Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng


Hang suối nước nóng
Mộ Thanh Yến thả ngửa mình trong một dòng suối nước nóng, tứ chi mềm dẻo tuổi trẻ thả lỏng hoàn toàn, cứ thế lẳng lặng trôi lơ lửng.
Hắn thực sự quá mệt, vùng vẫy trong sóng nước dâng trào gần một canh giờ, sức cùng lực kiệt.

Từ nhỏ hắn tâm tối ra tay hung ác, đối mặt với cường địch chưa từng e ngại, song khi sức lực khổng lồ của trời đất đánh tới, hắn phát hiện mình cũng bất lực.
Dập dềnh trong suối ấm lâu thêm một lát nữa chắc hẳn hắn đã ngất đi.

May thay, dòng nước cuốn bọn hắn vọt đến đây, một chỗ bằng phẳng rộng lớn trong khe đá.
Mộ Thanh Yến siết chặt bàn tay phải mình, trong lòng bàn tay là một bàn tay nhỏ mềm mại vô lực, tay hai người được cột chặt bằng dây thắt lưng.
Thái Chiêu trôi dạt bên cạnh hắn, người vẫn còn đang hôn mê, hắn nhất định phải luôn chú ý để miệng mũi cô nổi lên khi ngủ.

Lúc dằn xóc trong sóng dữ hắn chỉ còn cách luôn ôm lấy cô, mãi đến đây mới dám buông cô tự trôi nổi.

Dẫu hai người đã dùng thắt lưng cột chặt một chỗ, song cách mỗi một chốc hắn đều phải nhìn qua một lần.
Trong chớp nhoáng dòng nước nóng vô biên vô tận gào thét đánh tới, hai người cùng nắm chặt cây Diễm Dương đao cắm vào vách băng ổn định người, song lực dòng nước tuôn quá lớn, Thái Chiêu rất nhanh ý thức rằng Diễm Dương đao không thể chèo chống trọng lượng cả hai, thế là không hề nghĩ ngợi buông cả hai tay, theo dòng nước xiết cuốn đi.
Mộ Thanh Yến hiểu ý cô.

Lên núi tuyết, tìm Tuyết lân long thú, cứu Thiên Tuyết Thâm, cả đoạn đường hắn cũng vì cô mà mới đi đến nước này, dù cô bé này chẳng nói, nhưng chắc chắn trong lòng áy náy phi thường.
Song nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, cầu sinh là bản năng con người, trong vòng xoáy của dòng nước siết hung hãn gào thét, nói buông tay là buông tay, Mộ Thanh Yến cũng không biết nên nói cô câu gì.
Gần như ngay tại tích tắc Thái Chiêu buông ra, tay hắn còn nhanh hơn suy nghĩ bắt lấy cô, dòng nước lớn điên cuồng đánh ập tới, hai người như một chiếc thuyền lá nhỏ trong biển rộng, chốc thì bị vọt tới chỗ này, chốc lại bị vọt tới chỗ nọ, cộng thêm rất nhiều khối băng phiến đá to lớn bị dòng nước cuốn đi va chạm mà tới.
Mộ Thanh Yến đưa một tay cố hết sức đón đẩy khối băng đánh tới, song trên người vẫn bị hạ nhiều đòn nghiêm trọng, trầy da tróc vẩy lẻ tẻ không biết bao nhiêu.

Dòng nước xiết ùn ùn kéo đến, không ngừng không nghỉ, mấy lần Mộ Thanh Yến cầm cự không nổi muốn buông tay, song cuối cùng không nỡ bỏ khối mềm mại nho nhỏ trong lòng kia.

Trong mơ mơ màng màng, hắn nghĩ, cùng Chiêu Chiêu cô nương tâm địa sáng sủa lỗi lạc chết chung một chỗ, cũng không oan uổng.
Dòng suối nước nóng bắt đầu rút, Mộ Thanh Yến nhìn thân thể thả nổi của mình và Thái Chiêu từ từ hạ xuống, bên cạnh lộ ra vách đá nhẵn thín được nước suối mài mòn.

Ao nước ở đây cũng không sâu, vì rất nhanh thân thể hai người chạm đáy ao, chung quanh chỉ còn lại mấy vũng nước suối róc rách.
Không biết đây là đâu, chẳng những nước suối ấm áp, ngay cả những tảng đá xung quanh cũng ấm.
Mộ Thanh Yến ôm Thái Chiêu đến đặt nằm trên một bệ đá bằng phẳng, mở túi vải nặng trịch cột ngay đầu vai, bốn con thú nhỏ lông trắng mắt xanh ươn ướt lập tứ lộ chiếc trán tròn vo, hiếu kì nhìn quanh.
Mộ Thanh Yến vốn cho rằng bọn chúng không thoát khỏi kiếp nạn này, nào ngờ sức sống của tụi Bạch mao hống mãnh liệt hơn hắn tưởng, chẳng những ngoan ngoãn trốn trong túi da, có mấy lần còn duỗi bốn chân nhỏ ra vẩy nước.
Bốn con thú con ê a gọi nhỏ, Mộ Thanh Yến biết chúng đói bụng, lập tức móc gói giấy dầu bên hông túi da ra, mở ra phát hiện lương khô bên trong đã thành cháo.

Hắn lắc đầu, mở giấy dầu đặt trên bệ đá, bốn con thú con lập tức lắc đầu vẫy đuôi quay lại, hì hụi liếm cháo lương khô.
Hắn sờ trán chúng, “Thứ không cha không mẹ, phải sống sơ sài chút.”
Sắp xếp cẩn thận một người bốn thú xong, Mộ Thanh Yến mới bắt đầu xử lý chính mình. (thương)
Dùng vũng nước trong đọng trên đá làm gương, hắn mở mớ tóc dài đen dày, vắt khô, cởi áo ngoài sủng nước, mở rộng lớp trung y trong trường bào là bờ ngực trắng trẻo bằng phẳng rắn chắc, trên hai vai hai tay săn chắc cũng có hơn mười mấy vết máu.
Trong gương nước mặt mũi thanh niên mát lạnh, mũi cao môi mỏng, trong vẻ đẹp trai lộ nét lạnh lùng, một vết máu từ bên trái cái trán trắng trẻo kéo tới mi tâm, tự dưng làm tăng thêm mấy phần lẫm liệt.
Rơi vào hoàn cảnh này, nên làm gì trước ― đương nhiên là cởi y phục ướt đẫm, nhóm lửa hong áo, ngừa tổn thương càng thêm bệnh.
Nhóm lửa thì không được rồi, nhưng áo váy ướt đẫm phải mau mau cởi ra.
Kết quả là, Mộ Thanh Yến chống cằm tường tận xem xét Thái Chiêu, do dự chốc lát, cuối cùng đầy vẻ nghiêm túc đưa tay kéo thắt lưng cô, ai ngờ kéo một phát, thắt lưng chả hề nhúc nhích tẹo nào.
Eo cô gái nhỏ một nắm, thắt lưng cũng tinh xảo, đáng tiếc đẹp mắt chứ chẳng dễ tháo.

Vì chừa một khe trống giấu Diễm Dương đao, Ninh Tiểu Phong đặc biệt chế tạo đai lưng ngọc sợi vàng rộng bốn ngón tay này, khoen ngọc nối thành chuỗi, tơ vàng tinh mịn, kết cấu tinh xảo.
Mộ Thanh Yến sờ từ trái qua phải, lại sờ từ phải qua trái, tìm chả thấy móc chụp ở đâu.
Lại sờ mấy vòng, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt bắt đầu đổ mồ hôi, bốn con thú con đã măm xong lương khô, hiếu kì ngóc đầu nhỏ nhìn qua bên này.
Phụt một tiếng vang lên trong động đá, Mộ Thanh Yến cảnh giác ngẩng lên, thấy cô gái hôn mê đã mở mắt chẳng biết tự khi nào.
Con mắt rất lớn, rất đen, còn có ý cười.

“Xin lỗi, nhưng ta thực sự nhịn không được.” Thái Chiêu ha ha cười ngồi dậy, “Mở thắt lưng thôi mà, sao còn muốn lấy mạng ca ca hơn là đối phó cự mãng băng tinh kia thế.

Vã hết cả mồ hôi kìa, thật là đáng kính phục!”
“Cô nương nhà người ta bị người cởi thắt lưng, còn cười được đến mức này, cô cũng rất đáng kính phục đó.” Mộ Thanh Yến ngồi ngay ngắn như núi, trên mặt rất là trấn định ― chẳng qua chỉ là có vẻ thế.
“Tháo thắt lưng có là gì, lúc đầu ta còn định đợi ngươi cởi y phục cho ta mới mở mắt, ầm ĩ dọa ngươi nhảy dựng cơ, ai ngờ nhịn cười không được.” Thái Chiêu bắt đầu vắt quần áo.
Mộ Thanh Yến nhíu mày, “Đến cùng nam nữ hữu biệt, cô thật sự không sợ tẹo nào ư?”
“Sống chết trước mắt còn cố kỵ nam nữ gì chứ, hôm nay nếu ta tỉnh lại trước, ta cũng sẽ cởi đồ ướt của ngươi thôi.” Thái Chiêu đương nhiên.
Ánh mắt Mộ Thanh Yến tự dưng nhẹ nhàng đi chút.
Cụp cụp, không biết Thái Chiêu ấn chỗ nào trên thắt lưng một cái, hai móc chụp ngọc bắn lên, thắt lưng lỏng ra.
Mộ Thanh Yến vẫn vẻ bình tĩnh, “…tay nghề Lệnh đường bất phàm, thăt lưng rất tinh xảo.”
“Ngươi quên đi.” Thái Chiêu ha ha, “Thắt lưng này tinh xảo không phải ở móc chụp ngọc, mà là ở lớp rỗng bên trong.

Chỉ là móc ngọc bình thường, chẳng qua cũng chế lại từ móc hồ điệp chút thôi.”
Cô nghĩ đến một chuyện, nghi ngờ nói: “Đến móc hồ điệp mà ngươi còn chưa thấy qua, lẽ nào ngươi chưa từng…” ― cuộc sống của Thiếu Quân Ma giáo đơn điệu thế sao? Không ngờ nha thật không ngờ.
Mặt Mộ Thanh Yến đen thui, đưa tay nhéo tai cô gái, “Chưa từng nghe phi lễ chớ nói hả! Câu gì cũng mở miệng ra nói được, cô mà nói hươu nói vượn nữa, ta mà xuống núi là thẳng đến Lạc Anh cốc luôn đó.”
Thái Chiêu kinh dị, “Ngươi đi Lạc Anh cốc làm gì, ngươi muốn san bằng Lạc Anh cốc?”
“Không, ta muốn san bằng tất cả mớ tiệm sách với gánh hát Lạc Anh cốc kia.” Mộ Thanh Yến một tay chụp lấy cánh tay cô, một tay nhéo tai, “Cái tốt không học, cả ngày xem toàn ba cái đồ tầm bậy!”
Thái Chiêu bịt tai: “Ta nói gì đâu, ta nói gì đâu, ta chẳng nói gì hết nha! Đau đau đau, ngươi buông tay trước đi, buông tay ra!”
Mộ Thanh Yến nản chí buông tay, tựa đầu lên bờ vai mảnh dẻ của cô gái, “Trong lòng cô, có phải rằng bọn ta sống trong gạch vàng ngói ngọc say sưa rượu chè thối nát không.”
Cổ Thái Chiêu bị hơi nóng thanh niên thổi ngứa ngáy, muốn đẩy đầu hắn ra lại đẩy không được, “Không phải trong lòng ta, là trong lòng tất cả mọi người, trong Ma giáo mỹ nữ như mây, hàng đêm sênh ca ―ngươi dậy cho ta, nặng quá!”
Mộ Thanh Yến tiếp tục giúi vào hõm vai cô gái, rầu rĩ nói: “Thật ra thần giáo cũng không phải luôn một kiểu, giáo chủ thế nào, giáo chúng thế đó.

Tỷ như thời Nhiếp Hằng Thành làm giáo chủ, thần giáo dũng cảm ác đấu, tích cực tiến thủ; giờ đổi qua Nhiếp Cát người người không muốn phát triển, chỉ lo tận tình hưởng lạc.”

Mãi lâu không nghe tiếng cô gái, hắn hiếu kì ngẩng lên, “Sao cô không nói gì?”
Thái Chiêu bất đắc dĩ: “Ngươi muốn ta nói cái gì, ‘Nhiếp Cát làm giáo chủ tốt vô cùng, Ma giáo không muốn tiến thủ càng tốt, tuyệt đối đừng tiến thủ, mọi người cứ tận tình hưởng lạc đi’ hả?”
Mộ Thanh Yến hừm: “Cô thật đúng là từng giờ từng khắc đều nhớ thân phận của mình.”
“Không phải ta muốn nhớ, là thế đạo này không quên thân phận con người.” Thái Chiêu than nhẹ, “Không nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện khác đi ― lúc ngươi đánh lén Đoạn Cửu Tu ấy, moi trên người lão thứ gì thế?”
Mộ Thanh Yến nheo mắt lại, con ngươi hơi dựng thẳng như mãnh thú, “Cô nhìn thấy?”
“Thấy.”
“Cô cảm thấy ta lấy thứgì?”
“Là bản thần công bí tịch do Khởi Nùng chép.” Mi mày Thái Chiêu cong cong, hòa ái dễ gần, “Ca ca đừng hẹp hòi nào, lấy ra xem chút đi.”
Mộ Thanh Yến bình tĩnh nhìn cô một lúc ― đây chính là Thái Chiêu, vẫn sẽ đem cơ hội sinh tồn cuối cùng nhường cho hắn, vẫn sẽ thỉnh thoảng liếc mắt nghi ngờ hắn.
Hắn lôi từ túi da hai lớp bịt kín mảnh khăn lụa của Khởi Nùng, Thái Chiêu lật tới lật lui xem, một nửa chữ bên trên đã bị nhòe nước, “Đây chính là thần công bí tịch của Nhiếp Hằng Thành? Đáng tiếc rất nhiều chữ không rõ.”
“Nếu thấy được, cô muốn luyện thử à?”
Thái Chiêu hất đầu, kiêu ngạo nói: “Ta không nha.

Nếu môn võ công này thật sự lợi hại vậy, sao Nhiếp Hằng Thành năm đó lại chết trong tay cô của ta? Ta luyện võ của cô cô là được!”
Mộ Thanh Yến cười, “Đúng là câu này không sai.

Có điều, cuối cùng Nhiếp Hằng Thành cũng chưa luyện thành môn võ công này.”
Thái Chiêu hiếu kì: “Sao ngươi biết?”
“Nếu hắn hoàn toàn luyện thành, dù cô của cô liều chết thi triển Thiên ma giải thể đại pháp, cũng không thể nào đánh bại Nhiếp Hằng Thành.”
Thái Chiêu từ từ ngồi thẳng, “Sao ngươi biết rõ vậy?”
“Vì ta từng xem qua quyển bí tịch này.” Mộ Thanh Yến gằn từng chữ, “Nó là Tử Vi tâm kinh, là tiên tổ lập giáo hai trăm năm trước của Thần giáo truyền lại.”
Thái Chiêu giật nảy: “Ngươi nói gì? Thần công của Nhiếp Hằng Thành, thật ra chính là môn võ gia truyền Mộ gia các người?”
Mộ Thanh Yến: “Nếu không phải nhìn thấy những chữ sót lại trên tấm khăn lụa này, ta cũng không biết Nhiếp Hằng Thành luyện lại là Tử Vi tâm kinh.”
Đầu Thái Chiêu rất loạn, “Chuyện gì thế này? A không đúng, nếu Nhiếp Hằng Thành có thể dựa vào môn võ công này xưng bá thiên hạ, sao Mộ gia các người không tự luyện?”
“Là vì môn võ công này từ lâu không thể luyện.” Mộ Thanh Yến dịu dàng vắt tóc đẫm nước của cô gái, “Theo những ghi chép trong Cửu Châu bảo quyển, hai đời giáo chủ đầu tiên đúng là đã luyện thành Tử Vi tâm kinh, nghe nói uy lực cực kỳ lớn, ngày luyện thành thần công, trời đất phai màu, nước sông khô cạn.”
“Ngươi thổi phòng rồi! Luyện một môn võ thôi, trời đất làm gì phai màu, nước sông làm sao khô cạn.” Thái Chiêu buồn nôn.
Mộ Thanh Yến cười cười, tiếp tục nói: “Song bắt đầu từ đời giáo chủ thứ ba, Tử Vi tâm kinh càng ngày càng khó luyện, không chỉ một người con cháu họ Mộ vì tu luyện Tử Vi tâm kinh làm kinh mạch đứt đoạn, trở thành phế nhân.”
“Mãi đến đời giáo chủ thứ mười một căn cứ vào ghi chép các đời ghi lại mới suy đoán ra nguyên nhân ― thiên hạ hai trăm năm trước và thiên hạ sau đó, khác biệt rất lớn.


Không có linh khí linh thạch thừa thãi, không có linh thú bảo khí dùng mãi không hết, môn võ trước đó có thể luyện, về sau dĩ nhiên không thể nào luyện.

Sau đó, giáo chủ các đời mới không luyện Tử Vi tâm kinh nữa.”
Thái Chiêu nghi hoặc: “Nhưng Nhiếp Hằng Thành luyện đó? Nếu không công lực ông ta sẽ không đột nhiên tăng mạnh.

Hơn nữa cũng chẳng kinh mạch đứt đoạn, biến thành phế nhân.”
Mộ Thanh Yến ngẩng lên, suy tư nói: “Đúng thế.

Cho nên ta đoán, Nhiếp Hằng Thành đã tìm được cách tu luyện Tử Vi tâm kinh.”
“Là tiên dịch Tuyết lân long thú.” Thái Chiêu ngẫm nghĩ, “Đáng tiếc, ta không biết phía dưới ngôi nhà tuyết kia là huyệt rắn, lại giấu bình băng tiên dịch cách đó không xa, cũng không biết bị con cự mãng kia vung vẩy một trận, chỗ đó có còn hay không nữa.”
Mộ Thanh Yến lườm cô gái, “Cô không cần thăm dò ta, cho dù có tiên dịch Tuyết lân long thú, ta cũng không dám luyện Tử Vi tâm kinh.

Tử Vi tâm kinh tổng cộng có tứ trọng thiên, mỗi một trọng thiên đều là một cửa ải, tiên dịch Tuyết lân long thú cũng chỉ là bí quyết cửa thứ nhất, vậy thì ba trọng thiên sau đó thì sao? Nhiếp Hằng Thành có lẽ biết trước bí quyết mấy cửa, song cuối cùng ông ta cũng không hoàn toàn luyện thành Tử Vi tâm kinh, nửa đường đã chết.”
“Hơn nữa, cha ta cảnh cáo dặn đi dặn lại, nếu có thể luyện Tử Vi tâm kinh, sao con cháu kinh tài tuyệt diễm nhiều đời của Mộ gia đều không luyện? Tổ tiên đã dạy, ‘Thiết bất khả luyện, thiết bất khả luyện’, ta nghĩ phải có lý do.”
Thái Chiêu lắc đầu thở dài trả khăn lụa cho Mộ Thanh Yến, Mộ Thanh Yến vò một vò trong lòng bàn tay, khăn lụa lập tức hóa thành bột mịn.

Hắn nói: “Được rồi, vẫn nên nghĩ cách làm sao ra ngoài đi.”
Thái Chiêu vừa cởi váy ngoài vừa đau lòng, “Đáng tiếc cho Diễm Dương đao của ta, cũng không biết văng đi đâu.

Còn Thiên Tuyết Thâm nữa, không biết còn sống không…”
Lúc này, cách đó không xa bỗng có một chuỗi tiếng bước chân vọng đến.
Đi vững vàng, đàng hoàng, không hề có bất kỳ ý tránh né.
Mộ Thanh Yến Thái Chiêu lập tức đề phòng, một cô gái áo trắng hơn hai mươi tuổi bước vào tầm mắt.
Nước da nàng ta tái nhợt, mặt mày thanh tú, nhìn thấy hai người Mộ Thái không sợ cũng chẳng hoảng hốt, như cô gái lê la sang nhà kế bên, mở miệng ra là, “Các người tỉnh rồi? Nước suối nóng đã rút, hai người không cần đợi ở đây nữa, ra, ra
cùng ta.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận