Chiến đấu cũng không kéo dài bao lâu. Người Khiết Đan rất có huyết tính, vậy mà không có người nào đầu hàng. Bởi vậy bị quân Tống không chút lưu tình giết sạch toàn bộ.
Ngay ở lúc này, lưu tình đối với kẻ địch chính là vô tình đối với mình và đồng bạn.
Tô Chuyết cũng không muốn xem tràng cảnh bọn họ dọn dẹp chiến trường, đi qua một nơi xa. Chu Thanh Liên đứng ở bên cạnh Tô Chuyết, khe khẽ thở dài:
- Sắp kết thúc rồi chứ?
Tô Chuyết biết lão nói cái gì, trầm mặc một lát, đáp:
- Gia Luật Hùng Tài chết rồi, Tiêu Thiên Đình chết rồi, chắc chắn Liêu hoàng sẽ rất nhanh hạ lệnh rút quân.
Chu Thanh Liên nói:
- Ngươi nghĩ kỹ trở về Đại Tống sau đó nên làm gì chưa?
Tô Chuyết thở dài thườn thượt, nói ra:
- Chưa biết...
Dừng một chút, lại nói:
- Vẫn là còn sống trở về trước rồi hẵng tính!
Nói xong Tô Chuyết quay người rời đi, vừa vặn đối mặt với Hạ Thanh Phong. Hạ Thanh Phong biểu lộ kỳ quái, hiển nhiên nghe thấy hai người đối thoại, cảm thấy khó hiểu.
Tô Chuyết hỏi:
- Có việc gì không?
Hạ Thanh Phong nhận ra Tô Chuyết không cao hứng cho lắm, hỏi vội:
- Tô tiên sinh, các huynh đệ đã dọn dẹp xong xuôi, cũng an táng người Khiết Đan ở chỗ này theo phân phó của tiên sinh. Bước kế tiếp chúng ta nên hành động như thế nào?
Tô Chuyết ngóng nhìn thảo nguyên hoang vu phương xa, thản nhiên nói:
- Tiếp tục cướp bóc, chế tạo rối loạn, thẳng đến khi Khiết Đan rút quân!
Tin tức rất nhanh liền truyền đến triều đình Đại Liêu. Thất hoàng tử bị giết, Nam Viện đại vương Tiêu Thiên Đình chiến tử, ngay cả chưởng môn nhất đại bang phái Khiết Đan là Tiêu Thiên Quân cũng tự dưng bị giết.
Từng tin tức kinh thiên động địa truyền đến, khiến cho trên dưới triều đình đồng loạt hoảng sợ. Ngay cả Liêu hoàng bệnh lâu cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra, một cước đạp đổ long án xuống đất, cho thấy sự phẫn nộ trong lòng ông ta.
Bọn hắn đã điều tra rõ, chi đội quân Tống tiến vào Khiết Đan chẳng qua chỉ có năm ngàn người. Thế nhưng quân canh giữ ở các nơi và một vạn kỵ binh mà Tiêu Thiên Đình lặng lẽ mang về, quả thực là không có cách nào tóm được bọn chúng. Mỗi lần nhận được kế hoạch vây quét từ các nơi truyền lên, nhưng không lâu sau liền sẽ thu được tin tức vây quét thất bại.
Trên dưới toàn quốc đã tập kết mấy vạn binh mã, vây quét hơn một tháng, nhưng từ đầu đến cuối không thể tiêu diệt nhóm quân Tống này. Ngược lại quân Tống cướp bóc thôn trang thỉnh thoảng truyền đến tin tức làm cho lòng người bàng hoàng.
Đến nước này rồi, tất cả mọi người đều đã ý thức được, nhất định phải triệu hồi mười bạn tinh binh ở tiền tuyến. Không chỉ bởi vì chi quân đội mà Tô Chuyết dẫn đầu, càng là bởi vì thời buổi ngày đông giá rét, lương thảo tiếp tế thực sự khó khăn. Nếu như lại để cho Tô Chuyết đánh cướp đội ngũ đưa lương, đến lúc đó đại quân ở tiền tuyến hết đạn cạn lương, thì hậu quả khó mà lường được.
Liêu hoàng lại lần nữa hạ chỉ, Liêu quân ở Tống cảnh không có Tiêu Thiên Đình quản sự, phó tướng còn lại không dám cãi mệnh, đành phải suất quân lũ lượt rút lui. Tất cả châu huyện xâm chiếm lúc trước đều bỏ qua.
Một con khoái mã phi như bay mà đến, truyền tin tức này vào trong tay Tô Chuyết. Trên khuôn mặt tái nhợt của Tô Chuyết rốt cục nở một nụ cười.
Mặc dù trải qua hơn một tháng, nhưng trước sau không nhận được tĩnh dưỡng điều trị đầy đủ, Tô Chuyết khôi phục tổn thương cực chậm, cho tới bây giờ còn khó có thể vận dụng võ công.
Con mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm gương mặt Tô Chuyết. Từ khi tiến vào Liêu cảnh đến bây giờ cũng đã hơn hai tháng. Ban đầu từ năm ngàn ngươi khôi giáp sáng loáng, bây giờ biến thành hơn hai ngàn người quần áo hỗn tạp rách rưới. Duy nhất không thay đổi là linh hồn cương nghị và ngọn lửa bùng cháy trong mắt bọn họ.
Tô Chuyết đặt tờ giấy trong tay xuống, trầm giọng nói:
- Các huynh đệ, chúng ta có thể về nhà rồi!
Tiếng nói của Tô Chuyết không lớn, lại rõ ràng truyền vào trong lỗ tai của mỗi người. Yên lặng một hồi, trong đám người chợt bộc phát ra một tiếng hô rung chuyển đất trời.
- A ——
- Về nhà rồi ——
Không biết ai hô một tiếng, mọi người bỗng nhiên túm tụm quanh Tô Chuyết, khiêng Tô Chuyết lên, nhấc lên giữa không trung. Nếu không phải bận tâm Tô Chuyết trọng thương chưa lành, thì sớm đã ném hắn lên rồi.
Ngọc Nương xông về phía trước, liên tục đập mấy tên hán tử lỗ mãng này, miệng thì mắng:
- Mau đặt hắn xuống! Các ngươi muốn hại chết hắn sao?
Mấy tên hán tử bị Ngọc Nương đánh quay sang nhếch miệng cười với nàng một tiếng, nếu không phải Ngọc Nương là phụ nữ, lại đang ôm con, chỉ sợ cũng muốn khiêng nàng lên. Hai tháng nay, mỗi ngày Ngọc Nương trị thương băng bó cho bọn họ, y hệt như một đại phu dụng tâm, nào có thể nghĩ đến trước đây nàng là một yêu nữ chuyên môn hạ độc hại người.
Mọi người náo loạn một trận, dần dần bình ổn lại. Bọn họ y nguyên mười phần cảnh giác, dù sao vẫn đang ở hiểm địa. Nhưng bầu không khí vui sướng còn chưa tiêu tán, tất cả mọi người ba năm một bọn, đã bắt đầu nhỏ giọng bàn luận nên về nhà gặp mặt vợ con thân nhân như thế nào.
Ngọc Nương bước lên đưa mắt nhìn thoáng qua Tô Chuyết, hỏi:
- Thế nào? Ngươi không sao chứ?
Tô Chuyết nhìn xem vẻ mặt ân cần của nàng, không thể nín được cười, nói ra:
- Xem ra ngươi đã thành đệ tử chân chính của Chu tiền bối! Về sau nên đổi giọng gọi Ngọc lang trung rồi!
Ngọc Nương nặng nề hừ một tiếng, quay người chạy đi. Chu Thanh Liên ở một bên vuốt râu cười to:
- Không ngờ tính tình Ngọc Nương cũng đã thay đổi!
Tô Chuyết gật đầu, thở dài:
- Đúng vậy, chiến tranh thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ...
Chu Thanh Liên nói:
- Kỳ thật nếu như vào lúc Khiết Đan rút quân, quân canh giữ Đại Tống có thể có thể áp dụng truy kích, phối hợp hành động của chúng ta, hẳn là có thể làm cho quân Liêu trọng thương!
Tô Chuyết nhíu mày, cười nói:
- Không ngờ Chu đại phu không đọc sách thuốc, thế mà cũng học đòi binh pháp rồi!
Chu Thanh Liên cười nói:
- Là ta mưa dầm thấm đất, kinh qua những ngày này sao có thể không học được một chút môn đạo?
Tô Chuyết gật đầu, nói:
- Đáng tiếc thủ tướng của Đại Tống đa số đều là hạng người bảo thủ không chịu thay đổi, không biết tiến thủ, không cầu có công chỉ cầu không có tội. Bọn hắn nhất định không dám rời thành truy kích, cho nên chúng ta cũng không cần ôm ảo tưởng này.
Chu Thanh Liên thở dài, nói:
- Nếu như vậy, đường về của chúng ta lại phải quanh co một chút.
Lúc này, Hạ Thanh Phong cùng Quách Uy và Chung Vũ bước nhanh tới. Năm vị đội trưởng của Toàn Phong doanh đến nay chỉ còn lại hai người này.
Hạ Thanh Phong mở miệng hỏi:
- Tô tiên sinh, ta tìm hai người họ tới thương nghị kế sách rút về!
Trải qua hai tháng ma luyện, Hạ Thanh Phong càng ngày càng thành thục, đã có thể một mình đảm đương một phía. Nhìn xem đồng bạn sớm chiều ở chung hai tháng, trong lòng Tô Chuyết dâng lên cảm giác ấm áp, ngồi xuống ngay tại chỗ, nói:
- Tốt! Chúng ta lại hành động một lần cuối cùng!
Mấy người vây thành một vòng tròn, Tô Chuyết mở miệng nói trước:
- Nếu như ta đoán không sai, lần này người Khiết Đan khẳng định sẽ không dễ dàng thả chúng ta về. Kế hoạch của bọn hắn nhất định sẽ là, quân canh giữ thượng binh từ bắc hướng nam và đại quân rút về từ nam hướng bắc, muốn tiến hành một trận lùng bắt tỉ mỉ nhất nhằm vào chúng ta!
Ba người khác nghe vậy biến sắc, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh. Lúc này Quách Uy kêu lên:
- Không thể nào!
Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức ý thức được nói sai, vội vàng giải thích nói:
- Các người đừng hiểu lầm, lão Quách ta cũng không có sợ chết!
Tô Chuyết cười khoát khoát tay, nói:
- Thương kinh Liêu quốc tập kết quân canh giữ chừng ba bốn vạn người, Đại quân bắc thượng cũng có mười vạn tinh binh. Trận thế này đích xác là đủ dọa người. Thế nhưng ta lại cảm thấy trong đó có không ít lỗ thủng!
Con mắt ba người tỏa sáng, biết Tô Chuyết nhất định lại có diệu kế. Hạ Thanh Phong cười nói:
- Tô tiên sinh, tiên sinh đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...