Chương thứ mười sáu
Tay Lệ Tùy rất lạnh, lạnh đến như một khối băng được đục ra từ lòng đất. Chúc Yến Ẩn xoa xoa nửa bên mặt bị véo đỏ ửng, đột nhiên phát hiện mình đã vào phòng lâu như vậy rồi mà trên người đối phương lại vẫn ẩm ướt, dường như chẳng có nhiệt độ cơ thể dư ra để dùng nữa.
Trên Phượng Minh Sơn nhiều cây cối, ban đêm vốn đã lạnh lẽo kết hợp với một đống băng lớn cỡ đó ở bên người, Chúc Yến Ẩn không nhịn được rùng mình. Lệ Tùy xem bản vẽ giải Thiên Công Kết thêm một lần, sau khi ghi nhớ tất cả các cửa ẩn lập tức tùy tiện vo bản vẽ thành một nắm: "Ngươi có thể đi về rồi."
Chúc nhị công tử vèo một cái đứng dậy, chạy trốn nhanh hơn chó – ít nhất cũng nhanh hơn con chó phát bệnh vì ăn cá kia, lùm-tuyết-trắng, nháy mắt không thấy đâu nữa.
Lệ Tùy:...
Bóng đêm tĩnh mịch, cả tòa Phượng Minh Sơn chìm vào im lặng.
Khách trong quán trọ không nhiều, tiểu nhị mừng vì nhàn hạ, sớm đã ghép ván cửa lại, nằm bò sau quầy ngủ lười rồi.
Trong phòng cho khách, ngọn lửa nến lùng bùng, bị gió tạt hắt lên những cái bóng dữ tợn.
Lệ Tùy đang nhắm mắt điều tức, tóc ướt lạnh ngắt như những con rắn, uốn lượn dính trên vai, không hề dễ chịu, hệt như trong lúc ngủ bị vật nặng đè lên ngực, ác mộng triền miên, trái tim cũng âm ỷ nhói đau, hô hấp chậm rãi mà khó nhọc.
"Rầm" một tiếng, cửa bị đẩy ra rất mạnh.
Gió thổi vào trong.
Lệ Tùy lạnh lùng mở bừng mắt, sắc đỏ đậm lóe qua đồng tử.
Tay Giang Thắng Lâm cầm một tấm áo đen dính máu, vội vàng hỏi: "Ngươi lại bị phát độc rồi?"
Lệ Tùy đáp: "Ừ."
Giang Thắng Lâm cảm thấy sớm hay muộn cũng có ngày mình sẽ bị người này làm cho tức chết. Bảo sao trước đó khi Chúc nhị công tử tới hắn lại khoác tấm áo choàng nửa ướt nửa không xuất hiện, nào có phải đi tắm gội gì đâu, rõ ràng là vừa dùng nước đá dập tắt độc nóng trong người, vì thế đặt mông ngồi xuống mép giường giảng giải: "Không phải ta đã nói với ngươi rồi ư, cách này dùng một lần hai lần còn được, ai như ngươi coi ngang ngâm bồn tắm hả, có còn muốn mạng nữa hay không?"
Lệ Tùy đáp: "Muốn."
Giang Thắng Lâm tức ngực: "Muốn mà ngươi không nghe ta?"
Lệ Tùy mắt điếc tai ngơ, ngáp dài chân trần dẫm xuống giường, tự mình rót một chén trà lạnh.
Giang Thắng Lâm giận mắng: "Mau buông xuống!"
Một lát sau, tiểu nhị mơ màng buồn ngủ, chạy ra sau bếp đun cho khách một ấm lớn nước nóng, hãm trà đường đỏ khương mẫu.
(Khương mẫu: gừng già hơn ba năm)
Cứ phải gọi là ấm rực ấm rỡ, ấm đến Lệ cung chủ toàn thân nóng nảy không yên, trời còn chưa sáng đã xách một thanh trường kiếm, vẻ mặt "ta muốn giết người" mà loang loáng khắp nơi trong khách điếm, dọa sợ đến mức gà cũng không dám gáy.
Trời dần hửng sáng.
Thư viện Thùy Liễu tất cả như thường.
Hai gã tạp dịch vẫn đúng giờ nối đuôi nhau đi vào căn phòng trống kia, khoảng non nửa canh giờ sau lại nối đuôi nhau đi ra, vội vàng rời khỏi.
Lệ Tùy thân hình cực nhanh vụt vào, gõ nhẹ hai cái ở góc tường, dựa theo phương pháp tháo dỡ Thiên Công Kết, rất mau đã mở được lối vào.
Đường hầm tối tăm, phảng phất mùi thuốc rất khẽ, lúc đầu còn đỡ, càng đi càng nồng nặc nhức mũi, cho dù đã nín thở vẫn có thể cảm nhận được mùi vị chua đắng quỷ quái đó quẩn quanh bốn phía. Lệ Tùy nhíu mày, tai bắt được một tia âm thanh rất nhỏ, có vẻ là do kim loại va chạm gây nên.
Giữa địa đạo mở ra một căn phòng lớn, tiếp tục đi về phía trước hẳn là còn không ít đường hầm thông gió mới có thể thổi cho đèn đuốc trên vách tường bốn bên đung đưa như vậy.
Trong phòng bày một cái bồn lớn đổ đầy nước thuốc đen đặc khó ngửi. Một người đàn ông tóc hoa râm đang nhắm mắt ngồi trong bồn, quanh thân bị xích sắt quấn trói, kéo người căng ra thẳng tắp còn khóa chặt vào đinh trên tường khiến cho ông ta không thể nhúc nhích.
Có vẻ là khổ hình võ lâm nào đó nhưng nhìn kĩ lại thấy không phải. Bởi gia đinh đứng chung quanh ai nấy thấp đầu cúi mặt, biểu cảm đều tất cung tất kính, không giống như đang canh giữ tù nhân. Cạnh bồn còn đốt một nén hương, làn khói xanh lục lượn lờ tản ra, đợi đến khi đoạn tàn hương cuối cùng rơi xuống, lập tức có gia đinh nhỏ giọng nhắc nhở: "Lão gia, đến giờ rồi."
Người trung niên mở bừng mắt, ba tên gia đinh đi đến giúp ông ta cởi xích sắt trên thân rồi đỡ người ra khỏi bồn lớn.
Nước ào ào sóng sánh. Nhân nháy mắt ngắn ngủi đó, Lệ Tùy nâng lên một luồng chưởng phong, cách không hất ra, lập tức có một chuỗi giọt nước ngưng tụ thành hàng được kéo khỏi bồn, như phi tiêu im hơi lặng tiếng xuyên qua không trung rơi vào bình sứ trong tay hắn.
Là tuyệt học giang hồ Long Hấp Thủy, có người luyện cả đời cuối cùng cũng chỉ vỗ cho nước đầy xô gợn sóng tán loạn.
Mà Lệ Tùy luyện mất khoảng ba canh giờ.
Cái gọi là thiên phú, cứ không công bằng đến làm cho người ta ngứa răng như vậy đấy.
Người đàn ông bước chân bồng bềnh, được đặt nằm trên giường lớn bên cạnh một lúc, thở hồng hộc như trâu, không bao lâu sau thì chìm vào hôn mê. Đám gia đinh vội vàng giúp ông ta lau người rồi thay quần áo sạch sẽ, toàn bộ quá trình không ai nói với ai câu nào, chỉ giao tiếp bằng ánh mắt, cũng không biết là người câm hay con rối nữa.
...
Quán trọ, Giang Thắng Lâm đang ăn cơm, bày đầy bàn gà vịt thịt cá, gặm một cách tỉ mỉ lịch sự.
Đại phu đều lịch sự cả.
Không lịch sự chỉ có ma đầu giang hồ.
Lệ Tùy đẩy cửa đi vào, vèo một cái ném bình sứ trong tay qua, Giang Thắng Lâm hú hồn bắt được: "Cái quái gì thế?"
"Trong mật thất ở Thư viện Thùy Liễu có một lão già sắp chết đang ngâm bồn." Lệ Tùy nói, "Đây là nước ông ta tắm."
Giang Thắng Lâm coi như mất bữa ăn ngon, ngươi giỏi chọn thời điểm thật đấy, sao không chui trong địa đạo lâu thêm mấy hồi, ít nhất đợi ta ăn xong cơm đã.
Lệ Tùy hỏi: "Là cái gì?"
Giang Thắng Lâm mở ra ngửi: "Hình như có mãng tiên, vật kịch độc, mang ra ngâm tắm?"
(Mãng tiên: dãi mãng xà)
"Nhìn cũng không phải ông chú đứng đắn gì cả." Lệ Tùy nói, "Đi lấy giấy bút, vẽ ra xem có ai quen không."
Giang Thắng Lâm ôm hy vọng: "Ngươi vẽ?"
Lệ Tùy đáp: "Đương nhiên là ngươi."
Giang Thắng Lâm khổ tâm, sao lại "đương nhiên" là ta, ta đâu có phải họa sĩ, ta không biết vẽ.
Lệ Tùy không vui: "Lúc trước vẽ Xích Thiên ở Kim Thành, không phải ngươi khéo léo tinh vi mô phỏng rất thành thục ư?"
Giang Thắng Lâm thử giảng đạo lý với người này, ở Kim Thành vẽ Xích Thiên là bởi Võ Lâm Minh óc chó kia nghĩ thế nào ra được cái lệnh treo thưởng, lừa gạt khiến cho rất nhiều người dân cùng hùng tâm tráng chí muốn đi tìm ma đầu, để có thể giúp bọn họ bớt nguy hiểm, tranh vẽ đương nhiên là càng không giống càng tốt mới có thể tránh được việc va chạm trực diện với Xích Thiên. Bùa quỷ vẽ không cần công thức thì ai chả mô phỏng được, giống bây giờ ở chỗ nào?
Lệ Tùy đập giấy bút trước mặt y: "Vẽ!"
Giang Thắng Lâm: Đau mề.
Lệ Tùy nhớ lại: "Hơn 50 tuổi, tóc hoa râm, thoạt nhìn lọm khọm dung tục."
Giang Thắng Lâm: "Ta cho rằng ta chỉ cần vẽ mặt thôi chứ, sao tự nhiên lại có lọm khọm dung tục ở đây."
Lệ Tùy vừa xem y vẽ vừa kén cá chọn canh: "Đôi mắt to chút nữa, mũi không phải thế, ngươi đang vẽ cái quái gì vậy?"
Giang Thắng Lâm:...
Người giận ta không giận, người giận ta không giận, người giận ta không giận.
Cuối cùng vẫn chưa vẽ ra, thứ nhất là bởi trình độ miêu tả của Lệ Cung chủ thật đáng quan ngại, thứ hai là bởi kỹ thuật vẽ của Giang Thần y quả thực cũng chỉ đến thế thôi. Vẽ được quỷ yêu mặt mũi hung tợn, vẽ ông già dung tục, thành phẩm ra vẫn giống quỷ yêu mặt mũi hung tợn.
Giang Thắng Lâm đề nghị: "Hay là vào thành tìm tay họa sĩ."
Lệ Tùy nhíu mày: "Nhỡ lộ phong thanh thì sao?"
"Này có gì khó." Giang Thắng Lâm không cần phải nghĩ, "Đợi vẽ xong ngươi lập tức giết người diệt khẩu."
Lệ Tùy giương mắt nhìn y.
Giang Thắng Lâm lùi ra sau một bước, miễn cho mình bị ấn đầu vào nghiên mực: "Đùa chút thôi mà, còn tìm họa sĩ gì nữa, Chúc phủ có sẵn rồi đấy." Chúc nhị công tử thơ họa ca từ, ở Giang Nam – thậm chí trên cả nước Đại Du này tiếng tăm lẫy lừng, còn sợ không vẽ được một ông già nữa sao.
Lệ Tùy gật đầu: "Ngươi đi đi."
"Cứ sống sượng thế này mà đi?" Giang Thắng Lâm nhắc nhở, "Lần trước vì tìm y giải Thiên Công Kết, đến Hàn Phách áp đáy hòm ta cũng lấy ra rồi, mời người giúp làm gì có đạo lý đến tay trắng, bên ngươi còn hàng gì đáng giá không?"
Lệ Tùy mở cánh tủ ra, tiện tay ném cho y một chiếc hộp vuông.
"Đây là cái gì?"
"Nỏ Thập Nhị Liên Hoàn."
Một khi ấn vào cơ quan, lập tức sẽ bắn ra liên tục mười hai cung nỏ kịch độc, mỗi một phát đều có thể xuyên qua phiến đá dày nặng. Hiếm thấy trên giang hồ nhưng thật ra rất hay được sử dụng khi hai quân giao chiến, thường thường giết kẻ địch đến cứ phải gọi là mưa máu tứ tung, óc bay tán loạn, đương nhiên, nếu dùng mà không cẩn thận, cũng có thể tự sát đến cứ phải gọi là mưa máu tứ tung, óc bay tán loạn. Giang Thắng Lâm cảm khái: "Lễ vật này, vừa nghe đã thấy vô cùng thích hợp để tặng cho Giang Nam quý công tử trói gà không chặt rồi!"
Lệ Tùy:...
Giang Thắng Lâm ném Nỏ Thập Nhị Liên Hoàn lại trả hắn: "Thôi, cứ để ta chuẩn bị đi."
Trong tòa nhà Chúc phủ, Chúc Yến Ẩn cũng đang vẽ tranh, vẽ sông nước chim muông, vẽ đầy sân hoa hạ.
Giang Thắng Lâm vừa vào cửa đã nghĩ đây không phải trùng hợp thì là gì! Ý trời ý trời, rất tốt!
...
Sau nửa canh giờ, Chúc nhị công tử lại bị đón tới quán trọ.
Trên bàn đã bày sẵn giấy mực bút nghiên, y nhấc bút lên hỏi: "Dáng vẻ thế nào?"
Lệ Tùy vẫn nói như vậy: "Tóc hoa râm, hơn 50 tuổi, thân hình lọm khọm dung tục."
Chúc Yến Ẩn sơ qua vài nét phác họa trên giấy: "Như thế này phải không?"
Lệ Tùy gật đầu: "Ừ."
Giang Thần y bưng chén trà ở bên đang chuẩn bị xem kịch vui sợ đến ngây người, thế cũng được nữa?
Chúc Yến Ẩn vẽ nhanh thực sự, gần như không xóa không sửa không hỏng giấy, chưa hết thời gian một nén nhang đã mô phỏng lại dáng vẻ của ông già trong bồn. Ngón tay y thon dài, trong lúc vẽ tranh ống tay áo xắn lên, để lộ ra một đoạn cổ tay trắng đến lóa mắt.
Lệ Tùy gật đầu: "Gần như chính là thế này."
Chúc Yến Ẩn nhẹ nhàng thở ra: "Ừm."
Y thầm tò mò, vốn muốn hỏi một câu người này là ai nhưng lại không quá dám, đành tỉ mỉ rửa sạch bút lông sói, rồi móc từ trong tay áo ra một hộp cao thơm nhỏ, sau khi nhấc bút khỏi nước thì áp ngòi bút ướt sũng vào hộp, cuộn qua cuộn lại mấy cái rồi đem phơi khô.
Giang Thần y cũng đã viết chữ rất nhiều năm nay: Hóa ra còn có loại trình tự này?
Lệ Tùy liếc y, ánh mắt bỡn cợt.
Giang Thắng Lâm: Đừng tưởng rằng mặt ngươi vô cảm là ta không nhìn ra ngươi đang cười, ngươi cười cái quần què, không phải ngươi cũng chưa từng được chứng kiến sự đời Giang Nam thế này sao?
Y đứng lên: "Thời gian không còn sớm, ta tiễn nhị công tử về nhà."
"Không cần tiễn, xe ngựa nhà ta ở ngay dưới lầu thôi." Chúc Yến Ẩn dọn dẹp sạch mặt bàn, lén ngắm Lệ Tùy một cái, muốn nói lại thôi.
Giang Thắng Lâm đoán được suy nghĩ của y, nhanh chóng nói: "Đợi hôm nào đấy trời trong nắng đẹp, chúng ta sẽ đi đến thung lũng trống trải ngoài thành, để Lệ Cung chủ vì nhị công tử chơi một bộ quyền pháp lợi hại."
Lệ Tùy:?
Chúc Yến Ẩn "ừm" một câu, mang theo cõi lòng đầy ắp chờ mong, vô cùng vui vẻ rời đi.
Lệ Tùy vẻ mặt bất thiện: "Nói!"
Giang Thắng Lâm lý lẽ hùng hồn, ngươi chẳng bỏ được ra thứ gì tốt đáng tiền, thế thì chỉ có mỗi một thân võ nghệ là còn gặp người được thôi. Vừa hay Chúc nhị công tử cũng cảm thấy hứng thú với tuyệt học võ lâm trong thoại bản, thì ngươi cứ biểu diễn cho y xem mấy chiêu. Dù sao cũng không tốn sức gì, dỗ dành y vui vẻ, sau này có khi còn có nhiều tác dụng.
Lệ Tùy: "Cút."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...