Vương Thùy Liễu e thẹn xấu hổ cúi đầu không dám nhìn thẳng mắt Phạm Tuấn Kiệt.
"Mình xin lỗi."
Phạm Tuấn Kiệt bình tĩnh hỏi vặn lại.
"Tại sao em phải xin lỗi tôi?"
Trần Bảo Lục rối rắm bức xúc chốt nhanh.
"Lôi thôi lếch thếch, mày nhìn mày đi.
Học hành không giỏi chỉ giỏi đánh đấm.
Mày nghĩ học sinh chăm ngoan như cô ấy có thể thích cái loại giang hồ lưu manh như mày à?"
Phạm Tuấn Kiệt bình nhiên chẹp miệng nhếch môi hài hước.
"Trần Bảo Lục, khi mày ngắm mày trong gương, mày có dám nói mày không phải là thằng lưu manh không?"
Giọng Tuấn Kiệt vụt sắc bén đầy sát khí.
"Hay, rất hay! Cắm sừng một thằng lưu manh để yêu một thằng lưu manh khác.
Vương Thùy Liễu, anh tưởng em thông minh thế nào, hóa ra cũng chỉ có vậy?"
Trần Bảo Lục nổi giận xông vào đấm Phạm Tuấn Kiệt một cái tím mép.
"Mày dám nói tao à?"
Phạm Tuấn Kiệt đứng dậy nhào tới đấm Trần Bảo Lục một cái tím má rồi đẩy hắn ngã lăn ra đất.
"Mày cướp bạn gái của tao, cướp người yêu của tao.
Mày lấy tư cách gì mà đánh tao?"
Vương Thùy Liễu nhảy vào can, cô dứt khoát dùng sức đẩy Phạm Tuấn Kiệt ra khiến anh lật đật xuýt ngã.
"Cậu lấy tư cách gì mà đánh anh ấy, cậu đi đi, cút khỏi mắt tôi ngay đi."
Phạm Tuấn Kiệt đưa tay lên sượt qua môi rồi tròn mắt đau khổ nhìn Vương Thùy Liễu đang nâng niu xoa xuýt, ân cần quan tâm Trần Bảo Lục.
"Anh có đau không, anh không sao chứ?"
Phạm Tuấn Kiệt cười khinh, lớn giọng giễu cợt sỉ vả Vương Thùy Liễu.
"Loại con gái không đáng một xu."
Phạm Tuấn Kiệt vung tay hùng hổ rời đi, lòng đầy tức giận không trút đi đâu được.
Thầm lặng lách người ra khỏi đám đông hiếu kì bu đầy xung quanh, anh thẫn thờ sải chân oai vệ bước tiếp.
"Ê, tôi muốn mời anh một bữa."
Ngẩng đầu lên, Phạm Tuấn Kiệt thấy một cô gái đang dắt xe chở toàn rau xanh đi tới.
Vũ Phi Diệp nở nụ cười nhạt rồi dừng xe lại trước mặt Phạm Tuấn Kiệt.
"Tôi thấy có đánh nhau nên hiếu kì, dừng xe lại xem.
Vừa hay thấy anh nhào vào đánh người ta tới tấp."
Phạm Tuấn Kiệt nhếch mép cười lạnh nhạt.
"Tránh ra."
Vũ Phi Diệp gãi đầu ngượng ngùng phân trần.
"Tôi muốn mời anh một bữa.
Có thể giúp anh giải sầu đấy."
Phạm Tuấn Kiệt cười nhạt lạnh lùng buông lời sắc bén gọn lỏn.
"Cút!"
Vũ Phi Diệp nhíu mày khó chịu hất tóc ra sau lưng.
Cô một tay chống hông một tay giữ càng xe, giọng ngang ngang không chút chênh phô.
"Thế anh có dám chắc với tôi là anh sẽ không đi tìm chỗ nào đó để làm vài lon bia không? Thay vì ngồi một mình thì thà rằng anh đi ăn với tôi, như vậy chẳng phải tốt hơn sao."
Phạm Tuấn Kiệt lạnh lùng lảng đi.
"Cô không sợ tôi sẽ đánh cô sao?"
Vũ Phi Diệp thở hắt ra, thản nhiên.
"Nếu anh muốn đánh tôi thì tôi đâu có cơ hội mở miệng."
Phạm Tuấn Kiệt cười nhạt có vẻ hiểu ý của Vũ Phi Diệp trong bụng bỗng có chút thoải mái.
"Địa chỉ?"
Vũ Phi Diệp nhìn chiếc xe đạp rồi nhíu mày ái ngại.
"Ờm, hay là anh đi theo tôi đi, tôi dắt xe đi bộ cùng anh.
Tôi dẫn anh tới một nơi có đồ ăn rất ngon.
Đảm bảo anh sẽ thích."
Phạm Tuấn Kiệt thở dài phóng khoáng.
"Cô mang chỗ rau tươi này đi đâu?"
Vũ Phi Diệp hồn nhiên đáp gọn lỏn.
"Về nhà."
Chợt nhận ra gì đó, Phi Diệp lúng túng gãi đầu giải thích.
"Hì hì hì, quán ăn đó gần nhà tôi."
Phạm Tuấn Kiệt đỡ lấy càng lái xe, anh hơi gật đầu lịch sự nói.
"Để tôi dắt xe cho."
Vừa nói Phạm Tuấn Kiệt vừa dắt xe thay Phi Diệp.
"Cảm ơn nhiều."
Vừa về tới cửa quán Trà Thế Vị, Vũ Phi Diệp nhấc túi rau lên một phát nhẹ hều.
Dáng cô nhỏ nhắn thấp bé cứ như con chim nhỏ bay vào trong quán.
"Dì Huyền ơi, con mang rau về này.
Dì dọn cho con một bàn ăn nha."
Đặt túi rau xuống bệ bếp, ngoái đầu nhìn ra ngoài, cô vui vẻ nói vọng ra.
"Để tôi dắt xe vào cho."
Vũ Phi Diệp chạy ra ngoài dắt xe vào trong rồi lại chạy ra.
Cô vui vẻ dùng nét mặt rạng rỡ tươi tắn, hớn hở giới thiệu.
"Đây là quán ăn dì Huyền tôi mở, ngày mai mới khai trương.
Tôi mới chuyển tới đây được vài ngày thôi nên có nhiều thứ vẫn chưa biết rõ."
Hai người cùng đi vào trong, Phạm Tuấn Kiệt gật đầu nhìn xung quanh.
"Bên ngoài là quán ăn ngoài trời, bên trong là nhà ở.
Thì ra đây là quán ăn gần nhà mà cô nói ấy à?"
Vũ Phi Diệp cười thân thiện mời Phạm Tuấn Kiệt ngồi xuống ghế.
"Dì tôi kinh doanh quán ăn cũng được tầm mười năm rồi."
Phạm Tuấn Kiệt ngồi xuống ghế.
Vũ Phi Diệp ngồi đối diện anh.
"Ờm, anh xem menu rồi gọi món đi.
Cứ gọi món tùy thích."
Phạm Tuấn Kiệt khoan thai cầm menu lên lật lật dở dở.
"Cô có chắc là muốn mời tôi bữa này không?"
Vũ Phi Diệp phụng má, chau mày suy nghĩ, đắn đo vài giây, cô chân thành nói nhỏ.
"Thực ra quán ngày mai mới khai trương nhưng.." Vũ Phi Diệp ém giọng nhỏ lại, chỉ thầm thì đủ nghe.
"Hôm nay tôi free cho anh đấy."
Vừa hay Phong Huyền đi ra.
"Cậu là bạn của Diệp Phi à, vậy thì để dì lên hết mấy món tủ của dì trên menu cho hai đứa thoải mái ăn uống."
Vũ Phi Diệp vỗ tay tươi cười khoái chí.
"Dì Huyền tuyệt nhất! Dì Huyền là số một!"
Phong Huyền mỉm cười thân thiện.
"Con bé này, chỉ giỏi nịnh nọt thôi."
Phong Huyền đi vào trong bếp làm đồ ăn, Vũ Phi Diệp cười nhạt.
"Ò, đó là dì của tôi.
Anh đợi chút nha, lát nữa dì tôi sẽ mang đồ ăn lên."
Phạm Tuấn Kiệt đặt menu xuống bàn.
Vũ Phi Diệp lau đũa đặt xuống trước mặt Tử Tân.
Tiếp theo cô nhấc bia lên, bật lon, đặt làm "cạch" một cái xuống mặt bàn.
Vũ Phi Diệp khoáng đạt trầm giọng nói rõ.
"Anh cứ thoải mái ăn uống đi.
Vui vẻ lên."
Một lúc sau, đồ ăn đã dọn hết lên bàn, Vũ Phi Diệp vui vẻ mời Phạm Tuấn Kiệt dùng bữa.
Hai người vừa ăn vừa nói cho tới khi no bụng.
Phạm Tuấn Kiệt phà hơi xoa bụng thật đã, anh thở phào một hơi rất sảng khoái dường như đã quên hết muộn phiền.
"Không thể phủ nhận, mấy món này rất ngon.
Cảm ơn cô đã mời tôi bữa này."
Vũ Phi Diệp vẫy tay khách sáo.
"Zào ôi, thấy ngon thì lần sau nhớ ghé quán tui ăn tiếp là được."
Phạm Tuấn Kiệt nhạt.
"Tất nhiên rồi!"
Một buổi tối vui vẻ, Vũ Phi Diệp tiễn Phạm Tuấn Kiệt ra tận đầu đường.
"Tiễn tôi tới đây được rồi, cô quay về đi."
Vũ Phi Diệp gật đầu.
"Vậy tôi tiễn anh đến đây thôi, đi đường cẩn thận."
Phạm Tuấn Kiệt mỉm cười thân thiện.
"Cảm ơn."
Phạm Tuấn Kiệt rảo bước đi về phía quán Mèo Rừng.
Trời đêm sao sáng trăng tỏ.
Ánh đèn đường sáng hơn thường ngày, Phạm Tuấn Kiệt thong dong hai tay đút túi quần rảo bước đi về phía trước.
Trường Quang Du cuối đường A1, trường Đại Nam đầu đường Đại Nghĩa cách quán Mèo Rừng không xa.
Phạm Tuấn Kiệt nghĩ đến đây thì thở dài một hơi, buồn rầu than thở trong dạ.
"Nghỉ trường Quang Du, về trường Đại Nam rồi.
Không biết lão già nhà lại muốn lôi mình đi đâu, làm gì nữa đây.
Chứ.."
Liếc mắt nhìn lướt về phía sau, hai tên vệ sĩ theo dõi anh trốn vội vào con ngõ nhỏ.
Phạm Tuấn Kiệt chỉ biết thở dài mệt mỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...