Tô Chuyết không nghĩ nhiều, liền nhảy vào trong nước. Hai tay y vồ lấy, bắt được hai người thiếu niên, ném về phía bên cạnh, rơi đến chỗ dòng nước chậm hơn. Nhưng mà nhiều người rơi xuống nước, một mình Tô Chuyết cũng không cánh nào cứu lên toàn bộ. Thêm nữa dòng nước quá xiết, ngay cả y cũng suýt nữa không đứng vững được.
Bỗng nhiên một chiếc thuyền nhỏ chạy đến trước người, một người trên thuyền hô lớn: "Thiếu hiệp, mau mau lên thuyền!" Nói xong vươn tay ra kéo y.
Tô Chuyết quay đầu nhìn lại, chính là tri phủ Lịch Thành, Khâu Cung Nhân. Y bắt lấy cánh tay Khâu Cung Nhân, nhảy lên thuyền nhỏ.
Khâu Cung Nhân kéo y lên thuyền, chẳng kịp nói chuyện, trước tiên chỉ huy thuyền nhỏ chung quanh cứu kẻ rớt xuống nước. Chỉ một lúc sau, càng lúc càng nhiều thuyền nhỏ lái tới từ ngoài thành, đứng trên thuyền đều là quân sĩ thân mang thiết giáp. Một tướng quân trẻ tuổi dẫn đầu đứng trên một con thuyền, bỗng nhiên thấy mấy người nạn dân chen lên thuyền, hô quát một tiếng. Một đám giáp sĩ vụt một tiếng, đồng loạt rút ra cương đao bên hông.
Nạn dân trông thấy thế trận này, giật nảy mình, không dám tiếp tục rối loạn. Trải qua việc hù dọa này, tràng diện tức thì đạt được khống chế, quan sai quân sĩ không ngừng tiếp ứng nạn dân lên thuyền, chuyển đến chỗ cao.
Khâu Cung Nhân nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới quay đầu nói với Tô Chuyết: "Vị thiếu hiệp kia, vừa rồi may mà có ngươi a!"
Tô Chuyết lắc đầu đáp: "Đâu có, chỉ là tiện tay mà thôi!"
Khâu Cung Nhân ra hiệu đẩy thuyền đến ven đường, hai người leo lên nóc nhà của một cửa hàng bên đường. Khâu Cung Nhân hỏi: "Không biết thiếu hiệp xưng hô thế nào?"
Tô Chuyết lại lấy ra khối lệnh bài kia, đáp: "Ta là hữu nhai sử Trường An, bộ đầu Lưu Vấn Thiên!"
Khâu Cung Nhân nhướng mày, tựa hồ có chút ấn tượng với danh tự này, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. Hắn hỏi: "Nguyên lai là Lưu bộ đầu, không biết ngài vì sao đến Lịch Thành vậy?"
Tô Chuyết nói: "Không dối gạt Khâu Tri phủ, ta đang truy đuổi một vụ án mà tới Lịch Thành. Vụ án này còn có liên lụy với công bộ viên ngoại lang Tào Lễ Nghĩa!"
Y cố ý nói ra tên của Tào Lễ Nghĩa, quả nhiên Khâu Cung Nhân nghe thấy, rõ ràng lắp bắp kinh hãi, hỏi: "Liên luỵ gì?"
Tô Chuyết ra vẻ do dự đáp: "Chúng ta hoài nghi Tào Lễ Nghĩa động tay động chân trong công trình bờ đê!"
Khâu Cung Nhân vỗ bàn tay một cái, cả giận nói: "Ta đã đoán được là như thế! Thuỷ lợi Hoàng Hà đã tiến hành từ đầu năm, xây lên đê đập rộng tới 10 trượng, làm sao lại không chịu được một lần va chạm, va vào đã đổ rồi? Hơn nữa Tào Lễ Nghĩa vừa nghe nói Hoàng Hà vỡ, liền không thấy rồi. Ta thấy là tự biết tội lỗi khó thoát, trốn mất!"
Tào Lễ Nghĩa biến mất, Tô Chuyết sớm đã biết. Hai người đang nói chuyện, người tướng quân trẻ tuổi vừa nãy từ trên thuyền nhỏ nhảy lên một cái, rơi xuống nóc nhà hai người đang đứng. Tô Chuyết âm thầm giật mình, chiếc thuyền nhỏ kia cách nóc nhà có tới vài trượng, người này lại có thể nhảy một cái mà qua, võ công quả thực không tầm thường.
Tô Chuyết không khỏi liếc mắt đánh giá tướng quân trẻ tuổi kia, chỉ thấy tuổi tác ước chừng ba mươi, một thân áo tơ trắng, mặt mày kiên cường, khí khái hào hùng bừng bừng. Khâu Cung Nhân thấy hắn, vội vàng hành lễ nói: "Vệ tướng quân!" Trong lời nói tựa hồ có chút e ngại người này.
Người kia "Ừ" một tiếng, nhìn về phía Tô Chuyết, hỏi: "Hắn là ai?"
Khâu Cung Nhân vội vàng giới thiệu hai người với nhau: "Vị này là Trường An Lưu bộ đầu. Lưu bộ đầu, vị này chính là Lịch Thành truân (đóng quân) Vệ tướng quân, Vệ Thắng Vệ tướng quân!"
Tô Chuyết cũng không nhận ra gã, khom người thi lễ một cái. Vệ Thắng liếc mắt nhìn y, tay cũng chẳng nhấc, trong lỗ mũi hừ một tiếng, xem như chào hỏi. Tô Chuyết nào ngờ gã ngạo mạn như vậy, trong lòng không vui, nhưng cũng không tiện nói thêm điều gì.
Vệ Thắng đột nhiên nói ra: "Lịch Thành thành cao, tế thủy (cứu tế), nạn dân ven bờ Hoàng Hà tất nhiên sẽ chen chúc mà tới. Khâu Tri phủ đã chuẩn bị tốt chưa a?"
Khâu Cung Nhân cung kính đáp: "Dạ dạ, hạ quan nhất định cố gắng hết sức!"
Vệ Thắng hừ một tiếng, nói: "Như thế thì tốt, bây giờ Tào Lễ Nghĩa chạy án, gánh nặng cứu tế, liền rơi vào trên đầu chúng ta!"
Vừa dứt lời, ba năm người thân mang quan phục nâng đỡ nhau, chạy đến gần. Khâu Cung Nhân và Vệ Thắng trông thấy mấy người này, không khỏi nhíu mày. Mấy kẻ kia ướt như chuột lột, thấy hai người, vội vàng quỳ xuống nói: "Vệ... Vệ tướng quân, Khâu Tri phủ..."
Vệ Thắng cười lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi chẳng phải là tiểu quan lại đi theo Tào Lễ Nghĩa trị thủy sao? Các ngươi không phải ở trên mép đê lớn sao? Không ngờ chạy cũng nhanh thế!"
Những người kia run rẩy không dám nói lời nào.
Vệ Thắng lớn tiếng nói với Khâu Cung Nhân: "Khâu Tri phủ, bản tướng quân còn phải chỉ huy vệ quân khơi thông nước lũ, cáo từ!" Dứt lời cũng chẳng quay đầu lại, liền rời đi.
Khâu Cung Nhân ôm quyền hành lễ, thẳng đến bóng dáng của Vệ Thắng biến mất không thấy nữa. Mấy tên tiểu quan lại vẫn còn quỳ trên mặt đất, không dám nói lời nào. Khâu Cung Nhân liếc mắt nhìn bọn hắn, lạnh lùng nói: "Hiện tại Tào Lễ Nghĩa đang ở đâu hả?"
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, đáp: "Tiểu nhân... Tiểu nhân vừa mới trở về từ cõi chết, chẳng biết Tào đại nhân ở nơi nào..."
Khâu Cung Nhân hừ hừ cười lạnh, nói: "Vậy hắn ăn hối lộ trái pháp luật, dẫn đến chuyện nạn lụt, các ngươi tự nhiên cũng không biết sao?"
Mấy tên tiểu quan lại biết ông ta đang nói kháy, không khỏi toàn thân phát run, nói không ra lời. Tô Chuyết đứng ở một bên, thầm nghĩ: "Mấy người kia là chúc quan (quan phụ thuộc) của Tào Lễ Nghĩa, tất cả mọi chuyện của Tào Lễ Nghĩa, đều cần bọn hắn thực hiện một cách cụ thể, sao lại không biết Tào Lễ Nghĩa đã làm gì!"
Một người lại đáp: "Khâu Tri phủ... Tào đại nhân làm gì, tiểu nhân... Tiểu nhân thật sự không biết a!"
Khâu Cung Nhân nặng nề hừ một tiếng, chỉ là lúc này chưa có chứng cứ, cũng chưa tìm thấy bản thân Tào Lễ Nghĩa, dù sao mấy người kia cũng tính là quan lại, tự nhiên không tiện giam giữ. Hắn đang chuẩn bị nói chuyện, chỉ nghe cách đó không xa, mấy người đột nhiên chạy đến, vừa chạy vừa kêu khóc: "Khâu đại nhân, ngài cần làm chủ cho tiểu dân a!"
Khâu Cung Nhân nhìn thoáng qua gã mập mạp chạy ở phía trước nhất, lập tức nhíu mày. Lúc này trời đã tối hẳn rồi, Tô Chuyết chỉ nhìn thấy mấy cái bóng đen lớn mập vấp rồi lại vấp mà chạy qua bên này, tới gần mới thấy rõ, là mấy tên thương nhân bụng phệ thân mang tơ lụa.
Một người chạy lên trước, quỳ gối trước mặt Khâu Cung Nhân, ôm lấy hai chân ông ta, khóc lóc nói: "Xin Khâu đại nhân làm chủ cho bọn tiểu dân a..."
Khâu Cung Nhân không kiên nhẫn nói: "Ngươi lên trước đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Người kia nói: "Đại nhân, vừa rồi một đám đạo tắc tới trong nhà tiểu nhân, mở ra kho lúa. Nhưng lương thực của tiểu nhân... Đều bị lưu dân cướp rồi a... Cầu xin đại nhân mau phái binh đi đuổi bắt đạo tặc a!"
Mấy kẻ bên cạnh cũng ồn ào phụ họa, không phải kho lúa trong nhà bị cướp, thì là tiệm thóc tiệm vải bị mở cửa, hàng hóa trong tiệm không cánh mà bay. Tô Chuyết mừng thầm trong lòng, xem ra bọn Yến Linh Lung đã đắc thủ! Chỉ cần an trí thoả đáng, những vật này có thể hóa giải thời khắc tai dân khẩn cấp đây.
Khâu Cung Nhân hừ một tiếng, đè lại lửa giận, hỏi: "Nhưng có ai tử thương không? Tài vật khác trong nhà có tổn thất gì không?"
Người kia lắc đầu, đáp: "Đó thật không có, đám dân quê mùa kia chỉ cướp một ít thức ăn..."
Khâu Cung Nhân lớn tiếng nói: "Hồ lão bản, nhân thủ của ta hiện đang cứu tế, ổn định nạn dân, chỗ nào còn có người đi trông nhà cho các ngươi hả? Lại nói, hiện tại Hoàng Hà ngập lụt, kéo dài nghìn dặm, nạn dân đâu chỉ ngàn vạn. Các ngươi đã không muốn lấy ra chút tích súc cứu nạn cứu người, lại còn tới cầu cạnh ta canh cổng cho các ngươi hả?"
Mấy người Hồ lão bản nghe thấy nạt nộ, run rẩy, không dám nhiều lời. Tô Chuyết nói: "Khâu đại nhân, mấy vụ án này nghe có vẻ không giống nạn dân tranh cướp, trái lại hình như có người tổ chức. Ta nghĩ, có lẽ là giang hồ hào hiệp cướp phú tế bần đi..."
Khâu Cung Nhân gật đầu, rất tán thành, mặc dù ông ta thân ở quan trường, cũng không ủng hộ cách làm như thế, thế nhưng giờ phút này cũng chẳng rảnh bận tâm. Hắn nói với những người kia: "Các ngươi còn không mau về, bảo vệ tốt người nhà là được rồi. Lần này cũng chỉ có thể xem là hao tài tiêu tai đi!"
Hồ lão bản nghe ông ta nói vậy, nơi nào còn dám nói tiếp, khúm núm vâng dạ. Khâu Cung Nhân quay đầu thấy mấy tiểu quan lại kia còn đứng ở nơi đó, trong lòng càng thêm bực bội, mắng: "Đến nay tai họa đã thành, còn không mau đi cứu tai cứu người, đứng đó làm gì!"
Mấy người như nghe thánh chỉ, vội vã không ngừng chạy xa. Tô Chuyết vẫn không nhịn được nhíu mày, thầm nghĩ: "Mấy kẻ kia can hệ trọng đại, thả đi như thế, sẽ không có việc gì sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...