương nương hận?
Hừ nhạt một tiếng, Tùng Vĩ nói tiếp :
- Thấy sự đanh ác và hận thù của nương nương, nam nhân đã chạy mất rồi, còn đâu lại gieo tình với gặt tình nữa.
Tùng Vĩ nhìn lại xác lão Cốc, từ tốn nói :
- Cốc tiên sinh! Tùng Vĩ xin được hành ba đại lễ trước di thể của tiên sinh, để tống tiễn linh hồn người ra khỏi thể xác đau đớn và khổ não này.
Tùng Vĩ nói dứt câu chẳng để tâm đến sự có mặt của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược và Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc mà quỳ xuống bên hông lão Cốc hành lễ.
Y lạy một lạy rồi nói :
- Lạy thứ nhất Tùng Vĩ kính tiền bối và cũng trách tiền bối. Lúc sinh thời còn là một trang nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất sao tiền bối không biến thành một xú nhân xấu xí để người ta đừng có yêu người, để rồi người ta yêu mà hại tiền bối ra nông nỗi này. Cái con mụ đàn bà quái gở vị tình, vô nhân kia nếu có nghe được lời của Tùng Vĩ khấn cho lão tiền bối hẳn phải lộn gan, lộn mật mà chết bất đắc kỳ tử.
Mặt hoa của Ngọc Diện Tu La đanh lại. Chu Mạc Nhược gằn giọng hỏi :
- Tùng Vĩ! Ngươi chửi ai vậy?
Tùng Vĩ nhìn Chu Mạc Nhược từ tốn nói :
- Chu nương nương! Hãy để cho Tùng Vĩ thành tâm bái lạy khấn nguyện tiễn đưa linh hồn của Cốc tiền bối.
Nói dứt câu, Tùng Vĩ quay lại hành tiếp một lạy nữa. Y vừa lạy vừa nói :
- Cốc Thừa Tự tiền bối cứ yên tâm ra đi. Để con mụ ác nhân ác độc kia lại đấy. Mụ ta kiếp này sẽ sống trơ trọi một mình, chẳng có con ma đàn ông nào để mắt đến mụ đâu. Người ta không có tình với mụ, bởi mụ quá ư là dữ. Mụ sẽ sống cô độc, chết cô đơn cũng giống như cây mà không trái, không hoa vậy đó.
Răng trên của Mạc Nhược cắn vào môi dưới. Hai hàm răng nghiến lại tạo ra những âm thanh ken két.
Mạc Nhược rít giọng nói :
- Đủ rồi. Lão quỷ tự đoạn mạch mà chết, chứ có ai giết lão.
Tùng Vĩ nhìn lên Chu Mạc Nhược :
- Tùng Vĩ đâu có dám nói nương nương giết lão Cốc đâu?
Hừ nhạt một tiếng, Chu Mạc Nhược bước đến bên lão Cốc. Áp ngọc thủ vào đại huyệt Bách Hội của lão Cốc. Một lúc sau, con Kim trùng đã nằm yên trên tay Mạc Nhược.
Quay lại trước mặt Tùng Vĩ, Mạc Nhược nói :
- Cang Tùng Vĩ! Nếu ngươi có ý chửi bổn nương thì con Kim trùng này sẽ chui vào nội thể ngươi.
Tùng Vĩ đứng lên, phủi hai đầu gối.
Y phủi đầu gối, nhìn Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược :
- Nương nương có ý đó à?
- Bổn nương không nói ngoa với ngươi đâu.
Hai cánh môi Tùng Vĩ nhếch lên. Y khẳng khái nói :
- Đằng nào thì cũng chết. Nếu nương nương muốn cho Kim trùng đục khoét nội thể Tùng Vĩ thì đừng làm ở đây.
- Vậy cho Kim trùng đục khoét ngươi ở đâu?
Tùng Vĩ nhướn mày :
- Bên bụi Nhục Thực đó. Như thế tiện lợi hơn. Bọn Nhục Thực vừa có cái ăn và Kim trùng cũng được lợi nốt. Cái thì ăn thịt, kẻ thì dùng lục phủ ngũ tạng, nhưng sau khi cho lũ độc vật kia ăn Tùng Vĩ rồi, nương nương đừng có hối tiếc nhé.
Đôi chân mày Chu Mạc Nhược nhíu lại :
- Bổn nương hối tiếc gì?
- Mất cả chì lẫn chài. Ngọc Chỉ thần châu là một viên ngọc tầm thường, bởi chẳng bao giờ nương nương thẩm thấu được bí mật đó. Huống chi, bây giờ có bán cũng chẳng bán được năm mươi lượng vì nó đã bị trầy xước hết rồi.
Tùng Vĩ hất mặt. Y chỉ vào đầu mình - Đầu của Tùng Vĩ chính là bí mật của Ngọc Chỉ thần châu đó. Hẳn nương nương đã xem qua Ngọc Chỉ thần châu rồi.
Hai cánh môi Mạc Nhược mím chặt lại, mặt sa sầm, đanh hẳn lại với những nét phẫn uất lộ ra ngoài.
Tùng Vĩ nhìn lại lão Cốc :
- Cốc tiền bối! Vãn bối phải đền lại những gì đã gây ra cho tiền bối bằng một cái chết đau đớn hơn cả của tiền bối nữa.
Y nói dứt câu xá lão Cốc rồi thản nhiên toan cởi bỏ y phục mình.
Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược chau mày :
- Tùng Vĩ! Ngươi làm gì thế?
Nhìn Chu Mạc Nhược, Tùng Vĩ nói :
- Còn làm gì nữa. Cởi đồ ra tự đi đến làm mồi cho lũ Nhục Thực, chẳng lẽ để bọn ăn luôn cả bộ gấm y đáng giá ba mươi lạng của Cang Tùng Vĩ sao?
Y vừa nói vừa tháo dây thắt lưng.
Sắc diện Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược đỏ bừng. Mạc Nhược vội quay mặt vào cửa, rít giọng nói :
- Tùng Vĩ! Ngươi không được làm càn trước mặt ta.
Tùng Vĩ reo lên :
- A! Hóa ra Ngọc Diện Tu La nương nương vẫn còn biết hổ thẹn mắc cỡ với nam nhân, chứ không như ả Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc, thấy Tùng Vĩ lõa thể mà cứ chăm chăm nhìn.
Nghe Tùng Vĩ nói, Dĩ Tuyết Ngọc đỏ mặt thẹn chín. Nàng bặm môi quay mặt ra chỗ khác.
Thấy Tuyết Ngọc quay mặt ra chỗ khác, Tùng Vĩ cáu gắt nói :
- Còn làm bộ làm tịch nữa. Nàng đã thấy tất cả những gì trên người Tùng Vĩ rồi, giờ e thẹn không nhìn thì chỉ giả vờ thôi.
Tuyết Ngọc thở gấp từng hơi một.
Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược nói :
- Tùng Vĩ! Được rồi. Ngươi không cần phải làm vậy. Bổn nương cũng không để Kim trùng đục khoét đâu, nhưng ngươi phải cho ta biết bí mật của Ngọc Chỉ thần châu.
Tùng Vĩ nhìn Chu Mạc Nhược vừa cột lại dây thắt lưng.
- Giờ thì nương nương mới hiểu rõ vì sao Tùng Vĩ muốn chết đó.
Mạc Nhược hừ nhạt một tiếng nhìn sang Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc.
- Tuyết Ngọc! Đưa xác lão Cốc đi hỏa thiêu cho bổn nương.
Tuyết Ngọc vừa dợm bước thì Tùng Vĩ khoát tay :
- Không hỏa thiêu Cốc Thừa Tự tiền bối.
Chu Mạc Nhược nhìn lại Tùng Vĩ.
- Công tử không muốn hỏa thiêu xác lão Cốc, vậy muốn bổn nương thờ cái xác của lão à?
Tùng Vĩ khoát tay nhăn mặt nói :
- Không dám, không dám mạo phạm đến quý nương. Với lại trước khi viên tịch, lão Cốc nói đừng bao giờ để lão Cốc bên nương nương.
Đôi lưỡng quyền của Chu Mạc Nhược đỏ bừng, gằn giọng nói :
- Bổn nương cũng chẳng bao giờ muốn bên lão.
- Vậy nương nương có thể đưa xác lão Cốc về Tô Châu được chứ?
- Ngươi đáp lại cho bổn nương bí mật Ngọc Chỉ thần châu chứ?
Tùng Vĩ nghiêm giọng nói :
- Kẻ có qua, người hiểu lại. Ai thiếu phải vuông tròn.
Nhìn lại xác lão Cốc, Tùng Vĩ nhẩm nói :
- Cốc tiền bối! Tùng Vĩ xin được kính dâng người bài thơ để tiễn biệt.
Rít một luồng chân ngương căng phồng lồng ngực, Tùng Vĩ nhẩm đọc bài thơ tiễn Cốc Thừa Tự:
Ngô giang phiểm khưu khưu, nhiễu quy phục đa phong.
Thủy tịch triều ba hắc, nhật mộ tinh khí hồng.
Lộ trường hàn quan tận, điểu minh thu thảo cùng.
Dao thủy tuy vị hợp, chu sương thiết quá trung
Tọa thức vật tự yến, ngạo thị tuê ám không
Nhất thương thiên lý cực, dục vọng hoài hải phong
Viên lâm hà sở loại, vẫn biền hữu chinh hồng.
Dịch :
Sông ngô trôi đâu cùng lắm quê lại nhiều phong
Triền đêm sóng đen thăm, chiều tà cả trời hồng
Đường xa không hơi lạnh, chim kêu có thu tàn
Dao thùy tuy chưa hợp, sương hồng đã lén qua
Vì biết vật đi chậm, nằm nhìn bầu trời thâm
Buồn vì xa thăm thẳm, cô độc nhìn hải phong
Lo xa có chỉ giống chân trời hay chim hồng.
Tùng Vĩ ngâm xong, nhỏ nhẹ nói :
- Cốc tiền bối an lòng nhắm mắt.
Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược nhìn Tùng Vĩ gần như không chớp mắt. Bất giác, Mạc Nhược buông tiếng thở dài nói :
- Tùng Vĩ công tử!
Nhìn lại Mạc Nhược, Tùng Vĩ cố lấy giọng từ tốn nói :
- Nương nương có điều chi chỉ giáo?
Lưỡng lự một lúc, Mạc Nhược mới lên tiếng :
- Sau này bổn nương giống như Cốc Thừa Tự, công tử có thể tiễn bổn nương bằng một bài thơ như vừa rồi không?
Đôi chân mày Tùng Vĩ nhíu lại :
- Thơ của Tùng Vĩ để tiễn người tri nhân chứ không tiễn kẻ vô tình.
Mặt hoa của Chu Mạc Nhược nhăn hẳn lại. Buông một tiếng thở dài, Mạc Nhược cúi đầu rảo bước bỏ đi thẳng ra ngoài.
Nhìn theo Chu Mạc Nhược, Tùng Vĩ nghĩ thầm: “Kẻ hận tình có lúc cũng phải biết xót xa chạnh lòng vì tình chứ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...