Chế Pháp đều nghe rõ chuyện của cả ba, quay sang hỏi tên ngồi bên cạnh “Bọn thổ phiệt ấy đang nói đến chuyện gì vậy?”
Tên thuộc hạ cười nói “Tại hạ không biết nhiều về chuyện đó, chỉ nghe lại từ tên đưa tin nói cho hay; hiện giờ ở Thành Châu Sa đang rất xôn xao chuyện bắt được tên thích khách Thất Sát Truy Long, vì chuyện này mà các anh hùng hảo hán từ các nước lũ lượt kéo đến tính chuyện phải quấy với hắn!”
Chế Pháp gật gù uống một hớp rượu nhếch miệng nói “Hóa ra là chuyện này!”
Nói rồi không quan tâm đến ba người đó nữa.
Cả bọn đều đưa mắt nhìn ra phía cửa tửu quán, khi xuất hiện một toán hơn hai mươi mấy người đi vào. Cả bọn ăn mặc rất khác lạ, áo đen rủ dài quá chân, mũ trùm để tua đỏ, cổ đeo vòng bạc, tất thẩy đều dùng một binh khí là thương sắt, loại ngắn, người đi đầu là một vị trung niên, vẻ mặt rất khó chịu. Vừa bước vào cửa hắn đưa mắt nhìn một lượt rồi đi về phía bên trái có mấy cái bàn để trống, một người trong bọn lớn giọng gọi rượu thịt.
Ba người giang hồ ngồi phía bên kia bàn hạ giọng nói “Bọn người này là Hắc Thiết Lĩnh tư nước Lão Ngoa phải không?”
Người mặt đen gật đầu nói “Đúng là bọn chúng đấy!”
Người mập lùn lại nói tiếp “Nghe nói thủ lĩnh của bọn chúng là do Thất Sát Truy Long sát hại, cả gia quyến đều bị giết sạch. Chết rất thảm hại. Hẳn bọn chúng đến đây cũng là muốn đến Châu Sa đây!”
Người gầy gò hừ lên một tiếng nói lớn “Bọn Hắc Thiết Lĩnh tiếng xấu trên đời không ít, ta chẳng xem trọng gì đến, chẳng phải nhân danh giang hồ đến để hạch tội Thất Sát Truy Long là làm trò cười cho thiên hạ hay sao!”
Gã vừa nói dứt lời thì người có gương mặt khó chịu hẳn là thủ lĩnh của cả bọn đập bàn đánh bốp một tiếng gằn giọng nói “Các hạ nói gì? Đừng hòng khinh bọn ta quá quắc như vậy!”
Người gầy ốm lúc này mới lần đầu nhếch môi cười, nhổ một bãi nước bọt xuống đất nói “Ta khinh bọn Hắc Thiết Lĩnh các ngươi, lý nào ta thèm rút lời!”
Người thủ lĩnh Hắc Thiết Lĩnh chụp lấy ngọn thương nhanh như cắt phóng luôn đến người gầy ốm, thân pháp vô cùng mau lẹ. chỉ nghe người gầy ốm thét lên một tiếng mũi thương đã đâm toạt một bên vai. Gã giận dữ chụp lấy cây đao, hai người huynh đệ của gã cũng vùng đứng lên thủ thế, người mặt đen tay cầm lưỡi búa to bản, người mập lùn cầm hai móc đinh năm nhánh cùng lúc hét lớn “Khá khen cho ngươi, dám động thủ với ba huynh đệ chúng ta à?”
Mười mấy người Hắc Thiết Lĩnh đều đứng vây quanh ba người chỉ đợi lệnh là xông vào động thủ, người thủ lĩnh của Hắc Thiết Lĩnh đưa tay lên nói “Các ngươi hãy lui ra. Bọn người các ngươi vô duyên vô cớ gây chuyện xúc phạm đến danh uy của Hắc Thiết Lĩnh, ta quyết không tha đâu!”
Người gầy ốm, mặt tài sẫm với vết thương trên vai, máu lúc này đã tứa ra ướt đẫm áo, buột miệng mắng nhiếc “Mẹ kiếp, ngươi đả thương ta!” Nói rồi vung đao chém tới trước, người thủ lĩnh Hắc Thiết Lĩnh chỉ lách người né tránh, tay không vung chưởng chụp vào hạ hầu của gã, người gầy ốm thất kinh biến chiêu nhún người nhảy ra sau. Hai huynh đệ của gã cùng lúc lao đến giáp chiến.
Ba người cùng vây đánh một vô cùng quyết liệt, bàn ghế, chén bát đổ gãy tơi tả, những người ở trong tửu quán thấy đánh nhau thì chạy hết ra ngoài. Chế Pháp vô cùng bực bội nhưng không muốn gây ra chuyện thị phi liên quan đến quan phủ sau này, đành tìm đến một cái bàn khác xa hơn để ngồi xem bốn người động thủ một mất một còn.
Người thủ lĩnh Hắc Thiết Lĩnh một mình đánh ba vẫn không rơi vào thế hạ phong, mỗi chiêu mỗi thức của hắn tung ra đều có chỗ tuyệt mạng, kình lực phóng ra kêu vu vù đến là khiếp đảm, nếu trúng đòn không tan xương nát thịt cũng tàn phế suốt đời. Ba người đánh một hồi không chiếm được thế thượng phong mà ngược lại cùng thất kinh bạt vía rú lên nói “Hắn ta không phải là người của Hắc Thiết Lĩnh.”
Lại nghe một giọng khác nói “Nhà ngươi không dùng thiết giáo mà dùng chưởng lực quái dị tà giáo phương nào?”
Người thủ lĩnh Hắc Thiết Lĩnh nghe vậy thì gừm một tiếng nói lớn “Trừng trị bọn hạ tiện khốn kiếp các ngươi thì cần gì phải dùng đến võ học của Hắc Thiết Lĩnh chúng ta, chẳng phải các ngươi cũng là lũ tà giáo quái dị hay sao!” Nói rồi hai chưởng chia nhau hai hướng cùng lúc tấn công ba người, chân thoăn thoắt lúc ra quyền cước, lúc thủ thường vô cùng lợi hại không thua gì chưởng lực. Người mập lùn bị một cước đá trúng ngực hộ khẩu ngưng trệ máu phun ra đằng miệng, không làm sao cử động tây chân được. Người gầy gò phần bị thương trên vai càng đánh dữ máu lại càng ra nhiều, mỗi lúc sức lực càng xuống, miệng thở nặng nề nhảy ra khỏi vòng chiến hỏi “Huynh đệ hai người không sao chứ?”
Người mập lùn mếu máo nói “Ta không đánh được nữa rồi!” Gã vừa nói dứt lời thì lại nghe người mặt đen rú lên một tiếng đau đớn, lưỡi búa bị người thủ lĩnh Hắc Thiết Lĩnh đánh bạt bay đi gắm sâu vào tường, cánh tay phải của gã như bị ngập sâu năm đầu ngón tay, máu ra không ngớt.
Cả ba khúm núm ép sát vào nhau tiến về phía cửa, rồi như đã hẹn trước cùng phóng ra ngoài chạy mất không dám quay lại sau nhìn.
Đám người Hắc Thiết Lĩnh hò reo đuổi theo thì người thủ lĩnh đưa tay lên ra hiệu không cho đuổi theo, quay lại gọi người chưởng quầy dọn dẹp bàn ghế hư hại, cho đặt bàn ghế mới, dọn thức ăn lên xem như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ngồi phía trên lầu gác Lê Hiểu Bình tặc lưỡi khen ngợi nói “Người này võ công thật phi phàm, tính khí lại rất nhã nhặn không đến nỗi là ác bá, ba người kia đánh thua trận bỏ chạy thật không giống nam nhi đại trượng phu tý nào!”
Chế Vân chép miệng nói “Ngươi tại sao lại phải hạ thấp mình mà khen đám người đó, chẳng phải lúc này võ công của ngươi hơn hẳn bọn chúng hay sao? Ha ha còn là một tiểu trại chủ nữa xem ra tiền đồ sau này không nhỏ.”
Lê Hiểu Bình lại nói “Ta đâu có phong thái như người kia, cái danh tiểu trại chủ thật ra chỉ là hư danh mà trấn chủ bắt ta phải mang vào người thôi. Thật tình thì ta là người võ công kém cỏi, trấn chủ chỉ muốn ta có trách nhiệm khi đứng đầu đám huynh đệ thì sẽ chăm chỉ học võ tốt hơn. Cô nghĩ xem đám huynh đệ của ta đã thiệt thòi như thế nào khi ta đứng đầu hay không. Lộn xộn, không nói ai nghe lời cả, ta vì cái danh tiểu trại chủ mà mỗi tuần đều phải chịu phạt gánh nước, nấu cơm, dọn vệ sinh ta nghĩ đến đã sợ lắm rồi!”
Chế Vân nghe gã than thở thì bật cười khúc khích nói “Hóa ra ngươi cũng chịu thiệt thòi lắm nhỉ!” Nàng vừa nói dứt lời thì thấy ánh mắt Chế Pháp ngồi từ phía dưới thình lình nhìn lên, thì thất kinh nép qua một bên tránh đi thở dài nói nhỏ với Lê Hiểu Bình “Hình như là hắn ta phát hiện ra chúng ta ngồi ở đây rồi!”
Nàng đưa mắt nhìn xuống lần nữa, thì quả nhiên thấy Chế Pháp gật đầu với nàng. Hai mắt vẫn chằm chằm nhìn nàng không thôi, nàng thất kinh nói “Chúng ta trốn đi thôi ta không muốn bị hắn bắt về Đồ Bàn, đi thôi!”
Cả hai vừa rời khỏi ghế bước xuống gác, đã thấy hai tên thuộc hạ của Chế Pháp đứng chắn ngang cầu thang từ khi nào, kính cẩn cúi đầu nói “Xin hai công tử ngừng bước, chủ nhân của thuộc hạ có lời mời!”
Chế Vân khó chịu nói “Bọn ta không biết chủ nhân ngươi là ai, bọn ta đang có chuyện cần phải đi gấp chớ có ngăn cản!”
Hai tên nghe vậy không đổi nét mặt mà vẫn đứng yên không nhúc nhích, tên kia lại nói “Hai vị công tử hãy đợi một chút!”
Chế Vân quát lớn nói “Các ngươi định động thủ à?”
“Không được vô lễ với hai vị công tử, mau tránh đường!” Hai người tránh đường khi thấy Chế Pháp bước đến, vẻ mặt y vui vẻ đưa mắt nhìn Lê Hiểu Bình khẽ gật đầu, rồi nhìn Chế Vân vẻ cung kính chấp tay lại nói “Thuộc hạ có mắt không tròng, kính xin công chúa tha mạng cho!” Nói rồi quay sang hai tên thuộc hạ nói “Các ngươi không biết tội còn không xin công chúa tha mạng!”
Cả hai giật mình quỳ gồi cúi lạy. Chế Vân sợ người ngoài để ý thấy, liền xua tay nói “Các ngươi nhận ra còn muốn để thân phận ta bị bại lộ hay sao, còn không mau đứng lên cút hết cho ta!”
Cả hai cúi lạy, rồi vội vàng đứng dậy lui hết xuống dưới, nàng đưa mắt nhìn Chế Pháp nói tiếp “Còn ngươi điếc hay là vờ không nghe thấy, cút hết xuống dưới cho ta!”.
Chế Pháp cười trừ nói “Thuộc hạ là quan cẩm y vệ, làm sao dám để công chúa nguy hiểm ở bên ngoài được, chẳng may xảy ra chuyện gì thuộc hạ chỉ có con đường chết mà thôi! Thuộc hạ không thể tuân theo lệnh công chúa được.”
Chế Vân hừ một tiếng nói “Ngươi nói hay lắm! Ta sẽ thuật lại chuyện trấn chủ ngươi không ra sức bảo vệ ta, đã lén quay về nước một mình. Tội đó phụ hoàng ta khó lòng để các người thoát được!”
Chế Pháp nghe nàng nói vậy thì sầm mặt, y nghĩ chắc hẳn vừa rồi phía dưới y đã lở lời để công chúa nghe được, há miệng mắc quai, đúng là khó mà thoát tội nếu để hoàng thượng biết được. Nghĩ vậy y liền lùi ra hỏi “Không biết công chúa định đi đâu?”
Chế Vân vẫn vờ mặt khó đăm đăm nói “Ta đi đâu thì liên can gì đến ngươi!”
Chế Pháp lắc đầu nói “Triều đình Đại Việt đã xem chúng ta là địch thù, nếu họ biết công chúa đang ở trong thành thì chúng sẽ không bỏ qua làm hại công chúa! Mong công chúa cẩn trọng suy xét!”
Chế Vân hừ nhỏ nói “Ta ở đây đã lâu, tình hình rõ hơn ngươi, tự ta biết! Các ngươi đừng làm phiền ta.”
Chế Pháp cười nói “Vậy thuộc hạ mong công chúa cẩn trọng thân thể!”
“Đi nào!” Chế Vân nắm tay Lê Hiểu Bình kéo đi, Chế Pháp đi theo sau, nàng thấy vậy thì bực bội nói “Người theo ta làm gì!”
Chế Pháp khổ sở nói “Thuộc hạ chỉ đi theo bảo vệ công chúa mà thôi!”
Chế Vân bật cười nói “Ta thấy tổng trấn cẩm y vệ ngươi thua xa người huynh đệ của ta!”
Chế Pháp nghe nàng nói vậy đưa mắt nhìn Lê Hiểu Bình, thấy hai người khá khăn khít thì lấy làm lạ. Nhớ đến lần thi triển võ công trên võ đài với gã, tám chín phần là rất khá, vẻ bề ngoài của gã còn trẻ mà đã có nội công thâm hậu như vậy thật về sau tiền đồ không nhỏ hiếm thấy,ngấm ngầm kính trọng, y khẽ cúi đầu nói “Ta không biết vị thiếu hiệp là huynh đệ kết giao với công chúa, mong thiếu hiệp xá cho chuyện lúc sáng!”
Lê Hiểu Bình ú ớ không biết trả lời ra sao thì Chế Vân chen vào nói “Đi thôi!”
Nàng nắm tay Lê Hiểu Bình kéo đi, chạy ra khỏi tiểu điếm, lẩn vào hàng phố đông đúc, rồi rẽ vào một con hẻm để cắt đuôi. Quay lại nhìn một lúc thấy không có ai bám theo sau mới an tâm đi vào đám đông trên đường, nàng cười nói với Lê Hiểu Bình “Ta không muốn quay về Đồ Bàn chút nào, ta và ngươi đến Thăng Long chơi một chuyến nếu không được đến đó ta quyết không bao giờ trở về đâu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...