CHƯƠNG 12
Tả Ký kinh hô ‘coi chừng’ là cùng lúc tiếng ngâm thơ của Đường Ca vang lên.
“Kinh khởi khước hồi đầu, hữu hận vô nhân tĩnh!”
Đường công tử trong miệng không chậm, thân thủ cũng thực lưu loát. Xoát xoát mấy kiếm, đã đem thế công của người tới chặt chẽ phong bế, theo sát mà nhảy ra ngoài miếu, cùng người nọ triền đấu. Tư thế bình tĩnh, dường như đã từng luyện qua cả trăm ngàn lần.
Tả Ký thở ra một hơi, dừng lại nơi cửa miếu, hướng ra phía ngoài nhìn lại. Chỉ thấy tro bụi tối sầm, hai thân ảnh trong ánh sáng nhạt sáng sớm ẩn ẩn hiện hiện, duy nhất có thể rõ ràng đó là tiếng Đường công tử ngâm thơ. Tả Ký nghe giọng hắn bằng phẳng không thấy dồn dập, có lẽ không xuống dốc hạ phong, cũng an tâm.
Lại một lát sau, chỉ nghe đinh một tiếng, hắc y nhân lui nhanh về phía sau hai bước, cũng không công đạo gì, chỉ phát ra một tiếng cười lạnh, phiêu nhiên đi xa.
Đường Ca thu kiếm, thở dài, chậm rãi đi vào bên trong miếu. Đợi bước thong thả đến bên cạnh đống rơm rạ, cư nhiên vén vạt áo ngồi xuống, ngửa đầu nhìn tượng thần đổ nát ngẩn ra.
Tả Ký còn chưa được ngủ, xem xét hắn ngồi xuống, không thấy đề cập tới việc xuất phát, cũng liền lười nhúc nhích. Ngồi ở chỗ kia hết nhìn đông tới nhìn tây, nhất thời nhìn Đường Ca nghĩ, Đường công tử này thực sự ý tứ, trước xuống núi ngâm thơ còn chưa tính, đêm hôm khuya khoắt, gặp đánh lén còn không quên gào to hai câu, phong độ giả bộ đến phân thượng này, coi như là cực hạn. Nhất thời lại nhìn thấy sắc trời sáng sớm suy nghĩ, lúc này người trên vách núi đã thức dậy, không biết Lục Hành Đại có phát hiện hắn đã chạy rồi không, nhìn không thấy bộ dáng hắn nhớn nhác thật đáng tiếc. Chẳng qua là nhất thời không thể quay về Tả gia trang, miễn cho họ Lục ôm cây đợi thỏ.
Hai người tĩnh sau một lúc lâu, Đường Ca bỗng nhiên rút kiếm ra, sử dụng mũi nhọn của kiếm trên mặt đất xoát xoát vẽ gì đó, tái ngẩng đầu hướng Tả Ký: ” Tả huynh. . . . . . Ở chỗ ma giáo có từng gặp qua cây hoa như vậy?”
Tả Ký nghiêng đầu xem xét: “Này là cây gai tử sao! Ở nhà của ta, bên đường, mương máng, mọi nơi đều có.”
Đường Ca lắc đầu: “Mỹ danh của nó là ‘ sâm tử phong’ chính là kỳ hoa truyền đến từ Tây Vực. Tuy rằng giống như cây gai, có lá lớn màu trắng cùng năm nhị, nhưng màu nhị không giống nhau, đa số màu tím đen, hoa cũng lớn hơn một chút, ngược lại hương hoa có phần tương tự. Tả huynh tại ma giáo có từng gặp qua, hoặc là ngửi được đan dược có mùi tương tự hay không?”
Tả Ký ninh lông mi: ” Trên nhai không có hoa này, đan dược sao. . . . . . Ngươi nói như vậy khẳng định là thứ tốt, cho dù có họ Lục cũng nhất định giấu đi, hắn thực keo kiệt!”
Đường Ca bật cười, cũng không hỏi tới nữa, lánh sang chuyện khác: ” Người vừa mới đánh lén ta chính là ‘Ảnh kiếm’ Tân Hiển, người này quen mai phục đánh lén, khiến người ta rầu rĩ, vốn tưởng rằng ngày hôm trước đã vùng thoát khỏi hắn, không nghĩ lại cùng tới đây, trái lại còn làm phiền hà Tả huynh đệ.”
Tả Ký vội vàng xua tay: “Là ta liên lụy công tử, chỉ cần không phải Lục Hành Đại đuổi theo là tốt rồi.” Khó trách Đường Ca ứng phó thong dong tiêu sái như thế, xem ra là bị đánh lén thành quen.
Đường Ca nói: “Tả huynh đệ yên tâm, chỉ cần rời khỏi ma giáo tổng đàn, lục giáo chủ sẽ không đuổi theo.” Thấy Tả Ký vẫn vẻ mặt hoài nghi, liền bổ sung nói: ” Lục giáo chủ tuy rằng đối với võ học là thiên phú dị bẩm, thiên hạ xưng hùng. Nhưng lại có nhược điểm hạng nhất ít người biết. . . . Hắn cảm ứng phương hướng cực kém, rất dễ lạc đường.”
Nói tới đây, ánh mắt chớp động, khóe miệng giơ lên, lộ ra một nụ cười xém xưng là tinh nghịch: “Sau khi ngươi và ta xuống núi, ở dưới nhai nhiễu vài vòng mới đi, nếu như Lục giáo chủ đuổi theo, chỉ sợ giờ phút này còn đảo đi đảo lại ở trong rừng chưa ra được.”
Hai người nghỉ ngơi đến hừng đông, vào phụ cận thành trấn, Đường Ca đổi đi y phục dạ hành, lại trở thành một công tử nhanh nhẹn.
Từ nay về sau mấy ngày hồi trình, lại gặp Tân Hiển đánh lén nhiều lần, mỗi lần đều là một kích không trúng liền cười lạnh mà đi. Tả Ký mới đầu còn bị dọa chấn kinh, về sau thành thói quen, cũng dần dần từ Đường Ca biết được ân oán gút mắt giữa hai người.
Nguyên lai Lạc Dương Nghiêm gia cùng Đỗ gia, vốn là hai phe phái xuất phát cùng môn.
Vài thập niên trước, trong chốn võ lâm có một bang phái thanh danh hiển hách, danh viết ‘ Kiếm ảnh môn’. Trong đó môn chủ khinh công kiếm pháp song tuyệt, giang hồ nhất thời không có người thứ hai. Sau này xu thế bang phái ngày càng lớn, môn hạ đệ tử tốt xấu lẫn lộn, làm việc đường hoàng ngang ngược, gần như đắc tội hầu hết nhân vật trong hắc bạch lưỡng đạo.
Khi bang chủ còn ở, dựa vào một thân võ nghệ áp chế thì còn vô sự. Đợi cho bang chủ quy tiên, các đệ tử chẳng những hống hách lộng hành thành quen mà còn không biết thu liễm. Bạch đạo hiệp sĩ thì không nói, tà ma ngoại đạo há lại dễ đối phó? Cuối cùng trong một đêm gặp phải ma giáo đánh úp, diệt môn. Chỉ có hai đồ đệ tư chất thường thường, vì bị phái ra ngoài làm việc vặt vãnh, tránh được kiếp nạn này.
Hai vị đồ đệ kiếm ảnh môn tìm được đường sống trong chỗ chết kia chính là tổ tiên hai nhà Nghiêm Đỗ. Hai người này qua đi đau thương đương nhiên thương lượng việc tập võ báo thù. Nề hà nguyên bản bọn họ không phải là đệ tử tâm đắc của sư môn, võ nghệ cũng chỉ học tốp năm tốp ba, Nghiêm sư huynh vừa mới tập đến ‘Trục nguyệt bộ”, Đỗ sư đệ vừa mới học được “Bát vân kiếm”. Trực tiếp báo thù chắc chắn là lấy trứng chọi đá, chỉ đành ôm nỗi hận mà nhẫn nhục, cố gắng nỗ lực tu luyện rồi hãy nói.
Sư huynh đệ gắng sức trao đổi, nhưng thủy chung không thể học được tu tập của đối phương. Hai người đều hiểu được tư chất tự thân có hạn, quả thật không sai, thế là giảng định, song phương thu đệ tử ứng với hai bên học tập, đem võ nghệ của môn phái phát dương quang đại. Qua hai đời như vậy, hai nhà cũng thành thật giúp đỡ lẫn nhau, dần dần có chỗ đứng trên giang hồ.
Tới thế hệ phụ thân Nghiêm Việt, Đỗ gia thì xuất hiện nhân vật Đỗ Lập Nhẫn. Chẳng những có thể tinh thông bát vân kiếm pháp mà ngay cả trục nguyệt bộ của Nghiêm gia cũng thạo. Mới ra giang hồ vài năm, thanh danh đã thước khởi. Danh hiệu Đỗ gia kiếm từ từ vang dội. Thời gian qua đi, Đỗ gia liền mọi nơi cao hơn Nghiêm gia một cái đầu. Nghiêm Lập Cẩn vốn là người tâm cao khí ngạo, hai người đều là thế giao huynh đệ thuở nhỏ cùng tu tập, hiện giờ nảy sinh phân tranh cao thấp, trong lòng liền nổi lên rạn nứt, hai nhà tất nhiên không thể thân thiện như trước.
Đợi cho chính mình thu đệ tử, tuy nói thường xuyên lui tới, thế nhưng chuyện qua lại cũng không nhắc tới.
Kiếm pháp của Tân Hiển tự nhiên là không cần phải nói, khinh công cũng xưng được là thân thủ hạng nhất. Đường Ca tuy rằng khinh công cao tuyệt, thế nhưng kiếm thuật lại thường thường, cũng không biết là sư phó năm đó chưa từng lĩnh hội thấu triệt, hay là lúc trước Đỗ gia dạy lại có giấu diếm bớt đi. Theo thiếu niên đồng lứa lớn dần. Tinh thần Nghiêm trang chủ càng thêm sa sút.
Khi đó hai nhà Nghiêm Đỗ tuy có khúc mắc, bọn tiểu bối cũng vẫn lui tới. Trong vài vị thiếu niên bằng hữu, Tân Hiển lớn tuổi nhất, đối Nghiêm gia tam huynh đệ chăm sóc có thừa. Hắn cùng với Đường Ca tuổi xấp xỉ, chơi thân nhất, chẳng qua là e ngại sư phụ hai bên, không thể dùng võ nghệ trao đổi. Khi đó hai người còn từng ước định, đợi cho ngày sau chấp chưởng sơn trang, nhất định phải thông công pháp, tuy hai mà một.
Ai ngờ thế sự hay thay đổi, nhị đệ tử Nghiêm gia vẫn ôn hòa lanh lợi cư nhiên vô thanh vô tức liền tìm nơi nương tựa ma giáo. Nghiêm trang chủ kinh sợ lẫn lộn, bệnh bộc phát nặng, nằm trên giường nửa năm mới khỏi hẳn. Trong lúc này, Đường Ca nhân duyên tế hội, nhận được một quyển kiếm phổ. Kiếm pháp trong đó tinh diệu vô song, so với ‘ Bát vân kiếm pháp’ gia truyền của hai nhà lại cao hơn một bậc. Hắn tu tập tiếp tục liền làm được đàn kiếm công tử ngày hôm nay.
Đường Ca tập thành kiếm pháp, lại xuất hiện trong giang hồ, không bao lâu thanh danh lan xa, không chỉ võ công hơn người, chỉ cần phong độ khí phái ngâm thơ xướng ca, cũng làm cho các hiệp nữ giang hồ càng thêm coi trọng.
Nghiêm trang chủ vốn đối ma giáo đã có kẻ thù truyền kiếp, hiện giờ lại có việc của Thạch Thành Bích, tự nhiên là hận nghiến răng nghiến lợi, bởi vậy sau khi lành bệnh thì ngược lại với tinh thần sa sút ban đầu, phàm là liên lụy đến việc chính tà tranh chấp tất nhiên liền có bóng dáng của hắn. Hơn nữa Đường Ca tên tuổi vang dội, Nghiêm gia trang lại lần nữa thành đề tài câu chuyện trong quán trà tửu lâu.
Người trong Nghiêm gia đều là thần thái phi dương, chỉ có Đường Ca, lại bắt đầu phiền não.
Sau khi hắn học thành kiếm pháp, chuyện thứ nhất đó là đi tìm Tân Hiển luận võ, lại vô ý một chiêu đem kiếm của Tân Hiển đánh bay. Người nọ lúc này thay đổi sắc mặt, từ nay về sau tái kiến liền luôn mang một bộ dạng tâm sự trùng trùng điệp điệp. Hắn lại tìm cơ hội cùng Đường Ca so đo võ nghệ, tiếp tục tỷ thí lại bại nhiều thắng ít, hai người tương đối xấu hổ, liền lạnh nhạt rất nhiều.
Đợi cho đến thời gian năm năm nay, hai nhà đồng thời nhận được một tin tức, “Tây Vực dị hoa “Sâm tử phong” xuất thế. Nếu như có được hoa này, thừa dịp còn tươi đem tinh luyện, có thể đạt thành linh đan, với người học võ rất có lợi. Khi cùng tìm được chỗ hoa nở thì đó là ở một khe núi phụ cận Tả gia trang.
Vô luận như thế nào, hai nhà luôn là nhất mạch, vẫn là có thể thương lượng. Bởi vậy khi hoa nở, một cành hoa hái xuống phân thành hai. Vốn tưởng rằng như vậy là vô sự, ai nấy đều vui mừng, ai ngờ buổi tối ngày đó, cùng ở lại một khách *** nghỉ tạm, danh y đi theo khai lô chế thuốc, Nghiêm gia thuận buồm xuôi gió đến lúc luyện được đan. Đỗ gia bên kia gặp phải kẻ trộm, đã đánh mất sâm tử phong.
Đường Ca suy nghĩ một lược, nhớ tới ban ngày gặp qua hai người Lục Thạch, việc này tám chín phần mười là bọn họ làm. Lúc ấy mình coi giữ phòng thuốc không có thời gian rỗi, đúng là bất đắc dĩ, nếu không thì thật tai hoạ. Ai ngờ qua hai ngày, trên giang hồ truyền ra một ít tin tức: cái gì Nghiêm gia trang cùng ma giáo quan hệ không đơn giản, Thạch hộ pháp tâm luyến sư môn; cái gì mà Nghiêm gia trang sau lưng giấu đao, kẻ trộm trong nhà khó phòng vân vân.
Chuyện này đem Nghiêm trang chủ tức sùi bọt mép, dưới sự giận dữ liền thỉnh lão nhân có địa vị trong địa phương đến làm chứng, đem đan dược trong tay mình niêm phong giao cho họ giữ. Công bố một ngày việc Đỗ gia chưa xong, vật ấy một ngày sẽ không dùng. Quay đầu liền bắt đầu chuẩn bị tru ma đại hội.
Cũng là từ khi đó, Tân Hiển liền thẳng thắn cùng Đường Ca bất hoà, bắt đầu những ngày đánh lén khiêu khích.
Tiểu kịch trường: Lộ trình của Lục giáo chủ.
Từ Tả gia trang đến Lạc Dương, nói gần không gần, nói xa không xa, nếu như là người thường đi bộ, ước chừng đi bảy tám ngày mới đến. Nếu là võ lâm nhân sĩ có khinh công, nhà hào phú có ngựa, chỉ mất hai ba ngày là có thể đến.
Giờ phút này trên đường lớn có hai người đang đi, một xanh một trắng, chính là Lục giáo chủ cùng Thạch hộ pháp trung thành và tận tâm của hắn.
Thạch hộ pháp không chỉ có trung thành mà còn kính cẩn. Thủy chung đi chậm hơn giáo chủ nửa bả vai, giáo chủ đi liền đi, giáo chủ dừng liền dừng. Nếu Lục Hành Đại ở lối rẽ do dự, liền cúi đầu yên lặng đợi giáo chủ đại nhân hạ quyết định cuối cùng.
Trên đường đi ngày thứ ba, Lục giáo chủ gặp phải một đám võ lâm nhân sĩ đón đầu, Lục giáo chủ nhìn đất dưới chân bọn họ, phán đoán những người này đi về hướng Lạc Dương, vì thế đi theo.
Chỉ đi có nửa ngày, võ lâm nhân sĩ nổi giận: “Họ Lục, ngươi muốn đánh liền đánh, muốn giết cứ giết, đem chúng ta ra đùa giỡn giống như mèo vờn chuột thì vui lắm sao? Đại gia chẳng lẽ sợ ngươi?”
Binh binh một trận đánh loạn, làm bị thương người qua đường vô tội Tả Ký một lần.
Ngày thứ bảy, đi dạo loạn đến giữa trưa, vào quán trà dùng trà. Lục giáo chủ rút kinh nghiệm xương máu, quyết định hoà nhã tìm người hỏi đường. Mới vừa lộ khuôn mặt tươi cười, vừa lúc gặp phải khuôn mặt lần trước từng bị Thạch hộ pháp tẩn cho một trận.
Lại là binh binh một trận loạn đánh, lại làm bị thương người qua đường vô tội Tả Ký một lần.
Ngày thứ mười một, bay tới tiệm cơm ở nơi nào đó, mới vừa vào cửa, liền trông thấy đám người từng bị Thạch Thành Bích tẩn cho hai lần đang ngồi trong đại sảnh.
Lục giáo chủ bỗng nhiên sinh ra một loại linh cảm số mệnh: có lẽ ta vĩnh viễn đến không được Lạc Dương. Vì thế cúi đầu tìm kiếm, quả nhiên tìm được cái tên tiểu nông dân keo kiệt tính toán chi li. Nếu đã là người đồng bệnh tương liên, đều là lộ si (aka mù đường), như vậy chăm sóc lẫn nhau cũng là chuyện phải làm, cấp bạc sớm tốt hơn.
Lần thứ ba binh binh một trận loạn đánh. Làm bị thương người qua đường vô tội Tả Ký lần thứ ba.
Ra tiệm cơm, Lục giáo chủ quyết định cúi đầu trước sự thật.
Hắn đối với bầu trời mây bay nói: “Ta sai rồi, ta không nên mặc quần áo của Thạch hộ pháp, giả mạo hắn đi trêu chọc Nghiêm tiểu công tử.”
Thạch hộ pháp ngẩng đầu lên, vẻ mặt trung thành và tận tâm: “Giáo chủ, phía sau ngài không xa chính là thành Lạc Dương, để thuộc hạ đi tiên phong thôi.”
Tiệm cơm sau lưng, vài vị võ lâm nhân sĩ nâng lẫn nhau giãy dụa đứng lên, Lão Đại đi đầu phun ra một búng máu với nước miếng: “Người trong ma giáo quả nhiên ác độc!~ Ta chờ vì trốn hắn, cố ý đi ở phía sau dưỡng thương vài ngày, bọn họ lại đặc biệt không đi, tìm chúng ta đánh, thật sự là khinh người quá đáng! Tru ma đại hội lần này, chúng ta nhất định tham gia!”
===
Tội cho anh giáo chủ =)))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...