Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đây là thời gian sớm đã ước định xong. Trong thành Triêu Dương người xem náo nhiệt đã thức dậy từ rất sớm, kêu gọi đồng bạn kết đoàn kết đội xuất phát đến Triêu Dương phong. Trên khắp đường núi đều toàn là người lên núi. Xưa nay con đường lên núi Hoa Sơn vừa hiểm vừa chập hẹp nên mọi người đi rất chậm. Nhưng bọn họ cũng không sốt ruột, bởi vì họ đoán chắc là trận quyết đấu tuyệt đối sẽ không tiến hành rất nhanh.

Tô Chuyết cũng lẫn trong đám người chậm rãi đi lên đỉnh núi. Sẽ không có ai chú ý tới một người đội mũ rộng vành mặc áo vải thô ngắn, lại càng sẽ không nghĩ tới nhân vật chính của cuộc quyết đầu này lại đang ở giữa bọn họ.

Hôm nay thời tiết vô cùng sáng sủa, không khí trong núi cũng rất tươi mát. Đưa mắt nhìn có thể trông thấy những nơi rất xa. Còn chưa tới đỉnh núi Tô Chuyết liền đã trông thấy cây thông cao lớn thấp thoáng trên đài quan nhật (xem mặt trời) ở đỉnh, một bóng người đứng thẳng ngay đó. Từ khoảng cách xa như vậy Tô Chuyết cũng có thể cảm nhận được khí thế người kia sừng sững như núi cao.

Không ngờ mấy tháng không gặp mà Hoa Bình lại nâng cao thêm một bước! Tô Chuyết thầm khen trong lòng, bất giác bước nhanh chân hơn.

Trên đài quan nhật chỉ có một mình Hoa Bình. Chẳng ai biết Hoa Bình đã bắt đầu đứng chờ ở đấy từ khi nào, ngay cả Yến Linh Lung cũng không biết mấy ngày nay gã bế quan ở chỗ nào. Bởi vậy mọi người vừa lên núi đã nhìn thấy Hoa Bình, khó tránh khỏi hơi kinh ngạc.

Buổi trưa đã qua, mặt trời lên giữa bầu trời. Hoa Bình lẳng lặng đứng ở chính giữa đài quan nhật, hai mắt khép hờ, chờ đợi đối thủ đến. Gã không có nôn nóng cũng không có sốt ruột. Phảng phất như gã không phải là đang chờ người mà là đang hưởng thụ thời gian nhàn hạ khó có được này.

Tô Chuyết trốn ở trong đám người, y trông thấy Mã Bình Xuyên cùng Tiểu Hoàn. Hai người đứng cách đó không xa, giả vờ như không quen nhau, chỉ là gật đầu với Tô Chuyết. Tô Chuyết cũng hơi yên tâm.

Y lại thấy được Yến Linh Lung cùng Lăng Sương và Tô Cầm. Bọn họ dứng ở một góc đài quan nhật, ánh mắt đều chăm chú lên thân Hoa Bình. Tô Chuyết cũng không nhìn thấy phần lớn nhân mã Tứ Hải Minh đâu, chỉ có vài người tản mát ở giữa quần chúng. Điều này cũng không có vượt quá Tô Chuyết dự đoán.

Tô Chuyết hiểu rõ đạo lý sinh tồn của Tứ Hải Minh. Lời đồn đêm qua oanh động như thế không có khả năng không truyền vào lỗ tai của đám người Tứ Hải Minh. Chỉ cần có một tia nguy hiểm Tứ Hải Minh liền sẽ cẩn thận. Đây cũng là nguyên nhân vì sao một bang phái tạo thành từ trộm cướp dưới sự chèn ép của quan phủ mà có thể sống sót lâu như vậy.

Đồng dạng, Tô Chuyết cũng không trông thấy bóng dáng Vọng Nguyệt Lâu đâu. Tên Tô Chuyết giả còn chưa xuất hiện, ngoại trừ mấy người "Phương Lưu Bình", "Cảnh Phương", "Thường Thiên Phong" đã dẫn người đến, thì những người ủng hộ tên Tô Chuyết giả kia cũng không thấy một ai.

Tô Chuyết thoáng cảm thấy kỳ quái. Đúng lúc này, một người sau lưng bỗng nhiên vỗ vỗ đầu vai Tô Chuyết. Tô Chuyết đột nhiên quay đầu, liền thấy Phương Bạch Thạch đứng bên trong đám người nháy mắt với y. Hôm nay Phương Bạch Thạch cũng thay một bộ quần áo thường dân, lại nhìn xem thủ hạ của hắn, cũng đã rải rác khắp nơi mơ hồ bao vây toàn bộ đài quan nhật lại.


Phương Bạch Thạch nhỏ giọng nói:

- Tô tiên sinh, còn chờ gì nữa?

Tô Chuyết đành phải hạ giọng đáp qua loa:

- Phương bộ đầu, tại hạ còn chưa sắp xếp xong nhân thủ, chỉ có thể kéo dài thời gian một chút!

Phương Bạch Thạch gật gật đầu, cau mày, nhỏ giọng hỏi:

- Tô tiên sinh, kế hoạch hành động của chúng ta hình như bại lộ rồi. Tiên sinh có nghe lời đồn đêm qua không?

Tô Chuyết cố ý giả vờ như không rõ ràng cho lắm, hỏi:

- Lời đồn gì cơ?

Phương Bạch Thạch nói:

- Hiện giờ nói cũng không rõ, nhưng mà không biết tiên sinh có chú ý không, người của Tứ Hải Minh hình như đã có cảnh giác. Hôm nay người của bọn chúng dường như cũng không lên núi!


Tô Chuyết biết Phương Bạch Thạch đã có lòng hoài nghi, đành phải trấn an nói:

- Phương bộ đầu yên tâm, chúng ta sắp xếp không hề có sơ hở, tuyệt đối sẽ không sai. Ngài xem cả Yến Linh Lung cũng lên đây rồi, lẽ nào người của Tứ Hải Minh sẽ vứt bỏ nàng mà chạy trốn một mình à?

Lúc này Phương Bạch Thạch mới hơi yên tâm, lại hỏi:

- Tô tiên sinh, chừng nào tiên sinh chuẩn bị bắt đầu hành động?

Tô Chuyết đáp:

- Chờ một chút...

Tuy Phương Bạch Thạch có chút không hiểu, nhưng hắn tự nhận là đã đem hết thảy biến số đều tính toán vào trong, hành động lần này tuyệt đối sẽ không có sai lầm. Bởi vậy hắn cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ nói:

- Tô tiên sinh, vậy ta chờ tín hiệu của tiên sinh!

Nói xong liền lẫn vào đám người, dự định thừa dịp thời gian cuối cùng để kiểm tra vị trí nhân thủ các nơi lần nữa.

Sau khi Phương Bạch Thạch rời đi, Tô Chuyết mới thực sự cảm thấy có chút lo lắng. "Tô Chuyết" làm sao còn chưa tới? Hắn còn sốt ruột hơn cả Hoa Bình, chưa bao giờ Tô Chuyết chờ mong nhìn thấy một "Chính mình" khác giống như bây giờ.


Một canh giờ, hai canh giờ... Mọi người chờ từ giữa trưa cho đến hoàng hôn vẫn như cũ không thấy bóng dáng "Tô Chuyết" xuất hiện. Ban đầu nghị luận sôi nổi dần dà biến thành nhỏ giọng thì thầm.

- Có phải là Tô Chuyết sợ hay không?

- Đến phiên Tô Chuyết làm rùa đen rút đầu rồi à?

...

Yến Linh Lung nhịn không được bước lên nói với Hoa Bình:

- Muội thấy Tô Chuyết sẽ không tới đâu, hay là chúng ta về trước đi!

Hoa Bình lại lắc đầu, nói:

- Tô Chuyết nhất định sẽ tới. Huynh muốn ở đây chờ hắn!

Yến Linh Lung hết sức không hiểu, nói:

- Tại sao huynh nhất định phải chờ Tô Chuyết đến? Huynh muốn đánh với hắn một trận như thế ư?

Hoa Bình trầm giọng nói:

- Huynh chờ Tô Chuyết cũng không phải là muốn kiên quyết khai chiến với hắn. Huynh chờ Tô Chuyết bởi vì huynh còn xem hắn là bằng hữu. Chỉ cần có một chút khả năng có thể để hắn quay đầu, huynh sẽ không từ bỏ!


Yến Linh Lung thở dài, biết không cách nào khuyên nổi trượng phu, đành phải yên lặng trở về một góc đài quan nhật. Sự kiên quyết của Hoa Bình cũng lây nhiễm những người khác. Cả chính chủ cũng kiên nhẫn chờ đợi, thì mấy người đến xem náo nhiệt như họ làm sao lại có thể buông lời oán giận đây?

Rất nhiều người bò lên xung quanh đỉnh cây tùng, ngóng nhìn đường núi xa xa, muốn xem thử Tô Chuyết có xuất hiện trên đường núi hay chưa. Nhưng sắc trời dần dần u ám, vẫn như cũ không thấy trên đường núi có bóng người nào.

Có người nhịn không được hô:

- Hoa Bình, Tô Chuyết còn chưa tới, nên làm cái gì giờ?

Hoa Bình thản nhiên đáp:

- Chờ!

Hoa Bình như cũ rất có kiên nhẫn, nhưng Tô Chuyết lẫn trong đám người đã bắt đầu ý thức được sự tình có chút không đúng. Bọn người Tô Chuyết giả trăm cay nghìn đắng trù tính chính là vì hôm nay. Làm sao đối phương vẫn chưa xuất hiện chứ?

Trời dần tối đen, rất nhiều người dựng lên đống lửa ở mép đài quan nhật, lấy ra bầu rượu cùng thịt khô. Bọn họ vốn muốn dùng mấy thứ này để chuẩn bị ăn mừng thắng lợi, không ngờ lại sớm đem ra dùng rồi. Tất cả mọi người đều có chút không kiên nhẫn nhưng không có ai xuống núi. Vạn nhất bọn họ vừa xuống núi thì Tô Chuyết liền đến, chẳng phải là sẽ bỏ lỡ cuộc quyết đấu đặc sắc này rồi sao? Huống chi có rất nhiều người đã bỏ tiền đặt cược, nếu không tận mắt nhìn thấy tỷ võ thắng thua sẽ tuyệt đối không bỏ qua!

Tô Chuyết không có tâm tư rảnh rỗi như bọn họ, y trầm ngâm hồi lâu, chợt nhớ lại đối thoại giữa Vệ thắng cùng người áo xanh ngày hôm qua. Tô Chuyết còn mang trên thân đồ vật trên xác chết người kia, vẫn không rảnh xem xét, lúc này cuối cùng mới nhớ ra.

Y từ trong ngực lấy ra một đống đồ vật trong bao phục, rải ra mặt đất. Những thứ này vốn tán loạn cùng một chỗ, đêm qua Tô Chuyết tìm một bao phục để đựng nên mới không có làm rớt. Hắn đẩy chồng danh thiếp sang một bên, phía dưới còn có một số tạp vật.

Bên cạnh ánh lửa chiếu rọi, con mắt Tô Chuyết bỗng nhiên dừng ở trên một thứ. Hắn đưa tay nhặt thứ đó lên, trải ra lòng bàn tay, hóa ra là một tấm da heo mỏng. Chỉ là tấm da này đã qua tạo hình, lại có con mắt cái miệng, ngũ quan đủ cả. Thứ này đúng là một tấm mặt nạ da người!

(chưa xong còn tiếp.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui