Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng


Tôi và dăm ba chuyện sư môn. hạ

Bầu không khí đang rất hòa hợp, tự dưng thấy Lôi Tú Minh nổi giận Thái Chiêu rất không hiểu.
Thường Ninh tựa thân mình thon dài lên cột hiên: “Cô không thấy trên đầu đám vịt con kia đều cột nơ bướm hả, là thú cưng của Lôi Sư bá đó.”
“Ai mà xem vịt làm thú cưng chứ!” Thái Chiêu khó tin nổi.
“Nuôi mèo nuôi chó được sao nuôi vịt thì không chứ, vịt của Lôi Sư bá xưa nay không để ăn, đều nuôi đến chết già.” Thường Ninh lắc đầu, “May mà hồi xưa cô của cô không hỏi chỉ lấy áo với mũ ngọc, chứ đổi lại là vịt, Lôi Sư bá sẽ hận Lạc Anh Cốc các người tới cùng trời cuối đất mất.”
Thái Chiêu sợ thiệt, thật ra ban nãy cô từng nghĩ thừa dịp không ai chú ý thuận tay dắt mấy con vịt con đi tí.
Chiều hôm đó, Thái Chiêu đã định hoạt động chút gân cốt theo kế hoạch, luyện tập binh giới, ai ngờ vừa mới về Thanh Tịnh trai đã thấy Đới Phong Trì dẫn chân chó Thôi Thắng qua báo ‘Tông chủ phu nhân cho mời hai vị’.
Thường Ninh nhướng mày, Thái Chiêu thì ý cười trên mặt: “Đến rồi à, để ta đoán xem, có phải sư phụ xuống núi rồi không?” chuyện con vịt thì cô không hiểu chứ tuyệt đối hiểu Doãn Tố Liên.
“Cho dù là sư phụ có hay không có mặt, cô cũng nên nghe lời gọi của sư mẫu.” ánh mắt Đới Phong Trì trốn tránh.
Với ý của Thường Ninh, cần gì biết sư mẫu sư công, cứ đánh đuổi hai tên chó này đi là được, không ngờ Thái Chiêu hoà nhã dị thường, cười tủm tỉm chịu liền, Thường Ninh đành phải đi theo.
Trên đường đến cung Song Liên hoa trì, Thường Ninh nói khẽ: “Tố Liên phu nhân tìm cô tuyệt đối không có gì tốt, hay chúng ta cứ tạm tránh đi, đợi Thích Tông chủ về đã.”
Thái Chiêu kinh ngạc hỏi lại: “Trước giờ ngươi chưa từng dạy dỗ đứa nhóc nào bị chiều đến hư à? Như Lăng Ba sư tỷ ấy, ngay từ lần đầu đắc tội cổ, ta đã biết trước sau gì Tố Liên phu nhân cũng sẽ đến tìm ta nổi cơn thôi.”
“Vậy cô còn dâng tới cửa chịu khổ chi?”
Thái Chiêu đầy cao thâm: “Sao ngươi biết không phải là Tố Liên phu nhân tự mình dâng tới cửa nhà ta?”
Thường Ninh cơ bản không tin cô nói hươu nói vượn, đáp: “Nếu cô muốn ra tay trên địa bàn của Doãn Tố Liên, tốt nhất nên tìm cớ thích hợp trước, nếu không tội danh bất kính tôn trưởng mà phủ xuống thì ăn cho hết đó.

Đến chừng đó Thích Tông chủ có muốn bảo vệ cô thì thanh danh của cô cũng đã không hay.”
Thái Chiêu khoát tay: “Ầy dà Thường sư huynh đang nghĩ gì đấy, danh môn chính phái chúng ta sao có thể ra tay với trưởng bối chứ, nói cứ như ta hiếu chiến lắm ấy. Cứ lên Lạc Anh trấn mà hỏi trong vòng ba trăm dặm xem, có ai không bảo ta bản tính ôn hòa thiện chí giúp người miệng luôn tươi cười, là cô gái hiền lành dịu dàng ngoan ngoãn yếu đuối số một đâu chứ.”
“…” Thường Ninh, “nãy bữa trưa cô có uống rượu hả?”
“Dù sao ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không động thủ với sư mẫu, ta đâu có điên.”
Thường Ninh nghi hoặc đầy mắt.
Phía trước hồ xanh sóng biếc, rực rỡ muôn vàn, mấy đóa sen trân quý lộng lẫy tô điểm trên mặt nước, dưới tàng cây hoa có mấy con hạc trắng ngả nghiêng, xà mái điêu khắc thúy điểu nhũ vàng, như tiên cảnh nhân gian.
Nơi đây chính là cung Song Liên hoa trì hai chị em sinh đôi Doãn thị ở từ nhỏ.
Thái Chiêu tán thưởng: “Chậc chậc chậc, xem khí phái tinh xảo chưa này, Lạc Anh Cốc so với nơi đây, đúng là chủ ruộng nông ăn hai bữa no.” Cô chợt nghĩ, “Thanh khuyết tông có tiền lắm sao?”
Thường Ninh: “Đúng, rất có tiền.”
“Sao ngươi biết?”
“Nhìn tòa cung điện này đến cả mái hiên cũng dát vàng thì biết.”
Thái Chiêu đầy kính nể: “Thường thế huynh nhận thức thật chuẩn nha.”
“Quá khen quá khen, ở đây sắc vàng óng ánh khắp nơi ta muốn không biết không thấy cũng không được.”
Thật ra cung Song Liên hoa trì dù trang trí phú quý, song không mất vẻ thanh nhã uyển chuyển, có phần biết thưởng thức.

Song hai đứa cứ thế một ca một xướng làm da mặt Đới Phong Trì xanh mét.
Đi vào trong cung, thấy Doãn Thanh Liên ngồi ngay trên bảo tọa hình hoa sen vàng cao cao, Thích Lăng Ba dương dương đắc ý ngồi một bên, bên trái phải hai mẹ con là hai hàng võ tỳ lưng đeo bội kiếm, ai nấy sắc mặt khó coi, sau võ tỳ còn có một loạt gia phó cường tráng cầm xà mâu trượng bát trong tay.


Thấy Thái Chiêu và Thường Ninh đi vào, chúng chân chó chỉ chuyển mắt chòng chọc nhìn, khí thế hùng hổ.
Tuy trận thế trông buồn cười, song Thái Chiêu vẫn kịp phát hiện giữa đám chân chó này có mấy tay thân thủ bất phàm.
Doãn Tố Liên thấy người tới, lạnh lùng nói: “Ồ, cuối cùng các cháu cũng đã đến, thật là khách quý doanh môn.”
Thái Chiêu bày khuôn mặt tươi cười sáng rỡ: “Quá lời quá lời, sư mẫu đừng khách khí thế ạ.

Hôm nay trời trong gió nhẹ, sư mẫu tìm đệ tử đến đây không phải chỉ là muốn ngắm hoa uống trà chứ ạ?”
Doãn Tố Liên vỗ mạnh vô tay vịn tòa sen vàng: “Ngươi đừng đánh trống lảng! Bắt đầu từ giây phút lên Vạn thủy thiên sơn nhai, ngươi mở miệng đã nói cuồng không biết lễ phép, ba lần bốn lượt làm nhục con ta! Hôm nay, ta lấy thân phận sư mẫu trừng trị ngươi một lần, phạt ngươi lỗi không vâng lời trưởng bối bất kính với sư tỷ!”
“Câu này sư mẫu nói ngược rồi, ba lần bốn lượt làm nhục người ta rõ ràng là tự sư tỷ mà.” Thái Chiêu mỉm cười, “Về phần không biết lễ phép lại càng vô căn cứ, chẳng phải cháu đã đến viếng thăm sư mẫu sao ạ, không có lễ phép chỗ nào ạ.”
Doãn Tố Liên cười lạnh: “Ta biết miệng lưỡi ngươi sắc bén, công phu cũng không tệ, hôm nay để ta xem bản lĩnh ngươi lớn đến đâu! Người đâu, mời Thái Đại tiểu thư quỳ xuống, kính trà, dập đầu, xưng tội với con ta!”
Lời vừa dứt, chân chó hai bên cùng tiến lên một bước, bày vẻ đe dọa.
Thích Lăng Ba xem đến phớn cả mặt, cao giọng cười nói: “Còn tên họ Thường này nữa, bắt hắn dập đầu xin tội với ta luôn đi! Mạo bà bà, bưng canh Thập toàn đại bổ lên đây, cho hai đứa chúng nó uống, xem như là chút tâm ý của sư tỷ này.” Cô vung tay, một bà mặc võ phục mặt đầy dữ tợn bưng tới hai bát đen như mực, mùi thối tỏa khắp, nghe muốn ói.
Thái Chiêu ghét bỏ bịt mũi: “Món này móc từ hầm phân ra sao, khẩu vị Lăng Ba sư tỷ nặng ghê nhỉ.”
Ánh mắt Thường Ninh chợt lóe, chú ý tới bà già được gọi là Mạo bà bà trong mắt tia sắc bắn bốn phía, quanh người thu giấu kình khí, đúng là một cao thủ đánh người lão luyện bậc nhất. 
“Ngươi khỏi cần chống cự.” Thích Lăng Ba cười không kiềm được, “Ngươi hết lần này đến lần khác làm nhục ta, bộ coi ta là bùn đất sao.

Nhưng dù gì ta thân làm sư tỷ, người lớn rộng lượng, chỉ cần hai ngươi dập đầu tạ tội với ta, uống thứ này, giữa chúng ta hết ân oán!”
Thái Chiêu: “Lăng Ba sư tỷ thiệt là lòng dạ rộng lớn.

Nhưng nếu ta không chịu dập đầu tạ tội, cũng không chịu uống thứ quỷ này thì sao?”
Doãn Tố Liên sầm mặt: “Cũng không tới phiên ngươi! Người đâu!”
Bà vừa dứt lời, võ tỳ xung quanh rút kiếm gia phó vung mâu, Đới Phong Trì cũng đặt tay vào chuôi kiếm, mấy chục thanh binh khí sắc bén tỏa ánh sắc lạnh lấp loé đồng loạt nhắm thẳng Thái Chiêu Thường Ninh, ép sát.
Thái Chiêu nhìn đám chân chó, giận cười: “Trong buổi tiệc bái sư hôm qua, trước mặt mọi người sư phụ vừa mới bảo không ai được ăn hiếp ta với Thường thế huynh, các ngươi khí thế hăng hái lắm mà, bộ không sợ bị sư phụ rầy khi biết chuyện?”
Thường Ninh thong thả nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, bọn này đâu phải đệ tử tông môn.

Chúng đều là tư vệ Doãn gia nuôi dưỡng, chỉ nghe theo họ Doãn.

Năm đó khi Thanh Liên phu nhân và Tố Liên phu nhân xuất giá, Doãn lão tông chủ cho hai con gái một đám tay chân làm của hồi môn.

Nếu không phải mười mấy năm trước Triệu Thiên Phách và Hàn Nhất Túc nổi điên, người Doãn gia ở Thanh Khuyết tông còn nhiều nữa.”
Mi tâm Mạo bà bà ẩn hiện hắc khí, trầm giọng: “Hai tên ranh con phát ngôn bừa bãi, xem Lão tông chủ không ra gì, cô nương Doãn gia để cho ngươi làm nhục à? Hôm nay cho các ngươi biết thế nào là lợi hại của Doãn gia! Người đâu, vây chặt chúng!”
Chúng chân chó lại tiến đến mấy bước, dùng đao bọc quanh Thái Chiêu Thường Ninh.
“Hay là đánh luôn đi.” Thường Ninh tỉnh rụi, “Lúc nào cũng có lý do, không thể ăn thiệt thòi trước mắt.”
Thái Chiêu nhíu cặp mày mảnh mai: “Thường thế huynh mở miệng ngậm mồm là chém chém giết giết, em đây thân con gái yếu đuối thiệt là bị dọa sợ muốn chết, chúng ta vẫn nên dĩ hòa vi quý thôi.”

Không đợi Thường Ninh mở miệng, Thái Chiêu tiến lên một bước, cao giọng đọc diễn cảm, “Trương Tam ca ca, từ hôm từ biệt ở đỉnh Thiên thu, đã mấy tháng không gặp huynh trưởng tài hoa, tiểu muội rất nhớ nhung, ngày đêm lo lắng, chỉ nguyện lòng quân cũng giống lòng em…”
“Im ngay!” Doãn Tố Liên chợt biến sắc rõ, kích động đứng dậy la to, “Không được đọc tiếp!”
Thích Lăng Ba bị mẹ hét bên tai phát điếc, ngơ luôn.
Thái Chiêu thu ý cười, lẳng lặng nói: “Sư mẫu, chúng ta vẫn nên dĩ hòa vi quý thôi.”
Doãn Tố Liên run cả người, Mạo bà bà vừa đỡ bà, vừa nghiêm nghị hét to: “Tất cả lui ra, cách điện hai mươi bước phòng vệ!”
Bà lão rất có uy, đám chân chó quả nhiên cùng rời đi, Thích Lăng Ba không biết tí gì còn cố õng ẹo nán lại, bị Mạo bà bà đẩy ra, hiển nhiên Đới Phong Trì đuổi theo sau.

Thường Ninh chăm chú ngó Thái Chiêu một lát rồi cũng quay ra.
Trong điện chỉ còn lại ba người Doãn Tố Liên Mạo bà bà và Thái Chiêu.
“Ngươi, ngươi thấy mấy lá thư đó ở đâu?” giọng Doãn Tố Liên run lên.
Thái Chiêu: “Sao cháu lại có mấy bức thư này à, dĩ nhiên là cô cháu giữ rồi ạ.”
Mạo bà bà rất khôn khéo: “Ngươi đừng nghĩ lấy dăm ba câu mà lừa chúng ta.

Thư gì chứ, chúng ta hoàn toàn không biết!”
Thái Chiêu bất đắc dĩ: “Ài, nếu sư mẫu không tin, cháu có thể ôn lại mấy đoạn nữa nè.

Lần này không lôi Trương Tam— Trí Trăn ca ca nhìn thư như gặp, mấy hôm trước nghe nói huynh trưởng hơi sụt sịt, lòng tiểu muội nóng như lửa đốt, sớm đêm không thể yên gối, bệnh tại thân huynh, đau trong tim muội, đặc biệt tự tay chế biến một phần sơn trà ngâm…”
“Đừng đọc nữa!” Doãn Tố Liên rống to thành tiếng.
“Lúc trẻ tài văn của sư mẫu thật không tệ, sáng sủa trôi chảy, tình chân ý thiết, mạnh mẽ hơn tế văn sư phụ đọc mấy hôm trước nhiều ạ.” Thái Chiêu xoa lỗ tai, “Có điều chỗ ngày lạc khoản không được đúng cho lắm, lúc viết mấy phong thư đầu, hẳn là sư mẫu còn hôn ước với Khâu Nhân Kiệt sư bá nhỉ.

Mấy phong sau càng nguy hiểm hơn, dạo ấy Doãn Lão tông chủ vừa mới định hôn cho ngài và sư phụ mà.”
Doãn Tố Liên lảo đảo ngã về chỗ ngồi.
Mạo bà bà cắn răng, tiếp tục chống chế: “Chỉ là mấy phong thư, ai biết là thật hay giả, ngươi đừng tưởng đã nắm được chuôi lớn lao gì!”
Thái Chiêu: “Chỉ là hay không chỉ là, không cần ta phải nói.

Dù gì bút tích sư mẫu tự tay viết không chỉ một mình ta có, cô Trí Nhàn cũng có mấy phong thư sư mẫu viết, Quảng Thiên Môn hẳn là còn giữ thư sư mẫu viết cho Thanh Liên phu nhân, mấy vị phu nhân ở Tứ Kỳ môn ắt cũng có, so bút tích là biết thật giả thôi.”
Mắt bà bà loé tia đỏ rực, đốt ngón tay nhẹ vang rôm rốp.
Sắc mặt Doãn Tố Liên trắng bệch, yếu ớt nói: “Quả nhiên Thái Bình Thù đã sớm đề phòng ta, trộm mớ thư này, định áp chế ta sao.”
Thái Chiêu bất đắc dĩ cười hì: “Ngài và cô cháu biết nhau từ bé, coi như rằng có thành kiến lẫn nhau, nhưng cô cháu có thể trộm mớ thư này hay không thật sự trong lòng ngài không rõ hay sao?”
Doãn Tố Liên trắng bệch.
“Mấy bức này là bác Chu tự tay giao cho cô của cháu, chỉ là bác không chịu tin thôi.”
“Không không, Trí… Chu Trang chủ là người khiêm tốn, sẽ không, anh ấy sẽ không…” Doãn Tố Liên vẫn giãy dụa, như người chết đuối bấu chặt lấy cánh tay Mạo bà bà.

“Bác Chu là quân tử không sai, nhưng quân tử cũng phân xa gần thân sơ.

Trong lòng bác Chu, để cho cô của cháu bỏ đi lo nghĩ so với giữ bí mật giúp sư mẫu ngài đây, vẫn quan trọng hơn.” Thái Chiêu nhẹ trào.
Doãn Tố Liên ô hô một tiếng, che mặt rơi lệ.
Mạo bà bà trầm giọng nói: “Đó là vì Chu trang chủ tin cô ngươi, biết cô ngươi sẽ không tới mức lan truyền ra ngoài.”
Thái Chiêu nghiêng đầu suy nghĩ một tẹo: “… đúng thế, cô của ta không phải hạng người này.”
“Vậy sao cô đọc được chúng!” Doãn Tố Liên sốt ruột hỏi.
Thái Chiêu trêu chọc: “Sư mẫu ngài cũng có con gái, đổi lại ngẫm giùm cô của cháu xem.

Có một vị trưởng bối ‘Từ ái’ đây, cô của cháu có thể để cho cháu tay không tấc sắt đến Thanh Khuyết tông bái sư sao ạ?”
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Mạo bà bà tiến lên một bước, kình khí toả khắp người.
“Không muốn gì hết.” Thái Chiêu thản nhiên, “chuyện đời trước là của đời trước, chuyện hậu bối là của hậu bối.

Từ đây về sau, chuyện giữa cháu và Lăng Ba Sư tỷ cùng đồng môn sư huynh đệ, mong sư mẫu chớ có nhúng tay.”

Sắc trời đỏ vàng nhuộm trọn tòa Song Liên hoa trì cung tươi đẹp khó tả, trên đường về Thanh Tịnh trai, Thái Chiêu hít hà mùi cỏ cây thơm ngát quanh mình, nhịn không được tán thưởng điều kiện vốn có.
Thình lình Thường Ninh xen một câu: “Nói vậy, Tố Liên phu nhân và Chu Trí Trăn có tư tình sao?”
Thái Chiêu giật nảy: “Ngươi chớ nói nhảm, bác Chu không phải loại người đó!”
“Vậy là thần nữ cố ý, Tương vương vô tình.”
Thái Chiêu nhụt chí: “Lại là Thường đại hiệp kể cho ngươi à?”
“Hầu như có thể đoán được.” Thường Ninh nhàn nhã tản bộ, “Thứ cô đọc hẳn là thư tình của Tố Liên phu nhân viết lúc còn trẻ, hơn nữa còn là viết cho người không thích hợp.

Lúc bà ấy chưa gả, không phải là hôn thê của Khâu Nhân Kiệt thì là của Thích Tông chủ, nếu những bức thư kia để ai trông thấy, thanh danh bà ấy không khỏi mất sạch.”
Thái Chiêu: “Vậy sao ngươi biết không phải bà ấy viết cho Khâu Nhân Kiệt hay Sư phụ?”
“Nếu là viết cho hai vị ấy, ban nãy bà ta sẽ không thất kinh đến thế.” Thường Ninh cười khẩy.
Hắn lại nói: “Hai mươi năm trước, nổi tiếng đẹp trai nhất trong thế hệ trẻ võ lâm chính đạo có ba người, Tống Thời Tuấn, Vũ Nguyên Anh, còn có bác Chu của cô.

Tống Thời Tuấn ắt hẳn đã có hôn ước từ sớm với Thanh Liên phu nhân, hơn nữa cha ta kể lúc trẻ ông ta phong lưu tự thưởng, gọi gió dẫn bướm không ít, Tố Liên phu nhân từng bất bình cho chị ruột mấy lần, cho nên không phải là ông ấy.”
“Vũ Nguyên Anh ba ngày hết hai chạy đến Thanh Khuyết Tông, trên Vạn thủy thiên sơn nhai là chỗ có thể gặp riêng, Tố Liên phu nhân cũng không cần viết thư, như vậy chỉ còn lại Chu trang chủ”
“Riêng nói về tướng tá tuấn tú phẩm hạnh đoan chính, trong ba người này ông ấy cũng là nhân tài kiệt xuất.

Hơn nữa, cũng chỉ có thư viết cho ông ấy thì cô của cô mới có thể cầm tới.

Thái nữ hiệp phúc hậu cả một đời, đến cuối cùng cấp cho Doãn Tố Liên một bước đi xuống, thật sự là thống khoái cực kỳ.” Hắn vỗ tay cười.
Thái Chiêu lặng thinh hồi lâu, mới nói: “Khúc đầu ngươi đoán đúng hết, nhưng khúc sau sai rồi.

Mớ thư đó không phải cô cho ta.”
Thường Ninh khẽ giật mình: “Thế là lệnh đường cho cô hộ thân à.”
Thái Chiêu lắc đầu: “Cũng không phải.”

Cô ngẩng đầu nhìn về ráng chiều rộng lớn tráng lệ, trong ngực có phần khó chịu, “Mấy bức thư đó là lúc bé ta lục lọi, vô tình tìm thấy trong đám đồ vật cũ của cô.”
“Thật ra cô quên béng mớ đó lâu rồi, cả đời cô không hề nghĩ sẽ dùng chúng ép người.”
“Cô đã đem chúng châm một mồi lửa đốt đi, còn dạy ta ‘lấy bí mật để ép người, không phải là việc làm quang minh lỗi lạc’.

Nãy ta mới đọc, cũng chỉ là mấy trang học thuộc lúc ấy thôi.”
Thường Ninh ngưng mắt nhìn cô gái nhỏ: “Thế nhưng ngươi vẫn đem chúng để chèn ép Doãn Tố Liên.”
“Đúng vậy.”
Thái Chiêu dừng bước, đôi mắt đen tĩnh mịch lạ thường, “Bởi vì ta không phải là cô cô.”
Trong đầu cô hiện lên mấy câu đối thoại cuối cùng giữa mình và Doãn Tố Liên.
“Ngươi thật sự chỉ cần phu nhân không nhúng tay vào chuyện trong tông môn của ngươi, sẽ không nói?”
“Không sai.”
“Làm sao bọn ta có thể tin ngươi đây? Lỡ ngươi lật lọng thì sao, ngươi phải giao mấy bức thư đó ra đây!”
“Thư thì ta sẽ không đưa ra, tốt nhất các người nên tin tưởng ta.”
“Ngươi…”
“Được rồi.” Doãn Tố Liên ngắt lời Mạo bà bà, ngẩng nhìn Thái Chiêu, “Ta tin cô.

Cô là do Thái Bình Thù nuôi lớn, cả đời cô ấy chỉ đi chính đạo, nên ta tin cô.”
Lúc cửa điện đóng lại phía sau mình, Thái Chiêu nghe Mạo bà bà khuyên Doãn Tố Liên.

“Thái Bình Thù là loại người gì phu nhân còn không rõ sao? Cô ta ỷ mình võ công cái thế, chưa từng lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người, đừng nói phụ nữ yếu đuối như phu nhân, cô ta chưa từng chĩa vào phu nhân, thế nên nhiều năm qua mới không có chuyện gì.

Nếu không phải tiểu nha đầu kia muốn tới Thanh Khuyết tông, Thái Bình Thù chẳng nhớ nổi mấy bức thư đó đâu…”
Nắng chiều tà đỏ vàng rực càng nồng đậm, toàn bộ hoa cỏ cây cối đều đánh mất nhan sắc của mình.
Thái Chiêu tự giễu cười: “Thì ra các bà ấy luôn biết.

Thì ra các bà vẫn luôn biết cô của ta là người thế nào.”
Đây mới là chỗ buồn cười nhất, Doãn Tố Liên giữ trong lòng không phải là vì hiểu lầm mới ôm thành kiến với Thái Bình Thù, mà là biết rõ Thái Bình Thù quang minh lỗi lạc vẫn căm hận đến thế, thậm chí còn lợi dụng quang minh lỗi lạc của bà.
Thường Ninh bỗng chợt hiểu nỗi chua xót phẫn nộ trong lòng cô gái nhỏ.
Hắn nhìn sau gáy trắng nõn nhỏ nhắn của cô gái, vươn bàn tay thon dài ra, lại siết chặt về, “Thế nên, cô nổi giận thì có tác dụng gì nào?”
Thái Chiêu nghe Thường Ninh lạnh băng kỳ quặc, có phần cả kinh.
“Cô nổi giận, cô tủi thân, cô thấy không đáng cho cô mình, nhưng rốt cuộc thì cũng để làm gì đâu, Doãn Tố Liên vẫn sống tốt đó thôi.”
Trong nắng chiều tà, đôi ngươi yên tĩnh đẹp dị thường của Thường Ninh như ửng ánh đỏ, lông mi dài gần như yêu dị.
“Thiên địa không ai xem vạn vật là sô cẩu*, hoặc là làm trời làm đất, hoặc là làm chó rơm.” Hắn nói, “có thù thì báo, có uất ức thì đi phát tiết.

Cô giấu bất bình trong lòng, trừ việc tự tức chết mình, chẳng có tác dụng gì.”
(*) mọi vật là chó rơm, đồ bỏ đi.
Gió núi chạng vạng thổi áo bào hắn bay phất phới, thân hình cao gầy thẳng tắp như lưỡi kiếm sắc bén cắm giữa trời đất trong sắc đỏ vàng đậm đà, cao ngạo mà kinh diễm.
Lấy đây làm đường ranh, tiết mục kịch cô nhi Thường thị thận trọng giảo hoạt cầu tự vệ đã hát xong..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận