Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Khúc Mai nghe vậy, trong mắt bỗng dưng chảy xuống hai hàng nước mắt. Lúc nàng bị đám người vây công cũng không có một tia hoảng sợ. Thời điểm nàng đối mặt với Vệ Thắng cũng không có một chút nhượng bộ. Mà bây giờ đối mặt với những lời nói của Vệ Tú phát xuất từ phế phủ thì vẫn không khỏi mềm lòng.

Khúc Mai bỗng nhiên quỳ xuống, quay sang Vệ Tú thấp giọng khóc thút thít. Vệ Tú thì ôm bả vai nàng nhẹ giọng an ủi.

Tô Chuyết nhìn xem hai người ôm nhau mà khóc, không khỏi thở dài. Không ngờ Vệ Tú mà cũng trở nên mềm lòng như vậy, nếu dựa theo tính cách năm xưa thì Vệ Tú nhất định sẽ xử tử Khúc Mai không chút do dự. Biến đổi này là bởi vì hai người các nàng ở chung nhiều năm nên đã có tình cảm. Hay là bởi vì Vệ Tú trải qua sự đời nên càng ngày càng thành thục? Thậm chí là nàng mang thai ngay cả tính tình cũng thay đổi rồi?

Chẳng qua như vậy cũng tốt, trải qua phen này Khúc Mai sẽ không còn có dị tâm và trở thành thủ hạ trung thành nhất của Vệ Tú!

Tô Chuyết nghĩ tới đây, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười. Đại đội nhân mã của Vọng Nguyệt Lâu lần lượt chạy tới, Tiểu Hoàn và Hoa Miên cùng một đường dẫn theo chúng nữ tử đến đây che chở Vệ Tú cùng Đoàn Lệ Hoa. Nhìn thấy sự tình đã xong, Tô Chuyết không muốn lần lượt cáo từ với nhiều người như thế, liền đi theo sau lưng mọi người, muốn lặng yên rời đi.

Nhưng mà cử động của y cũng không tránh khỏi con mắt của Vệ Tú. Vệ Tú bỗng nhiên quay đầu, nói:

- Tô Chuyết, huynh muốn đi đâu?

Tô Chuyết khẽ giật mình, mỉm cười nói:

- Vệ cô nương đã bình an, tại hạ cũng nên đi rồi!

Tay trái của Vệ Tú không tự giác mà che bụng dưới, nói:

- Huynh... Huynh cứ thế mà đi sao?

Tô Chuyết ngẩn người, dường như minh bạch ý trong lời nói của Vệ Tú. Nhưng y xưa nay thông minh đến bây hình như có chút mất linh, càng không dám ước đoán tâm tư của Vệ Tú, sợ mình đoán sai.


Rốt cục y tìm được cái cớ, nói ra:

- Tại hạ còn có việc phải đi làm. Chỉ sợ không thể đồng hành cùng các vị!

Đoàn Lệ Hoa vội la lên:

- Sư phụ, chúng ta vất vả lắm mới thoát hiểm, mà người ngay cả một câu hữu ích cũng không nói, cứ thế mà đi à? Thật không có lương tâm mà!

Tô Chuyết nhún vai, cười bất đắc dĩ. Vệ Tú lại trầm giọng nói:

- Tô Chuyết, ta biết huynh muốn làm gì. Huynh không cần đi mạo hiểm một mình, nếu bọn chúng đã khai chiến với ta, ta cũng sẽ không làm rùa đen rút đầu! Từ nay về sau, trên dưới Vọng Nguyệt Lâu ta toàn bộ nghe theo Tô Chuyết huynh điều khiển!

Trong Vọng Nguyệt Lâu, bọn người Bạch Đà và Hoa Miên vốn là nhân vật chỉ sợ thiên hạ không loạn, nghe thấy lời của Vệ Tú thì đều lên tiếng hoan hô.

Bạch Đà cười nói:

- Tôn chủ nói không sai! Mấy năm này chúng ta đều hoạt động ở trong tối, đã sớm kìm nén đến phát hoảng rồi! Kẻ địch đã chọc đến cửa, nếu chúng ta không cho bọn chúng biết tay thì cũng làm cho người khác coi thường chúng ta!

Tiểu Hoàn cũng nói:

- Không sai! Phen này chúng ta phải báo thù cho các huynh đệ tỷ muội đã tử nạn!

Tô Chuyết nao nao, bất đắc dĩ cười khổ. Tình thế bây giờ há lại là thời điểm hành sự bằng khí phách chứ? Chỉ hơi không cẩn thận là sẽ rơi vào cạm bẫy do đối phương thiết kế. Xem như thực lực của Vọng Nguyệt Lâu mạnh hơn gấp mười cũng không trốn thoát vận mệnh diệt vong!


Hoa Miên trầm giọng nói:

- Ta vừa mới nhận được tin tức, Phong Nguyệt Lâu Tiền Đường phân đà Tây Tử lâu đã bị quan phủ kê biên tài sản!

Trái tim Tô Chuyết trầm xuống, biết đấy nhất định là Phương Bạch Thạch làm. Y không khỏi thầm than; động tác thật nhanh mà...

Đám người đều cùng nhìn xem Tô Chuyết, đang đợi một câu nói của y. Tô Chuyết chưa bao giờ cảm giác được mọi người chờ mong giống như bây giờ, cũng chưa bao giờ cảm thấy gánh trọng trách trên vai nặng nề như thế. Bây giờ Vọng Nguyệt Lâu vừa mới náo động, tình thế bấp bênh; Tứ Hải Minh cũng bởi vì nguyên nhân Thương Trình mà dần dần cho thấy dấu hiệu chia năm xẻ bảy. Trên giang hồ các môn phái chỉ theo ý riêng khó mà đồng tâm. Triều đình, Vô Ngã, Quỷ Ẩn, thế lực khắp nơi thập diện mai phục.

Mặc dù đối mặt với đủ loại khốn cảnh, nhưng Tô Chuyết nhìn thấy sự kiên định trong mắt những người này, lập tức cảm thấy được lực lượng lại quay về thân thể, trong lòng cảm động.

Y đảo mắt nhìn đám người, nói:

- Tại hạ hiểu ý nghĩ của mọi người. Chẳng qua bây giờ quan trọng nhất là bảo tồn thực lực, chậm rãi chờ thời cơ, mà không phải tùy tiện xuất thủ!

Vệ Tú gật đầu, nói khẽ:

- Cũng tốt, ta cũng phải trở về thu thập tàn cuộc. Huyh... tự mình cẩn thận... Nếu có cần trợ giúp, huynh biết tìm người của ta ở đâu!

Tô Chuyết gật đầu, trong lòng cảm thấy một trận ấm áp. Đoàn Lệ Hoa vịn Lạc Khiêm trọng thương, nhỏ giọng nói:

- Sư phụ, xin lỗi, lần này không thể cùng đi với người. Lạc Khiêm bị trọng thương, đệ tử phải chăm sóc hắn trước...


Tô Chuyết nhìn dáng vẻ của hai người, cười đáp:

- Được được được...

Đưa mắt nhìn đám người rời đi, sắc mặt Tô Chuyết lại trầm xuống. Vừa rồi y không có nói cho Vệ Tú rằng Diệp Thiều đã rơi vào trong tay Phương Bạch Thạch. Nếu như nói cho Vệ Tú, chỉ sợ nàng lập tức muốn chạy đến Tô Châu. Mà bây giờ nàng cần tĩnh dưỡng thật tốt, huống chi nàng mang thai đứa con của Tô Chuyết. Tô Chuyết càng không thể để nàng bôn ba nữa.

Tô Chuyết dọc theo con đường nhỏ đi về ngoài thành Triêu Dương. Y không quay về Dương Liễu sơn trang, bởi vì biết trở về có thể sẽ chẳng còn gì. Một khi địa điểm ẩn nấp bại lộ, Quỷ Ẩn tuyệt đối sẽ không ở thêm nữa.

Tô Chuyết đi đến ngoài thành, đoàn người Hoa Bình đang chờ ngay trên quan đạo, đây là địa điểm bọn họ đã hẹn. Nhưng mà cũng không có trông thấy Yến Linh Lung trong đám người, Tô Chuyết không khỏi nhướng mày, hỏi:

- Yến Linh Lung đâu?

Trên mặt Hoa Bình có thần sắc lo lắng, đáp:

- Đệ xuống Triều Dương phong, nàng cũng lập tức đi mất. Nàng nói có chuyện quan trọng cần đi làm, hơn nữa còn không muốn người khác đi theo!

Tô Chuyết nhịn không được mắng:

- Huynh là đầu gỗ à? Nàng không cho huynh đi theo thì huynh liền không theo sao?

Lăng Sương tiến lên khuyên nhủ:

- Tô Chuyết, huynh bớt giận. Huynh cũng không phải không biết tính tình của Yến Linh Lung. Nàng đã muốn đơn độc rời đi, nếu như Hoa Bình theo sau sẽ chỉ làm nàng càng tức giận!

Lúc này Tô Cầm từ trong xe ngựa nhô đầu ra, nói:

- Các người đừng có ầm ĩ nữa! Tốt nhất là nhanh tìm Yến tỷ tỷ trở về đi! Niệm Tô không có gặp được mẫu thân, ta sắp dỗ không nổi rồi!


Tô Chuyết thở dài, lẩm bẩm:

- Ta biết nàng đi nơi nào! Tứ Hải Minh là nàng một tay tạo dựng nên, nàng biết Tứ Hải Minh cấu kết với Hoàng Thành Ti, đương nhiên là hết sức tức giận. Nhất định là nàng đi tìm Thương Trình tính sổ rồi!

Lăng Sương cả kinh nói:

- Lẽ nào nàng muốn một mình đấu với Thương Trình hay sao?

Trên mặt Tô Chuyết có thần sắc lo lắng, trầm giọng nói:

- Chỉ mong Thương Trình sẽ còn nhớ tới một chút tình cảm ngày xưa...

Hoa Bình cũng càng lúc càng lo lắng, nói:

- Vậy chúng ta còn chờ gì nữa! Đi nhanh lên đi!

Lăng Sương vội nói:

- Ta biết chỗ đặt chân của Tứ Hải Minh. Đêm trước bọn họ nhận được tin tức rồi rời khỏi thành từng nhóm, ước định xong chỗ đặt chân. Để ta dẫn các ngươi đi!

Tô Chuyết lắc đầu, nói:

- Không! Đệ mang theo người trông coi Tô Cầm và hài tử. Ta và Hoa Bình cùng đi. Chúng ta không thể xảy ra sự cố nữa!

Trong lòng Tô Chuyết đã làm xong dự tính xấu nhất, Tứ Hải Minh chính là một bang khái kết thành từ lợi ích. Đừng bảo là Yến Linh Lung đã không còn làm minh chủ, coi như nàng vẫn là minh chủ, chỉ cần có lợi ích dẫn dụ thì e là thủ hạ cũng sẽ không trung tâm đến thế. Xem ra chuyến này Yến Linh Lung đi là lành ít dữ nhiều.

Hoa Bình dắt qua hai thớt tuấn mã, hỏi rõ địa điểm, thúc ngựa đi cùng Tô Chuyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui