Giang Hồ Nghĩa Hiệp


Võ Danh lại nói “Ta chỉ cười tên trọc ngươi có nhã hứng lập dị đó thôi.”
Lê Hiểu Bình nghe vậy không khỏi sợ hai người lại gây chuyện liền nói “Võ huynh đừng trêu ghẹo hắn nữa, mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm mà thôi!” Nói rồi gã chấp tay nói với đám người trước mắt “Các đại huynh xem ra đã nhầm lẫn chăng? Bọn tại hạ thật tình là có vào Hồi Xuân gì đó, chỉ nhất thời mà lạc đến không có ý trêu ghẹo ai cả, mong các đại huynh chớ hiểu nhầm.”
Một tên dáng dấp to lớn nhất trong bọn, râu tóc dựng ngược, tay cầm một thân cây lớn xem chừng hắn là thủ lĩnh của cả bọn, nghe vậy bất chợt cười khục khục nói “Đúng là tên tiểu tử này, bọn ta chẳng cần biết đúng sai hiểu nhầm gì sất, cử tẩn một trận sẽ rõ ai đúng.”
Thích Đại Pháp hừ giọng nói “Đánh nhau thì đánh, bọn ta sợ các ngươi à!” Sáng sớm cả bọn rời khách quán, thấy mang theo vũ khí cồng kềnh không tiện, vừa nói hắn vừa vung tay lên thấy trống trải mới biết không có vũ khí, đảo mắt nhìn quanh tìm xem có cái gì vừa tay không. Ngoài thân cây tên thủ lĩnh trước mắt đang cầm thì hắn không thấy vừa mắt cái gì cả, liền bước xấng tới trước cười hê hê, cùng lúc tay chụp tới. Tên thủ lĩnh chợt thấy Thích Đại Pháp tiến lên đã ra ý thủ thế, thấy hắn chụp tới liền rút thân cây lại đồng thời quát lớn “Đánh chết chúng đi!”
Cả bọn nghe vậy đồng thanh hô lớn xúm cả lại, kẻ vung gậy, kẻ vung đao bổ tới bốn người. Võ, Đinh hai người tự nhiên đi cùng Thích, Lê không khỏi liên lụy, Võ Danh hừ giọng nói “Hai tên tiểu tặc các ngươi đang yên đang lành tự nhiên lại rước họa vào người, khiến hai ta cũng liên đới đến đám ô hợp này.”
Lê Hiểu Bình thuận tay chụp hai tên lỡ đà lao đến gã, vật ngược ra sau. Tưởng là nhẹ, hóa ra cú vật vừa rồi với người có khinh công võ thuật còn chịu đựng được, còn hai tên lưu manh Hồi Xuân Lâu thì không khỏi kinh tâm động phách. Cả hai tên đập mạnh xuống đường lập tức thổ huyết, mắt nổ đom đóm bất tỉnh nhân sự.
Cả bọn lưu manh Hồi Xuân Lâu xuất trận lập tức thấy hai tên bị Lê Hiểu Bình vật nhẹ đã bất tỉnh, sống chết thế nào chưa biết, không khỏi sợ tái mặt. Giây lát thất kinh, cả bọn lại la hét ầm trời, hung ác vung gậy, đao, đánh tới miệng quát “Giết chúng đi, giết chúng đi!”

Lê Hiểu Bình nghe vậy không khỏi thở dài quay sang hai người Võ, Đinh nói “Đệ đã làm phiền hai huynh rồi!”
Đinh Lỗ tặc lưỡi nói “Tiểu đệ nhất thiết phải nói như vậy! Bốn huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, lý nào lại để mấy tên khốn kiếp này làm khó được.”
Lê Hiểu Bình nói “Cảm ơn Đinh huynh!”
Võ Danh cười hề hề, cùng lúc túm áo một tên ném ra xa mấy trượng nói “Không đúng, không đúng! Các ngươi tới tạp kỹ, lầu son gây chuyện thị phi để rồi bọn ta phải đổ mồ hồi với mấy tay đại ca này thì gọi gì là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia được. Ta thấy hai ngươi lén la lén lúc đến kỹ viện tìm đến nữ nhi không thèm gọi lấy Võ huynh này một tiếng, thật đáng hổ thẹn hai chữ bằng hữu. Đến cái tên đầu trọc không biết đến hai chữ nữ nhi, mặt ngố, dáng dấp thô lậu còn kịp trêu chọc các tỷ muội kia mà, lẽ đời sao lại bất công như vậy! ha ha ha…”
Thích Đại Pháp vừa lúc trước thân cây tên thủ lĩnh, thuận tay vung ra đánh tới tấp làm mấy tên gãy chân kêu la thất thanh, chợt nghe Võ Danh nói không khỏi khó chịu “ Ý ngươi định nói cái gì!”
Võ Danh tay đánh miệng không thôi đùa giỡn châm biếm cười ha hả “Chỉ là ta muốn biết tên trọc ngươi trêu chọc các tỷ muội thế nào, hẳn là họ thất khiếp cái của tinh khiết của người mà kêu hoảng làm động đến các đại ca này rồi…ha ha ha…sư trọc xưa nay quen tụng kinh gõ mõ, ăn chay niệm phật đương nhiên thấy tỷ muội không khỏi lạ kỳ, hám lạ, táy máy làm bừa. Mặt ngốc như ngươi có khi làm thật đấy chứ không….ha ha ha…giới phật tử gọi là…chát…!” Võ Danh thấy vai đau nhói, không khỏi giật mình nhìn lại sau lưng thấy Đinh Lỗ mặt lạnh nói “Đệ lắm lời quá rồi, ăn nói thật bậy bạ.”
Võ Danh nheo mày nói “ Đệ trêu tên trọc đó thôi mà, khỉ thật…!”
Vừa lúc hai tên vung gậy đến trước mặt, Võ Danh hừ một tiếng vung tay chụp lấy cùng lúc kẹp chặt vào hông, đẩy mạnh ra trước. Hai tên làm sao chịu nổi té ngã ngửa ra sau, cùng lúc y vung gậy xoay tít phóng luôn ra trước đập phải mấy tên khác té lăn kềnh ra đường, cả bọn la hét vang trời.

Đám người Hồi Xuân Lầu vồn thường chỉ là bọn côn đồ, lưu manh cấu kết bè đảng cạy đông ức hiếp người, gậy chuyện thị phi, trong ngoài Lâm Ấp Phố không ai là không khiếp sợ chúng. Đêm hôm qua cả bọn để xổng mất Thích Đại Pháp, Lê Hiểu Bình, sáng nay lập tức cho người truy hỏi. Đương nhiên dáng vẻ của Thích Đại Pháp chỉ cần mô tả qua ai chẳng nhận ra, trên đường hắn không khỏi có người để ý mách báo đám côn đồ Hồi Xuân Lâu đến chặn đường gây khó dễ. Vốn đêm qua chúng để ý Lê Hiểu Bình dáng vẻ phi phàm, không phải con cái nhà gia thể cũng là hạng công tử, trên người không mang tiền vàng vật quý thì bắt người tống tiền lợi đôi đường chẳng hại gì. Chỉ là không ngờ bồn người võ công hơn người, đánh một lúc kẻ bất tỉnh, người thương tật không sao đếm xuể hò nhau bỏ trốn. Bọn còn lại đều là đám lưu manh có dã khí không cam tâm chịu phục vẫn cố hò nhau trợ thủ.
Cả bốn đánh thêm một lúc thì nghe xa xa tiếng vó ngựa dồn dập vọng tới, xem ra sắp tới đến nơi không mấy hồi. Đám lưu mạnh tự nhiên nghe ra sợ khiếp vía, một tên trong bọn hô lớn “Quan binh đến, chạy đi mau thôi!”
Cả bọn dắt díu nhau bỏ chạy tháo thân, chớp mắt đã thấy phía trước một toán kỵ binh phóng ngựa đến, mấy chốc mà đến trước mặt bốn người Lê, Đinh, Võ, Thích. Tên dẫn đầu, đầu quàng khăn trắng có phù hiệu trước trán, áo váy đều viền hoa văn đỏ, hông giắt gươm ngắn, râu ria dựng ngược nhìn qua dáng vẻ đủ biết hắn là quan bộ đầu, chức phận không nhỏ ở Lâm Ấp Phố. Hắn dừng ngựa nhìn bốn người trỏ roi hỏi “Bọn ngươi vừa gây rối ở đây phải không?”
Võ Danh cười hề hề nói “Đại nhân đến vừa kịp lúc lắm, đám lưu manh vừa đấy thôi còn gây chuyện ở đây, bọn ta…”
Câm miệng đi!” Tên bộ đầu nhìn chằm chằm Võ Danh hừ nhạt quát, tay ghìm chặt cương ngựa, vừa lúc đám quan bình chạy bộ kéo đến đông nghịt, hắn lại nói “Ta thấy ngươi dáng vẻ lưu manh, mặt mày gian trá còn lẻo mép nói bừa. Người không là phường lưu manh cũng là phường thảo khấu tặc tử còn hòng lộng ngôn qua mắt được ta hay sao!”
Võ danh nghe hắn nói vậy không khỏi tức tối, đầu tóc dựng ngược mắng “Tên chó đểu ngươi, nhìn gà hóa cuốc còn mắng ta là phường lưu manh thảo khấu.”
Tên bộ đầu nghe y mắng không giận mà cười khục khục nói “Hay cho lủ tặc tử, ngay cái tội mắng nhiếc ta đã đủ hình phạt rồi. Người đâu, bắt hết lủ tặc tử này về cho ta!” Đám quan bình nghe lệnh bủa đến vây kín bốn người.

Cả bốn vừa rồi đánh một trận không ai thương tích nhưng không khỏi mệt bở hơi tai, thấy trước mắt quan binh trùng trùng kéo đến vây riết không khỏi kêu khổ.
Đinh Lỗ thấy chuyện trước mắt không hay liền nói “Đại nhân hãy khoan đã! Không biết bọn ta có tội gì? sao có thể bắt người vô cớ như vậy được.”
Tên bộ đầu cười khục khục nói “Hà tất phải nói nhiều, ta chỉ biết các ngươi rõ ràng là người An Nam, tự nhiên là có tội!”
Đinh Lỗ sẩm mặt nói “Chuyện này thật vô lý, hai nước phân tranh hà tất phải bức ép bá tánh giang hồ bọn ta, thật nực cười! Trước giờ các nước đã có giao ước như thế, đại nhân định làm trái hay sao.”
“Lúc này lắm kẻ giả trang thành phường thương buôn, mãi võ, giang hồ, tự ình được quyền khoái lạc tự tại, chu du khắp nơi. Thật lòng bên trong là gián điệp gây không ít thiệt hại cho triều đình. Bọn ta bất tất phải làm theo luật lệ hay sao. Cứ về sai nha tra rõ rồi sẽ thả các ngươi ra.”
Hai người Võ, Đinh trước giờ hành tẩu giang hồ, không ít lần vào tù ra ngục lý nào không biết ẩn tình bên trong, đâu dễ gì tin theo lời hắn nói.
“Ngươi nói dễ nghe quá, bọn ta không đi thì sao!” Võ Danh hừ lạnh nói.
Tên bộ đầu nhếch miệng quát lớn “Bắt hết chúng lại!” Đám quan binh liền xông tới thì nghe đằng xa vọng đến tiếng kêu “Hãy khoan đã, khoan đã!”
Tên bộ đầu đưa mắt nhìn ra thấy một toán người ngựa đi đến, nhìn kỹ thấy người đi đầu không ai khác chính là Đạt Thanh. Bốn người Lê, Võ, Đinh, Thích đương nhiên là nhìn thấy rõ hắn, đêm qua chứng kiến nghĩa cử hào hiệp của hắn không khỏi mừng thầm nghĩ “Phen này tránh khỏi một trận động thủ lớn rồi.”

Đạt Thanh cưỡi ngựa đến gần, phía sau hắn còn có hơn trăm người ngựa, đều là người trong Đạt Tiêu Cục cả.
Tên bộ đầu thấy hắn, mặt mày rạng rỡ không khỏi cười dài nói “Hóa ra là Đạt công tử! Hẳn là công tử cưỡi ngựa du ngoạn hải cảnh rồi?”
Đạt Thanh mặt mày đang rạng rỡ, nghe vậy không khỏi cau có nói ‘Huynh sai rồi, ta không có nhã hứng như trước mà đi du ngoạn chơi đùa đâu. À, ở đây vừa xảy ra chuyện gì à?”
Tên bộ đầu cười nói “Chỉ là một bọn lưu manh gây chuyện thôi! Ta nghe nói đêm qua công tử anh hùng cứu mỹ nhân, đám dân chúng vô cùng sảng khoái hưởng ứng, thật khiến một bộ đầu nhỏ nhoi như ta phải ghen tỵ lòng ái mộ đó.”
Đạt Thanh thở dài một tiếng nói “Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, ta chỉ…, hừm! Tức chết đi được.” Nói rồi hất hàm về phía bốn người Lê, Đinh, Võ, Thích hỏi tiếp “Chúng là ai?” nói rồi đảo mắt nhìn quanh nói tiếp “Không biết bộ đầu huynh truy tung ai mà phải vất vả mang theo nhiều quan binh đến như vậy!”
Tên bộ đầu nói “Bọn ta được cấp trên thông cáo, ra lệnh đem người vây hết tất cả các con đường ra vào Lâm Ấp Phố, hễ ai là người An Nam đều bắt giữ ngay không cần biết trái quấy thế nào.”
Bọn bốn người Lê, Đinh, Võ, Thích nghe ra không khỏi sẩm mặt, đưa mắt nhìn nhau ra chiều khó hiểu, không biết ai lại ban phát cái lệnh đó. Chợt nghe Đạt Thanh ngạc nhiên nói “Hả…! Không biết ai đã ra thông cáo đó với bộ đầu huynh? Hừ, ta cũng bị thúc ép tìm một người thiếu niên An Nam tuấn tú, hễ gặp người nào là bắt về không cần tra hỏi, không biết là lẽ gì!”
Tên bộ đầu nghe vậy không khỏi há hốc miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui