Giang Hồ Đoạt Kiếp

Tiêu Lân có nằm mơ cũng không tin được mình lại rơi vào tình trạng vừa oan ức vừa nực cười như thế này. Chàng bị nhốt trong một chiếc cũi, đặt trên cỗ xe độc mã đưa đi khắp Dương Châu trấn.

Mọi người túa ra hai bên đường nhìn chàng chẳng khác nào một quái nhân bị nhốt trong lồng cũi.

Tiêu Lân chỉ còn biết gục mặt nhìn xuống. Chàng nghĩ thầm :

- “Thường Tam Lĩnh! Nếu như bổn thiếu gia thoát qua nạn kiếp nhục nhã này, bổn thiếu gia thề sẽ tìm ngươi! Tìm ngươi và bắt ngươi phải chịu trăm lần nhục nhã hơn ta nữa”.

Chàng liếc nhìn lại sau lưng.

Xác của A Chỉ được đưa đi phía sau như một bằng chứng cho mọi người thấy bản chất và tâm địa của Tiêu Lân.

Nếu như bây giờ mặt đất tách ra, để chàng có thể nhẩy thót xuống dưới, cho dù bị cưa hai nấu dầu, hoặc ngồi bàn chông cũng sẵn sàng chịu đựng được, còn hơn là phải ngồi trong lòng cũi diễu qua những cặp mắt soi mói nhìn chàng.

Tiêu Lân thở hắt ra một tiếng, lầm bầm rủa :

- Thường Tam Lĩnh ơi Thường Tam Lĩnh. Ngươi hại bổn thiếu gia như thế này là cùng. Sao ngươi không bóp cổ bổn thiếu gia chết cùng với A Chỉ cô nương cho rồi?

Bá tính Dương Châu đồng loạt thét :

- Quân bỉ ổi! Giết hắn đi. Giết hắn đi.

Cùng với những tiếng xướng đó, là màn mưa đá rào rào ném vào Tiêu Lân.

Tiêu Lân nghe những cục đá va vào chân song củi bằng sắt mà nghĩ thầm :

- “Ước gì chân song này không còn để bổn thiếu gia chết quách cho rồi. Sống mà nhục nhã thế này sống sao nổi?”

Nghĩ đến lão Khấu Đà Tử, Tiêu Lân nhẩm nói :

- Lão ôn dịch Khấu Đà Tử ơi, Tiêu lão đệ biết được bí mật của Thường Tam Lĩnh. Tình nương của lão không khéo sẽ bị tên đê tiện hạ lưu kia hãm hại. Lão sẽ là kẻ thất tình mãi mãi. Nếu lão muốn cứu tình nương của lão thì mau xuất hiện đến cứu Tiêu lão đệ. Lão ôn dịch huynh biết Tiêu Lân là quang minh chính đại mà. Chỉ có lão mới hiểu được Tiêu Lân thôi. Mau xuất hiện cứu lão đệ...

Lời nói nhảm kia còn đọng trên miệng Tiêu Lân thì một cục đá từ bá tính Dương Châu vượt qua được song cũi, trúng đầu chàng.

Bốp!

Tiêu Lân buột miệng thốt :

- Úi da!

Máu chảy xuống mặt chàng.

Tiêu Lân lè lưỡi liếm máu mình. Vị máu mằn mặn thấm vào vị giác chàng.

Tiêu Lân nhắm mắt lại :

- Có muốn giết thì giết luôn thiếu gia đi. Đừng có hành hạ thiếu gia như vậy nữa.

Cỗ xe độc mã chở song cũi nhốt Tiêu Lân dừng lại mặt bãi đất trống ngoại thành Dương Châu. Hai gã nha sai lực lưỡng bước đến mở lồng cũi, lôi chàng ra.

Tay chân đều bị xích và gông, Tiêu Lân chẳng thể nào làm gì được. Hai gã nha sai đẩy chàng chúi đầu đến trước.

Bị đẩy ngã té sấp, Tiêu Lân nhăn nhưng không rên tiếng nào. Mọi người vây quanh bãi đất trống đồng loạt xướng :

- Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn đi. Tên đê tiện hạ lưu.

Nghe bá tính Dương Châu xướng lên những câu nói đó, Tiêu Lân chỉ còn biết gục mặt.

Chàng thầm khấn A Chỉ :

- A Chỉ cô nương, sống khôn thác thiêng, minh giám cho Tiêu Lân này. Tại hạ không phải là người hại cô nương. Nếu như cô nương linh thiêng phò trợ cho tại hạ qua được nạn kiếp hôm nay. Tiêu Lân thề sẽ bắt kẻ có tội phải trả nợ trước bài vị cô nương.

Mặc cho chàng khấn, hai gã nha sai vẫn lôi chàng ra giữa bãi đất trống.

Hiện trường chẳng khác nào cơn ác mộng đối với Tiêu Lân.

Tám người đạo tỳ khiêng xác A Chỉ đặt vào giàn hỏa thiêu.

Tiêu Lân thì phải quỳ, hướng mắt vào giàn hỏa thiêu. Ngọn lửa bùng lên đập vào mắt chàng. Ngọn lửa từ giàn hỏa thiêu càng tạo ra sự căm phẫn âm ỉ nơi Tiêu Lân. Nó như thể có sức sống truyền từ dàn hỏa thiêu sang chàng để khắc tạo nên ngọn lửa hận thù âm ỉ và cháy bỏng.

Một người thị chứng lại xướng lên :

- Giết tên đê tiện bỉ ổi, vô sỉ đó đi.


Tiếng thét la ó của mọi người càng tạo ra trong chàng sự căm phẫn nặng trỉu cả tâm hồn.

Mình không có tội, vô tình lại bị biến thành một kẻ vô liêm sỉ, chịu sự nhục nhã đến cùng cực, Tiêu Lân không dằn được nữa, mà bật đứng lên.

Chàng rống lên thật lớn :

- Giết thì cứ giết, chứ đừng có la ó hoài như vậy nghe không lọt lỗ tai.

Tiếng thét phẫn uất của chàng cất lên vang động cả không trung, bởi vô tình Tiêu Lân đã dụng tất cả nội lực có trong mình. Tiếng thét của chàng khiến tất cả mọi người đang thị chứng đều im bặt.

Tiêu Lân thấy mọi người im lặng, liền lấy hơi căng phồng lồng ngực.

Chàng nhìn về phía dàn hỏa thiêu, nói lớn :

- A Chỉ cô nương! Hãy nói cho mọi người biết ai là hung thủ giết cô nương? Hành hạ cô nương? Chứ bọn ngu muội, đần độn này tại hạ có nói đến khàn cổ, gãy lưỡi thì họ cũng không tin. Hãy nói dùm cho tại hạ đi. Tại hạ thề phải bắt gã kia ra trước ánh sáng công đạo.

Mặc cho chàng nói chỉ có tiếng lách tách đáp lời chàng. Nghe những âm thanh đó, sự thất vọng, não nề càng xâm chiếm Tiêu Lân.

Chàng thở dài nói :

- Ta tuyệt đường hy vọng rồi.

Hai gã nha sai bước đến. Họ ấn vai chàng, nhưng Tiêu Lân vùng vẫy.

Chàng gắt giọng quát :

- Các ngươi không cần bắt thiếu gia quỳ! Ta đứng cũng được mà.

Hai gã nha sai nhìn nhau. Rồi chẳng nói chẳng rằng, đạp thẳng vào chân Tiêu Lân.

Bị đạp một cước, Tiêu Lân gồng mình để trụ bộ nhất định không quỳ.

Gã nha sai tức giận nói :

- Quỳ xuống.

Tiêu Lân gắt giọng nói :

- Tiêu thiếu gia không quỳ.

- Sao ngươi lại không quỳ?

- Tiêu thiếu gia không có tội sao quỳ được? Nếu như Tiêu thiếu gia có tội, các ngươi không cần bắt ta xử trảm mà tự Tiêu thiếu gia cắt đầu dâng nạp cho vong hồn của A Chỉ cô nương.

Gã nha sai gắt gỏng quát chàng :

- Ngươi còn nói bừa nữa. Ngoài ngươi ra còn ai nữa?

- Còn! Kẻ hung thủ là Thường Tam Lĩnh người của Linh Sơn.

- Ai mà nghe lời nói nhăng nói cuội của ngươi?

- Hôm nay Tiêu thiếu gia chết cũng sẽ làm oan hồn vất vưởng nơi trần thế bởi nỗi nhục thấu trời xanh này.

Chàng vừa nói dứt câu thì hai gã nha sai thẳng chân đạp vào khuỷu gối chàng. Bọn chúng dùng hết sức đạp Tiêu Lân, đến bây giờ Tiêu Lân mới chịu quỳ xuống đất.

Hai đầu gối chàng vừa chạm xuống đất thì một người lại xướng lên :

- Giết dâm tặc. Giết dâm tặc.

Quá đỗi thất vọng, Tiêu Lân cúi gầm mặt nhìn xuống đất. Chàng nghĩ thầm :

- “Chém thì chém đại đi. Còn chần chừ gì nữa?”

Ý nghĩ kia còn đọng trong đầu chàng thì hàng loạt những tiếng sấm trỗi lên làm rung chuyển cả không trung. Cùng với những tiếng sấm đó tám bóng người vận bạch y, có rèm che mặt phiêu bồng lướt đến. Cùng với khinh pháp phiêu bồng, ngoạn mục của tám người đó là những đạo khí chưởng uy mãnh vỗ xuống tám hướng.

Tiếng sấm trỗi lên khắp mọi nơi, tạo ra một khung cảnh hỗn loạn tột cùng. Ngay cả hai gã nha sai cũng bị chưởng kình đẩy bật văng ra xa khỏi Tiêu Lân tợ như hai cánh diều cuốn đi bởi những cơn lốc dữ.

Tiêu Lân còn không biết chuyện gì thì một chiếc kiệu lướt đến sạt qua ngang mặt chàng. Ngay lập tức chàng bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất bởi một sợi dây lụa, kéo vào trong cỗ kiệu.

Tiêu Lân nhận ra Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc. Người mà chàng đã gặp trên đường.

Rèm kiệu phủ xuống. Ngay lập tức tám nữ nhân vận bạch y lướt đến áp vai vào cán kiệu. Cả tám người với khinh thuật thần kỳ, khiêng chiếc kiệu lướt băng đi mà chẳng hề gặp một sự kháng cự nào.


Tại hiện trường xử trảm Tiêu Lân, đâu có ai cản được chiếc kiệu của Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc.

Chỉ trong không đầy một tiếng thở ra, chiếc kiệu hoa của Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc do tám nàng cung nữ khiêng đã rời khỏi Dương Châu trấn.

Tiêu Lân ngồi bên Chu Tuyết Ngọc.

Chàng thở phào nhẹ nhõm và nghĩ đến A Chỉ.

Tiêu Lân nghĩ thầm :

- “Chắc A Chỉ linh thiêng phò hộ nên hối thúc Cung chủ Huyền cung Thánh mẫu đến cứu mình?”

Vừa nghĩ Tiêu Lân vừa nhìn sang Cung chủ Huyền cung. Tuyết Ngọc nhìn lại chàng, điểm nụ cười mỉm nhưng không nói gì. Khuôn mặt trắng toát cùng hai cánh môi đỏ au của Tuyết Ngọc đập vào mắt Tiêu Lân. Chàng cũng gượng cười với Cung chủ Huyền cung.

Tiêu Lân từ tốn nói :

- Phu nhân biết Tiêu Lân là người vô tội nên đến cứu Tiêu Lân?

Đôi chân mày lá liễu của Chu Tuyết Ngọc nhíu lại.

Huyền cung Cung chủ ôn nhu nói :

- Bổn cung không tin công tử phải là người không có tội.

Câu nói này của Huyền cung Cung chủ khiến Tiêu Lân sững sờ. Chàng buột miệng hỏi :

- Sao! Phu nhân cũng tin Tiêu Lân là người hại A Chỉ cô nương à?

Tuyết Ngọc thản nhiên gật đầu :

- Ta tin Tiêu công tử có tội.

- Ơ! Nếu tin tại hạ có tội sao phu nhân còn cứu mạng tại hạ?

Chu Tuyết Ngọc mỉm cười nhìn chàng, rồi nhỏ nhẹ nói :

- Chính vì tin công tử là người có tội nên bổn cung mới cứu công tử.

- Nếu như công tử vô can thì bổn cung đã để cho công tử chết bởi những ngọn đại đao của lũ tiểu nhân nha sai rồi.

Tiêu Lân nghe Cung chủ Chu Tuyết Ngọc nói ra câu này càng ngơ ngẩn hơn.

Chàng nhỏ giọng nói :

- Tại hạ có tội, phu nhân cứu tại hạ! Còn nếu tại hạ vô can phu nhân bỏ mặc tại hạ sống chết ra sao cũng được. Ý phu nhân như vậy đúng không?

Chu Tuyết Ngọc gật đầu :

- Đúng như vậy!

Tiêu Lân lắc đầu :

- Tiêu Lân không hiểu nổi.

Tuyết Ngọc nhìn lại chàng.

- Tiêu Lân...

Tiêu Lân gật đầu :

- Tục danh của vãn bối là Tiêu Lân.

- Sao lại có sự trùng hợp như vậy nhỉ? Công tử có quan hệ thế nào với Tiêu Viên?

- Tiêu Viên ư? Đó là Tiêu thúc thúc của tại hạ. Nhưng đã mấy năm nay, vãn bối không gặp được người.

Tuyết Ngọc khẽ gật đầu.

Nhìn Tiêu Lân. Tuyết Ngọc ôn nhu nói :


- Lần trước có di ngôn của bổn cung, phái Yến Yến và Tảo Tảo đến đón công tử, sao công tử lại cãi lệnh bổn cung?

Tiêu Lân gióng cười :

- Tiêu Lân đâu dám cãi lại ý của phu nhân.

- Không cãi lại ý của bổn cung sao lại không chịu đi cùng với Tảo Tảo và Yến Yến, còn giúp quỷ nữ che mặt điểm huyệt Yến Yến và Tảo Tảo!

- Phu nhân hỏi câu này, Tiêu Lân thật khó trả lời.

- Tại sao khó trả lời?

- Bởi nếu Tiêu Lân có nói thì chưa chắc gì Cung chủ đã tin Tiêu Lân.

- Cứ nói! Tự khắc bổn cung sẽ có cách thẩm tra lời nói của công tử.

Tiêu Lân gượng cười nhìn Tuyết Ngọc :

- Tiêu Lân biết chắc thế nào cũng gặp lại phu nhân. Bởi một khi Thánh mẫu Cung chủ đã muốn thì không ai được cãi lệnh người.

- Công tử nói rất đúng. Bất cứ ai cãi lệnh bổn cung đều phải chịu hậu quả chẳng chút tốt đẹp gì.

- Điều đó Tiêu Lân biết mà.

- Thế sao lại không chọn đi theo Yến Yến và Tảo Tảo, mà lại cãi lệnh bổn cung?

Tiêu Lân nheo mày suy nghĩ rồi nói :

- Nói ra chắc chắn Cung chủ phu nhân sẽ cho Tiêu Lân là kẻ gian trá giảo ngôn. Nhưng thật ra vãn bối biết hậu vận lẫn tương lai của mình. Vãn bối không đi theo Yến Yến và Tảo Tảo vì biết vận mình sẽ có lúc như thế này. Vừa mang gông vừa bị xích lại vừa nhục nhã đến ê chề. Và người cứu tại hạ qua khỏi nạn kiếp này chính là phu nhân. Nếu gặp phu nhân lần đó, thì Tiêu Lân đâu có lần nào gặp được nữa. Nên tại hạ chờ đến thời khắc cần thiết nhất mới gặp phu nhân. Và thời khắc đó chính là thời khắc hiện tại này.

Chàng vừa thốt dứt câu thì Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc phá lên cười. Tiếng cười của Tuyết Ngọc thật trong chẳng khác nào tiếng ngọc va vào nhau.

Tiêu Lân nghe Huyền cung Cung chủ cười, nhưng không hiểu vì sao Tuyết Ngọc cười.

Cười dứt tràng tiếu ngạo, Huyền cung Cung chủ nhìn lại chàng hỏi :

- Tiêu công tử còn lời nào để biện giải nữa không?

Tiêu Lân giả lả cười rồi nói :

- Tiêu Lân biết ngay phu nhân sẽ không tin nào lời nói của vãn bối.

Tuyết Ngọc mỉm cười nắm tay chàng.

- Bổn cung tin chứ.

Tiêu Lân thở hắt ra một tiếng :

- Cung chủ tin là tốt cho vãn bối rồi.

Tuyết Ngọc gật đầu :

- Tốt! Lúc nào bổn cung cũng tin vào lời nói của Tiêu công tử cả. Vậy nay bổn cung đã cứu mạng cho công tử khỏi cái chết nhục nhã ê chề! Công tử bồi đáp lại cho bổn cung những gì nào?

Tiêu Lân đáp lời ngay khi Tuyết Ngọc vừa dứt lời :

- Ân cứu mạng của Cung chủ cao như núi. Tại hạ chẳng biết dùng thứ gì để đáp tạ ơn cứu mạng của người. Nếu Cung chủ buộc Tiêu Lân trả ân, thì Cung chủ đòi bất cứ thứ gì, Tiêu Lân trả thứ ấy. Nhưng...

Tuyết Ngọc chau mày nhìn chàng. Hai cánh môi điểm nụ cười tự mãn.

Tuyết Ngọc nói :

- Sao còn có chữ nhưng nữa.

- Nói ra Tiêu Lân chỉ mong Cung chủ hiểu cho Tiêu Lân.

- Công tử nói đi? Muốn bổn cung hiểu gì nào?

- Ơ! Cái nhục hôm nay của tại hạ thì phu nhân đã biết rồi. Ôm cái nhục này mà chết thì e rằng chẳng thể nào bước qua cầu Nại Hà mà đầu thai siêu thoát được? Nên tại hạ xin phu nhân! Nếu có muốn buộc tại hạ trả ân bằng cái mạng của Tiêu Lân thì cho tại hạ một thời gian rửa mối nhục này.

Tuyết Ngọc cười khảy rồi nói :

- Bổn cung nhận lời thỉnh nguyện của công tử.

- Đa tạ Cung chủ.

Tuyết Ngọc mỉm cười từ tốn nói :

- Đừng khách sáo. Bổn cung sẽ không bắt công tử trả ân cứu mạng bằng chính cái mạng công tử. Nếu bổn cung cứu mạng công tử rồi đòi lại cái mạng, hóa ra việc làm của bổn cung vô ích quá. Chẳng có điều gì khiến bổn cung thú vị cả.

Tuyết Ngọc đổi giọng trang trọng nói :

- Nhưng nếu bổn cung không đòi công tử trả mạng mà đòi trả bằng một cái gì khác! Công tử đồng ý trả ân cho bổn cung không?

- Bất cứ thứ gì Tiêu Lân rất sẵn lòng trả ân cho Cung chủ.


Chàng giả lả cười rồi nói :

- Tại hạ vốn dĩ là người không thích mang ân nhưng nay đã thọ ân Cung chủ thì tại hạ phải trả ân cho người chứ.

Tuyết Ngọc vỗ vào tay chàng :

- Tốt lắm! Bổn cung rất thích sự khẳng khái của công tử.

Vừa nói Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc vừa nhìn chàng. Hai người nhìn nhau, Tiêu Lân nhận ra ánh mắt của Tuyết Ngọc Cung chủ có cái gì đó rất lạ thường. Một sự lạ thường mà chàng phải liên tưởng đến lời nói của Ngạc Tu Di.

Tiêu Lân nghĩ thầm :

- “Ở vị phu nhân này có gì mà Ngạc Tu Di muốn mình tránh xa bà ta. Nhưng nếu hôm nay không có Huyền cung Cung chủ thì mình đã trở thành oan hồn đem theo nỗi nhục nhã ê chề xuống gặp Diêm Vương lão gia”.

Ý niệm đó trôi qua tâm tưởng chàng, bất giác Tiêu Lân buông tiếng thở dài.

Nghe chàng buông tiếng thở ra. Huyền cung Cung chủ liền hỏi :

- Công tử nghĩ gì mà lại thở ra?

Tiêu Lân giả lả đáp lời Tuyết Ngọc :

- Tại hạ không biết đến bao giờ mới rửa được cái nhục này?

Tuyết Ngọc mỉm cười nói :

- Sinh ra làm người thì ai cũng có nỗi nhục cả, nhưng đừng lấy cái nhục đó làm trọng, tự khắc mình sẽ vượt qua thôi.

- Đa tạ Cung chủ đã chỉ giáo.

Tiêu Lân suy nghĩ một lúc rồi nói :

- Cung chủ, Tiêu Lân có điều này muốn thỉnh giáo Cung chủ.

Tuyết Ngọc gật đầu :

- Cứ nói.

Tiêu Lân lưỡng lự rồi hỏi :

- Phu nhân không tin tại hạ là người vô tội.

Tuyết Ngọc mỉm cười gật đầu :

- Đúng!

- Tiêu Lân không phải là người vô tội trong tâm tưởng của phu nhân, vậy tại hạ là người có tội?

Tuyết Ngọc gật đầu :

- Đúng.

- Phu nhân biết tội của Tiêu Lân là tội gì trong mắt mọi người dân ở Dương Châu không?

- Bổn cung không quan tâm.

- Tiêu Lân sẽ nói cho Cung chủ biết.

Chàng nhìn thẳng vào mắt Tuyết Ngọc, trang trọng nói :

- Trong con mắt của mọi người dân tại Dương Châu, Tiêu Lân là một kẻ bại hoại, biến thái. Một kẻ đã tàn nhẫn và đê tiện đến độ không thể nào dung thứ được. Nếu tại hạ là người bàng quan có lẽ cũng nghĩ như mọi người ở Dương Châu. Một con người bại hoại như vậy thì đáng chết rồi? Cớ sao phu nhân lại cứu tại hạ không để cho Tiêu Lân chết để đền lại tội ác của mình chứ?

Tuyết Ngọc mỉm cười nhìn chàng, từ tốn nói :

- Công tử thắc mắc vì sao công tử là một kẻ bại hoại đáng chết, thế mà bổn cung vẫn cứu công tử chứ gì?

Tiêu Lân gật đầu :

- Tại hạ có thắc mắc đó.

- Nếu công tử thắc mắc thì bổn cung sẽ giải trình thắc mắc cho công tử hiểu vậy.

Cười khảy một tiếng Huyền cung Cung chủ nói :

- Bổn cung làm theo ý của mình. Khi bổn cung thích làm gì thì bổn cung làm. Chẳng ai ngăn được bổn cung cả.

Vỗ nhẹ vào bàn tay của chàng, Tuyết Ngọc nói tiếp :

- Bổn cung muốn cứu công tử. Bởi ta thích cứu. Nhưng nếu ta muốn lấy mạng công tử, thì cho dù trời đất bao la, mênh mông, bổn cung cũng lấy mạng được công tử thôi.

Giọng nói của Huyền cung Cung chủ thật ôn nhu, từ tốn nhưng khi rót vào thính nhĩ chàng, Tiêu Lân lại cảm thấy một nỗi bồi hồi và rờn rợn trong lòng mình.

Chàng nghĩ thầm :

- “Phải chăng đó là lý do mà Ngạc Tu Di muốn mình tránh xa Huyền cung Cung chủ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui