Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 20: Chân mệnh thiên tử

Nước trong ấm trà đã đun nóng, "Ừng ực ừng ực" bốc lên bọt khí. Triệu Lăng hoảng hốt sực tỉnh, vội vàng xách ấm trà từ trên lò xuống. Nghe mà thất thần, suýt nữa là quên mất chính sự. May mà ba người trong đình cũng không chú ý tới vẻ bối rối của nàng.

Hoặc là bọn họ có chú ý nhưng cũng không để bụng. Có rất ít người sẽ xoi mói khuyết điểm của một thiếu nữ mười tuổi, nhất là ba người này còn là ba người thông minh nhất thiên hạ hiện nay!

Triệu Lăng cẩn thận rót nước vào trong ấm tử sa, hương khí mịt mờ lập tức tràn ngập khắp lương đình. Nàng không vội không chậm ngâm trà, thong dong tự tại, thần vận đó hoàn toàn không giống một cô bé chỉ có mười một tuổi, mà lại nhẹ như mây gió giống như một lão đạo từng trải thế sự.

Triệu Lăng cực kỳ tin tưởng vào công phu pha trà của mình, mỗi ngày sư phụ đều muốn uống trà nàng pha. Có lẽ ba năm trước đây chính là sư phụ nhìn trúng thiên phú pha trà của mình nên mới giữ mình lại ở bên cạnh. Triệu Lăng nghĩ như vậy, cẩn thận chia nước trà vào trong chén trà.

Trong lương đình đã an tĩnh một hồi, chỉ nghe thấy chén trà chạm nhau vang lên giòn giã và động tĩnh quân cờ hạ xuống bàn cờ. Triệu Lăng còn không hiểu rõ cuộc trò chuyện của bọn họ. Nhưng dù sao nàng cũng theo sư phụ ba năm, hoặc nhiều hoặc ít học được vài thứ. Nàng biết, sở dĩ nàng nghe không hiểu thậm chí cảm thấy ba người này căn bản nói không hợp ý. Chỉ bởi vì trong lời nói của họ ẩn giấu đi rất nhiều thâm ý, không nói ra miệng còn hơn nhiều so với nói toạc ra.

Lời sư phụ nói quả nhiên không sai, ở lại nghe một chút tóm lại cũng có một ít chỗ tốt. Mười một tuổi chính là thời điểm học tập nhanh nhất. Triệu Lăng tựa như một mầm cây mới mọc điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng. Mặc dù nàng không hiểu cái gì là âm mưu quỷ kế, cũng chẳng hiểu tạo thế chân vạc, kiềm chế lẫn nhau là gì. Nhưng nàng có lòng tin sớm muộn cũng có một ngày, nàng cũng sẽ giống như ba người trong lương đình, cả khi cười cười nói nói cũng có thể tác động ngàn vạn sinh linh.

Trước tiên Triệu Lăng bưng lên một chén trà cho Vô Ngã. Người tới là khách, nàng không dám đắc tội. Mặc dù khí thế của Vô Ngã hùng hổ dọa người làm cho Triệu Lăng rất không thích. Nhưng trong ba người thì hắn tính là khí độ phong lưu nhất, dáng dấp cũng anh tuấn nhất. Triệu Lăng còn chưa tới niên kỷ thiếu nữ hoài xuân, nhưng mỗi người phụ nữ trời sinh đều có thiên phú thưởng thức cái đẹp.

Vô Ngã không có nhìn nàng, chỉ nói:

- Quân đen của bần tăng chiếm hết thiên thời địa lợi, nội địa Trung Nguyên, góc bên hiểm yếu, đều dưới sự chưởng khống của bần tăng. Phong tiên sinh, tiên sinh dứt khoát ném cờ nhận thua đi thôi.

Triệu Lăng biết Vô Ngã phát động thế công, dù đang nói về cờ nhưng không chỉ quân cờ. Nàng bưng lên trà cho Quỷ Ẩn, rất muốn biết sư phụ sẽ phản kích như thế nào.


Quỷ Ẩn chỉ cười nhạt một tiếng, nói:

- Đại sư dù chiếm ưu thế, nhưng nói thắng còn hơi sớm. Địa phương mà đại sư chiếm nói không chừng rất nhanh sẽ đổi chủ đấy!

Mặt không đổi sắc lại ẩn hiện sát cơ. Triệu Lăng học được một chiêu, cuối cùng bưng lên trà cho Tô Chuyết. Tô Chuyết nhàn nhạt nói câu:

- Đa tạ.

Ngữ khí rất bình thản, nhưng Triệu Lăng biết hắn xuất phát từ chân tâm.

Triệu Lăng nhịn không được đứng bên cạnh len lén dò xét vị sư huynh chưa hề gặp mặt này. Dù đây là lần đầu nàng gặp Tô Chuyết nhưng đã sớm nghe qua danh tiếng và sự tích của y. Nguyên bản Tô Chuyết cũng coi như khách nhân, dựa theo lễ nghi khách trước chủ sau thì Triệu Lăng nên dâng trà cho Tô Chuyết trước mới đúng. Nhưng dường như nàng biết Tô Chuyết sẽ không để ý.

Tô Chuyết nhìn qua có vẻ hiền hòa, Triệu Lăng luôn luôn ngẩn ngơ cho rằng Tô Chuyết phảng phất chính là một đại ca nhà hàng xóm mà không phải là nhân vật có thể khuấy động phong vân như Vô Ngã cùng sư phụ.

Hai đầu lông mày Tô Chuyết có vẻ ưu sầu nhàn nhạt. Triệu Lăng biết y đang lo cho một người, đó là đại tỷ tỷ đối xử rất tốt với mọi người. Qua mấy ngày nay đều là Triệu Lăng phụng bồi vị tỷ tỷ kia.

Nhưng Triệu Lăng minh bạch, người đó là một quân cờ quan trọng nhất trong tay sư phụ. Tựa như quân cờ trắng mà bây giờ sư phụ cầm trong lòng bàn tay.

Quỷ Ẩn đặt một quân trắng vào ô trống, cười nói:

- Đại sư xem một quân này như thế nào?


Quân trắng đặt xuống, một vùng quân đen mất hết nhuệ khí trở thành vật trong túi quân trắng. Vô Ngã nhướng mày, lại cười nói:

- Một góc nhỏ thôi, cuối cùng khó mà rung chuyển toàn cục.

Nói xong hạ xuống một quân đen.

Quỷ Ẩn vẫn như cũ cười nói:

- Vệ Thắng không đủ thành đạo, như vậy Lý Tuyên lẽ nào cũng không quan hệ đại cục sao?

Nói xong lại đặt một quân vào vùng bụng mà quân đen khống chế.

Trên mặt Vô Ngã lóe lên vẻ tức giận, khóe mắt không nhịn được co rúm. Nội tâm Tô Chuyết lại kịch chấn. Tuy y chưa nói lời nào nhưng cũng đã minh bạch thế cục trên bàn. Y sớm nên nghĩ tới, Vệ Thắng xuất hiện ở Vô Song đảo chấp hành kế sách của Quỷ Ẩn là bởi vì hắn sớm đã đầu nhập Quỷ Ẩn! Một chiêu rút củi đáy nồi hay lắm.

Kỳ thật chuyện này cũng không khó tưởng tượng. Từ khi Vệ Thắng thua trận khi tranh đấu cùng Tô Chuyết, Vô Ngã càng lúc càng lạnh nhạt với hắn. Lúc này Quỷ Ẩn chỉ cần hơi bỏ thủ đoạn, Vệ Thắng cũng chẳng phải là cô gái cương trực, đương nhiên sẽ nhảy vào ôm ấp rồi.

Mà nghe ý tứ của Quỷ Ẩn, cả Lý Tuyên cũng có dấu hiệu dựa sát vào Quỷ Ẩn. Khó trách Vô Ngã đột nhiên kiêng kị Quỷ Ẩn như thế, cũng khó trách hắn muốn tận lực lôi kéo Tô Chuyết. Thiên bộ chính là một bộ có thế lực nhất trong Bát Bộ Thiên Long, lại thêm Già Lâu La bộ. Thì ra trong lúc bất tri bất giác mà Quỷ Ẩn đã nắm gần một nửa thực lực của Bát Bộ Thiên Long vào trong tay mình. Trách không được lão dám ngồi ngang hàng và đối nghịch với Vô Ngã như vậy.

Tô Chuyết lại suy đoán thêm một bước, năm đó sở dĩ Quỷ Ẩn giả chết có phải cũng là vì Vô Ngã hay không? Loại người tâm cao khí ngạo như Quỷ Ẩn sẽ không cam lòng nghe theo Vệ Tiềm bài bố, càng sẽ không cam tâm khom lưng trước người trẻ tuổi như Vô Ngã. Năm đó Vệ Tiềm đạt được chỉ thị của Vô Ngã mà tìm tới Quỷ Ẩn, tất nhiên Quỷ Ẩn sẽ không nguyện ý nghe mệnh. Nhưng mà thực lực bản thân không đủ, lại không biết phận thật sự của Vô Ngã thân, nên chỉ có thể lựa chọn ẩn nhẫn.


Bây giờ thực lực của hai người trong lúc lặng lẽ đã phát sinh biến hóa, cuối cùng Quỷ Ẩn muốn đọ sức một phen!

Trong mắt Vô Ngã bỗng nhiên thoáng hiện một tia lửa giận, lập tức lại tiêu tán mất. Hắn cười nhạt nói:

- Nếu như hắn dễ phản bội như thế, bần tăng cũng sẽ không giữ lại hắn!

Quỷ Ẩn cười nói:

- Đại sư dám tùy ý khảo nghiệm độ trung thành của Lý Tuyên sao? Đối với đại sư thì Lý Tuyên có tác dụng không tầm thường đấy!

Tô Chuyết nhướng mày, hẳn là Quỷ Ẩn có thâm ý gì? Vô Ngã dường như đích xác rất coi trọng Lý Tuyên, cho dù hắn không tìm được lệnh bài nhiều năm như vậy mà cũng không trách móc nặng nề quá mức.

Quả nhiên, khóe mắt Vô Ngã không kìm được co rúm.

Quỷ Ẩn vừa cười nói:

- Kỳ thật lão phu cũng không muốn đối địch với đại sư, lão phu cũng không định làm khó đại sư và Tô Chuyết. Nếu như ba người chúng ta hợp tác thì lợi ích đạt được lớn hơn nhiều so với đấu đá lẫn nhau!

Vô Ngã sững sờ, cười lạnh nói:

- Phong tiên sinh muốn hợp tác thế nào?

Quỷ Ẩn thản nhiên nói


- Năm ngoái Tây Bắc Đảng Hạng (*) bộ tộc Lý Kế chuyển sang tập kích Ngân Châu, triều đình còn không rảnh bận tâm. Năm nay triều đình chia ra ba đường xuất chinh Khiết Đan. Ai ngờ binh bại Sóc Châu, danh tướng quăng cốt Dương Nghiệp tự sát mà chết. Nếu đã xuất hiện trước mắt, chỉ xem chúng ta có thể nắm được cơ hội hay không!

(*) Đảng Hạng: một nhánh của dân tộc Khương, thời bắc Tống ở Trung Quốc, đã lập nên chính quyền Tây Hạ.

Hai mắt Vô Ngã sáng lên, nói:

- Ồ? Phong tiên sinh chắc là có cao kiến?

Quỷ Ẩn cười nhạt nói:

- Đại sư có hai nước Thổ Phiên, Thiên Trúc tương trợ, tại Trung Nguyên lại có một đôi kỳ binh mạnh mẽ. Tô Chuyết du lịch nhiều năm, nhân duyên cũng tính là tốt, võ lâm Trung Nguyên không ai mà không theo. Vọng Nguyệt Lâu, Tứ Hải Minh, Thiếu Lâm tự lại càng quyết một lòng. Lão phu bất tài, cũng có một chút thực lực, Vệ Thắng cũng có thể liên hợp người Khiết Đan và người Liêu. Chỉ cần ba người chúng ta liên thủ, thiên hạ này chỉ nằm trong lòng bàn tay!

Trong lòng Tô Chuyết chấn động, lông mày Vô Ngã nhíu lại, hiển nhiên cũng rất khiếp sợ. Hắn nói:

- Phong tiên sinh nắm thiên hạ trong tay thì còn muốn gì nữa?

Quỷ Ẩn cười đáp:

- Đại sư không cần lo lắng. Lão phu không có hứng thú với thiên hạ, trừ báo thù ra, chỉ là muốn lưu lại một bút trên sử sách mà thôi. Đến lúc đó đại sư giành được giang sơn, còn Tô Chuyết, ta biết tâm tính của con, sau này thành sự rồi mang theo giai nhân chèo thuyền du ngoạn Ngũ Hồ, tiêu dao khoái hoạt, chẳng phải là tam hoàn kỹ mỹ à!

(trong quyển này thêm một bước xác minh niên đại câu chuyện. Lúc này Tây Hạ còn chưa kiến quốc, bởi vậy phần đầu quyển sách nhắc đến Tây Hạ đều thuộc về sai lầm. Do ta lúc trước không có tìm đọc rõ ràng, ngông cuồng hạ bút, hi vọng độc giả đại nhân thứ tội.)

(chưa xong còn tiếp.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui