Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng


Món tiệc trưa quả nhiên giống đĩa điểm tâm kia, trong quy trong củ không chút tình ý, Thái Chiêu thất vọng đầy bụng, Thái Tiểu Hàm ôm thái độ sắp phải ăn chay mấy tháng muốn bạo thực, cuối cùng gục trước một chung sứ giò lợn chưng đỏ thẫm trong như thủy tinh, nhìn mà than thở, Thái Chiêu buộc phải tìm tôi tớ mang canh trần bì tiêu cơm.
Mãi đến khi Thái Tiểu Hàm vò bụng thấy không còn đau, hai chị em vẫn chưa thấy cha mẹ về, Phàn Hưng Gia đầu đầy mồ hôi từ sảnh chủ khách quay lại, nâng chén cơm mới đơm lên như cái máy xay, gió cuốn mây tan thức ăn thừa trên bàn.

Thái Chiêu vô cùng trượng nghĩa gắp miếng giò lợn hoàn hảo kia vào trong chén Phàn Hưng Gia, thấy Thường Ninh nhíu chặt mày.
“… Đa tạ Thái sư muội, từ lúc mặt trời mọc hôm nay ta đã cơm nước không đánh răng còn mệt hơn cả luyện công á, may mà sư phụ bảo ta tới tìm các muội ta mới kịp thở, thương cho Đại sư huynh, lúc này còn chưa được nghỉ.” Phàn Hưng Gia ăn đến mặt phồng như cái trống, như muốn lấp đầy luôn cái lúm đồng tiền, vừa ăn vừa dông dài, “Sư muội sư đệ đừng chờ mấy người Thái cốc chủ, Lạc Anh Cốc các người nhiều năm không ai ra ngoài, lần này gặp nhau, rất nhiều tiền bối muốn ôn chuyện cùng lệnh tôn lệnh đường.

Đừng nói bây giờ, đến đêm cũng chưa chắc có thể thoát thân.”
Thái Chiêu vội hỏi chị em họ giờ nên làm gì, Phàn Hưng Gia đáp: “Hiện giờ bên ngoài đang rối bời, đệ tử các môn các phái qua lại tới lui, mấy đứa cũng không biết ai, để tránh va chạm, Đại sư huynh bảo mấy đứa cứ đến phòng khách thiên điện Mộ Vi Cung trước.

Đợi tế điển kết thúc, sư phụ sẽ bảo chuẩn bị Xuân linh tiểu trúc* cho sư muội đâu ra đấy.”
(*) căn nhà ở nhỏ có sân vườn
Thái Chiêu liên tục gật đầu, tính kéo thằng em khờ đi ngủ trưa, an ủi tổn thương một vài canh giờ kia, lại bị Thường Ninh kéo lấy ống tay áo, cô khó hiểu nói: “Sao nữa?”
Thường Ninh: “Ngươi đi, còn ta thì sao?”
“Thì sao cái gì, không phải ta đã nhận lời che chở ngươi à.” Thái Chiêu đang tự thấy mình một lời ngàn vàng mà.
Thường Ninh xụ mặt: “Ngươi đi phòng khách, ta về nhà thuốc, họ lại tới thu vét ta thì sao? Cho dù sau đó sư muội ngươi bẻ xương chúng hầm canh uống thì ta cũng đã ăn thua thiệt rồi.

Lúc ấy lời hứa mà ngươi vừa mới nhận, thật ra không phải bảo vệ an toàn cho ta mà chính là nhìn bài vị ta mà báo thù đó?”
Thái Chiêu trợn trừng tròn mắt, nghĩ chuyện cũng đâu nghiêm trọng vậy chứ.
Thường Ninh không chút khách khí trừng lại, ra vẻ chuyện nghiêm trọng vậy đó nha.

Cuối cùng Thái Chiêu buông tay đầu hàng: “Thôi thôi thôi, chúng ta cùng nhau đi.

Phàn sư huynh, có thể để Thường Ninh sư huynh ở cạnh phòng ta trong phòng khách được không?”
Phàn Hưng Gia chạm phải ánh mắt âm u lạnh lẽo của Thường Ninh thầm giật mình, rõ ràng đối phương là tên thiếu niên yếu ớt võ công hoàn toàn biến mất, hắn lại sinh ra cảm giác thỏ giấy bị rắn độc để mắt đến, lập tức vội nói có thể.
Một đám đuổi theo tâm tư riêng mình được Phàn Hưng Gia dẫn đường đi đến thiên điện Mộ Vi cung.


Thấy sư muội mới đến và sư đệ nhọt độc đều là điểm sáng khó dàn xếp ổn thỏa, Phàn Hưng Gia vô cùng cẩn thận tránh khỏi đám đông, cuối cùng thái thái bình bình đi tới điện phụ.
Nhìn phòng khách hai gian hai giường sáng sủa, Thái Chiêu cảm tạ từ đáy lòng: “Phàn sư huynh vất vả, cũng không biết đòi phòng khách hai gian liền nhau có quá phiền toái hay không ạ? Dù gì mấy ngày này khách đông, nếu không đủ chỗ…”
“Không đâu.” Phàn Hưng Gia cười nói, “Mấy hôm nay trái lại phòng khách trong điện lại yên ắng, là do đệ tử các môn các phái đều được Đại sư huynh sắp xếp ngăn ra ở trong sân, tránh cho, tránh cho…”
“Tránh phát sinh ‘hiểu lầm’.” Thường Ninh bổ sung thay, mặt mày cười nhìn rất đẹp, “Người trong võ lâm rất dễ phát sinh ‘hiểu lầm’, Đại sư huynh và Phàn sư huynh suy nghĩ thật chu đáo.”
Phàn Hưng Gia cười trừ lau mồ hôi, tranh thủ dặn dò tôi tớ chuyển vật tùy thân của chị em Thái Chiêu và Thường Ninh đến.
Thừa dịp Phàn Hưng Gia bận rộn chỉ huy người sắp xếp phòng khách, Thái Chiêu khẽ thì thầm với Thường Ninh kế bên: “Ngươi có thể không khinh người được không, có biết hòa khí sinh tài hông? ‘Hiểu lầm’ ngươi cũng đâu phải Phàn sư huynh, ngươi đâm anh ấy làm gì.”
Thường Ninh kinh ngạc quay lại, trong ánh mắt thanh tịnh như lộ vẻ tổn thương: “Ngươi biết Phàn sư huynh mới chưa quá nửa canh giờ, còn hai ta quen biết một canh giờ rưỡi, ngươi lại vì hắn chỉ trích ta?!” Nói xong, hắn giận hất tay áo bước vào phòng.
Thái Chiêu đứng hình tại chỗ: “…” Nửa canh giờ với một canh giờ rưỡi khác biệt rất lớn hả.
Thường Ninh đi đến bên cạnh Phàn Hưng Gia, vái chào thật dài khiến Phàn Hưng Gia giật nảy mình, vội nói: “Thường Ninh sư đệ đây là sao đây, sao hành lễ lớn vầy chứ!”
Thường Ninh đứng lên nói: “Phàn sư huynh minh giám, mình ta thì cũng thôi đi, nhưng Thái sư muội mới đến, mọi đắc tội với Thích sư tỷ đều là do ta, mong Phàn sư huynh dù gì cũng xem trọng chút, đừng để thức ăn uống đưa đến có ‘hiểu lầm’.”
Tai Thái Chiêu khẽ động, hai ba bước đuổi kịp: “Phàn sư huynh, người khi dễ Thường sư huynh thường làm loạn trong cơm canh cho hắn sao ạ?”
Phàn Hưng Gia xấu hổ: “Ầy, có, từng hai ba bận – nhưng sư phụ lập tức nghiêm trị người hãm hại Thường sư đệ rồi! Sau đó cũng không thấy xảy ra nữa… uầy, chưa có ‘hiểu lầm’ nào nữa.”
Thường Ninh lườm cô, cau mày nói: “Còn thuốc nữa, mỗi ngày ta phải uống mấy chén thuốc, họ cũng tác quái.”
Thái Chiêu lại quay sang gặng hỏi: “Phàn sư huynh, họ điên rồi hả, ngay cả thuốc chữa thương khử độc cũng dám động tay?!”
Phàn Hưng Gia khoát tay liên tục: “Không phải không phải, không phải hạ độc, chỉ là thêm chút thứ dơ bẩn, như là, như là…”
“Như là châu chấu trùng bọ gì đó.” Thường Ninh mỉm cười.
Thái Chiêu xụ mặt: “Phàn sư huynh, thật không vậy.”
Phàn Hưng Gia khổ sở nói: “Chỉ một hai lần à, sư phụ cũng đã nghiêm trị gấp bội, giờ thuốc của Thường Ninh sư đệ đều do Lôi sư bá trông coi nhà thuốc đưa tới, không còn thế nữa.”
Thường Ninh như rất vui, không ngừng cố gắng: “Trong đêm lúc ngủ, họ còn từng ném bọ cạp rắn độc lên giường ta…”
“Hiếp người quá đáng!” Thái Chiêu vỗ bàn, lần này cướp lời trước khi Phàn Hưng Gia kịp mở miệng, “Phàn sư huynh đừng nói sư phụ đã nghiêm trị rồi nha, chỉ cần đầu sỏ chưa diệt, đám lính tôm tướng cua kia chắc chắn sẽ cuồn cuộn không dứt!”
Phàn Hưng Gia cười làm lành: “Sư phụ cũng làm dữ lắm, thế nhưng lần nào Thường sư huynh cũng tránh được, cũng không thật sự gọi là có lỗi, với sư nương cản không cho sư phụ phạt nặng, chỉ nói do sấp nhỏ nghịch ngợm…”
Thái Chiêu không đồng ý, cao giọng: “Phàn sư huynh nói sai rồi, không hại người được với không hề hại người luôn không giống nha! Chả nhẽ bề trên Thanh Khuyết Tông không có đạo lý sao!”
Phàn Hưng Gia nhìn Thường Ninh, lại nhìn Thái Chiêu, sau một lúc lâu thấp giọng nói: “Vì mấy chuyện này mà sư phụ với sư mẫu cãi nhau rất dữ, bây giờ, bây giờ đã chia viện ở rồi.”
Thái Chiêu im lặng.
Rốt cuộc cô đã hiểu sao mẹ mình thấy Thích Vân Kha không vừa mắt, vị sư phụ tương lai này dĩ nhiên là người tốt, nhưng hiển nhiên thiếu quyết đoán và uy thế, thường xuyên ngại mất mặt và tình cảm để người gây khó dễ, thật khiến bà giận không chỗ phát tiết.
“Tông chủ phu nhân nói sấp nhỏ nghịch ngợm đúng không? Được.” Thái Chiêu híp mắt, gằn từng chữ “Nghịch thì nghịch.


Đợi muội nhập tông môn rồi, trong sư môn muội nhỏ nhất, chắc hẳn muội có quậy cỡ nào cũng sẽ không bị phạt nặng nhỉ.


Phàn Hưng Gia nghe ra ý cô, lo sợ nói: “…Đừng làm tổn thương hòa khí thủ túc mới phải.”
Thái Chiêu cười tủm tỉm nói: “Phàn sư huynh yên tâm, tình thân mà, càng đánh càng thân.” Dù cô ưa an nhàn bớt việc, nhưng Thái Bình Thù mưa dầm thấm đất mấy chục năm cũng không hẳn để cả cho chó ăn, cơ bản thương xót kẻ yếu ghét kẻ ác lòng hiệp nghĩa vẫn phải có.
Phàn Hưng Gia rịn mồ hôi trên trán, cười ha ha ngây ngô.
Vừa rồi hắn đã nghe Tằng Đại Lâu kể Thái Chiêu đã lộ chiêu trước đám đông, cộng thêm có Thích Vân Kha che chở, có gây chuyện thật đoán chừng Thích Lăng Ba sẽ phải chịu thiệt thòi.

Nhưng nếu Thích Lăng Ba thua thiệt, sư mẫu đại nhân tất sẽ không chịu bỏ qua, tông môn sau này sẽ náo loạn.
Hắn sinh trong nhà giàu có, trong nhà hòa thuận, dưỡng thành tính tình vui vẻ sáng sủa.

Vốn chỉ định ngồi không ở ngoại môn, định tích lũy uy phong thiên hạ đệ nhất tông mấy năm rồi về nhà làm ông nhà giàu thảnh thơi, ai mà biết tự dưng mình có thiên phú hiểu biết chế dược luyện khí, mơ mơ hồ hồ bị thu vào môn — Tổ sư tam giáo, Vô lượng thọ Phật, chỉ mong sau này bọn họ có sống mái với nhau cũng không nên ngộ thương lương dân mới phải!
Cuối cùng đợi đám nô bộc sắp xếp hai gian phòng khách ổn thỏa xong, Phàn Hưng Gia nói mấy lời khách sáo rồi tiếp tục chạy đi bận bịu.
Đợi bốn bề vắng lặng Thái Chiêu thu nét tươi cười, nghiêm mặt với Thường Ninh: “Ta nghĩ ra điều thứ ba trong ba điều hứa rồi, từ rày hễ gặp người không có ác ý, ngươi không được khiến người ta bực.

Hòa khí sinh tài không được hả, nếu không ai ngươi cũng đắc tội sạch!”
Thường Ninh: “Vậy sao không thấy ngươi đối với ta hòa khí sinh tài đi, lúc nào cũng nghiêm nghiêm cái mặt.”
“Coi như ta có mở cửa tiệm đi, ngươi cũng không phải khách của ta, hòa cái gì khí sinh cái gì tài chớ.”
“Vậy ta là cái gì.”
“Chủ đòi nợ.”

Thái Chiêu dìu thằng em thơ đến chăn mềm khô mát lăn ba bốn vòng, cục bột Thái Tiểu Hàm ngủ mất.
Thường Ninh thấy đủ hài lòng cũng đi nghỉ trưa.

Tâm nguyện đạt thành, hắn lập tức nở nụ cười chân thành, đến cả nhọt độc trên mặt cũng có mấy phần sạch sẽ động lòng người, trước khi ngủ còn căn dặn Thái Chiêu đừng quên gọi hắn ăn cơm chiều.

Thiên điện tĩnh mịch, Thái Chiêu giơ một viên Dạ minh châu to chừng quả đấm, ngửa đầu quan sát mái vòm cao cao ngoài phòng, trên xà nhà cổ kính trầm tĩnh vẽ hoa văn dị thú ẩn hiện uốn quanh, mặt mày dữ tợn, hình thái hung mãnh, tất cả đều là vật may mắn trong miệng người đời.
Vật may mắn hay là thú dữ cũng chỉ do miệng người tương truyền, cho nên nói đến cùng, sống sót đến cuối cùng mới là bên thắng, thiện ác cũng chỉ là câu nói.
Xung quanh tỏa ra hương nến thanh nhã rất nhẹ, hành lang quanh quanh co co ngăn thiên điện với toàn bộ những ồn ã náo động phiền nhiễu ở chính sảnh phía trước, Thái Chiêu chậm rãi trở về phòng, dém lại chăn mền cho em thơ rồi một mình ngồi trước bàn rơi vào trầm tư.
Sáu phái Bắc Thần, tôn Thanh Khuyết Tông núi Cửu Lãi làm chủ, bên dưới là Quảng Thiên môn, Bội Quỳnh sơn trang, Tứ Kỳ môn, Thái Sơ quan, và lẻ tẻ sau chót là Lạc Anh Cốc.
Hai trăm năm thiên hạ gió nổi mây vần, sáu phái đều có tuấn tài, trong đó không thiếu người có tài năng trác tuyệt, nhưng Thanh Khuyết Tông có thể đứng đầu sáu phái xưa nay, chính là dựa vào việc đề bạt nhân tài không theo khuôn mẫu.

Các phái khác có thể chân truyền lại trong cha con chú cháu, mỗi lần Thanh Khuyết Tông chọn Tông chủ kế nhiệm, đều chọn lựa trước mắt bao người một người võ nghệ mưu trí xuất chúng nhất.
Vì lý do đó, dẫu Lão tông chủ tiền nhiệm Doãn Đại có tư tâm, lúc đệ tử vô danh ngoại môn Thích Vân Kha giữa lộn xộn đột phá gông cùm ràng buộc của Thiên hỏa long mạch lạc, bộc lộ tài năng, ông chắc chắn phải phá cách chọn làm đệ tử quan môn.
—— có điều theo như Ninh Tiểu Phong nói, Thích Vân Kha có thể một bước lên trời kế tục vị trí Tông chủ, không thể bỏ qua công lao gây sóng gió của Ma giáo.

Ấy là trung thần nghĩ cho nước nguy, không phải đại nạn trước mắt cũng không lòi ra bản lãnh của Thích Vân Kha.
Ngoài sáu phái, võ lâm chính đạo cũng không phải không còn ai – đứng mũi chịu sào chính là thung lũng Khánh Khuê Trường Xuân Tự và khe Ẩn Tú Huyền Không Am.
Phái đầu được lập vào 160 năm trước, đúng thế, chính là ma nữ đời thứ nhất của Lạc Anh Cốc gây ra đại họa động trời trong miệng võ lâm.

Nghe nói sáu phái khi đó vốn đều muốn tập hợp lực lượng đi thanh lý môn hộ, chính là vị trụ trì đời thứ nhất Trường Xuân Tụ giảng hòa trên linh đài, cuối cùng mọi người cùng giảng hòa, không giải quyết được gì.
Từ đó về sau, Lạc Anh Cốc cùng Trường Xuân Tự kết tình nghĩa sâu nặng, nghe nói mười tám cây tùng bách to khỏe che trời cổ xưa nhất của Trường Xuân Tự giờ đây chính là giống do Lạc Anh Cốc hỗ trợ, được đặt tên mười tám cây tùng La Hán.
Huyền Không Am được lập hơi muộn hơn mấy năm, từ ngày Am tự xây liền xa lánh cuộc đời ẩn cư, không tham dự võ lâm phân tranh.

Cho đến 120 năm trước Ma giáo xuất hiện một vị giáo chủ kinh tài tuyệt diễm, mười mấy tuổi đã đạp hết mấy trưởng lão Ma giáo ra đất, hai mươi tuổi vang như sấm mùa xuân lục long phi thiên, dồn cao thủ thiên hạ không có kẻ địch, giết chóc không kiêng dè, không thể ngăn cản.
Thời đó thế lực Ma giáo nơi nơi đều có, ngay cả khe Ẩn Tú cũng không cho lùi bước, Huyền Không am tránh không thể tránh, đành gia nhập Liên minh chính đạo do sáu phái Bắc Thần dẫn đầu.
“Sau đó thì sao ạ.” Thái Chiêu mười tuổi say sưa nghe ngon lành, “Có phải giống như cô tru sát Nhiếp Hằng Thành, chính đạo cũng sản sinh ra một vị đại anh hùng giết tên giáo chủ bại hoại này không ạ?”
Thái Bình Thù vò đầu cười khổ: “Chuyện đó ta cũng không rõ.

Dường như tự Ma giáo có nội chiến, để chúng ta thừa dịp cơ hội.

Ầy da, chuyện hơn một trăm năm trước ai nhớ nổi chứ.”
Giờ đây Thái Chiêu vẫn còn nhớ rõ sự thất vọng của mình khi đó —— đôi khi đại bại hoại chưa chắc là bị đại anh hùng giết, cũng có khi là tự giết lẫn nhau tự ngốc chết.
Bạn nhỏ Thái Hàm trong chăn ợ một cái, thuận tiện lộn vòng, miệng nhỏ đỏ hồng chép chép mấy lần, lại ngọt ngào ngủ, nhưng trong phòng sát bên lại không hề có động tĩnh gì, hình như đến trở mình cũng chưa từng.
Chân Thái Chiêu chuyển qua cửa giữa hai phòng, vác Dạ minh châu đi vào trong phòng, chỉ thấy Thường Ninh nằm nghiêng, dưới chăn mỏng màu tím là lớp quần áo trong màu nhạt, lộ chiếc cổ trắng tuyết và lồng ngực ngọc bích khẽ cong, làn da trơn nhẵn mà rắn chắc.
Cô gái nhỏ Thái Chiêu vô cùng nghiêm chỉnh dời ánh mắt —— trong thoại bản ghi rồi, lưu manh sẽ đáng bị đánh.
Thế là cô đặt Dạ minh châu xuống, như đối xử với bạn nhỏ Thái Hàm, nghiêm chỉnh gấp đôi kéo chăn đắp cho Thường Ninh.


Tứ chi thon dài của nửa thiếu niên nửa thanh niên, hô hấp đều đặn, ngủ đang rất sâu, như thật lâu chưa từng yên tâm ngủ say như thế.
Thái Chiêu khẽ thở dài, cầm Dạ minh châu chậm rãi rời khỏi.
Trừ sáu phái Bắc Thần và một chùa một am, giang hồ còn có rải rác vài môn phái khác, phần lớn là quật khởi nhất thời, tan biến như sao băng, chưa có ai huy hoàng đến hơn trăm năm.

Tỷ như Ninh gia nhà ngoại của Thái Chiêu, từng lấy song tuyệt dược kiếm tham dự võ lâm, khi ông ngoại Thái Chiêu qua đời, một trai một gái xuất gia lấy chồng, rất nhanh Ninh gia không còn được nhắc đến.
“Thanh danh thật sự quan trọng vậy ạ.” ngắm vẻ mặt trống vắng của cô bé, Thái Bình Thù mỉm cười ấm áp, “Lời sấm Lạc Anh Cốc chúng ta nói gì nhỉ?”
“Hoa nở hoa tàn tự có lúc, tất cả thuận theo tự nhiên, đừng cưỡng cầu.”
“Đúng vậy, tất cả thuận theo tự nhiên.

Có người nhớ đến mình, thì nhớ, không ai nhớ đến, thì không ai nhớ.

Quan trọng không phải những thứ này.”
“Thế gì mới quan trọng ạ?”
“Là chúng ta sống trên đời, mỗi một ngày đều thanh thản vui vẻ, cúi xuống ngẩng lên không thẹn lương tâm.

Ninh gia sẽ mất, Thái gia sẽ hết, nhưng ‘chúng ta’ vĩnh viễn sẽ không diệt.”
—— Thái Chiêu bừng tĩnh từ trong hồi ức, quay đầu thoáng nhìn sang Thường Ninh đang ngủ say, nhẹ nhàng bước qua ngạch cửa.
Thường gia cũng thế.
Thường thị Vũ An quật khởi không quá mấy mươi năm, thiếu niên Thường Hạo hơn hai mươi tuổi tu hành có thành tựu, hành tẩu giang hồ, dần dần đạt danh tiếng Đại đại hiệp một đời, trong lúc đó quen biết với Thái Bình Thù và một đám anh em tin cậy lẫn không đáng tin cậy, rồi lấy vợ sinh con.
Bởi từng thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Ma giáo, ông đã sớm một bước giấu Thường gia ổ bảo không một kẽ hở, nhưng không ngờ, tránh được thế lực ngập trời của Nhiếp Hằng Thành rồi, không hiểu sao mười bảy năm sau lại lâm vào thảm cảnh diệt môn.
Thái Chiêu nhắm mắt dựa vào cạnh em thơ tròn trĩnh, ôm chăn chợp mắt.
Trước khi mơ màng ngủ, cô nghĩ, dầu gì cũng sẽ che chở Thường Ninh đến khi khỏi bệnh.

Cả nhà chết sạch, tính tình gàn dở kỳ cục chút về tình có thể hiểu.

Đổi lại là mình, đừng nói giết cả nhà, năm đó không biết ai dắt cô đi ăn món ngũ hoa giã thịt muối chuẩn bị ăn tết cô đã hận không thể đại khai sát giới, tròn ba tháng vẫn bi phẫn khó tả, gặp ai cũng thấy như cướp.
Cho nên, sau này hãy cứ đợi Thường Ninh ôn hòa hơn đi.
Trên giường phòng kế bên, người vốn đã chìm trong giấc ngủ say nghe tiếng hít thở của Thái Chiêu, khóe miệng nhoẻn nhẹ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận