Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, đáp:

- Hôm nay ta vừa thấy các cô liền biết là các cô đi tìm Vệ cô nương rồi! Hơn nữa các cô nhất định là có sự tình hết sức khẩn yếu, không thì tuyệt đối không có khả năng tự ý rời bỏ cương vị. Vậy rốt cục các cô có chuyện gì cần bẩm báo Vệ cô nương?

Tiểu Hoàn mở to hai mắt kinh ngạc một hồi lâu. Một lát sau nàng mới thở dài nói:

- Kỳ thật ta cũng không biết tại sao Phượng tỷ tỷ phải vội vã chạy tới nơi này tìm tôn chủ làm gì. Buổi sáng hôm đó sau khi ngươi rời khỏi Tây Tử lâu, Phượng tỷ tỷ luôn có vẻ không tập trung tinh thần, còn từng phái người ra khỏi thành đi xem. Vào lúc ban đêm tỷ ấy liền vội vàng lên đường chạy tới nơi đây. Nhưng mà Phượng tỷ tỷ cản bản không muốn nói cho ta nội tình bên trong!

Tô Chuyết cả kinh, lẩm bẩm:

- Đến cùng là chuyện gì khiến cho Phượng lão bản vội vã như thế? Hơn nữa ngay cả người thân cận nhất cũng không thể kể ra?

Hắn trầm tư một lát, lại hỏi:

- Vậy lúc các cô tìm được Vệ cô nương thì nàng nói thế nào?

Tiểu Hoàn lại lắc đầu, đáp:

- Chúng ta căn bản không có tìm được tôn chủ!

- Cái gì?

Tô Chuyết nhíu lông mày lại.

- Các cô không có tìm được Vệ Tú ư? Lẽ nào nàng không biết các cô có chuyện rất quan trọng cần bẩm báo hay sao? Hay là nàng vốn không ở trong thành Triêu Dương?

Tiểu Hoàn đáp:

- Phượng tỷ tỷ từng hỏi riêng huynh đệ Cáp Tử lâu gần đó, biết được tôn chủ đích thật ở trong thành. Còn vì sao tôn chủ không gặp chúng ta thì ta cũng không biết.

Nàng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại nói:

- Chẳng qua, trái lại Khúc cô nương có tới bái kiến chúng ta!


- Khúc Mai?

Tiểu Hoàn gật đầu, nói:

- Khúc cô nương là cận vệ của tôn chủ. Nàng nói cho chúng ta biết là tôn chủ còn có chuyện quan trọng, tạm thời không rảnh quan tâm chuyện khác. Nàng bảo Phượng tỷ tỷ có chuyện gì thì nói cho nàng trước để nàng bẩm báo cho tôn chủ là được. Phượng tỷ tỷ biết thân phận của Khúc Mai nên theo nàng vào nội thất trò chuyện một hồi lâu. Sau đó Phượng tỷ tỷ cùng ta rời khỏi nơi đó, mà lúc ra ngoài bỗng nhiên gặp phải mấy tên bộ khoái!

- Bộ khoái?

Tô Chuyết không khỏi kỳ quái nói.

- Thành Triêu Dương có bộ khoái à?

Tô Chuyết nhếch miệng giễu cợt, từ buổi sáng gặp loạn cho đến ám sát tối muộn. Hắn chưa bao giờ trông thấy bóng dáng của bộ khoái thành Triêu Dương đâu, không ngờ lại nghe được hai chữ này từ trong miệng Tiểu Hoàn.

Tiểu Hoàn lắc đầu nói:

- Bộ khoái của thành Triêu Dương sớm đã không dám tuần tra trong thành vì sợ chọc phải giới giang hồ. Bộ khoái mà chúng ta nhìn thấy cũng không phải thuộc thành Triêu Dương.

- Vậy là bộ khoái chỗ nào?

Tô Chuyết chợt nhớ tới Hoàng Thành Ti của Phương Bạch Thạch. Chẳng lẽ Phượng Kiều Nương bị Hoàng Thành Ti để mắt tới hay sao?

Tiểu Hoàn nói:

- Ta không nhận ra những người đó. Nhưng sắc mặt của Phượng tỷ tỷ lại trở nên rất khó coi, thấp giọng nói với ta, để nàng dẫn dụ bọn chúng đi còn ta thì lái xe ngựa chạy đến chỗ ước định đợi tỷ ấy.

Tô Chuyết cau mày nói:

- Về sau cô không còn thấy nàng nữa?

Tiểu Hoàn gật gật đầu, nàng bỗng nhiên lôi kéo tay áo Tô Chuyết, cầu khẩn nói:


- Phượng tỷ tỷ từng nói, nếu như gặp phải phiền phức thì cứ tìm Tô công tử. Tỷ ấy nói công tử nhất định có biện pháp! Tô công tử, xin công tử giúp ta tìm Phượng tỷ tỷ đi! Ta sợ tỷ ấy...

Tô Chuyết gật gật đầu, nói:

- Tiểu Hoàn cô nương, cô đừng sốt ruột. Hiếm thấy Phượng lão bản để mắt Tô mỗ như thế, đương nhiên Tô mỗ sẽ giúp cô một tay!

Hắn ngẩng đầu nhìn, trên đường phố không có một người. Mà mấy con phố ở giữa thành cách đó xa xa thì lại sáng chưng đuốc đèn, nơi đó có càng nhiều người hơn, đương nhiên các quán rượu cũng làm ăn khá khẩm hơn.

Tô Chuyết nói:

- Tiểu Hoàn cô nương, cô bị thương không nhẹ, để tại hạ dẫn cô về Dương Liễu sơn trang trước đi!

Tiểu Hoàn lắc đầu nói:

- Không! Ta chỉ bị thương da thịt mà thôi, nhưng mà nếu không tranh thủ thời gian tìm ra Phượng tỷ tỷ, chỉ sợ nàng sẽ lành ít dữ nhiều!

Sắc mặt Tô Chuyết ngưng trọng, gật gật đầu, dựa theo tình hình mà Tiểu Hoàn kể, Phượng Kiều Nương biết được sự đáng sợ của bộ khoái Hoàng Thành Ti. Nàng cũng biết bí mật của Vọng Nguyệt Lâu tuyệt đối không thể bại lộ, thế nên mới liều mình dẫn dụ người của Hoàng Thành Ti đi.

Qua lâu như vậy mà còn không có tin tức của Phượng Kiều Nương. Trong lòng Tô Chuyết đã có chút bất an, nói với Tiểu Hoàn:

- Đã như vậy, chúng ta liền đi tìm xem!

Tiểu Hoàn nín khóc mỉm cười, đáp:

- Được!

Tô Chuyết nói:

- Trước tiên cô nương tìm người điều tra chỗ đặt chân của mấy tên bộ khoái kia, chúng ta đến đó thử thời vận xem!

Tiểu Hoàn nhảy lên xe ngựa, nói:


- Không thành vấn đề!

Hai người lái xe chạy thẳng vào trong thành. Tiểu Hoàn tìm tới một thủ hạ của Cáp Tử lâu hỏi rõ chỗ ở của đám người Phương Bạch Thạch. Không ngờ là bọn họ ở trọ gian khách sạn đối diện chỗ đặt chân của Tứ Hải Minh.

Tô Chuyết thoáng nghĩ lập tức minh bạch. Vì Phương Bạch Thạch muốn giữ gìn trật tự của thành Triêu Dương, đương nhiên phải coi chừng hai thế lực lớn trong sự kiện lần này rồi. Mà Vọng Nguyệt Lâu từ trước đến nay hành sự kín đáo, Phương Bạch Thạch không nhất định có thể xác định chỗ đặt chân của bọn họ, nên đành phải trông coi Tứ Hải Minh.

Nghĩ tới đây, Tô Chuyết không do dự lập tức chạy về phía địa phương đó. Chạy tới nơi thì thấy bên đường các sạp hàng ăn khuya còn rất huyên náo. Có bảy tám người dáng vẻ như bộ khoái đang ngồi một chỗ uống rượu.

Tô Chuyết đậu xe ngựa cách một con đường, rồi dặn dò Tiểu Hoàn:

- Bây giờ cô ở trên xe chờ ta, nếu ta không gọi tuyệt đối không được ra!

Tiểu Hoàn gật gật đầu. Tô Chuyết biết xe ngựa này dùng thép chế tạo, chỉ cần đóng chặt cơ quan bên trong thì người bên ngoài trong thời gian ngắn cũng không đánh vào được. Tô Chuyết xuống xe sau đó tháo lỏng dây cương của hai con ngựa. Cứ như vậy Tiểu Hoàn tạm thời an toàn.

Hắn đội mũ rộng vành lên đầu, đi về phía mấy bộ khoái kia.

Phương Bạch Thạch ngồi ở chính giữa uống rượu cùng mọi người, ngẩng đầu bỗng trông thấy Tô Chuyết, vội vàng hô:

- Tô...

Tô Chuyết vội vàng ra thủ thế im lặng. Phương Bạch Thạch kịp thời phản ứng, đây là chỗ đặt chân của Tứ Hải Minh, nếu để cho bọn họ biết Tô Chuyết đã tới, chỉ sợ lập tức sẽ có một trận rối loạn.

Đương nhiên Phương Bạch Thạch cũng không muốn rước phiền toái không cần thiết, bởi vậy vừa hô một chữ liền đổi giọng nói:

- Tô... Lão bản, ngài cũng tới rồi! Mau đến uống một chén!

Tô Chuyết chắp tay đi tới ngồi xuống bên cạnh Phương Bạch Thạch. Phương Bạch Thạch thấy thần sắc của Tô Chuyết nghiêm túc thì nhỏ giọng nói:

- Tô tiên sinh, tiên sinh tới đây làm gì? Lẽ nào tiên sinh không biết những kẻ ở khách sạn đối diện là ai sao?

Tô Chuyết đáp:

- Đương nhiên là tại hạ biết đại đội nhân mã của Tứ Hải Minh ngay ở đối diện, nhưng mà tại hạ có một bằng hữu gặp chuyện nên muốn đến xin Phương bộ đầu giúp đỡ!

Phương Bạch Thạch nhíu mày, nói:

- Ồ? Đã xảy ra chuyện gì? Tô tiên sinh ngươi mà cũng có lúc cần nhờ ta hỗ trợ à?


Nói xong cười ha hả.

Tô Chuyết cười nhạt nói:

- Tô Chuyết ta đâu có ba đầu sáu tay, đương nhiên là có lúc cần xin hỗ trợ rồi. Chỉ là không biết Phương bộ đầu có tình nguyện giúp ta hay không đây?

Phương Bạch Thạch cười đáp:

- Nếu Tô tiên sinh đã mở miệng tại hạ nào dám cự tuyệt? Nói đi, đến cùng là chuyện gì?

Tô Chuyết nghiêm mặt nói:

- Chẳng biết hôm nay Phương bộ đầu có nhìn thấy một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi không?

- Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi à?

Phương Bạch Thạch cảm thấy cực kỳ buồn cười, nói ra:

- Tô tiên sinh, hôm nay chúng ta canh giữ ở đây suốt. Mà phụ nữ đi ngang qua đường này không có một trăm cũng có tám mươi. Phụ nữ hơn ba mươi tuổi đương nhiên cũng thấy không ít. Mà chỉ sợ ta không có cách nào ghi nhớ từng người!

Tô Chuyết nói:

- Chỉ cần ngươi gặp qua cô ta thì nhất định không quên được!

Phương Bạch Thạch nhíu mày, trầm tư một lát, bỗng nhiên trợn mắt, bật thốt lên:

- Hay là...

- Là sao?

Tô Chuyết vội hỏi.

Phương Bạch Thạch nói:

- Ta cũng không biết có phải là người mà Tô tiên sinh muốn tìm hay không. Xế chiều hôm nay ta đích thật trông thấy một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi theo mấy người của Tứ Hải Minh vào căn khách sạn đối diện kia. Cô ta phong thái yểu điệu, dung mạo động lòng người, hoàn toàn chính xác làm cho người khác vừa nhìn liền không thể quên được. Chẳng qua lúc đó ta cũng không để ý, cũng chẳng biết lúc nào cô ta rời đi.

(chưa xong còn tiếp.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui