Hạ binh phạt thành.
hạ
Nghỉ ngơi sơ, cơm nước no nê, một nhóm bốn người sắp sửa lên đường, mà cổng đi ở ngay ngọn núi sau lưng tiểu viện.
Bác Thành mở cơ quan, tại một góc núi không gì đặc biệt phát ra tiếc rắc rắc, ngay lâp tức một cửa hang đen như mực lộ ra dưới khối đá, phía dưới là một địa đạo không thấy điểm đích.
Bốn người cáo biệt bác Thành, giơ đuốc đi vào địa đạo tối mò.
Thượng Quan Hạo Nam ngó quanh, phát hiện mặt đất bằng phẳng, không khí lưu thông, bốn vách tường còn đắp bằng đá xanh vuông vức, hắn không kìm được hỏi: “Chỗ này là do Thiếu Quân xây từ trước sao? Thật sự là quá xịn.” Vừa nghĩ, hắn càng phát hiện mình đã theo đầu quân đúng Chủ Quân rồi.
Mộ Thanh Yến từ chối cho ý kiến.
Tống Úc Chi nói: “Hẳn là không phải.
Mộ Thiếu Quân mới rời đỉnh Hoàng Lão bốn năm trước, rời nhà hơn một năm, tính ra đã sống trong giáo tròn đâu ba năm.
Có Nhiếp Đề bên cạnh ngó chằm chặp, thời gian ba năm sao xây được địa đạo như này.” Từ khi có ý định lẻn vào U Minh hoàng đạo, y không ngừng thu thập tin tức về Nhiếp Đề và Ma giáo.
Mộ Thanh Yến hừ lạnh.
Thái Chiêu nheo mắt nhìn sườn mặt cao ngất lạnh lùng của hắn, thì thào hỏi Tống Úc Chi: “Sao tự dưng huynh ấy không vui thế?” Mới rồi còn bừng bừng phấn khởi, sao mới nghỉ ngơi chốc lát ở tiểu viện đã bày sắc mặt thê kia.
Tống Úc Chi khéo hiểu lòng người thở dài: “Chắc là sắp đoạt lại giáo quyền, có thể là cận hương tình khiếp* rồi.”
(*) xa quê nhà nhiều năm không rõ tin tức, sắp về tới cảm thấy bồn chồn, tâm tình phức tạp.
Mộ Thanh Yến đột nhiên quay lại, ánh mắt chẳng lành.
Thái Chiêu càng nhỏ giọng hơn: “Tôi cảm thấy huynh ấy không phải là người cận hương tình khiếp đâu.”
Tống Úc Chi nhíu mày: “À, vậy chắc mới nãy ăn cơm đau bụng thôi.”
“…” Thái Chiêu nhìn kỹ vị sư huynh chính trực lần nữa, “Có phải sư huynh ghét bỏ Mộ Thiếu Quân không?”
Tống Úc Chi đầy thẳng thớm như tùng bách: “Sao sư muội lại nghĩ vậy? Thiếu Quân khẳng khái, lập tức đồng ý cho ta mượn Tử Ngọc Kim Quỳ, ta cảm kích huynh ấy còn không kịp, ghét huynh ấy thế nào.”
Thái Chiêu: …
Mộ Thanh Yến bỗng quay đầu: “Các người đang nói chuyện gì thế?”
Tống Úc Chi: “Sư muội hỏi có phải là ta ghét Thiếu Quân không.
Ta nói Thiếu Quân đã đồng ý cởi nỗi khó xử của ta, ta cảm kích còn không kịp, ghét Thiếu Quân thế nào được.
Thiếu Quân, đúng không?”
Mặt Mộ Thanh Yến choàng sương lạnh.
Tống Úc Chi cúi đầu, “Sư muội, cô nói đúng không?”
Thái Chiêu: “Ha ha, ha ha, con đường đất này kim đâm không ngừng.”
Bốn người đi chốc lát.
Thái Chiêu tỉ mỉ xem xét khe hở giữa những viên đá xanh hai bên địa đạo, tổng kết: “Xem ra vừa rồi sư huynh và Thượng Quan Đàn chủ nói đều không đúng rồi.
Địa đạo này hẳn là do tiên tổ Mộ thị khơi thông, nhưng bỏ hoang nhiều năm.
Mộ Thiếu Quân tu sửa trên nền tảng có sẵn, chỉ cần một hai năm là đủ.”
Mộ Thanh Yến giãn mày dài, phun ra hai chữ: “Không sai.”
Tống Úc Chi quay lại khen: “Từng nghe ông ngoại của sư muội giỏi nhất trong chuyện xây dựng cơ quan, quả nhiên bất phàm.”
Thái Chiêu vui vẻ: “Ông ngoại tôi lợi hại lắm, ngoại còn làm chim gỗ bay được, đồng hồ nước bằng đồng tự biết báo giờ, còn có một ống sắt rất dài thông với đáy giếng, chỉ cần mở vòi, nước giếng sẽ theo ống chảy vào trong phòng nữa í.”
Tống Úc Chi mỉm cười động lòng người, càng tán thưởng học nghệ nhà Ninh thị uyên thâm, mắt nhìn của tiểu sư muội không thể coi thường, Thái Chiêu thích nhất là người trong nhà mình, nghe Tống Úc Chi liên tục tán dương, đắc ý trong lòng, giả khiêm tốn đôi câu, sư huynh muội thổi phồng nhau thật vui vẻ.
Bọn họ vui vẻ, có người không vui vẻ.
Mộ Thanh Yến nhíu chặt mày, quái gở nói: “Còn không phải học nghệ nhà họ uyên thâm sao? Năm đó mẹ của Chiêu Chiêu bằng sức một người làm nổ ba cánh cổng chính lên núi của Quảng Thiên Môn, năm ấy đội ngũ hộ tống Thanh Liên phu nhân lấy chồng đành phải vào từ cửa phụ.”
Tống Úc Chi (biết Mộ Thanh Yến là nhắm vào ai):…
Thái Chiêu (cũng biết Mộ Thanh Yến là nhắm vào ai):…
Thượng Quan Hạo Nam đầy vui vẻ (không biết Mộ Thanh Yến là nhắm vào ai): “Ui, còn có chuyện ấy à? Ta chưa từng nghe luôn ấy.”
“Không phải không phải không phải!” Thái Chiêu không ngừng giải thích, “Không phải là mẹ a làm khó dễ Quảng Thiên Môn, mà là khó dễ Thanh Liên phu nhân thôi, vì một chủ ý ngu ngốc của Thanh Liên phu nhân trước đó mà cô của ta bị thương không nhẹ…”
Tống Úc Chi nhìn cô.
Thái Chiêu:…
Thượng Quan Hạo Nam càng hớn: “Từng nghe Doãn Thanh Liên quỷ kế đa đoan, rất nhiều cao thủ Giáo ta đều bị thua thiệt dưới kế sách người đàn bà này, mẹ của Phong cô nương làm rất hay, để bà ta đụng chuyện xui xẻo! Từ cổng phụ đưa vào, ai không biết còn tưởng là nạp thiếp đó, ha ha, ha ha, ha ha ha…”
Người của Ma giáo, hồn của Ma giáo, bản thân là hậu nhân của ban cấp cao trong Ma giáo, biết phe đối đầu gặp chuyện không may dĩ nhiên là cao hứng.
“Cũng không phải cũng không phải cũng không phải!” Thái Chiêu bối rối xua tay, “Cũng không phải là mẹ ta khó dễ gì Thanh Liên phu nhân, thật ra là bà ấy là khó dễ Doãn Lão Tông chủ, vì lúc trước… Doãn lão tông chủ có chơi khăm cô của ta chút…”
Trước lúc Thanh Liên phu nhân xuất giá không lâu, sáu phái Bắc Thần hẹn nhau tấn công vào U Minh hoàng đạo, ấy thế mà Doãn Đại chỉ để Thái Bình Thù chưa đầy hai mươi xung phong, chủ ý ngu ngốc ấy chính là do Doãn Thanh Liên đưa ra, Ninh Tiểu Phong tức đến suýt thì xông vào Thanh Khuyết Tông giội nước rửa chén thả rắn độc!
Vừa nói xong, ánh mắt Tống Úc Chi càng vi diệu hơn.
“…” Thái Chiêu ý thức mình lại nói sai nữa.
Thượng Quan Hạo Nam càng hứng chí, có hiềm khích với Thanh Khuyết Tông, không hợp lắm với Quảng Thiên Môn, bốn bỏ lên năm đi, gần như đã là người phe mình.
Hắn lớn tiếng: “Phong cô nương không cần giải thích.
Quảng Thiên Môn như thế nào, lão già Doãn Đại thế nào, đều không phải ngữ tốt lành gì! Đại thiếu hiệp, huynh nói đúng không!”
Tống Úc Chi há mồm, không biết trả lời thế nào.
Mộ Thanh Yến cười tủm tỉm: “Đúng thế, Đại thiếu hiệp, ngươi nói đúng không?”
Tống Úc Chi hừ lạnh.
“… Được rồi, chúng ta không tán gẫu nữa, đi đường đi.” Thái Chiêu bất lực.
Chỉ mỗi Thượng Quan Hạo Nam không nghĩ ra.
Bốn người đi tiếp, trong địa đạo sâu thẳm đầy yên ắng, Mộ Thanh Yến hơi nhếch khóe môi.
Sau hơn nửa canh giờ, bốn người trong địa đạo bước ra, phát hiện bên ngoài đã sẩm tối, lờ mờ có thể thấy sao trời.
Thượng Quan Hạo Nam chú ý xung quanh, kinh ngạc nói: “Là chỗ này sao!”
Thái Chiêu quay đầu nhìn lại, sau lưng đám người là những đỉnh núi trùng điệp, mơ hồ nghe tiếng chém giết vọng đến.
Cô thầm chấn động: “Du Quan Nguyệt đã ra tay, đây là tiếng la giết cuộc tấn công vào quan ải phát ra — nói vậy, chúng ta đã qua khỏi Yêu Nguyệt Quan?”
Thượng Quan Hạo Nam vui vẻ nói: “Không chỉ Yêu Nguyệt Quan, hiện giờ ta đã ở phía sau Thối Chỉ Quan!”
Tâm tư Tống Úc Chi sắc bén, nói ngay: “Nơi đây cách mật đạo mà Thượng Quan Đàn chủ biết không xa chứ?”
Thượng Quan Hạo Nam vui mừng rõ ra mặt: “Không sai.” Hắn chỉ vào dốc núi bên trai, chỗ một mảng đá sắc nhọn vũng chải, “Cửa vào ngay chỗ ấy.”
Có thứ gọi là nhìn thấy núi ngựa chạy đến chết, thấy khoảng cách không xa song lặng lẽ vượt qua cũng mất thời gian của bốn người không ít.
Nét mặt Thượng Quan Hạo Nam bi thương vặn cơ quan, sau một chỗ đá nhọn một cửa hang lộ ra, một địa đạo tối đen lại xuất hiện.
Hắn nói: “Từ đây vào, sẽ rực tiếp đến cung Cực Lạc.”
Mộ Thanh Yến vờ vĩnh ôm quyền: “Đại thiếu hiệp dừng bước ở đây đi, đợi ta thu phục giáo quyền, mở được kho của, tự tay đưa Tử Ngọc Kim Quỳ cho Đại thiếu hiệp mượn.
Đại Thiếu hiệp cứ ở đây đợi đại quân phía sau giết tới là được.”
Tống Úc Chi quay đầu: “Phía trước hung hiểm, Chiêu Chiêu ở lại với ta chờ đám Du Đàn chủ vậy.”
Mộ Thanh Yến nói ngay: “Chiêu Chiêu đi theo ta thì hơn, thật ra trong cung Cực Lạc giờ đây cũng không có mấy kẻ có thể đánh.”
Mày Tống Úc Chi nhíu chặt: “Đã vậy, sao Mộ Thiếu Quân còn muốn để ta chờ ở đây?”
Mộ Thanh Yến nghiêm mặt, vẻ cứng rắn: “Cơ thể Đại Thiếu hiệp đang khó ở, nào so được với Chiêu Chiêu hổ hổ sinh uy chứ.
Ta đây toàn là vì tốt cho Đại Thiếu hiệp, mà Đại Thiếu hiệp lại không thích không hiểu lòng người tốt rồi.”
Tống Úc Chi: “Mộ Thiếu Quân tự xưng là người tốt ư? Ha ha, nói ra không sợ người ta cười rớt răng hàm à.”
Mộ Thanh Yến thản nhiên: “Sao lại cười rớt răng hàm cho được, lẽ nào là ăn no rỗi việc bèn ăn nói bậy bạ bị đánh cho rớt răng à.”
“Ta thấy ngươi mới là ăn nói bậy bạ, còn gọi Chiêu Chiêu một cô nương nhà người ta là ‘Hổ hổ sinh uy’, chi bằng bảo ‘lưng hùm vai gấu’ còn hơn.”
“Ta thích nói gì thì nói, Chiêu Chiêu chưa từng so đo mấy chuyệt vặt vãnh này, chỉ có ngữ đàn ông bụng dạ hẹp hòi đáng vứt đi mới không ngừng lải nhải…”
“Đi.” Thái Chiêu thở thật dài, “Chúng ta bớt nói, đi đường đi.”
Bốn người lại tiến vào mật đạo, không khí lạnh lẽo từng lớp ập tới, hiển nhiên con đường ngầm này còn đi sâu xuống dưới mặt đất hơn ban nãy.
Địa đạo âm u sâu thẳm lạnh lẽo, không ai lên tiếng.
Thượng Quan Hạo Nam mấy lần muốn hé miệng, bị bầu không khí quỷ dị nghiêm trọng lạnh lẽo này câm nín.
Trên con đường tình cảm hắn chưa từng ăn khổ, trắc trở duy nhất gặp phải là bị Nhiếp Đề ngấp nghé nam sắc, do đó giờ phút này cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Thấy sắp đi tới cuối mật đạo, Thượng Quan Hạo Nam liều mạng bị trừng mắt cũng muốn lên tiếng, Mộ Thanh Yến chợt dừng bước, ngoái lại nói: “Kể thử nội tình cung Cực Lạc nghe nào.”
Thượng Quan Hạo Nam kích động như muốn rớt nước mắt, hắn biết là Tân Chủ quân rất đáng tin cậy mà, hắn biết là Tân Chủ quân sẽ không vì vui giận bản thân lầm lỡ đại sự mà!
Mộ Thanh Yến nói: “Nhiếp Đề đố kị người tài, do đó nhân tài trong giáo mười mấy năm qua lụi tàn dần.
Thất Tinh trưởng lão giờ chỉ còn lại ba, Thiên Xu trưởng lão Lữ Phùng Xuân, Ngọc Hành trưởng lão Nghiêm Hủ, còn có Thiên Cơ trưởng lão Hồ Phượng Ca.
Trong ba người này, chỉ mỗi Hồ Phượng Ca là do một tay Nhiếp Đề đề bạt, có thể phó thác lòng tín nhiệm.”
Thái Chiêu không kìm được hỏi: “Hồ Trưởng lão này là phụ nữ?”
“Ừ.” Mộ Thanh Yến đáp, “bà ta nguyên là một trong những cô nhi Thiên Cương Địa Sát doanh mà Nhiếp Hằng Thành thu gom được, do ngộ tính cực cao thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn mà xưng danh.
Sau đại chiến Thanh La Giang, vây cánh Nhiếp Hằng Thành hầu như tử thương không còn, Nhiếp Đề đã đề bạt Hồ Phượng Ca thành cánh tay trái cánh tay phải.”
“Xem ra là một kình địch rồi.” Tống Úc Chi nói, “Không biết tu vi bà ta thế nào?”
“Hôm nay không vội nghĩ tới bà ta đã.” Mộ Thanh Yến lưu loát nói, “hiện giờ bà ta cũng không có mặt trong cung Cực Lạc.”
Tống Úc Chi híp mắt: “Sao ngươi biết?”
Mộ Thanh Yến: “Thì ta biết thôi.”
Thấy hai người lại sắp ồn ào, Thái Chiêu vội nói: “Còn hai trưởng lão kia? Họ đứng phe nào, tu vi ra sao? Nếu ngang hàng mấy vị năm ấy, chúng ta cũng không đối phó nổi.”
Thiên Toàn trưởng lão là do Thái Trường Phong liều cả tính mạng mới bắt giết;
Khai Dương trưởng lão sau khi thành công đánh lén Thanh Phong Nhị lão mới bị đám người hợp sức bắt sống;
Dao Quang trưởng lão và chưởng môn Thái Sơ Quan Thương Hoàn Tử lưỡng bại câu thương, Doãn Đại nhặt nhạnh chỗ tốt đánh chết;
Thiên Cơ trưởng lão trước đây Đoạn Cửu Tu đích thân Thái Chiêu lãnh giáo qua, hơn nữa còn ở mức độ sau khi bị thương nặng tu vi tổn hao rất nhiều;
Còn có Thiên Quyền trưởng lão Cừu Bách Cương bị Nhiếp Hằng Thành ám hại, chỉ nhìn Nhiếp Hằng Thành cứng rắn chịu đựng ông ta dưới mắt mấy chục năm, là có thể biết bản lĩnh.
Từ đôi mắt đen của Mộ Thanh Yến trào ý cười khẽ: “Chiêu Chiêu không cần lo, Thất Tinh trưởng lão ai cũng có sở trường riêng, cũng không phải đều là cao thủ cấp cao.
Thí dụ như Thiên Toàn trưởng lão, chỉ tính về võ công tu vi thì ông ta thua Thái Trường Phong Lạc Anh Cốc xa.
Nhưng ông ta lại am hiểu độc vật ám khí, Thái Trường Phong muốn ép hỏi thuốc giải mới nương tay vào thời khắc quyết định, vô ý trúng độc châm mới dồn bị vào chỗ chết.”
Thái Chiêu khổ sở trong lòng, cúi đầu ừ đáp.
“Còn Khai Dương trưởng lão…” Mộ Thanh Yến thoáng liếc Thượng Quan Hạo Nam.
Thượng Quan Hạo Nam cười khổ: “Thiếu Quân cứ nói thẳng không sao, thật ra song thân trong nhà gần như cũng đã kể ta biết.”
Nhắc đến thật buồn cười, trước lúc trưởng thành, vợ chồng Thượng Quan thị chưa từng biết đến trong nhà mình còn một vị thân thích là Đại lão Ma giáo, thành niên rồi hai ông Khai Dương Dao Quang đang cơn say rượu tự dưng nảy ý, mỗi người bị xách ra bái đường thành thân, còn lệnh cho họ ép phải mau chóng sinh con dưỡng cái.
Cũng may thiếu niên thiếu nữ đều là người hiết điều ôn hoà hiền hậu, thành hôn xong cũng ân ái bên nhau.
Nhưng nếu bàn ngược về hai ông Khai Dương Dao Quang có cảm tình bao sâu thì chưa chắc, vì thế họ cũng chẳng e dè mà kể thật cho con mình.
Mộ Thanh Yến nói thẳng: “Khai Dương trưởng lão có thể đánh lén Trình Hạo và Vương Định Xuyên của Thanh Khuyết Tông, tất nhiên là do ông ta am hiểu cơ quan cạm bẫy, thận trọng từng bước, nhưng trong đó cũng có công của Doãn Đại cố ý dung túng.”
Tống Úc Chi lạnh lùng nói: “Mộ Thiếu Quân ăn nói cẩn thận.”
Mộ Thanh Yến nhìn chằm chằm vào mắt y, lạnh lùng cười: ” Đại Thiếu hiệp từng nghe qua câu chuyện của Lý Văn Huấn chấp chưởng ngoại môn Thanh Khuyết Tông rồi nhỉ? Đại Thiếu hiệp cho là võ nghệ tu vi ông ấy so với Khâu Nhân Kiệt người gần đây bị Thanh Khuyết Tông bắt được thì thế nào?”
Thái Chiêu thầm chấn động, đã đoán được chút ít.
Mộ Thanh Yến bước lên một bước, gằn từng chữ: “Quy định của Thanh Khuyết Tông là chọn lấy đệ tử ưu việt nhất để đảm nhiệm chức Tông chủ.
Tuy đệ tử dưới ghế Doãn Đại có Khâu Nhân Kiệt xếp nhất, nhưng trong các đệ tử của Thanh Phong Tam lão hợp lại, có tiền đồ nhất cũng không phải là Khâu Nhân Kiệt.
Lý Văn Huấn thường xuyên nhắc tới mấy vị sư huynh đã mất sớm, rằng tu vi của họ hơn xa mình.
Đến cả Lý Văn Huấn mà Khâu Nhân Kiệt còn không bằng, huống hồ là mấy vị sư huynh đã mất?!”
Sắc mặt Tống Úc Chi tái nhợt.
Mộ Thanh Yến lại tiến một bước, vẻ mặt giễu cợt không hề che giấu: “Năm đó Trình Hạo và Vương Định Xuyên không bằng Doãn Đại, nên Doãn Đại lên ngôi Tông chủ.
Như vậy Khâu Nhân Kiệt không bằng đệ tử của Trình Vương Nhị Lão, thì người nhậm chức Môn chủ kế tiếp cũng nên do đệ tử của Trình Vương Nhị lão thừa kế.
Nhưng mà, Doãn Đại chịu ư?”
Thái Chiêu lẩm bẩm: “Đương nhiên không chịu rồi.
Là vì để con gái làm Tông Chủ phu nhân, ông ấy mặt dày cũng phải bắt Tố Liên phu nhân hối hôn gả đi nơi khác mà.”
Mộ Thanh Yến gật đầu, tiếp tục nói: “Sau khi Trình Hạo và Vương Định Xuyên chết, Doãn Đại sẵn cớ.
Mấy năm sau, ông ấy lấ danh nghĩa báo thù cho Nhị Lão, không ngừng cổ vũ đệ tử dưới ghế bọn họ xông vào U Minh Hoàng đạo.
Đáng tiếc cho rất nhiều nam nhi tốt đẹp trung can nghĩa đảm kia, nóng máu tận trời, bao nhiêu lần lấy trứng chọi đá, hoàn toàn không hề ngờ tới bè lũ ruồi nhặng sau lưng.”
“Cũng có tiền bối trên giang hồ cảm thấy như thế tổn hao quá thê thảm, vô duyên vô cớ mà chôn vùi tài năng có triển vọng trong tương lai của Thanh Khuyết Tông.
Nhưng Doãn Đại đã chụp mũ từ trên đỉnh, luôn mồm ơn thầy sâu nặng, làm đệ tử nếu không nhớ đến báo thù, thật là vong ân phụ nghĩa.
Nếu không phải sau này Thích Vân Kha xuất thế ngang trời, áp đảo tất cả đồng môn, Doãn Đại đã có một đệ tử siêu quần bạt tụy mới, thì Lý Văn Huấn cũng chưa chắc có thể còn sống sót.”
Lần nói thẳng nội tình này Tống Úc Chi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, Thái Chiêu kinh hồn táng đảm.
Cô không khỏi nghĩ, với tâm kế đen tối quỷ quyệt của cha con Doãn Đại năm ấy, cô cô của mình có thể bình yên hoàn hảo nhịn đến cuộc chiến quyết tử với Nhiếp Hằng Thành, cũng thật không dễ dàng.
Tống Úc Chi một mặt không muốn tin rằn ngoại tổ phụ mình đã ti tiện âm hiểm như vậy, một mặt khác lại mơ hồ cảm thấy lời Mộ Thanh Yến đều là thật.
Y cố tự trấn định: “Đây đều là lời một phía của Mộ Thiếu Quân, quý giáo và sáu phái Bắc Thần có ân oán riêng, có suy đoán Doãn Lão tông chủ như thế cũng chẳng có gì lạ.”
Nghe ra sự bất lực mềm yếu trong lời hắn, Thái Chiêu khẽ thầm lắc đầu, ngẩng lên nói: “Chúng ta nên nói chính sự tiếp đi.”
“Đúng đó, chính sự quan trọng.” Thượng Quan Hạo Nam hoàn toàn chưa lý giải nổi tại sao tự dưng không khí trở nên nặng nề, nhanh mồm nhanh miệng nói, “Sáu phái Bắc Thần chó cắn chó mắc mớ gì đến chúng ta, mau kể chuyện Ngọc Hành trưởng lão Thiên Xu trưởng lão thôi.”
Thái Chiêu bất đắc dĩ cười trừ.
Trong Ma giáo có Thượng Quan Hạo Nam ngây thơ ngay thẳng ngơ ngơ vầy, còn sáu phái Bắc Thần cũng có kẻ âm hiểm độc ác như Doãn Đại Cầu Nguyên Phong giết hại đồng môn, có khi chuyện đời lại hoang đường thế đó.
Mộ Thanh Yến hơi câu khóe miệng, không giễu Tống Úc Chi nữa, đổi lại nói: “Mặc dù Ngọc Hành trưởng lão không tán thành Nhiếp Hằng Thành lộng quyền độc đoán, nhưng bội phục hùng tâm và tài cán của ông ta, xem như chẳng thiên vị bên nào.
Nhưng ông ấy không quen nhìn điệu bộ giả tạo của Nhiếp Đề, mười năm trước đã gây một trận lớn với Nhiếp Đề rồi rời Giáo, từ đấy hoàn toàn không còn tin tức.”
Thượng Quan Hạo Nam nhanh nhảu xen vào: “Ai mà chiều Nhiếp Đề được chứ!”
“Về phần Thiên Xu trưởng lão…” Mộ Thanh Yến mím môi lắc đầu, “Ông ta có thể thoải mái sống đến ngày hôm nay, chỉ dựa vào bốn chữ — ‘Mượn gió bẻ măng’.
Chỉ cần chúng ta thuận buồm xuôi gió, nói không chừng ông ấy là kẻ đầu tiên tìm tới đầu hàng chúc mừng.”
Thái Chiêu gật đầu: “Nói vậy, chúng ta chân chính cần đề phòng, vẫn là đám Thập hổ Lục Báo Bốn Thiên Cẩu đó.”
Thượng Quan Hạo Nam nhếch miệng cười khẩy, trên khuôn mặt cường tráng màu nâu nhạt lộ vẻ phấn chấn trai tráng đặc biệt.
Hắn nói: “Phen này ta phải khen sáu phái Bắc Thần mấy câu rồi.
Mấy tháng trước Nhiếp Đề không biết hóng hớt thế nào, đã phái một đội áp đáy hòm mình đi đánh lén sáu phái Bắc Thần, chỉ có mấy đường may mắn vồ hụt, còn lại mấy đường hầu như đều tổn binh hao tướng.”
“Trong đám Thập hổ, Khâu Bát và Tiền Tiểu Sâm đã chết dưới khe Ẩn Tú, hai anh em Lý Nhị Hà chết ngoài Quảng Thiên Môn, còn trong Lục báo, Vu Khản, Diêm Ưng đều chết ngoài Bội Quỳnh Sơn trang, Ứng Thải Long tàn phế, còn trong Tứ Thiên cẩu thì Hám Địa Khuyển Trần Lập và anh em hắn đã bị nhốt ở Thanh Khuyết Tông, hiện giờ còn chưa biết chết sống..”
Thái Chiêu khẽ giật mình: “Hám Địa Khuyển Trần Lập kia có phải có chiếc mũi ưng lớn thật là lớn không.”
Thượng Quan Hạo Nam: “Không sai, Phong cô nương từng gần Trần Lập rồi à? Mũi ưng của hắn thì khá ngắn, anh em hắn lại dài hơn chút.”
Thái Chiêu cười ha ha ngượng ngùng: “Gặp thì chưa gặp, mà từng nghe qua thôi, dáng vẻ bọn họ… rất nổi bật.”
— đâu chỉ là gặp, hai huynh đệ một chết trong tay Mộ Thanh Yến, dọa Thiên Tuyết Thâm gần chết, một thì sau khi tiên dịch Tuyết Lân Long Thú có hiệu lực, lúc dẫn đội phá vây bị Lý Văn Huấn đánh giết.
Thượng Quan Hạo Nam hoàn toàn tin tưởng Thái Chiêu, gật gù: “Ừ, hai cái mũi hai anh em đúng là rất nổi bật.”
Mộ Thanh Yến cười lườm tiểu cô nương một chút.
Thái Chiêu không thèm để ý tới hắn, giơ ngón tay đếm, “Thập hổ chết bốn, Lục báo còn một nửa có thể nhúc nhích, Tứ Thiên Cẩu còn ba.
Ừm, nghe ra phần thắng không nhỏ.”
Mộ Thanh Yến nói: “Tam Thiên cẩu nhất định là đi theo bên cạnh Nhiếp Đề, Lục Hổ thì chắc hẳn chặn địch ở các quan ải, Tam báo thì khó nói.
Nên lát nữa vừa vào thì ra tay ngay, đừng để Nhiếp Đề chạy thoát.”
Tống Úc Chi rốt cuộc mở miệng, thần sắc u ám: “Trước đó ngươi hô hào phải quang minh chính đại đoạt lại giáo quyền, sao bây giờ lại làm chuyện mờ ám đánh lén thế.”
Mộ Thanh Yến thản nhiên nói: “Bởi vì địa đạo như thế này không chỉ có một cái, Nhiếp Đề đã chấp chưởng cung Cực Lạc mười mấy năm, có trời mới biết lão ta đào bao nhiêu mật đạo thoát thân.
Nếu đại quân ta ép tới, tất nhiên lão sẽ lặng lẽ chạy trốn, ta không muốn sau này truy nã tên giặc này khắp thiên hạ nữa.”
Tống Úc Chi lại nói: “Đã có lối đi này, sao Thiếu Quân không dẫn một đoàn quân lớn vào, một phát bắt ngay Nhiếp Đề?”
Mộ Thanh Yến cười lạnh: “Vì rằng cung Cực Lạc không phải Vạn Thủy Thiên Sơn nhai của Thanh Khuyết Tông, ai nấy muốn đến thì đến muốn đi thì đi, thuận tay lại làm tên con cưng của ông trời bị tàn phế!”
“Ngươi nói cái gì!” Trán Tống Úc Chi nổi đầy gân xanh.
Mộ Thanh Yến cười lạnh, vẻ mặt cao ngạo khinh miệt.
Thượng Quan Hạo Nam ngẩn ra, hoàn toàn chả hiểu đang yên lành tự dưng lại tranh chấp.
Thái Chiêu đành ra hoà giải: “Tam sư huynh, Mộ Thiếu Quân không phải ý đó…”
Thật ra cô biết cái tên quỷ cay nghiệt kia là có ý đó, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp, “Nếu đội ngũ đánh vào các quan phía trước mang thanh thế không lớn, tấn công không mãnh liệt thì Nhiếp Đề sẽ ngờ vực rằng phải chăng Thiếu Quân có ý định khác, dẫn đến chuyện đề phòng có kẻ đánh lén cung Cực Lạc… là vậy rồi.” Cô ngó Mộ Thanh Yến.
Mi dài Mộ Thanh Yến như mực, khuôn mặt đẹp chìm vào trong bóng tối, hắn nhìn Thái Chiêu một lát, “Nàng không cần gấp gáp đứng ra hoà giải, đại chiến sắp đến, ta tự biết nặng nhẹ.” Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Thái Chiêu bị một phen tức ngực muốn dời sông lấp biển.
Thượng Quan Hạo Nam mở cơ quan cửa ra, bốn người nối đuôi nhau ra ngoài.
Chưa kịp nhìn rõ tình cảnh trước mắt, một mùi hương phấn nồng nặc đã ập tới, có vẻ như dùng mười mấy mùi hương hoa hương gỗ hương xạ trộn nhau điều chế hành, với khứu giác nhạy bén của Thái Chiêu, suýt tí ngạt thở trong chớp mắt.
Đồng thời, cô phát hiện cảm giác dưới chân rất mềm, nhìn xuống, trên mặt đất phủ kín bằng tấm lông dày trắng thuần, không biết hao phí bao nhiêp lớp da động vật trân quý.
Trong phòng bố trí tráng lệ, châu ngọc đầy rẫy, nức rèm là trân châu Nam Hải thuần một sắc kết thành, giường là gỗ tử đàn khảm ngọc Dương Chi, trên một chiếc lư hương bình thường cũng đã khảm đá quý lớn chừng ngón cái lấp lánh.
Thưởng thức giàu sang ngang tàng vầy, cũng phải là Tống Đại Môn chủ của Quảng Thiên Môn mới có thể tới phân cao thấp.
Mọi người nhanh chóng nhìn quanh, Mộ Thanh Yến nhíu mày: “Đây… là phòng ngủ của Nhiếp Đề à?”
Đón lấy ánh mắt ngờ vực của cả đám, Thượng Quan Hạo Nam bi phẫn lạ thường, suýt thì nước mắt trai mạnh mẽ đã tuôn rơi: “Họ Nhiếp mấy lần đích thân triệu kiến ti chức, đều là… đều là không có hảo ý.”
Hắn quệt mắt, kiên cường nói: “Nhưng mà Thiếu Quân yên tâm, do ti chức liều chết chống cự, đến giờ họ Nhiếp vẫn chưa đạt được!”
Vẻ mặt Mộ Thanh Yến đầy phức tạp.
Tống Úc Chi nhạt nhẽo khen: “Thượng Quan Đàn chủ thật là băng thanh…thật là thân trai trinh liệt…”
Thái Chiêu vỗ vỗ Thượng Quan Hạo Nam, an ủi: “Nghĩ thoáng chút nào, Nhiếp Đề chịu để cho anh biết địa đạo bí mật thế này, có thể thấy là thật lòng đối với anh đó, chứ không hoàn toàn là thèm anh… ấy, cơ thể anh.”
Thượng Quan Hạo Nam nghe xong, càng thêm tủi thân: “Chả lẽ còn muốn ta cảm ơn lão ư?!”
Thái Chiêu nín cười: “Thế thì không cần.”
“Chớ lên tiếng, có người đến.” Mộ Thanh Yến khom bước vọt sang một bên, ba người còn lại cũng tìm góc khuất nép vào.
Cách một gian giữa và hai bức bình phong, phía bên ngoài là một sảnh tiếp khách rộng rãi.
Sau một tràng bước chân nặng nhẹ không đều, có mấy người bước vào sảnh tiếp khách.
Mặc dù khoảng cách không gần, song bốn người Mộ Thanh Yến đều có tu vi không tầm thường, tai mắt cũng nhạy bén hơn người thường, do đó âm thanh trong phòng tiếp khách rõ ràng lọt vào tai họ.
“Hừ, thằng ranh con Mộ Thanh Yến, trước kia phải nên diệt cỏ tận gốc!” Một giọng đàn ông trung niên cao vút.
Một giọng nữ trầm tĩnh nói: “Hơn một năm trước không phải ông muốn diệt cỏ tận gốc sao, không phải, là ông muốn, muốn đòi mạng.
Đáng tiếc sau khi Mộ tiểu công tử đã trúng độc trọng thương, ông vẫn không bắt nó đặng.”
“Dài dòng nữa thì cút về viện tử của bà đi, đợi Vũ Hóa Môn vừa phá, Mộ Thanh Yến bắt được hai mẹ con các người rồi, xem hắn có thể xuống tay lưu tình với đàn bà con nít các người hay không!”
Bà ta nói: “Nếu chỉ vì mỗi mình ta, chết thì chết, ta chỉ lkhông nỡ Tư n con ta thôi.
Đáng thương cho thúc phụ anh hùng một đời, tung hoành thiên hạ không kẻ nào địch nổi, giờ chỉ còn mỗi một cốt nhục Tư n sau này thắp cho ông ấy ít hương hỏa.”
“Lý Như Tâm bà câm miệng cho ta! Ta còn chưa có chết, hương hỏa của thúc phụ tự khắc có ta cúng tế!”
Một giọng cười khặc khặc âm hiểm khác, “Giáo chủ không cần quá lo lắng, bên ngoài có Hồ trưởng lão ra sức kháng địch, xem chiến báo mấy canh giờ qua, cả hai bên đều có thắng bại.
Đợi bọn chúng vất vả giết tới cung Cực Lạc, sớm đã là nỏ mạnh hết đà, không phải mặc cho chúng ta thu dọn ư? Ha ha ha ha…”
Một giọng khác nói: “Huynh trưởng nói rất đúng, Giáo chủ thả lòng lòng dạ chút đi.”
Nhiếp Đề thở dài: “May mà có chư vị hộ vệ bên cạnh ta, cuối cùng ta cũng yên tâm chút.”
Bỗng một giọng trong trẻo vang lên: “Nên Giáo chủ đang ngóng trông Phượng Ca và Mộ Thanh Yến lưỡng bại câu thương, Giáo chủ dễ làm ngư ông đắc lợi sao? Phượng Ca là một tấm lòng trung thành với Giáo chủ đó!”
Vẫn luôn tỉnh táo lắng nghe Mộ Thanh Yến bỗng nhíu mày, xoay lại nhìn Thượng Quan Hạo Nam, chĩa ngón tay cái ra bên ngoài, mắt tỏ ý ‘sao người này cũng đến?’
Mặt Thượng Quan Hạo Nam đầy mờ mịt, dùng sức lắc đầu.
Nhiếp Đề dường như thẹn quá hoá giận: “Ta chưa từng mong đợi như thế! Tất nhiên là ta hiểu tấm lòng trung thành của Phượng Ca, đã đến cục diện hôm nay, cô còn có biện pháp khác à!”
“Tất nhiên là có.
Thỉnh Giáo chủ thoái vị, trả giáo quyền lại cho Mộ thị, sau đó thoái ẩn giang hồ.”
“Cái rắm! Xem như ta chịu lui, lẽ nào tên ranh Mộ Thanh Yến kia chịu buông tha ta? Đừng thấy hắn quỳnh chi tuyết ngọc thế kia, trong lòng đen tối lắm! Moi tim lột da đốt đèn trời, hắn chưa hề biết nương tay ai!”
“Ai bảo Giáo chủ phái người đi giám sát cậu ấy, tất nhiên là cậu ấy giết một răn trăm rồi.”
“Vu Huệ Nhân, đến cùng thì ngươi đứng phe nào!” Nhiếp Đề đè cổ họng gào lên.
Vu Huệ Nhân thở dài: “Nếu oán thù không thể giải, vậy mời Giáo chủ, phu nhân và tiểu công tử nhanh chóng theo mật đạo rời đi, mấy năm qua ta có tìm được một chỗ thế ngoại đào nguyên tĩnh lặng, chúng ta từ đây yên bình sống qua ngày, cũng chưa hẳn không tốt.”
“Cái rắm cái rắm! Ta đường đường là ngôi Giáo chủ, chưa đánh đã chạy trối chết, thật mất hết thể diện! Có Phượng Ca ở đây, nhất định cô ấy có thể ngăn thế công của tên tiểu tử kia cho ta!”
Lý Như Tâm nói: “Ngũ ca đừng khuyên ông ấy, ông ấy đã quyết không bỏ quyền thế phú quý.”
Vu Huệ Nhân vẫn lo lắng: “Thế thì Phượng Ca làm sao đây? Lẽ nào để nàng ấy ngăn cản đến chết ư!”
“Không chết được, cô ấy lợi hại lắm.” Nhiếp Đề không vui, “Ôi chao, tiếc là thúc phụ ra đi quá sớm, nếu ông sống thêm mấy năm, có thể đích thân dạy võ nghệ cho Tư n, đến chừng đó thần giáo còn lo chuyện họ Mộ gì nữa! Hừ, đều do con tiện nhân Thái Bình Thù, loài tiện chủng đê hèn! May là nó chết sớm, nếu không rơi vào trong tay ta, ta lột sạch quần áo ném vào chuồng heo, để chúng huynh đệ đều…”
Thái Chiêu sao có thể nhẫn nhịn để cô cô chịu lời nhục mạ ô uế, đã soạt một tiếng bổ rèm châu, vọt thẳng tới.
Đám người thấy cô là một thiếu nữ độc thân xinh xắn, trong tích tắc kinh ngạc nhiều hơn là hoảng sợ.
Không thể trách ánh mắt đám người vụng về, không nhìn ra lai lịch của Thái Chiêu, thực ra vì mười lăm năm nay cô được nuôi lớn ở Lạc Anh cốc, đúng là hoàn toàn chưa trải qua mưa gió giang hồ.
Lúc cô nhìn người, là một đôi mắt to thanh tịnh, nét mặt thì yên tĩnh đơn thuần.
— chỉ có trời mới biết cô là cái ngữ mặt ngọt tim ác, đào mộ tổ tiên người ta còn oán trách là làm đau tay!
Ờm, còn có Mộ Thanh Yến biết nữa.
Một gã đàn ông toét miệng đầy răng mắt lộ vẻ dâm tà, cười hềnh hệch đến trước mặt Thái Chiêu, đưa tay định sờ: “Tiểu cô nương yêu kiều dễ thương, để ta…”
Bốp!
Tiếng da thịt va đập thật mạnh vang lên, tất cả còn chưa nhìn rõ Thái Chiêu ra tay thế nào, gã đàn ông đã vẽ một vòng cung bình thường trên không trung, như đá quả cầu, bịch bôm bốp đụng đầu vào tường, sau đó rơi xuống đất.
Gã bể đầu chảy máu, gò má sưng nứt, xương sườn phát ra tiếng đứt gãy nặng nề.
Cặp mi thanh tú của Thái Chiêu nhẹ chau, khẽ tặc lưỡi xuýt xoa, cứ như tiểu thư khuê các đang tỉa nhánh hoa chưa hài lòng.
“Có phải ta quá thô bạo rồi không?” Cô hơi nghiêng đầu.
Mộ Thanh Yến thản nhiên xuất hiện, ý cười động lòng người, “Ai nói, Chiêu Chiêu của chúng ta hòa khí nhất dịu hiền nhất.”
“Nói không sai.” Tống Úc Chi cũng bước ra.
Hiếm khi hai người thống nhất ý kiến, chỉ mỗi Thượng Quan Hạo Nam đang đần cả mặt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...