Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng


Cuối cùng cũng phải từ biệt
Cả đám trong thạch thất nhìn nhau, ngoài kia gió tuyết không ngớt, chấn động con cự mãng đem lại không ngừng tới gần.
Chỉ Mộ Thanh Yến còn nhớ đến việc chính, hắn hỏi Thiên Tuyết Thâm: “Trong tay ngươi còn tiên dịch Tuyết lân long thú sót lại chứ?”
Thiên Tuyết Thâm áy náy: “Không, tiên dịch lúc cha và chú ta còn nhỏ thu thập vốn còn lại không nhiều, ta đặt hết trong cái bình ngọc vàng ánh đỏ kia rồi.”
Mộ Thanh Yến hỏi lại Thái Chiêu: “Cô đúng là đã giấu tiên dịch còn lại ở cạnh ngôi nhà tuyết?”
Thái Chiêu cười khổ: “Đúng vậy, trong bức tường băng ngay sau ngôi nhà tuyết.”
Mộ Thanh Yến: “Vậy khỏi nghĩ, coi như vách băng không bị động tĩnh con cự mãng đánh bể, giờ cũng bị nước suối nóng trôi sập.”
“Ngươi không cần đâm vào tim người ta đâu.” Thái Chiêu đầy đau lòng.
Tuyết Nữ thúc giục: “Các người đi nhanh lên đi, nơi này không thể ở nữa.”
Kinh thiên động địa náo loạn một trận, kết quả chỉ báo được đại thù Đào gia, Thiên Tuyết Thâm đầy áy náy trong lòng, cắn răng nói, “Thực sự không được, ta đi với các người.

Bất kể bọn họ đem ta nạo hay là chặt, ta nhất định có sức chứng minh tên giả mạo kia!”
“Có sức chứng minh cái gì mà có sức chứng minh, trừ việc bị người mơ tưởng Hoá thân đại pháp của ngươi, còn giải quyết được gì!” Thái Chiêu tức giận.
Thần sắc Mộ Thanh Yến lạnh lùng, tiếp tục hỏi: “Tuyết cô nương, vừa rồi cô nói hai mươi năm trước, là Tuyết lân long thú nhận ra Thái Bình Thù nữ hiệp là hậu nhân Lạc Anh cốc ― nó dựa vào đâu mà nhận ra.”
Tuyết Nữ suy nghĩ một chút, nói: “Lúc ấy Thái nữ hiệp bị thương, Tuyết lân long thú lần theo máu chị ấy rơi tìm được.

Sư phụ thấy nó mặc dù đã kiệt lực, nhưng đối với một cô nương chưa từng gặp mặt không hề muốn xa rời, mới kết luận Thái nữ hiệp là hậu duệ của dòng máu tiên tổ.”
“Quả nhiên là vậy.” Mộ Thanh Yến thở dài một hơi, đuôi mắt dài thoáng liếc Thái Chiêu, lấy từ trong tay áo ra một mảnh dao bạc mỏng như cánh ve, “Ta muốn cắt đứt một ngón tay cô, nhỏ máu lên vỏ trứng này.”
Thái Chiêu kinh ngạc nói, “Chuyện này… có thể được sao.”
“Gia phụ từng nói, linh thú thượng cổ thường tâm ý tương thông với chủ nhân, dựa vào việc để linh thú nhận định huyết khí của mình.

Hai con Tuyết lân long thú là tiên tổ Lạc Anh cốc cứu, đồng thời sống nương nhau nhiều năm, có lẽ đã sớm nhận định huyết duệ.”
Thái Chiêu rất sảng khoái: “Thử đi, cắt ngón tay thôi, thử chút xem sao.” Cô đặt Diễm Dương đao và trứng lớn trên bàn đá, lanh lẹ nhận chiếc dao bạc nhỏ, rạch một cái trên ngón tay trỏ mình.
Đám người tập trung im lặng nhìn, chỉ thấy một giọt máu đỏ tươi rơi xuống vỏ trứng màu trắng sữa, trong nháy mắt hóa thành hai ba sợi tơ hồng ngắn ngủn, tựa như dây đỏ cẩn vào vỏ trứng.

Một lát sau, vỏ trứng phát ra một tiếng rắc nhẹ nhàng.
Tuyết Nữ theo trứng lớn mất tròn hai mươi năm, lần đầu nghe tiếng vang này, không khỏi ồ lên.

Thái Chiêu hơi động trong lòng, lại nhỏ thêm mấy giọt máu, dây đỏ trên vỏ trứng càng kéo dài, dần dần vòng qua toàn bộ vỏ trứng, tiếng rắc nhẹ lặp lại liên tục không ngừng, cuối cùng, dọc theo dây đỏ thô nhất dài nhất, vỏ trứng nứt ra ở một khe chính giữa, lộ ra một con thú sống liu xiu cục cựa.
Dính trong dịch trứng sền sệt, một con thú nhỏ xíu đỏ hỏn lẫm chẫm leo ra khỏi vỏ trứng.
Đầu tiên là hai sừng nhũn nhũn mềm mềm, mới lớn chừng hạt đậu, rồi một cái đầu tròn với đôi mắt sưng húp, hai cái cánh thịt trong suốt mọc dưới xương sườn, cả người lớn chừng hai ba bàn tay, trên sống lưng một loạt vảy trắng toả sáng lấp lánh cho thấy nó chả giống chó con.
Nó chống bốn chân ngắn tũn trên bàn đá, run run dặt dẹo di chuyển, hít hít mùi tìm tới Thái Chiêu, duỗi lưỡi đỏ phấn nho nhỏ liếm liếm.
Thái Chiêu từng thấy tận mắt cậu em Thái Hàm sinh ra, cũng bế rồi cũng chơi rồi, lập tức hai tay thành thạo ôm hai chân trước của thú con bế lên như bế em bé.

Thú con cố gắng mở con mắt màu hổ phách, ợ ra hai nhúm bong bóng xong, nhếch miệng cười với Thái Chiêu, nụ cười vừa ngốc vừa ngơ, còn liên tục nhễu nước dãi thật dài làm ướt nhẹp một khoảnh trên bàn đá.
― đám người tốn sức ngàn cay vạn đắng tìm tiên dịch Tuyết lân long thú, hiện giờ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Đây quả thật là Tuyết lân long thú á?” Thiên Tuyết Thâm nghi ngờ trước tiên, “Ta nghe cha với chú nói, lúc bé họ nhìn thấy Tuyết lân long thú cực kỳ uy vũ hùng tráng nha.” Cục thịt trước mắt này nghe nói là thú con thời thượng cổ, còn ngốc nghếch hơn cả con cún vườn lúc bé y nuôi luôn.
Tuyết Nữ tỉnh bơ, “Quả trứng này là sư phụ tự tay giao cho ta, tuyệt đối không giả.”
Thái Chiêu thận trọng đặt con thú con xuống, “Cố chờ nó lớn, cũng sẽ uy vũ hùng tráng thôi.”
― ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn đến bàn đá, thú con mũm mĩm lại ê a ợ ra mấy cái bong bóng, như một đống thịt đông lạnh.
Ngay cả Mộ Thanh Yến cũng im lặng thật lâu, cuối cùng nói: “Nếu không chúng ta vẫn cứ đi trước thôi, xem tình hình này, trong tích tắc nó uy vũ hùng tráng không nổi.”
Hắn vừa dứt lời, trong phòng đá lại bị chấn động kịch liệt, hiển nhiên cự mãng không còn xa, xuyên qua cửa sổ đá rộng mở, mùi máu tanh nồng quen thuộc theo gió bay tới.
Lúc mọi người định khởi hành, thú con trên bàn đá chợt đứng người dậy, mí mắt đang sưng húp mơ màng chợt nhiên mở ra, trong cổ phát ra gào trầm thấp.
Trong lòng Mộ Thanh Yến chợt nảy, vừa định đưa tay ôm lấy, thú con nhe răng chống lại, khí thế uy nghiêm.

Hắn đành nói với Thái Chiêu, “mau ôm nó ôm đến cửa sổ!”
Thái Chiêu hiểu ý, lập tức ôm thú con đến cửa sổ, để nó nghe động tĩnh bên ngoài, đánh hơi con cự mãng.
Xen lẫn với mùi máu thịt tanh hôi của vô số xác chết bay trôi đến đỉnh núi tuyết, cùng với tiếng xì xì đáng sợ, con rắn khổng lồ chậm rãi đến gần.

Thú con lại hưng phấn lên khó hiểu, đôi cánh dưới xương sườn giương lên, hàng vảy sáng như tuyết trên sống lưng cũng dựng thẳng từng mảnh một, đồng thời nhướng cổ, cao giọng gầm rú ― tiếng rống không rất vang, nhưng đầy trầm thấp, rất thấp rất nặng, như kèn lệnh thổi lên từ lòng đất.
Người ngoài không nói, Mộ Thanh Yến biết cấu tạo ống tai người và thú khác biệt, có những âm thanh loài người không nghe được nhưng loài thú lại có thể.
Thú con dựng cái cổ ngắn tũn thẳng tắp, không ngừng gầm rú, mùi tanh hôi trong không khí thoảng như ngưng đọng.
Hai mươi năm trôi qua, nỗi sợ hãi khắc sâu vào trong mạch máu con rắn khổng lồ lại bị gọi lên lần nữa, tiếng rống đến từ loài thiên địch nuốt chửng vô số đồng loại xưa nay, dòng họ loài rắn khổng lồ đã từng hoành hành không sợ thứ gì đứng trước mặt thiên địch, cũng sẽ bị tuỳ tiện rút gân lột da, rồi ăn sống.
Không biết qua bao lâu, rung động dưới chân dần dần biến mất, không khí trở lại vị trong lành của băng tuyết trước đó.
“Con rắn khổng lồ kia… đi rồi hả?” Thái Chiêu không tin chắc, cúi đầu ngó thú con trong tay, “Nó chỉ kêu mấy tiếng vậy, rắn khổng lồ ngoan ngoãn chạy mất hả?”

Mộ Thanh Yến bất mãn nhìn chằm chằm cục thịt trong lòng cô gái: “Cô biết thứ gì gọi là thiên địch không? Thiên địch chính là khắc tinh có thể đời đời kiếp kiếp tàn sát cả một loài, bất kể sinh sôi bao nhiêu đời đều thế ― tỷ dụ như Thần giáo chúng ta đối với sáu phái Bắc Thần lục bọn cô ấy.”
Thái Chiêu: “… Ca ca phấn khích là được.”
Tuyết Nữ đoán chừng con cự mãng sẽ về nấp lại dưới hang trong lòng núi, nguy cơ giải trừ xong, mọi người quay lại công việc.
Mộ Thanh Yến rất đa nghi, dẫu thú con thật sự là Tuyết lân long thú, cũng không thể cam đoan tiên dịch thật sự có thể phá giải Hóa thân đại pháp.
Dưới yêu cầu của hắn, Thiên Tuyết Thâm ngồi tĩnh tọa vận khí một nén nhang, móc ngân châm giấu trong túi thịt trong ngực, tùy ý biến Mộ Thanh Yến thành một gã trung niên mặt đầy dữ tợn dáng vẻ như đồ tể hèn mọn.
Thái Chiêu: … Ngươi đây là mang lòng trả thù riêng.
Mộ Thanh Yến không vui, lạnh lùng nhìn Thiên Tuyết Thâm, Thiên Tuyết Thâm giả vờ nhìn không hiểu.
Mộ Thanh Yến ăn tiên dịch xong, quả nhiên toàn thân lạnh lẽo như chết, một lát sau liền khôi phục nguyên hình.
Thái Chiêu cực vui mừng: “Xem ra là thật!”
Trẻ sơ sinh có thứ gì nhiều nhất, nước dãi.
(à nếu tui quên giải thích: tiên dịch là nước miếng ấy, hồi xưa edit Long Tiên Hương mới rõ)
Con Long Thú con mũm mĩm toét miệng cười ngây ngô, ợ ợ ợ rắc nước dãi đầy rẫy, Tuyết Nữ lấy giữa phòng ra một chiếc bình ngọc cao nửa thước cho Thái Chiêu cất tiên dịch, “Nếu chỉ để phá giải pháp thuật của Thiên diện môn, thật ra một xíu là đủ rồi.

Không biết các người cần thử dọ bao nhiêu người, một bình lớn vầy chắc cũng đủ.”
Thái Chiêu chú ý đến chi tiết, “Một chút xíu là đủ? Muốn để một người hiện hình, ít nhất phải uống bao nhiêu tiên dịch.”
Tuyết Nữ nhún vai: “Ta không rõ, có điều sư phụ từng kể, năm đó có người từng đổ một chén nhỏ tiên dịch vào vò rượu hai mươi cân, trong bữa tiệc sau đó bốn năm mươi người đều hiện hình.”
“Cái gì?!” Thái Chiêu giật mình, “Đổ vào rượu được, vậy đổ vào nước cũng được ạ?”
“Đương nhiên được.” Tuyết Nữ nói: “Em nghĩ năm xưa vì đâu mà Thiên Diện tổ sư gia giã từ sự nghiệp thoái ẩn giang hồ khi đang trên đỉnh vinh quang chứ? Chỉ cần Tuyết lân long thú tùy tiện nhổ miếng nước bọt vào chum nước, người uống nước đều hiện hình hết.

Đã có sơ hở lớn vậy, Thiên Diện tổ sư gia nào dễ trà trộn nữa, dĩ nhiên phải đi quy ẩn.”
Thái Chiêu Mộ Thanh Yến liếc nhau, Thiên Tuyết Thâm bừng tỉnh: “Thì ra là thế.

Cho nên mãi đến khi xác nhận Tuyết lân long thú hoàn toàn tuyệt tích giang hồ, phái của ta mới dám lục tục kéo ra.”
Mộ Thanh Yến cười khẩy: “Thật ra Bắc Thần lão tổ đã sớm đoán được Hóa thân đại pháp phạm kỵ quá nhiều, sớm muộn sẽ trở thành mục tiêu công kích, trước khi ngài lâm chung đã vạch trần cách phá giải Hóa thân đại pháp, mà thật ra là vì bảo vệ bọn họ, đáng tiếc…”
Thái Chiêu thở dài: “Đáng tiếc dù bản lãnh của Bắc Thần có lớn hơn nữa, cũng không tính được lòng người tham lam, cuối cùng Thiên Diện môn vẫn khó thoát một kiếp.”
Tuyết Nữ cho Thái Chiêu đổ đầy một bình tiên dịch, ra ý đám này đủ kiểm tra thực hư hơn nghìn người.

Hai vị người lớn trong nhà đến nay sống chết chưa biết, Thái Chiêu không muốn trì hoãn thêm nữa.
Phút cáo biệt, thú con tròn trĩnh không ngừng dụi cọ vào Thái Chiêu, rất không muốn xa rời.
Thái Chiêu thương cảm trong lòng, “Không phải ta không muốn mang em xuống núi, mà bên ngoài người xấu quá nhiều, em ở đây vẫn an toàn hơn.

Ôi, nếu không đợi ta tìm cha và sư phụ về rồi sẽ lên núi với em.”
Mộ Thanh Yến cười nhạo: “Quên đi, đến cả mì hoành thánh mà không có hành thái cô còn muốn oán niệm mấy ngày, người quyến luyến khói lửa nhân gian phồn hoa như cô, đỉnh núi tuyết yên tĩnh lạnh lẽo như này cô ở ba ngày cũng khó, còn muốn ở lâu với nó hả? Ha ha.”
Bị vạch trần nội tình Thái Chiêu đỏ cả mặt, ngượng ngùng nói với Tuyết Nữ: “Chờ em rỗi rảnh, sẽ lên núi thăm chị và tiểu Tuyết.”
Tuyết Nữ khẽ cong khóe miệng, hình như nhớ ra chuyện gì: “Năm đó, trước khi đi cô của em cũng nói với sư phụ chị vậy.”
Thái Chiêu khẽ giật mình.
Tuyết Nữ: “Nhưng sư phụ chị đợi mười mấy năm, cô em cũng chưa quay lại.

Trước khi lâm chung sư phụ hy vọng gặp lại chị ấy một lần, cuối cùng không thể được.” Nàng ta xưa nay lạnh lùng, khó thấy cảm xúc, nhưng trong lời nói không che giấu được ý oán trách.
Thái Chiêu cúi đầu: “…Không lâu sau khi cô em rời đây, giang hồ đại loạn.

Rồi bà liều mạng với một đại ma đầu, ma đầu chết, bà cũng tàn phế, triền miên trên giường bệnh mười mấy năm, lên không nổi núi tuyết.”
Tuyết Nữ hơi nguôi giận: “Thì ra là thế, bây giờ chị ấy khỏe hơn chưa.”
“Ba năm trước, bà đã qua đời.”
Trước khi rời đi, Thái Chiêu liên tục dặn dò Tuyết Nữ, “Nếu chị ở đây chán rồi, nhất định đến Lạc Anh cốc tìm em nhé.”
Tuyết Nữ lộ ý nhẹ giễu, “Ở đây rất tốt, chị không chán đâu.

Nhân tài là ngọn nguồn của vạn điều ác, nhân gian dưới núi, mãi mãi chị không muốn đi.”
Trên đường xuống núi, Thái Chiêu liên tục thở dài, “Vì lòng riêng của bản thân ta, quả thực ấp Tiểu Tuyết ra cũng chẳng biết là đúng hay sai.

Giờ đây giữa trời đất chỉ còn mỗi mình Tuyết lân long thú nó, buồn tẻ biết bao chứ.”
Thiên Tuyết Thâm nghĩ đến cảnh mình một thân một mình, sư môn người nhà đều qua đời, cảm động lây, cũng than nhẹ.
Ai ngờ Mộ Thanh Yến lạnh lùng nói: “Hai người tỉnh lại đi, tuổi thọ của Tuyết lân long thú dài lắm, ít ra có thể sống hai trăm năm.

Hai trăm năm bãi bể nương dâu, nói không chừng ở xó xỉnh nào đó sẽ lòi ra đồng loại của nó, mà khi đó, cháu chắt chúng ta sợ đã thành tro― phàm phu tục tử chúng ta, đừng tốn sức lo lắng cho tên oắt sống lâu chi!”
Thiên Tuyết Thâm lập tức không thương cảm.
Thái Chiêu buồn rầu đập Mộ Thanh Yến: “Ngươi thật chả hiểu phong tình gì.”
Đi tới sườn núi, Thiên Tuyết Thâm bỗng dừng lại.


Y nói: “Các người đi đi, ta không đi.”
Mộ Thanh Yến hẩy mi dài: “Ngươi không quan tâm thuốc giải của ta nữa à?”
Thiên Tuyết Thâm cười, lắc đầu: “Thuốc độc kia là giả mà.

Mộ Thiếu Quân, e là dọc cả đường cậu đã nhìn ra ta có rất nhiều chỗ không ổn lâu rồi, tạ ơn cậu vẫn bao dung nhẫn nại nhé.” Nói xong, y khom người thật sâu chào Mộ Thanh Yến.
Thái Chiêu không hiểu: “Nhưng ngươi ở đây làm gì.

Chốn băng thiên tuyết địa không ai ở, ngươi ở lại làm gì.”
Thiên Tuyết Thâm mỉm cười: “Tuyết cô nương có mấy lời rất đúng, ta nghe rất có cảm ngộ.

Tuyết lân long thú cũng vậy, Hóa thân đại pháp cũng vậy, đều là thứ không nên xuất hiện ở nhân gian nữa.

Thật ra ta chết đi càng hay, nhưng ta còn không nỡ cái thân xác này.”
“Đây là nơi cả nhà của ta từng ở, ở đây, ta rất an tâm, ta sẽ từ từ nuôi nấng con của Tuyết Phong Tuyết Châu khôn lớn.

Tiêu Thái nữ hiệp, Mộ Thiếu Quân, gặp được hai vị là phúc khí của ta.

Thiên hạ bữa tiệc nào cũng tàn, chúng ta xin từ biệt.”
“Nhân gian dưới núi, ta cũng không muốn đến nữa.”
Sắc trời dần muộn, gió tuyết trong núi lại thổi, tuyết thô từ từ bay trong gió, ba người cứ thế tạm biệt.
Nhìn bóng lưng cô gái dần xa, Thiên Tuyết Thâm bỗng cao giọng nói: “Tương lai nếu gặp được sơn khách gặp nạn, ta, ta sẽ còn cứu họ!” Nói xong, y ôm lấy bốn con Bạch mao con, quay người đi cũng không quay đầu lại.
Hai hàng lệ nóng lăn xuống mặt, y nghẹn ngào đi vào trong gió tuyết.
Có câu nói y để ở trong lòng, luôn chưa nói với Thái Chiêu.
―― Tạ ơn cô.
Tạ ơn cô cứu ta mấy lần.
Tạ ơn cô giải thích cho ta, giúp ta báo thù.
Tạ ơn cô, vẫn luôn tin tưởng ta không phải người xấu.
Cha, mẹ, chú, thím, họ đều không sai, sai là những kẻ ác kia.
Đại thù đã báo, giành lấy cuộc sống mới, quãng đời còn lại sau này nguyện bảo vệ ngọn núi tuyết.
Không gì tốt hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận